Giới Giải Trí Trùng Sinh Chi Boss Sủng Cậu
Chương 28
Vẻ mặt Tần Hoán Sâm xoắn xuýt một trận, kéo cằm Tô Vũ Thần qua liền nhìn thấy ý cười vẫn chưa kịp tắt trên gương mặt của cậu.
“Nhóc nghịch ngợm.” Tần Hoán Sâm vung tay khẽ búng một phát lên cái trán trơn bóng của Tô Vũ Thần, “Đừng tưởng rằng anh không biết em cố ý.”
Tô Vũ Thần bĩu môi, một dấu hồng hồng trên làn da trắng mịn cực kỳ rõ ràng, Tần Hoán Sâm liền không khỏi đau lòng.
Nhớ tới động tác Tô Vũ Thần thổi thổi cho anh buổi sáng hôm đó, liền cúi đầu nghiêng qua, nhẹ nhàng thổi thổi lên.
Tô Vũ Thần lập tức nổi một đám da gà.
Sau khi thổi xong vẫn còn cảm thấy chưa thỏa lòng, Tần Hoán Sâm đưa môi mình qua, chậm rãi hôn lên.
Tô Vũ Thần cứng người, cảm giác trong lòng ngưa ngứa một trận, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tần Hoán Sâm tách ra, trong mắt có ánh sáng đang lưu chuyển.
Tần Hoán Sâm cúi đầu tựa như bị mê hoặc.
Thứ tốt mà không biết gìn giữ, nói không chừng lơ là một cái là nó đã chạy vào vòng tay người khác.
Tô Vũ Thần chậm rãi nhắm mắt lại, cậu dường như đã có chút hiểu được từng trận rung động trong lòng vị Thái tử vong quốc khi đối mặt tân hoàng trong vai diễn của mình.
“Ring ring ring.”
Âm thanh điện thoại di động rung rung đột ngột vang lên.
Lần này không đợi Tần Hoán Sâm mất kiên nhẫn, Tô Vũ Thần đã nhanh chóng bắt điện thoại di động.
“A lô.”
Xin chào, cho hỏi có phải là bạn của Hoa Văn không? Anh ta bị tai nạn xe cộ đang ở tại bệnh viện chúng tôi…”
“Bệnh viện nào?” Không đợi người bên đầu kia điện thoại nói xong Tô Vũ Thần đã vội vàng hỏi thăm.
“Bệnh viện trung tâm thành phố…”
Tô Vũ Thần ngắt điện thoại, vẻ mặt kinh hoàng nói với Tần Hoán Sâm: “Mau, mau đưa tôi đến bệnh viện trung tâm.”
“Đừng sợ.” Tần Hoán Sâm vừa nói vừa khởi động xe, “Anh ta không sao đâu.”
Tô Vũ Thần không trả lời anh, trong đầu lại xuất hiện dáng vẻ mẹ mình không còn hơi thở nằm trên giường bệnh của bệnh viện nhiều năm trước đây, lúc đó chính vì cậu tới chậm một bước mới không thể nhìn thấy mặt bà lần cuối cùng.
Cho nên cậu ghét đến bệnh viện nhất.
Nếu như Hoa Văn xảy ra chuyện gì, nếu như, Tô Vũ Thần mạnh mẽ lắc đầu, không, sẽ không đâu.
Sau khi xe dừng lại, Tô Vũ Thần liền phóng vào trong bệnh viện, thậm chí vì quá gấp gáp mà cả người lảo đảo suýt chút nữa thì đã té ngã.
Tần Hoán Sâm cau mày ở phía sau đỡ lấy cậu, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Mặc dù biết lúc này không thích hợp lắm, nhưng trong lòng vẫn có chút ghen tị với cái tên quản lý ẻo lả kia, từ dáng vẻ như vậy của Tô Vũ Thần có thể thấy vị trí của anh ta trong lòng cậu cao cỡ nào.
Cả đường bất chấp hình tượng theo sát Tô Vũ Thần thẳng đến phòng cấp cứu, vừa vặn có bác sĩ bước ra, Tô Vũ Thần chạy đến nắm lấy một cánh tay giọng điệu run rẩy hỏi: “Thế, thế nào rồi?”
“Haiz.” Bác sĩ gỡ khẩu trang lắc lắc đầu, “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Nước mắt Tô Vũ Thần vô thức lã chã rơi xuống, lông mày Tần Hoán Sâm nhíu chặt, đau lòng kéo người vào trong ngực mình, hai tay không ngừng vuốt nhẹ sau lưng cậu an ủi.
Lần này Tô Vũ Thần một chút cũng không chống cự sự thân mật của anh, bất tri bất giác vị trí của người này trong tim cậu đã không ngừng tăng lên.
“Tiểu Tô Tô?”
Một giọng nam quen thuộc thô lỗ nhưng lại giả vờ nũng nịu từ phía sau truyền đến, Tô Vũ Thần có chút không dám tin quay đầu lại, vẻ mặt vừa khóc vừa cười khiến Hoa Văn đang ngồi trên xe lăn được đẩy tới cũng phải kinh sợ.
“Sao lại thế này? Ai có năng lực cao như vậy có thể khiến cậu khóc đến thế này vậy!”
“Anh đó, trừ anh ra còn có ai.” Tô Vũ Thần rời khỏi cái ôm của Tần Hoán Sâm cúi người xuống nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Văn, “Cũng may anh không có chuyện gì.”
“Tôi, tôi chỉ là bị thương ở chân thôi, y tá bảo đã gọi điện thoại cho cậu nói rõ tình hình rồi mà.”
“Cô ta chưa nói xong thì tôi đã tắt máy.” Tô Vũ Thần đứng thẳng người, đi đến phía sau xe lăn đỡ tay nắm, “Tôi đưa anh về phòng bệnh.”
“Có gì đâu, thật ra cũng không cần.” Trong giọng nói Hoa Văn mang theo chút lúng túng.
“Các người là ai?” Một người đàn ông xa lạ tay cầm hộp thuốc đi tới trước mặt ba người, ánh mắt hiên ngang đâm thẳng về phía Tô Vũ Thần.
Tần Hoán Sâm không vui, vốn dĩ bị cắt ngang chuyện tốt thì tâm tình anh đã đủ buồn bực rồi, cái tên vừa nhìn liền biết không phải người tốt này là từ đâu nhảy ra vậy?
Cộp cộp cộp đi tới bên cạnh Tô Vũ Thần, trực tiếp kéo người về phía sau.
“Cậu là ai?” Giọng điệu Tần Hoán Sâm so với anh ta lại càng lạnh hơn.
Ánh mắt người đàn ông hơi rút lại, vẻ mặt ngưng đọng cúi đầu đưa mắt chuyển lên người Hoa Văn.
“Anh ta là người đã cứu tôi, về phần tên gì, người ta còn chưa kịp hỏi đâu.”
Vẻ xấu hổ trên mặt Hoa Văn tăng thêm một chút rồi trả lời.
“Hàn Phong.” Người đàn ông lạnh lùng trả lời.
“Ừm, Hàn Phong à, vị này chính là Tần Hoán Sâm, ông chủ của tôi, người ở phía sau anh ấy là minh tinh tôi đang quản lí, Tô Vũ Thần.” Sau đó Hoa Văn liền giới thiệu cho anh ta.
Người đàn ông đi tới phía sau Tô Vũ Thần cầm lấy tay đẩy của xe lăn, bởi vì có chút kiêng kỵ nên lần này giọng điệu cũng không khó nghe như vậy.
“Tôi làm cho.”
Tô Vũ Thần rất tự nhiên lùi sang một bên, dùng ánh mắt đầy mập mờ đánh giá hai người kia.
Đột nhiên trên tay truyền tới xúc cảm cắt ngang tầm mắt nhìn chằm chằm của cậu, quay đầu nhìn Tần Hoán Sâm đang đứng bên cạnh, cậu một chút cũng không muốn thừa nhận bản thân vừa nhìn đã hiểu ám chỉ “Nhìn anh đừng nhìn hắn” trong mắt Tần Hoán Sâm, cứ cảm thấy hình tượng của Boss đại nhân thực sự càng ngày càng sụp đổ.
“Sao tự nhiên anh lại xảy ra tai nạn xe cộ? Tôi nhớ anh từ trước tới giờ vẫn không dám tăng tốc độ mà?” Tô Vũ Thần nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“Phanh xe hỏng, nếu không phải gặp Phong Phong thì tôi đã thảm rồi.” Nói xong liền dùng ánh mắt sùng bái ngửa đầu nhìn Hàn Phong.
Bầu không khí xung quanh Hàn Phong lập tức trở nên nhu hòa, có thể thấy bản thân anh ta cũng có chút hưởng thụ ánh mắt này.
“Phong Phong là ai?” Tô Vũ Thần có chút không phản ứng kịp.
Hoa Văn cúi đầu ra vẻ e thẹn một tay che miệng một tay giả vờ phẩy phẩy, “Đáng ghét, lại chọc người ta.”
Ặc, Tô Vũ Thần sờ sờ đám da gà nổi trên người mình, Hoa Văn thẹn thùng như vậy thật là đã lâu không thấy mà.
“Vậy được rồi, cho anh nghỉ ngơi một tháng, cẩn thận dưỡng thương những chuyện khác tôi sẽ xử lý, sau này chúng tôi sẽ quay lại thăm anh.” Tô Vũ Thần nói xong liền kéo Tần Hoán Sâm dứt khoát rời đi.
Kẻ gây tai hoạ này giao cho vị dũng sĩ mới nhảy ra vậy, cậu cũng không thể quấy rầy anh ta cua trai được.
“Bảo bối.” Giọng nói có chút ai oán của Tần Hoán Sâm vang lên bên cạnh.
Tô Vũ Thần run run người, “Gì vậy?”
“Em chưa từng dùng loại ánh mắt đó nhìn anh.”
“Loại nào?”
“Đừng nghịch ngợm.”
“Anh muốn xem tôi có thể diễn cho anh xem mà.” Tô Vũ Thần tựa như nghiêm túc trả lời.
Tần Hoán Sâm bình tĩnh lại, một lát sau, giọng nói trầm thấp lại có thêm một chút gợi cảm so với lúc nãy vang lên.
“Chúng ta, tiếp tục chứ?” Giọng điệu tựa như đang hỏi, nhưng người nào đó lại trực tiếp đẩy Tô Vũ Thần vào vách tường ở hành lang, một tay chống lên vách tường khóa Tô Vũ Thần dưới thân mình.
Tần Hoán Sâm duỗi cánh tay còn lại nâng cằm Tô Vũ Thần không ngừng vuốt ve, hai mắt Tô Vũ Thần không nhịn được trừng to.
Trời ạ, đây đây, đây không phải là kabe-don (*) trong truyền thuyết sao? Boss đại nhân thật mạnh mẽ a.
(*) Kabe nghĩa là bức tường, don là âm thanh khi lấy tay đập vào tường. Hành động này là dạng một anh chàng lạnh lùng và ương bướng, cứng đầu và chẳng chịu nghe ai bao giờ (nhưng dĩ nhiên là rất đẹp trai), ép 1 cô gái/chàng trai vào bức tường rồi đập tay lên đó. Boss quá mạnh mẽ:v
“Đang suy nghĩ gì vậy, hửm?” Trên tay Tần Hoán Sâm giật giật kéo lực chú ý của Tô Vũ Thần về lại mình, “Trong lúc này mà còn dám suy nghĩ linh tinh? Em nói anh phải trừng phạt em thế nào mới được đây?”
“Tôi tôi tôi…” Cái tật xấu hay nói lắp của Tô Vũ Thần vừa căng thẳng thì đã tái phát.
“Nhắm mắt.”
Giọng nói có chút khàn khàn của Tần Hoán Sâm truyền vào tai Tô Vũ Thần, Tô Vũ Thần vô thức nghe lời anh nhắm hai mắt lại.
Trong bóng tối, Tô Vũ Thần bất an chờ đợi.
Không để cậu chờ lâu, một cảm giác ấm áp đã thâm nhập vào, mùi thuốc lá nhàn nhạt bắt đầu tràn ngập toàn bộ cảm quan của cậu.
Đầu tiên là sự thăm dò lướt qua mặt ôn nhu như gió xuân, tiếp đến là sự tấn công mạnh mẽ như mưa mùa hạ, Tô Vũ Thần bất lực mặc kệ hành vi của Tần Hoán Sâm, thân thể hoàn toàn mềm oặt ngã vào người anh.
Nụ hôn đầu cứ như vậy mà giao ra, chính trong bệnh viện nơi mà cậu không thích nhất.
Tô Vũ Thần dựa vào người Tần Hoán Sâm có chút ngơ ngác nghĩ.
Tần Hoán Sâm thỏa mãn cảm nhận sự ỷ lại của thỏ con đối với mình, ngẫm nghĩ bước đi vừa rồi hẳn là không làm sai, dù sao cũng là phân đoạn “kabe-don” thêm vào trong quyển sách kia, nội dung quan trọng như vậy phải biểu hiện tốt một chút mới được.
Có điều đây cũng là lần thực hành đầu tiên của mình, mặc dù có xem qua tư liệu trên internet, nhưng cũng không biết thỏ con có vừa lòng hay không.
“Thoải mái không?” Tần Hoán Sâm ôn nhu hỏi.
Tô Vũ Thần ngây ngốc gật gật đầu, cảm giác không tệ, thế nhưng ba chữ kia hẳn là lúc làm cái gì đó mới nói đúng không. Được rồi, đoạn phim giáo dục giới tính lần trước Hoa Văn cậu cậu vẫn còn chưa xem, theo ám chỉ của anh ta là quá trình lần trước cậu bị Boss ‘quy tắc ngầm’ đã sai ở đâu đó rồi.
Tần Hoán Sâm rất muốn đè cậu hôn lại một lần nữa, nhưng mà lại có tiếng bước chân truyền tới, anh đành phải không cam tâm buông Tô Vũ Thần ra định đưa cậu rời khỏi đây.
Nơi hành lang bọn họ lựa chọn có chút yên tĩnh, vì thế giọng nữ nũng nịu không quá lớn kia cũng có vẻ rõ ràng hơn nhiều.
“Anh Nghị, em mang thai rồi, làm sao bây giờ?” Trong giọng điệu của cô gái có chút kinh hoảng lại ẩn chứa một chút vui vẻ không rõ ràng.
“Cái gì? Anh còn không biết xấu hổ hỏi em là của ai à? Trừ anh ra em còn có người khác sao?” Dường như vì bị nghi ngờ mà có chút phẫn nộ, cô gái dừng bước, toàn bộ âm điệu đều cao vút lên.
Tần Hoán Sâm kéo tay Tô Vũ Thần đang đứng ở đó không nhúc nhích, lúc này ngược lại không nên ra ngoài nữa, liền định đợi sau khi cô gái này gọi điện thoại xong thì bọn họ sẽ rời đi.
Lông mày Tô Vũ Thần hơi nhíu lại, giọng nói cô gái này khiến cậu cảm thấy có vài phần quen thuộc, nhưng đã cách hai đời, cậu nhất thời không nhớ rốt cuộc đã từng nghe thấy ở đâu.
“Anh bảo em phá thai?” Giọng cô gái bắt đầu nghẹn ngào, “Tại sao phải bắt em phá thai? Đây là con của chúng ta, cũng là đứa con đầu tiên của em mà.”
Tiếng khóc hu hu ai oán mà đau xót, dường như không muốn nói thêm gì với người đàn ông đầu kia điện thoại nữa, cô gái liền ngắt máy thu người lui vào trong góc tường.
“Nhóc nghịch ngợm.” Tần Hoán Sâm vung tay khẽ búng một phát lên cái trán trơn bóng của Tô Vũ Thần, “Đừng tưởng rằng anh không biết em cố ý.”
Tô Vũ Thần bĩu môi, một dấu hồng hồng trên làn da trắng mịn cực kỳ rõ ràng, Tần Hoán Sâm liền không khỏi đau lòng.
Nhớ tới động tác Tô Vũ Thần thổi thổi cho anh buổi sáng hôm đó, liền cúi đầu nghiêng qua, nhẹ nhàng thổi thổi lên.
Tô Vũ Thần lập tức nổi một đám da gà.
Sau khi thổi xong vẫn còn cảm thấy chưa thỏa lòng, Tần Hoán Sâm đưa môi mình qua, chậm rãi hôn lên.
Tô Vũ Thần cứng người, cảm giác trong lòng ngưa ngứa một trận, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tần Hoán Sâm tách ra, trong mắt có ánh sáng đang lưu chuyển.
Tần Hoán Sâm cúi đầu tựa như bị mê hoặc.
Thứ tốt mà không biết gìn giữ, nói không chừng lơ là một cái là nó đã chạy vào vòng tay người khác.
Tô Vũ Thần chậm rãi nhắm mắt lại, cậu dường như đã có chút hiểu được từng trận rung động trong lòng vị Thái tử vong quốc khi đối mặt tân hoàng trong vai diễn của mình.
“Ring ring ring.”
Âm thanh điện thoại di động rung rung đột ngột vang lên.
Lần này không đợi Tần Hoán Sâm mất kiên nhẫn, Tô Vũ Thần đã nhanh chóng bắt điện thoại di động.
“A lô.”
Xin chào, cho hỏi có phải là bạn của Hoa Văn không? Anh ta bị tai nạn xe cộ đang ở tại bệnh viện chúng tôi…”
“Bệnh viện nào?” Không đợi người bên đầu kia điện thoại nói xong Tô Vũ Thần đã vội vàng hỏi thăm.
“Bệnh viện trung tâm thành phố…”
Tô Vũ Thần ngắt điện thoại, vẻ mặt kinh hoàng nói với Tần Hoán Sâm: “Mau, mau đưa tôi đến bệnh viện trung tâm.”
“Đừng sợ.” Tần Hoán Sâm vừa nói vừa khởi động xe, “Anh ta không sao đâu.”
Tô Vũ Thần không trả lời anh, trong đầu lại xuất hiện dáng vẻ mẹ mình không còn hơi thở nằm trên giường bệnh của bệnh viện nhiều năm trước đây, lúc đó chính vì cậu tới chậm một bước mới không thể nhìn thấy mặt bà lần cuối cùng.
Cho nên cậu ghét đến bệnh viện nhất.
Nếu như Hoa Văn xảy ra chuyện gì, nếu như, Tô Vũ Thần mạnh mẽ lắc đầu, không, sẽ không đâu.
Sau khi xe dừng lại, Tô Vũ Thần liền phóng vào trong bệnh viện, thậm chí vì quá gấp gáp mà cả người lảo đảo suýt chút nữa thì đã té ngã.
Tần Hoán Sâm cau mày ở phía sau đỡ lấy cậu, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Mặc dù biết lúc này không thích hợp lắm, nhưng trong lòng vẫn có chút ghen tị với cái tên quản lý ẻo lả kia, từ dáng vẻ như vậy của Tô Vũ Thần có thể thấy vị trí của anh ta trong lòng cậu cao cỡ nào.
Cả đường bất chấp hình tượng theo sát Tô Vũ Thần thẳng đến phòng cấp cứu, vừa vặn có bác sĩ bước ra, Tô Vũ Thần chạy đến nắm lấy một cánh tay giọng điệu run rẩy hỏi: “Thế, thế nào rồi?”
“Haiz.” Bác sĩ gỡ khẩu trang lắc lắc đầu, “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Nước mắt Tô Vũ Thần vô thức lã chã rơi xuống, lông mày Tần Hoán Sâm nhíu chặt, đau lòng kéo người vào trong ngực mình, hai tay không ngừng vuốt nhẹ sau lưng cậu an ủi.
Lần này Tô Vũ Thần một chút cũng không chống cự sự thân mật của anh, bất tri bất giác vị trí của người này trong tim cậu đã không ngừng tăng lên.
“Tiểu Tô Tô?”
Một giọng nam quen thuộc thô lỗ nhưng lại giả vờ nũng nịu từ phía sau truyền đến, Tô Vũ Thần có chút không dám tin quay đầu lại, vẻ mặt vừa khóc vừa cười khiến Hoa Văn đang ngồi trên xe lăn được đẩy tới cũng phải kinh sợ.
“Sao lại thế này? Ai có năng lực cao như vậy có thể khiến cậu khóc đến thế này vậy!”
“Anh đó, trừ anh ra còn có ai.” Tô Vũ Thần rời khỏi cái ôm của Tần Hoán Sâm cúi người xuống nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Văn, “Cũng may anh không có chuyện gì.”
“Tôi, tôi chỉ là bị thương ở chân thôi, y tá bảo đã gọi điện thoại cho cậu nói rõ tình hình rồi mà.”
“Cô ta chưa nói xong thì tôi đã tắt máy.” Tô Vũ Thần đứng thẳng người, đi đến phía sau xe lăn đỡ tay nắm, “Tôi đưa anh về phòng bệnh.”
“Có gì đâu, thật ra cũng không cần.” Trong giọng nói Hoa Văn mang theo chút lúng túng.
“Các người là ai?” Một người đàn ông xa lạ tay cầm hộp thuốc đi tới trước mặt ba người, ánh mắt hiên ngang đâm thẳng về phía Tô Vũ Thần.
Tần Hoán Sâm không vui, vốn dĩ bị cắt ngang chuyện tốt thì tâm tình anh đã đủ buồn bực rồi, cái tên vừa nhìn liền biết không phải người tốt này là từ đâu nhảy ra vậy?
Cộp cộp cộp đi tới bên cạnh Tô Vũ Thần, trực tiếp kéo người về phía sau.
“Cậu là ai?” Giọng điệu Tần Hoán Sâm so với anh ta lại càng lạnh hơn.
Ánh mắt người đàn ông hơi rút lại, vẻ mặt ngưng đọng cúi đầu đưa mắt chuyển lên người Hoa Văn.
“Anh ta là người đã cứu tôi, về phần tên gì, người ta còn chưa kịp hỏi đâu.”
Vẻ xấu hổ trên mặt Hoa Văn tăng thêm một chút rồi trả lời.
“Hàn Phong.” Người đàn ông lạnh lùng trả lời.
“Ừm, Hàn Phong à, vị này chính là Tần Hoán Sâm, ông chủ của tôi, người ở phía sau anh ấy là minh tinh tôi đang quản lí, Tô Vũ Thần.” Sau đó Hoa Văn liền giới thiệu cho anh ta.
Người đàn ông đi tới phía sau Tô Vũ Thần cầm lấy tay đẩy của xe lăn, bởi vì có chút kiêng kỵ nên lần này giọng điệu cũng không khó nghe như vậy.
“Tôi làm cho.”
Tô Vũ Thần rất tự nhiên lùi sang một bên, dùng ánh mắt đầy mập mờ đánh giá hai người kia.
Đột nhiên trên tay truyền tới xúc cảm cắt ngang tầm mắt nhìn chằm chằm của cậu, quay đầu nhìn Tần Hoán Sâm đang đứng bên cạnh, cậu một chút cũng không muốn thừa nhận bản thân vừa nhìn đã hiểu ám chỉ “Nhìn anh đừng nhìn hắn” trong mắt Tần Hoán Sâm, cứ cảm thấy hình tượng của Boss đại nhân thực sự càng ngày càng sụp đổ.
“Sao tự nhiên anh lại xảy ra tai nạn xe cộ? Tôi nhớ anh từ trước tới giờ vẫn không dám tăng tốc độ mà?” Tô Vũ Thần nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“Phanh xe hỏng, nếu không phải gặp Phong Phong thì tôi đã thảm rồi.” Nói xong liền dùng ánh mắt sùng bái ngửa đầu nhìn Hàn Phong.
Bầu không khí xung quanh Hàn Phong lập tức trở nên nhu hòa, có thể thấy bản thân anh ta cũng có chút hưởng thụ ánh mắt này.
“Phong Phong là ai?” Tô Vũ Thần có chút không phản ứng kịp.
Hoa Văn cúi đầu ra vẻ e thẹn một tay che miệng một tay giả vờ phẩy phẩy, “Đáng ghét, lại chọc người ta.”
Ặc, Tô Vũ Thần sờ sờ đám da gà nổi trên người mình, Hoa Văn thẹn thùng như vậy thật là đã lâu không thấy mà.
“Vậy được rồi, cho anh nghỉ ngơi một tháng, cẩn thận dưỡng thương những chuyện khác tôi sẽ xử lý, sau này chúng tôi sẽ quay lại thăm anh.” Tô Vũ Thần nói xong liền kéo Tần Hoán Sâm dứt khoát rời đi.
Kẻ gây tai hoạ này giao cho vị dũng sĩ mới nhảy ra vậy, cậu cũng không thể quấy rầy anh ta cua trai được.
“Bảo bối.” Giọng nói có chút ai oán của Tần Hoán Sâm vang lên bên cạnh.
Tô Vũ Thần run run người, “Gì vậy?”
“Em chưa từng dùng loại ánh mắt đó nhìn anh.”
“Loại nào?”
“Đừng nghịch ngợm.”
“Anh muốn xem tôi có thể diễn cho anh xem mà.” Tô Vũ Thần tựa như nghiêm túc trả lời.
Tần Hoán Sâm bình tĩnh lại, một lát sau, giọng nói trầm thấp lại có thêm một chút gợi cảm so với lúc nãy vang lên.
“Chúng ta, tiếp tục chứ?” Giọng điệu tựa như đang hỏi, nhưng người nào đó lại trực tiếp đẩy Tô Vũ Thần vào vách tường ở hành lang, một tay chống lên vách tường khóa Tô Vũ Thần dưới thân mình.
Tần Hoán Sâm duỗi cánh tay còn lại nâng cằm Tô Vũ Thần không ngừng vuốt ve, hai mắt Tô Vũ Thần không nhịn được trừng to.
Trời ạ, đây đây, đây không phải là kabe-don (*) trong truyền thuyết sao? Boss đại nhân thật mạnh mẽ a.
(*) Kabe nghĩa là bức tường, don là âm thanh khi lấy tay đập vào tường. Hành động này là dạng một anh chàng lạnh lùng và ương bướng, cứng đầu và chẳng chịu nghe ai bao giờ (nhưng dĩ nhiên là rất đẹp trai), ép 1 cô gái/chàng trai vào bức tường rồi đập tay lên đó. Boss quá mạnh mẽ:v
“Đang suy nghĩ gì vậy, hửm?” Trên tay Tần Hoán Sâm giật giật kéo lực chú ý của Tô Vũ Thần về lại mình, “Trong lúc này mà còn dám suy nghĩ linh tinh? Em nói anh phải trừng phạt em thế nào mới được đây?”
“Tôi tôi tôi…” Cái tật xấu hay nói lắp của Tô Vũ Thần vừa căng thẳng thì đã tái phát.
“Nhắm mắt.”
Giọng nói có chút khàn khàn của Tần Hoán Sâm truyền vào tai Tô Vũ Thần, Tô Vũ Thần vô thức nghe lời anh nhắm hai mắt lại.
Trong bóng tối, Tô Vũ Thần bất an chờ đợi.
Không để cậu chờ lâu, một cảm giác ấm áp đã thâm nhập vào, mùi thuốc lá nhàn nhạt bắt đầu tràn ngập toàn bộ cảm quan của cậu.
Đầu tiên là sự thăm dò lướt qua mặt ôn nhu như gió xuân, tiếp đến là sự tấn công mạnh mẽ như mưa mùa hạ, Tô Vũ Thần bất lực mặc kệ hành vi của Tần Hoán Sâm, thân thể hoàn toàn mềm oặt ngã vào người anh.
Nụ hôn đầu cứ như vậy mà giao ra, chính trong bệnh viện nơi mà cậu không thích nhất.
Tô Vũ Thần dựa vào người Tần Hoán Sâm có chút ngơ ngác nghĩ.
Tần Hoán Sâm thỏa mãn cảm nhận sự ỷ lại của thỏ con đối với mình, ngẫm nghĩ bước đi vừa rồi hẳn là không làm sai, dù sao cũng là phân đoạn “kabe-don” thêm vào trong quyển sách kia, nội dung quan trọng như vậy phải biểu hiện tốt một chút mới được.
Có điều đây cũng là lần thực hành đầu tiên của mình, mặc dù có xem qua tư liệu trên internet, nhưng cũng không biết thỏ con có vừa lòng hay không.
“Thoải mái không?” Tần Hoán Sâm ôn nhu hỏi.
Tô Vũ Thần ngây ngốc gật gật đầu, cảm giác không tệ, thế nhưng ba chữ kia hẳn là lúc làm cái gì đó mới nói đúng không. Được rồi, đoạn phim giáo dục giới tính lần trước Hoa Văn cậu cậu vẫn còn chưa xem, theo ám chỉ của anh ta là quá trình lần trước cậu bị Boss ‘quy tắc ngầm’ đã sai ở đâu đó rồi.
Tần Hoán Sâm rất muốn đè cậu hôn lại một lần nữa, nhưng mà lại có tiếng bước chân truyền tới, anh đành phải không cam tâm buông Tô Vũ Thần ra định đưa cậu rời khỏi đây.
Nơi hành lang bọn họ lựa chọn có chút yên tĩnh, vì thế giọng nữ nũng nịu không quá lớn kia cũng có vẻ rõ ràng hơn nhiều.
“Anh Nghị, em mang thai rồi, làm sao bây giờ?” Trong giọng điệu của cô gái có chút kinh hoảng lại ẩn chứa một chút vui vẻ không rõ ràng.
“Cái gì? Anh còn không biết xấu hổ hỏi em là của ai à? Trừ anh ra em còn có người khác sao?” Dường như vì bị nghi ngờ mà có chút phẫn nộ, cô gái dừng bước, toàn bộ âm điệu đều cao vút lên.
Tần Hoán Sâm kéo tay Tô Vũ Thần đang đứng ở đó không nhúc nhích, lúc này ngược lại không nên ra ngoài nữa, liền định đợi sau khi cô gái này gọi điện thoại xong thì bọn họ sẽ rời đi.
Lông mày Tô Vũ Thần hơi nhíu lại, giọng nói cô gái này khiến cậu cảm thấy có vài phần quen thuộc, nhưng đã cách hai đời, cậu nhất thời không nhớ rốt cuộc đã từng nghe thấy ở đâu.
“Anh bảo em phá thai?” Giọng cô gái bắt đầu nghẹn ngào, “Tại sao phải bắt em phá thai? Đây là con của chúng ta, cũng là đứa con đầu tiên của em mà.”
Tiếng khóc hu hu ai oán mà đau xót, dường như không muốn nói thêm gì với người đàn ông đầu kia điện thoại nữa, cô gái liền ngắt máy thu người lui vào trong góc tường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất