Chương 13: Lo lắng
Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi Ninh Đình Phúc xin nghỉ học, Hoàng Viết Lực ngồi trên ghế hướng ánh mắt sáng ghế trống bên cạnh mình. Tâm trạng hắn hiện tại không tốt, có thể nói là hắn rất bực bội đi. Không nhìn thấy Ninh Đình Phúc khiến cho tâm tình của hắn có một chút mất kiểm soát.
Diệp Hồng Ngân và Viên Thu Huyền là người khổ nhất, hai người trực tiếp hứng chịu gái lạnh và hắc khí đầy u ám của Hoàng Viết Lực. Mọi người thấy tâm trạng của hắn đột nhiên thay đổi thất thường thì không ai dám hỏi tới, đám người Bùi Đăng Ngân cũng không rủ hắn chơi bóng rổ. Mọi người biết hiện tại là thời điểm không nên động vào Hoàng Viết Lực nhất. Động vào mười phần sẽ bị ăn đánh oan.
Hoàng Viết Lực ngồi trong lớp, hắn không bao giờ làm bài tập nên hiện tại hắn đang trút hết sự khó chịu của mình vào game. Đối thủ của hắn vô cùng thảm, bị hắn treo lên đánh đến bầm dập tả tơi. Một đội quân nhanh chóng bị hắn kích sát một loạt.
Hoàng Viết Lực chơi game cũng giống như học tập vậy, hắn luôn luôn làm rất tốt cho dù bản thân chẳng bao giờ có khái niệm cố gắng làm thật tốt.
Alpha cấp S, phân hóa ra thân phận này với bộ não nhanh nhạy, hắn chưa từng thua trong bất kì cuộc đấu nào mà mình tham gia.
Nhận thấy chơi game không thể khiến tâm trạng mình đi lên thì Hoàng Viết Lực ném di động xuống bàn, hắc khí vây quanh hắn còn kinh khủng hơn lúc nãy.
Mọi người còn lại trong lớp lần này cũng vì hắc khí của hắn tỏa ra mà triệt để hoàn toàn ra khỏi lớp. Họ sợ còn ở đây nữa thì sẽ phải đối mặt với tin tức tó khủng bố của Alpha cấp S. Cho dù chỉ là một lượng rất nhỏ thôi thì dù là Alpha hay Omega đều sẽ không thể chịu nổi.
Hoàng Viết Lực mày đẹp cau chặt, đôi mắt đen sẫm sâu thẳm đầy lạnh lẽo, trong đầu hắn hiện tại chỉ có một suy nghĩ duy nhất:" Mèo con yếu đuối này sao còn chưa đi học? "
Câu hỏi này nó lởn vởn trong đầu hắn suốt cả ba ngày qua rồi. Ngày đầu tiên Hoàng Viết Lực không có cảm giác gì, đến ngày thứ hai ánh mắt của hắn bắt đầu vô thức hướng sang chỗ bên cạnh. Đến hôm nay thì sự khó chịu của hắn đã trực tiếp biểu lộ ra bên ngoài. Hoàng Viết Lực đang cảm thấy buồn bực vô cùng.
Hoàng Viết Lực hiện tại có xung động muốn hỏi Ninh Đình Phúc xem rốt cuộc tại sao không đến trường. Ấy thế mà hắn phát hiện ra mình chưa từng trao đổi số điện thoại với cậu, cái này khiến tâm trạng bực bội của hắn càng tăng lên gấp bội.
Ninh Đình Phúc ở nhà cậu đang nằm trên giường mà mê man ngủ, kỳ phát tình đã khiến cho cậu vô cùng mệt mỏi, rất buồn ngủ. Tin tức tố cũng không kiểm soát được mà thoát ra từ tuyến thể lan tràn trong không khí. Cậu đã hạn chế ra khỏi phòng suốt ba ngày qua, thức ăn của cậu luôn được Dương Mậu mang đến tận nơi. Dương Mậu là Beta nên không bị ảnh hưởng, Liễu Như Phương dù rất lo lắng nhưng vì cô là Omega cấp A nên sợ sẽ bị tin tức tố của cậu làm ảnh hưởng nên đành bất lực.
Ninh Đình Phúc vô cùng mệt mỏi với tuyến thể Omega này, đôi lúc cậu đã có ý định phẫu thuật loại bỏ cái tuyến Omega này cho đỡ phiền. Nhưng cậu là Omega cấp S hiếm hoi, phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể lại là một phẫu thuật có thể đem mạng cậu tặng vào tay tử thần luôn cho nên ngay khi cậu nói ra điều này bệnh viện đã lập tức gần như loạn cả lên. Đây cũng là một kiểu tự sát đó, phẫu thuật này trước nay rất ít người thành công.
Ninh Đình Phúc bị rối loạn tin tức tố, đến kì phát tình cậu thường không thể kiểm soát nổi tin tức tố làm loạn trong cơ thể. Những lần phát tình trước nhất là kì phát tình đầu tiên của cậu, vì tránh ảnh hưởng đến người khác vì tin tức tố cao cấp của mình mà Ninh Đình Phúc đã phải cách ly. Thuốc ức chế của cậu sử dụng cũng là loại cao cấp nhất và được chính bệnh viện kê riêng không mất phí. Cậu cần phải sử dụng loại thuốc ức chế này để giảm bớt nồng độ của tin tức tố rối loạn lan tràn trong không khí.
Những loại thuốc ức chế trên thị trường dường như chẳng có tác dụng bao nhiêu đối với kì phát tình dữ dội của cậu. Liều thuốc của cậu mạnh đến nỗi nếu Omega bình thường tiêm vào có thể khiến Omega đó đau đớn từ tuyến thể cho đến cơ thể.
Ninh Đình Phúc nằm mê man trên giường, cơ thể cậu nóng ran, Hạc Nhi trên cổ tay cậu vì cậu di chuyển tay mà nó rung lên từng hồi những tiếng chuông dồn dập.
Ninh Đình Phúc nhìn còn hạc giấy bạc trên cổ tay cậu cười nhẹ nói với nó:" Con không sao, mẹ đừng lo. "
Cậu luôn coi nó là sự hiện diện thay cho Dạ Tiêu Hoa, cậu ghét nó, cũng rất thích nó.
Nằm trên giường cậu đang nghĩ:" Bài tập chắc sẽ nhiều lắm đây..."
Bây giờ cậu chỉ lo về bài tập mà thôi, nghỉ một ngày đã chất đống thì chắc chắn cậu nghỉ đã ba ngày nó còn nhiều hơn nữa.
Kỳ phát tình của Omega cấp S thường là đủ bảy ngày, cậu sẽ không nghỉ đủ bảy ngày bởi vì nếu nghỉ như vậy sẽ khiến người khác nghi ngờ. Ninh Đình Phúc vẫn còn nhớ Hoàng Viết Lực đã thăm dò cậu ở bệnh viện, một Alpha cấp S nghi ngờ, điều này mang đến cảm giác không lành. Cậu cùng lắm sẽ chỉ nghỉ hết ngày mai mà thôi.
Ngày thứ năm của kì phát tình, Ninh Đình Phúc tiêm cho mình một liều thuốc ức chế và xịt một lớp dày thuốc che mùi lên cơ thể mình. Cậu còn cẩn thận đem theo thuốc ức chế và thuốc che mùi trong ba lô. Cậu đang tự cầu mong mọi chuyện xảy ra thuận lợi. Những kì phát tình trước của cậu trừ lần đầu tiên phải cách ly còn lại mọi lần đều là trong hè. Đây là lần đầu tiên cậu đang trong kì phát tình mà phải đến trường như vậy.
Ninh Đình Phúc mặt không biểu cảm bắt xe bus đi đến trường.
Ninh Đình Phúc xuất hiện ở trước cửa lớp, hạc giấy bạc rung lên từng hồi chuông đã thu hút mọi người trong lớp.
Diệp Hồng Ngân đang ngồi hóng chuyện cùng mọi người thấy cậu xuất hiện thì vui mừng chạy đến ôm chầm lấy cậu.
" Trời ơi Tiểu Ninh, cuối cùng cậu cũng đến trường rồi tôi vui quá đi mất! "
Ninh Đình Phúc tiếp nhận cái ôm của Diệp Hồng Ngân một cách cứng nhắc, cậu đấu tranh tư tưởng trong giây lát việc mình tiếp nhận cái ôm này hay đẩy người ra.
Cuối cùng cậu vẫn không đẩy người ra, chỉ cụp mắt nhàn nhạt nói:" Ừ. "
Điền Tịch Linh thấy cậu đã đi học trở lại thì cũng rất xoắn xuýt muốn đến hỏi thăm.
Sau khi Ninh Đình Phúc ngồi xuống ghế thì Điền Tịch Linh đã lấy hết dũng khí đi đến cạnh cậu lắp bắp hỏi:" Cậu... cậu vẫn khỏe chứ? "
Ninh Đình Phúc hơi ngước mắt nhìn Điền Tịch Linh, ánh mắt cậu đã có một chút linh động hơn chứ không lạnh lẽo hờ hững nữa, cậu nhạt giọng đáp:" Tôi không sao. "
Điền Tịch Linh thấy Ninh Đình Phúc chịu đáp lời mình thì ánh mắt đã vui vẻ hơn nhiều gật gật đầu nói:" Không sao là tốt. "
Diệp Hồng Ngân nhìn qua nhìn lại hai người này, ăng ten của cô bắt đầu chuyển động điên cuồng. Điền Tịch Linh quen cậu từ lúc nào vậy chứ? Sao cô lại không biết được vậy? Điền Tịch Linh không lẽ thích cậu ư? Có người muốn đục thuyền của cô sao!?
Ánh mắt của Diệp Hồng Ngân nóng rực nhìn vào hai người trước mặt mình.
Viên Thu Huyền nhìn thấy cảnh này thì cười thích thú:" Chuyện còn thú vị hơn tôi tưởng nha. "
Trương Mai Loan tò mò:" Thú vị cái gì? Nói rõ hơn đi A Huyền. "
Những người còn lại cũng rướn người vào nghe.
Viên Thu Huyền chỉ cười:" Không có gì đâu, chơi thôi. "
Sau đó Viên Thu Huyền đi về chỗ ngồi cùng Diệp Hồng Ngân nói chuyện mấy câu với cậu. Mấy nữ sinh trong lớp cũng nhìn nhau xong người này liếc người kia.
Bỗng chốc bàn của Ninh Đình Phúc đã bị vây chặt lại, người nói ta đáp rôm rả, dĩ nhiên cậu không nói nhiều nhưng cũng không từ chối sự nhiệt tình này nữa. Trong chốc lát, cậu và mọi người đều đã có được phương thức liên lạc của nhau. Ninh Đình Phúc ngơ ngẩn nhìn danh sách bạn bè của mình đã nhiều thêm hơn mười người bạn một lúc, danh bạ cũng như vậy. Dĩ nhiên trong đó có cả Diệp Hồng Ngân và Viên Thu Huyền. Những thành phần giống như An Như Sỹ cũng nhảy vào chen một chân vào danh bạ và bạn bè của cậu.
Lúc này Cao Vĩnh Cường nhìn thấy Ninh Đình Phúc đã đi học thì nhấc di động lên gọi.
Kí túc xá, Hoàng Viết Lực nằm trên giường ngủ, hắn bình thường ngủ không sâu nên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức ngay lập tức.
Hắn nổi cáu, sát khí bắn ra bốn phía nhận điện thoại.
" Cao Vĩnh Cường, cậu muốn chết!? "
Nghe được ngữ điệu lạnh thấu xương của Hoàng Viết Lực thì Cao Vĩnh Cường đã biết chắc chắn hắn đã quên mất cái điều mà hắn đã nhờ anh rồi.
" Lớp trưởng à, không phải cậu nói khi nào Ninh Đình Phúc đi học thì nói với cậu sao? Cậu ta đến trường rồi, đang được mọi người vây quanh kìa. "
Hoàng Viết Lực nghe Cao Vĩnh Cường nói thế cơn buồn ngủ cùng bực bội của hắn đã bay mất hơn nửa rồi.
Hoàng Viết Lực lập tức ngắt điện thoại rồi xuống giường, nhanh chóng vệ sinh cá nhân.
Mèo con yếu đuối đã đi học rồi, lại còn được mọi người vây quanh ư? Hấp dẫn nhiều ong bướm tới vậy cơ à? Rõ ràng mèo con rất kiêu ngạo lạnh lùng cơ mà? Bị mọi người vây quanh là sao!?
Hoàng Viết Lực rất nhanh đã biến mất khỏi kí túc xá.
Chưa bao giờ hắn lại cảm thấy mình nôn nóng như hiện tại.
Vô cùng nôn nóng.
Hắn cũng không biết đây là đơn thuần nôn nóng... hay lo lắng nữa.
Diệp Hồng Ngân và Viên Thu Huyền là người khổ nhất, hai người trực tiếp hứng chịu gái lạnh và hắc khí đầy u ám của Hoàng Viết Lực. Mọi người thấy tâm trạng của hắn đột nhiên thay đổi thất thường thì không ai dám hỏi tới, đám người Bùi Đăng Ngân cũng không rủ hắn chơi bóng rổ. Mọi người biết hiện tại là thời điểm không nên động vào Hoàng Viết Lực nhất. Động vào mười phần sẽ bị ăn đánh oan.
Hoàng Viết Lực ngồi trong lớp, hắn không bao giờ làm bài tập nên hiện tại hắn đang trút hết sự khó chịu của mình vào game. Đối thủ của hắn vô cùng thảm, bị hắn treo lên đánh đến bầm dập tả tơi. Một đội quân nhanh chóng bị hắn kích sát một loạt.
Hoàng Viết Lực chơi game cũng giống như học tập vậy, hắn luôn luôn làm rất tốt cho dù bản thân chẳng bao giờ có khái niệm cố gắng làm thật tốt.
Alpha cấp S, phân hóa ra thân phận này với bộ não nhanh nhạy, hắn chưa từng thua trong bất kì cuộc đấu nào mà mình tham gia.
Nhận thấy chơi game không thể khiến tâm trạng mình đi lên thì Hoàng Viết Lực ném di động xuống bàn, hắc khí vây quanh hắn còn kinh khủng hơn lúc nãy.
Mọi người còn lại trong lớp lần này cũng vì hắc khí của hắn tỏa ra mà triệt để hoàn toàn ra khỏi lớp. Họ sợ còn ở đây nữa thì sẽ phải đối mặt với tin tức tó khủng bố của Alpha cấp S. Cho dù chỉ là một lượng rất nhỏ thôi thì dù là Alpha hay Omega đều sẽ không thể chịu nổi.
Hoàng Viết Lực mày đẹp cau chặt, đôi mắt đen sẫm sâu thẳm đầy lạnh lẽo, trong đầu hắn hiện tại chỉ có một suy nghĩ duy nhất:" Mèo con yếu đuối này sao còn chưa đi học? "
Câu hỏi này nó lởn vởn trong đầu hắn suốt cả ba ngày qua rồi. Ngày đầu tiên Hoàng Viết Lực không có cảm giác gì, đến ngày thứ hai ánh mắt của hắn bắt đầu vô thức hướng sang chỗ bên cạnh. Đến hôm nay thì sự khó chịu của hắn đã trực tiếp biểu lộ ra bên ngoài. Hoàng Viết Lực đang cảm thấy buồn bực vô cùng.
Hoàng Viết Lực hiện tại có xung động muốn hỏi Ninh Đình Phúc xem rốt cuộc tại sao không đến trường. Ấy thế mà hắn phát hiện ra mình chưa từng trao đổi số điện thoại với cậu, cái này khiến tâm trạng bực bội của hắn càng tăng lên gấp bội.
Ninh Đình Phúc ở nhà cậu đang nằm trên giường mà mê man ngủ, kỳ phát tình đã khiến cho cậu vô cùng mệt mỏi, rất buồn ngủ. Tin tức tố cũng không kiểm soát được mà thoát ra từ tuyến thể lan tràn trong không khí. Cậu đã hạn chế ra khỏi phòng suốt ba ngày qua, thức ăn của cậu luôn được Dương Mậu mang đến tận nơi. Dương Mậu là Beta nên không bị ảnh hưởng, Liễu Như Phương dù rất lo lắng nhưng vì cô là Omega cấp A nên sợ sẽ bị tin tức tố của cậu làm ảnh hưởng nên đành bất lực.
Ninh Đình Phúc vô cùng mệt mỏi với tuyến thể Omega này, đôi lúc cậu đã có ý định phẫu thuật loại bỏ cái tuyến Omega này cho đỡ phiền. Nhưng cậu là Omega cấp S hiếm hoi, phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể lại là một phẫu thuật có thể đem mạng cậu tặng vào tay tử thần luôn cho nên ngay khi cậu nói ra điều này bệnh viện đã lập tức gần như loạn cả lên. Đây cũng là một kiểu tự sát đó, phẫu thuật này trước nay rất ít người thành công.
Ninh Đình Phúc bị rối loạn tin tức tố, đến kì phát tình cậu thường không thể kiểm soát nổi tin tức tố làm loạn trong cơ thể. Những lần phát tình trước nhất là kì phát tình đầu tiên của cậu, vì tránh ảnh hưởng đến người khác vì tin tức tố cao cấp của mình mà Ninh Đình Phúc đã phải cách ly. Thuốc ức chế của cậu sử dụng cũng là loại cao cấp nhất và được chính bệnh viện kê riêng không mất phí. Cậu cần phải sử dụng loại thuốc ức chế này để giảm bớt nồng độ của tin tức tố rối loạn lan tràn trong không khí.
Những loại thuốc ức chế trên thị trường dường như chẳng có tác dụng bao nhiêu đối với kì phát tình dữ dội của cậu. Liều thuốc của cậu mạnh đến nỗi nếu Omega bình thường tiêm vào có thể khiến Omega đó đau đớn từ tuyến thể cho đến cơ thể.
Ninh Đình Phúc nằm mê man trên giường, cơ thể cậu nóng ran, Hạc Nhi trên cổ tay cậu vì cậu di chuyển tay mà nó rung lên từng hồi những tiếng chuông dồn dập.
Ninh Đình Phúc nhìn còn hạc giấy bạc trên cổ tay cậu cười nhẹ nói với nó:" Con không sao, mẹ đừng lo. "
Cậu luôn coi nó là sự hiện diện thay cho Dạ Tiêu Hoa, cậu ghét nó, cũng rất thích nó.
Nằm trên giường cậu đang nghĩ:" Bài tập chắc sẽ nhiều lắm đây..."
Bây giờ cậu chỉ lo về bài tập mà thôi, nghỉ một ngày đã chất đống thì chắc chắn cậu nghỉ đã ba ngày nó còn nhiều hơn nữa.
Kỳ phát tình của Omega cấp S thường là đủ bảy ngày, cậu sẽ không nghỉ đủ bảy ngày bởi vì nếu nghỉ như vậy sẽ khiến người khác nghi ngờ. Ninh Đình Phúc vẫn còn nhớ Hoàng Viết Lực đã thăm dò cậu ở bệnh viện, một Alpha cấp S nghi ngờ, điều này mang đến cảm giác không lành. Cậu cùng lắm sẽ chỉ nghỉ hết ngày mai mà thôi.
Ngày thứ năm của kì phát tình, Ninh Đình Phúc tiêm cho mình một liều thuốc ức chế và xịt một lớp dày thuốc che mùi lên cơ thể mình. Cậu còn cẩn thận đem theo thuốc ức chế và thuốc che mùi trong ba lô. Cậu đang tự cầu mong mọi chuyện xảy ra thuận lợi. Những kì phát tình trước của cậu trừ lần đầu tiên phải cách ly còn lại mọi lần đều là trong hè. Đây là lần đầu tiên cậu đang trong kì phát tình mà phải đến trường như vậy.
Ninh Đình Phúc mặt không biểu cảm bắt xe bus đi đến trường.
Ninh Đình Phúc xuất hiện ở trước cửa lớp, hạc giấy bạc rung lên từng hồi chuông đã thu hút mọi người trong lớp.
Diệp Hồng Ngân đang ngồi hóng chuyện cùng mọi người thấy cậu xuất hiện thì vui mừng chạy đến ôm chầm lấy cậu.
" Trời ơi Tiểu Ninh, cuối cùng cậu cũng đến trường rồi tôi vui quá đi mất! "
Ninh Đình Phúc tiếp nhận cái ôm của Diệp Hồng Ngân một cách cứng nhắc, cậu đấu tranh tư tưởng trong giây lát việc mình tiếp nhận cái ôm này hay đẩy người ra.
Cuối cùng cậu vẫn không đẩy người ra, chỉ cụp mắt nhàn nhạt nói:" Ừ. "
Điền Tịch Linh thấy cậu đã đi học trở lại thì cũng rất xoắn xuýt muốn đến hỏi thăm.
Sau khi Ninh Đình Phúc ngồi xuống ghế thì Điền Tịch Linh đã lấy hết dũng khí đi đến cạnh cậu lắp bắp hỏi:" Cậu... cậu vẫn khỏe chứ? "
Ninh Đình Phúc hơi ngước mắt nhìn Điền Tịch Linh, ánh mắt cậu đã có một chút linh động hơn chứ không lạnh lẽo hờ hững nữa, cậu nhạt giọng đáp:" Tôi không sao. "
Điền Tịch Linh thấy Ninh Đình Phúc chịu đáp lời mình thì ánh mắt đã vui vẻ hơn nhiều gật gật đầu nói:" Không sao là tốt. "
Diệp Hồng Ngân nhìn qua nhìn lại hai người này, ăng ten của cô bắt đầu chuyển động điên cuồng. Điền Tịch Linh quen cậu từ lúc nào vậy chứ? Sao cô lại không biết được vậy? Điền Tịch Linh không lẽ thích cậu ư? Có người muốn đục thuyền của cô sao!?
Ánh mắt của Diệp Hồng Ngân nóng rực nhìn vào hai người trước mặt mình.
Viên Thu Huyền nhìn thấy cảnh này thì cười thích thú:" Chuyện còn thú vị hơn tôi tưởng nha. "
Trương Mai Loan tò mò:" Thú vị cái gì? Nói rõ hơn đi A Huyền. "
Những người còn lại cũng rướn người vào nghe.
Viên Thu Huyền chỉ cười:" Không có gì đâu, chơi thôi. "
Sau đó Viên Thu Huyền đi về chỗ ngồi cùng Diệp Hồng Ngân nói chuyện mấy câu với cậu. Mấy nữ sinh trong lớp cũng nhìn nhau xong người này liếc người kia.
Bỗng chốc bàn của Ninh Đình Phúc đã bị vây chặt lại, người nói ta đáp rôm rả, dĩ nhiên cậu không nói nhiều nhưng cũng không từ chối sự nhiệt tình này nữa. Trong chốc lát, cậu và mọi người đều đã có được phương thức liên lạc của nhau. Ninh Đình Phúc ngơ ngẩn nhìn danh sách bạn bè của mình đã nhiều thêm hơn mười người bạn một lúc, danh bạ cũng như vậy. Dĩ nhiên trong đó có cả Diệp Hồng Ngân và Viên Thu Huyền. Những thành phần giống như An Như Sỹ cũng nhảy vào chen một chân vào danh bạ và bạn bè của cậu.
Lúc này Cao Vĩnh Cường nhìn thấy Ninh Đình Phúc đã đi học thì nhấc di động lên gọi.
Kí túc xá, Hoàng Viết Lực nằm trên giường ngủ, hắn bình thường ngủ không sâu nên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức ngay lập tức.
Hắn nổi cáu, sát khí bắn ra bốn phía nhận điện thoại.
" Cao Vĩnh Cường, cậu muốn chết!? "
Nghe được ngữ điệu lạnh thấu xương của Hoàng Viết Lực thì Cao Vĩnh Cường đã biết chắc chắn hắn đã quên mất cái điều mà hắn đã nhờ anh rồi.
" Lớp trưởng à, không phải cậu nói khi nào Ninh Đình Phúc đi học thì nói với cậu sao? Cậu ta đến trường rồi, đang được mọi người vây quanh kìa. "
Hoàng Viết Lực nghe Cao Vĩnh Cường nói thế cơn buồn ngủ cùng bực bội của hắn đã bay mất hơn nửa rồi.
Hoàng Viết Lực lập tức ngắt điện thoại rồi xuống giường, nhanh chóng vệ sinh cá nhân.
Mèo con yếu đuối đã đi học rồi, lại còn được mọi người vây quanh ư? Hấp dẫn nhiều ong bướm tới vậy cơ à? Rõ ràng mèo con rất kiêu ngạo lạnh lùng cơ mà? Bị mọi người vây quanh là sao!?
Hoàng Viết Lực rất nhanh đã biến mất khỏi kí túc xá.
Chưa bao giờ hắn lại cảm thấy mình nôn nóng như hiện tại.
Vô cùng nôn nóng.
Hắn cũng không biết đây là đơn thuần nôn nóng... hay lo lắng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất