Gió Nổi Minh Mạt Ba Vạn Dặm

Chương 5: Chính Sách Tương Lai

Trước Sau
Editor: Khả Kỳ

Hiện tại, bên trong từ đường Lý gia, Trương Nghị ngồi im lặng trên ghế bành.

Hắn là chủ soái, cũng là thủ lĩnh quân khởi nghĩa, mặc dù trong lòng của hắn có rất nhiều ý nghĩ, nhưng nếu hắn trực tiếp mở miệng, thì những người khác sẽ ngại mặt mũi của hắn không tiện mở miệng, cho nên trước tiên hắn thăm dò ý nghĩ của những người khác.

Đem bội kiếm của mình để ở một bên, Trương Nghị cầm lấy ấm trà trên bàn rót cho mình một chung trà Mông Sơn, dùng nắp chung gạt gạt lá trà qua một bên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hương trà thanh tân đạm nhã cùng nước trà ấm áp khiến tâm tình Trương Nghị thoải mái.

"Trà này mặc dù không đáng tiền, nhưng hơn ở tự nhiên, có lẽ vẫn mạnh hơn nhiều so với những loại đầu thừa đuôi thẹo sau này giá mấy trăm hơn ngàn một cân."

Nhịn không được nhả ra một câu, lần nữa nhấp một hớp, lúc này Trương Nghị mới buông xuống chung trà, hắng giọng một cái bắt đầu nói:

"Các huynh đệ, chúng ta bây giờ đã khởi nghĩa tạo phản, triều đình chắc chắn sẽ không bỏ qua chúng ta! Mọi người nói một chút sau này chúng ta phải làm như thế nào?"

Người đều có tâm lý bầy đàn, nhất là trong loại chuyện sinh tử thường thì sẽ đoàn kết, tục ngữ có câu người đông thế mạnh.

Bởi vì không đủ kinh nghiệm nên người ở đây trong lòng đều có khuynh hướng đầu nhập nghĩa quân khác, mà cách đây gần nhất là Vương Tự Dụng ở Tuy Đức.

Tuy Đức ở vị trí hướng đông nam cách Mễ Chi sáu mươi dặm, cùng với mười tám trại và thành Mễ Chi ở giữa tạo thành hình tam giác, nếu bọn người Trương Nghị lựa chọn đầu nhập dưới trướng Vương Tự Dụng, thì hai đội nghĩa quân có thể tạo thế tương hỗ, chi viện hỗ trợ lẫn nhau.

Quả nhiên, không ngoài Trương Nghị sở liệu, thời điểm hắn nói xong, Viên Minh Thanh lập tức mở miệng phụ họa nói:

"Người đông thế mạnh, dưới trướng Vương Tự Dụng có gần ba vạn binh mã vậy mà quan binh không làm gì được, chúng ta nếu đem nhân mã quy về dưới trướng hắn, quan binh nhất định ném chuột sợ vỡ bình mà không dám hành động thiếu suy nghĩ!"

"Không sai! Ý nghĩ này của Viên tướng quân ta cũng đồng ý, có điều ta cho rằng chúng ta tốt nhất nạp cái đầu danh trạng trước, nếu không cứ như thế đi qua chỉ sợ bị người ta xem nhẹ!"Lưu Kiến Vũ tiếp lời Viên Minh Thanh, bắt đầu nói ra ý nghĩ bản thân.

Hắn đã từng nhập ngũ tại Du Lâm, rất rõ ràng luật lệ nhà binh, tuy nói văn nhân tương khinh, nhưng quân đội cũng giống như thế, thậm chí có đôi khi còn ác liệt hơn, cho nên nếu không có quân công đi kèm, đầu nhập những người khác thường thường sẽ bị khinh thị.

(Văn nhân tương khinh: người có tri thức thường khinh thường nhau)

Trương Nghị không tự chủ được nhẹ gật đầu, dù là thời điểm tồn vong của dân tộc ở hậu thế, nội bộ quân đội cũng có tranh chấp phe phái như vậy, huống chi là quân khởi nghĩa nông dân như hiện tại làm sao có thể phòng ngừa, thậm chí đội quân hiện tại của mình cũng đang lặng lẽ tạo thành hai phe.

Nhìn thoáng qua ba người Lưu Kiến Vũ, Lý Hải Đào, Lý Kế Vỹ, Trương Nghị không nói gì mà nhẹ gật đầu.

"Kiến Vũ nói không sai! Những người khác còn có ý tưởng nào không? Cứ việc nói thoải mái!"

Đặt chén trà xuống, Lục Dực ôm quyền đối diện mọi người nói:

"Đã như vậy, ta cũng nói một chút. Ta cũng đồng ý là chúng ta nên đầu nhập Vương Tự Dụng, mà đối với việc đầu nhập, ta cho rằng có thể lợi dụng địa hình núi cao nhiều khe rãnh của phương viên trăm dặm mười tám trại đánh quan binh một đòn không kịp trở tay, để quan binh ăn một chút đau khổ."



"Ta đồng ý!"

"Ta cũng đồng ý!"

Trương Hoài Trung, Dương Hiểu Phong lập tức lên tiếng phụ họa nói.

Mắt thấy trong tám người có sáu người hiện tại đều đã phát biểu ý kiến ủng hộ đầu nhập dưới trướng Vương Tự Dụng, Trương Nghị lại không có mở miệng, mà hướng ánh mắt về phía một người cuối cùng vẫn chưa nói gì là Lý Hải Đào.

Giờ phút này Lý Hải Đào cầm lấy chén trà tinh tế thưởng thức trà, nhìn thấy ánh mắt Trương Nghị lập tức đặt chén trà xuống.

"Đại vương sao lại nhìn ta như vậy?"

" Hải Đào, trước đây ít năm ngươi vào Nam ra Bắc, đi qua không ít địa phương! Ta muốn nghe xem ý kiến của ngươi!"

Lý Hải Đào do dự một hồi, cầm lấy chén gạt bỏ lá trà trên ly qua một bên, nhẹ nhàng nhấp một miếng, thấm giọng một cái, lúc này mới nghiêm mặt nói:

"Ta cho rằng, vừa hay là ngược lại! Chúng ta không chỉ không nên đầu nhập dưới trướng Vương Tự Dụng, ngược lại càng nên là đơn đả độc đấu."

Lời vừa nói ra, ánh mắt Trương Nghị có chút nheo lại, bởi vì cái này không mưu mà hợp cùng ý nghĩ với hắn, không nghĩ tới Lý Hải Đào vậy mà có cùng chung ý nghĩ với hắn.

Sáu người còn lại vô cùng kinh ngạc, không rõ vì sao hắn lại nói ra lời như vậy.

Trương Nghị tiếp tục hỏi:

"Hải Đào, ngươi nói chút nguyên nhân xem!"

Lý Hải Đào nhẹ gật đầu, nhìn nhìn lá trà trong chén trà rồi thở dài.

"Trước đây ít năm ta vào Nam ra Bắc, đi qua rất nhiều nơi, đã từng đi qua Thục Trung, may mắn được chứng kiến thợ săn Thục Trung vây giết bầy khỉ.

Lúc bọn họ vây giết bầy khỉ thường thì sẽ vây đuổi tất cả bầy khỉ tới cùng một chỗ, sau đó lại thiết hạ cạm bẫy một mẻ hốt gọn. Mà những con khỉ may mắn còn sống sót lại là những con khỉ lẻ loi đi một mình."

Lần nữa uống một ngụm nước trà, Lý Hải Đào tiếp tục nói:

"Chúng ta bây giờ chính là bầy khỉ kia, nếu chúng ta tụ lại cùng một chỗ, triều đình khẳng định sẽ phái đại quân vây quét, chúng ta căn bản không có sức lực phản kháng, ngược lại càng thêm nguy hiểm. Nếu đã như vậy, chẳng bằng chính chúng ta đơn đả độc đấu, để bọn hắn hấp dẫn lực chú ý của quan binh, chúng ta làm tốt chuyện đục nước béo cò."

Nghe nói như thế, sáu người sáu mặt, mười hai con mắt nhìn nhau, Lục Dực vừa muốn mở miệng phản bác, đã thấy Trương Nghị trong lúc lơ đãng nhẹ gật đầu.



Hiển nhiên Trương Nghị cũng có ý nghĩ giống vậy.

Quả nhiên, Trương Nghị giơ tay lên, vỗ vỗ tay cho Lý Hải Đào, âm thanh bàn tay vỗ rất nhỏ, nhưng lại truyền đến trong tai của mỗi người rất rõ ràng.

"Không tồi! Ý nghĩ của Hải Đào cùng ta không mưu mà hợp! Ta cũng cho là chúng ta không nên đầu nhập dưới trướng Vương Tự Dụng!"

"Nhưng mà Hiến Trung!"

Lý Kế Vỹ vừa muốn mở miệng, đã thấy Trương Nghị vươn tay ngăn cản hắn ta nói tiếp.

Hiện tại là lúc hắn nói chuyện, những người khác nhất định phải ngậm miệng.

Thấm giọng một cái, đem nước trà trong chén uống một hơi cạn sạch, Trương Nghị mới nghiêm mặt nói:

"Ta sở dĩ nghĩ như vậy, ngoại trừ Hải Đào nói nguyên nhân bên ngoài là cây to đón gió, còn có một điểm, đó chính là so sánh thực lực cách quá xa. Không phải ta nâng chí khí người khác lên, diệt uy phong của mình, nhưng ta làm chủ soái ta nhất định phải nhận định điểm này một cách rõ ràng. Đó chính là dựa vào những người như chúng ta hiện tại, căn bản không có cách nào cùng quan binh chính diện tác chiến."

"Liên quan tới điểm đó, Viên tướng quân, người đã từng là Tổng bộ đầu thành Phu Thi, người hẳn phải biết thực lực đại khái của quan binh thành Phu Thi, Kiến Vũ, ngươi từ trọng trấn Du Lâm ở biên quan trở về, ngươi chắc hẳn cũng hiểu rõ tình huống bên kia, không ngại nói ra một chút."

Nghe được Trương Nghị điểm danh, Viên Minh Thanh nặng nề gật đầu, trầm giọng nói:

"Phu Thi là thủ phủ Diên An, mặc dù sở vệ những năm này thối nát không chịu nổi, nhưng vẫn có năm ngàn binh mã như trước, đồng thời còn có phân đội kỵ binh. Bọn chúng được trang bị đầy đủ, nghiêm chỉnh huấn luyện, căn bản không phải dân phu cầm cuốc như chúng ta hiện tại có thể chống lại."

Lưu Kiến Vũ tiếp lời nghiêm mặt nói:

"So với Phu Thi, Du Lâm bên kia sở vệ càng tinh nhuệ hơn. Là thành biên quan, Du Lâm cùng Thát Tử Mông Cổ tác chiến lâu dài, cho nên trên mặt kinh nghiệm phong phú hơn nhiều."

Theo giọng nói Lưu Kiến Vũ rơi xuống, toàn cảnh nháy mắt lâm vào yên tĩnh.

Lúc khởi nghĩa nhiệt huyết sôi trào, nhưng khi tỉnh táo lại mọi người mới phát hiện trong đó có muôn vàn khó khăn, khó trách từ xưa đến nay, khởi nghĩa thành công ít càng thêm ít.

Mắt thấy bầu không khí cứng ngắc, tất cả mọi người dần dần trở nên mờ mịt, hiển nhiên lòng tin đã bị đả kích nặng nề, Trương Nghị hiểu rõ, không thể để tiếp tục như vậy nữa.

Đả kích bọn họ là vì để bọn họ nhận rõ hiện thực, cũng không phải là phá hủy lòng tin của bọn họ, nếu cả đám bọn họ đều mất đi lòng tin, vậy thì đội quân này sẽ tan rã là cái chắc.

Suy nghĩ một chút, Trương Nghị đột nhiên nhớ tới ba tiếng cười của Tào Tháo khi thua chạy trên đường Hoa Dung, lập tức có hình có dạng học được.

Mặc dù rất tục, nhưng lúc này bất kể mèo đen hay mèo trắng, có thể bắt chuột chính là mèo tốt.

Tiếng cười đột nhiên phát ra, trong nháy mắt thức tỉnh tất cả mọi người, ánh mắt bảy người nhìn chăm chú vào Trương Nghị, không rõ hắn đang cười cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau