Góc Khuất Của Số Mệnh

Chương 14: Cảm giác không chân thật (tiếp theo)

Trước Sau
Tuy nhiên, đã là lòng đố kỵ của con người không bao giờ chừa một ai cả. Và Sở Vãn Linh chính là loại người đó. Chỉ cần đạt được mục đích, cô ta sẵn sàng mang em gái mình đạp xuống. Mặc dù, cô ta có thể giúp đỡ.

Cô ta lấy trong ngăn kéo ra chiếc hộp gỗ xinh đẹp. Mở ra...

Bên trong là chiếc váy màu kem vô cùng xinh đẹp với hoa văn được hoàn toàn làm bằng thủ công, kèm theo những viên kim cương vàng lấp lánh.

Đây là mẫu thiết kế mà cô ta lấy từ Sở Vãn Tình. Chính xác hơn, là tự tay Sở Vãn Tình đã làm nên.

Cô ta khoác lên người, vô cùng tự tin ngắm mình trong gương.

Chiều nay, buổi của nhà họ Trần cô ta sẽ là tâm điểm của sự chú ý. Sở gia là danh môn thế gia cộng thêm tài năng của bản thân tất nhiên người khác phải ngước nhìn.

Tống Na mở cửa bước vào cũng kinh ngạc.

"Con gái mẹ thật xinh đẹp."

Cô ta quay lại mỉm cười.

"Là do mẹ khéo sinh thôi."

Càng nghe như vậy bà ta càng thích.

"Trần thiếu sẽ đến đón con à?"

"Tất nhiên rồi."

Cô ta lấy trang sức ra mang vào.

Tống Na thật ra muốn đến nói chuyện của Vãn Tình nhưng giờ lại bỏ sang một bên.

[...]

***

Khu chung cư Vân Đông.

Sở Vãn Tình bật đèn ngồi co rút trên ghế. Một nơi xa lạ, tất cả mọi thứ đều xa lạ. Tiếng sấm chớp mỗi lúc một nhiều hơn.

Cô cũng không biết anh đã đi đâu hay là rời khỏi nơi này rồi. Cô cái gì về anh cũng không biết. Vậy mà đã là vợ chồng... Nghe có vẻ hoang đường quá.

Tiếng chốt cửa vang lên.

Sở Vãn Tình giật bắn người cảnh giác, vội vàng đến gần cửa. Cô lấy chiếc ghế nhỏ vung lên cao chuẩn bị tư thế sẵn sàng.

Cánh cửa vừa mở ra.

Cô nhắm mắt đập xuống thật mạnh.

Nhưng tại sao lại không nhúc nhích được vậy.

Cô khẽ mở mắt ra.

Tay anh giữ lại chiếc ghế.

Cả người anh cũng đã ươn ướt bởi màn mưa dày đặc bên ngoài.

"Chưa gì đã muốn tái giá rồi à."

"Anh không lên tiếng, tôi sợ ăn trộm."

"Đánh ăn trộm. Nhắm mắt làm gì?"



"Tôi sợ."

Cô gục đầu nói.

Anh lấy chiếc ghế trong tay cô đặt xuống.

Phía sau anh có một túi xách rất lớn.

Cô nghi hoặc lùi về sau...

"Đó là gì?"

Anh nhếch môi, tiến về phía cô.

Sở Vãn Tình nuốt nước bọt. Hay giống như trong những bộ phim đang chiếu trên mạng. Vào đêm mưa, tên biến thái sẽ đi giết người rồi chặt xác mang về.

"Á..."

Lưng cô đụng vào vách tường.

Anh chóng tay bên cạnh.

Sở Vãn Tình muốn chạy sang nơi khác.

Anh dùng tay còn lại chắn lại áp cô ở giữa. Chân anh chặn giữ hai chân cô không cho một cơ hội nào để né tránh.

"Anh muốn làm gì?"

"Muốn..."

Anh kéo dài âm lại chẳng nói thêm gì.

Sở Vãn Tình tim đập loạn xạ, hơi thở dồn dập.

"Anh đừng làm bậy. Tôi..."

Anh xùy một tiếng bún lên trán cô.

"Tôi muốn đi tắm. Cô nghĩ đi đâu vậy."

"..." Sở Vãn Tình nhìn anh khuất sau cánh cửa phòng tắm mà thở phào.

Cô đứng thẳng người dậy, ánh mắt vẫn hướng về phía chiếc túi xách lớn trước mặt.

Cô chậm chạp bước đến rồi lại nhìn về phía phòng tắm. Dùng chân đá đá vào chiếc túi xách.

"Là cái gì vậy?"

Nhưng cô lại không dám mở ra xem. Lỡ như giống cái cô nghĩ đến thì sao.

[...]

Bên trong phòng tắm.

Thượng Quan Nhất nhìn mình trong gương, anh vuốt mái ra sau.

Anh đưa tay chạm vào nơi khóe mắt mình. Tại sao, anh sinh ra lại chỉ khiến người khác chán ghét.

Tiếng cửa phòng tắm mở ra.



Sở Vãn Tình vậy mà đã tựa lưng vào tường ngủ say mất rồi.

Anh khựng lại.

"Tôi nên khen cô quá tự tin hay là suy nghĩ đơn giản đây."

Anh mở túi xách ra.

Là chiếc nệm mỏng, chiếc chăn. Anh trải xuống nền gạch.

Anh đứng dậy đi về phía cô. Anh cúi người nhẹ nhàng bế cô lên.

"Chịu thiệt một chút."

Anh đặt cô xuống chiếc nệm mỏng.

Cô cọ cọ người như tìm cảm giác thoải mái nhất rồi lại ngủ say.

Anh đắp chăn lại cho cô.

Giờ này, anh cũng không biết tìm cái gì khác. Chỉ vài mẫu bánh ngọt, trái cây và nước suối. Anh đặt bên cạnh.

Anh đi về phía cửa sổ, kéo rèm lại. Lẳng lặng nhìn cô như vậy.

Cơn mưa này quả thật rất dài...

Sở Vãn Tình giật mình thức dậy vì đói. Dù sao cả ngày cũng có ăn uống gì đâu. Cô chợt cảm giác gì đó không đúng...

Cô nhìn xuống nệm, chăn. Ở đâu ra? Và...

Cô nhìn xung quanh.

Anh tựa lưng vào ghế nhỏ, mắt nhắm lại.

"Đã ngủ rồi sao? Chẳng lẽ, mình lại nghĩ xấu cho anh ta rồi."

Cô xoa xoa bụng nhỏ lần nữa nhìn mẫu bánh bên cạnh.

Nhẹ nhàng đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Cô bước ra lần nữa xác định là anh đã ngủ.

Cô lấy mẫu bánh ngọt trong túi.

"Mai sẽ mua trả lại cho anh."

Cô mở ra, cắn một miếng. Vị không quá ngọt lại có thêm hương dâu. Quả thật rất ngon. Ăn hết một mẫu bánh, cô mở nắp chai nước suối uống một ngụm. Thật sự rất thoải mái.

Nhưng cô nào biết anh không hề ngủ. Chỉ là không muốn cô mất tự nhiên mà thôi.

Ăn uống xong rồi, giờ lại khó ngủ. Cô lại nhẹ nhàng đi về phía anh ngồi xuống.

Cô ngồi khá gần anh ,tay chống lên má nhìn anh. Tay nhẹ nhàng vén tóc anh lên. Trong lòng cô cảm thán...

"Anh có phải là thiên thần không?"

Đôi mắt đang khép lại khẽ chuyển động, mở ra.

Hai người nhìn nhau...

[...]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau