Chương 25: Phu nhân nhà họ hoàng
Hoàng Viết Lực nghe cô nói vậy thì không nhịn được mà cười đến đôi mắt phượng dài híp cả lại.
" Cậu rất có mắt nhìn đấy. "
Ninh Đình Phúc cho Hoàng Viết Lực một cú đấm nhẹ vào bụng, đủ để khiến cho hắn cảm thấy đau:" Ăn nói linh tinh! "
Đặng Minh Nguyệt nhìn cậu đánh hắn thì mỉm cười, quả nhiên là rất đẹp đôi mà.
" Được rồi, tôi sai rồi, được chưa? "
Hoàng Viết Lực không thể không ngoan ngoãn, nếu không cậu sẽ càng lạnh lùng hơn nữa với hắn mất.
Ninh Đình Phúc nhìn Hoàng Viết Lực là thấy phiền não đầy đầu.
" Chúng ta còn đứng đây hứng gió trời sao!? Ai về nhà nấy thôi. "
Ninh Đình Phúc phiền não nói, hiện tại cậu chỉ mong cách xa hắn hết mức có thể mà thôi.
Sau đó rất nhanh chính là... Đặng Minh Nguyệt đã gọi được người nhà đến đón đi. Chỉ còn lại hai người đang đứng đó mà thôi.
Ninh Đình Phúc nhìn chiếc xe của gia đình Đặng Minh Nguyệt rời đi xong mới chầm chậm tiến bước.
" Cậu đi đâu? ": Hoàng Viết Lực nắm lấy cổ tay cậu kéo lại.
" Đi về. ": Ninh Đình Phúc nhạt giọng đáp.
" Đi bộ về nhà sao!? ": Hoàng Viết Lực nhướng mày.
" Không thì sao!? Cậu phiền thật đấy! ": Ninh Đình Phúc bực bội hất tay Hoàng Viết Lực ra, hôm nay cậu đã bị người ta phát hiện là Omega, hiện tại cậu đang phát bực lên đây.
Hoàng Viết Lực bị hất ra thì cau mày nắm chặt cổ tay cậu kéo người lại gần.
Ninh Đình Phúc vốn đang mất tập trung, nên cậu bị hành động của Hoàng Viết Lực làm giật mình.
" Tôi phiền sao? Không phải cậu gửi tin nhắn cho tôi thì hiện tại tôi ở đây sao? Mèo con, kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn. Cậu thân là Omega dám một thân một mình đối đầu với một đám Alpha tôi còn chưa nói cậu một câu nào. Thế mà cậu dám mở miệng nói tôi phiền ư? "
Chỗ này đang có một vài người qua lại nên Hoàng Viết Lực đã đè giọng xuống thấp nhất đủ cho hắn và cậu nghe.
Ninh Đình Phúc nghe xong, cậu phát hiện là mình không thể đáp được. Nhìn vào đôi mắt đen sâu thăm thẳm của hắn chứa đầy nóng bỏng, quan tâm lẫn bực bội, nó khiến cậu không thể không tránh đi.
" Nào, tôi đưa cậu về nhà. ": Hoàng Viết Lực nói
"... Tôi tự về được, không cần cậu lo. "
Cậu tránh đi ánh mắt của hắn sau đó lạnh nhạt nói, cậu cũng không cố gắng thoát ra khỏi bàn tay của hắn. Đơn giản là vì cậu không thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, lần nào cũng như vậy.
Hoàng Viết Lực:" Tôi có thù gì với cậu sao? Mèo con, tại sao cậu lại tránh mặt tôi làm gì? Cậu là Omega tôi cũng đã biết rồi cơ mà? "
Ninh Đình Phúc không đáp, cậu chỉ cụp mắt xuống không nhìn hắn.
Cậu không muốn đối diện với ánh mắt nóng bỏng của hắn. Nói đúng hơn... Cậu không muốn đối diện với sự quan tâm quá mức rõ ràng của hắn.
Hoàng Viết Lực cũng không nhìn chằm chằm cậu nữa, hắn biết mình có nhìn thủng cậu thì cậu cũng chẳng ngước mặt lên.
" Tôi đã quyết định sẽ đưa cậu về nhà, cậu không thoát được đâu. "
Ninh Đình Phúc cuối cùng cũng không từ chối thành công.
Cậu bị hắn cưỡng chế ném lên xe sau đó ra lệnh:" Bạch Mục, lái xe về khu D."
" Vâng! ": Bạch Mục đã một lần lái tới, cũng biết được Omega này với thiếu gia mình có quan hệ không tầm thường nên chẳng phản đối lấy một lời.
Đến hơn mười giờ tối, Ninh Đình Phúc đi vào nhà, Liễu Như Phương ngay lập tức chạy ra.
Cô khựng lại khi cách cậu 2m, cô muốn tiến bước mà lại không dám, chỉ có thể nóng ruột gấp gáp hỏi:" Tiểu thiếu gia, cậu.. Cậu không sao chứ!? Có bị thương ở đâu không? "
Ninh Đình Phúc thấy kì lạ khi Liễu Như Phương không cuống quýt chạy đến bên mình như mọi khi. Đáng lẽ cô không dám giống như Dương Mậu, sẽ xoay cậu một vòng xem cậu có sao không nhưng chắc chắn cũng sẽ cuống quýt tay chân lúng túng chạy đến gần cậu mới đúng.
" Chị sao thế, Chị Phương? ": Ninh Đình Phúc cau mày, cậu nhìn thấy cô có điểm kì lạ.
Liễu Như Phương nuốt nước bọt, lại lùi ra sau một bước nhỏ:" Tiểu thiếu gia, tin tức tố Alpha trên người cậu... Rất mạnh, tôi không thể đến gần cậu được. "
Nghe Liễu Như Phương nói thế cậu liền hiểu.
" Mẹ nó Hoàng Viết Lực!! "
Cậu gằn giọng đầy bực bội, nhất định là hắn để lại tin tức tố trên người cậu!
Hừ! Y hệt một con chó!
Vậy mà lại để lại tin tức tố trên người cậu!? Đúng là muốn chết!
"... Em không sao chị đừng lo, bà Mậu đã khỏe hơn chưa chị? "
Liễu Như Phương gật đầu:" Bà Mậu nhiệt độ đã giảm đi chút chút rồi, không sốt cao, chỉ ho khan mà thôi. "
Ninh Đình Phúc gật gật đầu sau đó đi nhanh một mạch lên phòng.
Vào phòng cậu lập tức lấy đồ đi tắm, cậu nhất định phải tắm sạch cái tin tức tố vị cà phê chết tiệt này!
Hoàng Viết Lực quay trở lại ký túc xá nam của trường, Gia Khánh chủ nhật vẫn có bảo vệ. Một vài học sinh xa nhà sẽ được ở lại đây đến những kì nghỉ lớn mới về nhà. Hoàng Viết Lực muốn ở hay muốn đi căn bản nhà trường quản không được.
Vào trong phòng, hắn vừa mới đặt lưng nằm xuống giường cầm di động lên tay định gửi tin nhắn cho cậu thì.
[ Ninh Đình Phúc đã hủy kết bạn với bạn ]
Nhìn dòng chữ Hoàng Viết Lực khẽ cười, chắc chắn là đang tức giận chuyện hắn để lại tin tức tố trên người cậu rồi.
Cũng chẳng sao, muốn chặt đứt liên lạc với hắn thì cậu đừng mơ!
____________
Thứ hai đầu tuần đầy náo nhiệt, Ninh Đình Phúc đeo khẩu trang khoác cặp đi vào trường. Chắc là do hôm qua đêm hôm cậu còn tắm rửa cho nên cậu bị cảm, hơi sốt nhẹ.
Ngay trên sân trường cậu gặp Đặng Minh Nguyệt.
Đặng Minh Nguyệt nghe cậu ho vài tiếng thì lo lắng hỏi:" Cậu bị bệnh sao Tiểu Ninh? "
Ninh Đình Phúc:" Sao cậu cũng học Diệp Hồng Ngân gọi tôi như vậy rồi? "
Đặng Minh Nguyệt thấy cậu bắt sai trọng điểm rồi:" Bị bệnh sao? Có phải do..."
Ninh Đình Phúc ngắt lời cô:" Không phải, là tại Hoàng Viết Lực. "
Đặng Minh Nguyệt nghe thế thoáng ngơ ra sau đó mỉm cười đầy ý tứ nhìn cậu:".. Ồ. "
Ninh Đình Phúc bị ánh mắt của cô nhìn đến đã lạnh lại còn lạnh hơn, nổi hết da gà da vịt:" Học ủy cậu đang nghĩ gì hả? "
Đặng Minh Nguyệt bật cười khúc khích:" Không, không có gì, là tôi sai rồi. "
Ninh Đình Phúc vô cùng mệt tim, cậu thấy đúng rồi, Hoàng Viết Lực chắc chắn hắn chính là khắc tinh của cuộc đời cậu rồi!
Xung quanh hai người lúc này đột nhiên vang lên tiếng thảo luận.
" Kia... hình như là hạng hai hoa khôi của trường chúng ta phải không? Beta đầu tiên tranh được top hai của ban ba đó!! "
" Cậu có nhìn nhầm không? Tôi thấy không giống mà. "
" Rõ ràng rất giống! Tuy không nhìn thấy mặt nhưng rõ ràng là cùng một người mà! Cậu xem đi! Bên cạnh cậu ấy là học ủy của ban ba đấy! Tôi còn biết cả tên cô ấy, Đặng Minh Nguyệt! "
" Nhìn kìa, Beta truyền thuyết của Gia Khánh chúng ta kìa! "
" Ảnh giáo bá up lên rõ ràng nhìn rất ngoan, sao hiện tại... nhìn lại hơi tàn nhẫn nhỉ? "
" Cậu biết cái gì! Đây người ta gọi là tướng phu thê, đúng là kém hiểu biết! "
" Di động đâu! Đem ra chụp mau! "
Tiếng thảo luận khá nhỏ nhưng do rất nhiều người cùng thảo luận một chủ đề cho nên nó cuối cùng vẫn lọt tai hai người đang đi trên sân.
Ninh Đình Phúc đang đeo khẩu trang nhưng ánh mắt thể hiện rõ sự sầu đời lạnh lùng của cậu.
Vụ này cũng từ Hoàng Viết Lực mà ra!
Mẹ kiếp!
Đặng Minh Nguyệt nghe hết những lời mọi người xung quanh nói thì không khỏi cảm thấy muốn cười.
Ninh Đình Phúc quay ngoắt sang nhìn cô, ánh mắt sắc bén của cậu như muốn nói: Cậu dám cười!?
Đặng Minh Nguyệt liền cố gắng nhịn cười.
Cứ tưởng như vậy đã xong rồi, nhưng khi hai người vừa đi tới gần cửa lớp thì giọng nói đầy vẻ đắc chí của Hoàng Viết Lực.
" Nhìn Ninh Đình Phúc ít thôi, phu nhân nhà tôi không phải để các cậu nhòm ngó. "
Mọi người trong lớp kinh ngạc trăm miệng một lời.
" Phu nhân nhà họ Hoàng!? "
" Cậu rất có mắt nhìn đấy. "
Ninh Đình Phúc cho Hoàng Viết Lực một cú đấm nhẹ vào bụng, đủ để khiến cho hắn cảm thấy đau:" Ăn nói linh tinh! "
Đặng Minh Nguyệt nhìn cậu đánh hắn thì mỉm cười, quả nhiên là rất đẹp đôi mà.
" Được rồi, tôi sai rồi, được chưa? "
Hoàng Viết Lực không thể không ngoan ngoãn, nếu không cậu sẽ càng lạnh lùng hơn nữa với hắn mất.
Ninh Đình Phúc nhìn Hoàng Viết Lực là thấy phiền não đầy đầu.
" Chúng ta còn đứng đây hứng gió trời sao!? Ai về nhà nấy thôi. "
Ninh Đình Phúc phiền não nói, hiện tại cậu chỉ mong cách xa hắn hết mức có thể mà thôi.
Sau đó rất nhanh chính là... Đặng Minh Nguyệt đã gọi được người nhà đến đón đi. Chỉ còn lại hai người đang đứng đó mà thôi.
Ninh Đình Phúc nhìn chiếc xe của gia đình Đặng Minh Nguyệt rời đi xong mới chầm chậm tiến bước.
" Cậu đi đâu? ": Hoàng Viết Lực nắm lấy cổ tay cậu kéo lại.
" Đi về. ": Ninh Đình Phúc nhạt giọng đáp.
" Đi bộ về nhà sao!? ": Hoàng Viết Lực nhướng mày.
" Không thì sao!? Cậu phiền thật đấy! ": Ninh Đình Phúc bực bội hất tay Hoàng Viết Lực ra, hôm nay cậu đã bị người ta phát hiện là Omega, hiện tại cậu đang phát bực lên đây.
Hoàng Viết Lực bị hất ra thì cau mày nắm chặt cổ tay cậu kéo người lại gần.
Ninh Đình Phúc vốn đang mất tập trung, nên cậu bị hành động của Hoàng Viết Lực làm giật mình.
" Tôi phiền sao? Không phải cậu gửi tin nhắn cho tôi thì hiện tại tôi ở đây sao? Mèo con, kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn. Cậu thân là Omega dám một thân một mình đối đầu với một đám Alpha tôi còn chưa nói cậu một câu nào. Thế mà cậu dám mở miệng nói tôi phiền ư? "
Chỗ này đang có một vài người qua lại nên Hoàng Viết Lực đã đè giọng xuống thấp nhất đủ cho hắn và cậu nghe.
Ninh Đình Phúc nghe xong, cậu phát hiện là mình không thể đáp được. Nhìn vào đôi mắt đen sâu thăm thẳm của hắn chứa đầy nóng bỏng, quan tâm lẫn bực bội, nó khiến cậu không thể không tránh đi.
" Nào, tôi đưa cậu về nhà. ": Hoàng Viết Lực nói
"... Tôi tự về được, không cần cậu lo. "
Cậu tránh đi ánh mắt của hắn sau đó lạnh nhạt nói, cậu cũng không cố gắng thoát ra khỏi bàn tay của hắn. Đơn giản là vì cậu không thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, lần nào cũng như vậy.
Hoàng Viết Lực:" Tôi có thù gì với cậu sao? Mèo con, tại sao cậu lại tránh mặt tôi làm gì? Cậu là Omega tôi cũng đã biết rồi cơ mà? "
Ninh Đình Phúc không đáp, cậu chỉ cụp mắt xuống không nhìn hắn.
Cậu không muốn đối diện với ánh mắt nóng bỏng của hắn. Nói đúng hơn... Cậu không muốn đối diện với sự quan tâm quá mức rõ ràng của hắn.
Hoàng Viết Lực cũng không nhìn chằm chằm cậu nữa, hắn biết mình có nhìn thủng cậu thì cậu cũng chẳng ngước mặt lên.
" Tôi đã quyết định sẽ đưa cậu về nhà, cậu không thoát được đâu. "
Ninh Đình Phúc cuối cùng cũng không từ chối thành công.
Cậu bị hắn cưỡng chế ném lên xe sau đó ra lệnh:" Bạch Mục, lái xe về khu D."
" Vâng! ": Bạch Mục đã một lần lái tới, cũng biết được Omega này với thiếu gia mình có quan hệ không tầm thường nên chẳng phản đối lấy một lời.
Đến hơn mười giờ tối, Ninh Đình Phúc đi vào nhà, Liễu Như Phương ngay lập tức chạy ra.
Cô khựng lại khi cách cậu 2m, cô muốn tiến bước mà lại không dám, chỉ có thể nóng ruột gấp gáp hỏi:" Tiểu thiếu gia, cậu.. Cậu không sao chứ!? Có bị thương ở đâu không? "
Ninh Đình Phúc thấy kì lạ khi Liễu Như Phương không cuống quýt chạy đến bên mình như mọi khi. Đáng lẽ cô không dám giống như Dương Mậu, sẽ xoay cậu một vòng xem cậu có sao không nhưng chắc chắn cũng sẽ cuống quýt tay chân lúng túng chạy đến gần cậu mới đúng.
" Chị sao thế, Chị Phương? ": Ninh Đình Phúc cau mày, cậu nhìn thấy cô có điểm kì lạ.
Liễu Như Phương nuốt nước bọt, lại lùi ra sau một bước nhỏ:" Tiểu thiếu gia, tin tức tố Alpha trên người cậu... Rất mạnh, tôi không thể đến gần cậu được. "
Nghe Liễu Như Phương nói thế cậu liền hiểu.
" Mẹ nó Hoàng Viết Lực!! "
Cậu gằn giọng đầy bực bội, nhất định là hắn để lại tin tức tố trên người cậu!
Hừ! Y hệt một con chó!
Vậy mà lại để lại tin tức tố trên người cậu!? Đúng là muốn chết!
"... Em không sao chị đừng lo, bà Mậu đã khỏe hơn chưa chị? "
Liễu Như Phương gật đầu:" Bà Mậu nhiệt độ đã giảm đi chút chút rồi, không sốt cao, chỉ ho khan mà thôi. "
Ninh Đình Phúc gật gật đầu sau đó đi nhanh một mạch lên phòng.
Vào phòng cậu lập tức lấy đồ đi tắm, cậu nhất định phải tắm sạch cái tin tức tố vị cà phê chết tiệt này!
Hoàng Viết Lực quay trở lại ký túc xá nam của trường, Gia Khánh chủ nhật vẫn có bảo vệ. Một vài học sinh xa nhà sẽ được ở lại đây đến những kì nghỉ lớn mới về nhà. Hoàng Viết Lực muốn ở hay muốn đi căn bản nhà trường quản không được.
Vào trong phòng, hắn vừa mới đặt lưng nằm xuống giường cầm di động lên tay định gửi tin nhắn cho cậu thì.
[ Ninh Đình Phúc đã hủy kết bạn với bạn ]
Nhìn dòng chữ Hoàng Viết Lực khẽ cười, chắc chắn là đang tức giận chuyện hắn để lại tin tức tố trên người cậu rồi.
Cũng chẳng sao, muốn chặt đứt liên lạc với hắn thì cậu đừng mơ!
____________
Thứ hai đầu tuần đầy náo nhiệt, Ninh Đình Phúc đeo khẩu trang khoác cặp đi vào trường. Chắc là do hôm qua đêm hôm cậu còn tắm rửa cho nên cậu bị cảm, hơi sốt nhẹ.
Ngay trên sân trường cậu gặp Đặng Minh Nguyệt.
Đặng Minh Nguyệt nghe cậu ho vài tiếng thì lo lắng hỏi:" Cậu bị bệnh sao Tiểu Ninh? "
Ninh Đình Phúc:" Sao cậu cũng học Diệp Hồng Ngân gọi tôi như vậy rồi? "
Đặng Minh Nguyệt thấy cậu bắt sai trọng điểm rồi:" Bị bệnh sao? Có phải do..."
Ninh Đình Phúc ngắt lời cô:" Không phải, là tại Hoàng Viết Lực. "
Đặng Minh Nguyệt nghe thế thoáng ngơ ra sau đó mỉm cười đầy ý tứ nhìn cậu:".. Ồ. "
Ninh Đình Phúc bị ánh mắt của cô nhìn đến đã lạnh lại còn lạnh hơn, nổi hết da gà da vịt:" Học ủy cậu đang nghĩ gì hả? "
Đặng Minh Nguyệt bật cười khúc khích:" Không, không có gì, là tôi sai rồi. "
Ninh Đình Phúc vô cùng mệt tim, cậu thấy đúng rồi, Hoàng Viết Lực chắc chắn hắn chính là khắc tinh của cuộc đời cậu rồi!
Xung quanh hai người lúc này đột nhiên vang lên tiếng thảo luận.
" Kia... hình như là hạng hai hoa khôi của trường chúng ta phải không? Beta đầu tiên tranh được top hai của ban ba đó!! "
" Cậu có nhìn nhầm không? Tôi thấy không giống mà. "
" Rõ ràng rất giống! Tuy không nhìn thấy mặt nhưng rõ ràng là cùng một người mà! Cậu xem đi! Bên cạnh cậu ấy là học ủy của ban ba đấy! Tôi còn biết cả tên cô ấy, Đặng Minh Nguyệt! "
" Nhìn kìa, Beta truyền thuyết của Gia Khánh chúng ta kìa! "
" Ảnh giáo bá up lên rõ ràng nhìn rất ngoan, sao hiện tại... nhìn lại hơi tàn nhẫn nhỉ? "
" Cậu biết cái gì! Đây người ta gọi là tướng phu thê, đúng là kém hiểu biết! "
" Di động đâu! Đem ra chụp mau! "
Tiếng thảo luận khá nhỏ nhưng do rất nhiều người cùng thảo luận một chủ đề cho nên nó cuối cùng vẫn lọt tai hai người đang đi trên sân.
Ninh Đình Phúc đang đeo khẩu trang nhưng ánh mắt thể hiện rõ sự sầu đời lạnh lùng của cậu.
Vụ này cũng từ Hoàng Viết Lực mà ra!
Mẹ kiếp!
Đặng Minh Nguyệt nghe hết những lời mọi người xung quanh nói thì không khỏi cảm thấy muốn cười.
Ninh Đình Phúc quay ngoắt sang nhìn cô, ánh mắt sắc bén của cậu như muốn nói: Cậu dám cười!?
Đặng Minh Nguyệt liền cố gắng nhịn cười.
Cứ tưởng như vậy đã xong rồi, nhưng khi hai người vừa đi tới gần cửa lớp thì giọng nói đầy vẻ đắc chí của Hoàng Viết Lực.
" Nhìn Ninh Đình Phúc ít thôi, phu nhân nhà tôi không phải để các cậu nhòm ngó. "
Mọi người trong lớp kinh ngạc trăm miệng một lời.
" Phu nhân nhà họ Hoàng!? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất