Chương 51: Chương 50 CHẾT CÙNG NHAU (đã chỉnh sửa)
Trần Hạo Thiên bình tĩnh ôm chặt cậu, giọng nói trầm thấp mang theo sự dịu dàng vô cùng, "Tiểu Khải à, anh sẽ đứng bên cạnh em, để nếu em có nguy hiểm gì, anh sẽ cản trở nó. Vào những lúc em muốn chiến đấu, anh sẽ đứng sau em, cho em thoả sức chiến đấu, còn anh sẽ bảo vệ em. Bất cứ giá nào, cũng phải bảo vệ em cho bằng được!"
Trần Hạo Thiên vỗ nhẹ lưng cậu, một tay đưa lên xoa mái tóc cậu, "Nếu em chết, anh sẽ chết cùng em. Trần Gia mất đi một vị vua, còn không thể có một vị vua khác sao? Nếu thật sự là như vậy, anh chết cũng không uổng, gia tộc vô dụng như vậy, anh đứng đầu làm gì?"
Trong lúc nói, ánh mắt Trần Hạo Thiên loé lên tia kiên định.
Chết không đáng sợ, sống cũng chẳng đáng sợ, nhưng, sống trong cô đơn mới là đáng sợ nhất.
Người mình yêu chết đi, anh còn đứng trên ngai vàng đó để làm gì?
Thật ra, Trần Hạo Thiên anh là người rất ích kỉ, chỉ muốn cậu là của một mình anh, cũng như không muốn ai làm hại đến cậu. Thậm chí, nếu anh chết, anh cũng sẽ kéo cậu chết cùng.
Hoàng Tuấn Khải ngỡ ngàng nhìn Trần Hạo Thiên. Cậu thật sự không ngờ, anh lại quyết định như vậy. Cậu hiểu ý của của anh.
Nếu cậu chết, anh cũng chết. Anh chết, cậu cũng sẽ chết!
Một lúc sau, Hoàng Tuấn Khải cười lạnh. Cậu cũng ích kỉ giống anh. Mặc dù bây giờ chỉ là thích, nhưng cậu vẫn chỉ muốn anh là của cậu, một mình cậu. Và, nếu anh chết, cậu cũng sẽ chết!
Một ngọn núi không thể có hai con hổ cai trị, nếu không muốn chiến đấu, chỉ cần một con sẵn sàng lùi lại phía sau nhường ngôi là được.
Hoặc, một trong hai con hổ đi tới một ngọn núi khác, và cai trị nó.
Nói thì dễ, nhưng còn phải tuỳ thuộc vào năng lực vốn có của con hổ đó.
Với cậu và anh, hai người hoàn toàn có thể làm được điều đó.
Cậu là Hắc Ám Đại Nhân, là người đứng đầu cả thiên hạ, là kẻ đã phá huỷ cả một thành phố.
Anh là Trần Thiếu \- nguy hiểm chết người của Black. Một kẻ có tính tình cổ quái nhất, hoàn toàn không một ai có thể theo kịp và hiểu được suy nghĩ của anh.
Đối với hai người họ, việc tìm ra một thế lực để cai trị, không hề khó nhằn. Cậu có năng lực khủng khiếp, anh có thế lực hùng mạnh.
Và bây giờ, thứ họ nắm trong tay, chính là Trần Gia. Không cần những bước rườm rà, chỉ cần phát triển Trần Gia, không chỉ khiến gia tộc đứng đầu thành phố 1, mà còn là gia tộc hùng mạnh nhất mọi thời đại.
Thời đại hoàng kim ư? Sắp đến rồi đấy!
Hoàng Tuấn Khải cười nhạt, nói, "Sẽ không để anh thất vọng!"
Trần Hạo Thiên hôn nhẹ lên má cậu, nói, "Sẽ không để em thất vọng!"
Trong giây lát, một sự quyết đoán loé lên trong ánh mắt hai người, toàn thân hai người đồng thời toả khí thế mạnh mẽ.
Không cần một con hổ lùi lại, cũng chẳng cần một con hổ đi đến ngọn núi khác. Mà hai con hổ đó, sẽ cùng nhau đi đến ngọn núi khổng lồ nhất, bắt đầu hành trình cai trị tất cả!
Chiếc xe dừng lại, An Tử bước xuống xe, gõ cửa sau, nói, "Thưa lão đại và Đại Nhân, tới Trần Gia rồi ạ."
Cánh cửa mở ra, Trần Hạo Thiên đi xuống trước, rồi anh quay người, nắm lấy bàn tay cậu, ôm cậu theo kiểu công chúa rồi đi vào Trần Gia.
Nhị Bá và Trần Minh chờ sẵn ở trước cổng, đi vào cùng hai người. Thấy vết thương được băng kín mít của cậu thì trong lòng có chút nhẹ nhõm. Xem ra vết thương được chữa trị rất tốt. An Tử cũng đi theo sau.
Không ai ngạc nhiên trước hành động thân mật của lão đại. Dù sao Đại Nhân bị thương ở chân, không thể di chuyển nhiều.
Nếu lão đại không ôm Đại Nhân, có khi đi vào Trần Gia còn bị mọi người trách mắng lão đại vô tình.
Đi vào sảnh chính Trần Gia, có rất nhiều người chờ đợi ở đó. Thấy cậu, mọi người liền nhìn sang, ai cũng lo lắng, những câu hỏi dồn dập khiến cậu và anh không nhịn được đen mặt.
Quốc Tử \(Những ba mẹ anh chị cô chú bác gì đó thì mik ko để hình nha\)cầm một khăn mùi xoa lau nhẹ nơi khoé mắt ươn ướt, giở giọng thút thít, hỏi, "Ôi, người cháu dâu tội nghiệp đáng thương của cô út ơi, cháu có sao không? Đã khoẻ chưa?" Giọng nói nghẹn ngào biết bao nhiêu. Ôi, thật cảm động! Quốc Tử quyết định cho bản thân một cộng.
Trần Tử Hùng đứng bên cạnh mẹ mình, cũng rơm rớm nước mắt, "Ôi, thật đáng thương."
Mọi người im lặng nhìn hai mẹ con diễn trò. Trần Tử Hải chỉ bình tĩnh đứng một bên, im lặng nhìn vợ con nhà mình.
Ôi, ông quen rồi.┐\(´д`\)┌
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Trần Hạo Thiên vỗ nhẹ lưng cậu, một tay đưa lên xoa mái tóc cậu, "Nếu em chết, anh sẽ chết cùng em. Trần Gia mất đi một vị vua, còn không thể có một vị vua khác sao? Nếu thật sự là như vậy, anh chết cũng không uổng, gia tộc vô dụng như vậy, anh đứng đầu làm gì?"
Trong lúc nói, ánh mắt Trần Hạo Thiên loé lên tia kiên định.
Chết không đáng sợ, sống cũng chẳng đáng sợ, nhưng, sống trong cô đơn mới là đáng sợ nhất.
Người mình yêu chết đi, anh còn đứng trên ngai vàng đó để làm gì?
Thật ra, Trần Hạo Thiên anh là người rất ích kỉ, chỉ muốn cậu là của một mình anh, cũng như không muốn ai làm hại đến cậu. Thậm chí, nếu anh chết, anh cũng sẽ kéo cậu chết cùng.
Hoàng Tuấn Khải ngỡ ngàng nhìn Trần Hạo Thiên. Cậu thật sự không ngờ, anh lại quyết định như vậy. Cậu hiểu ý của của anh.
Nếu cậu chết, anh cũng chết. Anh chết, cậu cũng sẽ chết!
Một lúc sau, Hoàng Tuấn Khải cười lạnh. Cậu cũng ích kỉ giống anh. Mặc dù bây giờ chỉ là thích, nhưng cậu vẫn chỉ muốn anh là của cậu, một mình cậu. Và, nếu anh chết, cậu cũng sẽ chết!
Một ngọn núi không thể có hai con hổ cai trị, nếu không muốn chiến đấu, chỉ cần một con sẵn sàng lùi lại phía sau nhường ngôi là được.
Hoặc, một trong hai con hổ đi tới một ngọn núi khác, và cai trị nó.
Nói thì dễ, nhưng còn phải tuỳ thuộc vào năng lực vốn có của con hổ đó.
Với cậu và anh, hai người hoàn toàn có thể làm được điều đó.
Cậu là Hắc Ám Đại Nhân, là người đứng đầu cả thiên hạ, là kẻ đã phá huỷ cả một thành phố.
Anh là Trần Thiếu \- nguy hiểm chết người của Black. Một kẻ có tính tình cổ quái nhất, hoàn toàn không một ai có thể theo kịp và hiểu được suy nghĩ của anh.
Đối với hai người họ, việc tìm ra một thế lực để cai trị, không hề khó nhằn. Cậu có năng lực khủng khiếp, anh có thế lực hùng mạnh.
Và bây giờ, thứ họ nắm trong tay, chính là Trần Gia. Không cần những bước rườm rà, chỉ cần phát triển Trần Gia, không chỉ khiến gia tộc đứng đầu thành phố 1, mà còn là gia tộc hùng mạnh nhất mọi thời đại.
Thời đại hoàng kim ư? Sắp đến rồi đấy!
Hoàng Tuấn Khải cười nhạt, nói, "Sẽ không để anh thất vọng!"
Trần Hạo Thiên hôn nhẹ lên má cậu, nói, "Sẽ không để em thất vọng!"
Trong giây lát, một sự quyết đoán loé lên trong ánh mắt hai người, toàn thân hai người đồng thời toả khí thế mạnh mẽ.
Không cần một con hổ lùi lại, cũng chẳng cần một con hổ đi đến ngọn núi khác. Mà hai con hổ đó, sẽ cùng nhau đi đến ngọn núi khổng lồ nhất, bắt đầu hành trình cai trị tất cả!
Chiếc xe dừng lại, An Tử bước xuống xe, gõ cửa sau, nói, "Thưa lão đại và Đại Nhân, tới Trần Gia rồi ạ."
Cánh cửa mở ra, Trần Hạo Thiên đi xuống trước, rồi anh quay người, nắm lấy bàn tay cậu, ôm cậu theo kiểu công chúa rồi đi vào Trần Gia.
Nhị Bá và Trần Minh chờ sẵn ở trước cổng, đi vào cùng hai người. Thấy vết thương được băng kín mít của cậu thì trong lòng có chút nhẹ nhõm. Xem ra vết thương được chữa trị rất tốt. An Tử cũng đi theo sau.
Không ai ngạc nhiên trước hành động thân mật của lão đại. Dù sao Đại Nhân bị thương ở chân, không thể di chuyển nhiều.
Nếu lão đại không ôm Đại Nhân, có khi đi vào Trần Gia còn bị mọi người trách mắng lão đại vô tình.
Đi vào sảnh chính Trần Gia, có rất nhiều người chờ đợi ở đó. Thấy cậu, mọi người liền nhìn sang, ai cũng lo lắng, những câu hỏi dồn dập khiến cậu và anh không nhịn được đen mặt.
Quốc Tử \(Những ba mẹ anh chị cô chú bác gì đó thì mik ko để hình nha\)cầm một khăn mùi xoa lau nhẹ nơi khoé mắt ươn ướt, giở giọng thút thít, hỏi, "Ôi, người cháu dâu tội nghiệp đáng thương của cô út ơi, cháu có sao không? Đã khoẻ chưa?" Giọng nói nghẹn ngào biết bao nhiêu. Ôi, thật cảm động! Quốc Tử quyết định cho bản thân một cộng.
Trần Tử Hùng đứng bên cạnh mẹ mình, cũng rơm rớm nước mắt, "Ôi, thật đáng thương."
Mọi người im lặng nhìn hai mẹ con diễn trò. Trần Tử Hải chỉ bình tĩnh đứng một bên, im lặng nhìn vợ con nhà mình.
Ôi, ông quen rồi.┐\(´д`\)┌
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất