Chương 64: Chương 63 HÃY GIÚP CẬU ẤY
Lý Duệ lười biếng ngáp ngắn ngáp dài, trên tay là một tờ báo.
\*Cốc cốc\* Lúc này vang lên tiếng gõ cửa. Lý Duệ cau mày, đặt tờ báo xuống bàn rồi đứng dậy ra mở cửa.
Ngay khi mở cửa, Lý Duệ liền nở nụ cười, "Xin chào, Trần Thiếu."
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
Lý Duệ ngồi thẳng người, đôi mắt màu phượng hoàng sau mắt kính hơi híp lại sắc bén vô cùng, tao nhã uống một ngụm trà nóng, Lý Duệ lạnh giọng nói, "Trần Thiếu đột nhiên tới thăm nhà tôi, thật khiến cho tôi thụ sủng nhược kinh." Giọng điệu không hề có chút kinh ngạc nào, căn bản chỉ nói cho có lệ.
Trần Hạo Thiên ngồi đối diện, sắc mặt không tính là tốt, giọng nói càng lạnh lẽo hơn, "Tuấn Khải ở đâu?"
Lý Duệ nhếch môi, "Tuấn Khải ? Là Hoàng Tuấn Khải sao? Vợ của Trần Thiếu có liên quan gì đến tôi?"
"Cậu biết kết quả." Trần Hạo Thiên cảnh cáo.
Lý Duệ dựa đầu vào ghế, nhìn sang mấy vệ sĩ đang đứng ở trước cửa nhà mình, cười một tiếng, nói, "Ngày hôm qua, tình trạng của vợ anh vô cùng nguy hiểm, nếu chỉ chậm thêm năm phút, cậu ta sẽ chết."
Bàn tay dưới bàn của Trần Hạo Thiên nắm chặt lại, vẻ mặt vẫn rất bình thản, im lặng chờ đợi Lý Duệ nói tiếp.
"Bất quá, cậu ta sẽ không thể chết được đâu. Không phải máu có thể sẽ ngưng chảy, bởi điều đó không thể xảy ra. Tất nhiên sẽ không tính khả năng được cứu." Lý Duệ nhìn thẳng vào mắt Trần Hạo Thiên, bình tĩnh nói, "Cậu ta có thể tự cứu mình."
Trần Hạo Thiên không nói gì. Lý Duệ cười khẩy, nói, "Tôi không biết cậu ấy đã sống như thế nào. Yếu đuối không có gì tốt, nhưng mà, mạnh mẽ quá cũng không tốt đâu."
Khi băng bó vết thương cho cậu, khuôn mặt cậu không hề nhăn lại, tim cậu vẫn đập với tốc độ bình thường, không vì mất máu nhiều mà đập chậm lại, cũng không vì sắp đối mặt với cái chết mà đập nhanh. Sự thản nhiên đó của cậu làm Lý Duệ không nhịn được nghĩ rằng, có lẽ cậu cũng có cách kéo dài sự sống của bản thân.
Trần Hạo Thiên mím chặt môi, khẽ hỏi, "Tình trạng cậu ấy như thế nào?"
Lý Duệ đáp, "Vết thương trên tay bị lan ra, phải khâu 8 mũi. Vết thương ở hông vẫn như cũ. Nhưng ở chân vô cùng nguy hiểm, cậu ấy đã bị nứt xương, nếu cậu ấy dồn thêm chút trọng lượng xuống chân phải, sẽ có khả năng bị tàn tật." Không phải gãy xương, mà là tàn tật.
Trần Hạo Thiên nhíu mày. Không ngờ cậu lại bị nặng tới mức vậy.
Lý Duệ thở dài một tiếng, như đang tiếc nuối, cũng như đang đau lòng, "Cậu ấy có thể chịu được cơn đau đó. Tuấn Khải chỉ mới mười tám tuổi, cậu ấy là một thiếu gia được cưng chiều. Dù có được huấn luyện, hoặc có thể đã tham gia thực chiến, cậu ấy... đã gặp phải nhiều vết thương khủng khiếp."
Sắc mặt Trần Hạo Thiên tối sầm lại. Cậu tất nhiên không phải mười tám tuổi. Nhưng cậu lại có sức chịu đựng quá tốt, ngay cả những vết thương trên người cậu cũng chịu nổi.
Không biết sao, anh lại đau lòng khi thấy cậu mạnh mẽ tới vậy.
Trần Hạo Thiên hỏi, "Khi nào lành?"
Lý Duệ uống một ngụm trà, đáp, "Một tháng."
Một tháng? Trần Hạo Thiên cau mày, "Ít vậy sao?" Anh còn nghĩ sẽ mất hai tháng chứ.
Lý Duệ cười nhạt, "Với khả năng của máy móc hiện nay, các vết thương có thể lành lại hoàn toàn trong 20 ngày. Cậu ấy cần có thêm thời gian để tập luyện lại. Có thể, sẽ ít hơn một tháng."
Trần Hạo Thiên gật đầu, hỏi, "Cậu ấy muốn làm gì?"
"Cậu ấy nói muốn đứng lên đỉnh cao một lần nữa." Lý Duệ cười một tiếng, nhấn mạnh, "Dựa vào cậu ấy."
Trần Hạo Thiên cười lạnh. Cậu vốn như vậy mà. Bất quá, lần này anh sẽ làm chỗ dựa cho cậu. Nếu cậu không muốn, anh sẽ bí mật đứng đằng sau, và bảo vệ cậu. Đó không phải là chuyện cậu đồng ý hay không.
Ánh mắt xanh biếc loé lên tia sáng quyết đoán, Trần Hạo Thiên nói, "Hãy giúp cậu ấy."
Lý Duệ cười khẩy, giọng điệu hơi lên cao, "Trần Thiếu cũng có ngày cầu xin người khác sao?"
Trần Hạo Thiên không đổi sắc mặt, "Tôi sẽ giúp em trai cậu."
Lý Duệ nghiêm túc nhìn Trần Hạo Thiên, hơi híp mắt lại, "Được."
Trần Hạo Thiên đứng dậy, dứt khoát xoay người rời đi. Dáng vẻ cao thẳng kiêu ngạo quyến rũ vô cùng. Khí thế lạnh lẽo đầy hung ác không ngừng lan toả quanh người anh, tạo cho người ta một áp lực khủng khiếp.
Lý Duệ nhếch môi, tiếp tục uống trà, khẽ nói, "Đúng là vợ chồng." Giống nhau đến bất ngờ.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\*Cốc cốc\* Lúc này vang lên tiếng gõ cửa. Lý Duệ cau mày, đặt tờ báo xuống bàn rồi đứng dậy ra mở cửa.
Ngay khi mở cửa, Lý Duệ liền nở nụ cười, "Xin chào, Trần Thiếu."
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
Lý Duệ ngồi thẳng người, đôi mắt màu phượng hoàng sau mắt kính hơi híp lại sắc bén vô cùng, tao nhã uống một ngụm trà nóng, Lý Duệ lạnh giọng nói, "Trần Thiếu đột nhiên tới thăm nhà tôi, thật khiến cho tôi thụ sủng nhược kinh." Giọng điệu không hề có chút kinh ngạc nào, căn bản chỉ nói cho có lệ.
Trần Hạo Thiên ngồi đối diện, sắc mặt không tính là tốt, giọng nói càng lạnh lẽo hơn, "Tuấn Khải ở đâu?"
Lý Duệ nhếch môi, "Tuấn Khải ? Là Hoàng Tuấn Khải sao? Vợ của Trần Thiếu có liên quan gì đến tôi?"
"Cậu biết kết quả." Trần Hạo Thiên cảnh cáo.
Lý Duệ dựa đầu vào ghế, nhìn sang mấy vệ sĩ đang đứng ở trước cửa nhà mình, cười một tiếng, nói, "Ngày hôm qua, tình trạng của vợ anh vô cùng nguy hiểm, nếu chỉ chậm thêm năm phút, cậu ta sẽ chết."
Bàn tay dưới bàn của Trần Hạo Thiên nắm chặt lại, vẻ mặt vẫn rất bình thản, im lặng chờ đợi Lý Duệ nói tiếp.
"Bất quá, cậu ta sẽ không thể chết được đâu. Không phải máu có thể sẽ ngưng chảy, bởi điều đó không thể xảy ra. Tất nhiên sẽ không tính khả năng được cứu." Lý Duệ nhìn thẳng vào mắt Trần Hạo Thiên, bình tĩnh nói, "Cậu ta có thể tự cứu mình."
Trần Hạo Thiên không nói gì. Lý Duệ cười khẩy, nói, "Tôi không biết cậu ấy đã sống như thế nào. Yếu đuối không có gì tốt, nhưng mà, mạnh mẽ quá cũng không tốt đâu."
Khi băng bó vết thương cho cậu, khuôn mặt cậu không hề nhăn lại, tim cậu vẫn đập với tốc độ bình thường, không vì mất máu nhiều mà đập chậm lại, cũng không vì sắp đối mặt với cái chết mà đập nhanh. Sự thản nhiên đó của cậu làm Lý Duệ không nhịn được nghĩ rằng, có lẽ cậu cũng có cách kéo dài sự sống của bản thân.
Trần Hạo Thiên mím chặt môi, khẽ hỏi, "Tình trạng cậu ấy như thế nào?"
Lý Duệ đáp, "Vết thương trên tay bị lan ra, phải khâu 8 mũi. Vết thương ở hông vẫn như cũ. Nhưng ở chân vô cùng nguy hiểm, cậu ấy đã bị nứt xương, nếu cậu ấy dồn thêm chút trọng lượng xuống chân phải, sẽ có khả năng bị tàn tật." Không phải gãy xương, mà là tàn tật.
Trần Hạo Thiên nhíu mày. Không ngờ cậu lại bị nặng tới mức vậy.
Lý Duệ thở dài một tiếng, như đang tiếc nuối, cũng như đang đau lòng, "Cậu ấy có thể chịu được cơn đau đó. Tuấn Khải chỉ mới mười tám tuổi, cậu ấy là một thiếu gia được cưng chiều. Dù có được huấn luyện, hoặc có thể đã tham gia thực chiến, cậu ấy... đã gặp phải nhiều vết thương khủng khiếp."
Sắc mặt Trần Hạo Thiên tối sầm lại. Cậu tất nhiên không phải mười tám tuổi. Nhưng cậu lại có sức chịu đựng quá tốt, ngay cả những vết thương trên người cậu cũng chịu nổi.
Không biết sao, anh lại đau lòng khi thấy cậu mạnh mẽ tới vậy.
Trần Hạo Thiên hỏi, "Khi nào lành?"
Lý Duệ uống một ngụm trà, đáp, "Một tháng."
Một tháng? Trần Hạo Thiên cau mày, "Ít vậy sao?" Anh còn nghĩ sẽ mất hai tháng chứ.
Lý Duệ cười nhạt, "Với khả năng của máy móc hiện nay, các vết thương có thể lành lại hoàn toàn trong 20 ngày. Cậu ấy cần có thêm thời gian để tập luyện lại. Có thể, sẽ ít hơn một tháng."
Trần Hạo Thiên gật đầu, hỏi, "Cậu ấy muốn làm gì?"
"Cậu ấy nói muốn đứng lên đỉnh cao một lần nữa." Lý Duệ cười một tiếng, nhấn mạnh, "Dựa vào cậu ấy."
Trần Hạo Thiên cười lạnh. Cậu vốn như vậy mà. Bất quá, lần này anh sẽ làm chỗ dựa cho cậu. Nếu cậu không muốn, anh sẽ bí mật đứng đằng sau, và bảo vệ cậu. Đó không phải là chuyện cậu đồng ý hay không.
Ánh mắt xanh biếc loé lên tia sáng quyết đoán, Trần Hạo Thiên nói, "Hãy giúp cậu ấy."
Lý Duệ cười khẩy, giọng điệu hơi lên cao, "Trần Thiếu cũng có ngày cầu xin người khác sao?"
Trần Hạo Thiên không đổi sắc mặt, "Tôi sẽ giúp em trai cậu."
Lý Duệ nghiêm túc nhìn Trần Hạo Thiên, hơi híp mắt lại, "Được."
Trần Hạo Thiên đứng dậy, dứt khoát xoay người rời đi. Dáng vẻ cao thẳng kiêu ngạo quyến rũ vô cùng. Khí thế lạnh lẽo đầy hung ác không ngừng lan toả quanh người anh, tạo cho người ta một áp lực khủng khiếp.
Lý Duệ nhếch môi, tiếp tục uống trà, khẽ nói, "Đúng là vợ chồng." Giống nhau đến bất ngờ.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất