Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 26: Cuối cùng cũng rời khỏi!

Trước Sau
Sau một năm bôn ba tìm kiếm, đối mặt với biết bao nhiêu nguy hiểm nhỏ và hai lần nguy hiểm lớn, gian truân vô cùng, cuối cùng còn phải trá giá khá đắt mới thoát thân được.

Việc này đã tạo ảnh hưởng rất lớn đến chàng trai bình thường đã sống hai đời như Giản Lục, cũng khiến cậu hiểu rằng thế giới này tàn khốc nhường nào. Mắc kẹt trong không gian sương xám, Giản Lục chỉ có một mong muốn, đó là đưa Hynes ra ngoài an toàn.

Sau khi đến đích, Giản Lục nhận ra đây là một pháp trận lớn rất hiếm thấy, nó dựa vào nguyên tố phép thuật trong không gian sương xám để vận hành, đây cũng là lí do vì sao năng lượng của Giản Lục luôn bị không gian này hút mất. Trong pháp trận tràn ngập những năng lượng chẳng lành, sương xám liên tiếp tràn ra từ trung tâm pháp trận, khuếch tán vào không gian.

Bấy giờ dường như pháp trận đang hoạt động, xung quanh có rất nhiều ma thú cấp cao tụ lại, chúng húc vào pháp trận như mất trí, tiếc là không có tác dụng gì, ngược lại, càng đến gần pháp trận, sương mù bên trong càng ngấm vào cơ thể.

Khi nhìn thấy số lượng ma thú cấp cao dày đặc đếm không xuể kia, cơ thể hai người căng chặt theo quán tính, uy áp của ma thú cấp cao khiến mặt mũi họ trắng bệch, phải chờ một lúc lâu sau mới quen dần.

Đại lục Olaven chú trọng sức mạnh và huyết mạch, kẻ cấp cao có khả năng áp chế kẻ cấp thấp, ma thú thuộc loài cấp cao cũng có thể áp chế ma thú huyết mạch cấp thấp, đàn ma thú này toàn cấp tám trở lên, việc áp chế hai người là điều không phải nghi ngờ. Nhưng Hynes chỉ bị sức mạnh của nó áp chế rồi nhanh chóng thích ứng, khác với Giản Lục không thể động đậy nổi.

Hynes cảm nhận thấy rất rõ chỗ khác lạ trong cơ thể của mình, y nhìn sang Giản Lục, ngờ vực trong lòng, nhưng giờ không phải lúc để tìm hiểu.

So với những ma thú cấp thấp bị sương mù ăn mòn, da thịt những con ma thú cấp cao này tạm coi như đầy đủ, có lẽ do khả năng kháng độc của ma thú cấp cao tốt hơn, chống lại được sự ăn mòn của sương mù, nhưng nếu chúng mãi vẫn không tìm được đường ra, âu cũng sẽ trở thành những sinh vật đáng sợ mất hết máu thịt, bị mưa độc làm mất đi lý trí thôi.

Giản Lục và Hynes nấp sau một tảng đá lớn cách pháp trận phép thuật không xa, Giản Lục phát hiện, càng đến gần, năng lượng trong cơ thể cậu tiêu hao càng nhanh đến mức không còn lại chút gì, vì thế sau khi tạo ra khiên bảo vệ cho hai người, cậu cũng chẳng mất công uống thuốc phép bổ sung năng lượng nữa.

Một khiên phép thuật có thể dùng trong năm giờ, có khiên ngăn cách sương xám cũng tốt.

“Thưa ngài, pháp trận phép thuật này do thiên nhiên tạo thành hay do con người làm ra?” Hynes hỏi, một tay y giữ chặt thanh kiếm phép thuật đã mẻ, cảnh giác nhìn quanh.

Giản Lục quan sát một lúc, hít thật sâu, phân tích tình hình hiện tại theo suy đoán của mình: “Hẳn là thiên nhiên tạo thành, nó là pháp trận phép thuật tổng hợp, ngoài khả năng hút năng lượng, còn có thể dịch chuyển không gian.” Sương xám kia hẳn là do pháp trận mang từ nơi khác vào không gian này.

Hai mắt Hynes lóe sáng, cổng dịch chuyển không gian, nghĩa là họ có thể rời khỏi đây. Nghĩ thế, y lại nhìn những con ma thú cấp cao đang công kích pháp trận, tức thì hiểu ra.

Tuy bây giờ họ chưa biết không gian này hình thành ra sao, nhưng có lẽ sinh vật sống ở đây cũng giống họ, đều vô tình rơi vào khe liên thông rồi bị mang đến đây, không ra khỏi được, chỉ đành chạy khắp nơi tìm đường ra, sau một thời gian dài, chúng dần bị sương xám ăn mòn, trở thành loài sinh vật tà ác chỉ biết cắn người, còn chẳng bằng cả vong linh. Dọc đường đi, họ cũng gặp một số thi thể nhân loại, thế là càng tin vào suy đoán này hơn.

Khả năng cao nhất bây giờ là đường ra nằm trong pháp trận này, chỉ cần tấn công pháp trận, phá hủy nó từ bên ngoài là sẽ có được cơ hội rời khỏi đây. Những con ma thú cấp cao đó lớn bằng này, thông minh chẳng kém gì nhân loại, có lẽ cũng phát hiện ra nên mới luôn công kích pháp trận.

“Hynes, cậu canh gác, ta suy luận thử xem.” Giản Lục dặn dò.



“Ngài cứ yên tâm.”

Giản Lục ngồi xuống đất, trước mặt xuất hiện một khay phép thuật hình tròn, sau khi uống thuốc phép bổ sung năng lượng, cậu bèn bắt đầu suy luận.

Lần suy luận này mất ba ngày ba đêm, Giản Lục phải cố hết sức để tính toán, vì vốn kiến thức hiện tại của cậu có hạn, không đủ khả năng suy luận về loại pháp trận cỡ lớn như vậy. Tuy rằng từ năm bảy tuổi đã học bùa chú phép thuật, nội dung học tập bao gồm cuộn giấy và pháp trận, nhưng vì thời gian có hạn, học chưa được sâu. May nhờ thư viện với lượng sách đa chủng loại của Thần điện Ánh Sáng bù vào thiếu sót này của cậu, mảng lý thuyết chắc chắn vững hơn bạn cùng lứa nhiều.

Sau khi suy luận xong, Giản Lục nhanh chóng uống một lọ thuốc phép, sử dụng hai cụm Thánh quang trong không gian hệ thống giúp mình giảm bớt mệt mỏi, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Hynes, cậu mỉm cười nói: “Hynes, không thể phá hỏng pháp trận này, nhưng nó có hạn sử dụng, nên chúng ta chỉ cần chờ thôi.”

Hynes nhìn đám ma thú, không hề hoài nghi lời cậu nói.

Cứ thế chờ trọn một tháng.

Hai người ẩn nấp, cẩn thận tránh bị đám ma thú cấp cao đứng trước pháp trận phát hiện. Có lẽ do ở cạnh ma thú cấp cao một tháng, Hynes đã quen với hơi thở và uy áp của chúng, y hoàn toàn chẳng cảm thấy gì. So với y, Giản Lục luôn căng thẳng, không thoải mái được như vậy.

Về tình trạng của Hynes, Giản Lục cũng hiểu vài phần, có lẽ vì dòng máu rồng Hoàng Kim trong người y là tộc rồng đứng đầu đại lục Olaven, hơn nữa còn là rồng Hoàng Kim mạnh nhất trong các loài, huyết mạch cao quý trời sinh, tất nhiên sẽ không coi những ma thú kia ra gì.

Tuy dòng máu rồng Hoàng Kim của Hynes chưa thức tỉnh, nhưng y lại là người có khả năng thức tỉnh thành rồng Hoàng Kim nhất, thêm vào ảnh hưởng của huyết mạch, nên y không sợ đám ma thú cấp cao. Bấy giờ chẳng qua do sức mạnh bị hạn chế thôi, một ngày nào đó dòng máu trong người thức tỉnh, dù y không mạnh bằng những ma thú cấp cao này, nhưng nhờ vào uy áp từ huyết mạch thì vẫn hơn chúng.

Giản Lục tính ra rằng pháp trận này là một pháp trận phức hợp, nó có thể hút năng lượng phép thuật, đồng thời cũng có tác dụng như cổng dịch chuyển không gian, cứ cách mười năm sẽ có một lần dịch chuyển, thời gian mỗi lần không đến nửa giờ, khi đó sương xám phiền phức trong pháp trận sẽ không còn, vừa lúc để người bên ngoài bước vào trong, rồi dịch chuyển đến nơi khác.

Đây là cơ hội duy nhất, họ may mắn bắt gặp đợt mở ra mỗi mười năm của cổng dịch chuyển không gian.

Cái khó là làm sao để giành được cơ hội dịch chuyển với các ma thú cấp cao.

Tuy trước đó đã dự tính rất nhiều phương án, nhưng khi cổng dịch chuyển không gian mở ra, họ hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ thêm gì cả, Hynes bế phắt Giản Lục lên, theo chân ma thú cấp cao nhảy vào pháp trận. May là lúc này những con ma thú cấp cao xung quanh cũng tranh thủ từng giây để có cơ hội rời đi, không rảnh để ý hai người đi nhờ xe.

Thậm chí để cho tiện, Hynes còn to gan nhảy lên lưng một con sói cấp tám, để con sói dùng tốc độ nhanh nhất đưa họ vào pháp trận, y còn nâng một tay cầm kiếm phép, đấu khí hóa thành hình một chiếc roi dài quất bay trăn cấp tám muốn giành vị trí của sói.

Giản Lục ngây ra túm chặt lông sói, cậu nghĩ, nhất định vì con sói này nể tình Hynes vừa giúp nó giành vị trí, hơn nữa muốn chờ đến lúc ra ngoài rồi mới xử lý hai con người nhỏ bé dám coi nó như phương tiện đi lại, nên mới tạm không để ý đến họ.

Vừa vào pháp trận, hai người bỗng thấy cơ thể bị kéo tuột đi, sau đó biến mất tại chỗ.

Đây là lần đầu tiên họ bước vào cổng dịch chuyển không gian, cảm giác không gian chuyển dời và bị đè ép chẳng dễ chịu chút nào, sau khi ra ngoài, Hynes nhanh chóng ôm Giản Lục nhảy khỏi lưng sói, Giản Lục tận dụng cơ hội tạo ra khiên phép, đúng lúc chặn đòn tấn công của con sói nọ.



Tuy có khiên phép ngăn chặn, nhưng ảnh hưởng từ công kích của ma thú cấp cao vẫn đẩy văng họ đi, chưa kịp nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh đã bay ra sau, đập vào vách núi sừng sững rồi rơi thẳng xuống.

Giản Lục bị ngã ngất lần hai.

Khi tỉnh lại, cậu nghe thấy tiếng tí tách rất rõ, gió mát của thiên nhiên phả vào mặt, có cả nguyên tố phép thuật dày đặc khiến cậu cảm thấy từng lỗ chân lông trên người đều giãn ra, đây là những thứ không tài nào cảm nhận được khi ở trong không gian sương xám.

“Ngài tỉnh rồi à?”

Giản Lục mở choàng mắt, thấy Hynes ngồi dựa vào vách đá, tay cầm một cây đèn phép phát ra ánh sáng le lói, bấy giờ y đang cúi đầu nhìn cậu. Với góc độ này, cậu nhanh chóng nhận ra mình đang nằm trong ngực y.

Đầu óc Giản Lục trống rống trong tích tắc, đoạn chậm rãi ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, phát hiện họ đang ở trong một hang động tối đen, bèn hỏi: “Đây là đâu?”

“Hang động dưới lòng đất, chúng ta ra ngoài rồi.” Hynes đáp, hai mắt lấp lánh nhìn cậu, ở nơi Giản Lục không nhìn thấy, y khẽ mân mê đầu ngón tay, nơi ấy hãy còn vươn cảm giác mềm mại nhẵn nhụi, tiếc rằng Giản Lục tỉnh quá sớm.

Theo lời Hynes, Giản Lục biết khi họ ra ngoài thì bị sói tấn công, mất kiểm soát ngã xuống hang động dưới đất này, cậu ngất nửa giờ nên Hynes không đi xung quanh dò đường, chỉ ngồi tại chỗ chờ cậu tỉnh lại.

Tuy bị ngã gãy hai cái xương sườn, nhưng dùng một lọ thuốc phép, chẳng mấy chốc đã hết đau.

Sau khi xử lý xong vết thương trên người, cả hai xem xét xung quanh, thấy hang động này không có nguy hiểm gì, chỉ có vài ma thú nhỏ sinh sống. Thế là hai người định ở đây nghỉ ngơi một chút, chờ hồi sức lại rồi tìm đường lên mặt đất. Ít ra thì họ đã rời khỏi không gian quái dị bị cô lập kia, chẳng cần lo không ra được.

Dựng lều xong, Giản Lục vào phòng tắm trong lều vệ sinh cá nhân, thay một chiếc áo choàng sạch sẽ, trở lại làm Thánh tử lạnh lùng cao quý của Thần điện Ánh Sáng, không còn vẻ chật vật như một năm vừa qua. Cậu cầm gương ngắm mặt mình, quả nhiên khuôn mặt này rất hợp với thuộc tính được đặt ra cho Thánh tử Ánh Sáng, cậu dằn vặt đến vậy, ấy mà chỉ cần sửa sang một chút là lại có thể tiếp khách rồi, loại khí chất cao quý xuất trần như này đúng là trang bị tốt của những kẻ giả thần lừa bịp.

Sau khi ăn uống no nê, Giản Lục bắt đầu minh tưởng hồi phục năng lượng.

Nhưng chỉ mới minh tưởng một lát, cậu chợt mở mắt, nói với Hynes đang ngạc nhiên nhìn sang: “Ta cảm thấy nguyên tố phép thuật ở đây rất dồi dào.”

Hynes mừng rỡ: “Chẳng lẽ nơi này có đá phép, hoặc Tinh linh nguyên tố?”

Giản Lục cười thầm, cảm thấy y mơ đẹp quá rồi, bèn nói: “Chưa biết.”

Hynes nóng lòng lắm, nếu tìm được Tinh linh nguyên tố, để nó dung hợp với Giản Lục, vậy chỉ có lợi hơn cho cậu. Rất nhiều Pháp sư cả đời cũng chẳng gặp được một Tinh linh nguyên tố nào,  không biết lần này họ có may mắn như vậy không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau