Chương 46: Chương 45 VỊ VUA
Trần Hạo Thiên cười lên một tiếng, nụ cười lạnh lẽo mang theo sự tức giận không thể che giấu, "Rốt cuộc, trên người em có bao nhiêu vết thương, em còn không rõ ràng. Thế thì em sẽ lên lại đỉnh cao bằng cách nào?"
Hoàng Tuấn Khải hơi nheo mắt lại, không rõ tư vị nhìn Trần Hạo Thiên.
Trần Hạo Thiên dứt khoát nói, "Một vị vua phải bảo vệ toàn bộ nhân dân, không những thế, trên hết cần phải bảo vệ cả bản thân mình. Em ngay cả bảo vệ mình còn không biết, cứ tạo ra cho mình vết thương rồi để yên đó, em nghĩ em sẽ sống sót và tiếp tục tiến về phía trước sao? Không thể đâu!"
Hoàng Tuấn Khải dựa đầu vào thành giường, giọng nói nhàn nhạt đầy châm biếm, "Từ khi nào mà anh biết cách dạy dỗ người ta vậy, Trần Thiếu?"
Trần Hạo Thiên hừ lạnh, nói, "Đó là bởi vì em là vợ tương lai của tôi."
"Vợ tương lai?" Hoàng Tuấn Khải cười khẩy, nhìn anh, nói, "Tôi thật sự không hiểu nổi. Rõ ràng đã biết tôi là kẻ thù của nhân loại, vậy mà anh cứ nhất quyết gọi tôi là người nhà của anh. Anh là không tin lời tôi, hay là anh cũng muốn đi phá huỷ thế giới?"
"Không phải cái nào hết." Trần Hạo Thiên dựa tay lên thành ghế, chống cằm, đôi mắt xanh biếc hờ hững, khuôn mặt hơi nghiêng, trông anh vô cùng quyến rũ, "Tôi chỉ đơn giản là có hứng thú với em. Và, tôi chỉ muốn hiểu rõ hơn về chiến tranh đó."
Hoàng Tuấn Khải cười nhạt, hỏi, "Chiến tranh đó, có gì mà cần phải hiểu rõ?"
Trần Hạo Thiên nhún vai, nói, "Rất nhiều."
Hoàng Tuấn Khải trầm tư một lúc lâu, rồi cậu ngồi thẳng dậy, đôi mắt nâu cafe loé lên tia quyết đoán nhìn Trần Hạo Thiên. "Muốn chiến đấu cùng tôi không?"
Trần Hạo Thiên nhíu mày nhìn cậu, không nói gì. Hoàng Tuấn Khải nói tiếp, "Nếu chiến đấu cùng tôi, anh có lẽ sẽ hiểu rõ hơn về chiến tranh đó. Không những thế, tôi còn có thể giúp Trần Gia vươn lên, điều này tôi hoàn toàn cam đoan, chắc chắn thực hiện được." Với thực lực của cậu, nếu không gây sức ảnh hưởng thì coi như cậu vô dụng quá rồi.
Trần Hạo Thiên cười mỉm, có chút thoả mãn vui sướng, "Rất sẵn lòng, chủ nhân của tôi."
Hoàng Tuấn Khải cười nhạt, nói, "Đừng thành kính như vậy. Tôi nghe không quen."
Không phải cậu chưa từng nghe đến kiểu xưng hô này, nhưng đó là chuyện của 1000 năm trước. Bây giờ nghe lại, thật sự có chút xa lạ.
Trần Hạo Thiên đột nhiên đứng dậy, bước tới nằm bên trái cậu, cố gắng né đi vết thương trên người cậu. Hoàng Tuấn Khải phát hiện, chiếc giường này thật sự rất to, nói nó là giường bệnh cậu chắc chắn không tin. Có giường bệnh nào mà hai người đàn ông đều nằm đủ được chứ?
Trần Hạo Thiên cho đầu cậu dựa lên tay mình, mệt mỏi xoa mi tâm, nói, "Tôi thức trắng hai đêm rồi."
Hoàng Tuấn Khải cau mày, hỏi, "Sao vậy?"
Trần Hạo Thiên uể oải đáp, "Vừa phải lo lắng cho em, vừa phải đi làm, vừa nghe mấy cô chú mắng. Phiền phức muốn chết."
Hoàng Tuấn Khải xì một tiếng, hỏi một câu không hề liên quan, "Sao giường này to thế?"
Trần Hạo Thiên nói, "Tôi kêu người mang vào."
Hoàng Tuấn Khải bĩu môi, hỏi, "Bệnh viện của Trần Gia?"
Trần Hạo Thiên gật đầu.
Hoàng Tuấn Khải im lặng.
Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ còn tồn tại tiếng tích tắc của đồng hồ trên tường và tiếng hít thở nhỏ nhẹ của hai người trên giường.
Hoàng Tuấn Khải nhìn bức tường trắng toát, hơi mím môi.
Mấy lời vừa nãy của Trần Hạo Thiên, ít nhiều gì cũng đánh động vào tâm lí của cậu. Cậu hiểu rất rõ đạo lí phải bảo vệ bản thân đầu tiên. Nhưng, những vết thương đó đều là do cậu cố tình để yên không xử lí. Không phải cậu yếu đuối không biết cách giải quyết.
Mà chính là để cảnh cáo bản thân, cậu vẫn còn rất yếu, không có đủ năng lực loại bỏ được kẻ thù. Cậu cần phải mạnh hơn nữa.
Một vị vua, không chỉ bảo vệ nhân dân và bản thân, vị vua đó còn phải biết chịu đựng mọi thương tổn. Một vị vua yếu ớt chẳng ra gì, thì nhân dân còn biết tin tưởng vào ai?
Trần Hạo Thiên nhắm mắt lại, vùi đầu vào cổ cậu, ngủ ngon lành.
Hoàng Tuấn Khải hừ một tiếng, nhưng không có cách nào đẩy anh ra. Rồi cậu cũng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Hoàng Tuấn Khải không nhìn thấy, Trần Hạo Thiên đã mỉm cười.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Hoàng Tuấn Khải hơi nheo mắt lại, không rõ tư vị nhìn Trần Hạo Thiên.
Trần Hạo Thiên dứt khoát nói, "Một vị vua phải bảo vệ toàn bộ nhân dân, không những thế, trên hết cần phải bảo vệ cả bản thân mình. Em ngay cả bảo vệ mình còn không biết, cứ tạo ra cho mình vết thương rồi để yên đó, em nghĩ em sẽ sống sót và tiếp tục tiến về phía trước sao? Không thể đâu!"
Hoàng Tuấn Khải dựa đầu vào thành giường, giọng nói nhàn nhạt đầy châm biếm, "Từ khi nào mà anh biết cách dạy dỗ người ta vậy, Trần Thiếu?"
Trần Hạo Thiên hừ lạnh, nói, "Đó là bởi vì em là vợ tương lai của tôi."
"Vợ tương lai?" Hoàng Tuấn Khải cười khẩy, nhìn anh, nói, "Tôi thật sự không hiểu nổi. Rõ ràng đã biết tôi là kẻ thù của nhân loại, vậy mà anh cứ nhất quyết gọi tôi là người nhà của anh. Anh là không tin lời tôi, hay là anh cũng muốn đi phá huỷ thế giới?"
"Không phải cái nào hết." Trần Hạo Thiên dựa tay lên thành ghế, chống cằm, đôi mắt xanh biếc hờ hững, khuôn mặt hơi nghiêng, trông anh vô cùng quyến rũ, "Tôi chỉ đơn giản là có hứng thú với em. Và, tôi chỉ muốn hiểu rõ hơn về chiến tranh đó."
Hoàng Tuấn Khải cười nhạt, hỏi, "Chiến tranh đó, có gì mà cần phải hiểu rõ?"
Trần Hạo Thiên nhún vai, nói, "Rất nhiều."
Hoàng Tuấn Khải trầm tư một lúc lâu, rồi cậu ngồi thẳng dậy, đôi mắt nâu cafe loé lên tia quyết đoán nhìn Trần Hạo Thiên. "Muốn chiến đấu cùng tôi không?"
Trần Hạo Thiên nhíu mày nhìn cậu, không nói gì. Hoàng Tuấn Khải nói tiếp, "Nếu chiến đấu cùng tôi, anh có lẽ sẽ hiểu rõ hơn về chiến tranh đó. Không những thế, tôi còn có thể giúp Trần Gia vươn lên, điều này tôi hoàn toàn cam đoan, chắc chắn thực hiện được." Với thực lực của cậu, nếu không gây sức ảnh hưởng thì coi như cậu vô dụng quá rồi.
Trần Hạo Thiên cười mỉm, có chút thoả mãn vui sướng, "Rất sẵn lòng, chủ nhân của tôi."
Hoàng Tuấn Khải cười nhạt, nói, "Đừng thành kính như vậy. Tôi nghe không quen."
Không phải cậu chưa từng nghe đến kiểu xưng hô này, nhưng đó là chuyện của 1000 năm trước. Bây giờ nghe lại, thật sự có chút xa lạ.
Trần Hạo Thiên đột nhiên đứng dậy, bước tới nằm bên trái cậu, cố gắng né đi vết thương trên người cậu. Hoàng Tuấn Khải phát hiện, chiếc giường này thật sự rất to, nói nó là giường bệnh cậu chắc chắn không tin. Có giường bệnh nào mà hai người đàn ông đều nằm đủ được chứ?
Trần Hạo Thiên cho đầu cậu dựa lên tay mình, mệt mỏi xoa mi tâm, nói, "Tôi thức trắng hai đêm rồi."
Hoàng Tuấn Khải cau mày, hỏi, "Sao vậy?"
Trần Hạo Thiên uể oải đáp, "Vừa phải lo lắng cho em, vừa phải đi làm, vừa nghe mấy cô chú mắng. Phiền phức muốn chết."
Hoàng Tuấn Khải xì một tiếng, hỏi một câu không hề liên quan, "Sao giường này to thế?"
Trần Hạo Thiên nói, "Tôi kêu người mang vào."
Hoàng Tuấn Khải bĩu môi, hỏi, "Bệnh viện của Trần Gia?"
Trần Hạo Thiên gật đầu.
Hoàng Tuấn Khải im lặng.
Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ còn tồn tại tiếng tích tắc của đồng hồ trên tường và tiếng hít thở nhỏ nhẹ của hai người trên giường.
Hoàng Tuấn Khải nhìn bức tường trắng toát, hơi mím môi.
Mấy lời vừa nãy của Trần Hạo Thiên, ít nhiều gì cũng đánh động vào tâm lí của cậu. Cậu hiểu rất rõ đạo lí phải bảo vệ bản thân đầu tiên. Nhưng, những vết thương đó đều là do cậu cố tình để yên không xử lí. Không phải cậu yếu đuối không biết cách giải quyết.
Mà chính là để cảnh cáo bản thân, cậu vẫn còn rất yếu, không có đủ năng lực loại bỏ được kẻ thù. Cậu cần phải mạnh hơn nữa.
Một vị vua, không chỉ bảo vệ nhân dân và bản thân, vị vua đó còn phải biết chịu đựng mọi thương tổn. Một vị vua yếu ớt chẳng ra gì, thì nhân dân còn biết tin tưởng vào ai?
Trần Hạo Thiên nhắm mắt lại, vùi đầu vào cổ cậu, ngủ ngon lành.
Hoàng Tuấn Khải hừ một tiếng, nhưng không có cách nào đẩy anh ra. Rồi cậu cũng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Hoàng Tuấn Khải không nhìn thấy, Trần Hạo Thiên đã mỉm cười.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất