Chương 77: Chương 76 NIỀM TỰ HÀO
Trần Tứ Hùng, Trần Mạnh Dương và Trác Minh Khánh dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu. Bọn họ không ngờ cậu lại nhìn ra được thân phận của Trác Minh Khánh.
Hoàng Tuấn Khải lắc nhẹ ly trà đá trên tay, cảm nhận được cái lạnh của đá bên trong ly, "Anh không cần thiết phải che giấu khí thế quân nhân của mình."
Trác Minh Khánh cười to vài tiếng, hứng thú hỏi, "Tại sao chứ?"
Hoàng Tuấn Khải nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh ta, thản nhiên nói, "Đó là niềm tự hào của anh."
Trác Minh Khánh có quyền tự hào với thân phận của mình. Vào những lúc chiến đấu, khí thế đó sẽ càng bùng cháy, càng thể hiện niềm tự tin của anh ta.
Che giấu niềm tự hào của mình, chẳng phải rất khó chịu sao?
Trác Minh Khánh hơi khựng lại, có chút ngỡ ngàng nhìn cậu. Lời nói của cậu không quá đúng. Bởi vì anh là quân nhân, một khi rời khỏi chiến trường, anh cần phải che giấu khí thế đó của mình, tránh làm lộ sơ hở nguy hiểm.
Nhưng vẻ mặt bình tĩnh của cậu lại giống như muốn khẳng định rằng, lời nói của cậu không sai. Rõ ràng bản thân có cái để tự hào, tại sao cứ phải che giấu điều đó chứ?
Cậu đã luôn tự hào với cái tên Hắc Ám Đại Nhân của mình. Dù cái tên này có bị mọi người làm cho đục màu đen tối hay đầy mùi máu tanh tưởi, cậu vẫn luôn tự hào.
Chẳng phải vì cái gì hết, chỉ là do cậu tự hào vì nó, vậy thôi.
Bất quá, cũng vì quá tự hào với cái tên Hắc Ám Đại Nhân, mà cậu đã quên đi mất tên thật của chính mình, cái tên mà cha mẹ đã tự mình đặt ra cho cậu, Hoàng Tuấn Khải.
Nói cách khác, khả năng cùng tên này khiến cho cậu và thân chủ hoán đổi thân xác của nhau.
Hoàng Tuấn Khải cười lạnh, nói, "Nhưng, đừng quên đi những nỗ lực của mình."
Ai cũng có quyền tự hào vì một chuyện nào đó. Và rồi, họ sẽ quên đi lí do tại sao mình lại tự hào như vậy, quên đi con đường trắc trở để bước đến niềm tự hào đó. Giống như cậu vậy.
Trần Mạnh Dương hơi híp mắt lại, y có một đôi mắt màu xanh biếc giống của Trần Hạo Thiên, được thừa hưởng từ cha y \- Trần Mạnh Khánh. Vào lúc nghiêm túc này, đôi mắt y không khác gì Trần Hạo Thiên, lạnh lùng, kiên định, mang theo một cỗ mơ hồ khiến người ta không thể nhìn ra được y đang nghĩ gì.
Trần Tứ Hùng chậc lưỡi mấy cái, bất đắc dĩ nói, "Anh dâu à, đời còn lâu lắm, cậu đừng nghĩ mấy chuyện phức tạp như vậy."
Có thể nói, đầu óc Trần Tứ Hùng rất đơn giản, y luôn suy nghĩ một cách khách quan rồi tự tìm ra kết luận. Nhưng mà, Trần Tứ Hùng là một trong những hacker đứng đầu Trần Gia. Vì vậy đó chỉ là 'đơn giản' đối với y thôi.
Hoàng Tuấn Khải im lặng, từ chối cho ý kiến.
Lúc này, có ba người đi tới bàn họ. Người ở giữa khá mập mạp, khuôn mặt tròn mũm mĩm, làn da trắng hồng nhìn qua là biết được chăm sóc rất kĩ càng. Trên mặt luôn nở nụ cười tươi rói nhắm chặt cả đôi mắt, là Trác Quân.
Mạnh Cường đi bên cạnh cứ đẩy đẩy gọng kính, trên tay cầm một laptop, ngón tay không ngừng di chuyển linh hoạt trên bàn phím, ánh mắt sắc bén hơi híp lại quan sát màn hình.
Lý An đi cuối cùng cúi gầm mặt, hai bàn tay không ngừng vò góc áo, có vẻ rất lúng túng.
Trác Quân ngồi xuống bên cạnh anh mình, vui vẻ nói, "Hi mọi người!"
So sánh Trác Quân với Trần Minh Khánh, thật sự nhìn không ra hai người họ là anh em, nhất là khi ngồi bên nhau.
Trần \(từ nay mik đồi Mạnh thành Trần nha, lưu ý đây là ko phải gia tộc trần của Hạo Thiên nha\) Cường ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt loé qua tia hứng thú. Lý An rụt rè ngồi xuống một cái ghế cách xa họ nhất.
Trong khi mọi người đều không đáp lại lời chào của Trác Quân, Trần Tứ Hùng giơ tay hình chữ V, cười hì hì, "Hi."
H3vẫn dựa người vào ghế, nhíu mày lại, im lặng quan sát ba người. Một lúc sau, cậu quay sang hỏi Trần Mạnh Dương ngồi bên cạnh, "Trần Cường là em của Trần Minh?" Cậu phát hiện khuôn mặt Trần Cường có nét khá giống Trần Minh.
Trần Mạnh Dương gật đầu, không còn ngạc nhiên trước mắt nhìn của cậu nữa.
Hoàng Tuấn Khải cười khẩy. Trác Quân là em trai của Trần Minh Khánh, Lý An là em của Lý Duệ, Trần Cường thì là em của Trần Minh. Xem ra mấy bạn học cùng phòng cậu đều là người không tầm thường.
Trần Tứ Hùng chống cằm, nói, "Phòng của cậu là hoành tráng nhất đó nha."
Những học sinh ở trong Natural hết 95% là con ông cháu cha. Bất quá, Tràn Tứ Hùng nói không sai, phòng cậu hoàn toàn là những người đứng đầu trong đám con ông cháu cha.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Hoàng Tuấn Khải lắc nhẹ ly trà đá trên tay, cảm nhận được cái lạnh của đá bên trong ly, "Anh không cần thiết phải che giấu khí thế quân nhân của mình."
Trác Minh Khánh cười to vài tiếng, hứng thú hỏi, "Tại sao chứ?"
Hoàng Tuấn Khải nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh ta, thản nhiên nói, "Đó là niềm tự hào của anh."
Trác Minh Khánh có quyền tự hào với thân phận của mình. Vào những lúc chiến đấu, khí thế đó sẽ càng bùng cháy, càng thể hiện niềm tự tin của anh ta.
Che giấu niềm tự hào của mình, chẳng phải rất khó chịu sao?
Trác Minh Khánh hơi khựng lại, có chút ngỡ ngàng nhìn cậu. Lời nói của cậu không quá đúng. Bởi vì anh là quân nhân, một khi rời khỏi chiến trường, anh cần phải che giấu khí thế đó của mình, tránh làm lộ sơ hở nguy hiểm.
Nhưng vẻ mặt bình tĩnh của cậu lại giống như muốn khẳng định rằng, lời nói của cậu không sai. Rõ ràng bản thân có cái để tự hào, tại sao cứ phải che giấu điều đó chứ?
Cậu đã luôn tự hào với cái tên Hắc Ám Đại Nhân của mình. Dù cái tên này có bị mọi người làm cho đục màu đen tối hay đầy mùi máu tanh tưởi, cậu vẫn luôn tự hào.
Chẳng phải vì cái gì hết, chỉ là do cậu tự hào vì nó, vậy thôi.
Bất quá, cũng vì quá tự hào với cái tên Hắc Ám Đại Nhân, mà cậu đã quên đi mất tên thật của chính mình, cái tên mà cha mẹ đã tự mình đặt ra cho cậu, Hoàng Tuấn Khải.
Nói cách khác, khả năng cùng tên này khiến cho cậu và thân chủ hoán đổi thân xác của nhau.
Hoàng Tuấn Khải cười lạnh, nói, "Nhưng, đừng quên đi những nỗ lực của mình."
Ai cũng có quyền tự hào vì một chuyện nào đó. Và rồi, họ sẽ quên đi lí do tại sao mình lại tự hào như vậy, quên đi con đường trắc trở để bước đến niềm tự hào đó. Giống như cậu vậy.
Trần Mạnh Dương hơi híp mắt lại, y có một đôi mắt màu xanh biếc giống của Trần Hạo Thiên, được thừa hưởng từ cha y \- Trần Mạnh Khánh. Vào lúc nghiêm túc này, đôi mắt y không khác gì Trần Hạo Thiên, lạnh lùng, kiên định, mang theo một cỗ mơ hồ khiến người ta không thể nhìn ra được y đang nghĩ gì.
Trần Tứ Hùng chậc lưỡi mấy cái, bất đắc dĩ nói, "Anh dâu à, đời còn lâu lắm, cậu đừng nghĩ mấy chuyện phức tạp như vậy."
Có thể nói, đầu óc Trần Tứ Hùng rất đơn giản, y luôn suy nghĩ một cách khách quan rồi tự tìm ra kết luận. Nhưng mà, Trần Tứ Hùng là một trong những hacker đứng đầu Trần Gia. Vì vậy đó chỉ là 'đơn giản' đối với y thôi.
Hoàng Tuấn Khải im lặng, từ chối cho ý kiến.
Lúc này, có ba người đi tới bàn họ. Người ở giữa khá mập mạp, khuôn mặt tròn mũm mĩm, làn da trắng hồng nhìn qua là biết được chăm sóc rất kĩ càng. Trên mặt luôn nở nụ cười tươi rói nhắm chặt cả đôi mắt, là Trác Quân.
Mạnh Cường đi bên cạnh cứ đẩy đẩy gọng kính, trên tay cầm một laptop, ngón tay không ngừng di chuyển linh hoạt trên bàn phím, ánh mắt sắc bén hơi híp lại quan sát màn hình.
Lý An đi cuối cùng cúi gầm mặt, hai bàn tay không ngừng vò góc áo, có vẻ rất lúng túng.
Trác Quân ngồi xuống bên cạnh anh mình, vui vẻ nói, "Hi mọi người!"
So sánh Trác Quân với Trần Minh Khánh, thật sự nhìn không ra hai người họ là anh em, nhất là khi ngồi bên nhau.
Trần \(từ nay mik đồi Mạnh thành Trần nha, lưu ý đây là ko phải gia tộc trần của Hạo Thiên nha\) Cường ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt loé qua tia hứng thú. Lý An rụt rè ngồi xuống một cái ghế cách xa họ nhất.
Trong khi mọi người đều không đáp lại lời chào của Trác Quân, Trần Tứ Hùng giơ tay hình chữ V, cười hì hì, "Hi."
H3vẫn dựa người vào ghế, nhíu mày lại, im lặng quan sát ba người. Một lúc sau, cậu quay sang hỏi Trần Mạnh Dương ngồi bên cạnh, "Trần Cường là em của Trần Minh?" Cậu phát hiện khuôn mặt Trần Cường có nét khá giống Trần Minh.
Trần Mạnh Dương gật đầu, không còn ngạc nhiên trước mắt nhìn của cậu nữa.
Hoàng Tuấn Khải cười khẩy. Trác Quân là em trai của Trần Minh Khánh, Lý An là em của Lý Duệ, Trần Cường thì là em của Trần Minh. Xem ra mấy bạn học cùng phòng cậu đều là người không tầm thường.
Trần Tứ Hùng chống cằm, nói, "Phòng của cậu là hoành tráng nhất đó nha."
Những học sinh ở trong Natural hết 95% là con ông cháu cha. Bất quá, Tràn Tứ Hùng nói không sai, phòng cậu hoàn toàn là những người đứng đầu trong đám con ông cháu cha.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất