Chương 43: Lỗ hổng
Cô gắng bỏ qua sự ganh tị của mình. Cô ta đẩy mạnh cửa bước vào.
“Hai người có biết đây là công ty không hả. Nếu muốn ôm ấp tình tứ cứ về nhà. Đừng để người khác trong thấy, đánh giá nơi này không sạch sẽ.”
Sở Vãn Tình muốn đẩy anh ra nhưng ngược lại Thượng Quan Nhất càng ôm chặt.
“Không sạch sẽ. Nói thẳng ra, kẻ rình mò người khác nên dùng từ đó sẽ thích hợp hơn. Còn nữa, phép lịch sự tối thiểu khi vào phòng người khác nên gõ cửa một tiếng. Người học cao hiểu rộng như Sở đại tiểu thư đây không hiểu. Còn không biết nói, có thể phát ra âm thanh gì đó tôi cũng không trách.”
“Cậu…”
Cô ta tức đến nỗi không nói nên lời.
“Hay là muốn xem chúng tôi thân mật hơn.”
“Hai người, hai người… Hừ!”
Vừa xấu hổ lại tức giận, cô ta hằn học bỏ đi.
Sở Vãn Tình đánh nhẹ vào tay anh.
“Đây là công ty. Anh đừng nói linh tinh. Dù sao chị ấy cũng là chị của em. Anh nói như vậy, cũng không tốt.”
“Công ty, anh mới chưa làm gì. Nếu không, em nghĩ sao.”
“Anh… Sáng nay…”
Nói đến đây, cô lại xấu hổ dừng lại.
“Hửm, sáng nay anh đã làm gì?”
“Anh từ lúc nào lại lưu manh như vậy hả. Chỉ biết ức hiếp em.”
“Vốn dĩ là vậy mà.”
Sở Vãn Tình phồng má. Nói thế nào cũng không lại anh.
Anh ôm chặt lấy cô, dỗ dành.
“Được rồi, anh sai.”
Cô mỉm cười trong lòng anh. Đúng là được ở cạnh người mình yêu thương và ngược lại cũng yêu thương mình thì không còn gì ngọt ngào bằng. Dù đúng hay sai, đôi lúc bạn ngang bướng cũng được. Anh ấy sẵn sàng bao dung, nhường nhịn bạn vô điều kiện.
Lại một người nữa nhìn thấy cảnh này nhưng tâm trạng lại càng phức tạp.
Vân Hà tựa lưng vào tường, rũ mắt xuống.
“Thật ra, thiếu chủ là ai, đang ở đâu? Nếu như không phải… Vậy Vãn Tình đã phản bội lời hứa với thiếu chủ. Ngài ấy có buông tay được hay không?”
Tay siết chặt lại lẩm bẩm.
Vân Hà chưa bao giờ gặp được thiếu chủ. Mọi điều về vị thiếu chủ này rất mơ hồ… Qua lời kể của mọi người, cô chỉ biết thiếu chủ là người rất si tình. Cái giá ngài ấy bỏ ra liệu cơ được đền đáp. Vì vậy, Vân Hà vẫn không dám làm điều gì khác.
Trong phòng.
Sở Vãn Tình như nhớ ra việc gì đó.
“Anh ở đây đợi em. Em sang tìm ông nội xem sắp xếp thế nào?”
“Anh đi cùng em.”
Sở Vãn Tình kéo tay anh đến ghế.
“Ngoan ngoãn ngồi yên ở đây. Em sẽ về ngay thôi.”
Thượng Quan Nhất khẽ cười.
“Được rồi. Anh sẽ ngoan.”
“Ngoan vậy em thương.”
Cô hôn lên má anh rồi tung tăng bước ra ngoài.
Cánh cửa khép lại.
Nụ cười của Thượng Quan Nhất cũng hạ xuống. Giọng cũng lạnh hẳn.
“Ra đây đi. Tôi biết ông đang ở đây.”
“Haha… Xem ra, ta đánh giá thấp con rồi.”
Thượng Quan Điền xuất hiện. Ông bước về phía anh.
“Tôi không biết ông có ý đồ gì. Nhưng rình rập người khác là không tốt một chút nào. Với một người như Thượng Quan gia chẳng lẽ không hiểu.”
“Con… Ta cũng họ Thượng Quan, con cũng vậy.”
Thượng Quan Nhất có chút tức cười.
“Trên đời này người giống người còn có. Họ, tên có gì làm lạ.”
Chợt ông kéo tay anh, vén lên cao.
Từ bàn tay trở lên đều không có gì kì lạ.
“Sao có thể. Nó biến mất rồi.”
Thượng Quan Nhất đẩy tay ông ta ra kéo xuống.
“Thượng Quan gia. Ngài muốn có thứ gì trên tay tôi hửm.”
“Sao có thể.”
Sắc mặt ông có chút không tin tưởng vào mắt mình nhìn anh.
“Con làm cách nào hả?”
“Tôi vốn dĩ rất bình thường. Người không bình thường chính là ngài.”
“Con nói ta biết. Ấn kí trên người con cũng không xuất hiện. Con đã làm gì hả?”
Ông ta hơi kích động.
“Tôi không hiểu ý của ngài. Mời!”
Anh vẫn lạnh nhạt như vậy.
“Ta không tin.”
Lời vừa dứt, Thượng Quan Điền liền biến mất.
[…]
***
Cổ trấn Ẩn Du.
Ông ta trở về thần điện muốn xác định một lần nữa.
Bức tượng dường như đã thay đổi. Nó dường như chỉ còn là một bức tượng bình thường không hơn không kém. Ấn kí vốn có cũng đã biến mất. Còn có vết nức khá nhỏ.
Tay ông ta chạm vào vết nức nhỏ ấy lẩm bẩm.
“Chuyện này không thể nào xảy ra được. Sao lại có vết nức này.”
Ông ta vuốt nhẹ để vết nức biến mất.
Nhưng sau vài giây nó lại trở về dáng vẻ ban đầu.
Thượng Quan Điền càng không thể tin được. Thần lực của ông ta không có tác dụng.
“Phông ấn vẫn chưa mở. Đã xảy ra chuyện gì?”
[…]
Quay lại phía Sở Vãn Tình.
Lúc cô từ phòng ông nội Sở bước ra.
“Vân Hà!”
Vân Hà nở nụ cười như tình cờ gặp nhau.
“Vãn Tình!”
Sở Vãn Tình nhìn xung quanh cũng chỉ có một mình Vân Hà liền hỏi.
“Cậu làm việc cho Thượng Quan gia đúng không?”
Vân Hà gật đầu.
“Vừa rồi tớ cũng nhìn thấy cậu. Nhưng không tiện để nói chuyện.”
“Cậu lợi hại thật nha. Có thể làm việc cho một gia tộc lớn như vậy.”
Vân Hà nhìn thấy Sở Vãn Tình vui vẻ như vậy lại càng không dám nói gì.
“Tớ được giao ở lại đây để hoàn thành việc hợp tác của hai bên.”
“Vậy chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên rồi.”
Sở Vãn Tình vui vẻ nói.
“Tớ…”
Thấy vẻ ngập ngừng của cô Sở Vãn Tình liền khó hiểu.
“Cậu sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Hà nắm lấy tay cô lắc đầu.
“Không có gì. Tớ chỉ muốn nói, tớ rất vui vì được ở lại cùng cậu.”
Sở Vãn Tình liền cười vui vẻ khi nghe câu này.
“Đến phòng làm việc của mình đi. Sẵn tiện giới thiệu chồng mình cho cậu biết.”
“Được, chúng ta đi.”
Vân Hà gật đầu bước theo sau. Cô ta cũng muốn biết, người này có thật sự là thiếu chủ hay là một người khác.
[…]
“Hai người có biết đây là công ty không hả. Nếu muốn ôm ấp tình tứ cứ về nhà. Đừng để người khác trong thấy, đánh giá nơi này không sạch sẽ.”
Sở Vãn Tình muốn đẩy anh ra nhưng ngược lại Thượng Quan Nhất càng ôm chặt.
“Không sạch sẽ. Nói thẳng ra, kẻ rình mò người khác nên dùng từ đó sẽ thích hợp hơn. Còn nữa, phép lịch sự tối thiểu khi vào phòng người khác nên gõ cửa một tiếng. Người học cao hiểu rộng như Sở đại tiểu thư đây không hiểu. Còn không biết nói, có thể phát ra âm thanh gì đó tôi cũng không trách.”
“Cậu…”
Cô ta tức đến nỗi không nói nên lời.
“Hay là muốn xem chúng tôi thân mật hơn.”
“Hai người, hai người… Hừ!”
Vừa xấu hổ lại tức giận, cô ta hằn học bỏ đi.
Sở Vãn Tình đánh nhẹ vào tay anh.
“Đây là công ty. Anh đừng nói linh tinh. Dù sao chị ấy cũng là chị của em. Anh nói như vậy, cũng không tốt.”
“Công ty, anh mới chưa làm gì. Nếu không, em nghĩ sao.”
“Anh… Sáng nay…”
Nói đến đây, cô lại xấu hổ dừng lại.
“Hửm, sáng nay anh đã làm gì?”
“Anh từ lúc nào lại lưu manh như vậy hả. Chỉ biết ức hiếp em.”
“Vốn dĩ là vậy mà.”
Sở Vãn Tình phồng má. Nói thế nào cũng không lại anh.
Anh ôm chặt lấy cô, dỗ dành.
“Được rồi, anh sai.”
Cô mỉm cười trong lòng anh. Đúng là được ở cạnh người mình yêu thương và ngược lại cũng yêu thương mình thì không còn gì ngọt ngào bằng. Dù đúng hay sai, đôi lúc bạn ngang bướng cũng được. Anh ấy sẵn sàng bao dung, nhường nhịn bạn vô điều kiện.
Lại một người nữa nhìn thấy cảnh này nhưng tâm trạng lại càng phức tạp.
Vân Hà tựa lưng vào tường, rũ mắt xuống.
“Thật ra, thiếu chủ là ai, đang ở đâu? Nếu như không phải… Vậy Vãn Tình đã phản bội lời hứa với thiếu chủ. Ngài ấy có buông tay được hay không?”
Tay siết chặt lại lẩm bẩm.
Vân Hà chưa bao giờ gặp được thiếu chủ. Mọi điều về vị thiếu chủ này rất mơ hồ… Qua lời kể của mọi người, cô chỉ biết thiếu chủ là người rất si tình. Cái giá ngài ấy bỏ ra liệu cơ được đền đáp. Vì vậy, Vân Hà vẫn không dám làm điều gì khác.
Trong phòng.
Sở Vãn Tình như nhớ ra việc gì đó.
“Anh ở đây đợi em. Em sang tìm ông nội xem sắp xếp thế nào?”
“Anh đi cùng em.”
Sở Vãn Tình kéo tay anh đến ghế.
“Ngoan ngoãn ngồi yên ở đây. Em sẽ về ngay thôi.”
Thượng Quan Nhất khẽ cười.
“Được rồi. Anh sẽ ngoan.”
“Ngoan vậy em thương.”
Cô hôn lên má anh rồi tung tăng bước ra ngoài.
Cánh cửa khép lại.
Nụ cười của Thượng Quan Nhất cũng hạ xuống. Giọng cũng lạnh hẳn.
“Ra đây đi. Tôi biết ông đang ở đây.”
“Haha… Xem ra, ta đánh giá thấp con rồi.”
Thượng Quan Điền xuất hiện. Ông bước về phía anh.
“Tôi không biết ông có ý đồ gì. Nhưng rình rập người khác là không tốt một chút nào. Với một người như Thượng Quan gia chẳng lẽ không hiểu.”
“Con… Ta cũng họ Thượng Quan, con cũng vậy.”
Thượng Quan Nhất có chút tức cười.
“Trên đời này người giống người còn có. Họ, tên có gì làm lạ.”
Chợt ông kéo tay anh, vén lên cao.
Từ bàn tay trở lên đều không có gì kì lạ.
“Sao có thể. Nó biến mất rồi.”
Thượng Quan Nhất đẩy tay ông ta ra kéo xuống.
“Thượng Quan gia. Ngài muốn có thứ gì trên tay tôi hửm.”
“Sao có thể.”
Sắc mặt ông có chút không tin tưởng vào mắt mình nhìn anh.
“Con làm cách nào hả?”
“Tôi vốn dĩ rất bình thường. Người không bình thường chính là ngài.”
“Con nói ta biết. Ấn kí trên người con cũng không xuất hiện. Con đã làm gì hả?”
Ông ta hơi kích động.
“Tôi không hiểu ý của ngài. Mời!”
Anh vẫn lạnh nhạt như vậy.
“Ta không tin.”
Lời vừa dứt, Thượng Quan Điền liền biến mất.
[…]
***
Cổ trấn Ẩn Du.
Ông ta trở về thần điện muốn xác định một lần nữa.
Bức tượng dường như đã thay đổi. Nó dường như chỉ còn là một bức tượng bình thường không hơn không kém. Ấn kí vốn có cũng đã biến mất. Còn có vết nức khá nhỏ.
Tay ông ta chạm vào vết nức nhỏ ấy lẩm bẩm.
“Chuyện này không thể nào xảy ra được. Sao lại có vết nức này.”
Ông ta vuốt nhẹ để vết nức biến mất.
Nhưng sau vài giây nó lại trở về dáng vẻ ban đầu.
Thượng Quan Điền càng không thể tin được. Thần lực của ông ta không có tác dụng.
“Phông ấn vẫn chưa mở. Đã xảy ra chuyện gì?”
[…]
Quay lại phía Sở Vãn Tình.
Lúc cô từ phòng ông nội Sở bước ra.
“Vân Hà!”
Vân Hà nở nụ cười như tình cờ gặp nhau.
“Vãn Tình!”
Sở Vãn Tình nhìn xung quanh cũng chỉ có một mình Vân Hà liền hỏi.
“Cậu làm việc cho Thượng Quan gia đúng không?”
Vân Hà gật đầu.
“Vừa rồi tớ cũng nhìn thấy cậu. Nhưng không tiện để nói chuyện.”
“Cậu lợi hại thật nha. Có thể làm việc cho một gia tộc lớn như vậy.”
Vân Hà nhìn thấy Sở Vãn Tình vui vẻ như vậy lại càng không dám nói gì.
“Tớ được giao ở lại đây để hoàn thành việc hợp tác của hai bên.”
“Vậy chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên rồi.”
Sở Vãn Tình vui vẻ nói.
“Tớ…”
Thấy vẻ ngập ngừng của cô Sở Vãn Tình liền khó hiểu.
“Cậu sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Hà nắm lấy tay cô lắc đầu.
“Không có gì. Tớ chỉ muốn nói, tớ rất vui vì được ở lại cùng cậu.”
Sở Vãn Tình liền cười vui vẻ khi nghe câu này.
“Đến phòng làm việc của mình đi. Sẵn tiện giới thiệu chồng mình cho cậu biết.”
“Được, chúng ta đi.”
Vân Hà gật đầu bước theo sau. Cô ta cũng muốn biết, người này có thật sự là thiếu chủ hay là một người khác.
[…]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất