Chương 26: Thẩm Ngọc, ca kỹ lâu Tú Xuân
Thẩm Ngọc Hà khỏe lại đã là ba ngày sau. Thiếu niên thầm phỉ nhổ cơ thể mình yếu đuối, một mặt lại khiến Thẩm Hạ Thần làm chân sai vặt cho mình.
Chuyện y bị ốm, hoàn toàn không liên quan đến người thanh niên. Nhưng cháu trai y lại mặc nhiên cho rằng là do hắn chăm sóc thúc nhỏ không chu đáo liền ngày đêm canh giữ cạnh giường y, so với Bùi còn tận tâm hơn ngàn lần.
Sau khi đuổi đi Thẩm Húc la lối om sòm nói muốn dùng nước tiểu của mình sắc thuốc cho thúc nhỏ, Thẩm Ngọc Hà ra lệnh cho Thẩm Hạ Thần đọc thoại bản còn bản thân ngồi một bên ăn mứt do hắn đem đến. Thẩm Hạ Thần đọc được một nửa bỗng chốc dừng lại.
"Vì sao không đọc nữa?"
Thấy người thanh niên ngập ngừng mãi không chịu nói, thiếu niên tò mò vươn người, ghé sát vào người hắn để đọc nội dung thoại bản. Thẩm Hạ Thần muốn né tránh nhưng sợ y ngã, chỉ có thể bất động mặc thiếu niên gần đè lên người, hơi thở mang theo hương khí như có như không phả lên vành tai hắn.
Thẩm Ngọc Hà đọc xong nội dung, mắt mang ý cười mà nhìn hắn một lượt.
"Đọc tiếp đi~"
"X-xà yêu nhẹ nhàng ngã lên người thư sinh. Người nàng mềm mại giống như không xương lại mang theo hương thơm ngọt nị, khiến chàng ta lúng túng loạng choạng mà ngã xuống đệm mềm. Thư sinh đỏ mặt muốn đứng dậy nhưng xà yêu nhẹ đẩy, chàng liền không sức lực mà lần nữa ngã xuống. Xà yêu dùng ngón tay nhẹ di trên người thư sinh, lúc quần áo chàng đã bị mồ hôi tẩm ướt, dán sát da thịt giống như mới vớt từ dưới sông lên. Xà yêu khẽ cười nhìn thư sinh, nàng nhẹ đẩy hông rồi..."
"Nha~ công tử đè lên thiếp rồi."
Thẩm Ngọc Hà ở bên cạnh một bên tiếp lời trêu chọc khiến Thẩm Hạ Thần không dám đọc tiếp, chỉ biết đỏ vành tai gọi một tiếng "thúc nhỏ". Y nín cười dùng chân nhẹ đá cháu trai, mắt hồ ly cong cong, miệng không ngừng thúc giục hắn:
"Mau đọc tiếp đi."
"Thư... thư sinh nhẹ suyễn một tiếng. Thịt... thừa đã sớm ngẩng đầu chờ người xoa bóp nhưng xà yêu lại cố tình làm lơ. Thư sinh càng thở hồng hộc, ả càng vặn eo mạnh hơn, miệng không ngừng trách cứ chàng quấn lên mình không cho ả xuống giường. Quần áo thư sinh đã sớm tản ra, lồng ngực bị huân đến đỏ rực. Xà yêu khẽ cười, vươn lưỡi liếm quanh bờ môi mọng nước. Ả hơi cúi người, nhẹ thổi một hơi lên ngực thư sinh. Chàng khẽ rên rỉ, hạt đậu trước ngực dựng thẳng đứng. Xà yêu vội vàng... vội vàng ngậm lấy, giống như... giống như trẻ con bú sữa mẹ mà mạnh bạo... mạnh bạo... Thư sinh nức nở nhìn xà yêu xoa bóp ngực mình, chàng không chịu được nữa mà đỉnh hông, thân dưới áp lên người xà yêu mà cọ xát. Xà yêu, dùng răng nanh cọ qua đầu đỉnh... n-ngực, môi vẫn dính sợi chỉ bạc, hai mắt kiều mị mà nói chuyện với thư sinh..."
"Công tử, ngài thèm muốn thiếp đến vậy sao~ Thiếp sợ sẽ bị công tử làm chết trên giường~"
"Thúc nhỏ!"
Vành tai Thẩm Hạ Thần đã sớm đỏ như tích máu, hắn hơi cao giọng gọi tên thiếu niên nhưng đổi lại chỉ là tiếng cười như ý xấu đã đạt được.
Thẩm Ngọc Hà thấy hắn tức giận nhưng chẳng thể làm gì, đã sớm cười không ngậm được miệng. Y cười đến đắc ý, hoàn toàn không biết xiêm y đã hơi lỏng, một bên da thịt trắng như mỡ dê lộ ra. Thẩm Hạ Thần quay mặt đi chỗ khác, tay cầm thoại bản vội vàng che trước đùi. Thiếu niên lại chẳng phát hiện sự bất thường của cháu trai, y lần nữa áp sát hắn, dùng tay nâng cằm người thanh niên lên.
"Chẳng lẽ ngươi chưa từng khai trai."
So với Thẩm Hạ Thần, Thẩm Ngọc Hà cũng chẳng khá hơn là bao, với nữ tử yêu thích cũng chỉ dừng lại ở nắm tay. Nhưng thân là "trưởng bối", y lại thích tỏ ra mình là tay già đời, bèn học theo An Sách trêu chọc nữ tử mà áp dụng với người thanh niên.
"Con chú tâm luyện võ, hoàn toàn không có tâm tư mấy chuyện này."
Thì ra vẫn là tay non. Sợ rằng ngay cả tay nữ tử, Thẩm Hạ Thần cũng chưa nắm bao giờ. Thẩm Ngọc Hà trêu chọc cháu trai đến nghiện, liền vươn tay nắm lấy má hắn mà kéo:
"Hạ Thần có yêu thích người chưa? Nói cho thúc nhỏ biết, thúc nhỏ làm chủ cho ngươi."
Vì có thể véo má người thanh niên, Thẩm Ngọc Hà phải nghiêng người dựa vào hắn, nhìn qua giống như y là nữ tử nhu mì, vì quá mảnh mai mà ghé sát vào lòng lang quân sưởi ấm. Thẩm Hạ Thần hô hấp có chút vội vàng, thoại bản trên đùi đã sớm bị hắn nắm đến nhàu nát.
"Nàng rất đẹp."
Nghe hắn nói vậy, Thẩm Ngọc Hà thầm cười nhạo hắn. Hóa ra cháu trai hắn trông đứng đắn như vậy vẫn là kẻ ham mê sắc đẹp. Còn không để y cười xong, Thẩm Hạ Thần liền nói tiếp:
"Nhưng nàng cũng rất hư."
"Hư?"
"Nàng thích trêu chọc người khác, gieo rắc tương tư nhưng lại làm bộ không biết. Nàng còn rất xấu tính. Một lời không hợp liền phụng phịu muốn người khác thay nàng xả giận."
"Có nữ nhân xấu tính như vậy sao?"
Thẩm Ngọc Hà trố mắt nhìn người thanh niên. Không ngờ cháu trai y lại mê luyến loại nữ nhân như vậy. Nếu để đường huynh Thẩm Thanh Nhàn biết được hẳn sẽ đánh gãy chân hắn. Thiếu niên hiếm khi có lòng tốt mà khuyên nhủ cháu trai:
"Hạ Thần, thúc nhỏ khuyên ngươi. Người như nàng nhìn là biết do chiều quá mà sinh hư. Ngươi không nên cái gì cũng nghe nàng, đôi khi cũng phải trừng phạt nàng."
Thẩm Hạ Thần nghe vậy, không biết nghĩ đến gì, chợt thấp giọng cười:
"Cũng phải, người như nàng hẳn nên đánh mông vài cái mới ngoan được."
******
Thẩm Ngọc Hà cùng Thẩm Hạ Thần trò chuyện chưa được bao lâu thì Bùi hớt hải chạy vào.
"Thiếu gia, Yến... Yến Linh cô nương bị thổ phỉ bắt đi rồi."
Thiếu niên vừa rồi còn vui vẻ nói cười giờ đây mặt mũi xanh mét. Y nắm lấy cổ áo gã thị vệ bắt hắn kể rõ đầu đuôi câu chuyện. Yến Linh cùng Yến Yếp cãi nhau. Nàng vì giận quá mất khôn, muốn phá đám đợt giao dịch của đại tỷ, một mình đánh xe ngựa chở hòm đựng bạc bỏ đi. Kết quả giữa đường bị thổ phỉ trên núi bắt được, sống chết không rõ.
Thẩm Ngọc Hà nghe xong trước mắt tối sầm phải nhờ đến Thẩm Hạ Thần đỡ mới không ngã. Thẩm Thanh Nhàn cũng từng nhắc nhở y cẩn thận thổ phỉ ở Tô Lạc. Nơi này toàn tham quan, người dân bí quá hóa liều bỏ lên núi làm thổ phỉ. Dần dà số thổ phỉ trên núi nhiều vô kể, thường xuyên cướp bóc hàng hóa của thương gia. Mà thương gia đi con đường này toàn làm ăn bất chính, bọn họ không dám báo quan, chỉ ngậm ngùi trắng tay. Mấy năm trở lại đây thổ phỉ ngày càng lộng hành, bọn chúng không chỉ cướp đồ mà còn cướp người. Nếu như không sớm cứu Yến Linh thì nàng có thể sẽ bị...
Thẩm Ngọc Hà vội vàng mặc quần áo rồi đến tìm Thẩm Thanh Nhàn. Hắn cũng rất lo lắng nhưng lại khuyên y không nên làm lớn chuyện. Nếu để ai phát hiện trong hòm bạc thật ra toàn là sắt thì mọi chuyện coi như xong.
"Vậy còn Yến Linh thì sao?"
"Công chúa Yến Linh ta sẽ cứu nhưng hiện tại chưa phải là lúc."
"Bây giờ không phải là lúc thì lúc nào mới được. Nàng chỉ là nữ tử chân yếu tay mềm. Bọn phỉ tặc toàn một lũ thất phu. Không cần nghĩ cũng biết bọn chúng bắt nàng về làm gì."
"Ngọc Hà đệ bình tĩnh đã."
Thẩm Thanh Nhàn cũng rất đau đầu. Thổ phỉ thì đông, hắn không thể vừa cứu được Yến Linh vừa không đánh rắn động cỏ được. Mà phía Yến Yếp lại chỉ lạnh lùng buông ra câu, nếu không giữ được thì tiêu hủy toàn bộ, một mồi lửa đốt sạch doanh trại thổ phỉ. Càng nghĩ càng bế tắc. Mặc cho thiếu niên phản kháng, Thẩm Thanh Nhàn vẫn cho người đưa y về phòng.
Thẩm Ngọc Hà bị nhốt lại, lòng nóng như lửa đốt lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể lôi rượu Yên Lung ra uống để quên đi sầu. Khi Bắc Lạc Hoài xuất hiện, Thẩm Ngọc Hà đã uống say tí bỉ, ngay cả thiếu niên ngồi xuống trước mặt y, y cũng chẳng buồn liếc mắt.
"Thẩm thư đồng, tình nhân nhỏ của ngươi bị bắt. Ngươi không nghĩ cách cứu nàng lại ngồi đây uống rượu."
Thẩm Ngọc Hà u sầu lại không có người bầu bạn tâm sự. Bên cạnh y chỉ có kẻ mà bản thân ghét nhất chịu ngồi nghe thiếu niên lẩm bẩm, câu cú lộn xộn. Nhưng dù nói gì y cũng biết có những thứ không thể nói ra chỉ đành nhân do bản thân bất tài, sợ chết không dám đi cứu Yến Linh.
"Ta cũng không thể báo quan phủ. Nếu lúc hỏi cung, mọi người đều biết nàng vì ta mới bị thổ phỉ bắt đi. Chuyện này một đồn mười, mười đồn trăm, chúng ta lén lút yêu đương hẳn sẽ bị bóc mẽ. Khi ấy đến tai phụ thân thì mọi chuyện sẽ rắc rối to. Dù sao ta cũng không cưới nàng."
Những điều này trong lòng Thẩm nhị thiếu biết là nói dối. Y vì bảo vệ bí mật Thẩm gia mà đóng vai kẻ phụ tình. Hơn nữa, lúc này thiếu niên quá muốn có người mắng bản thân, tốt nhất mắng y tức đến ngất đi. Có như vậy mới không nghĩ đến Yến Linh sắp bị thổ phỉ làm nhục.
Mà Bắc Lạc Hoài ngồi ở đối diện hoàn toàn cho rằng những lời Thẩm Ngọc Hà nói là thật. Hắn đột nhiên rất muốn ngửa đầu lên trời mà cười một tràng dài.
Thẩm Ngọc Hà ơi là Thẩm Ngọc Hà. Khi ấy trong miếu ngươi vờ thâm tình làm chi. Cuối cùng cũng vì thể diện của bản thân mà không cứu cô gái Thủy tộc.
"Tình yêu của ngươi cũng thật là quá nhiều."
Lục hoàng tử mười phần mỉa mai thiếu niên. Yến Linh còn không bằng ánh nhìn của phụ thân đối với Thẩm Ngọc Hà, vậy hắn cần gì phải... ghen tị với nàng cơ chứ. Vô tình như y, thật không xứng với tình yêu của nàng, cũng... không xứng để hắn do dự lâu như vậy.
*****
Khi Thẩm Ngọc Hà tỉnh lại, y đã không còn ở Thẩm phủ. Thiếu niên chống trán ngồi dậy, cảm giác xóc nảy quen thuộc khiến y nhanh chóng ý thức được bản thân mình đang ở trong xe ngựa.
"Bắc Lạc Hoài, ngươi đây là muốn làm gì?"
Bắc Lạc Hoài ôm kiếm ngồi bên cạnh, chầm chậm ngẩng đầu nhìn thiếu niên, khuôn mặt vạn phần ngả ngớn.
"Thấy Thẩm thư đồng lo lắng cho Yến Linh cô nương như vậy. Ta liền tìm cách giúp ngươi vào cứu nàng. Thẩm thư đồng không những không cảm ơn ta còn nhìn ta đầy thù địch như vậy. Ta buồn lắm đó~"
Thẩm Ngọc Hà cũng lờ mờ đoán ra được ý đồ của hắn. Y căm tức muốn vung tay tát Bắc Lạc Hoài, nhưng bỗng cảm nhận được cả người vô lực, yếu ớt vạn phần.
"Ngươi đã làm gì với cơ thể ta?"
"Chỉ là chút thuốc khiến ngươi hơi mệt. Thẩm thư đồng an tâm, ngươi sẽ sớm khỏe lại thôi. Chỉ có điều đôi khi ban đêm sẽ nóng rét bất thường."
"Bắc Lạc Hoài!"
Thiếu niên hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải lúc này cơ thể mệt đến rã rời, có lẽ y đã dùng kiếm chọc thẳng vào ngực hắn, cũng chẳng kiêng dè thân phận hoàng tử mà phanh thây cắt lưỡi. Thẩm Ngọc Hà càng căm ghét hắn, nụ cười trên môi Bắc Lạc Hoài càng sâu. Hắn nâng cằm thiếu niên, dùng ngón cái vuốt ve môi dưới của y:
"Thẩm Ngọc Hà, chẳng phải ngươi luôn nghi ngờ bổn hoàng tử tiếp cận ngươi có mục đích sao. Đúng, ta có. Thủy tộc có một loại dược có thể chữa được bách bệnh, dù là bệnh lâu năm hay là kịch độc, chỉ cần uống thuốc là sẽ khỏi. Ngày hôm qua, ta đến tìm công chúa Yến Yếp mới hay tin thuốc đang nằm trong tay tình nhân nhỏ của ngươi. Ngươi một mình xông pha cứu nàng như vậy hẳn sẽ Yến Linh cô nương sẽ cảm động mà giao thuốc cho ngươi. Đến khi đó bổn hoàng tử cũng sẽ giải độc tính trên người ngươi."
Thuốc thần của Thủy tộc trăm năm mới có một viên. Thẩm Ngọc Hà từng nghe về nó nhưng lại chẳng để tâm quá nhiều. Về phía Bắc Lạc Hoài, vì sao hắn cần thứ thuốc này thì cũng chẳng cần nghĩ cũng biết. Tất nhiên là cho vị huynh trưởng bệnh tật Bắc Lạc Thụy. Dù biết hắn ta không liên quan đến sự việc lần này nhưng vì hoàng đệ của hắn, Thẩm Ngọc Hà cũng dần căm ghét cả tam hoàng tử.
Bắc Lạc Hoài biết y nghĩ gì. Lồng ngực hắn tràn lan cảm xúc kỳ lạ, khó chịu đến mức nghẹn thở. Nhưng hắn lại cố tình gạt phăng đi, tự nhủ với bản thân hiện tại sức khỏe của hoàng huynh là quan trọng nhất. Đến nỗi Thẩm Ngọc Hà... cũng chỉ vì y đẹp một chút nên hắn mới trêu chọc mà thôi, hoàn toàn không tồn tại thêm thứ tình cảm nào nữa.
"Từ giờ ngươi sẽ không gọi là Thẩm Ngọc Hà. Ngươi là Thẩm Ngọc, ca kỹ của lâu Tú Xuân."
- ----------------------------
Bắc Lạc Hoài: Khoan đã hãy để ta giải thích. Đây là lần đầu ta...
Bắc Lạc Yến: Thôi thôi tắt văn đi. Ngươi đã trở thành kẻ bị ghét nhất truyện rồi.
Cà Phê: Thì ngươi cũng bị ghét thứ hai mà, có khác gì nhau đâu.
Bắc Lạc Yến:???
Chuyện y bị ốm, hoàn toàn không liên quan đến người thanh niên. Nhưng cháu trai y lại mặc nhiên cho rằng là do hắn chăm sóc thúc nhỏ không chu đáo liền ngày đêm canh giữ cạnh giường y, so với Bùi còn tận tâm hơn ngàn lần.
Sau khi đuổi đi Thẩm Húc la lối om sòm nói muốn dùng nước tiểu của mình sắc thuốc cho thúc nhỏ, Thẩm Ngọc Hà ra lệnh cho Thẩm Hạ Thần đọc thoại bản còn bản thân ngồi một bên ăn mứt do hắn đem đến. Thẩm Hạ Thần đọc được một nửa bỗng chốc dừng lại.
"Vì sao không đọc nữa?"
Thấy người thanh niên ngập ngừng mãi không chịu nói, thiếu niên tò mò vươn người, ghé sát vào người hắn để đọc nội dung thoại bản. Thẩm Hạ Thần muốn né tránh nhưng sợ y ngã, chỉ có thể bất động mặc thiếu niên gần đè lên người, hơi thở mang theo hương khí như có như không phả lên vành tai hắn.
Thẩm Ngọc Hà đọc xong nội dung, mắt mang ý cười mà nhìn hắn một lượt.
"Đọc tiếp đi~"
"X-xà yêu nhẹ nhàng ngã lên người thư sinh. Người nàng mềm mại giống như không xương lại mang theo hương thơm ngọt nị, khiến chàng ta lúng túng loạng choạng mà ngã xuống đệm mềm. Thư sinh đỏ mặt muốn đứng dậy nhưng xà yêu nhẹ đẩy, chàng liền không sức lực mà lần nữa ngã xuống. Xà yêu dùng ngón tay nhẹ di trên người thư sinh, lúc quần áo chàng đã bị mồ hôi tẩm ướt, dán sát da thịt giống như mới vớt từ dưới sông lên. Xà yêu khẽ cười nhìn thư sinh, nàng nhẹ đẩy hông rồi..."
"Nha~ công tử đè lên thiếp rồi."
Thẩm Ngọc Hà ở bên cạnh một bên tiếp lời trêu chọc khiến Thẩm Hạ Thần không dám đọc tiếp, chỉ biết đỏ vành tai gọi một tiếng "thúc nhỏ". Y nín cười dùng chân nhẹ đá cháu trai, mắt hồ ly cong cong, miệng không ngừng thúc giục hắn:
"Mau đọc tiếp đi."
"Thư... thư sinh nhẹ suyễn một tiếng. Thịt... thừa đã sớm ngẩng đầu chờ người xoa bóp nhưng xà yêu lại cố tình làm lơ. Thư sinh càng thở hồng hộc, ả càng vặn eo mạnh hơn, miệng không ngừng trách cứ chàng quấn lên mình không cho ả xuống giường. Quần áo thư sinh đã sớm tản ra, lồng ngực bị huân đến đỏ rực. Xà yêu khẽ cười, vươn lưỡi liếm quanh bờ môi mọng nước. Ả hơi cúi người, nhẹ thổi một hơi lên ngực thư sinh. Chàng khẽ rên rỉ, hạt đậu trước ngực dựng thẳng đứng. Xà yêu vội vàng... vội vàng ngậm lấy, giống như... giống như trẻ con bú sữa mẹ mà mạnh bạo... mạnh bạo... Thư sinh nức nở nhìn xà yêu xoa bóp ngực mình, chàng không chịu được nữa mà đỉnh hông, thân dưới áp lên người xà yêu mà cọ xát. Xà yêu, dùng răng nanh cọ qua đầu đỉnh... n-ngực, môi vẫn dính sợi chỉ bạc, hai mắt kiều mị mà nói chuyện với thư sinh..."
"Công tử, ngài thèm muốn thiếp đến vậy sao~ Thiếp sợ sẽ bị công tử làm chết trên giường~"
"Thúc nhỏ!"
Vành tai Thẩm Hạ Thần đã sớm đỏ như tích máu, hắn hơi cao giọng gọi tên thiếu niên nhưng đổi lại chỉ là tiếng cười như ý xấu đã đạt được.
Thẩm Ngọc Hà thấy hắn tức giận nhưng chẳng thể làm gì, đã sớm cười không ngậm được miệng. Y cười đến đắc ý, hoàn toàn không biết xiêm y đã hơi lỏng, một bên da thịt trắng như mỡ dê lộ ra. Thẩm Hạ Thần quay mặt đi chỗ khác, tay cầm thoại bản vội vàng che trước đùi. Thiếu niên lại chẳng phát hiện sự bất thường của cháu trai, y lần nữa áp sát hắn, dùng tay nâng cằm người thanh niên lên.
"Chẳng lẽ ngươi chưa từng khai trai."
So với Thẩm Hạ Thần, Thẩm Ngọc Hà cũng chẳng khá hơn là bao, với nữ tử yêu thích cũng chỉ dừng lại ở nắm tay. Nhưng thân là "trưởng bối", y lại thích tỏ ra mình là tay già đời, bèn học theo An Sách trêu chọc nữ tử mà áp dụng với người thanh niên.
"Con chú tâm luyện võ, hoàn toàn không có tâm tư mấy chuyện này."
Thì ra vẫn là tay non. Sợ rằng ngay cả tay nữ tử, Thẩm Hạ Thần cũng chưa nắm bao giờ. Thẩm Ngọc Hà trêu chọc cháu trai đến nghiện, liền vươn tay nắm lấy má hắn mà kéo:
"Hạ Thần có yêu thích người chưa? Nói cho thúc nhỏ biết, thúc nhỏ làm chủ cho ngươi."
Vì có thể véo má người thanh niên, Thẩm Ngọc Hà phải nghiêng người dựa vào hắn, nhìn qua giống như y là nữ tử nhu mì, vì quá mảnh mai mà ghé sát vào lòng lang quân sưởi ấm. Thẩm Hạ Thần hô hấp có chút vội vàng, thoại bản trên đùi đã sớm bị hắn nắm đến nhàu nát.
"Nàng rất đẹp."
Nghe hắn nói vậy, Thẩm Ngọc Hà thầm cười nhạo hắn. Hóa ra cháu trai hắn trông đứng đắn như vậy vẫn là kẻ ham mê sắc đẹp. Còn không để y cười xong, Thẩm Hạ Thần liền nói tiếp:
"Nhưng nàng cũng rất hư."
"Hư?"
"Nàng thích trêu chọc người khác, gieo rắc tương tư nhưng lại làm bộ không biết. Nàng còn rất xấu tính. Một lời không hợp liền phụng phịu muốn người khác thay nàng xả giận."
"Có nữ nhân xấu tính như vậy sao?"
Thẩm Ngọc Hà trố mắt nhìn người thanh niên. Không ngờ cháu trai y lại mê luyến loại nữ nhân như vậy. Nếu để đường huynh Thẩm Thanh Nhàn biết được hẳn sẽ đánh gãy chân hắn. Thiếu niên hiếm khi có lòng tốt mà khuyên nhủ cháu trai:
"Hạ Thần, thúc nhỏ khuyên ngươi. Người như nàng nhìn là biết do chiều quá mà sinh hư. Ngươi không nên cái gì cũng nghe nàng, đôi khi cũng phải trừng phạt nàng."
Thẩm Hạ Thần nghe vậy, không biết nghĩ đến gì, chợt thấp giọng cười:
"Cũng phải, người như nàng hẳn nên đánh mông vài cái mới ngoan được."
******
Thẩm Ngọc Hà cùng Thẩm Hạ Thần trò chuyện chưa được bao lâu thì Bùi hớt hải chạy vào.
"Thiếu gia, Yến... Yến Linh cô nương bị thổ phỉ bắt đi rồi."
Thiếu niên vừa rồi còn vui vẻ nói cười giờ đây mặt mũi xanh mét. Y nắm lấy cổ áo gã thị vệ bắt hắn kể rõ đầu đuôi câu chuyện. Yến Linh cùng Yến Yếp cãi nhau. Nàng vì giận quá mất khôn, muốn phá đám đợt giao dịch của đại tỷ, một mình đánh xe ngựa chở hòm đựng bạc bỏ đi. Kết quả giữa đường bị thổ phỉ trên núi bắt được, sống chết không rõ.
Thẩm Ngọc Hà nghe xong trước mắt tối sầm phải nhờ đến Thẩm Hạ Thần đỡ mới không ngã. Thẩm Thanh Nhàn cũng từng nhắc nhở y cẩn thận thổ phỉ ở Tô Lạc. Nơi này toàn tham quan, người dân bí quá hóa liều bỏ lên núi làm thổ phỉ. Dần dà số thổ phỉ trên núi nhiều vô kể, thường xuyên cướp bóc hàng hóa của thương gia. Mà thương gia đi con đường này toàn làm ăn bất chính, bọn họ không dám báo quan, chỉ ngậm ngùi trắng tay. Mấy năm trở lại đây thổ phỉ ngày càng lộng hành, bọn chúng không chỉ cướp đồ mà còn cướp người. Nếu như không sớm cứu Yến Linh thì nàng có thể sẽ bị...
Thẩm Ngọc Hà vội vàng mặc quần áo rồi đến tìm Thẩm Thanh Nhàn. Hắn cũng rất lo lắng nhưng lại khuyên y không nên làm lớn chuyện. Nếu để ai phát hiện trong hòm bạc thật ra toàn là sắt thì mọi chuyện coi như xong.
"Vậy còn Yến Linh thì sao?"
"Công chúa Yến Linh ta sẽ cứu nhưng hiện tại chưa phải là lúc."
"Bây giờ không phải là lúc thì lúc nào mới được. Nàng chỉ là nữ tử chân yếu tay mềm. Bọn phỉ tặc toàn một lũ thất phu. Không cần nghĩ cũng biết bọn chúng bắt nàng về làm gì."
"Ngọc Hà đệ bình tĩnh đã."
Thẩm Thanh Nhàn cũng rất đau đầu. Thổ phỉ thì đông, hắn không thể vừa cứu được Yến Linh vừa không đánh rắn động cỏ được. Mà phía Yến Yếp lại chỉ lạnh lùng buông ra câu, nếu không giữ được thì tiêu hủy toàn bộ, một mồi lửa đốt sạch doanh trại thổ phỉ. Càng nghĩ càng bế tắc. Mặc cho thiếu niên phản kháng, Thẩm Thanh Nhàn vẫn cho người đưa y về phòng.
Thẩm Ngọc Hà bị nhốt lại, lòng nóng như lửa đốt lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể lôi rượu Yên Lung ra uống để quên đi sầu. Khi Bắc Lạc Hoài xuất hiện, Thẩm Ngọc Hà đã uống say tí bỉ, ngay cả thiếu niên ngồi xuống trước mặt y, y cũng chẳng buồn liếc mắt.
"Thẩm thư đồng, tình nhân nhỏ của ngươi bị bắt. Ngươi không nghĩ cách cứu nàng lại ngồi đây uống rượu."
Thẩm Ngọc Hà u sầu lại không có người bầu bạn tâm sự. Bên cạnh y chỉ có kẻ mà bản thân ghét nhất chịu ngồi nghe thiếu niên lẩm bẩm, câu cú lộn xộn. Nhưng dù nói gì y cũng biết có những thứ không thể nói ra chỉ đành nhân do bản thân bất tài, sợ chết không dám đi cứu Yến Linh.
"Ta cũng không thể báo quan phủ. Nếu lúc hỏi cung, mọi người đều biết nàng vì ta mới bị thổ phỉ bắt đi. Chuyện này một đồn mười, mười đồn trăm, chúng ta lén lút yêu đương hẳn sẽ bị bóc mẽ. Khi ấy đến tai phụ thân thì mọi chuyện sẽ rắc rối to. Dù sao ta cũng không cưới nàng."
Những điều này trong lòng Thẩm nhị thiếu biết là nói dối. Y vì bảo vệ bí mật Thẩm gia mà đóng vai kẻ phụ tình. Hơn nữa, lúc này thiếu niên quá muốn có người mắng bản thân, tốt nhất mắng y tức đến ngất đi. Có như vậy mới không nghĩ đến Yến Linh sắp bị thổ phỉ làm nhục.
Mà Bắc Lạc Hoài ngồi ở đối diện hoàn toàn cho rằng những lời Thẩm Ngọc Hà nói là thật. Hắn đột nhiên rất muốn ngửa đầu lên trời mà cười một tràng dài.
Thẩm Ngọc Hà ơi là Thẩm Ngọc Hà. Khi ấy trong miếu ngươi vờ thâm tình làm chi. Cuối cùng cũng vì thể diện của bản thân mà không cứu cô gái Thủy tộc.
"Tình yêu của ngươi cũng thật là quá nhiều."
Lục hoàng tử mười phần mỉa mai thiếu niên. Yến Linh còn không bằng ánh nhìn của phụ thân đối với Thẩm Ngọc Hà, vậy hắn cần gì phải... ghen tị với nàng cơ chứ. Vô tình như y, thật không xứng với tình yêu của nàng, cũng... không xứng để hắn do dự lâu như vậy.
*****
Khi Thẩm Ngọc Hà tỉnh lại, y đã không còn ở Thẩm phủ. Thiếu niên chống trán ngồi dậy, cảm giác xóc nảy quen thuộc khiến y nhanh chóng ý thức được bản thân mình đang ở trong xe ngựa.
"Bắc Lạc Hoài, ngươi đây là muốn làm gì?"
Bắc Lạc Hoài ôm kiếm ngồi bên cạnh, chầm chậm ngẩng đầu nhìn thiếu niên, khuôn mặt vạn phần ngả ngớn.
"Thấy Thẩm thư đồng lo lắng cho Yến Linh cô nương như vậy. Ta liền tìm cách giúp ngươi vào cứu nàng. Thẩm thư đồng không những không cảm ơn ta còn nhìn ta đầy thù địch như vậy. Ta buồn lắm đó~"
Thẩm Ngọc Hà cũng lờ mờ đoán ra được ý đồ của hắn. Y căm tức muốn vung tay tát Bắc Lạc Hoài, nhưng bỗng cảm nhận được cả người vô lực, yếu ớt vạn phần.
"Ngươi đã làm gì với cơ thể ta?"
"Chỉ là chút thuốc khiến ngươi hơi mệt. Thẩm thư đồng an tâm, ngươi sẽ sớm khỏe lại thôi. Chỉ có điều đôi khi ban đêm sẽ nóng rét bất thường."
"Bắc Lạc Hoài!"
Thiếu niên hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải lúc này cơ thể mệt đến rã rời, có lẽ y đã dùng kiếm chọc thẳng vào ngực hắn, cũng chẳng kiêng dè thân phận hoàng tử mà phanh thây cắt lưỡi. Thẩm Ngọc Hà càng căm ghét hắn, nụ cười trên môi Bắc Lạc Hoài càng sâu. Hắn nâng cằm thiếu niên, dùng ngón cái vuốt ve môi dưới của y:
"Thẩm Ngọc Hà, chẳng phải ngươi luôn nghi ngờ bổn hoàng tử tiếp cận ngươi có mục đích sao. Đúng, ta có. Thủy tộc có một loại dược có thể chữa được bách bệnh, dù là bệnh lâu năm hay là kịch độc, chỉ cần uống thuốc là sẽ khỏi. Ngày hôm qua, ta đến tìm công chúa Yến Yếp mới hay tin thuốc đang nằm trong tay tình nhân nhỏ của ngươi. Ngươi một mình xông pha cứu nàng như vậy hẳn sẽ Yến Linh cô nương sẽ cảm động mà giao thuốc cho ngươi. Đến khi đó bổn hoàng tử cũng sẽ giải độc tính trên người ngươi."
Thuốc thần của Thủy tộc trăm năm mới có một viên. Thẩm Ngọc Hà từng nghe về nó nhưng lại chẳng để tâm quá nhiều. Về phía Bắc Lạc Hoài, vì sao hắn cần thứ thuốc này thì cũng chẳng cần nghĩ cũng biết. Tất nhiên là cho vị huynh trưởng bệnh tật Bắc Lạc Thụy. Dù biết hắn ta không liên quan đến sự việc lần này nhưng vì hoàng đệ của hắn, Thẩm Ngọc Hà cũng dần căm ghét cả tam hoàng tử.
Bắc Lạc Hoài biết y nghĩ gì. Lồng ngực hắn tràn lan cảm xúc kỳ lạ, khó chịu đến mức nghẹn thở. Nhưng hắn lại cố tình gạt phăng đi, tự nhủ với bản thân hiện tại sức khỏe của hoàng huynh là quan trọng nhất. Đến nỗi Thẩm Ngọc Hà... cũng chỉ vì y đẹp một chút nên hắn mới trêu chọc mà thôi, hoàn toàn không tồn tại thêm thứ tình cảm nào nữa.
"Từ giờ ngươi sẽ không gọi là Thẩm Ngọc Hà. Ngươi là Thẩm Ngọc, ca kỹ của lâu Tú Xuân."
- ----------------------------
Bắc Lạc Hoài: Khoan đã hãy để ta giải thích. Đây là lần đầu ta...
Bắc Lạc Yến: Thôi thôi tắt văn đi. Ngươi đã trở thành kẻ bị ghét nhất truyện rồi.
Cà Phê: Thì ngươi cũng bị ghét thứ hai mà, có khác gì nhau đâu.
Bắc Lạc Yến:???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất