Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 68: Tung tích của Nước thần

Trước Sau
Nửa ngày sau, đội ngũ của họ về đến thị trấn nhỏ đang nép mình trong gió tuyết.

Khi hai chiếc xe trượt tuyết di chuyển vào thị trấn, trấn nhỏ tĩnh lặng không có phản ứng gì, vẫn cứ sừng sững lặng lẽ dưới gió tuyết. Ngoài pháp trận thấp thoáng vài con thú tuyết mờ ảo như hòa làm một với tuyết.

Sau khi đã an toàn đi vào trấn, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, sự mừng rỡ khi vừa thoát khỏi cõi chết bấy giờ tràn đầy cả cõi lòng. Còn Giản Lục, cậu cảm nhận sự yên bình nơi trấn nhỏ, cũng bất giác mỉm cười. Tuy nguy hiểm thật, nhưng thành quả gặt được cũng đủ để họ thỏa mãn.

Đến thế giới này đã mười mấy năm, bao lần gặp phải những mối hiểm nguy, nhưng đây là nguy hiểm nhất, suýt nữa thì mất cả mạng.

Quán trọ vẫn không có khách, hiển nhiên lúc này không có đội buôn nào ghé vào khiến thị trấn càng thêm vắng lặng, dân số ở đây vốn không nhiều lắm, họ duy trì cuộc sống bằng cách trao đổi nhu yếu phẩm với các đội buôn đi ngang. Thế nên thấy đội ngũ của họ chỉ có hai chiếc xe tuyết, biết rằng không có vật phẩm gì để trao đổi, các cư dân không ai đến làm phiền họ.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Joyce đích thân đến tìm hai người.

Đã an toàn ra khỏi Ngục Ma, đến lúc trả ơn rồi.

Phòng trọ vô cùng đơn sơ, ngoài một chiếc giường lớn thì sofa để tiếp khách cũng chẳng có, đành phải mời khách ngồi lên tấm thảm trải dưới đất, lót thêm vài tấm đệm.

Nước ép quả Shatin lại được mang ra tiếp đãi.

Joyce ho khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt, thân mình gầy yếu cho người ta cảm giác hắn là một kẻ bệnh tật vô dụng. Nhưng Giản Lục và Hynes từng nhìn hình thể lúc hóa ma của hắn rồi, nên không đối đãi với hắn như người bệnh, chỉ hơi tò mò với việc biến từ Nhân loại sang Ma tộc rất đỗi kỳ lạ của hắn.

Có lẽ do từng sóng vai chiến đấu, những trận đấu sống còn là thứ dễ tạo dựng tình cảm gắn bó giữa những chàng trai nhất, nên Joyce đối xử với hai người cũng khác đi, không giấu giếm họ điều gì, hắn cười nói: “Mẹ ta là một Chiến sĩ, năm xưa khi đang rèn luyện trên đại lục thì bị cuốn vào khe không gian đến vị diện Ma giới, khó khăn lắm mới thoát ra được thì đã hoài thai dòng giống của Ma tộc mất rồi. Ông ngoại không nỡ để bà chết, bèn bí mật góp nhặt rất nhiều thuốc phép cao cấp, còn nhờ đến một người bạn, khó khăn lắm mới lấy được một lọ Nước thần của tộc Tinh linh…”

“Nước thần?” Giản Lục chợt hỏi.

Joyce thấy cậu bất ngờ, bèn hỏi: “Cậu biết Nước thần à?”

“Biết sơ sơ, nhưng ta tưởng Nước thần là thứ chỉ có trong truyền thuyết, nghe đâu đến Thần điện Ánh Sáng còn không có nữa là.” Giản Lục nói đầy ẩn ý.

Nước thần là vật phẩm của Thần giới, quá quý giá và ít ỏi nên trên đại lục Olaven, người biết đến nó không nhiều, có chăng chỉ là một vài người có thân phận cực kỳ cao, biết được qua những cách đặc biệt. Giản Lục không ngờ tộc Tinh linh lại có Nước thần mình mong nhớ ngày đêm.

“Thời trẻ ông ngoại ta từng cứu một người, người nọ có vài mối quan hệ với tộc Tinh linh, vậy nên ông đã đi khắp nơi tìm kiếm cách cứu mẹ ta, người nọ đã nói điều này cho ông, Nước thần có thể bảo vệ tính mạng khi bà sinh nở nhưng lại hủy hoại sức khỏe của bà, làm đấu khí tan biến, trở thành một người bình thường…” Nói đoạn, Joyce lộ nét xót xa.

Tuy không biết người mà Hội trưởng Thương hội Griffin cứu là ai, nhưng có thể lấy được Nước thần của tộc Tinh linh vốn bài ngoại thì hẳn không phải người thường, Joyce không nói rõ, Giản Lục cũng không gặng hỏi, thật ra cậu đã vạch sẵn kế hoạch trong đầu.

Nước thần không chỉ cứu mạng mẹ Joyce mà còn cải tạo cơ thể Joyce, lúc vừa sinh ra, tuy hắn ốm yếu nhưng thoạt trông chỉ như một đứa bé Nhân loại chứ không phải Bán ma nhân.

Tất nhiên Hội trưởng Thương hội Griffin rất đỗi vui mừng về việc này. Bán ma nhân là chủng tộc mà cả Ma giới lẫn Nhân giới đều không chấp nhận, hơn nữa vì Ma tộc tàn bạo thích giết chóc nên xưa nay vẫn không tài nào chung sống hòa bình với Nhân loại được, Nhân loại cũng luôn xua đuổi Ma tộc, không ưa cả Bán ma nhân.

Dần dà, mỗi Bán ma nhân sinh ra đều thành kẻ bị bỏ rơi, thậm chí vì không được cả hai tộc chấp nhận nên đa số Bán ma nhân đều thành kẻ phản loạn, gây ra rất nhiều chuyện trả thù Nhân loại, khiến Nhân loại càng hận thấu xương, ai cũng muốn giết họ.



Hội trưởng Thương hội Griffin vốn còn rầu rĩ chẳng biết tương lai phải đối mặt với cháu ngoại Bán ma nhân thế nào, giờ thì không cần lo lắng nữa, tuy sức khỏe của Joyce yếu hơn trẻ con bình thường một chút, nhưng với tài lực của Thương hội Griffin thì không lo thiếu dược liệu cao cấp giữ mạng cho hắn.

Joyce cứ thế làm Nhân loại bình thường đến năm tuổi, vào năm lên năm, trong một lần bị bắt cóc, Joyce hóa Ma lần đầu tiên, trở thành Bán ma nhân.

Khi Hội trưởng Thương hội Griffin biết tin này, ông tưởng chừng không dám tin. Nhưng nuôi thằng bé năm năm, dù có là Bán ma nhân đi chăng nữa thì cũng đã có tình cảm sâu đậm, sao có thể vì nó là Bán ma nhân mà ruồng bỏ nó đây?

May mà sau khi Joyce chiến đấu đến hao hết sức lực sẽ biến về hình thể Nhân loại, cũng nhờ thế nên hắn mới che giấu được thân phận Bán ma nhân, sống cùng Nhân loại. Chỉ vài người biết Joyce là Bán ma nhân, số còn lại đã chết cả rồi.

Trong lúc Joyce kể lại chuyện của mình cho Giản Lục, đôi mắt của Rius cứ nhìn qua nhìn lại hai người họ, tuy không có ý muốn chém giết gì nhưng làm sao qua mắt được Hynes, y cười nhạt một tiếng khiến Rius sợ đến mức vội vã rụt cổ về.

Joyce thấy vậy vỗ vai Rius nói: “Rius là người hầu của ta, cậu ấy luôn lo cho an toàn của ta, mong cậu đừng trách.”

Hynes đặt một bàn tay lên vai Giản Lục, nheo mắt nhìn hắn, ánh mắt vừa sắc bén vừa u ám: “Liệu sau khi giao dịch xong, ngài Griffin có định sai người giết bọn ta diệt khẩu không? Như những người biết chuyện trước đây?”

Giản Lục liếc nhìn y, không nói gì.

Joyce lắc đầu, nở nụ cười ung dung: “Ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế.”

“Ồ? Sao lại nói vậy?” Đặt tay trên vai Giản Lục, Hynes nhẹ nhàng mơn trớn những sợi tóc bạc của cậu.

Giản Lục quay đầu, nhìn Hynes với gương mặt vô cảm.

“Ta đánh không lại các cậu, dù có tập trung tất cả lực lượng của Thương hội Griffin, nếu không diệt trừ ngay được, ắt sẽ để lại hậu họa.” Joyce thẳng thừng, ánh mắt nhìn hai người họ mang vẻ tò mò: “Vả lại Thương hội Griffin vẫn chưa điều tra ra thân phận của các cậu.”

Từ khi gặp hai người, Joyce đã sai người của Thương hội Griffin điều tra thông tin về họ, tiếc rằng chỉ biết họ đột ngột xuất hiện trong thành Ferral chứ không có thông tin chi tiết nào nữa. Tất nhiên Joyce sẽ không cho là Thương hội Griffin kém cỏi trong mảng tìm hiểu tin tức, việc này chỉ chứng tỏ một điều.

Rằng lai lịch của hai người này không hề đơn giản, thậm chí đã có ai đó đang giúp họ giấu giếm thân phận. Có thể khẳng định rằng, sau lưng họ là một thế lực khổng lổ, không nên trở mặt làm gì.

Cũng vì vậy mà khi hợp tác với họ, Joyce chưa từng tính đến chuyện xem họ là vật hy sinh, hắn muốn tận dụng sức mạnh của họ để tăng tỉ lệ thành công cho hành trình đến Ngục Ma.

Sự thật chứng minh, quyết định của Joyce cực đúng đắn. Chưa bàn đến việc Giản Lục là Pháp sư ánh sáng, chỉ riêng sức mạnh của Hynes khi giết Ác ma Vực Sâu và lớp vảy màu vàng trên tay y thôi cũng đủ khiến người ta sợ hãi rồi.

“Anh không sợ chúng tôi nói ra thân phận Bán ma nhân à?” Hynes nhìn hắn, chẳng mấy mặn mà: “Người thừa kế thương hội lớn nhất đại lục lại là Bán ma nhân, tin này hẳn sẽ khiến rất nhiều thế lực thích thú đấy, đủ để làm Thương hội Griffin tổn thất nặng nề, còn khiến nhiều đối thủ của thương hội muốn nhúng tay xâu xé.”

“Các cậu sẽ làm vậy à?” Joyce nhìn hết người này đến người nọ, cuối cùng ánh mắt cố định trên mặt Giản Lục.

Giản Lục nhìn lại hắn, đáp một cách thản nhiên: “Không đâu.”

Chắc chắn là không rồi! Rõ ràng đã tạo dựng được quan hệ tốt đẹp với Bán ma nhân, chỉ có kẻ ngớ ngẩn mới không cần sự trợ giúp lớn lao của hắn. Hơn nữa Thương hội Griffin trải rộng khắp đại lục, là thần may mắn chính hiệu, sao có thể vì chuyện cỏn con như người của tộc nào mà làm ra việc kém khôn ngoan như thế?

Vả lại Giản Lục rất vui được kết bạn với toàn bộ hậu cung của nữ chính, như vậy sẽ giảm bớt thế lực chống lưng cho nữ chính, và đạt được mục đích thay đổi kết cục thế giới bị hủy diệt.



Joyce mỉm cười, nụ cười điềm đạm nho nhã, khác xa vẻ ngang tàng khi hóa Ma của hắn.

Hynes cười khẩy, dời tầm nhìn xuống dưới.

Cuộc trò chuyện rất vui vẻ, tuy vẫn còn điều giấu nhau nhưng đã dựng nên tình hữu nghị cơ bản.

“Ta đã lấy được hoa Máu, bao giờ anh cần?” Giản Lục hỏi.

Joyce vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của hoa Máu ở chỗ Giản Lục, cho là cậu đặt trong vật phẩm không gian, nghĩ một lát rồi nói: “Nếu hai cậu không vội thì chờ đến khi chúng ta rời khỏi vùng đất phía Bắc rồi bàn tiếp được không? Nơi này gần Ngục Ma quá.”

Giản Lục gật đầu, cậu hiểu ý hắn, nếu không có không gian hệ thống chặn lại mùi hương của hoa Máu thì e đã bị vị Ma vương kia phát hiện từ lâu rồi. Hoa Máu không chỉ là thánh dược chữa bệnh của Nhân loại, còn là thứ Ma tộc thèm khát, không thì đã chẳng biến Ngục Ma thành thiên đường của ma vật để nuôi dưỡng hoa Máu.

Joyce vừa đi, Hynes đã lập tức giữ lấy cánh tay của Giản Lục kéo cậu lại gần.

“Sao thế?”

“Vết thương của anh.” Hynes nói ngắn gọn đủ ý.

Trong lúc lấy hoa Máu, Giản Lục bị thương nặng, sau đó lại vội vàng vẽ pháp trận dịch chuyển không gian, vết thương không được xử lý tốt, bây giờ khắp người cậu chi chít những vết thương chưa khép miệng, rửa xong thì mặt mày trắng bệch do mất máu quá nhiều.

Giản Lục có hơi bất đắc dĩ, sau khi bị y đẩy lên giường, phần áo sau lưng bị vén lộ ra vết cào đáng sợ, tuy không còn chảy máu nữa nhưng vẫn thấy rõ chỗ da thịt bị rạch.

Da Giản Lục rất trắng, hơn nữa không hề có chút tỳ vết nào, vậy nên vết thương từ vai kéo dài đến lưng trông càng đáng sợ hơn.

Đôi mắt xanh thẳm của Hynes trào dâng cảm xúc khó ai hiểu được.

Giản Lục ngồi quay lưng lại nên không thấy những chuyển biến trên mặt y, cậu cảm thấy có bàn tay sờ quanh miệng vết thương, bèn nói: “Không sao đâu, lát nữa ta hồi lại năng lượng phép thuật là chữa hết ngay.”

Hynes ậm ừ, đoạn cúi đầu hôn thật khẽ lên phần da cạnh miệng vết thương.

“Hynes?”

Mái tóc vàng mềm mại cọ vào lưng, cảm giác ươn ướt khiến Giản Lục suýt đã nhảy dựng lên, cậu quay đầu nhìn.

“Sao thế?”

Thấy vẻ mặt bất ngờ của thiếu niên, cậu nghĩ bụng có phải mình nhạy cảm quá rồi không, chắc là khi y cúi đầu xem xét vết thương thì vô tình đụng phải lưng mình thôi.

Hai người đều là đực rựa cả, đụng chạm một chút cũng đâu có sao…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau