Chương 48: Lo Lắng
Editor: Khả Kỳ
Tìm hắn trăm ngàn lần giữa đám đông, nhưng khi quay đầu lại người kia lại xuất hiện tại nơi đèn hoa thưa thớt.
Lý Yên Nhiên dưới sự kích động cảm xúc, lớn tiếng hô lên:
"Trương Nghị! Trương Nghị! Là ta đây! Chàng quên Yên Nhiên rồi sao?"
Thanh âm Lý Yên Nhiên rất thanh thúy, lại bởi vì từng luyện tập dân ca Thiểm Bắc cho nên âm điệu rất cao, ởtrước mặt mọi người kêu ra, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Viên Minh Thanh quay đầu, hơi kinh ngạc, có chút ngoài ý muốn:
"Yên Nhiên cô nương?"
Mà Trương Hiến Trung lúc này cũng chú ý tới Lý Yên Nhiên.
Nói thật, hắn thực sự có chút ngỡ ngàng, hắn thật không nghĩ tới cô gái nhỏ này lá gan lại lớn như thế, tại thời điểm đại quân hội sư này cũng dám tùy tiện lên tiếng, nhưng mà đây còn là quân khởi nghĩa nữa chứ!
Phải biết giai đoạn này phản tặc thật là rồng rắn lẫn lộn, thứ quỷ gì cũng có, nếu như gặp người lòng mang ý đồ xấu, có lẽ Lý Yên Nhiên sẽ trực tiếp bị bắt đi!
Trương Hiến Trung lúc này thật sự là dở khóc dở cười, một mặt may mắn người nàng gặp được chính là mình, một mặt khác cũng vì nàng tùy tiện cảm thấy không còn biết nói gì.
Vẻ mặt Viên Minh Thanh mập mờ nhìn chằm chằm Trương Hiến Trung:
"Đại vương, ngài nhìn xem có nên để nàng tới không?"
Lúc này Lý Yên Nhiên đã đuổi theo hướng Trương Hiến Trung bên này, nhưng cũng đáng tiếc một mặt đám người chen chúc, một mặt khác binh sĩ nghĩa quân rất tận chức tận trách, đem con đường ngăn lại, cho nên Lý Yên Nhiên không cách nào tới gần.
Trương Hiến Trung mặt không thay đổi hung hăng trừng Viên Minh Thanh một cái, cũng không quay đầu lại mà hướng về đường cái phía bắc đi tới.
"Đi đi, đừng có xen vào việc của người khác!"
Lý Kế Vỹ và Lý Hải Đào nhìn nhau, lộ ra một bộ biểu lộ bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Trương Hiến Trung hôm qua sẽ nhìn chằm chằm vào Lý Yên Nhiên, thì ra hai người đã sớm quen biết.
Còn Viên Minh Thanh thì nhìn thoáng qua Lý Yên Nhiên, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì.
Hắn bây giờ gần bốn mươi tuổi, cả đời chưa lập gia đình, coi trọng nhất chính là khứa đồ đệ Trương Hiến Trung này, cũng là người hiểu rõ Trương Hiến Trung nhất trong đội quân khởi nghĩa.
Hắn biết trên bờ vai Trương Hiến Trung gánh chịu quá nhiều kỳ vọng, cũng biết Trương Hiến Trung sợ cô phụ người khác, cũng biết Trương Hiến Trung có hảo cảm với Lý Yên Nhiên, nhưng hai người sở dĩ không thành, đều do Trương Hiến Trung đối với tình cảm cân nhắc quá nhiều.
Tục ngữ nói người càng thông minh hơn, thường thường sẽ nghĩ quá nhiều, mà nghĩ quá nhiều thì sẽ lo lắng càng nhiều, cuối cùng bó tay bó chân trở thành tình cảm ngớ ngẩn, mà Trương Hiến Trung rất rõ ràng chính là người như vậy.
Viên Minh Thanh vẫy vẫy tay, một tiểu tướng lập tức chạy đến bên cạnh hắn:
"Viên tướng quân, gọi ta có chuyện gì không?"
Viên Minh Thanh lặng lẽ chỉ chỉ Lý Yên Nhiên, nhỏ giọng nói:
"Định Quốc! Nói với nàng ta, cứ nói Trương Nghị ở tại Vũ gia! Cũng nói với nàng Trương Nghị chưa từng quên nàng!"
Lý Định Quốc vừa rồi ở bên cạnh đã nhìn ra Trương Hiến Trung và Lý Yên Nhiên quan hệ không nhỏ, lúc này lập tức lộ ra nụ cười ngộ ra chân lý:
"Tướng quân, ta hiểu rồi! Yên tâm!"
Về phần Lý Yên Nhiên nhìn thấy Trương Hiến Trung cũng không quay đầu lại mà rời đi, biểu lộ rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó có chút mất mát đứng ở tại chỗ.
"Chàng quên ta rồi sao?"
Không biết vì sao, một cảm giác ấm ức đột nhiên xông lên đầu, nàng vì chính mình tối hôm qua chờ đợi mà cảm thấy buồn cười, vốn cho rằng sẽ là một sự trùng phùng lãng mạn, kết quả lại là tự mình đa tình.
Ngơ ngơ ngác ngác xoay người rời đi, lúc này nội tâm của nàng chẳng biết tại sao lại rất muốn khóc, nước mắt bắt đầu ngân ngấn tràn ra trong vành mắt.
Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói thiếu niên chất phác.
"Yên Nhiên cô nương, xin chờ một chút!"
Lý Yên Nhiên quay đầu lại thì thấy một thiếu niên khí vũ hiên ngang vội vã chạy đến trước mặt.
"Ngươi là ai? Là ngươi đang gọi ta sao?"
Lý Định Quốc phi thường cung kính chắp tay thi lễ:
"Tại hạ là hầu cận của đại vương, cô nương có thể gọi ta alf Lý Định Quốc. Viên tướng quân của chúng ta bảo cho ta nói với ngài, đại vương của chúng ta bây giờ ở tại Vũ gia, mặt khác ngài ấy còn bảo ta nói với ngài một câu"
"Câu gì?"
"Đại vương chưa từng quên cô nương!"
Dứt lời, Lý Định Quốc lần nữa khom mình hành lễ, quay đầu đuổi theo Viên Minh Thanh.
Lý Yên Nhiên vừa muốn vươn tay ngăn lại hắn hỏi thăm rõ ràng, lại phát hiện Lý Định Quốc đã sớm chạy vào đám đông.
Nghe nói như thế, tâm tình sầu não trước đó trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm tích, biết được Trương Hiến Trung không có quên mình Lý Yên Nhiên vẫn còn có chút vui vẻ, nhưng nội tâm Lý Yên Nhiên vẫn như cũ có chút không thoải mái, hung hăng đá một cước vào khối đá trên mặt đất.
"Dựa vào cái gì là ta đi tìm chàng, mà không phải chàng tìm đến ta! Chẳng lẽ cứ như vậy không quan tâm Yên Nhiên sao?"
Mang theo tâm thái quật cường không chịu thua, nàng về đến nhà.
Còn Trương Hiến Trung đi trong chốc lát phát hiện Viên Minh Thanh vậy mà không đi cùng thì mày nhăn lại, hắn không hi vọng ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng, nhất là trong lúc mấu chốt này.
Dù thật sự là hắn thích nàng. Nhìn thấy Viên Minh Thanh tới, Trương Hiến Trung bất đắc dĩ nói:
"Làm sao lại không theo sát?"
"Nhìn thấy Yên Nhiên cô nương, làm trễ nải một chút!"
"Đừng xen vào việc của người khác!"
Đối mặt với cảnh cáo của Trương Hiến Trung, Viên Minh Thanh ngược lại nở nụ cười:
"Yên tâm. Tuyệt đối không quản thêm."
Viên Minh Thanh đối với hắn mà nói, cũng vừa là thầy vừa là bạn, cho nên Trương Hiến Trung cũng chỉ là liếc mắt, quay đầu tiếp tục đi hướng Vũ phủ.
"Đã đem Vũ Triệu Phong tới chưa?"
"Đã đem tới rồi."
"Vậy tốt, ngày mai tuyên bố thông báo huyện nha một chút, ngươi phụ trách đem những thân hào nông thôn địa chủ này toàn bộ thẩm vẫn một lần. Nên giết thì giết, nên phạt thì phạt, nên thả thì thả, không dùng tay mềm, thời gian của chúng ta không nhiều, Mễ Chi đã mất đi liên hệ, triều đình sớm muộn sẽ phát giác, chúng ta không có quá nhiều thời gian trì hoãn."
Viên Minh Thanh gật đầu, ý bảo hiểu rõ:
"Vậy đại vương ngài bước kế tiếp dự định thế nào? Bây giờ chúng ta khó được đánh hạ một huyện thành, không bằng tử tế làm ăn một phen, cứ như vậy từ bỏ phải chăng có chút đáng tiếc."
Nếu không phải hiểu rõ Viên Minh Thanh, Trương Hiến Trung nhất định sẽ cho là Viên Minh Thanh tham luyến vinh hoa phú quý, tham luyến cảnh xuân tươi đẹp trong thành.
Đáng tiếc, chính là bởi vì hiểu rõ hắn mới không mắc bẫy, cũng hiểu rõ Viên Minh Thanh đây là đang thăm dò hắn.
Quay đầu lại, hai mắt ý vị thâm trường nhìn hắn chằm chằm, thẳng đến khi Viên Minh Thanh có chút ngượng ngùng nở nụ cười, Trương Hiến Trung mới cười nói:
"Viên tướng quân cũng không thành thật nha, có chuyện nói thẳng là được. Chuyện chiếm lĩnh Thành Mễ Chi nếu như bị triều đình biết, còn không phải ăn sống nuốt tươi ta sao, ta cũng không muốn trở tội phạm truy nã hàng đầu của thành Thiểm Bắc, loại chuyện tốt này vẫn là giao cho Cao Nghênh Tường và Vương Tự Dụng bên kia đi."
Hai mắt Viên Minh Thanh nghiêm túc nhìn hắn, thấy hắn không có bất kỳ kỳ lạ gì lúc này mới thở dài một hơi:
"Ta cho là đại vương sẽ bị vinh hoa phú quý trong thành mê mắt, bây giờ xem ra là ta nghĩ nhiều rồi. Không nghĩ tới đại vương tuổi còn trẻ, lại có định lực như thế, xem như thật không dễ dàng rồi."
Trương Hiến Trung có chút đau đầu che cái trán, lắc đầu:
"Được rồi, đừng nói mát nữa, nói chính sự. Đêm nay giúp ta thu thập một chút rượu ngon trong thành, càng nhiều càng tốt. Ngày mai ta sẽ tiến về trấn Toái Kim, đến lúc đó Mễ Chi sẽ giao cho ngài. Hai ngày sau ta trở lại! Đến lúc đó cũng hẳn chính là thời điểm chúng ta rút khỏi Mễ Chi."
Viên Minh Thanh do dự một chút:
"Vội vã như vậy sao?"
"Bây giờ Thiểm Bắc khói lửa nổi lên bốn phía, phản ứng của quan binh đại khái cũng là lúc này.
Mà họ Chu và họ Lưu kia hiện tại còn bị giam giữ, chờ sau khi ta đi ngài nhớ tìm một cơ hội cố ý thả bọn họ đi, đồng thời đem chuyện ta tập kích trấn Toái Kim nói cho bọn họ biết để bọn họ lập công chuộc tội, đây là ta đã đáp ứng bọn họ."
"Được, đại vương còn có cái gì phân phó?"
Trương Hiến Trung nhớ tới vừa rồi ngoài thành mười dặm phố dài, nghi ngờ nói:
"Đợt thứ nhất sao lại tới đây nhiều người như vậy? Không phải nói trước mang người bị trọng thương sao?"
Viên Minh Thanh thở dài:
"Đại vương, đây cũng chính là một trong những chuyện ta muốn nói. Nghe nói các huynh đệ ở trong thành ăn ngon uống sướng, trong lòng Lục Dực bọn họ không thoải mái, cho nên bọn họ mang theo thủ hạ chạy đến sớm."
Trương Hiến Trung thở dài một hơi thật sâu, đối với nguyên lão lập nghiệp, hắn cũng không tiện nói gì.
Nhưng mà theo như hiện tại Huyết Hồn quân cơ bản đã thành lọaap, bọn họ tồn tại có vẻ hơi xấu hổ, nếu như bọn họ nguyện ý nộp lên binh quyền, về sau tự nhiên có chỗ cho bọn họ cắm dùi, bằng không bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể sử dụng làm bộ đội hậu bị, mà loại tình huống này về sau sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng sẽ bị đào thải.
"Tạm thời tùy bọn họ đi, chỉ cần không làm chuyện gì trái với quân kỷ trước hết cứ như vậy đi."
"Cũng chỉ có thể như thế!"
Tìm hắn trăm ngàn lần giữa đám đông, nhưng khi quay đầu lại người kia lại xuất hiện tại nơi đèn hoa thưa thớt.
Lý Yên Nhiên dưới sự kích động cảm xúc, lớn tiếng hô lên:
"Trương Nghị! Trương Nghị! Là ta đây! Chàng quên Yên Nhiên rồi sao?"
Thanh âm Lý Yên Nhiên rất thanh thúy, lại bởi vì từng luyện tập dân ca Thiểm Bắc cho nên âm điệu rất cao, ởtrước mặt mọi người kêu ra, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Viên Minh Thanh quay đầu, hơi kinh ngạc, có chút ngoài ý muốn:
"Yên Nhiên cô nương?"
Mà Trương Hiến Trung lúc này cũng chú ý tới Lý Yên Nhiên.
Nói thật, hắn thực sự có chút ngỡ ngàng, hắn thật không nghĩ tới cô gái nhỏ này lá gan lại lớn như thế, tại thời điểm đại quân hội sư này cũng dám tùy tiện lên tiếng, nhưng mà đây còn là quân khởi nghĩa nữa chứ!
Phải biết giai đoạn này phản tặc thật là rồng rắn lẫn lộn, thứ quỷ gì cũng có, nếu như gặp người lòng mang ý đồ xấu, có lẽ Lý Yên Nhiên sẽ trực tiếp bị bắt đi!
Trương Hiến Trung lúc này thật sự là dở khóc dở cười, một mặt may mắn người nàng gặp được chính là mình, một mặt khác cũng vì nàng tùy tiện cảm thấy không còn biết nói gì.
Vẻ mặt Viên Minh Thanh mập mờ nhìn chằm chằm Trương Hiến Trung:
"Đại vương, ngài nhìn xem có nên để nàng tới không?"
Lúc này Lý Yên Nhiên đã đuổi theo hướng Trương Hiến Trung bên này, nhưng cũng đáng tiếc một mặt đám người chen chúc, một mặt khác binh sĩ nghĩa quân rất tận chức tận trách, đem con đường ngăn lại, cho nên Lý Yên Nhiên không cách nào tới gần.
Trương Hiến Trung mặt không thay đổi hung hăng trừng Viên Minh Thanh một cái, cũng không quay đầu lại mà hướng về đường cái phía bắc đi tới.
"Đi đi, đừng có xen vào việc của người khác!"
Lý Kế Vỹ và Lý Hải Đào nhìn nhau, lộ ra một bộ biểu lộ bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Trương Hiến Trung hôm qua sẽ nhìn chằm chằm vào Lý Yên Nhiên, thì ra hai người đã sớm quen biết.
Còn Viên Minh Thanh thì nhìn thoáng qua Lý Yên Nhiên, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì.
Hắn bây giờ gần bốn mươi tuổi, cả đời chưa lập gia đình, coi trọng nhất chính là khứa đồ đệ Trương Hiến Trung này, cũng là người hiểu rõ Trương Hiến Trung nhất trong đội quân khởi nghĩa.
Hắn biết trên bờ vai Trương Hiến Trung gánh chịu quá nhiều kỳ vọng, cũng biết Trương Hiến Trung sợ cô phụ người khác, cũng biết Trương Hiến Trung có hảo cảm với Lý Yên Nhiên, nhưng hai người sở dĩ không thành, đều do Trương Hiến Trung đối với tình cảm cân nhắc quá nhiều.
Tục ngữ nói người càng thông minh hơn, thường thường sẽ nghĩ quá nhiều, mà nghĩ quá nhiều thì sẽ lo lắng càng nhiều, cuối cùng bó tay bó chân trở thành tình cảm ngớ ngẩn, mà Trương Hiến Trung rất rõ ràng chính là người như vậy.
Viên Minh Thanh vẫy vẫy tay, một tiểu tướng lập tức chạy đến bên cạnh hắn:
"Viên tướng quân, gọi ta có chuyện gì không?"
Viên Minh Thanh lặng lẽ chỉ chỉ Lý Yên Nhiên, nhỏ giọng nói:
"Định Quốc! Nói với nàng ta, cứ nói Trương Nghị ở tại Vũ gia! Cũng nói với nàng Trương Nghị chưa từng quên nàng!"
Lý Định Quốc vừa rồi ở bên cạnh đã nhìn ra Trương Hiến Trung và Lý Yên Nhiên quan hệ không nhỏ, lúc này lập tức lộ ra nụ cười ngộ ra chân lý:
"Tướng quân, ta hiểu rồi! Yên tâm!"
Về phần Lý Yên Nhiên nhìn thấy Trương Hiến Trung cũng không quay đầu lại mà rời đi, biểu lộ rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó có chút mất mát đứng ở tại chỗ.
"Chàng quên ta rồi sao?"
Không biết vì sao, một cảm giác ấm ức đột nhiên xông lên đầu, nàng vì chính mình tối hôm qua chờ đợi mà cảm thấy buồn cười, vốn cho rằng sẽ là một sự trùng phùng lãng mạn, kết quả lại là tự mình đa tình.
Ngơ ngơ ngác ngác xoay người rời đi, lúc này nội tâm của nàng chẳng biết tại sao lại rất muốn khóc, nước mắt bắt đầu ngân ngấn tràn ra trong vành mắt.
Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói thiếu niên chất phác.
"Yên Nhiên cô nương, xin chờ một chút!"
Lý Yên Nhiên quay đầu lại thì thấy một thiếu niên khí vũ hiên ngang vội vã chạy đến trước mặt.
"Ngươi là ai? Là ngươi đang gọi ta sao?"
Lý Định Quốc phi thường cung kính chắp tay thi lễ:
"Tại hạ là hầu cận của đại vương, cô nương có thể gọi ta alf Lý Định Quốc. Viên tướng quân của chúng ta bảo cho ta nói với ngài, đại vương của chúng ta bây giờ ở tại Vũ gia, mặt khác ngài ấy còn bảo ta nói với ngài một câu"
"Câu gì?"
"Đại vương chưa từng quên cô nương!"
Dứt lời, Lý Định Quốc lần nữa khom mình hành lễ, quay đầu đuổi theo Viên Minh Thanh.
Lý Yên Nhiên vừa muốn vươn tay ngăn lại hắn hỏi thăm rõ ràng, lại phát hiện Lý Định Quốc đã sớm chạy vào đám đông.
Nghe nói như thế, tâm tình sầu não trước đó trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm tích, biết được Trương Hiến Trung không có quên mình Lý Yên Nhiên vẫn còn có chút vui vẻ, nhưng nội tâm Lý Yên Nhiên vẫn như cũ có chút không thoải mái, hung hăng đá một cước vào khối đá trên mặt đất.
"Dựa vào cái gì là ta đi tìm chàng, mà không phải chàng tìm đến ta! Chẳng lẽ cứ như vậy không quan tâm Yên Nhiên sao?"
Mang theo tâm thái quật cường không chịu thua, nàng về đến nhà.
Còn Trương Hiến Trung đi trong chốc lát phát hiện Viên Minh Thanh vậy mà không đi cùng thì mày nhăn lại, hắn không hi vọng ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng, nhất là trong lúc mấu chốt này.
Dù thật sự là hắn thích nàng. Nhìn thấy Viên Minh Thanh tới, Trương Hiến Trung bất đắc dĩ nói:
"Làm sao lại không theo sát?"
"Nhìn thấy Yên Nhiên cô nương, làm trễ nải một chút!"
"Đừng xen vào việc của người khác!"
Đối mặt với cảnh cáo của Trương Hiến Trung, Viên Minh Thanh ngược lại nở nụ cười:
"Yên tâm. Tuyệt đối không quản thêm."
Viên Minh Thanh đối với hắn mà nói, cũng vừa là thầy vừa là bạn, cho nên Trương Hiến Trung cũng chỉ là liếc mắt, quay đầu tiếp tục đi hướng Vũ phủ.
"Đã đem Vũ Triệu Phong tới chưa?"
"Đã đem tới rồi."
"Vậy tốt, ngày mai tuyên bố thông báo huyện nha một chút, ngươi phụ trách đem những thân hào nông thôn địa chủ này toàn bộ thẩm vẫn một lần. Nên giết thì giết, nên phạt thì phạt, nên thả thì thả, không dùng tay mềm, thời gian của chúng ta không nhiều, Mễ Chi đã mất đi liên hệ, triều đình sớm muộn sẽ phát giác, chúng ta không có quá nhiều thời gian trì hoãn."
Viên Minh Thanh gật đầu, ý bảo hiểu rõ:
"Vậy đại vương ngài bước kế tiếp dự định thế nào? Bây giờ chúng ta khó được đánh hạ một huyện thành, không bằng tử tế làm ăn một phen, cứ như vậy từ bỏ phải chăng có chút đáng tiếc."
Nếu không phải hiểu rõ Viên Minh Thanh, Trương Hiến Trung nhất định sẽ cho là Viên Minh Thanh tham luyến vinh hoa phú quý, tham luyến cảnh xuân tươi đẹp trong thành.
Đáng tiếc, chính là bởi vì hiểu rõ hắn mới không mắc bẫy, cũng hiểu rõ Viên Minh Thanh đây là đang thăm dò hắn.
Quay đầu lại, hai mắt ý vị thâm trường nhìn hắn chằm chằm, thẳng đến khi Viên Minh Thanh có chút ngượng ngùng nở nụ cười, Trương Hiến Trung mới cười nói:
"Viên tướng quân cũng không thành thật nha, có chuyện nói thẳng là được. Chuyện chiếm lĩnh Thành Mễ Chi nếu như bị triều đình biết, còn không phải ăn sống nuốt tươi ta sao, ta cũng không muốn trở tội phạm truy nã hàng đầu của thành Thiểm Bắc, loại chuyện tốt này vẫn là giao cho Cao Nghênh Tường và Vương Tự Dụng bên kia đi."
Hai mắt Viên Minh Thanh nghiêm túc nhìn hắn, thấy hắn không có bất kỳ kỳ lạ gì lúc này mới thở dài một hơi:
"Ta cho là đại vương sẽ bị vinh hoa phú quý trong thành mê mắt, bây giờ xem ra là ta nghĩ nhiều rồi. Không nghĩ tới đại vương tuổi còn trẻ, lại có định lực như thế, xem như thật không dễ dàng rồi."
Trương Hiến Trung có chút đau đầu che cái trán, lắc đầu:
"Được rồi, đừng nói mát nữa, nói chính sự. Đêm nay giúp ta thu thập một chút rượu ngon trong thành, càng nhiều càng tốt. Ngày mai ta sẽ tiến về trấn Toái Kim, đến lúc đó Mễ Chi sẽ giao cho ngài. Hai ngày sau ta trở lại! Đến lúc đó cũng hẳn chính là thời điểm chúng ta rút khỏi Mễ Chi."
Viên Minh Thanh do dự một chút:
"Vội vã như vậy sao?"
"Bây giờ Thiểm Bắc khói lửa nổi lên bốn phía, phản ứng của quan binh đại khái cũng là lúc này.
Mà họ Chu và họ Lưu kia hiện tại còn bị giam giữ, chờ sau khi ta đi ngài nhớ tìm một cơ hội cố ý thả bọn họ đi, đồng thời đem chuyện ta tập kích trấn Toái Kim nói cho bọn họ biết để bọn họ lập công chuộc tội, đây là ta đã đáp ứng bọn họ."
"Được, đại vương còn có cái gì phân phó?"
Trương Hiến Trung nhớ tới vừa rồi ngoài thành mười dặm phố dài, nghi ngờ nói:
"Đợt thứ nhất sao lại tới đây nhiều người như vậy? Không phải nói trước mang người bị trọng thương sao?"
Viên Minh Thanh thở dài:
"Đại vương, đây cũng chính là một trong những chuyện ta muốn nói. Nghe nói các huynh đệ ở trong thành ăn ngon uống sướng, trong lòng Lục Dực bọn họ không thoải mái, cho nên bọn họ mang theo thủ hạ chạy đến sớm."
Trương Hiến Trung thở dài một hơi thật sâu, đối với nguyên lão lập nghiệp, hắn cũng không tiện nói gì.
Nhưng mà theo như hiện tại Huyết Hồn quân cơ bản đã thành lọaap, bọn họ tồn tại có vẻ hơi xấu hổ, nếu như bọn họ nguyện ý nộp lên binh quyền, về sau tự nhiên có chỗ cho bọn họ cắm dùi, bằng không bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể sử dụng làm bộ đội hậu bị, mà loại tình huống này về sau sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng sẽ bị đào thải.
"Tạm thời tùy bọn họ đi, chỉ cần không làm chuyện gì trái với quân kỷ trước hết cứ như vậy đi."
"Cũng chỉ có thể như thế!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất