Chương 22: Không thể nào
Truyện 7 chương 22: Không thể nào
Giờ chiếu phim đã qua từ lâu,
Vĩnh Tường gần như phát hoảng mà cố gắng siết chặt lấy chiếc điện thoại trong tay, lao ra ngoài cơn mưa cuối mùa nặng hạt của đất trời Sài Gòn mà tìm kiếm
Hơn 20 cuộc gọi nhỡ, vẫn không có người nhấc máy.
Em ấy có thể đi đâu được chứ?
Sơn Trúc chưa bao giờ về trễ, càng không thể nào lỡ hẹn như vậy trước đây
Vĩnh Tường hoang mang quá đỗi, trong màn mưa đêm phủ đầy chỏm tóc dài, ướt đầm sống lưng mới chợt nhận ra rằng, bóng dáng của em ấy, luôn thật cô đơn.
Dương như chẳng có lấy một người bạn, và giờ đây, khi chiếc điện thoại chính là nguồn sóng duy nhất với em ấy bị ngắt đi, chính bản thân anh cũng không biết được rằng, mình phải đi đâu để tìm thấy người.
Cảm giác hụt hẫng và bất lực thêm chút day dứt khiến Vĩnh Tường chỉ còn cách phủ phục dưới tán hầm, nhìn ra ngoài cổng chung cư.
Chắc.. chỉ là kẹt xe thôi. Hoặc.. em ấy để quên điên thoại ở đâu đó...
Đừng như vậy, Sơn Trúc.. làm ơn nghe điện thoại đi..
Một lần rồi một lần bám chặt tay vào chiếc điện thoại.
- Anh sẽ không rời bỏ em, đúng không?
Là giọng nói ấy, thế nhưng lại không phải từ chiếc điện thoại phát ra.
Dưới làn mưa ướt lạnh này, bóng dáng mỏng manh ấy, xuất hiện, đôi môi tái nhợt vì đã đứng nhìn người vội vã lo lắng từ lâu, tiến lại gần.
Giọng nói đặc sệt sự nghẹn ngào vương vất, Vĩnh Tường choàng tỉnh cả người, vội vã bám chắc lấy bờ vai kia:
- Sơn Trúc, em sao vậy?
Sơn Trúc không để ý tới từng hạt mưa kia vẫn đậu từ chân mày rơi xuống vạt mi dài, đôi tay mảnh khảnh run rẩy luồn qua sau lưng Vĩnh Tường, ôm lấy.
- Vĩnh Tường, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh đều không bỏ rơi em, đúng không?
Vĩnh Tường siết vòng tay, kéo thật chặt người vào trong lòng, hôn lung tung lên tóc lên tai người,
- Anh ở đây, sẽ luôn ở đây, bên cạnh em.
- Vĩnh Tường, em thực sự rất yêu, rất yêu anh.
- Ngoan, chúng ta vào nhà trước đã, được không?
Sơn Trúc sau khi thay một bộ quần áo khô ráo, không một phút rời khỏi người. Vĩnh Tường cũng không hỏi thêm.
Chỉ như thế, lẳng lặng nằm bên cạnh, tựa chiếc cằm lún phún râu lên tóc người, đôi tay mân mê từng ngón nhỏ.
Đêm hôm ấy,
Sơn Trúc trở mình, đặt bàn tay lên đôi môi kia, khẽ vuốt
- Là chính anh đã nói, anh sẽ không bỏ rơi em.
Nụ cười chua xót nở ra theo giọt nước mắt đắng chát nơi hốc mắt
- Kể cả.. nếu em từng là một con điếm, hoặc.. là một kẻ sắp vào tù ư?
- Em.. không muốn mất anh.. không muốn....
- Em.. phải làm sao mới được đây?
==========
Sáng hôm sau,
Vĩnh Tường tỉnh dậy liền nhận được một đoạn video từ số điện thoại lạ.
Và cái khiến anh hết hồn đó là 1 đoạn video sex Gay, tuy nhiên gương mặt đều đã bị làm mờ.
Việc đầu tiên là chửi bậy một tiếng khiến Sơn Trúc đang nằm cạnh cũng phải tỉnh dậy.
- Mẹ cha cái thằng Tân thối này!
- Có chuyện gì vậy?
Vĩnh Tường thấy sắc mặt Sơn Trúc không được tốt, cố pha trò cười:
- Này, xem thằng bạn tốt của anh. Từ ngày nó biết chúng ta quen nhau, suốt ngày hỏi linh tinh, nay chưa sáng ra đã gửi cái gì thế này?.
- Để lát lên trường anh vặn cổ nó.
Nói rồi cũng không nương tay mà định ấn vào nút xóa.
Sơn Trúc lặng người nhìn vào màn hình. Gương mặt phút chốc cứng đờ.
Người ta bất cứ ai đều có thể không biết, nhưng.. Sơn Trúc thì không thể nào không biết được!
Bởi vì, một trong hai kẻ đang điên cuồng rên rỉ kia.. chính là cậu.
Đã rõ.
Hắn như thế mà chỉ ngay ngày hôm sau đã có động thái, quả là chờ cũng không chờ được, muốn cậu phải ngay lập tức chịu phủ đầu mà vào tròng.
- Em sao thế?
Vĩnh Tường đưa tay lên, sờ lên trán Sơn Trúc:
- Sắc mặt em không tốt lắm đâu.
- Có phải đêm qua dầm mưa, sốt rồi không?
Sơn Trúc nở một nụ cười:
- Em muốn ăn cháo chân giò hầm hạt sen.
Vĩnh Tường cười tươi:
- Được rồi. Anh sẽ xuống ngay siêu thị dưới chung cư thôi. Em nằm nghỉ ngơi một chút đi. Nhé.
- Được.
Vĩnh Tường vừa ra khỏi,
Sơn Trúc cũng nhặt lấy chiếc áo khoác, đôi mắt hẹp dài thêm chút thâm quầng mệt mỏi, ánh lên đầy những đau thương.
Cháo chân giò này, em có ăn được hay không, vẫn còn chưa thể nào biết được... Vĩnh Tường.. Em.. tất cả là vì anh..
Đã có tin nhắn, ngay khi đoạn video đó được gửi cho Vĩnh Tường.
Địa chỉ, dãy nhà.
=====
Cuối chiều,
Biệt thự riêng của nhà họ Phạm.
Phạm Vũ thong thả ngồi vắt chân nơi bàn trà giữa phòng khách xa hoa, cất giọng:
- Chà, em tới trễ rồi.
Sơn Trúc hít một hơi dài, ngón tay cố gắng buông lỏng.
Hôm nay, cậu chính là tư thế khom lưng cúi đầu mà đến.
- Xin lỗi, tôi phải chuẩn bị một chút giấy tờ, tốn khá nhiều thời gian.
Phạm Vũ cười cợt:
- Không sao, không sao. Ngày tháng còn dài.
Sơn Trúc không đợi mời, liền chọn một ghế ngay bên cạnh Phạm Vũ, vẻ mặt tĩnh như nước, không chút chần chừ đưa ta một xấp hồ sơ, dứt khoát:
- Đây là tất cả những gì tôi có hiện tại, cũng lập tức rút chân khỏi chuỗi Sáu X,
- Hai người có thể chia nhau, số tiền này hẳn cũng đủ để Văn Mạnh im tiếng, còn về bản thân anh, muốn bao nhiêu người hầu giường, đều không thành vấn đề.
Phạm Vũ vừa cẩn trọng nghe từng lời, lại vừa soi xét từng chút trên nét mặt Sơn Trúc. Quả nhiên, ngày xưa không hiểu vì sao mà chính mình lại si mê điên dại như vậy, bây giờ mới thấy được, nhu như nước, lại sắc như nước.
Con số trên giấy tờ kia, mấy chục tỷ.
Một con số có thể đánh gục bất kỳ một kẻ nào vừa mới chỉ nhìn lướt qua.
- Thế nhưng Sơn Trúc. Em vẫn không hiểu ý anh sao?.
- Anh, thật hơi tham một chút, lại vừa muốn có em, vừa muốn có tiền.
Giọng nói ướm mùi dâm dục, Phạm Vũ chuyển hẳn từ ghế ngồi của mình, sang tay cầm ghế, đôi bàn tay đặt ngay trên vành tai Sơn Trúc, mơn trớn.
- Thế thì, phải làm sao đây nhỉ?
- Hơn nữa, ngày em thả một đàn chó ra để sỉ nhục anh, em đã quên nhanh vậy rồi sao?
Sơn Trúc không hất ra như thường lệ,
Cay đắng trong lòng:
- Việc trước đây, thật xin lỗi.
- Là do tôi lúc đó quá nông nổi, nên mới hành xử như vậy.
- Nếu anh còn cảm thấy chưa nguôi giận.
- Như vậy, tôi liền quỳ xuống xin lỗi.
Ấy ấy ấy, ai lại làm như vậy chứ.
Uống chút nước, chút nước.
Phạm Vũ đón lấy ly nước trên bàn kia, nửa mời nửa ép đưa bên miệng Sơn Trúc.
Bất đắc dĩ há miệng, Sơn Trúc nuốt từng ngụm khó nhọc, nước theo đó rớt xuống cổ áo, vương vất vài giọt rơi.
- Ây, trước đây không phải em giỏi nhất là dùng khuôn miệng này liếm mút sao,
- Sao bây giờ có chút nước cũng uống không nổi rồi?
Sơn Trúc đẩy tay người, đứng dậy
Phạm Vũ cũng thong dong đưa chút nước còn dư trong ly lên miệng khẽ uống, tay vạt qua bờ dựa của salon:
- Anh nói không đúng sao?
Sơn Trúc khẽ nhắm mắt, đôi tay siết chặt,
Người học võ, đầu gối chỉ nên quỳ trước mặt cha mẹ và thầy.
Thế nên, khi đôi chân này khuỵu xuống.
Đau đớn trong lòng là bao nhiêu đây?
Thứ gì đong nổi?
Vĩnh Tường.
Anh có biết không?
Em vì anh.. tiền bạc em cũng không cần
Thể diện, em cũng không cần.
Chỉ cần anh.
- ---------
Phạm Vũ sửng sốt không tin nổi.
Sơn Trúc như vậy mà quỳ sụp trước mặt anh, giọng nói đều trùng xuống:
- Tôi biết trước đây là tôi không tốt.
- Tất cả tiền bạc, hôm nay là tôi tự nguyện quỳ xuống xin lỗi, đưa cho anh.
- Hi vọng Phạm Vũ anh, nể mặt một chút.
- Có thể bỏ qua được, thì bỏ qua.
Phạm Vũ " a" lên một tiếng,
Trong lòng lại dâng lên bao nhiêu sự tức giận ghen tuông:
- Là vì thằng đó?
- Hửm?
- Vì một thằng không cha không mẹ như nó mà em buông bỏ như vậy?
- A!. Thật không ngờ, Sơn Trúc mà anh biết, cũng có một ngày như vậy.
- Nhưng chỉ như thế này... e rằng..
Sơn Trúc cắn chặt răng, cắt ngang lời nói.
- Bốp!
Khuôn mặt trắng trẻo tự đưa lên má mình, tát một phát rát bỏng.
Năm vết ngón tay in hằn.
- Bốp!
Lại một phát,
Khuôn miệng có chút đau, răng nhỏ cứa qua đôi một ngọt, rỉ ra chút máu.
Sơn Trúc đỏ vành mắt ngẩng lên, đối diện với Phạm Vũ:
- Như vậy, chắc là đủ rồi?!
Phạm Vũ gian xảo cười cợt, đỡ người dậy.
- Đủ rồi, đủ rồi.
- Sao lại có thể không nể mặt con trai út của Kiến Sầu kia chứ.
- Nào, đứng dậy đi.
Đôi tay vừa đỡ tới nhưng lại kéo người thẳng vào trong lòng,
Phạm Vũ đưa tay luồn vào trong lớp áo,
Sơn Trúc lập tức bật ra khỏi:
- Anh làm gì?
- Chúng ta hai bên đều vui vẻ, không phải tốt hơn sao?
Sơn Trúc cách xa vài bước, chậm giọng:
- Tôi đã quỳ xuống xin lỗi anh, cũng đã tự tay vả mặt mình, như vậy là quá đủ. Còn chuyện này,không thể được!
- Hồ sơ đều để trên bàn, anh ký xong lập tức có thể lấy tiền.
Phạm Vũ nhìn theo bóng lưng thẳng đầy kiên nghị kia, trong lòng ngứa ngáy một mảng.
Không có được?!
Hừ!
Tay ấn điện thoại.
Toàn bộ video và ảnh chụp, loáng chốc được gửi đi.
Phạm Vũ cười nhạt.
Chỉ là nhất định không thể không có được!.
Một đường lui ư? Không có đâu.
Phạm Vũ lớn giọng:
- Vào đi!
Hai tên vệ sĩ vừa nghe lệnh đã lập tức nhào tới,
Sơn Trúc sửng sốt không kịp nói ra lời, cả người đã bị đè chặt lên tường.
Phạm Vũ tiến lại gần, bắt lấy cằm:
- Anh đã nói rồi, em càng như thế, lại chỉ càng khiến anh có hứng thú hơn thôi.
- Phạm Vũ! Anh rút cuộc muốn cái gì?
- Sơn Trúc à Sơn Trúc, em muốn rũ bỏ đi quá khứ bẩn thỉu kia sao?
- Không kịp rồi., để anh nói cho em nghe - Phạm Vũ nhả từng chữ vào tai cậu – Anh lại vừa lỡ tay, gửi đi cho tên Vĩnh Tường đó tất cả rồi–
- Làm sao bây giờ nhỉ?
- Em nghĩ xem, phản ứng của nó sẽ như thế nào đây?
- Rất thú vị phải không?
Sơn Trúc cảm giác, từng chữ từng chữ, như mũi dao vừa đâm xuyên qua trái tim mình..
Phạm Vũ rút túi quần, lắc chiếc điện thoại trên mặt cậu
Toàn bộ hình chụp và video.. đều đã được gửi tới số điện thoại trên màn hình..
Là số của Vĩnh Tường!
Không thể nào..
Không thể nào...
Vĩnh Tường...
Tim một mảnh đau, đến thở.. cũng đau..
Phạm Vũ một tay mở cúc áo sơ mi, xoay người:
- Ném nó lên giường.
===========//==============
Giờ chiếu phim đã qua từ lâu,
Vĩnh Tường gần như phát hoảng mà cố gắng siết chặt lấy chiếc điện thoại trong tay, lao ra ngoài cơn mưa cuối mùa nặng hạt của đất trời Sài Gòn mà tìm kiếm
Hơn 20 cuộc gọi nhỡ, vẫn không có người nhấc máy.
Em ấy có thể đi đâu được chứ?
Sơn Trúc chưa bao giờ về trễ, càng không thể nào lỡ hẹn như vậy trước đây
Vĩnh Tường hoang mang quá đỗi, trong màn mưa đêm phủ đầy chỏm tóc dài, ướt đầm sống lưng mới chợt nhận ra rằng, bóng dáng của em ấy, luôn thật cô đơn.
Dương như chẳng có lấy một người bạn, và giờ đây, khi chiếc điện thoại chính là nguồn sóng duy nhất với em ấy bị ngắt đi, chính bản thân anh cũng không biết được rằng, mình phải đi đâu để tìm thấy người.
Cảm giác hụt hẫng và bất lực thêm chút day dứt khiến Vĩnh Tường chỉ còn cách phủ phục dưới tán hầm, nhìn ra ngoài cổng chung cư.
Chắc.. chỉ là kẹt xe thôi. Hoặc.. em ấy để quên điên thoại ở đâu đó...
Đừng như vậy, Sơn Trúc.. làm ơn nghe điện thoại đi..
Một lần rồi một lần bám chặt tay vào chiếc điện thoại.
- Anh sẽ không rời bỏ em, đúng không?
Là giọng nói ấy, thế nhưng lại không phải từ chiếc điện thoại phát ra.
Dưới làn mưa ướt lạnh này, bóng dáng mỏng manh ấy, xuất hiện, đôi môi tái nhợt vì đã đứng nhìn người vội vã lo lắng từ lâu, tiến lại gần.
Giọng nói đặc sệt sự nghẹn ngào vương vất, Vĩnh Tường choàng tỉnh cả người, vội vã bám chắc lấy bờ vai kia:
- Sơn Trúc, em sao vậy?
Sơn Trúc không để ý tới từng hạt mưa kia vẫn đậu từ chân mày rơi xuống vạt mi dài, đôi tay mảnh khảnh run rẩy luồn qua sau lưng Vĩnh Tường, ôm lấy.
- Vĩnh Tường, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh đều không bỏ rơi em, đúng không?
Vĩnh Tường siết vòng tay, kéo thật chặt người vào trong lòng, hôn lung tung lên tóc lên tai người,
- Anh ở đây, sẽ luôn ở đây, bên cạnh em.
- Vĩnh Tường, em thực sự rất yêu, rất yêu anh.
- Ngoan, chúng ta vào nhà trước đã, được không?
Sơn Trúc sau khi thay một bộ quần áo khô ráo, không một phút rời khỏi người. Vĩnh Tường cũng không hỏi thêm.
Chỉ như thế, lẳng lặng nằm bên cạnh, tựa chiếc cằm lún phún râu lên tóc người, đôi tay mân mê từng ngón nhỏ.
Đêm hôm ấy,
Sơn Trúc trở mình, đặt bàn tay lên đôi môi kia, khẽ vuốt
- Là chính anh đã nói, anh sẽ không bỏ rơi em.
Nụ cười chua xót nở ra theo giọt nước mắt đắng chát nơi hốc mắt
- Kể cả.. nếu em từng là một con điếm, hoặc.. là một kẻ sắp vào tù ư?
- Em.. không muốn mất anh.. không muốn....
- Em.. phải làm sao mới được đây?
==========
Sáng hôm sau,
Vĩnh Tường tỉnh dậy liền nhận được một đoạn video từ số điện thoại lạ.
Và cái khiến anh hết hồn đó là 1 đoạn video sex Gay, tuy nhiên gương mặt đều đã bị làm mờ.
Việc đầu tiên là chửi bậy một tiếng khiến Sơn Trúc đang nằm cạnh cũng phải tỉnh dậy.
- Mẹ cha cái thằng Tân thối này!
- Có chuyện gì vậy?
Vĩnh Tường thấy sắc mặt Sơn Trúc không được tốt, cố pha trò cười:
- Này, xem thằng bạn tốt của anh. Từ ngày nó biết chúng ta quen nhau, suốt ngày hỏi linh tinh, nay chưa sáng ra đã gửi cái gì thế này?.
- Để lát lên trường anh vặn cổ nó.
Nói rồi cũng không nương tay mà định ấn vào nút xóa.
Sơn Trúc lặng người nhìn vào màn hình. Gương mặt phút chốc cứng đờ.
Người ta bất cứ ai đều có thể không biết, nhưng.. Sơn Trúc thì không thể nào không biết được!
Bởi vì, một trong hai kẻ đang điên cuồng rên rỉ kia.. chính là cậu.
Đã rõ.
Hắn như thế mà chỉ ngay ngày hôm sau đã có động thái, quả là chờ cũng không chờ được, muốn cậu phải ngay lập tức chịu phủ đầu mà vào tròng.
- Em sao thế?
Vĩnh Tường đưa tay lên, sờ lên trán Sơn Trúc:
- Sắc mặt em không tốt lắm đâu.
- Có phải đêm qua dầm mưa, sốt rồi không?
Sơn Trúc nở một nụ cười:
- Em muốn ăn cháo chân giò hầm hạt sen.
Vĩnh Tường cười tươi:
- Được rồi. Anh sẽ xuống ngay siêu thị dưới chung cư thôi. Em nằm nghỉ ngơi một chút đi. Nhé.
- Được.
Vĩnh Tường vừa ra khỏi,
Sơn Trúc cũng nhặt lấy chiếc áo khoác, đôi mắt hẹp dài thêm chút thâm quầng mệt mỏi, ánh lên đầy những đau thương.
Cháo chân giò này, em có ăn được hay không, vẫn còn chưa thể nào biết được... Vĩnh Tường.. Em.. tất cả là vì anh..
Đã có tin nhắn, ngay khi đoạn video đó được gửi cho Vĩnh Tường.
Địa chỉ, dãy nhà.
=====
Cuối chiều,
Biệt thự riêng của nhà họ Phạm.
Phạm Vũ thong thả ngồi vắt chân nơi bàn trà giữa phòng khách xa hoa, cất giọng:
- Chà, em tới trễ rồi.
Sơn Trúc hít một hơi dài, ngón tay cố gắng buông lỏng.
Hôm nay, cậu chính là tư thế khom lưng cúi đầu mà đến.
- Xin lỗi, tôi phải chuẩn bị một chút giấy tờ, tốn khá nhiều thời gian.
Phạm Vũ cười cợt:
- Không sao, không sao. Ngày tháng còn dài.
Sơn Trúc không đợi mời, liền chọn một ghế ngay bên cạnh Phạm Vũ, vẻ mặt tĩnh như nước, không chút chần chừ đưa ta một xấp hồ sơ, dứt khoát:
- Đây là tất cả những gì tôi có hiện tại, cũng lập tức rút chân khỏi chuỗi Sáu X,
- Hai người có thể chia nhau, số tiền này hẳn cũng đủ để Văn Mạnh im tiếng, còn về bản thân anh, muốn bao nhiêu người hầu giường, đều không thành vấn đề.
Phạm Vũ vừa cẩn trọng nghe từng lời, lại vừa soi xét từng chút trên nét mặt Sơn Trúc. Quả nhiên, ngày xưa không hiểu vì sao mà chính mình lại si mê điên dại như vậy, bây giờ mới thấy được, nhu như nước, lại sắc như nước.
Con số trên giấy tờ kia, mấy chục tỷ.
Một con số có thể đánh gục bất kỳ một kẻ nào vừa mới chỉ nhìn lướt qua.
- Thế nhưng Sơn Trúc. Em vẫn không hiểu ý anh sao?.
- Anh, thật hơi tham một chút, lại vừa muốn có em, vừa muốn có tiền.
Giọng nói ướm mùi dâm dục, Phạm Vũ chuyển hẳn từ ghế ngồi của mình, sang tay cầm ghế, đôi bàn tay đặt ngay trên vành tai Sơn Trúc, mơn trớn.
- Thế thì, phải làm sao đây nhỉ?
- Hơn nữa, ngày em thả một đàn chó ra để sỉ nhục anh, em đã quên nhanh vậy rồi sao?
Sơn Trúc không hất ra như thường lệ,
Cay đắng trong lòng:
- Việc trước đây, thật xin lỗi.
- Là do tôi lúc đó quá nông nổi, nên mới hành xử như vậy.
- Nếu anh còn cảm thấy chưa nguôi giận.
- Như vậy, tôi liền quỳ xuống xin lỗi.
Ấy ấy ấy, ai lại làm như vậy chứ.
Uống chút nước, chút nước.
Phạm Vũ đón lấy ly nước trên bàn kia, nửa mời nửa ép đưa bên miệng Sơn Trúc.
Bất đắc dĩ há miệng, Sơn Trúc nuốt từng ngụm khó nhọc, nước theo đó rớt xuống cổ áo, vương vất vài giọt rơi.
- Ây, trước đây không phải em giỏi nhất là dùng khuôn miệng này liếm mút sao,
- Sao bây giờ có chút nước cũng uống không nổi rồi?
Sơn Trúc đẩy tay người, đứng dậy
Phạm Vũ cũng thong dong đưa chút nước còn dư trong ly lên miệng khẽ uống, tay vạt qua bờ dựa của salon:
- Anh nói không đúng sao?
Sơn Trúc khẽ nhắm mắt, đôi tay siết chặt,
Người học võ, đầu gối chỉ nên quỳ trước mặt cha mẹ và thầy.
Thế nên, khi đôi chân này khuỵu xuống.
Đau đớn trong lòng là bao nhiêu đây?
Thứ gì đong nổi?
Vĩnh Tường.
Anh có biết không?
Em vì anh.. tiền bạc em cũng không cần
Thể diện, em cũng không cần.
Chỉ cần anh.
- ---------
Phạm Vũ sửng sốt không tin nổi.
Sơn Trúc như vậy mà quỳ sụp trước mặt anh, giọng nói đều trùng xuống:
- Tôi biết trước đây là tôi không tốt.
- Tất cả tiền bạc, hôm nay là tôi tự nguyện quỳ xuống xin lỗi, đưa cho anh.
- Hi vọng Phạm Vũ anh, nể mặt một chút.
- Có thể bỏ qua được, thì bỏ qua.
Phạm Vũ " a" lên một tiếng,
Trong lòng lại dâng lên bao nhiêu sự tức giận ghen tuông:
- Là vì thằng đó?
- Hửm?
- Vì một thằng không cha không mẹ như nó mà em buông bỏ như vậy?
- A!. Thật không ngờ, Sơn Trúc mà anh biết, cũng có một ngày như vậy.
- Nhưng chỉ như thế này... e rằng..
Sơn Trúc cắn chặt răng, cắt ngang lời nói.
- Bốp!
Khuôn mặt trắng trẻo tự đưa lên má mình, tát một phát rát bỏng.
Năm vết ngón tay in hằn.
- Bốp!
Lại một phát,
Khuôn miệng có chút đau, răng nhỏ cứa qua đôi một ngọt, rỉ ra chút máu.
Sơn Trúc đỏ vành mắt ngẩng lên, đối diện với Phạm Vũ:
- Như vậy, chắc là đủ rồi?!
Phạm Vũ gian xảo cười cợt, đỡ người dậy.
- Đủ rồi, đủ rồi.
- Sao lại có thể không nể mặt con trai út của Kiến Sầu kia chứ.
- Nào, đứng dậy đi.
Đôi tay vừa đỡ tới nhưng lại kéo người thẳng vào trong lòng,
Phạm Vũ đưa tay luồn vào trong lớp áo,
Sơn Trúc lập tức bật ra khỏi:
- Anh làm gì?
- Chúng ta hai bên đều vui vẻ, không phải tốt hơn sao?
Sơn Trúc cách xa vài bước, chậm giọng:
- Tôi đã quỳ xuống xin lỗi anh, cũng đã tự tay vả mặt mình, như vậy là quá đủ. Còn chuyện này,không thể được!
- Hồ sơ đều để trên bàn, anh ký xong lập tức có thể lấy tiền.
Phạm Vũ nhìn theo bóng lưng thẳng đầy kiên nghị kia, trong lòng ngứa ngáy một mảng.
Không có được?!
Hừ!
Tay ấn điện thoại.
Toàn bộ video và ảnh chụp, loáng chốc được gửi đi.
Phạm Vũ cười nhạt.
Chỉ là nhất định không thể không có được!.
Một đường lui ư? Không có đâu.
Phạm Vũ lớn giọng:
- Vào đi!
Hai tên vệ sĩ vừa nghe lệnh đã lập tức nhào tới,
Sơn Trúc sửng sốt không kịp nói ra lời, cả người đã bị đè chặt lên tường.
Phạm Vũ tiến lại gần, bắt lấy cằm:
- Anh đã nói rồi, em càng như thế, lại chỉ càng khiến anh có hứng thú hơn thôi.
- Phạm Vũ! Anh rút cuộc muốn cái gì?
- Sơn Trúc à Sơn Trúc, em muốn rũ bỏ đi quá khứ bẩn thỉu kia sao?
- Không kịp rồi., để anh nói cho em nghe - Phạm Vũ nhả từng chữ vào tai cậu – Anh lại vừa lỡ tay, gửi đi cho tên Vĩnh Tường đó tất cả rồi–
- Làm sao bây giờ nhỉ?
- Em nghĩ xem, phản ứng của nó sẽ như thế nào đây?
- Rất thú vị phải không?
Sơn Trúc cảm giác, từng chữ từng chữ, như mũi dao vừa đâm xuyên qua trái tim mình..
Phạm Vũ rút túi quần, lắc chiếc điện thoại trên mặt cậu
Toàn bộ hình chụp và video.. đều đã được gửi tới số điện thoại trên màn hình..
Là số của Vĩnh Tường!
Không thể nào..
Không thể nào...
Vĩnh Tường...
Tim một mảnh đau, đến thở.. cũng đau..
Phạm Vũ một tay mở cúc áo sơ mi, xoay người:
- Ném nó lên giường.
===========//==============
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất