Chương 12: Thiên đường
Truyện 7, chương 12. Thiên đường.
Mưa.
Vì sao hôm nay từng hạt đập lên cửa kính xe, đều mạnh như vậy,
Mạnh như từng tiếng đập trong lồng ngực cậu,
Càng về gần chung cư, lại càng dồn dập hơn...
Chiếc xe dừng cách hầm một đoạn, đôi mắt đảo nhìn về phía cổng bảo vệ,
Không còn ai ngồi đó.
Đương nhiên. Đã về khuya, lại thêm sự xối xả của cơn mưa đêm này nữa.
Sơn Trúc đảo lái, để xe vào hầm,
Đến âm thanh của từng bước chân cũng như cười nhạo chính mình,
Vì sao.. lại có chút mong chờ rằng.. anh ta.. vẫn còn ở đó?
Vì sao, ngay cả lúc nhìn hai tên trai bao kia mơn trớn nhau, cậu một chút hứng tình cũng không có?
Lại miên man chỉ nghĩ về cái lý do ngu ngốc nào đó, khiến anh ta ngồi ở đây.
Hoặc, cũng có thể là do chính cậu hoa mắt ư?
Vĩnh Tường...
Như thế mà lại là người duy nhất sau một cuộc làm tình điên rồ lại nói với cậu rằng, muốn chịu trách nhiệm.
Nếu như, bốn năm về trước, kẻ kia cũng mở miệng nói với cậu như thế, sau lần đầu, lần thứ hai ba bốn năm sáu, dày vò cậu.
Có lẽ, cậu sẽ là một kẻ Gay hạnh phúc nhất trần đời chăng?
- --------
Sơn Trúc đang lau đi vài hạt mưa váng vất trên người, bước chân trên hành lang bỗng chỗng như thế mà khựng lại.
Trước cửa phòng cậu,
Một mái tóc buộc chỏm đang gục đầu xuống gối, miệt mài ngủ.
Thình thịch..
Thình thịch...
Trái tim mạnh mẽ đập một nhịp rồi một nhịp...
Giọt mật ngọt nơi đầu cuống tim thêm một lần nữa lan tỏa, bao trùm lấy tất cả lạnh lẽo của cơn mưa ngoài kia.
Cứ thế, một kẻ đứng nhìn, một người ngồi ngủ, trôi qua bao lâu.. ý nghĩa gì đây.. Sơn Trúc phủ thêm một tầng bối rối.
Anh ta không những không rời đi,
Mà thực sự còn chờ đợi tới ngủ gục ở đây. Ngay đây.
Ầm!
Tiếng sét vang vọng giữa trời, khiến Vĩnh Tường lắc lư một cái rồi giật mình choàng tỉnh, dáo dác nhìn xung quanh.
Đôi mắt mới chỉ vừa tỉnh giấc, thấy một thân sơ mi trắng tinh kia lại bừng dậy!
- Sơn Trúc!
- Sơn Trúc!
Vội vàng tới cứ thế mà nhào tới.
- Cậu đây rồi!
Hai tay Vĩnh Tường bám chắc lấy cánh tay mảnh dẻ kia, vừa vui vẻ vừa ủy khuất:
- Có biết tôi chờ cậu lâu thế nào không?
- Trời đất!. Suốt từ trưa tới giờ đó!
Sơn Trúc nhìn xuống đôi tay siết chặt kia, đáng lý, nếu là một Sơn Trúc đúng nghĩa, phải một câu đuổi thẳng.
Vậy như nơi yết hầu kia thế nào mà lại bật ra một câu khác thường:
- Vào nhà rồi nói.
Cánh cửa phòng bật mở, Vĩnh Tường kéo theo chiếc lồng ủ bước vào, ủ rũ đặt lên chiếc bàn ngay gần đấy:
- Cái này làm từ trưa, giờ chắc nhão hết rồi. Uổng quá.
Sơn Trúc không quá thoải mái rót một ly nước có lệ, đặt trước mặt Vĩnh Tường
Vĩnh Tường hai ba hơi liền cạn,
- Khát quá,
Sơn Trúc nhíu mày nhìn một biểu cảm thỏa mãn tột cùng kia, cũng chỉ là một ly nước lọc.
Đúng là ngu ngốc.
- Vì sao lại tới đây?
Vĩnh Tường ngó xung quanh:
- Đúng là chung cư cao cấp.. đẹp quá!
- Vì sao lại tới đây?
Giọng nói lần thứ hai cất lên kéo Vĩnh Tường trở lại thực tế thảm khốc mấy ngày qua, nhăn nhở:
- Hôm đó cậu đi nhanh quá.. còn chưa kịp có số điện thoại của cậu. Lần trước đưa cậu về lại chỉ đưa đến chân chung cư, cũng không biết cậu ở phòng mấy lầu mấy, thế nên cậu biết không?
Vĩnh Tường bất đắc dĩ:
- Khu này là tòa 17 tầng!. Mỗi tầng lại có bao nhiêu phòng?. Không lẽ phải đi gõ cửa từng phòng sao?
- Thế nên đâu còn cách nào, tôi canh ở quán cafe đối diện suốt hai ngày cũng không thấy bóng dáng cậu.
- Sáng nay đã dậy sớm ninh hùng hục được nồi cháo hạt sen mang tới, sợ chờ không được nên sang tận đây xin người ta cho ngồi ké ở hầm xe, nghĩ kiểu gì cũng gặp được. Thế nhưng một cái bong bóng cũng không có!
Sơn Trúc càng nghe, đôi mày càng hằn sâu, trái tim cũng theo tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường, nảy nhịp.
- Cuối cùng lúc mưa xuống, bác bảo vệ thấy tôi sắp ướt hết, thương tình mới hỏi ngọn ngành rồi chỉ cho số phòng cậu đấy.
Vĩnh Tường còn chưa có nói xong,
Sơn Trúc đã gằn giọng:
- Về đi.
- Sao cơ?
Vĩnh Tường giật mình, lại nghĩ Sơn Trúc vì nhớ lại chuyện mấy hôm trước, liền lắp bắp giải thích:
- Tôi.. xin lỗi, hôm đó không phải tôi cố ý, tôi không phải miệt thị Gay hay gì đâu,
- Chỉ là thực sự chuyện này.. chuyện đó.. thực sự quá khó tiếp nhận. Nên, chúng ta hãy cứ làm bạn trước được không?
- Tôi có mang thuốc đây, tôi đã hỏi bác sĩ rất kỹ, cái này..
Vĩnh Tường vừa nói vừa bối rối rút từ trong túi mang theo một tuýp thuốc mỡ, chìa ra.
- Cạch.
Sơn Trúc hất tay một cái, tuýp thuốc rơi xuống sàn.
Gằn từng chữ:
- Tôi nói, anh về đi.
Vĩnh Tường sững người.
Sơn Trúc dùng hết sức, kéo người, đứng dậy, tống ra ngoài cửa.
Sầm!
Cánh cửa phút chốc đóng sầm trước mặt.
Vĩnh Tường tới nửa câu cũng không bật ra được khỏi khóe miệng, một lúc sau mới lại đưa tay đập lên cánh cửa trắng tinh kia:
- Sơn Trúc.. nghe tôi giải thích đã.
- Nghe tôi nói đi,
- Tôi thực sự không cố ý,
- Dẫu thế nào vẫn là tôi sai, tôi biết mình không nên để cậu về một mình khi bị thương như thế.
- Tôi cũng đã rất khổ tâm
- Tôi thực sự cũng đã suy nghĩ rất nhiều..
- Sơn Trúc.. mở cửa đi.
- Chúng ta.. chúng ta.. cũng có thể thử hẹn hò..
Đằng sau kia, nắm tay cầm nơi khóa cửa run rẩy từng hồi.
- Về đi!. Đừng bao giờ tới đây nữa!.
- ---------
Tiếng bước chân xa dần,
Thân hình mảnh dẻ trượt xuống khỏi cửa, nửa ngồi nửa dựa.
Cho đến rạng sáng hôm sau,
Chiếc lồng ủ đã nguội ngắt,
Từng miếng cháo đã vữa,
Từng hạt sen đã đổi vị.
Sơn Trúc từng thìa, từng thìa, cẩn trọng đưa lên miệng, ăn từng miếng thật lớn.
Nước mắt theo đó, rơi xuống, lã chã.
Ướt đầm vị sen.
Đã tưởng là cạn khô rồi chứ?
Sao lại còn khóc được?!
Để thoáng trên môi mặn chát thế này?
- ------------
Vĩnh Tường.
Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?
Tại sao chứ?
Nếu anh biết tôi so với một con điếm còn bẩn thỉu hơn,
Nếu anh biết, tôi thậm chí loài sâu bọ cũng không bằng..
Anh.. có nấu cháo cho tôi ăn nữa không?
Anh... có nói rằng.. chúng ta.. hãy thử.. hẹn hò.. không?
Anh là không biết, đến chính tôi còn không rõ, khi thứ ấy của anh gắn kết tại thân thể dơ bẩn này, đã là lần thứ bao nhiêu.. bao nhiêu... nữa..
Năm 17 tuổi.
Nụ cười rạng ngời không còn nữa, khi bản thân phát hiện ra rằng, mình là Gay.
Thu mình, co cụm, sợ hãi, bối rối.
Và, cậu gặp anh ta.
Suốt hơn sáu tháng bên nhau, đã từng là thiên đường.
Thiên đường sao?
Sơn Trúc chua chát gạt đi vạt nước mắt nhòe nhoẹt.
Có thiên đường nào dạy cậu rằng phải biết mở chân mới được thương yêu?
Có thiên đường nào nói cho cậu rằng là Gay thì không có quyền từ chối?
Có thiên đường nào bắt cậu phải dâng tiền mới được hắn trao đổi một nụ hôn?
Có thiên đường nào, như thế hay không?
Cậu đã nhẫn nhịn như thế, đã ngoan ngoãn như thế, đã bán đi tất cả những gì có thể của một kẻ được gọi là con nhà giàu, đem tới, chỉ van xin một ánh mắt, một đêm làm tình nhợt nhạt..
Vậy rồi, mà hắn vẫn rời đi.
Ngày ấy, cậu tự tử.
Bên dòng suối lan không còn nghe dòng chảy róc rách nữa,
Bên dòng suối lan không trôi một bông hoa cafe trắng muốt nữa,
Bên dòng suối lan, không còn một Sơn Trúc với đôi mắt đầy nắng ngây thơ nữa.
Đã chết qua rồi, lại được cứu sống.
Mẹ cậu vuốt ve mái tóc cậu,
Là Gay thì đã sao?
Núm ruột sinh thành.
Đứa nào dám nói con mẹ Gay, mẹ liền cho nó ngồi tù bóc lịch.
Như thế đấy.
Cậu chính là như thế đấy.
Vậy thì còn cái gì trên đời này... đáng để tin tưởng nữa, hay không?
Vĩnh Tường..
Tôi thật giận anh.
Vì sao chứ?
Chỏm tóc sau gáy lắc lắc lư lư
Tâm tình trôi dạt bồng bềnh bồng bềnh
Bông cafe kia, mi đi đâu? Về đâu?
Chảy theo dòng suối nhỏ, đi về đâu, về đâu?
Về nơi có yêu thương sao?
Không.
Vĩnh Tường anh.. chỉ là thương hại tôi.
=======================//================
Mưa.
Vì sao hôm nay từng hạt đập lên cửa kính xe, đều mạnh như vậy,
Mạnh như từng tiếng đập trong lồng ngực cậu,
Càng về gần chung cư, lại càng dồn dập hơn...
Chiếc xe dừng cách hầm một đoạn, đôi mắt đảo nhìn về phía cổng bảo vệ,
Không còn ai ngồi đó.
Đương nhiên. Đã về khuya, lại thêm sự xối xả của cơn mưa đêm này nữa.
Sơn Trúc đảo lái, để xe vào hầm,
Đến âm thanh của từng bước chân cũng như cười nhạo chính mình,
Vì sao.. lại có chút mong chờ rằng.. anh ta.. vẫn còn ở đó?
Vì sao, ngay cả lúc nhìn hai tên trai bao kia mơn trớn nhau, cậu một chút hứng tình cũng không có?
Lại miên man chỉ nghĩ về cái lý do ngu ngốc nào đó, khiến anh ta ngồi ở đây.
Hoặc, cũng có thể là do chính cậu hoa mắt ư?
Vĩnh Tường...
Như thế mà lại là người duy nhất sau một cuộc làm tình điên rồ lại nói với cậu rằng, muốn chịu trách nhiệm.
Nếu như, bốn năm về trước, kẻ kia cũng mở miệng nói với cậu như thế, sau lần đầu, lần thứ hai ba bốn năm sáu, dày vò cậu.
Có lẽ, cậu sẽ là một kẻ Gay hạnh phúc nhất trần đời chăng?
- --------
Sơn Trúc đang lau đi vài hạt mưa váng vất trên người, bước chân trên hành lang bỗng chỗng như thế mà khựng lại.
Trước cửa phòng cậu,
Một mái tóc buộc chỏm đang gục đầu xuống gối, miệt mài ngủ.
Thình thịch..
Thình thịch...
Trái tim mạnh mẽ đập một nhịp rồi một nhịp...
Giọt mật ngọt nơi đầu cuống tim thêm một lần nữa lan tỏa, bao trùm lấy tất cả lạnh lẽo của cơn mưa ngoài kia.
Cứ thế, một kẻ đứng nhìn, một người ngồi ngủ, trôi qua bao lâu.. ý nghĩa gì đây.. Sơn Trúc phủ thêm một tầng bối rối.
Anh ta không những không rời đi,
Mà thực sự còn chờ đợi tới ngủ gục ở đây. Ngay đây.
Ầm!
Tiếng sét vang vọng giữa trời, khiến Vĩnh Tường lắc lư một cái rồi giật mình choàng tỉnh, dáo dác nhìn xung quanh.
Đôi mắt mới chỉ vừa tỉnh giấc, thấy một thân sơ mi trắng tinh kia lại bừng dậy!
- Sơn Trúc!
- Sơn Trúc!
Vội vàng tới cứ thế mà nhào tới.
- Cậu đây rồi!
Hai tay Vĩnh Tường bám chắc lấy cánh tay mảnh dẻ kia, vừa vui vẻ vừa ủy khuất:
- Có biết tôi chờ cậu lâu thế nào không?
- Trời đất!. Suốt từ trưa tới giờ đó!
Sơn Trúc nhìn xuống đôi tay siết chặt kia, đáng lý, nếu là một Sơn Trúc đúng nghĩa, phải một câu đuổi thẳng.
Vậy như nơi yết hầu kia thế nào mà lại bật ra một câu khác thường:
- Vào nhà rồi nói.
Cánh cửa phòng bật mở, Vĩnh Tường kéo theo chiếc lồng ủ bước vào, ủ rũ đặt lên chiếc bàn ngay gần đấy:
- Cái này làm từ trưa, giờ chắc nhão hết rồi. Uổng quá.
Sơn Trúc không quá thoải mái rót một ly nước có lệ, đặt trước mặt Vĩnh Tường
Vĩnh Tường hai ba hơi liền cạn,
- Khát quá,
Sơn Trúc nhíu mày nhìn một biểu cảm thỏa mãn tột cùng kia, cũng chỉ là một ly nước lọc.
Đúng là ngu ngốc.
- Vì sao lại tới đây?
Vĩnh Tường ngó xung quanh:
- Đúng là chung cư cao cấp.. đẹp quá!
- Vì sao lại tới đây?
Giọng nói lần thứ hai cất lên kéo Vĩnh Tường trở lại thực tế thảm khốc mấy ngày qua, nhăn nhở:
- Hôm đó cậu đi nhanh quá.. còn chưa kịp có số điện thoại của cậu. Lần trước đưa cậu về lại chỉ đưa đến chân chung cư, cũng không biết cậu ở phòng mấy lầu mấy, thế nên cậu biết không?
Vĩnh Tường bất đắc dĩ:
- Khu này là tòa 17 tầng!. Mỗi tầng lại có bao nhiêu phòng?. Không lẽ phải đi gõ cửa từng phòng sao?
- Thế nên đâu còn cách nào, tôi canh ở quán cafe đối diện suốt hai ngày cũng không thấy bóng dáng cậu.
- Sáng nay đã dậy sớm ninh hùng hục được nồi cháo hạt sen mang tới, sợ chờ không được nên sang tận đây xin người ta cho ngồi ké ở hầm xe, nghĩ kiểu gì cũng gặp được. Thế nhưng một cái bong bóng cũng không có!
Sơn Trúc càng nghe, đôi mày càng hằn sâu, trái tim cũng theo tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường, nảy nhịp.
- Cuối cùng lúc mưa xuống, bác bảo vệ thấy tôi sắp ướt hết, thương tình mới hỏi ngọn ngành rồi chỉ cho số phòng cậu đấy.
Vĩnh Tường còn chưa có nói xong,
Sơn Trúc đã gằn giọng:
- Về đi.
- Sao cơ?
Vĩnh Tường giật mình, lại nghĩ Sơn Trúc vì nhớ lại chuyện mấy hôm trước, liền lắp bắp giải thích:
- Tôi.. xin lỗi, hôm đó không phải tôi cố ý, tôi không phải miệt thị Gay hay gì đâu,
- Chỉ là thực sự chuyện này.. chuyện đó.. thực sự quá khó tiếp nhận. Nên, chúng ta hãy cứ làm bạn trước được không?
- Tôi có mang thuốc đây, tôi đã hỏi bác sĩ rất kỹ, cái này..
Vĩnh Tường vừa nói vừa bối rối rút từ trong túi mang theo một tuýp thuốc mỡ, chìa ra.
- Cạch.
Sơn Trúc hất tay một cái, tuýp thuốc rơi xuống sàn.
Gằn từng chữ:
- Tôi nói, anh về đi.
Vĩnh Tường sững người.
Sơn Trúc dùng hết sức, kéo người, đứng dậy, tống ra ngoài cửa.
Sầm!
Cánh cửa phút chốc đóng sầm trước mặt.
Vĩnh Tường tới nửa câu cũng không bật ra được khỏi khóe miệng, một lúc sau mới lại đưa tay đập lên cánh cửa trắng tinh kia:
- Sơn Trúc.. nghe tôi giải thích đã.
- Nghe tôi nói đi,
- Tôi thực sự không cố ý,
- Dẫu thế nào vẫn là tôi sai, tôi biết mình không nên để cậu về một mình khi bị thương như thế.
- Tôi cũng đã rất khổ tâm
- Tôi thực sự cũng đã suy nghĩ rất nhiều..
- Sơn Trúc.. mở cửa đi.
- Chúng ta.. chúng ta.. cũng có thể thử hẹn hò..
Đằng sau kia, nắm tay cầm nơi khóa cửa run rẩy từng hồi.
- Về đi!. Đừng bao giờ tới đây nữa!.
- ---------
Tiếng bước chân xa dần,
Thân hình mảnh dẻ trượt xuống khỏi cửa, nửa ngồi nửa dựa.
Cho đến rạng sáng hôm sau,
Chiếc lồng ủ đã nguội ngắt,
Từng miếng cháo đã vữa,
Từng hạt sen đã đổi vị.
Sơn Trúc từng thìa, từng thìa, cẩn trọng đưa lên miệng, ăn từng miếng thật lớn.
Nước mắt theo đó, rơi xuống, lã chã.
Ướt đầm vị sen.
Đã tưởng là cạn khô rồi chứ?
Sao lại còn khóc được?!
Để thoáng trên môi mặn chát thế này?
- ------------
Vĩnh Tường.
Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?
Tại sao chứ?
Nếu anh biết tôi so với một con điếm còn bẩn thỉu hơn,
Nếu anh biết, tôi thậm chí loài sâu bọ cũng không bằng..
Anh.. có nấu cháo cho tôi ăn nữa không?
Anh... có nói rằng.. chúng ta.. hãy thử.. hẹn hò.. không?
Anh là không biết, đến chính tôi còn không rõ, khi thứ ấy của anh gắn kết tại thân thể dơ bẩn này, đã là lần thứ bao nhiêu.. bao nhiêu... nữa..
Năm 17 tuổi.
Nụ cười rạng ngời không còn nữa, khi bản thân phát hiện ra rằng, mình là Gay.
Thu mình, co cụm, sợ hãi, bối rối.
Và, cậu gặp anh ta.
Suốt hơn sáu tháng bên nhau, đã từng là thiên đường.
Thiên đường sao?
Sơn Trúc chua chát gạt đi vạt nước mắt nhòe nhoẹt.
Có thiên đường nào dạy cậu rằng phải biết mở chân mới được thương yêu?
Có thiên đường nào nói cho cậu rằng là Gay thì không có quyền từ chối?
Có thiên đường nào bắt cậu phải dâng tiền mới được hắn trao đổi một nụ hôn?
Có thiên đường nào, như thế hay không?
Cậu đã nhẫn nhịn như thế, đã ngoan ngoãn như thế, đã bán đi tất cả những gì có thể của một kẻ được gọi là con nhà giàu, đem tới, chỉ van xin một ánh mắt, một đêm làm tình nhợt nhạt..
Vậy rồi, mà hắn vẫn rời đi.
Ngày ấy, cậu tự tử.
Bên dòng suối lan không còn nghe dòng chảy róc rách nữa,
Bên dòng suối lan không trôi một bông hoa cafe trắng muốt nữa,
Bên dòng suối lan, không còn một Sơn Trúc với đôi mắt đầy nắng ngây thơ nữa.
Đã chết qua rồi, lại được cứu sống.
Mẹ cậu vuốt ve mái tóc cậu,
Là Gay thì đã sao?
Núm ruột sinh thành.
Đứa nào dám nói con mẹ Gay, mẹ liền cho nó ngồi tù bóc lịch.
Như thế đấy.
Cậu chính là như thế đấy.
Vậy thì còn cái gì trên đời này... đáng để tin tưởng nữa, hay không?
Vĩnh Tường..
Tôi thật giận anh.
Vì sao chứ?
Chỏm tóc sau gáy lắc lắc lư lư
Tâm tình trôi dạt bồng bềnh bồng bềnh
Bông cafe kia, mi đi đâu? Về đâu?
Chảy theo dòng suối nhỏ, đi về đâu, về đâu?
Về nơi có yêu thương sao?
Không.
Vĩnh Tường anh.. chỉ là thương hại tôi.
=======================//================
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất