Giới Giải Trí Trùng Sinh Chi Boss Sủng Cậu
Chương 36
Người nọ kiếp trước đã từng giúp đỡ cậu, có điều nói là giúp đỡ, chi bằng nói hai người là cùng cảnh ngộ mà thông cảm lẫn nhau, bởi vì cậu ta cũng bị đóng băng.
Tô Vũ Thần cũng còn may, có thể diễn một số vai nam sinh, nhưng cậu Trần Tĩnh Viễn kia chỉ được diễn người qua đường Giáp, cố tình cậu ta lại thật lòng thích đóng phim, điều này ngay cả Tô Vũ Thần cũng không thể không nói hai chữ “Bội phục”.
“Đạo diễn, tôi đề xuất chọn Trần Tĩnh Viễn đóng.” Tô Vũ Thần không bao lâu đã đưa ra đáp án của mình.
“Trần Tĩnh Viễn?” Đạo diễn Tiền thì thầm một chút, “Hình như tôi đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó.”
Tô Vũ Thần cười, biệt danh vua diễn viên quần chúng này cũng có chút trọng lượng, nếu không sao ngay cả đạo diễn cũng biết tên cậu ta chứ.
“Cậu ta có một biệt danh là vua diễn viên quần chúng.”
“Là tên Trần Tĩnh Viễn hay thích nói lung tung kia?” Đạo diễn nhíu mày, “Không phải cậu ta bị cấp cao ở HY ra lệnh đóng băng rồi sao?”
“Mấy năm gần đây về mặt lễ nghi cậu ta đã có chút tiến bộ, còn về chuyện đóng bang…” Tô Vũ Thần dừng một chút cong khóe miệng lên, “Tần Hoán Sâm có thể giải quyết.”
“Tần…” Đạo diễn Tiền xoa xoa mồ hôi lạnh chảy ra bên tóc mai, đây không phải là tổng tài tập đoàn HY sao? Cậu còn dám gọi thẳng tên của vị kia à.
Các hãng truyền thông chính thống vẫn chưa cho công khai quan hệ của hai người, chỉ có fan trên mạng mới đùa đến vui vẻ.
Lúc trước đạo diễn Tiền cũng không cho rằng chuyện này là thật, những chuyện thật thật giả giả như vậy ở giới giải trí rất nhiều. Có điều trong nháy mắt Tô Vũ Thần được đầu tư bước vào đoàn phim thì ông ta đã dao động, hơn nữa vừa rồi Tô Vũ Thần lớn mật làm bậy, ông ta có thể khẳng định quan hệ của tiểu minh tinh vẫn chưa nổi tiếng trước mặt mình và vị Boss kia tuyệt đối không tệ.
Mà bản thân mình, chỉ có thể càng cẩn thận hầu hạ mấy ông trời con này, mình quay một bộ phim điện ảnh cũng không dễ dàng đâu.
“Tôi tìm người gọi cậu ta?” Đạo diễn thăm dò hỏi.
“Không cần, tôi gọi cho, tôi biết số điện thoại cậu ấy.” Tô Vũ Thần vừa nói vừa đi về phía chiếc MPV của mình, “Đạo diễn không cần lo lắng, ngày mai cậu ấy sẽ vào đoàn phim.”
Nhớ lại dãy số điện thoại kia, trước đây bọn họ không chỉ gọi điện thoại một lần.
Nhấn nhấn tổ hợp những chữ số quen thuộc, không lâu sau giọng nói lễ phép mang theo chút dò hỏi đã truyền tới.
“Chào ngài, tôi là Trần Tĩnh Viễn, xin hỏi ngài là?”
“Tô Vũ Thần.”
Giọng nói mang theo ý cười của Tô Vũ Thần vang lên, trong lòng Trần Tĩnh Viễn hoảng sợ, lẽ nào đã bị phát hiện? Không thể đâu.
“Diễn viên chính ở chỗ chúng tôi gặp chuyện không may cần người thay thế, tôi đề cử cậu với đạo diễn.”
“Ừm, hả?” Trong giọng nói Trần Tĩnh Viễn đầy vẻ không dám tin. Có vai diễn cho mình, hơn nữa lại còn là vai chính?
“Chín giờ sáng mai đúng hẹn đến đại học thành XX.” Ý cười nơi khóe miệng Tô Vũ Thần lại càng sâu hơn, “Cậu, muốn tới không?”
“Muốn muốn muốn! Tất nhiên muốn!” Giọng điệu đầy căng thẳng của Trần Tĩnh Viễn truyền tới, “Tôi nhất định sẽ tới đúng giờ.”
“Ừ.” Tô Vũ Thần đáp lại một tiếng chuẩn bị cúp điện thoại.
“Khoan đã, cậu…” Trần Tĩnh Viễn muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?” Tô Vũ Thần có chút nghi hoặc, chẳng lẽ định cám ơn cậu sao?
“Không có gì, tạm biệt.” Trần Tĩnh Viễn có chút lúng túng tắt điện thoại.
Tô Vũ Thần nhíu nhíu mày, phản ứng của tên này sao có chút kỳ lạ vậy? Có điều không sao, ngày mai lúc gặp mặt cậu ta hỏi rõ là được.
Tô Vũ Thần tắt điện thoại lên xe, Hoa Văn và Hàn Phong cũng đi tới, Tô Vũ Thần liếc hai cái tên chán ngắt dính vào như hai anh em song sinh kia một cái.
“Chuyện anh làm thì tự anh giải quyết đi.”
Lời này chính là nói với Hàn Phong, Tô Vũ Thần trước sau vẫn thấy người đàn ông này xuất hiện quá kỳ quái, nhưng thấy quan hệ giữa anh ta và Hoa Văn khá thân mật nên cậu cũng không truy xét quá nhiều.
Có điều mấy chuyện phiền toái này, vẫn là đừng khiến người đàn ông của cậu phí quá nhiều tinh thần thì tốt hơn.
“Đến tòa nhà HY.” Tô Vũ Thần thu hồi ánh mắt nói với vệ sĩ lái xe ở phía trước, mấy chuyện xảy ra trong đoàn phim ngày hôm nay nói trước với Tần Hoán Sâm một tiếng thì tốt hơn, Tô Vũ Thần đã dự đoán trước một đợt sóng trào mãnh liệt sắp xảy đến từ nhóm antifan.
Bảo tiêu đáp một tiếng, đạp chân ga một cái, xe chạy đi.
“Tất nhiên.” Giọng nói lạnh lẽo của Hàn Phong đột nhiên vang lên, “Tôi sẽ không dễ dàng tha cho hắn ta như vậy.”
Tô Vũ Thần đang định lấy điện thoại di động ra lướt Uwewe, mấy tấm ảnh nhóm fan hâm mộ vừa chụp chắc chắn đã post lên, cậu cũng phải nhìn xem có phải cậu được chụp rất đẹp trai hay không.
Tô Vũ Thần nghe vậy không nhịn được bĩu môi, nhưng cũng không nói nữa.
Hoa Văn kích động quát một tiếng: “Phong Phong!”
Hàn Phong ôm người thật chặt, “Ừm, anh đây.”
“Em yêu anh.” Hoa Văn nói tiếp.
“Anh cũng vậy.” Hàn Phong dịu dàng nói.
Tô Vũ Thần bỗng dưng lớn tiếng ho khan hai cái, ngoáy ngoáy lỗ tai nói: “Chú ý tình hình chút đi hai vị, tôi biết các người rất ân ái, nếu muốn trình diễn tiết mục yêu thương nhau thì mau về nhà đi.”
Thực sự quá đủ rồi, tú ân ái mau chết đi mau chết đi, đột nhiên thật muốn nhanh chóng gặp Tần Hoán Sâm.
Hoa Văn hừ lạnh một tiếng, tên nhóc con này lòng dạ thật hẹp hòi, rõ ràng lúc trước khi cậu và Tần Boss tú ân ái mình cũng đâu có nói gì.
Nghĩ vậy, nhưng cũng không định lên tiếng kích thích Tô Vũ Thần nữa, dù sao cậu cũng là cây hái ra tiền của mình, phải cố gắng che chở thật tốt.
Tô Vũ Thần mang kính râm, ngay khi xe MPV dừng lại liền tự mình mở cửa xe ra, cũng không quan tâm sáu người còn lại, bước nhanh về phía cửa tòa nhà HY.
Hoa Văn sững sờ ngơ ngác nhìn, đừng nói tên nhóc này thật sự bị mình kích thích rồi nha.
Hoa Văn lập tức vẻ mặt căng thẳng mang người đuổi theo.
Vừa đúng lúc có một thang máy mở cửa ra, Tô Vũ Thần nhanh chóng bước vài bước định vào.
Bỗng nhiên một cánh tay cường tráng vươn ra cản Tô Vũ Thần ở bên ngoài, sau đó một giọng nói trầm thấp mạnh mẽ vang lên.
“Thang máy đã được Hạ tỷ của chúng tôi trưng dụng rồi.”
Tô Vũ Thần sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cô gái đang cười duyên được mấy tên vạm vỡ bảo vệ chính giữa, kính râm màu đen che khuất hơn nửa khuôn mặt, nghe thấy giọng nói của vệ sĩ nhà mình cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Mịa nó, dám đùa giỡn kiêu ngạo trước mặt mình sao, cô có vệ sĩ thì hay lắm à, tôi cũng có.
Tô Vũ Thần phất tay gọi người, nhưng đợi một lúc cũng không thấy động tĩnh, đành phải quay đầu nhìn lại, mấy tên kia vừa mới bước vào cửa.
Trong khoảng thời gian cậu quay đầu lại, cửa thang máy đã đóng lại hướng lên trên.
Còn lại hai cái thang máy trước cửa đứng chờ không ít người, Tô Vũ Thần không có kiên nhẫn chờ đợi, ánh mắt quét qua liền nhìn thấy một cái thang máy đặc biệt cuối cùng, quan trọng nhất là lúc này trước cửa thang máy kia không có ai!
Đã có người bắt đầu nhìn về phía Tô Vũ Thần, được rồi Tô Vũ Thần cũng biết nhất định không phải vì cậu quá đẹp trai, mà là do biểu hiện vừa rồi của cậu giống hệt tên hề trong một trò cười.
Dù da mặt có dày đi chăng nữa, Tô Vũ Thần cũng không khỏi vì hành động lúng túng vừa rồi của mình mà đỏ mặt, vì thế liền nhanh chân đi về phía cái thang máy đặc biệt kia, phải nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt của mấy người trước mặt này mới được.
Hai bảo vệ đi tới ngăn cản Tô Vũ Thần, lời lẽ hùng hồn nói: “Xin lỗi, đây là thang máy chuyên dụng của tổng tài, mời ngài quay lại chỗ thang máy bình thường đợi.”
“Các người không biết tôi là ai à? Hả?” Tô Vũ Thần vừa nói vừa tháo kính râm xuống.
Vẻ mặt mơ hồ chờ mong trên mặt hai bảo vệ biến thành xem thường, thôi đi, ngang ngược như vậy còn tưởng là anh chị nào chứ? Tên trước mắt này mặc dù là cũng không tệ, nhưng bọn họ làm bảo vệ ở tòa nhà HY thấy nhiều người còn đẹp hơn, cậu ta là cái thá gì chứ?
“Xin lỗi, mời quay lại.” Hai bảo vệ vẫn cương quyết kiên trì nói.
Tô Vũ Thần chán nản, “Các người không xem tin tức giới giải trí sao?”
Những chuyện trong đó được mấy chuyện là thật chứ? Tôi nói Lý Hân Hân là tình nhân ngầm của tôi nè, hai bảo vệ đều dùng loại ánh mắt như nhìn một kẻ ngu ngốc nhìn Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần đỏ bừng mặt, nhìn dáng vẻ hai người này liền biết cho dù cậu nói mình được Tần Hoán Sâm bao dưỡng chắc bọn họ cũng không tin.
Tô Vũ Thần oán hận giậm chân, bên tai truyền đến tiếng bàn luận xì xào ngày càng chói tai, cậu lại đeo kính râm vào cúi đầu định trực tiếp rời khỏi đây.
Hừ, cậu không cần uổng phí công sức tự mình đi tìm anh, cậu về nhà gọi anh trực tiếp tới tìm cậu không được sao?
Vào lúc này, thang máy ‘đinh’ một tiếng mở ra, một cô gái trang phục đầy vẻ tinh anh hòa vào dòng người đi ra, trên mặt những người đang đợi bên ngoài thang máy đều mang theo vẻ kính cẩn chào hỏi cô.
Cô tùy tiện gật đầu đáp lại hai tiếng, ánh mắt nhìn xung quanh như đang tìm gì đó.
Đột nhiên, ánh mắt cô và Hoa Văn đồng loạt dừng lại trên người Tô Vũ Thần đang chuẩn bị chuồn ra ngoài, đôi mắt lập tức sáng rực lên.
Giẫm lên giày cao gót không để ý hình tượng đuổi theo, vừa chạy vừa không quên lớn tiếng gọi: “Tô Vũ Thần!”
Tô Vũ Thần lúc này đang cực kỳ khó chịu, nghe thấy có người gọi mình chẳng những không ngừng lại mà còn bước nhanh hơn.
Trời ạ, mấy chuyện mất mặt này vẫn nên ít người biết thì tốt hơn, sau này có người nói lại cậu có chết cũng không thừa nhận.
“Tiểu Ngả mau giúp tôi!” Cô gái tiếp tục hét một tiếng, một mỹ nữ ở quầy tiếp tân nhanh chóng chạy tới, duỗi tay ra chắn trước mặt Tô Vũ Thần, dưới vẻ thẹn thùng trên mặt còn mang theo chút cảm giác hưng phấn kỳ quái.
Tô Vũ Thần muốn tránh thoát cô nàng lại không được, mắt thấy cô gái dáng vẻ tinh anh kia sắp vọt tới trước mặt, liền ra lệnh cho vệ sĩ bên cạnh đi tới chặn người lại để cậu chạy trốn.
Nào ngờ vệ sĩ vừa mới đụng vào góc áo của người đẹp, cô gái kia mười phần trung khí hét lớn: “Dê xồm nè!”
Vệ sĩ sợ đến nỗi tay run lên một cái rồi dừng lại.
Lúc này góc áo của Tô Vũ Thần cũng bị người ta nắm được.
“Tiểu Tô Tô cậu chạy cái gì? Mệt chết tôi rồi.” Cô thở hổn hển, nỗi khổ khi phải mang giày cao gót chạy trên nền đá hoa cương trơn tuột cậu không thể hiểu đâu.
“Buông tôi ra.” Thấy người xem náo nhiệt ngày càng nhiều, Tô Vũ Thần nhỏ giọng nói xong liền định chạy trốn.
“Không được buông, Boss đang chờ cậu đó.” Cô gái vừa nói vừa xông tới chỗ người đẹp quầy tiếp tân dựng thẳng ngón cái lên, “Làm rất hay!”
Người đẹp vẻ mặt thỏa mãn trở về vị trí công tác của mình.
Tô Vũ Thần không nói gì.
Cô tiếp tục nói: “Boss vẫn đang họp, cho nên mới bảo tôi xuống đây đón cậu.”
Cô nàng vừa nói vừa đi tới bên cạnh Tô Vũ Thần khom người duỗi tay bày ra tư thế xin mời, hướng đi chính là cái thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài kia.
Tô Vũ Thần cũng còn may, có thể diễn một số vai nam sinh, nhưng cậu Trần Tĩnh Viễn kia chỉ được diễn người qua đường Giáp, cố tình cậu ta lại thật lòng thích đóng phim, điều này ngay cả Tô Vũ Thần cũng không thể không nói hai chữ “Bội phục”.
“Đạo diễn, tôi đề xuất chọn Trần Tĩnh Viễn đóng.” Tô Vũ Thần không bao lâu đã đưa ra đáp án của mình.
“Trần Tĩnh Viễn?” Đạo diễn Tiền thì thầm một chút, “Hình như tôi đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó.”
Tô Vũ Thần cười, biệt danh vua diễn viên quần chúng này cũng có chút trọng lượng, nếu không sao ngay cả đạo diễn cũng biết tên cậu ta chứ.
“Cậu ta có một biệt danh là vua diễn viên quần chúng.”
“Là tên Trần Tĩnh Viễn hay thích nói lung tung kia?” Đạo diễn nhíu mày, “Không phải cậu ta bị cấp cao ở HY ra lệnh đóng băng rồi sao?”
“Mấy năm gần đây về mặt lễ nghi cậu ta đã có chút tiến bộ, còn về chuyện đóng bang…” Tô Vũ Thần dừng một chút cong khóe miệng lên, “Tần Hoán Sâm có thể giải quyết.”
“Tần…” Đạo diễn Tiền xoa xoa mồ hôi lạnh chảy ra bên tóc mai, đây không phải là tổng tài tập đoàn HY sao? Cậu còn dám gọi thẳng tên của vị kia à.
Các hãng truyền thông chính thống vẫn chưa cho công khai quan hệ của hai người, chỉ có fan trên mạng mới đùa đến vui vẻ.
Lúc trước đạo diễn Tiền cũng không cho rằng chuyện này là thật, những chuyện thật thật giả giả như vậy ở giới giải trí rất nhiều. Có điều trong nháy mắt Tô Vũ Thần được đầu tư bước vào đoàn phim thì ông ta đã dao động, hơn nữa vừa rồi Tô Vũ Thần lớn mật làm bậy, ông ta có thể khẳng định quan hệ của tiểu minh tinh vẫn chưa nổi tiếng trước mặt mình và vị Boss kia tuyệt đối không tệ.
Mà bản thân mình, chỉ có thể càng cẩn thận hầu hạ mấy ông trời con này, mình quay một bộ phim điện ảnh cũng không dễ dàng đâu.
“Tôi tìm người gọi cậu ta?” Đạo diễn thăm dò hỏi.
“Không cần, tôi gọi cho, tôi biết số điện thoại cậu ấy.” Tô Vũ Thần vừa nói vừa đi về phía chiếc MPV của mình, “Đạo diễn không cần lo lắng, ngày mai cậu ấy sẽ vào đoàn phim.”
Nhớ lại dãy số điện thoại kia, trước đây bọn họ không chỉ gọi điện thoại một lần.
Nhấn nhấn tổ hợp những chữ số quen thuộc, không lâu sau giọng nói lễ phép mang theo chút dò hỏi đã truyền tới.
“Chào ngài, tôi là Trần Tĩnh Viễn, xin hỏi ngài là?”
“Tô Vũ Thần.”
Giọng nói mang theo ý cười của Tô Vũ Thần vang lên, trong lòng Trần Tĩnh Viễn hoảng sợ, lẽ nào đã bị phát hiện? Không thể đâu.
“Diễn viên chính ở chỗ chúng tôi gặp chuyện không may cần người thay thế, tôi đề cử cậu với đạo diễn.”
“Ừm, hả?” Trong giọng nói Trần Tĩnh Viễn đầy vẻ không dám tin. Có vai diễn cho mình, hơn nữa lại còn là vai chính?
“Chín giờ sáng mai đúng hẹn đến đại học thành XX.” Ý cười nơi khóe miệng Tô Vũ Thần lại càng sâu hơn, “Cậu, muốn tới không?”
“Muốn muốn muốn! Tất nhiên muốn!” Giọng điệu đầy căng thẳng của Trần Tĩnh Viễn truyền tới, “Tôi nhất định sẽ tới đúng giờ.”
“Ừ.” Tô Vũ Thần đáp lại một tiếng chuẩn bị cúp điện thoại.
“Khoan đã, cậu…” Trần Tĩnh Viễn muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?” Tô Vũ Thần có chút nghi hoặc, chẳng lẽ định cám ơn cậu sao?
“Không có gì, tạm biệt.” Trần Tĩnh Viễn có chút lúng túng tắt điện thoại.
Tô Vũ Thần nhíu nhíu mày, phản ứng của tên này sao có chút kỳ lạ vậy? Có điều không sao, ngày mai lúc gặp mặt cậu ta hỏi rõ là được.
Tô Vũ Thần tắt điện thoại lên xe, Hoa Văn và Hàn Phong cũng đi tới, Tô Vũ Thần liếc hai cái tên chán ngắt dính vào như hai anh em song sinh kia một cái.
“Chuyện anh làm thì tự anh giải quyết đi.”
Lời này chính là nói với Hàn Phong, Tô Vũ Thần trước sau vẫn thấy người đàn ông này xuất hiện quá kỳ quái, nhưng thấy quan hệ giữa anh ta và Hoa Văn khá thân mật nên cậu cũng không truy xét quá nhiều.
Có điều mấy chuyện phiền toái này, vẫn là đừng khiến người đàn ông của cậu phí quá nhiều tinh thần thì tốt hơn.
“Đến tòa nhà HY.” Tô Vũ Thần thu hồi ánh mắt nói với vệ sĩ lái xe ở phía trước, mấy chuyện xảy ra trong đoàn phim ngày hôm nay nói trước với Tần Hoán Sâm một tiếng thì tốt hơn, Tô Vũ Thần đã dự đoán trước một đợt sóng trào mãnh liệt sắp xảy đến từ nhóm antifan.
Bảo tiêu đáp một tiếng, đạp chân ga một cái, xe chạy đi.
“Tất nhiên.” Giọng nói lạnh lẽo của Hàn Phong đột nhiên vang lên, “Tôi sẽ không dễ dàng tha cho hắn ta như vậy.”
Tô Vũ Thần đang định lấy điện thoại di động ra lướt Uwewe, mấy tấm ảnh nhóm fan hâm mộ vừa chụp chắc chắn đã post lên, cậu cũng phải nhìn xem có phải cậu được chụp rất đẹp trai hay không.
Tô Vũ Thần nghe vậy không nhịn được bĩu môi, nhưng cũng không nói nữa.
Hoa Văn kích động quát một tiếng: “Phong Phong!”
Hàn Phong ôm người thật chặt, “Ừm, anh đây.”
“Em yêu anh.” Hoa Văn nói tiếp.
“Anh cũng vậy.” Hàn Phong dịu dàng nói.
Tô Vũ Thần bỗng dưng lớn tiếng ho khan hai cái, ngoáy ngoáy lỗ tai nói: “Chú ý tình hình chút đi hai vị, tôi biết các người rất ân ái, nếu muốn trình diễn tiết mục yêu thương nhau thì mau về nhà đi.”
Thực sự quá đủ rồi, tú ân ái mau chết đi mau chết đi, đột nhiên thật muốn nhanh chóng gặp Tần Hoán Sâm.
Hoa Văn hừ lạnh một tiếng, tên nhóc con này lòng dạ thật hẹp hòi, rõ ràng lúc trước khi cậu và Tần Boss tú ân ái mình cũng đâu có nói gì.
Nghĩ vậy, nhưng cũng không định lên tiếng kích thích Tô Vũ Thần nữa, dù sao cậu cũng là cây hái ra tiền của mình, phải cố gắng che chở thật tốt.
Tô Vũ Thần mang kính râm, ngay khi xe MPV dừng lại liền tự mình mở cửa xe ra, cũng không quan tâm sáu người còn lại, bước nhanh về phía cửa tòa nhà HY.
Hoa Văn sững sờ ngơ ngác nhìn, đừng nói tên nhóc này thật sự bị mình kích thích rồi nha.
Hoa Văn lập tức vẻ mặt căng thẳng mang người đuổi theo.
Vừa đúng lúc có một thang máy mở cửa ra, Tô Vũ Thần nhanh chóng bước vài bước định vào.
Bỗng nhiên một cánh tay cường tráng vươn ra cản Tô Vũ Thần ở bên ngoài, sau đó một giọng nói trầm thấp mạnh mẽ vang lên.
“Thang máy đã được Hạ tỷ của chúng tôi trưng dụng rồi.”
Tô Vũ Thần sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cô gái đang cười duyên được mấy tên vạm vỡ bảo vệ chính giữa, kính râm màu đen che khuất hơn nửa khuôn mặt, nghe thấy giọng nói của vệ sĩ nhà mình cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Mịa nó, dám đùa giỡn kiêu ngạo trước mặt mình sao, cô có vệ sĩ thì hay lắm à, tôi cũng có.
Tô Vũ Thần phất tay gọi người, nhưng đợi một lúc cũng không thấy động tĩnh, đành phải quay đầu nhìn lại, mấy tên kia vừa mới bước vào cửa.
Trong khoảng thời gian cậu quay đầu lại, cửa thang máy đã đóng lại hướng lên trên.
Còn lại hai cái thang máy trước cửa đứng chờ không ít người, Tô Vũ Thần không có kiên nhẫn chờ đợi, ánh mắt quét qua liền nhìn thấy một cái thang máy đặc biệt cuối cùng, quan trọng nhất là lúc này trước cửa thang máy kia không có ai!
Đã có người bắt đầu nhìn về phía Tô Vũ Thần, được rồi Tô Vũ Thần cũng biết nhất định không phải vì cậu quá đẹp trai, mà là do biểu hiện vừa rồi của cậu giống hệt tên hề trong một trò cười.
Dù da mặt có dày đi chăng nữa, Tô Vũ Thần cũng không khỏi vì hành động lúng túng vừa rồi của mình mà đỏ mặt, vì thế liền nhanh chân đi về phía cái thang máy đặc biệt kia, phải nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt của mấy người trước mặt này mới được.
Hai bảo vệ đi tới ngăn cản Tô Vũ Thần, lời lẽ hùng hồn nói: “Xin lỗi, đây là thang máy chuyên dụng của tổng tài, mời ngài quay lại chỗ thang máy bình thường đợi.”
“Các người không biết tôi là ai à? Hả?” Tô Vũ Thần vừa nói vừa tháo kính râm xuống.
Vẻ mặt mơ hồ chờ mong trên mặt hai bảo vệ biến thành xem thường, thôi đi, ngang ngược như vậy còn tưởng là anh chị nào chứ? Tên trước mắt này mặc dù là cũng không tệ, nhưng bọn họ làm bảo vệ ở tòa nhà HY thấy nhiều người còn đẹp hơn, cậu ta là cái thá gì chứ?
“Xin lỗi, mời quay lại.” Hai bảo vệ vẫn cương quyết kiên trì nói.
Tô Vũ Thần chán nản, “Các người không xem tin tức giới giải trí sao?”
Những chuyện trong đó được mấy chuyện là thật chứ? Tôi nói Lý Hân Hân là tình nhân ngầm của tôi nè, hai bảo vệ đều dùng loại ánh mắt như nhìn một kẻ ngu ngốc nhìn Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần đỏ bừng mặt, nhìn dáng vẻ hai người này liền biết cho dù cậu nói mình được Tần Hoán Sâm bao dưỡng chắc bọn họ cũng không tin.
Tô Vũ Thần oán hận giậm chân, bên tai truyền đến tiếng bàn luận xì xào ngày càng chói tai, cậu lại đeo kính râm vào cúi đầu định trực tiếp rời khỏi đây.
Hừ, cậu không cần uổng phí công sức tự mình đi tìm anh, cậu về nhà gọi anh trực tiếp tới tìm cậu không được sao?
Vào lúc này, thang máy ‘đinh’ một tiếng mở ra, một cô gái trang phục đầy vẻ tinh anh hòa vào dòng người đi ra, trên mặt những người đang đợi bên ngoài thang máy đều mang theo vẻ kính cẩn chào hỏi cô.
Cô tùy tiện gật đầu đáp lại hai tiếng, ánh mắt nhìn xung quanh như đang tìm gì đó.
Đột nhiên, ánh mắt cô và Hoa Văn đồng loạt dừng lại trên người Tô Vũ Thần đang chuẩn bị chuồn ra ngoài, đôi mắt lập tức sáng rực lên.
Giẫm lên giày cao gót không để ý hình tượng đuổi theo, vừa chạy vừa không quên lớn tiếng gọi: “Tô Vũ Thần!”
Tô Vũ Thần lúc này đang cực kỳ khó chịu, nghe thấy có người gọi mình chẳng những không ngừng lại mà còn bước nhanh hơn.
Trời ạ, mấy chuyện mất mặt này vẫn nên ít người biết thì tốt hơn, sau này có người nói lại cậu có chết cũng không thừa nhận.
“Tiểu Ngả mau giúp tôi!” Cô gái tiếp tục hét một tiếng, một mỹ nữ ở quầy tiếp tân nhanh chóng chạy tới, duỗi tay ra chắn trước mặt Tô Vũ Thần, dưới vẻ thẹn thùng trên mặt còn mang theo chút cảm giác hưng phấn kỳ quái.
Tô Vũ Thần muốn tránh thoát cô nàng lại không được, mắt thấy cô gái dáng vẻ tinh anh kia sắp vọt tới trước mặt, liền ra lệnh cho vệ sĩ bên cạnh đi tới chặn người lại để cậu chạy trốn.
Nào ngờ vệ sĩ vừa mới đụng vào góc áo của người đẹp, cô gái kia mười phần trung khí hét lớn: “Dê xồm nè!”
Vệ sĩ sợ đến nỗi tay run lên một cái rồi dừng lại.
Lúc này góc áo của Tô Vũ Thần cũng bị người ta nắm được.
“Tiểu Tô Tô cậu chạy cái gì? Mệt chết tôi rồi.” Cô thở hổn hển, nỗi khổ khi phải mang giày cao gót chạy trên nền đá hoa cương trơn tuột cậu không thể hiểu đâu.
“Buông tôi ra.” Thấy người xem náo nhiệt ngày càng nhiều, Tô Vũ Thần nhỏ giọng nói xong liền định chạy trốn.
“Không được buông, Boss đang chờ cậu đó.” Cô gái vừa nói vừa xông tới chỗ người đẹp quầy tiếp tân dựng thẳng ngón cái lên, “Làm rất hay!”
Người đẹp vẻ mặt thỏa mãn trở về vị trí công tác của mình.
Tô Vũ Thần không nói gì.
Cô tiếp tục nói: “Boss vẫn đang họp, cho nên mới bảo tôi xuống đây đón cậu.”
Cô nàng vừa nói vừa đi tới bên cạnh Tô Vũ Thần khom người duỗi tay bày ra tư thế xin mời, hướng đi chính là cái thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất