Chương 73: Làm sao để chiến thắng lòng trung thành của nam chính hậu cung?
Mỗi ngày trên đảo Tarantas là một ngày vui.
Niềm vui này đến từ phong cảnh tuyệt đẹp và độc đáo của Tarantas và sự đa dạng về phong tục tập quán. Ngày nào Giản Lục và Hynes cũng ra khỏi biệt thự, không tham quan trên đảo thì tới bờ biển, hoặc thưởng thức những món ăn ngon của đảo Tarantas, hải sản phong phú nên ẩm thực cũng đa dạng, suốt nửa tháng nay cậu chưa ăn món nào hai lần.
Trời xanh biển xanh, ngoài biển chim sải cánh, trên bờ cát trắng phau, những cô nàng gợi cảm, những cô bé bán hoa… tạo nên một khung cảnh thanh bình yên ả.
Giản Lục khoác một chiếc áo choàng màu xanh lam, chân mang giày cỏ đi trên cát.
Từ ngày thứ hai đặt chân lên đảo Tarantas, cậu đã không mặc áo phép nữa. Lí do là vì Pháp sư quá hiếm, chỉ Pháp sư tập sự thôi cũng khiến người thường kính sợ không dám đến gần. Trong mắt đại đa số cư dân trên đại lục Olaven, Pháp sư là một loại người cực kỳ bí ẩn, tuyệt đối không thể dây vào, vì cách họ trả thù vừa bí ẩn vừa tàn bạo.
Tất nhiên như thế là nói quá, nhưng người bình thường cho rằng một Pháp sư dù không có cấp bậc gì cũng đủ khiến họ khổ sở, dần dà mới tạo nên tình trạng này.
Để tránh việc trở thành đối tượng bị vây xem và xa lánh, Giản Lục dứt khoát thay áo phép bằng chiếc áo choàng được người hầu của lâu đài chuẩn bị, thoạt trông thì bình thường, đơn điệu, nhưng chất vải lại rất trơn tru mềm mại, nghe nói loại vải này giá nghìn vàng, vô cùng đắt đỏ. Còn đôi giày cỏ dưới chân nghe đâu được Tinh linh khéo léo bện ra, còn đắt giá hơn nữa.
Giản Lục có một người bạn Tinh linh là Priestley nên cũng không hiếm lạ gì đồ vật của Tinh linh, nhưng đôi giày này đi rất vừa chân, dù đi trong nước cũng ôm sát chân, không bị nặng.
Giản Lục băng qua bãi cát, bước xuống biển, đến bên một tảng đá lớn trồi lên trên mặt biển, tay cầm một con dao gọt bằng gỗ cứa mạnh vào một loại rêu biển bám trên đá, loại rêu biển này trông thì rất bình thường, nhưng từ khi Giản Lục phát hiện nó là một loại dược liệu để điều chế thuốc chúc phúc, ngày nào cậu cũng đến đây cạy về.
Tiếc rằng tuy sống ngay sát biển nhưng rêu chỉ có một lớp mỏng, lúc thu hoạch tốn cả thời gian lẫn công sức, lại còn không được ngắt bằng phép thuật, nếu không sẽ làm mất dược tính của nó, đành phải kiên trì cắt từng chút một.
Sống nửa tháng trên đảo Tarantas, hằng ngày Giản Lục và Hynes ra ngoài dạo chơi nên phát hiện ra rất nhiều sinh vật quý hiếm kỳ lạ trong biển, được ngắm nhìn rất nhiều cảnh đẹp, thậm chí còn tìm ra vài loại nguyên liệu phép thuật, khiến cậu phải ngợi ca sự diệu kỳ của đảo Tarantas, đây đúng là vùng đất thiêng của các loài sinh vật phép thuật, thảo nào đến hoa trên đảo cũng có chứa phép thuật.
Giản Lục cạo được một mẩu rêu bằng móng tay, cẩn thật cất vào bình thủy tinh, khi rêu chạm vào đáy bình, ánh sáng màu xanh phát tán ra xung quanh, sau đó rêu xanh nhanh chóng biến thành một viên đá màu đỏ nhạt điểm xuyết họa tiết hình bọt biển.
Nhìn quá trình biến đổi này, Giản Lục không khỏi tấm tắc, nếu không tự tay thu hoạch thì đúng là không thể ngờ rằng loại đá màu đỏ nhạt trong thuốc chúc phúc hóa ra vốn là như thế.
Khi Giản Lục tiếp tục thu hoạch viên đá tiếp theo thì “rào”, một cái đầu trồi lên khỏi mặt nước cạnh đó.
“Giản!”
Hynes ngoi lên khỏi mặt nước, bám vào tảng đá Giản Lục đang đứng, nói với cậu: “Muốn xuống biển chơi không?” Đoạn lấy ra hai viên kẹo phép thuật.
Giản Lục lắc đầu: “Khu quanh đây đã xem hết cả rồi, chẳng có gì đẹp.” So với đi chơi thì cậu hứng thú hơn với việc tìm xem trên đảo Tarantas có nguyên liệu phép thuật nào hữu ích không rồi nhặt chúng về.
Tất nhiên Hynes biết tính cậu, bèn tiếp lời: “Giản, ban nãy em phát hiện dưới đáy biển có một khu rừng, trên những thân cây trong đó xuất hiện dao động kỳ lạ trông khá giống nguyên liệu phép thuật, cùng đi xem nhé.”
Giản Lục có hứng đi ngay, mấy ngày qua, những thứ Hynes tìm được rất hiếm khi khiến cậu thất vọng, cậu nhanh chóng nhận kẹo phép thuật, ngậm vào rồi nhảy xuống nước.
Hynes kéo cậu theo, thân mình như một chú cá thỏa sức tung tăng trong nước chẳng gặp khó khăn gì, kéo cậu lặn sâu xuống mãi.
Đáy biển vào ban ngày đẹp như một tòa thủy cung kỳ diệu, ánh mặt trời chói chang rọi xuống mặt biển, qua dòng nước mát lạnh, có thể thấy rõ mọi thứ dưới này, từ những loài thực vật phát triển như thường trong nước đến những loài cá sắc màu sặc sỡ bơi ngang, bị người khác chạm vào sẽ sợ đến mức nhảy bắn ra xa, tạo nên một luồng bọt khí.
Hynes dẫn Giản Lục dạo vòng quanh phía dưới đảo Tarantas.
Đảo Tarantas càng xuống dưới càng phình to, khiến người ta có cảm giác nó như một ngọn núi lớn giữa lòng biển, diện tích trên mặt nước chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Họ lặn tận hai giờ, Hynes mới ra hiệu cho Giản Lục rằng đã đến nơi.
Bấy giờ họ đứng trước một rừng cây thủy sinh, rừng cây này trông có vẻ giống cây sam đỏ, chen chúc nhau trên một sườn dốc, phủ từ trên xuống dưới, diện tích không lớn, nhưng khi vào rừng sẽ phát hiện thật ra nó rất rộng, hơn nữa cây nào cây nấy cao hơn mười trượng, to vô cùng.
Đến gần rừng cây, Giản Lục quả thật cũng cảm nhận được dao động phép thuật kỳ lạ.
Giản Lục tạo ra một lồng phép thuật ngăn nước biển ở bên ngoài.
“Giản, anh cứ ở đây chờ em, em vào hái cho anh.” Hynes xung phong nhận việc.
“Cùng vào.” Giản Lục đâu thể yên tâm để y vào một mình, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, hai người còn có thể hỗ trợ nhau.
Hynes cười tủm tỉm đáp lời, y biết ngay rằng khi tới những nơi chưa nắm rõ tình hình, Giản Lục sẽ không để y vào một mình.
Hai người cùng vào khu rừng dưới biển, dạo chơi một lát mới tới trước một cây sam biển lớn, Hynes kéo Giản Lục bơi lên giữa cây, đến gần một cái hốc rồi lấy một viên tinh thể màu đỏ bên trong đưa cho Giản Lục.
Giản Lục cầm lấy ngắm nghía, nhận ra đây là một loại nhựa cây, nhựa cây mà còn đẹp hơn cả phỉ thúy đỏ tốt nhất, phát ra ánh sáng đỏ lấp lánh khi đặt dưới ánh mặt trời. Dao động phép thuật lúc trước cảm nhận được đến từ chúng, tuy hiện giờ còn chưa biết chúng có tác dụng gì, nhưng vừa sờ vào đã thấy không phải vật tầm thường.
Giản Lục thích nhặt nhạnh mấy thứ kỳ lạ về nghiên cứu, nay phát hiện trong loại nhựa cây này có dao động phép thuật thì vui lắm, bèn cùng Hynes tập trung đi moi hốc cây, chỉ sau hai giờ đã được mấy trăm miếng nhựa cây.
Khi hai người đang hăm hở tìm tòi, những đợt sóng bỗng đong đưa dữ dội, dường như trong biển có một người khổng lồ đột ngột chuyển mình, nước biển nối tiếp nhau xô tới, áp lực của nước khiến hai Nhân loại hơi khó thở. Hai người trốn ra phía sau một cây đại thụ, để đại thụ cản lại sức ép ấy.
“Có chuyện gì vậy?”
Hynes nhíu mày, nói nhỏ: “Giản, em lại cảm nhận được động tĩnh lạ kia.”
Hơn nữa vì bây giờ đang ở trong một khu rừng dưới biển, nên cảm nhận càng thêm rõ rệt.
Giản Lục suy nghĩ thật kỹ, mấy hôm nay cậu phát hiện du khách đến đảo Tarantas đa phần là người bình thường khá giả, tuy cũng có không ít Pháp sư và Chiến sĩ nhưng số này không kham nổi chi phí đắt đỏ trên đảo Tarantas, còn mấy chuyện rảnh rỗi ngày ngày đâm đầu vào trong biển, tự mình ra chỗ xa như họ, thì đa số người đều không hứng thú làm.
Cũng vì thế mà trên đảo Tarantas có nhiều nơi kỳ bí nhưng lại ít người khám phá. Lại thêm thi thoảng quanh đảo Tarantas xuất hiện những gợn sóng kỳ lạ, người bình thường vào trong nước rất dễ mất mạng, dần dần không để du khách tùy ý xuống nước mà có thời gian tham quan nhất định.
Vài phút trôi qua, dao động ngừng.
Hynes muốn đi xem thì bị Giản Lục kéo lại.
“Giờ cũng tối rồi, mai lại đến, nó cũng đâu thể chạy mất.”
Hynes nghĩ một lát, biết cậu không yên tâm để mình đi nên ngoan ngoãn nghe lời quay về.
Khi lên tới mặt biển, mặt trời đã ngả bóng chiều, hai người ngoi lên trên mặt nước thì vừa lúc nhìn thấy cầu vồng treo giữa trời, nó không phải cầu vồng thật sự mà được tạo nên từ phép thuật trên những bông hoa của đảo Tarantas, đến khi hoàng hôn lặn xuống chân trời mới biến mất.
Nơi này đẹp như trong cổ tích vậy.
Nhưng phía sau cổ tích là bóng tối, Giản Lục cảm thán.
Khi hai người quay về biệt thự, Joyce vội vã chạy đến gần hai người, gương mặt nhợt nhạt phiếm hồng, rõ là đang cực kỳ phấn khích.
“Jane, Hynes, có thuốc rồi.”
Sau khi sửng sốt, Giản Lục hiểu ra thuốc mà hắn nói là gì, khẽ cười với hắn, nói: “Chúc mừng nhé!”
Nụ cười của Joyce thêm phần nhẹ nhõm, hắn hắng giọng một tiếng rồi nói với Giản Lục: “À, Jane này, ta định ngày mai sẽ cho mẹ dùng thuốc, có lẽ cần nhờ cậu giúp một chút.” Hắn khẩn khoản.
“Giúp gì?”
“Là thế này, ngày mai khi mẹ dùng thuốc, vì dược tính khá mạnh, ta lo cơ thể của bà không chịu nổi, có Pháp sư ánh sáng ở đó sẽ yên tâm hơn.” Nói đoạn, Joyce cười: “Tuy gia tộc Griffin mời được Pháp sư ánh sáng của Thần điện Ánh sáng, nhưng làm vậy e là không giấu nổi chuyện về thuốc…”
Những Pháp sư ánh sáng giỏi nhất đều ở trong Thần điện Ánh Sáng, tuy có vài Pháp sư ánh sáng không bị Thần điện mời chào, nhưng thiếu sự giáo dục bài bản và truyền thừa của Pháp sư nên những Pháp sư ánh sáng này không đạt được nhiều thành tựu. Nếu muốn mời Pháp sư ánh sáng giỏi thì phải mời Thần điện Ánh Sáng, làm vậy rất dễ để lộ hoa Máu, tuy Thương hội Griffin không sợ gì, nhưng bớt được phiền phức thì tốt hơn.
Tất nhiên, theo Joyce, trong nhà đang có một vị Pháp sư làm khách, tiếp tục hợp tác với Giản Lục còn tốt hơn là mời mấy Pháp sư xa lạ, ít nhất thì thời điểm này cậu vẫn đáng tin cậy.
Giản Lục vỡ lẽ, cuối cùng cũng hiểu nữ chính đã làm cách nào để có được tình yêu và sự trung thành của Joyce, cơ hội tốt thế này dại gì mà từ chối chứ.
Niềm vui này đến từ phong cảnh tuyệt đẹp và độc đáo của Tarantas và sự đa dạng về phong tục tập quán. Ngày nào Giản Lục và Hynes cũng ra khỏi biệt thự, không tham quan trên đảo thì tới bờ biển, hoặc thưởng thức những món ăn ngon của đảo Tarantas, hải sản phong phú nên ẩm thực cũng đa dạng, suốt nửa tháng nay cậu chưa ăn món nào hai lần.
Trời xanh biển xanh, ngoài biển chim sải cánh, trên bờ cát trắng phau, những cô nàng gợi cảm, những cô bé bán hoa… tạo nên một khung cảnh thanh bình yên ả.
Giản Lục khoác một chiếc áo choàng màu xanh lam, chân mang giày cỏ đi trên cát.
Từ ngày thứ hai đặt chân lên đảo Tarantas, cậu đã không mặc áo phép nữa. Lí do là vì Pháp sư quá hiếm, chỉ Pháp sư tập sự thôi cũng khiến người thường kính sợ không dám đến gần. Trong mắt đại đa số cư dân trên đại lục Olaven, Pháp sư là một loại người cực kỳ bí ẩn, tuyệt đối không thể dây vào, vì cách họ trả thù vừa bí ẩn vừa tàn bạo.
Tất nhiên như thế là nói quá, nhưng người bình thường cho rằng một Pháp sư dù không có cấp bậc gì cũng đủ khiến họ khổ sở, dần dà mới tạo nên tình trạng này.
Để tránh việc trở thành đối tượng bị vây xem và xa lánh, Giản Lục dứt khoát thay áo phép bằng chiếc áo choàng được người hầu của lâu đài chuẩn bị, thoạt trông thì bình thường, đơn điệu, nhưng chất vải lại rất trơn tru mềm mại, nghe nói loại vải này giá nghìn vàng, vô cùng đắt đỏ. Còn đôi giày cỏ dưới chân nghe đâu được Tinh linh khéo léo bện ra, còn đắt giá hơn nữa.
Giản Lục có một người bạn Tinh linh là Priestley nên cũng không hiếm lạ gì đồ vật của Tinh linh, nhưng đôi giày này đi rất vừa chân, dù đi trong nước cũng ôm sát chân, không bị nặng.
Giản Lục băng qua bãi cát, bước xuống biển, đến bên một tảng đá lớn trồi lên trên mặt biển, tay cầm một con dao gọt bằng gỗ cứa mạnh vào một loại rêu biển bám trên đá, loại rêu biển này trông thì rất bình thường, nhưng từ khi Giản Lục phát hiện nó là một loại dược liệu để điều chế thuốc chúc phúc, ngày nào cậu cũng đến đây cạy về.
Tiếc rằng tuy sống ngay sát biển nhưng rêu chỉ có một lớp mỏng, lúc thu hoạch tốn cả thời gian lẫn công sức, lại còn không được ngắt bằng phép thuật, nếu không sẽ làm mất dược tính của nó, đành phải kiên trì cắt từng chút một.
Sống nửa tháng trên đảo Tarantas, hằng ngày Giản Lục và Hynes ra ngoài dạo chơi nên phát hiện ra rất nhiều sinh vật quý hiếm kỳ lạ trong biển, được ngắm nhìn rất nhiều cảnh đẹp, thậm chí còn tìm ra vài loại nguyên liệu phép thuật, khiến cậu phải ngợi ca sự diệu kỳ của đảo Tarantas, đây đúng là vùng đất thiêng của các loài sinh vật phép thuật, thảo nào đến hoa trên đảo cũng có chứa phép thuật.
Giản Lục cạo được một mẩu rêu bằng móng tay, cẩn thật cất vào bình thủy tinh, khi rêu chạm vào đáy bình, ánh sáng màu xanh phát tán ra xung quanh, sau đó rêu xanh nhanh chóng biến thành một viên đá màu đỏ nhạt điểm xuyết họa tiết hình bọt biển.
Nhìn quá trình biến đổi này, Giản Lục không khỏi tấm tắc, nếu không tự tay thu hoạch thì đúng là không thể ngờ rằng loại đá màu đỏ nhạt trong thuốc chúc phúc hóa ra vốn là như thế.
Khi Giản Lục tiếp tục thu hoạch viên đá tiếp theo thì “rào”, một cái đầu trồi lên khỏi mặt nước cạnh đó.
“Giản!”
Hynes ngoi lên khỏi mặt nước, bám vào tảng đá Giản Lục đang đứng, nói với cậu: “Muốn xuống biển chơi không?” Đoạn lấy ra hai viên kẹo phép thuật.
Giản Lục lắc đầu: “Khu quanh đây đã xem hết cả rồi, chẳng có gì đẹp.” So với đi chơi thì cậu hứng thú hơn với việc tìm xem trên đảo Tarantas có nguyên liệu phép thuật nào hữu ích không rồi nhặt chúng về.
Tất nhiên Hynes biết tính cậu, bèn tiếp lời: “Giản, ban nãy em phát hiện dưới đáy biển có một khu rừng, trên những thân cây trong đó xuất hiện dao động kỳ lạ trông khá giống nguyên liệu phép thuật, cùng đi xem nhé.”
Giản Lục có hứng đi ngay, mấy ngày qua, những thứ Hynes tìm được rất hiếm khi khiến cậu thất vọng, cậu nhanh chóng nhận kẹo phép thuật, ngậm vào rồi nhảy xuống nước.
Hynes kéo cậu theo, thân mình như một chú cá thỏa sức tung tăng trong nước chẳng gặp khó khăn gì, kéo cậu lặn sâu xuống mãi.
Đáy biển vào ban ngày đẹp như một tòa thủy cung kỳ diệu, ánh mặt trời chói chang rọi xuống mặt biển, qua dòng nước mát lạnh, có thể thấy rõ mọi thứ dưới này, từ những loài thực vật phát triển như thường trong nước đến những loài cá sắc màu sặc sỡ bơi ngang, bị người khác chạm vào sẽ sợ đến mức nhảy bắn ra xa, tạo nên một luồng bọt khí.
Hynes dẫn Giản Lục dạo vòng quanh phía dưới đảo Tarantas.
Đảo Tarantas càng xuống dưới càng phình to, khiến người ta có cảm giác nó như một ngọn núi lớn giữa lòng biển, diện tích trên mặt nước chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Họ lặn tận hai giờ, Hynes mới ra hiệu cho Giản Lục rằng đã đến nơi.
Bấy giờ họ đứng trước một rừng cây thủy sinh, rừng cây này trông có vẻ giống cây sam đỏ, chen chúc nhau trên một sườn dốc, phủ từ trên xuống dưới, diện tích không lớn, nhưng khi vào rừng sẽ phát hiện thật ra nó rất rộng, hơn nữa cây nào cây nấy cao hơn mười trượng, to vô cùng.
Đến gần rừng cây, Giản Lục quả thật cũng cảm nhận được dao động phép thuật kỳ lạ.
Giản Lục tạo ra một lồng phép thuật ngăn nước biển ở bên ngoài.
“Giản, anh cứ ở đây chờ em, em vào hái cho anh.” Hynes xung phong nhận việc.
“Cùng vào.” Giản Lục đâu thể yên tâm để y vào một mình, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, hai người còn có thể hỗ trợ nhau.
Hynes cười tủm tỉm đáp lời, y biết ngay rằng khi tới những nơi chưa nắm rõ tình hình, Giản Lục sẽ không để y vào một mình.
Hai người cùng vào khu rừng dưới biển, dạo chơi một lát mới tới trước một cây sam biển lớn, Hynes kéo Giản Lục bơi lên giữa cây, đến gần một cái hốc rồi lấy một viên tinh thể màu đỏ bên trong đưa cho Giản Lục.
Giản Lục cầm lấy ngắm nghía, nhận ra đây là một loại nhựa cây, nhựa cây mà còn đẹp hơn cả phỉ thúy đỏ tốt nhất, phát ra ánh sáng đỏ lấp lánh khi đặt dưới ánh mặt trời. Dao động phép thuật lúc trước cảm nhận được đến từ chúng, tuy hiện giờ còn chưa biết chúng có tác dụng gì, nhưng vừa sờ vào đã thấy không phải vật tầm thường.
Giản Lục thích nhặt nhạnh mấy thứ kỳ lạ về nghiên cứu, nay phát hiện trong loại nhựa cây này có dao động phép thuật thì vui lắm, bèn cùng Hynes tập trung đi moi hốc cây, chỉ sau hai giờ đã được mấy trăm miếng nhựa cây.
Khi hai người đang hăm hở tìm tòi, những đợt sóng bỗng đong đưa dữ dội, dường như trong biển có một người khổng lồ đột ngột chuyển mình, nước biển nối tiếp nhau xô tới, áp lực của nước khiến hai Nhân loại hơi khó thở. Hai người trốn ra phía sau một cây đại thụ, để đại thụ cản lại sức ép ấy.
“Có chuyện gì vậy?”
Hynes nhíu mày, nói nhỏ: “Giản, em lại cảm nhận được động tĩnh lạ kia.”
Hơn nữa vì bây giờ đang ở trong một khu rừng dưới biển, nên cảm nhận càng thêm rõ rệt.
Giản Lục suy nghĩ thật kỹ, mấy hôm nay cậu phát hiện du khách đến đảo Tarantas đa phần là người bình thường khá giả, tuy cũng có không ít Pháp sư và Chiến sĩ nhưng số này không kham nổi chi phí đắt đỏ trên đảo Tarantas, còn mấy chuyện rảnh rỗi ngày ngày đâm đầu vào trong biển, tự mình ra chỗ xa như họ, thì đa số người đều không hứng thú làm.
Cũng vì thế mà trên đảo Tarantas có nhiều nơi kỳ bí nhưng lại ít người khám phá. Lại thêm thi thoảng quanh đảo Tarantas xuất hiện những gợn sóng kỳ lạ, người bình thường vào trong nước rất dễ mất mạng, dần dần không để du khách tùy ý xuống nước mà có thời gian tham quan nhất định.
Vài phút trôi qua, dao động ngừng.
Hynes muốn đi xem thì bị Giản Lục kéo lại.
“Giờ cũng tối rồi, mai lại đến, nó cũng đâu thể chạy mất.”
Hynes nghĩ một lát, biết cậu không yên tâm để mình đi nên ngoan ngoãn nghe lời quay về.
Khi lên tới mặt biển, mặt trời đã ngả bóng chiều, hai người ngoi lên trên mặt nước thì vừa lúc nhìn thấy cầu vồng treo giữa trời, nó không phải cầu vồng thật sự mà được tạo nên từ phép thuật trên những bông hoa của đảo Tarantas, đến khi hoàng hôn lặn xuống chân trời mới biến mất.
Nơi này đẹp như trong cổ tích vậy.
Nhưng phía sau cổ tích là bóng tối, Giản Lục cảm thán.
Khi hai người quay về biệt thự, Joyce vội vã chạy đến gần hai người, gương mặt nhợt nhạt phiếm hồng, rõ là đang cực kỳ phấn khích.
“Jane, Hynes, có thuốc rồi.”
Sau khi sửng sốt, Giản Lục hiểu ra thuốc mà hắn nói là gì, khẽ cười với hắn, nói: “Chúc mừng nhé!”
Nụ cười của Joyce thêm phần nhẹ nhõm, hắn hắng giọng một tiếng rồi nói với Giản Lục: “À, Jane này, ta định ngày mai sẽ cho mẹ dùng thuốc, có lẽ cần nhờ cậu giúp một chút.” Hắn khẩn khoản.
“Giúp gì?”
“Là thế này, ngày mai khi mẹ dùng thuốc, vì dược tính khá mạnh, ta lo cơ thể của bà không chịu nổi, có Pháp sư ánh sáng ở đó sẽ yên tâm hơn.” Nói đoạn, Joyce cười: “Tuy gia tộc Griffin mời được Pháp sư ánh sáng của Thần điện Ánh sáng, nhưng làm vậy e là không giấu nổi chuyện về thuốc…”
Những Pháp sư ánh sáng giỏi nhất đều ở trong Thần điện Ánh Sáng, tuy có vài Pháp sư ánh sáng không bị Thần điện mời chào, nhưng thiếu sự giáo dục bài bản và truyền thừa của Pháp sư nên những Pháp sư ánh sáng này không đạt được nhiều thành tựu. Nếu muốn mời Pháp sư ánh sáng giỏi thì phải mời Thần điện Ánh Sáng, làm vậy rất dễ để lộ hoa Máu, tuy Thương hội Griffin không sợ gì, nhưng bớt được phiền phức thì tốt hơn.
Tất nhiên, theo Joyce, trong nhà đang có một vị Pháp sư làm khách, tiếp tục hợp tác với Giản Lục còn tốt hơn là mời mấy Pháp sư xa lạ, ít nhất thì thời điểm này cậu vẫn đáng tin cậy.
Giản Lục vỡ lẽ, cuối cùng cũng hiểu nữ chính đã làm cách nào để có được tình yêu và sự trung thành của Joyce, cơ hội tốt thế này dại gì mà từ chối chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất