Chương 35
***
Tôi phát hiện, con người Hạ Thanh Hòa rất dễ khiến người ta sinh ra cảm giác thương tiếc khó miêu tả.
***
Tôi nói khó miêu tả, không chỉ vì cảm giác ấy thực sự khó miêu tả mà còn vì theo lý mà nói, đáng ra tôi không nên nảy sinh cảm giác này với một người đàn ông.
Khi đưa nước hoa cho tôi, cậu ấy có chút không vui. Tim tôi đập rất nhanh, cảm giác vừa căng thẳng vừa hổ thẹn ấy khiến tôi chóng mặt.
Cậu ấy vẫn luôn cúi đầu không nhìn tôi.
Tôi thực sự không nỡ nhìn cậu ấy thế này bèn giải thích:
– Haiz, thực ra tôi…
Từ bé đến lớn, tôi đã từng thích vô số những cô gái xinh đẹp. Từ 3D đến 2D, từ Aragaki Yui đến Ayanami Rei đều là những cô gái tôi thật lòng yêu thương.
Cậu ấy ngắt lời tôi, cúi đầu nói:
– Một nghìn.
– Hả? – Tôi ngỡ rằng mình bị huyễn thính.
Cậu ấy rầu rĩ nói với tôi:
– Lọ đó giá một nghìn.
Tôi quay đầu hỏi Hạ Thanh Hòa:
Cuối cùng cậu ấy cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, gương mặt lạnh như đóng băng:
– Nước hoa của tôi rất có giá. Nếu như anh dùng, tôi có thể tặng anh, nhưng nếu anh muốn tặng cho người khác, một nghìn tệ.
Tôi nói:
Tôi ngây người, nghiền ngẫm thật kỹ câu nói này, cuối cùng tôi thực sự không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng.
– Tốt lắm. – Tôi nói, – Đừng thở dài vì chuyện này, không đáng.
Liếc sang chiếc máy tính bên cạnh, lòng tò mò chợt dấy lên sai khiến tôi đi qua đó.
Thấy tôi cười, cậu ấy hoang mang.
Anh trai cậu ấy á?
Tôi nói:
– Tôi đùa cậu thôi.
Tôi đắn đo giữa việc chạy khỏi đây hay chuyển sang chủ đề khác.
Cậu ấy ngắt lời tôi, cúi đầu nói:
Tôi nhìn cậu ấy cau mày, hàng mi tựa cành liễu, rất dài cũng rất đẹp. Rõ ràng có vẻ thanh tú, nhưng trong mắt tôi cậu ấy không quá dịu dàng giống nữ, ngược lại có phần đáng yêu.
– Tôi không sang đây vì nó. – Tôi nói – Tôi không có người bạn nào sắp đến sinh nhật, cả nam hay nữ đều không có.
– Hả? – Cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi.
– Tôi vừa mới đi lấy chuyển phát nhanh. – Tôi nói – Lúc vào nhà thì thấy người kia lôi lôi kéo kéo cậu, tôi còn tưởng rằng anh ta bắt nạt cậu.
Tôi nói xong, Hạ Thanh Hòa bật cười.
– Anh nghĩ anh ấy bắt nạt tôi à?
– Liên quan quái gì đến anh?
– Đúng vậy, cậu nhỏ gầy thế này mà. Tôi là người nhiệt tình, không thể nhìn cậu bị bắt nạt như vậy được.
Trước đây tôi là một người rất dũng cảm, nhưng kể từ khi cứu mèo và bị xe đâm, tôi đã hiểu ra một điều đó là, con người có thể dũng cảm nhưng không thể liều lĩnh.
Cậu ấy mím môi, cuối cùng vẫn nhét nước hoa vào lòng tôi.
– Có ăn kem không?
– Ầy, tôi không có một nghìn tệ mua nước hoa đâu.
– Tặng anh. – Cậu ấy nói – Tôi cũng nói đùa thôi, nước hoa của tôi không đáng giá đến vậy đâu.
Tôi ngậm que kem nhìn cậu ấy, cảm thấy có lẽ chúng tôi nhất định phải nói chuyện với nhau.
Thực sự giá trị.
Tôi rất muốn cho cậu ấy xem trang web bán nước hoa second hand, để cậu ấy biết nước hoa của mình không chỉ đáng giá một nghìn.
Cậu ấy nói:
– Có ăn kem không?
Nếu như nói Hạ Thanh Hòa trông giống như một bông hoa trắng nhỏ giữa núi rừng bạt ngàn xanh biếc thì người đàn ông trước mắt tôi giống như một gốc cây góp nên núi rừng. Hai người trông không giống cùng một nhà.
Tôi vào nhà, còn chưa kịp uống ngụm nước, hạt mưa đã đập vào cửa sổ.
Kem được đấy.
Tôi gật đầu.
Tâm trạng của tôi tốt hơn, đầu mày cũng giãn ra. Cậu ấy chạy vào trong nhà lấy kem, tôi ở ngay sân chơi với chó.
Thời tiết hôm nay không tệ, mặc dù mây đen vẫn tụ tập ở phía xa, nhưng nếu nó di chuyển đến đây vẫn phải mất một thời gian.
Tâm trạng của tôi tốt hơn, đầu mày cũng giãn ra. Cậu ấy chạy vào trong nhà lấy kem, tôi ở ngay sân chơi với chó.
Chúng tôi ngồi trong sân nhà cậu ấy, vừa ăn kem vừa nói chuyện. Cậu ấy nói người ban nãy tới nhà quan tâm cậu ấy chẳng khác nào anh ruột. Mấy lần tới đây đều vì muốn cậu về thăm nhà, còn nguyên nhân tại sao không về nhà thì Hạ Thanh Hòa không nói.
Người ta không nói, tôi không thể hỏi cho bằng được, hỏi nhiều như thể cố ý vạch sẹo của người ta. Tôi cảm thấy nếu như có một ngày nào đó cậu ấy bằng lòng nói với tôi, đương nhiên sẽ rất tốt.
– Anh ruột à… – Tôi cắn cái mũ người tuyết – Tôi cảm thấy ánh mắt người kia không có gì tốt đẹp hết. Không phải anh ta coi cậu như vợ nuôi từ bé đấy chứ?
Hạ Thanh Hòa ngồi bên cạnh cười ngặt nghẽo, kem suýt nữa rơi xuống quần.
Cậu ấy nói:
– Người ta không phải gay, làm sao mà coi tôi như vợ nuôi từ bé được chứ?
– Vậy cậu gay à? – Tôi vô thức hỏi một câu.
Sau đó, bầu đông khí đông cứng.
Có lẽ tôi nên cắn đứt lưỡi mình.
– À, ừm, – Tôi nói – Tôi chỉ đùa thôi.
Tôi đắn đo giữa việc chạy khỏi đây hay chuyển sang chủ đề khác.
Nhưng khi tôi còn không biết phải nói gì, chợt nghe cậu ấy cất lời:
– Ừm… tôi là…
Cuối cùng cậu ấy cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, gương mặt lạnh như đóng băng:
Sau đó cậu ấy thở dài một hơi.
Tiếng thở dài ấy khiến tim tôi vừa đau vừa xót như thể bị bóp vụn rồi ngâm vào nước chanh.
– Tốt lắm. – Tôi nói, – Đừng thở dài vì chuyện này, không đáng.
Tôi phát hiện, con người Hạ Thanh Hòa rất dễ khiến người ta sinh ra cảm giác thương tiếc khó miêu tả.
***
Tôi nói khó miêu tả, không chỉ vì cảm giác ấy thực sự khó miêu tả mà còn vì theo lý mà nói, đáng ra tôi không nên nảy sinh cảm giác này với một người đàn ông.
Khi đưa nước hoa cho tôi, cậu ấy có chút không vui. Tim tôi đập rất nhanh, cảm giác vừa căng thẳng vừa hổ thẹn ấy khiến tôi chóng mặt.
Cậu ấy vẫn luôn cúi đầu không nhìn tôi.
Tôi thực sự không nỡ nhìn cậu ấy thế này bèn giải thích:
– Haiz, thực ra tôi…
Từ bé đến lớn, tôi đã từng thích vô số những cô gái xinh đẹp. Từ 3D đến 2D, từ Aragaki Yui đến Ayanami Rei đều là những cô gái tôi thật lòng yêu thương.
Cậu ấy ngắt lời tôi, cúi đầu nói:
– Một nghìn.
– Hả? – Tôi ngỡ rằng mình bị huyễn thính.
Cậu ấy rầu rĩ nói với tôi:
– Lọ đó giá một nghìn.
Tôi quay đầu hỏi Hạ Thanh Hòa:
Cuối cùng cậu ấy cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, gương mặt lạnh như đóng băng:
– Nước hoa của tôi rất có giá. Nếu như anh dùng, tôi có thể tặng anh, nhưng nếu anh muốn tặng cho người khác, một nghìn tệ.
Tôi nói:
Tôi ngây người, nghiền ngẫm thật kỹ câu nói này, cuối cùng tôi thực sự không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng.
– Tốt lắm. – Tôi nói, – Đừng thở dài vì chuyện này, không đáng.
Liếc sang chiếc máy tính bên cạnh, lòng tò mò chợt dấy lên sai khiến tôi đi qua đó.
Thấy tôi cười, cậu ấy hoang mang.
Anh trai cậu ấy á?
Tôi nói:
– Tôi đùa cậu thôi.
Tôi đắn đo giữa việc chạy khỏi đây hay chuyển sang chủ đề khác.
Cậu ấy ngắt lời tôi, cúi đầu nói:
Tôi nhìn cậu ấy cau mày, hàng mi tựa cành liễu, rất dài cũng rất đẹp. Rõ ràng có vẻ thanh tú, nhưng trong mắt tôi cậu ấy không quá dịu dàng giống nữ, ngược lại có phần đáng yêu.
– Tôi không sang đây vì nó. – Tôi nói – Tôi không có người bạn nào sắp đến sinh nhật, cả nam hay nữ đều không có.
– Hả? – Cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi.
– Tôi vừa mới đi lấy chuyển phát nhanh. – Tôi nói – Lúc vào nhà thì thấy người kia lôi lôi kéo kéo cậu, tôi còn tưởng rằng anh ta bắt nạt cậu.
Tôi nói xong, Hạ Thanh Hòa bật cười.
– Anh nghĩ anh ấy bắt nạt tôi à?
– Liên quan quái gì đến anh?
– Đúng vậy, cậu nhỏ gầy thế này mà. Tôi là người nhiệt tình, không thể nhìn cậu bị bắt nạt như vậy được.
Trước đây tôi là một người rất dũng cảm, nhưng kể từ khi cứu mèo và bị xe đâm, tôi đã hiểu ra một điều đó là, con người có thể dũng cảm nhưng không thể liều lĩnh.
Cậu ấy mím môi, cuối cùng vẫn nhét nước hoa vào lòng tôi.
– Có ăn kem không?
– Ầy, tôi không có một nghìn tệ mua nước hoa đâu.
– Tặng anh. – Cậu ấy nói – Tôi cũng nói đùa thôi, nước hoa của tôi không đáng giá đến vậy đâu.
Tôi ngậm que kem nhìn cậu ấy, cảm thấy có lẽ chúng tôi nhất định phải nói chuyện với nhau.
Thực sự giá trị.
Tôi rất muốn cho cậu ấy xem trang web bán nước hoa second hand, để cậu ấy biết nước hoa của mình không chỉ đáng giá một nghìn.
Cậu ấy nói:
– Có ăn kem không?
Nếu như nói Hạ Thanh Hòa trông giống như một bông hoa trắng nhỏ giữa núi rừng bạt ngàn xanh biếc thì người đàn ông trước mắt tôi giống như một gốc cây góp nên núi rừng. Hai người trông không giống cùng một nhà.
Tôi vào nhà, còn chưa kịp uống ngụm nước, hạt mưa đã đập vào cửa sổ.
Kem được đấy.
Tôi gật đầu.
Tâm trạng của tôi tốt hơn, đầu mày cũng giãn ra. Cậu ấy chạy vào trong nhà lấy kem, tôi ở ngay sân chơi với chó.
Thời tiết hôm nay không tệ, mặc dù mây đen vẫn tụ tập ở phía xa, nhưng nếu nó di chuyển đến đây vẫn phải mất một thời gian.
Tâm trạng của tôi tốt hơn, đầu mày cũng giãn ra. Cậu ấy chạy vào trong nhà lấy kem, tôi ở ngay sân chơi với chó.
Chúng tôi ngồi trong sân nhà cậu ấy, vừa ăn kem vừa nói chuyện. Cậu ấy nói người ban nãy tới nhà quan tâm cậu ấy chẳng khác nào anh ruột. Mấy lần tới đây đều vì muốn cậu về thăm nhà, còn nguyên nhân tại sao không về nhà thì Hạ Thanh Hòa không nói.
Người ta không nói, tôi không thể hỏi cho bằng được, hỏi nhiều như thể cố ý vạch sẹo của người ta. Tôi cảm thấy nếu như có một ngày nào đó cậu ấy bằng lòng nói với tôi, đương nhiên sẽ rất tốt.
– Anh ruột à… – Tôi cắn cái mũ người tuyết – Tôi cảm thấy ánh mắt người kia không có gì tốt đẹp hết. Không phải anh ta coi cậu như vợ nuôi từ bé đấy chứ?
Hạ Thanh Hòa ngồi bên cạnh cười ngặt nghẽo, kem suýt nữa rơi xuống quần.
Cậu ấy nói:
– Người ta không phải gay, làm sao mà coi tôi như vợ nuôi từ bé được chứ?
– Vậy cậu gay à? – Tôi vô thức hỏi một câu.
Sau đó, bầu đông khí đông cứng.
Có lẽ tôi nên cắn đứt lưỡi mình.
– À, ừm, – Tôi nói – Tôi chỉ đùa thôi.
Tôi đắn đo giữa việc chạy khỏi đây hay chuyển sang chủ đề khác.
Nhưng khi tôi còn không biết phải nói gì, chợt nghe cậu ấy cất lời:
– Ừm… tôi là…
Cuối cùng cậu ấy cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, gương mặt lạnh như đóng băng:
Sau đó cậu ấy thở dài một hơi.
Tiếng thở dài ấy khiến tim tôi vừa đau vừa xót như thể bị bóp vụn rồi ngâm vào nước chanh.
– Tốt lắm. – Tôi nói, – Đừng thở dài vì chuyện này, không đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất