Chương 99
Vũ Minh Tiến đạp con xe đạp trở về nhà, mới chỉ ở đầu ngõ hắn đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang cùng một thằng xa lạ đứng sát nhau cười nói.
"Hùng!!"
Hắn hô lớn, đối phương có vẻ giật mình chột dạ quay đầu lại. Hai bên tai nhiễm hồng, dáng vẻ lo sợ.
"Anh."
"Mày làm gì mà đứng đấy, không vào nhà. Ai đấy?".
Hắn nghiêng đầu nhìn qua, không quên được cái bộ mặt vênh váo, kệch cỡm của thằng Đức hồi xưa luôn đối chọi gay gắt với ba người bọn họ.
Vũ Minh Tiến:" Thằng kia, tránh xa em tao ra. Tao cấm mày quen biết nó, thằng Hùng từ nay không giao du với cái loại báo đời nó. Quen ai không quen, quen cái thằng bố láo."
Tại sao hắn lại nói vậy. Bởi trong quá khứ hắn nhớ rất rõ thằng Đức hỗn láo thế nào với giáo viên, đi học lúc đi lúc nghỉ, người lúc nào cũng kè kè cái điếu cày. Bây giờ dù có thay đổi được một chút hắn vẫn là không chấp nhận được, nhà giàu nuông chiều thành ra sa ngã, nhà hắn không giàu như nó thằng Hùng lại càng không nên giao du.
"Anh, anh Đức có làm gì đâu."
''Làm gì mày biết được à. Chơi ai không chơi đi chơi thằng đấy, mày thiếu bạn tốt à."
Hắn tức tối đi tới nhận lại được nụ cười giễu cợt của Trần Mạnh Đức, gân xanh trên trán khẽ nổi lên, vẻ mặt hắn đầy ngứa mắt khiến Vũ Minh Tiến sôi máu.
"Chơi với tao thì làm sao? Mày cấm nó được chắc, mày suốt ngày đi làm trên kia không quan tâm được nó thì để tao làm. Đòi ở đây dạy ai các tìm người chơi."
"Cút, tao đéo cần mày quan tâm thằng Hùng. Thằng này, vào nhà. Tí vào tao bảo mẹ, học đã lười tao không nói đằng này dính vào thẳng đạo đức số âm này thì sau này làm trò trống gì."
"Mày nói cái đéo gì."
Trần Mạnh Đức từ trên xe máy ngồi hắn, quần bò rách gối chống để lộ ra khủy chân gầy da bọc xương, áo sơ mi hoa mỏng mang trên người hắn càng làm hắn rõ thân hình gầy gò chẳng khác nào nghiện.
"Thôi, anh Đức về đi. Về đi để em..."
Vũ Minh Tiến kéo tay thẳng Hùng kéo mạnh vào sân nhà:" Mày đi vào, nhanh. Để tao nói chuyện với thằng này.
Không đừng trách tao."
"Mày muốn nói gì." Thằng Đức gác lên, tay vuốt ve tay ga, gương xe bị hắn bỏ giờ trông con xe thiếu cảm tình. Vũ Minh Tiến không muốn nhìn thẳng. Hắn tay chống hông, dứt khoát ba mặt một lời.
"Thằng vô dụng không làm được gì nên đời cũng đừng kéo người khác theo mình."
"Mày bảo ai."
"Bảo ai còn không biết, tránh xa thằng em tao ra. Đéo hiểu sao nó lại dây dưa, dính dáng tới mày."
Vũ Minh Tiến không hiểu sao thằng Đức tự nhiên lại câm nín, im bặt như vậy. Nếu là lúc trước có khi nó đã túm cổ áo hẳn kéo nhau ra một góc mà đấm nhau rồi. Hắn cần thận đưa ánh mắt dò xét, hoài nghi sang đáp lại chỉ là gương mặt đỏ bừng đầy tức tối.
Hắn mặc kệ, đi vào trong nhà lời cần nói cũng đã nói xong. Phòng Vũ Minh Hùng ngay cạnh phòng hắn, đèn phòng bật sáng trưng hẳn khoanh tay đứng ngoài gõ cửa.
"Mấy thằng bạn mày bảo, mày muốn học đàn. Đang yên lành sao lại muốn học."
Vũ Minh Hùng quay người lại, mặt thoáng đỏ, mồ hôi bịn rịn trên trán và sống mũi, hắn hít hít tay ôm bộ quần áo cộc:" Chỉ là em muốn học, đơn giản vậy."
"Đơn giản vậy? Mày nói dễ nghe nhỉ. Năm nay cuối cấp rồi, mày còn dính vào thằng đấy thì sau này làm được trò trống gì. Học đã lười tao không nói thì thôi, cuối năm cố học lấy cái bằng muốn làm gì thì làm. Mày còn định để mẹ lo đến khi nào, họp phụ huynh lần nào đầu cúi cũng thêm thấp. Mày có nghĩ cho mẹ không? Bây giờ quan trọng nhất là học. Mà thẳng Đức có mỗi cái tài chơi đàn, mày dính nó. Nếu muốn tao bảo thẳng Tuấn dạy mày, nó còn giỏi hơn thằng đấy nhiều lần. Sau này không muốn khổ thì đừng dây vào nó, sao có thích học đàn không nói một lời để tao còn biết tao kêu thằng Tuấn dạy mày."
"Anh, không phải." Thằng Hùng lúng túng, mặt sượng trân cả ra không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
"Không phải cái gì. Mày lớn tao không muốn nói nhiều, mong muốn của mày là học cái gì nếu bổ ích tao sẵn sàng chi tiền cho mày học, còn ngại không quen người lạ thì có thằng Tuấn kia."
"Anh."
"Làm sao! Mày nói đi chứ, mày cứ anh anh mãi tao biết được mày muốn gì à?".
Đây là lần hiếm hoi hai anh em cãi nhau, từ ngày bố mất không ai dám to tiếng sợ mẹ buồn. Vũ Minh Tiến nhiều lần bực tức thằng Hùng lười học nhưng cũng không có quát mắng đều là nhắm tin hoặc gọi qua khuyên nhủ, mấy lần về cũng là định tâm sự xem nguyện vọng nó sau này muốn làm gì để còn định hướng nhưng nó đều đi ngủ sớm hoặc đi chơi khuya mới về. Mẹ hắn cũng không quản được, con trai lớn càng ngày càng cứng đầu.
Hắn làm anh không muốn to tiếng quát tháo, đều chỉ mong thằng Hùng có thể hiểu chuyện ngoan ngoãn lại. Từ trước hắn biết bản tính em mình không phải đứa thích nổi loạn, nó khá nội tâm làm gì cũng im im mới chịu.
Lần này nó dính vào thăng Đức, Vũ Minh Tiến không im lặng làm ngơ được nữa, nếu không muốn tương lai ngày mai nó nát.
"Hùng!!"
Hắn hô lớn, đối phương có vẻ giật mình chột dạ quay đầu lại. Hai bên tai nhiễm hồng, dáng vẻ lo sợ.
"Anh."
"Mày làm gì mà đứng đấy, không vào nhà. Ai đấy?".
Hắn nghiêng đầu nhìn qua, không quên được cái bộ mặt vênh váo, kệch cỡm của thằng Đức hồi xưa luôn đối chọi gay gắt với ba người bọn họ.
Vũ Minh Tiến:" Thằng kia, tránh xa em tao ra. Tao cấm mày quen biết nó, thằng Hùng từ nay không giao du với cái loại báo đời nó. Quen ai không quen, quen cái thằng bố láo."
Tại sao hắn lại nói vậy. Bởi trong quá khứ hắn nhớ rất rõ thằng Đức hỗn láo thế nào với giáo viên, đi học lúc đi lúc nghỉ, người lúc nào cũng kè kè cái điếu cày. Bây giờ dù có thay đổi được một chút hắn vẫn là không chấp nhận được, nhà giàu nuông chiều thành ra sa ngã, nhà hắn không giàu như nó thằng Hùng lại càng không nên giao du.
"Anh, anh Đức có làm gì đâu."
''Làm gì mày biết được à. Chơi ai không chơi đi chơi thằng đấy, mày thiếu bạn tốt à."
Hắn tức tối đi tới nhận lại được nụ cười giễu cợt của Trần Mạnh Đức, gân xanh trên trán khẽ nổi lên, vẻ mặt hắn đầy ngứa mắt khiến Vũ Minh Tiến sôi máu.
"Chơi với tao thì làm sao? Mày cấm nó được chắc, mày suốt ngày đi làm trên kia không quan tâm được nó thì để tao làm. Đòi ở đây dạy ai các tìm người chơi."
"Cút, tao đéo cần mày quan tâm thằng Hùng. Thằng này, vào nhà. Tí vào tao bảo mẹ, học đã lười tao không nói đằng này dính vào thẳng đạo đức số âm này thì sau này làm trò trống gì."
"Mày nói cái đéo gì."
Trần Mạnh Đức từ trên xe máy ngồi hắn, quần bò rách gối chống để lộ ra khủy chân gầy da bọc xương, áo sơ mi hoa mỏng mang trên người hắn càng làm hắn rõ thân hình gầy gò chẳng khác nào nghiện.
"Thôi, anh Đức về đi. Về đi để em..."
Vũ Minh Tiến kéo tay thẳng Hùng kéo mạnh vào sân nhà:" Mày đi vào, nhanh. Để tao nói chuyện với thằng này.
Không đừng trách tao."
"Mày muốn nói gì." Thằng Đức gác lên, tay vuốt ve tay ga, gương xe bị hắn bỏ giờ trông con xe thiếu cảm tình. Vũ Minh Tiến không muốn nhìn thẳng. Hắn tay chống hông, dứt khoát ba mặt một lời.
"Thằng vô dụng không làm được gì nên đời cũng đừng kéo người khác theo mình."
"Mày bảo ai."
"Bảo ai còn không biết, tránh xa thằng em tao ra. Đéo hiểu sao nó lại dây dưa, dính dáng tới mày."
Vũ Minh Tiến không hiểu sao thằng Đức tự nhiên lại câm nín, im bặt như vậy. Nếu là lúc trước có khi nó đã túm cổ áo hẳn kéo nhau ra một góc mà đấm nhau rồi. Hắn cần thận đưa ánh mắt dò xét, hoài nghi sang đáp lại chỉ là gương mặt đỏ bừng đầy tức tối.
Hắn mặc kệ, đi vào trong nhà lời cần nói cũng đã nói xong. Phòng Vũ Minh Hùng ngay cạnh phòng hắn, đèn phòng bật sáng trưng hẳn khoanh tay đứng ngoài gõ cửa.
"Mấy thằng bạn mày bảo, mày muốn học đàn. Đang yên lành sao lại muốn học."
Vũ Minh Hùng quay người lại, mặt thoáng đỏ, mồ hôi bịn rịn trên trán và sống mũi, hắn hít hít tay ôm bộ quần áo cộc:" Chỉ là em muốn học, đơn giản vậy."
"Đơn giản vậy? Mày nói dễ nghe nhỉ. Năm nay cuối cấp rồi, mày còn dính vào thằng đấy thì sau này làm được trò trống gì. Học đã lười tao không nói thì thôi, cuối năm cố học lấy cái bằng muốn làm gì thì làm. Mày còn định để mẹ lo đến khi nào, họp phụ huynh lần nào đầu cúi cũng thêm thấp. Mày có nghĩ cho mẹ không? Bây giờ quan trọng nhất là học. Mà thẳng Đức có mỗi cái tài chơi đàn, mày dính nó. Nếu muốn tao bảo thẳng Tuấn dạy mày, nó còn giỏi hơn thằng đấy nhiều lần. Sau này không muốn khổ thì đừng dây vào nó, sao có thích học đàn không nói một lời để tao còn biết tao kêu thằng Tuấn dạy mày."
"Anh, không phải." Thằng Hùng lúng túng, mặt sượng trân cả ra không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
"Không phải cái gì. Mày lớn tao không muốn nói nhiều, mong muốn của mày là học cái gì nếu bổ ích tao sẵn sàng chi tiền cho mày học, còn ngại không quen người lạ thì có thằng Tuấn kia."
"Anh."
"Làm sao! Mày nói đi chứ, mày cứ anh anh mãi tao biết được mày muốn gì à?".
Đây là lần hiếm hoi hai anh em cãi nhau, từ ngày bố mất không ai dám to tiếng sợ mẹ buồn. Vũ Minh Tiến nhiều lần bực tức thằng Hùng lười học nhưng cũng không có quát mắng đều là nhắm tin hoặc gọi qua khuyên nhủ, mấy lần về cũng là định tâm sự xem nguyện vọng nó sau này muốn làm gì để còn định hướng nhưng nó đều đi ngủ sớm hoặc đi chơi khuya mới về. Mẹ hắn cũng không quản được, con trai lớn càng ngày càng cứng đầu.
Hắn làm anh không muốn to tiếng quát tháo, đều chỉ mong thằng Hùng có thể hiểu chuyện ngoan ngoãn lại. Từ trước hắn biết bản tính em mình không phải đứa thích nổi loạn, nó khá nội tâm làm gì cũng im im mới chịu.
Lần này nó dính vào thăng Đức, Vũ Minh Tiến không im lặng làm ngơ được nữa, nếu không muốn tương lai ngày mai nó nát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất