Giới Giải Trí Trùng Sinh Chi Boss Sủng Cậu
Chương 48
là một bộ phim võ hiệp, kể về hàng loạt cuộc chiến giữa các thế lực ở khắp nơi nổ ra chỉ vì muốn đoạt được thiên cơ phiến.
Những năm cuối triều đại, triều đình không thể chịu nổi bè phái trộm cướp nổi lên khắp nơi, hoàng đế tuổi nhỏ chỉ có hư danh rơi vào tay thái hậu, bọn hoạn quan nắm giữ triều cương thâu tóm thiên hạ, quần hùng cùng nhau nổi lên dùng mọi thủ đoạn để tranh quyền thống trị. Khi đó thiên cơ phiến xuất hiện.
Chuyện kể rằng người có được thiên cơ phiến sẽ có được thiên hạ, lời đồn đãi không biết từ đâu truyền ra này đã khiến thiên hạ đại loạn một phen.
Triều đình, nghĩa quân, vua chúa, giáo phái, hiệp khách, không ai không muốn đoạt được thiên cơ phiến, bốn chữ thiên mệnh sở thụ cũng đã đủ lay động lòng người rồi.
Một phen đại chiến ngoạn mục cứ như vậy mà bắt đầu.
Mà nhân vật Tô Vũ Thần muốn thử vai, thật ra thuộc về một bè phái của triều đình, ừm, là tiểu thái giám theo hầu bên người thái hậu, thân phận chính là một boss phản diện, ừm, mặc dù chỉ xếp hạng thứ hai.
Nhân vật này chỉ cần đạt được một chữ - đẹp! Nhưng có điều đây chỉ mới là điều kiện cần, còn yêu cầu vẻ ngoài của cậu thoạt nhìn phải ngoan ngoãn đáng yêu, mà bên trong là một tên cặn bã, lòng dạ độc ác mới đúng là tuyệt sắc.
Nói thật lúc Tô Vũ Thần nhìn thấy nhân vật này thì trong lòng liền xoắn xuýt, ôi chúa ơi, sao nam thần lại thấy cậu thích hợp với nhân vật này? Rốt cuộc hình tượng của cậu trong lòng nam thần đã sụp đổ đến mức nào rồi đây!
Thế nhưng chửi thề thì chửi thề, nhân vật này cậu vẫn muốn đi thử vai.
Sáng sớm Hoa Văn đã cực kỳ chăm chỉ lái xe đến bên ngoài tiểu khu của Tần Hoán Sâm, nhưng vì cái lông gì lại không đi vào, là vì bảo vệ người ta không cho anh ta vào thôi. Đành phải gọi điện thoại bảo Tô Vũ Thần ra ngoài, sau đó lên chiếc MPV xa hoa của cậu, đoàn người thẳng tiến khách sạn lớn ở trung tâm thành phố.
Nói là thử vai thật ra cũng chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi, bởi vì những nhân vật khác cũng đã đủ hết, chỉ còn thiếu duy nhất một người. Nếu ngày hôm nay lại không tìm được, cũng chỉ có thể sử dụng diễn viên dự bị kia đồng thời cắt bỏ các phân cảnh của nhân vật này trong phim.
Tô Vũ Thần được nhân viên phục vụ đưa vào phòng riêng, hai vệ sĩ đều phải ở lại bên ngoài, hai người còn lại thì ở trên xe.
Vừa bước vào cửa, tầm mắt mọi người đều đồng loạt chuyển tới, Hoa Văn nhìn đủ loại ánh mắt soi mói đánh giá đến nỗi có chứ không được tự nhiên, thế nhưng Tô Vũ Thần vừa liếc mắt một cái đã chuyển ánh nhìn lên người nam thần nhà cậu, sau đó liền lộ ra dáng vẻ trồng cây si.
"Nam thần!" Tô Vũ Thần kích động chào hỏi.
Thẩm Trạch Lâm sờ sờ mũi, bình thường cũng không cảm thấy gì, nhưng ở trước mặt nhiều người quen cũ như vậy bị gọi là nam thần, thật có hơi khiến người ta đỏ mặt xấu hổ mà.
"Ha ha, chẳng trách tiểu Thẩm của chúng ta ra sức đề cử như vậy, thì ra chính là fan của tiểu Thẩm à." Đạo diễn Vưu sảng khoái cười ha hả, phá tan bầu không khí kỳ lạ trong phòng.
Ừm, đứa nhỏ này lớn lên không tệ, thoạt nhìn rất sạch sẽ, hơn nữa Thẩm Trạch Lâm có đưa cho ông ta xem một đoạn video, ít nhất cũng mạnh hơn so với cái lốp xe dự bị kia.
"Tiểu Thần Thần mau tới đây tôi giới thiệu cho cậu một chút, " Thẩm Trạch Lâm vừa nói vừa đứng lên, giới thiệu đạo diễn Vưu và mấy diễn viên chính cho cậu.
Tô Vũ Thần chào hỏi từng người một, tuy rằng vẻ mặt rất khách khí, nhưng cũng không có cảm giác kích động và sùng bái từ tận đáy lòng như đối với Thẩm Trạch Lâm.
Chuyện này không khỏi khiến người Tịch Bích là người đóng vai thái hậu có chút ghen tỵ, quan hệ của cô nàng và Trầm Trạch Lâm vốn dĩ không tệ, nói chuyện cũng không kiêng kỵ mấy.
"Ôi, thật sự là tiểu thịt tươi mà, nhìn da dẻ non nớt này, lão Thẩm anh đứng bên cạnh cậu ấy mà không sợ bị ra rìa à."
"Đàn ông ba mươi mốt như hoa, huống chi, lão Tịch cô hỏi tiểu Thần Thần của chúng ta xem thế nào." Thẩm Trạch Lâm cũng học theo Tịch Bích gọi cô là lão Tịch, khiến cô nàng một phen nghẹn họng muốn nôn cũng nôn không ra.
Đủ rồi đủ rồi, không phải là một fan nho nhỏ thôi sao? Đắc ý cái gì? Lão nương cũng sẽ có.
Mọi người đồng loạt cười ha ha, Tô Vũ Thần tùy tiện ngồi bên cạnh Thẩm Trạch Lâm, Hoa Văn đi tới bên chỗ người đại diện ngồi. Trong lòng anh ta quả thật là một mảnh sôi trào, nhóm siêu sao từ trước tới giờ chỉ nghe tên chưa gặp mặt hầu hết đều ở đây, cảm giác này thật là, lâng lâng mà.
Tô Vũ Thần lúc ngồi xuống liền lễ phép gật đầu một cái với anh đẹp trai bên cạnh, nhưng cậu ta chỉ ngẩng cao đầu không thèm để ý cậu.
Tô Vũ Thần nhíu mày, loại khí chất phản nghịch dày đặc không để ai vào mắt này thật sự là có chút quen thuộc mà!
Nhìn thật sự rất thiếu đánh, chẳng lẽ lúc trước khi người khác nhìn cậu đều có loại cảm giác này sao?
Ừm, chính cậu hiểu rõ loại người có tính cách này nhất, đối với những người như vậy càng không được để ý cậu ta, vì càng để ý cậu ta lại càng làm quá hơn.
Tô Vũ Thần mặc kệ cậu ta, quay đầu nhanh chóng hòa nhập với mọi người, vì vậy lúc đạo diễn Vưu kiểm tra những cảm nhận của cậu đối với vai diễn, mọi người ở đây đều giúp cậu nói vài câu, khiến cảm nhận của Tô Vũ Thần đối với nội dung bộ phim càng sâu sắc hơn.
Ngay lúc đạo diễn Vưu hài lòng gật đầu định đồng ý cho Tô Vũ Thần diễn vai này, Phong Tân rốt cục cũng giành được cơ hội nói chuyện.
"Hừ, các vị ở đây người nào mà không có kinh nghiệm phong phú, nhưng cũng phải qua thử vai mới được chọn, còn cậu ta giỏi lắm cũng chỉ là một diễn viên hạng ba đóng được một bộ phim thần tượng, ai biết cậu ta có thể diễn được vai Thì Bất Thuận hay không!"
Lời lẽ thốt ra từ đôi môi xinh đẹp kia hệt như là phân chuột trong một nồi canh thơm ngon, toàn bộ phong độ gì đó đều bị phá nát bét, lập tức từ một tiên tử cao lãnh biến thành dáng vẻ của một người đàn bà.
Đây cũng là nguyên nhân lúc đầu Thẩm Trạch Lâm không đề cử cậu với đạo diễn, cho dù đã tận mắt chứng kiến biểu hiện của Tô Vũ Thần, nhưng dù sao hai bộ phim kia của cậu cũng chưa công chiếu, theo lý mà nói, bước chân này quả thật có hơi lớn.
Tô Vũ Thần nhíu mày, hai mắt híp lại ánh mắt ngưng tụ, khí chất ôn hòa nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Ngón tay cậu vung lên, cái nĩa trắng sáng trong tay cậu đảo một đường cong thật đẹp, trong chớp nhoáng phóng về phía ngón tay Phong Tân.
Phập một tiếng nĩa thép cắm lên bàn gỗ, chỉ cách ngón tay đang để trên bàn của Phong Tân một milimet, thậm chí Phong Tân còn cảm nhận được loại xúc cảm lạnh buốt bất ngờ ập đến kia, mồ hôi lạnh từng giọt rơi xuống.
Chỉ cần gần hơn một chút nữa, đôi tay thon dài trắng mịn của cậu ta đã đi tong.
Phong Tân ngẩng đầu nhìn về phía Tô Vũ Thần, rồi lại bị ánh mắt ngạo nghễ tựa như đang xem giun dế của cậu nhìn đến nỗi phải cúi người.
Đúng lúc này một giọng nói lành lạnh không chút nhân khí của người kia vang lên: "Cái miệng ti tiện như vậy, không cần ngón tay nữa à?"
Phong Tân không khỏi càng cúi thấp người, "Tôi tôi, tôi không phải..."
"Cậu không phải cái gì? Lời thoại không đúng nha!" Khí chất quanh người Tô Vũ Thần lại thay đổi, như gió xuân lướt qua dịu dàng, nhẹ nhàng lấy lại cái nĩa, tuyệt kỹ lúc trước luyện tập để ra vẻ cool ngầu không ngờ lại có thể dùng ở nơi này, thật có giá trị mà.
"Hay!" Đạo diễn Vưu lớn tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, khí chất trước sau đều rất tuyệt, căn bản là sinh ra để đóng vai Thì Bất Thuận này có được không?
Vừa rồi còn sợ cậu không đủ tàn nhẫn không diễn được loại khí thế như vậy, nhưng bây giờ vừa nghĩ đến vẻ ngoan lệ trong nháy mắt và sự quyết đoán khi ra tay lúc nãy, xong rồi! Chính là cậu!
Tuy rằng còn có chút non nớt, nếu đổi thành một diễn viên già dặn chắc chắn không thu phục được, có điều nếu so với nhóm bạn cùng lứa, đó chính là nổi trội rồi.
"Tô Vũ Thần cậu hơi quá đáng!" Phong Tân đột ngột hồi thân, sau khi ý thức được biểu hiện của mình, vụt một cái đứng lên, "Mấy người cũng không biết, lúc nãy cậu ta thật sự muốn phế bỏ tay tôi! Chỉ suýt một chút nữa thôi!"
Lời kia vừa thốt ra, cậu ta lại càng thua khó coi hơn.
Cậu càng cảm thấy giống như thật, lại càng chứng minh khả năng diễn xuất cao của Tô Vũ Thần đó đứa nhỏ à, cậu vẫn còn quá non đó. - Đây chính là suy nghĩ trong lòng tất cả mọi người lúc này.
"Tân Tân, cậu còn gây nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh trai cậu đó!" Đạo diễn Vưu nhấn mạnh, lúc trước không nên nhất thời mềm lòng mà cho đứa nhỏ này vào.
Cái nĩa kia tuy ràng cho chút nghiêm trọng, nhưng đây là cuộc sống hiện thực chứ không phải phim võ hiệp, sao có thể thoáng cái là phế tay phế chân, nhiều lắm cũng chỉ để lại một dấu hồng mà thôi.
Hơn nữa người sau lưng đứa nhỏ này cũng không phải là cái đèn cạn dầu! Nghĩ lại tối hôm qua Tần Hoán Sâm cho ông ta một nghìn vạn vào vốn đầu tư, sớm biết kỹ năng diễn xuất của Tô Vũ Thần cao như vậy thì ông ta đã nhận cho rồi.
Ai, thật là già rồi già rồi mà.
Phong Tân cắn răng ngồi xuống chuyện này nếu để anh trai biết không cho cậu ta đóng phim nữa thì làm sao bây giờ? Hừ, dù gì sau này cũng ở trong cùng một đoàn phim, có cả đống cơ hội để trừng trị Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần lại hoàn toàn không quan tâm ánh mắt đầy địch ý của cậu ta, chuyện đó có là gì, chỉ cần quay về hình thức tư duy ở kiếp trước, cậu có thể đoán được chính xác hành động tiếp theo của Phong Tân, thật không có gì phải sợ cả.
Sau bữa ăn ai về nhà nấy, Tô Vũ Thần vốn dĩ muốn trở về căn hộ cũ dọn dẹp một chút, ai ngờ cậu vừa bước ra khỏi của thì vệ sĩ đã nói với cậu Boss đại nhân đã sớm cho người thu dọn đồ đạc của cậu chuyển về biệt thự rồi.
Cái tên muộn tao này thật là!
Tô Vũ Thần bất đắc dĩ quay đầu xe trở về biệt thự, lúc này vẫn còn sớm nên Tần Hoán Sâm chưa tan tầm, Tô Vũ Thần trực tiếp lấy cái Ipad mà Tần Hoán Sâm đưa cho cậu lúc sáng sớm, tùy ý chọt chọt, một vài thứ thú vị liền xuất hiện trước mặt Tô Vũ Thần.
Cả 1G toàn là ebook!
Tô Vũ Thần không nói nên lời nhìn cái gì mà , , , , ...
Đây đây đây, đây là cái quỷ gì vậy? Tần Hoán Sâm anh mau ra đây giải thích rõ ràng cho em! Thì ra mấy lời nói và hàng động kỳ lạ của anh từ trước tới giờ đều do học được từ mấy thứ này sao?
Oh my god!
Tô Vũ Thần đâm đầu vào gối, nghĩ đến chuyện cậu lại có phản ứng dưới những hành động của anh, Tô Vũ Thần cảm thấy mình đi tìm chết là được rồi, đúng là không còn mặt mũi gặp người khác mà!
Đúng rồi, anh còn nói cái gì nữa? Tô Vũ Thần chạy về phía phòng trang phục, lần lượt lôi hết từng cái ra, cả một tủ quần áo đều là trang phục tình thú!
Tô Vũ Thần trực tiếp mềm oặt ngã xuống trước tủ quần áo, tiện tay mò ra một món đồ dài hình lông xù, kéo một cái, một cái đuôi mèo họa tiết báo bị cậu lôi ra.
Tô Vũ Thần tùy ý rung rung hai lần, sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì đó liền kéo cái ngăn to bên dưới tủ quần áo ra.
Rất tốt, đầu thỏ đuôi thỏ, lỗ tai mèo, đuôi hồ ly...
Ha ha ha, cũng đủ để mở vườn bách thú rồi đó.
Tần Hoán Sâm anh là cái tên đàn ông muộn tao khốn nạn đại biến thái! Lão tử không chơi với anh nữa! Lão tử phải về nhà!
Những năm cuối triều đại, triều đình không thể chịu nổi bè phái trộm cướp nổi lên khắp nơi, hoàng đế tuổi nhỏ chỉ có hư danh rơi vào tay thái hậu, bọn hoạn quan nắm giữ triều cương thâu tóm thiên hạ, quần hùng cùng nhau nổi lên dùng mọi thủ đoạn để tranh quyền thống trị. Khi đó thiên cơ phiến xuất hiện.
Chuyện kể rằng người có được thiên cơ phiến sẽ có được thiên hạ, lời đồn đãi không biết từ đâu truyền ra này đã khiến thiên hạ đại loạn một phen.
Triều đình, nghĩa quân, vua chúa, giáo phái, hiệp khách, không ai không muốn đoạt được thiên cơ phiến, bốn chữ thiên mệnh sở thụ cũng đã đủ lay động lòng người rồi.
Một phen đại chiến ngoạn mục cứ như vậy mà bắt đầu.
Mà nhân vật Tô Vũ Thần muốn thử vai, thật ra thuộc về một bè phái của triều đình, ừm, là tiểu thái giám theo hầu bên người thái hậu, thân phận chính là một boss phản diện, ừm, mặc dù chỉ xếp hạng thứ hai.
Nhân vật này chỉ cần đạt được một chữ - đẹp! Nhưng có điều đây chỉ mới là điều kiện cần, còn yêu cầu vẻ ngoài của cậu thoạt nhìn phải ngoan ngoãn đáng yêu, mà bên trong là một tên cặn bã, lòng dạ độc ác mới đúng là tuyệt sắc.
Nói thật lúc Tô Vũ Thần nhìn thấy nhân vật này thì trong lòng liền xoắn xuýt, ôi chúa ơi, sao nam thần lại thấy cậu thích hợp với nhân vật này? Rốt cuộc hình tượng của cậu trong lòng nam thần đã sụp đổ đến mức nào rồi đây!
Thế nhưng chửi thề thì chửi thề, nhân vật này cậu vẫn muốn đi thử vai.
Sáng sớm Hoa Văn đã cực kỳ chăm chỉ lái xe đến bên ngoài tiểu khu của Tần Hoán Sâm, nhưng vì cái lông gì lại không đi vào, là vì bảo vệ người ta không cho anh ta vào thôi. Đành phải gọi điện thoại bảo Tô Vũ Thần ra ngoài, sau đó lên chiếc MPV xa hoa của cậu, đoàn người thẳng tiến khách sạn lớn ở trung tâm thành phố.
Nói là thử vai thật ra cũng chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi, bởi vì những nhân vật khác cũng đã đủ hết, chỉ còn thiếu duy nhất một người. Nếu ngày hôm nay lại không tìm được, cũng chỉ có thể sử dụng diễn viên dự bị kia đồng thời cắt bỏ các phân cảnh của nhân vật này trong phim.
Tô Vũ Thần được nhân viên phục vụ đưa vào phòng riêng, hai vệ sĩ đều phải ở lại bên ngoài, hai người còn lại thì ở trên xe.
Vừa bước vào cửa, tầm mắt mọi người đều đồng loạt chuyển tới, Hoa Văn nhìn đủ loại ánh mắt soi mói đánh giá đến nỗi có chứ không được tự nhiên, thế nhưng Tô Vũ Thần vừa liếc mắt một cái đã chuyển ánh nhìn lên người nam thần nhà cậu, sau đó liền lộ ra dáng vẻ trồng cây si.
"Nam thần!" Tô Vũ Thần kích động chào hỏi.
Thẩm Trạch Lâm sờ sờ mũi, bình thường cũng không cảm thấy gì, nhưng ở trước mặt nhiều người quen cũ như vậy bị gọi là nam thần, thật có hơi khiến người ta đỏ mặt xấu hổ mà.
"Ha ha, chẳng trách tiểu Thẩm của chúng ta ra sức đề cử như vậy, thì ra chính là fan của tiểu Thẩm à." Đạo diễn Vưu sảng khoái cười ha hả, phá tan bầu không khí kỳ lạ trong phòng.
Ừm, đứa nhỏ này lớn lên không tệ, thoạt nhìn rất sạch sẽ, hơn nữa Thẩm Trạch Lâm có đưa cho ông ta xem một đoạn video, ít nhất cũng mạnh hơn so với cái lốp xe dự bị kia.
"Tiểu Thần Thần mau tới đây tôi giới thiệu cho cậu một chút, " Thẩm Trạch Lâm vừa nói vừa đứng lên, giới thiệu đạo diễn Vưu và mấy diễn viên chính cho cậu.
Tô Vũ Thần chào hỏi từng người một, tuy rằng vẻ mặt rất khách khí, nhưng cũng không có cảm giác kích động và sùng bái từ tận đáy lòng như đối với Thẩm Trạch Lâm.
Chuyện này không khỏi khiến người Tịch Bích là người đóng vai thái hậu có chút ghen tỵ, quan hệ của cô nàng và Trầm Trạch Lâm vốn dĩ không tệ, nói chuyện cũng không kiêng kỵ mấy.
"Ôi, thật sự là tiểu thịt tươi mà, nhìn da dẻ non nớt này, lão Thẩm anh đứng bên cạnh cậu ấy mà không sợ bị ra rìa à."
"Đàn ông ba mươi mốt như hoa, huống chi, lão Tịch cô hỏi tiểu Thần Thần của chúng ta xem thế nào." Thẩm Trạch Lâm cũng học theo Tịch Bích gọi cô là lão Tịch, khiến cô nàng một phen nghẹn họng muốn nôn cũng nôn không ra.
Đủ rồi đủ rồi, không phải là một fan nho nhỏ thôi sao? Đắc ý cái gì? Lão nương cũng sẽ có.
Mọi người đồng loạt cười ha ha, Tô Vũ Thần tùy tiện ngồi bên cạnh Thẩm Trạch Lâm, Hoa Văn đi tới bên chỗ người đại diện ngồi. Trong lòng anh ta quả thật là một mảnh sôi trào, nhóm siêu sao từ trước tới giờ chỉ nghe tên chưa gặp mặt hầu hết đều ở đây, cảm giác này thật là, lâng lâng mà.
Tô Vũ Thần lúc ngồi xuống liền lễ phép gật đầu một cái với anh đẹp trai bên cạnh, nhưng cậu ta chỉ ngẩng cao đầu không thèm để ý cậu.
Tô Vũ Thần nhíu mày, loại khí chất phản nghịch dày đặc không để ai vào mắt này thật sự là có chút quen thuộc mà!
Nhìn thật sự rất thiếu đánh, chẳng lẽ lúc trước khi người khác nhìn cậu đều có loại cảm giác này sao?
Ừm, chính cậu hiểu rõ loại người có tính cách này nhất, đối với những người như vậy càng không được để ý cậu ta, vì càng để ý cậu ta lại càng làm quá hơn.
Tô Vũ Thần mặc kệ cậu ta, quay đầu nhanh chóng hòa nhập với mọi người, vì vậy lúc đạo diễn Vưu kiểm tra những cảm nhận của cậu đối với vai diễn, mọi người ở đây đều giúp cậu nói vài câu, khiến cảm nhận của Tô Vũ Thần đối với nội dung bộ phim càng sâu sắc hơn.
Ngay lúc đạo diễn Vưu hài lòng gật đầu định đồng ý cho Tô Vũ Thần diễn vai này, Phong Tân rốt cục cũng giành được cơ hội nói chuyện.
"Hừ, các vị ở đây người nào mà không có kinh nghiệm phong phú, nhưng cũng phải qua thử vai mới được chọn, còn cậu ta giỏi lắm cũng chỉ là một diễn viên hạng ba đóng được một bộ phim thần tượng, ai biết cậu ta có thể diễn được vai Thì Bất Thuận hay không!"
Lời lẽ thốt ra từ đôi môi xinh đẹp kia hệt như là phân chuột trong một nồi canh thơm ngon, toàn bộ phong độ gì đó đều bị phá nát bét, lập tức từ một tiên tử cao lãnh biến thành dáng vẻ của một người đàn bà.
Đây cũng là nguyên nhân lúc đầu Thẩm Trạch Lâm không đề cử cậu với đạo diễn, cho dù đã tận mắt chứng kiến biểu hiện của Tô Vũ Thần, nhưng dù sao hai bộ phim kia của cậu cũng chưa công chiếu, theo lý mà nói, bước chân này quả thật có hơi lớn.
Tô Vũ Thần nhíu mày, hai mắt híp lại ánh mắt ngưng tụ, khí chất ôn hòa nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Ngón tay cậu vung lên, cái nĩa trắng sáng trong tay cậu đảo một đường cong thật đẹp, trong chớp nhoáng phóng về phía ngón tay Phong Tân.
Phập một tiếng nĩa thép cắm lên bàn gỗ, chỉ cách ngón tay đang để trên bàn của Phong Tân một milimet, thậm chí Phong Tân còn cảm nhận được loại xúc cảm lạnh buốt bất ngờ ập đến kia, mồ hôi lạnh từng giọt rơi xuống.
Chỉ cần gần hơn một chút nữa, đôi tay thon dài trắng mịn của cậu ta đã đi tong.
Phong Tân ngẩng đầu nhìn về phía Tô Vũ Thần, rồi lại bị ánh mắt ngạo nghễ tựa như đang xem giun dế của cậu nhìn đến nỗi phải cúi người.
Đúng lúc này một giọng nói lành lạnh không chút nhân khí của người kia vang lên: "Cái miệng ti tiện như vậy, không cần ngón tay nữa à?"
Phong Tân không khỏi càng cúi thấp người, "Tôi tôi, tôi không phải..."
"Cậu không phải cái gì? Lời thoại không đúng nha!" Khí chất quanh người Tô Vũ Thần lại thay đổi, như gió xuân lướt qua dịu dàng, nhẹ nhàng lấy lại cái nĩa, tuyệt kỹ lúc trước luyện tập để ra vẻ cool ngầu không ngờ lại có thể dùng ở nơi này, thật có giá trị mà.
"Hay!" Đạo diễn Vưu lớn tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, khí chất trước sau đều rất tuyệt, căn bản là sinh ra để đóng vai Thì Bất Thuận này có được không?
Vừa rồi còn sợ cậu không đủ tàn nhẫn không diễn được loại khí thế như vậy, nhưng bây giờ vừa nghĩ đến vẻ ngoan lệ trong nháy mắt và sự quyết đoán khi ra tay lúc nãy, xong rồi! Chính là cậu!
Tuy rằng còn có chút non nớt, nếu đổi thành một diễn viên già dặn chắc chắn không thu phục được, có điều nếu so với nhóm bạn cùng lứa, đó chính là nổi trội rồi.
"Tô Vũ Thần cậu hơi quá đáng!" Phong Tân đột ngột hồi thân, sau khi ý thức được biểu hiện của mình, vụt một cái đứng lên, "Mấy người cũng không biết, lúc nãy cậu ta thật sự muốn phế bỏ tay tôi! Chỉ suýt một chút nữa thôi!"
Lời kia vừa thốt ra, cậu ta lại càng thua khó coi hơn.
Cậu càng cảm thấy giống như thật, lại càng chứng minh khả năng diễn xuất cao của Tô Vũ Thần đó đứa nhỏ à, cậu vẫn còn quá non đó. - Đây chính là suy nghĩ trong lòng tất cả mọi người lúc này.
"Tân Tân, cậu còn gây nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh trai cậu đó!" Đạo diễn Vưu nhấn mạnh, lúc trước không nên nhất thời mềm lòng mà cho đứa nhỏ này vào.
Cái nĩa kia tuy ràng cho chút nghiêm trọng, nhưng đây là cuộc sống hiện thực chứ không phải phim võ hiệp, sao có thể thoáng cái là phế tay phế chân, nhiều lắm cũng chỉ để lại một dấu hồng mà thôi.
Hơn nữa người sau lưng đứa nhỏ này cũng không phải là cái đèn cạn dầu! Nghĩ lại tối hôm qua Tần Hoán Sâm cho ông ta một nghìn vạn vào vốn đầu tư, sớm biết kỹ năng diễn xuất của Tô Vũ Thần cao như vậy thì ông ta đã nhận cho rồi.
Ai, thật là già rồi già rồi mà.
Phong Tân cắn răng ngồi xuống chuyện này nếu để anh trai biết không cho cậu ta đóng phim nữa thì làm sao bây giờ? Hừ, dù gì sau này cũng ở trong cùng một đoàn phim, có cả đống cơ hội để trừng trị Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần lại hoàn toàn không quan tâm ánh mắt đầy địch ý của cậu ta, chuyện đó có là gì, chỉ cần quay về hình thức tư duy ở kiếp trước, cậu có thể đoán được chính xác hành động tiếp theo của Phong Tân, thật không có gì phải sợ cả.
Sau bữa ăn ai về nhà nấy, Tô Vũ Thần vốn dĩ muốn trở về căn hộ cũ dọn dẹp một chút, ai ngờ cậu vừa bước ra khỏi của thì vệ sĩ đã nói với cậu Boss đại nhân đã sớm cho người thu dọn đồ đạc của cậu chuyển về biệt thự rồi.
Cái tên muộn tao này thật là!
Tô Vũ Thần bất đắc dĩ quay đầu xe trở về biệt thự, lúc này vẫn còn sớm nên Tần Hoán Sâm chưa tan tầm, Tô Vũ Thần trực tiếp lấy cái Ipad mà Tần Hoán Sâm đưa cho cậu lúc sáng sớm, tùy ý chọt chọt, một vài thứ thú vị liền xuất hiện trước mặt Tô Vũ Thần.
Cả 1G toàn là ebook!
Tô Vũ Thần không nói nên lời nhìn cái gì mà , , , , ...
Đây đây đây, đây là cái quỷ gì vậy? Tần Hoán Sâm anh mau ra đây giải thích rõ ràng cho em! Thì ra mấy lời nói và hàng động kỳ lạ của anh từ trước tới giờ đều do học được từ mấy thứ này sao?
Oh my god!
Tô Vũ Thần đâm đầu vào gối, nghĩ đến chuyện cậu lại có phản ứng dưới những hành động của anh, Tô Vũ Thần cảm thấy mình đi tìm chết là được rồi, đúng là không còn mặt mũi gặp người khác mà!
Đúng rồi, anh còn nói cái gì nữa? Tô Vũ Thần chạy về phía phòng trang phục, lần lượt lôi hết từng cái ra, cả một tủ quần áo đều là trang phục tình thú!
Tô Vũ Thần trực tiếp mềm oặt ngã xuống trước tủ quần áo, tiện tay mò ra một món đồ dài hình lông xù, kéo một cái, một cái đuôi mèo họa tiết báo bị cậu lôi ra.
Tô Vũ Thần tùy ý rung rung hai lần, sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì đó liền kéo cái ngăn to bên dưới tủ quần áo ra.
Rất tốt, đầu thỏ đuôi thỏ, lỗ tai mèo, đuôi hồ ly...
Ha ha ha, cũng đủ để mở vườn bách thú rồi đó.
Tần Hoán Sâm anh là cái tên đàn ông muộn tao khốn nạn đại biến thái! Lão tử không chơi với anh nữa! Lão tử phải về nhà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất