Chương 24: Đẹp đôi
Hoàng Viết Lực nghe cậu nói vậy trong phút chốc hắn hơi ngây ngốc, sau đó liền bật cười ghì vòng eo cậu chặt thêm một chút hỏi khẽ:" Cậu rất tin tưởng tôi sẽ đến đây sao, hửm? "
Ninh Đình Phúc không có hứng nói chuyện với hắn, cậu thoát khỏi tay hắn sau đó đi đến cạnh tường đỡ lấy Đặng Minh Nguyệt lo lắng hỏi:" Cậu cảm thấy thân thể hiện tại sao rồi, có chỗ nào không tốt không? "
Đặng Minh Nguyệt vốn chỉ hơi mất sức một chút, đã bình tĩnh trở lại nay nghe được giọng nói êm tai của cậu cô đột nhiên cảm thấy mọi sự sợ hãi lại lần nữa như vũ bão ập đến.
Cô vươn tay ôm chặt lấy cậu gục đầu vào vai cậu mà khóc.
Ninh Đình Phúc nhẹ nhàng vỗ về cô, học ủy đã rất cố gắng rồi. Một Omega như cô ấy lần này có thể chạy thoát đã là vô cùng may mắn rồi.
Nhìn thấy hai người ôm nhau thắm thiết như vậy Hoàng Viết Lực đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ôm cái gì mà ôm chứ? Cũng không thử tự nhìn lại mình xem, còn tưởng mình là Beta thật hay sao mà dám một thân một mình xông đến cái chỗ nguy hiểm bủa vây như vậy chứ!?
" Được rồi, bạn học Đặng, đừng khóc nữa, ra khỏi đây thôi. "
Ngữ điệu hắn lạnh lẽo trầm thấp, bình thường hắn thấy học ủy cũng khá ổn, hiện tại nhìn lại chỉ thấy phiền.
" Ninh Đình Phúc, sao cậu cứ hấp dẫn người khác như vậy? "
Ánh mắt Hoàng Viết Lực trong đêm tối nóng bỏng như lửa cháy nhìn chằm chằm vào hai người mới đang tách ra còn chưa đứng lên phía dưới.
Tuy hiện tại ban đêm không nhìn rõ lắm, thời gian chắc chắn chẳng còn sớm nữa. Nhưng ánh mắt của hắn ghim chặt vào người cậu nóng bỏng như vậy cậu chẳng cần nhìn, chỉ cần cảm nhận thôi cũng biết rằng nó cháy lửa đến thế nào.
Ninh Đình Phúc kéo Đặng Minh Nguyệt đứng dậy sau đó nắm lấy bàn tay cô nhẹ nói:" Ra khỏi đây thôi. "
Cậu kéo cô đi thẳng qua hắn mà không cho hắn lấy một ánh mắt.
Hoàng Viết Lực bị bơ đẹp nhưng hắn cũng chẳng tức giận mà điềm tĩnh lãnh đạm đi theo sau hai người, nhìn càng giống như một vệ sĩ vậy.
Đến khi cậu kéo Đặng Minh Nguyệt ra ngoài đường lớn thì lúc này không chờ cậu chủ đọng buông tay cô thì Hoàng Viết Lực đã dùng một lực mạnh kéo cậu về phía mình.
Ninh Đình Phúc bi bất ngờ, cậu không đề phòng liền lập tức bị hắn kéo tới theo phản xạ của cơ thể mà vươn hai tay ôm lấy thắt lưng hắn.
Đặng Minh Nguyệt đồng tử khẽ mở lớn:!!!
Ninh Đình Phúc thẳng người lên, Hoàng Viết Lực chuyển từ lưng cậu trượt tay xuống ôm trọn vòng eo mảnh khảnh của cậu.
" Cậu buông tay! ": Ninh Đình Phúc nghiến răng ra lệnh.
Hoàng Viết Lực chẳng để lời cậu trong lòng, không những thế hắn còn siết chặt eo cậu hơn một chút, kéo cậu sát thân người hắn hơn một chút. Sự chiếm hữu bốc mùi nồng đậm, đây là hành vi thể hiện sự độc chiếm vô cùng rõ ràng.
Đặng Minh Nguyệt hiện tại không bất ngờ nữa, cô lùi xa năm bước cúi thấp người sau đó nghiêm túc nói:" Xin lỗi!"
Lời xin lỗi này rất rõ ràng đối tượng hướng đến là cậu.
Ninh Đình Phúc nghĩ là cô thấy có lỗi khi kéo cậu vào chuyện này nên lập tức cấu véo Hoàng Viết Lực vài cái để thoát ra khỏi vòng tay hắn sau đó cậu tiến tới:" Không cần.. "
Đặng Minh Nguyệt thẳng người dậy nhìn cậu rồi thẳng thắn hỏi:" Đình Phúc, cậu là Omega phải không? Hơn nữa còn là Omega cấp cao. "
Ninh Đình Phúc lời đến miệng liền dừng lại, ánh mắt cũng hiện rõ vẻ bất ngờ.
Nhìn phản ứng của cậu hắn không lấy làm lạ, theo thông tin hắn tra ra được thì cậu mới phân hóa được 4 tháng, thu phóng tin tức tố trong tình huống bình thường thì dễ dàng. Nhưng muốn kiểm soát được trong tin tức tố Alpha tràn lan như ban nãy là chuyện khó có thể xảy ra. Cho dù là Alpha cấp thấp thì cậu cũng sẽ bị dụ ra một chút tin tức tố, chỉ là cậu không nhận thấy được mà thôi.
"... Cậu nhầm rồi. ": Ninh Đình Phúc cụp mắt, hai tay vô thức siết chặt lại.
Đặng Minh Nguyệt vô cùng khẳng định:" Không, cậu chính là Omega. Ban đầu tôi còn ngờ vực nhưng hiện tại đã chắc chắn hoàn toàn, tin tức tố của cậu tôi không ngửi rõ ràng được. Nhưng chắc chắn cậu là Omega, sinh học ABO tôi luôn đứng thứ hai toàn trường, sau lớp trưởng. "
Hoàng Viết Lực gật đầu, hắn rất có hiểu biết, lý thuyết môn sinh học ABO này hắn luôn được điểm tuyệt đối. Tất cả đối với hắn chỉ như một trò chơi nhàm chán.
Duy có người trước mặt này, Omega cả gan dám có ý định cầm dao 'tẩn' một lũ Alpha là làm hắn thấy bận lòng mà thôi.
Ninh Đình Phúc không tự chủ được mà căng thẳng trong lòng. Cuối cùng ngoài hắn thì cũng vẫn có người nhận ra được cậu là Omega.
" Tôi... "
Cậu chẳng thốt ra được lời nào nữa cả. Cậu cũng không biết bản thân định nói gì vào lúc này.
Đặng Minh Nguyệt rất hiểu lòng người, lại nhận được một ánh mắt không có mấy thiện cảm đến từ vị trí của Hoàng Viết Lực. Cô cười nhẹ tự nhiên nói:
" Không sao, cậu không muốn nói ra lý do tôi cũng không ép. Chuyện này tôi sẽ che dấu cho cậu, đừng lo lắng. Tôi chỉ xin lỗi cậu vì đã đẩy cậu vào nguy hiểm. Cũng cảm ơn cậu vì biết nguy hiểm vẫn bất chấp chạy tới cứu tôi. "
Ninh Đình Phúc nhìn cô với ánh mắt phức tạp sau đó cậu chầm chậm gật đầu. Đây cũng coi như chính là sự thừa nhận cho thân phận Omega của mình.
Đặn Minh Nguyệt bề ngoài không nói gì nhưng trong đầu cô đã khắc sâu hình ảnh hôm nay của hai người cậu và Hoàng Viết Lực.
" Hai người này chắc chắn có mối quan hệ không tầm thường. "
Đặng Minh Nguyệt nghĩ như vậy và cô có suy đoán để chứng thực ý nghĩ của mình là đúng mười phần. Đó là khi tin tức tố của Hoàng Viết Lực được hắn giải phóng ra khỏi cơ thể để áp chế đám Alpha kia, Đặng Minh Nguyệt đã đầu váng mắt hoa, run rẩy trong phút chốc. Đây là phản ứng của cơ thể Omega nếu như gặp phải tin tức tố trấn áp của Alpha. Nếu độ tương thích cao thậm chí còn dẫn đến tình trạng phát tình giả, còn độ tương thích không cao thì sẽ giống như cô, bị áp chế tới không phân biệt được thực hư trong phút chốc.
Nhưng vừa rồi cậu lại chẳng có một phản ứng nào với tin tức tố khủng bố của Hoàng Viết Lực. Thậm chí còn vô cùng bình thản, điều này đã chứng minh được ba điều. Thứ nhất, cậu chắc chắn phải là Omega cấp A trở lên, khả năng là cấp S khoảng 90%. Thứ hai, chắc chắn hai người có mối quan hệ nào đấy. Ví dụ như... đánh dấu tạm thời chẳng hạn? Nếu không thì không bao giờ có chuyện cậu không có một chút phản ứng nào với tin tức tố của hắn. Cuối cùng chính là, tin tức tố của hai người chắc chắn có độ phù hợp rất cao, nếu không cho dù đã đánh dấu tạm thời một lần độ phù hợp không cao thì lần thứ hai tiếp xúc với tin tức tố kia sẽ sinh ra phản ứng bài trừ của cơ thể Omega. Sẽ khiến Omega cảm thấy châm chích khắp cơ thể.
Đặng Minh Nguyệt cô dù sao cũng là học ủy của ban ba, trở thành học ủy cũng có cái lý của nó. Chưa bao giờ cô đưa ra một kết luận nào mà không tìm được lí luận phù hợp cả.
Omega cấp cao đi cùng Alpha cấp cao, theo định luật hấp dẫn của vũ trụ, hai người này chắc chắn là định mệnh của đối phương.
Hoàng Viết Lực không có hứng thú nghe Đặng Minh Nguyệt nói, hắn kéo cậu lại gần mình sau đó hỏi:" Tại sao không chờ tôi đến mới đi cứu người? "
Ninh Đình Phúc lạnh nhạt nhìn hắn:" Vừa rồi cậu đến chỉ kịp giây phút cuối cùng trước thảm họa kinh khủng nhất xảy ra thôi. Nếu như tôi đợi cậu đến thật thì học ủy đã xong rồi. "
Hoàng Viết Lực muốn đáp lại, mà hắn cuối cùng lại chẳng đáp được lời nào. Đúng là như vậy, hắn đến như vừa rồi chỉ cứu được cậu, sẽ không cứu được Đặng Minh Nguyệt.
Hoàng Viết Lực thở ra một hơi lôi di động ra:" Học ủy, thêm phương thức liên lạc của tôi đi. "
Đặng Minh Nguyệt nghe thế thì bỏ di động ra ngoài sau đó cùng Hoàng Viết Lực thêm phương thức liên lạc.
Xong xuôi mọi thứ, cô nhìn thấy cậu đứng bên cạnh hắn, không nhịn được nói.
" Hai cậu thật sự rất đẹp đôi. "
Ninh Đình Phúc không có hứng nói chuyện với hắn, cậu thoát khỏi tay hắn sau đó đi đến cạnh tường đỡ lấy Đặng Minh Nguyệt lo lắng hỏi:" Cậu cảm thấy thân thể hiện tại sao rồi, có chỗ nào không tốt không? "
Đặng Minh Nguyệt vốn chỉ hơi mất sức một chút, đã bình tĩnh trở lại nay nghe được giọng nói êm tai của cậu cô đột nhiên cảm thấy mọi sự sợ hãi lại lần nữa như vũ bão ập đến.
Cô vươn tay ôm chặt lấy cậu gục đầu vào vai cậu mà khóc.
Ninh Đình Phúc nhẹ nhàng vỗ về cô, học ủy đã rất cố gắng rồi. Một Omega như cô ấy lần này có thể chạy thoát đã là vô cùng may mắn rồi.
Nhìn thấy hai người ôm nhau thắm thiết như vậy Hoàng Viết Lực đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ôm cái gì mà ôm chứ? Cũng không thử tự nhìn lại mình xem, còn tưởng mình là Beta thật hay sao mà dám một thân một mình xông đến cái chỗ nguy hiểm bủa vây như vậy chứ!?
" Được rồi, bạn học Đặng, đừng khóc nữa, ra khỏi đây thôi. "
Ngữ điệu hắn lạnh lẽo trầm thấp, bình thường hắn thấy học ủy cũng khá ổn, hiện tại nhìn lại chỉ thấy phiền.
" Ninh Đình Phúc, sao cậu cứ hấp dẫn người khác như vậy? "
Ánh mắt Hoàng Viết Lực trong đêm tối nóng bỏng như lửa cháy nhìn chằm chằm vào hai người mới đang tách ra còn chưa đứng lên phía dưới.
Tuy hiện tại ban đêm không nhìn rõ lắm, thời gian chắc chắn chẳng còn sớm nữa. Nhưng ánh mắt của hắn ghim chặt vào người cậu nóng bỏng như vậy cậu chẳng cần nhìn, chỉ cần cảm nhận thôi cũng biết rằng nó cháy lửa đến thế nào.
Ninh Đình Phúc kéo Đặng Minh Nguyệt đứng dậy sau đó nắm lấy bàn tay cô nhẹ nói:" Ra khỏi đây thôi. "
Cậu kéo cô đi thẳng qua hắn mà không cho hắn lấy một ánh mắt.
Hoàng Viết Lực bị bơ đẹp nhưng hắn cũng chẳng tức giận mà điềm tĩnh lãnh đạm đi theo sau hai người, nhìn càng giống như một vệ sĩ vậy.
Đến khi cậu kéo Đặng Minh Nguyệt ra ngoài đường lớn thì lúc này không chờ cậu chủ đọng buông tay cô thì Hoàng Viết Lực đã dùng một lực mạnh kéo cậu về phía mình.
Ninh Đình Phúc bi bất ngờ, cậu không đề phòng liền lập tức bị hắn kéo tới theo phản xạ của cơ thể mà vươn hai tay ôm lấy thắt lưng hắn.
Đặng Minh Nguyệt đồng tử khẽ mở lớn:!!!
Ninh Đình Phúc thẳng người lên, Hoàng Viết Lực chuyển từ lưng cậu trượt tay xuống ôm trọn vòng eo mảnh khảnh của cậu.
" Cậu buông tay! ": Ninh Đình Phúc nghiến răng ra lệnh.
Hoàng Viết Lực chẳng để lời cậu trong lòng, không những thế hắn còn siết chặt eo cậu hơn một chút, kéo cậu sát thân người hắn hơn một chút. Sự chiếm hữu bốc mùi nồng đậm, đây là hành vi thể hiện sự độc chiếm vô cùng rõ ràng.
Đặng Minh Nguyệt hiện tại không bất ngờ nữa, cô lùi xa năm bước cúi thấp người sau đó nghiêm túc nói:" Xin lỗi!"
Lời xin lỗi này rất rõ ràng đối tượng hướng đến là cậu.
Ninh Đình Phúc nghĩ là cô thấy có lỗi khi kéo cậu vào chuyện này nên lập tức cấu véo Hoàng Viết Lực vài cái để thoát ra khỏi vòng tay hắn sau đó cậu tiến tới:" Không cần.. "
Đặng Minh Nguyệt thẳng người dậy nhìn cậu rồi thẳng thắn hỏi:" Đình Phúc, cậu là Omega phải không? Hơn nữa còn là Omega cấp cao. "
Ninh Đình Phúc lời đến miệng liền dừng lại, ánh mắt cũng hiện rõ vẻ bất ngờ.
Nhìn phản ứng của cậu hắn không lấy làm lạ, theo thông tin hắn tra ra được thì cậu mới phân hóa được 4 tháng, thu phóng tin tức tố trong tình huống bình thường thì dễ dàng. Nhưng muốn kiểm soát được trong tin tức tố Alpha tràn lan như ban nãy là chuyện khó có thể xảy ra. Cho dù là Alpha cấp thấp thì cậu cũng sẽ bị dụ ra một chút tin tức tố, chỉ là cậu không nhận thấy được mà thôi.
"... Cậu nhầm rồi. ": Ninh Đình Phúc cụp mắt, hai tay vô thức siết chặt lại.
Đặng Minh Nguyệt vô cùng khẳng định:" Không, cậu chính là Omega. Ban đầu tôi còn ngờ vực nhưng hiện tại đã chắc chắn hoàn toàn, tin tức tố của cậu tôi không ngửi rõ ràng được. Nhưng chắc chắn cậu là Omega, sinh học ABO tôi luôn đứng thứ hai toàn trường, sau lớp trưởng. "
Hoàng Viết Lực gật đầu, hắn rất có hiểu biết, lý thuyết môn sinh học ABO này hắn luôn được điểm tuyệt đối. Tất cả đối với hắn chỉ như một trò chơi nhàm chán.
Duy có người trước mặt này, Omega cả gan dám có ý định cầm dao 'tẩn' một lũ Alpha là làm hắn thấy bận lòng mà thôi.
Ninh Đình Phúc không tự chủ được mà căng thẳng trong lòng. Cuối cùng ngoài hắn thì cũng vẫn có người nhận ra được cậu là Omega.
" Tôi... "
Cậu chẳng thốt ra được lời nào nữa cả. Cậu cũng không biết bản thân định nói gì vào lúc này.
Đặng Minh Nguyệt rất hiểu lòng người, lại nhận được một ánh mắt không có mấy thiện cảm đến từ vị trí của Hoàng Viết Lực. Cô cười nhẹ tự nhiên nói:
" Không sao, cậu không muốn nói ra lý do tôi cũng không ép. Chuyện này tôi sẽ che dấu cho cậu, đừng lo lắng. Tôi chỉ xin lỗi cậu vì đã đẩy cậu vào nguy hiểm. Cũng cảm ơn cậu vì biết nguy hiểm vẫn bất chấp chạy tới cứu tôi. "
Ninh Đình Phúc nhìn cô với ánh mắt phức tạp sau đó cậu chầm chậm gật đầu. Đây cũng coi như chính là sự thừa nhận cho thân phận Omega của mình.
Đặn Minh Nguyệt bề ngoài không nói gì nhưng trong đầu cô đã khắc sâu hình ảnh hôm nay của hai người cậu và Hoàng Viết Lực.
" Hai người này chắc chắn có mối quan hệ không tầm thường. "
Đặng Minh Nguyệt nghĩ như vậy và cô có suy đoán để chứng thực ý nghĩ của mình là đúng mười phần. Đó là khi tin tức tố của Hoàng Viết Lực được hắn giải phóng ra khỏi cơ thể để áp chế đám Alpha kia, Đặng Minh Nguyệt đã đầu váng mắt hoa, run rẩy trong phút chốc. Đây là phản ứng của cơ thể Omega nếu như gặp phải tin tức tố trấn áp của Alpha. Nếu độ tương thích cao thậm chí còn dẫn đến tình trạng phát tình giả, còn độ tương thích không cao thì sẽ giống như cô, bị áp chế tới không phân biệt được thực hư trong phút chốc.
Nhưng vừa rồi cậu lại chẳng có một phản ứng nào với tin tức tố khủng bố của Hoàng Viết Lực. Thậm chí còn vô cùng bình thản, điều này đã chứng minh được ba điều. Thứ nhất, cậu chắc chắn phải là Omega cấp A trở lên, khả năng là cấp S khoảng 90%. Thứ hai, chắc chắn hai người có mối quan hệ nào đấy. Ví dụ như... đánh dấu tạm thời chẳng hạn? Nếu không thì không bao giờ có chuyện cậu không có một chút phản ứng nào với tin tức tố của hắn. Cuối cùng chính là, tin tức tố của hai người chắc chắn có độ phù hợp rất cao, nếu không cho dù đã đánh dấu tạm thời một lần độ phù hợp không cao thì lần thứ hai tiếp xúc với tin tức tố kia sẽ sinh ra phản ứng bài trừ của cơ thể Omega. Sẽ khiến Omega cảm thấy châm chích khắp cơ thể.
Đặng Minh Nguyệt cô dù sao cũng là học ủy của ban ba, trở thành học ủy cũng có cái lý của nó. Chưa bao giờ cô đưa ra một kết luận nào mà không tìm được lí luận phù hợp cả.
Omega cấp cao đi cùng Alpha cấp cao, theo định luật hấp dẫn của vũ trụ, hai người này chắc chắn là định mệnh của đối phương.
Hoàng Viết Lực không có hứng thú nghe Đặng Minh Nguyệt nói, hắn kéo cậu lại gần mình sau đó hỏi:" Tại sao không chờ tôi đến mới đi cứu người? "
Ninh Đình Phúc lạnh nhạt nhìn hắn:" Vừa rồi cậu đến chỉ kịp giây phút cuối cùng trước thảm họa kinh khủng nhất xảy ra thôi. Nếu như tôi đợi cậu đến thật thì học ủy đã xong rồi. "
Hoàng Viết Lực muốn đáp lại, mà hắn cuối cùng lại chẳng đáp được lời nào. Đúng là như vậy, hắn đến như vừa rồi chỉ cứu được cậu, sẽ không cứu được Đặng Minh Nguyệt.
Hoàng Viết Lực thở ra một hơi lôi di động ra:" Học ủy, thêm phương thức liên lạc của tôi đi. "
Đặng Minh Nguyệt nghe thế thì bỏ di động ra ngoài sau đó cùng Hoàng Viết Lực thêm phương thức liên lạc.
Xong xuôi mọi thứ, cô nhìn thấy cậu đứng bên cạnh hắn, không nhịn được nói.
" Hai cậu thật sự rất đẹp đôi. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất