Chương 2
Trong căn phòng không một tia sáng, tiếng mở cửa lạch cạch khiến mấy đứa trẻ thức giấc, ánh sáng bắt đầu tràn vào phòng. Khí lạnh ngoài trời lùa vào từ cửa sổ, Chu Tĩnh Anh vô thức co người rúc vào nơi có hơi ấm tỏa ra bên cạnh mình. Yến Thanh Hạm cũng dang tay ôm người vào lòng, đôi bàn tay non nớt vén sợi tóc đang chọc vào mắt của Chu Tĩnh Anh. Hai người cứ như vậy nằm ngủ thêm một lúc, nhưng một lúc sau, tiếng cười nói ồn ào làm Chu Tĩnh Anh ham ngủ cũng không thể chịu đựng được mà nhăn mày mở mắt.
Cậu thấy bạn nhỏ Yến Thanh Hạm ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh mình, khuôn mặt vẫn còn chút ngái ngủ, ngơ ngác nhìn cậu.
Là ca ca nhưng lại ngủ nướng, như vậy rất không được. Thường ngày cậu dậy rất đúng giờ, chỉ là đêm qua ngủ không đủ giấc sáng sớm mới không dậy được. Xung quanh phòng, những đứa trẻ khác cũng đã dọn nệm, gấp chăn, đã sớm chạy đi hết, còn có mỗi hai người vẫn chăn ấm nệm êm.
Chu Tĩnh Anh đỏ mặt xấu hổ, cậu nghĩ việc dậy muộn là không tốt, trước giờ luôn tuân thủ theo quy luật, hiện tại còn ở trước mặt đứa nhỏ này... Chu Tĩnh Anh đứng dậy, ngượng ngùng nắm lấy tay của Yến Thanh Hạm, đưa hắn đứng ra sau mình, tự mình gấp gọn chăn nệm mới dắt hắn đi ra ngoài phòng.
Yến Thanh Hạm không có bất cứ vật dụng cá nhân nào nên Chu Tĩnh Anh- kẻ vốn ghét dùng chung đồ với người khác phải cho hắn mượn cốc, bản chải đánh răng và khăn mặt. Kì lạ là, cậu cũng không có cảm giác khó chịu, kinh tởm như những lần khác cho bạn học dùng chung đồ.
Chắc chắn đây là sức mạnh của tình huynh đệ mà cậu đọc được trong sách.
Nhìn đệ đệ trắng nõn của mình đang rửa mặt, Chu Tĩnh Anh không nhịn được mà cười cười. Thì ra chăm sóc người khác cũng có thể vui vẻ đến vậy.
Yến Thanh Hạm từ đầu đến cuối đều không nói một lời, ngoan ngoãn đi theo Chu Tĩnh Anh, nghe theo lời cậu nói, làm những gì cậu bảo, đôi mắt đặt lên người vị ca ca không rời. Tràn đầy niềm tin và hạnh phúc.
Dù trong lòng hắn vẫn không khỏi nghi ngờ cùng cảnh giác.
Viện mồ côi này không quá lớn cũng không quá bé, nó vừa đủ để nuôi sống những đứa trẻ không may mắn. Hằng năm đều có nhà tài trợ, các tổ chức từ thiện, trường học ở khu cũng giảm một nửa học phí, cuộc sống của bọn họ ở đây không hẳn là khổ cực, nhưng cũng không thoải mái.
Chu Tĩnh Anh dẫn Yến Thanh Hạm đến nhà ăn, trước tiên để em ấy ăn no, sau đó sẽ đưa em ấy đi gặp viện trưởng.
Hắn nhất định không chịu ngồi im đợi cậu lấy thức ăn, hai mắt mở to nhìn cậu, tay nắm chặt lấy vạt áo, run run không thốt lên lời.
Chu Tĩnh Anh đành cho hắn đi theo.
Bữa sáng chỉ có bánh mì và sữa, nhưng có nhiều loại khác nhau, sáng nay bọn họ dậy muộn cho nên chỉ có thể ăn bánh mỳ kẹp bình thường.
Cũng không khác biệt lắm, ngày thường dù cậu có lấy được loại đặc biệt vẫn sẽ bị cướp. Từ đó, Chu Tĩnh Anh liền không hứng thú với nó nữa. Nhưng giờ cậu có đệ đệ, không thể để đệ đệ chịu khổ giống như mình.
Nghĩ vậy, Chu Tĩnh Anh cầm theo bánh mỳ kẹp của mình chạy đi chạy lại muốn đổi nó với mọi người, vất vả lắm mới đổi được từ tay bạn nữ mà cậu ngồi chung bàn. Chu Tĩnh Anh đưa nó cho Yến Thanh Hạm, xoa đầu hắn, nói:
"Em ăn đi. Hôm nay phải để em chịu ủy khuất, ngày mai nhất định ca ca sẽ dậy sớm lấy cho em."
Chu Tĩnh Anh cầm lấy bánh mỳ của mình, tập trung ăn nó. May mắn, không có mấy đứa nhóc khác đến quấy rầy cậu nhưng lại có người quấy rầy Yến Thanh Hạm.
Mọi người ngay từ đầu khi hắn bước vào phòng ăn đã để ý đến. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một người đẹp như vậy. Tóc đen mềm mại, làn da trắng, ánh đèn vàng dịu tỏa xuống từ trần nhà phủ lên hàng mi dài của hắn, chập chờn lay động, màu môi rất nhạt, vừa xinh đẹp vừa trầm lặng. Có mấy đứa trẻ đã không nhịn được tiến đến bắt chuyện.
Yến Thanh Hạm mặc kệ bọn họ khua tay múa chân ở trước mặt, tập trung ăn uống, không đáp lại bất cứ câu hỏi nào. Yên tĩnh lại xinh đẹp như búp bê.
Đợi đến khi thoát ra được vòng vây tò mò của mấy đứa trẻ, Chu Tĩnh Anh mới thở phào một hơi. Đệ đệ được mọi người chào đón, cậu rất vui.
Hai người bước đi trên hành lang, Yến Thanh Hạm đã bắt đầu thấy căng thẳng. Hắn biết tình huống này thế nào cũng xảy ra, đã chuẩn bị tâm lý, trái tim vẫn không kiểm soát được đập thật nhanh.
Làm sao đây? Nếu hắn không được đồng ý cho ở lại, hắn phải đi đâu? Hắn không có nhà. Hắn không có gì trong tay. Hắn chỉ là một đứa nhóc bị bỏ rơi không chốn nương tựa.
Yến Thanh Hạm tự hiểu bản thân mình không thể đòi hỏi quá nhiều, hắn nên tự nhận thức được chính mình.
Không ai yêu thích một đứa trẻ điên như hắn.
Bởi vì ba nhỏ hắn nói không thích hắn, không muốn nhìn thấy hắn, không chấp nhận được hắn thế mà lại là con của ông nên ba lớn của hắn chưa từng để hắn xuất hiện trong tầm mắt của ba nhỏ. Hắn cũng ý thức được mình không thể gây phiền phức đến cho hai người, hắn đã cố gắng học tập, hắn nghĩ nếu đứng đầu sẽ được chú ý, sẽ giống như những đứa trẻ khác được xoa đầu khen ngợi, có thể chiếm được chút ít tình cảm của bọn họ.
Hắn thành công được ba lớn xoa đầu, khen một tiếng "Tạm được", nhưng tim hắn không cảm nhận được bất kì cảm xúc nào. Hắn không suy nghĩ quá nhiều đến nó. Cũng từ đó, hắn không còn khao khát tình yêu của người khác nữa. Hắn không chơi với bạn học, hắn không thích nói chuyện với bất kì ai, hắn không còn cảm thấy đau lòng khi bị ghét bỏ.
Hắn nghĩ mình bị bệnh. Ba hắn cũng nói hắn bị bệnh. Một căn bệnh giống ông. Lãnh cảm với mọi thứ, không có điều gì đả động được tâm can, không cảm thấy đau đớn, không có cảm xúc nào.
Ngoại trừ một người duy nhất.
Ba nhỏ mở khóa được trái tim ông cho nên cả đời đã định phải gắn chặt bên ông. Ba lớn nói với hắn rằng sau này gặp được một người có thể khiến bản thân điên cuồng, có chết cũng phải giữ lại người ta. Bởi đánh mất, thì thế giới của hai người cũng đồng thời sụp đổ.
Yến Thanh Hạm không tin lời ông nói. Hắn vẫn cảm thấy vui mừng khi tiếp xúc với hóa học, hắn chìm đắm trong thế giới hóa học của riêng mình. Nó giống như người bạn vô hình dụ dỗ hắn tiến sâu hơn nữa, gần nó hơn nữa. Hắn nghĩ mình đã hết bệnh, bởi vì hắn vẫn có chút cảm xúc.
Hắn không có bệnh. Tất cả chỉ là ảo tưởng. Hắn là một người bình thường.
Hắn không làm gì sai cả. Việc giết chết con mèo trắng của ba nhỏ cũng không sai. Là nó phá hỏng thí nghiệm quan trọng của hắn. Tại nó đụng đến hắn trước. Nhưng ba nhỏ không chịu đựng được hắn nữa rồi. Ba lớn cũng không cần hắn nữa.
Hắn bị đưa đi ngay trong đêm. Không có cơ hội phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của ba lớn.
Cô nhi viện này cũng không muốn chứa chấp một kẻ như hắn. Thế là hắn được bỏ lại ở cổng.
Hắn không suy nghĩ được gì. Não bộ trống rỗng dù thường ngày nó chứa rất nhiều ý tưởng. Cơ thể lạnh ngắt, gió đêm như muốn quật ngã hắn.
Yến Thanh Hạm lần đầu cảm nhận được nỗi đau thấu tâm can, như có hàng nghìn mảnh băng sắc nhọn đâm vào người hắn, nhưng hắn vẫn không chết, phải tỉnh táo chịu đựng cơn đau.
"Thanh Hạm? Em sao vậy?"
A, là người này đã giải cứu hắn. Anh ấy là ánh sáng của hắn. Vớt hắn từ đầm lầy bóng tối, nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, dịu dàng an ủi hắn, đối xử tốt với hắn. Đặc biệt, đôi mắt nâu của anh ấy rất đẹp, cực kì đẹp, mỗi khi nhìn hắn đều sẽ sáng lên, như có nghìn vì sao lấp lánh chứa trong đôi mắt ấy. Hơn hết, trong đó có hắn, chỉ một mình hắn.
Hắn biết mình đã hưng phấn thế nào, không thể rời mắt, không ngừng cảm thấy vui vẻ, trái tim bị dập nát được nhặt lại, ghép từng mảnh từng mảnh. Hắn muốn ở với Chu Tĩnh Anh. Ca ca nói sẽ che chở cho hắn cả đời này.
Hắn có thể tin tưởng lời hứa vô căn cứ này không?
Trái tim hắn đập thình thịch, kêu gào hắn thân thiết với Chu Tĩnh Anh. Hơn nữa, hắn muốn nhiều hơn nữa. Ca ca có tha thứ cho sự tham lam ích kỷ này của hắn không? Anh sẽ chán ghét hắn chứ? Hay sẽ đồng ý cưng chiều hắn.
Nếu được, hắn muốn vế sau.
Làm sao đây, ba? Tìm thấy người đó rồi. Nhưng phải giữ người ta bằng cách nào... Không thể giết anh ấy được, con sẽ không thể nhìn thấy nụ cười của anh ấy, không thấy được đôi mắt đó phản chiếu hình bóng con, không thể cảm nhận hơi ấm của anh ấy nữa.
Phải làm sao? Con không muốn anh ấy cười với người khác, không muốn thấy anh ấy đối xử tốt với người khác, không muốn anh ấy nhìn bất cứ ai.
Con quả thật là một thằng điên. Ca ca lại là thứ kích thích con. Nhưng lại là thuốc của con.
Chu Tĩnh Anh không thấy Yến Thanh Hạm trả lời, cậu nghĩ đứa nhóc này đang ngại ngùng, cũng không hỏi thêm nữa.
Mọi việc cũng đơn giản. Viện trưởng nghe lời cậu nói, khuôn mặt già của ông càng nhăn lại, dành rất lâu thời gian an ủi Yến Thanh Hạm, sau đó đưa cho hai người bánh kẹo, dặn dò Chu Tĩnh Anh giúp đỡ Yến Thanh Hạm.
Chu Tĩnh Anh không ngạc nhiên. Cậu cảm nhận được người bên cạnh mình từ đầu đến giờ đều chung thủy nắm chặt lấy tay cậu không buông, khuôn mặt nhỏ lúc nào cũng cúi gằm xuống. Đệ đệ của cậu chắc chắn đã chịu rất nhiều cực khổ, không có cảm giác an toàn.
Chu Tĩnh Anh thầm nghĩ phải cho đệ đệ mình cảm giác an toàn, tuyệt đối sẽ không để em ấy một mình.
"Thanh Hạm, em muốn ca ca gọi em là tiểu Hạm, Hạm Hạm, Hạm tử, tiểu Liên tử hay sen nhỏ?"
Một loạt các tên được đề cập, Chu Tĩnh Anh nắm lấy hai vai của đệ đệ nhà mình, hai mắt sáng quắc chờ đợi câu trả lời.
Cậu thấy đứa bé nhà ai cũng được đặt biệt danh, chỉ đơn thuần nghĩ những người được gọi biệt danh, tên ở nhà của mình là những người vô cùng thân thiết. Chính vì thế, cậu cũng muốn bảo bối của mình có biệt danh, như vậy thì tình cảm của hai huynh đệ chắc chắn cũng sẽ tốt hơn nữa.
Yến Thanh Hạm nghe thấy lời của cậu, hai mắt đột nhiên đỏ hoe:
"Ca ca thích cái nào thì lựa cái đó. Em đều nghe theo ca ca."
Thanh âm nghẹn ngào mang theo giọng mũi nghe vừa yếu ớt vừa tủi thân.
Chu Tĩnh Anh tưởng hắn không thích, cảm thấy mình là đang bắt nạt đệ đệ mới làm đệ đệ rơm rớm nước mắt, cậu luống cuống tay chân, vội vàng nói:
"Xin lỗi. Đừng khóc, em không thích mấy cái tên đó thì quên đi. Ca ca vẫn gọi tên của em."
Gò má trắng trắng mềm mềm xuất hiện ở tầm mắt của Yến Thanh Hạm, cùng với đôi mắt đang hướng tới hắn xin lỗi. Không hiểu sao Yến Thanh Hạm cảm thấy răng nanh hơi ngứa. Hắn muốn cắn ca ca, khiến cho cái khuôn mặt này, cái cổ trắng này tràn ngập vết răng của hắn.
Nhưng ca ca sẽ sợ hãi hắn mất.
Yến Thanh Hạm lắc lắc đầu nhỏ, nắm lấy bàn tay của Chu Tĩnh Anh, cảm nhận được hơi ấm từ đó tỏa ra lòng mới yên tâm.
"Ca ca có thích em không?"
Chu Tĩnh Anh không do dự mỉm cười, nhu hòa nhìn hắn, trên mặt đều là ý cười khó che dấu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen bị gió thổi của hắn, nói:
"Thích. Ca ca đương nhiên thích em nhất."
Yến Thanh Hạm biết mình không phải người tốt. Hắn chưa bao giờ nghĩ muốn trở thành người tốt, muốn đối xử tốt với người khác. Hắn không biết cái "thích" này của ca ca có giống cái "thích" của hắn hay không, nhưng ca ca đã nói thích hắn, vậy phải mãi mãi thích hắn, hắn tuyệt đối không cho phép ca ca hối hận.
Là Chu Tĩnh Anh hứa hẹn với hắn trước.
Ca ca được nuôi dưỡng thật tốt. Ở nơi này ngây ngô lớn lên, dễ bị lừa như vậy, dễ mềm lòng như vậy. Hắn không yên tâm chút nào. Phải sớm giam ca ca lại. Anh ấy có thể sống ngây thơ như vậy cả đời với hắn. Một mình hắn. Yến Thanh Hạm không hi vọng Chu Tĩnh Anh sẽ dành tình cảm cho bất cứ ai. Để cho mình hắn thôi được không?
Không được cũng phải được.
Hắn thích ca ca, đương nhiên thích ca ca nhất. Đương nhiên ca ca phải dành cho hắn rồi.
Lồng ngực của hắn phập phồng, rạng mây hồng trên má kéo dài đến tai, kéo Chu Tĩnh Anh vào lòng, siết chặt lấy cậu. Cơ thể đã hưng phấn như sắp nổ.
Chu Tĩnh Anh bị ánh mặt trời làm chói mắt, cậu nhắm mắt lại, vui sướng tận hưởng cái ôm của đệ đệ. Tiếng cười của ở bên tai, lắng nghe tiếng tim đập không ngừng.
Chu Tĩnh Anh đã lựa chọn thời điểm hoàn hảo, lựa chọn che chở hắn, lựa chọn gắn bó cả đời này với hắn.
Không thể hối hận. Không thể chạy thoát. Là cậu lựa chọn hắn bước vào thế giới của mình.
Cậu thấy bạn nhỏ Yến Thanh Hạm ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh mình, khuôn mặt vẫn còn chút ngái ngủ, ngơ ngác nhìn cậu.
Là ca ca nhưng lại ngủ nướng, như vậy rất không được. Thường ngày cậu dậy rất đúng giờ, chỉ là đêm qua ngủ không đủ giấc sáng sớm mới không dậy được. Xung quanh phòng, những đứa trẻ khác cũng đã dọn nệm, gấp chăn, đã sớm chạy đi hết, còn có mỗi hai người vẫn chăn ấm nệm êm.
Chu Tĩnh Anh đỏ mặt xấu hổ, cậu nghĩ việc dậy muộn là không tốt, trước giờ luôn tuân thủ theo quy luật, hiện tại còn ở trước mặt đứa nhỏ này... Chu Tĩnh Anh đứng dậy, ngượng ngùng nắm lấy tay của Yến Thanh Hạm, đưa hắn đứng ra sau mình, tự mình gấp gọn chăn nệm mới dắt hắn đi ra ngoài phòng.
Yến Thanh Hạm không có bất cứ vật dụng cá nhân nào nên Chu Tĩnh Anh- kẻ vốn ghét dùng chung đồ với người khác phải cho hắn mượn cốc, bản chải đánh răng và khăn mặt. Kì lạ là, cậu cũng không có cảm giác khó chịu, kinh tởm như những lần khác cho bạn học dùng chung đồ.
Chắc chắn đây là sức mạnh của tình huynh đệ mà cậu đọc được trong sách.
Nhìn đệ đệ trắng nõn của mình đang rửa mặt, Chu Tĩnh Anh không nhịn được mà cười cười. Thì ra chăm sóc người khác cũng có thể vui vẻ đến vậy.
Yến Thanh Hạm từ đầu đến cuối đều không nói một lời, ngoan ngoãn đi theo Chu Tĩnh Anh, nghe theo lời cậu nói, làm những gì cậu bảo, đôi mắt đặt lên người vị ca ca không rời. Tràn đầy niềm tin và hạnh phúc.
Dù trong lòng hắn vẫn không khỏi nghi ngờ cùng cảnh giác.
Viện mồ côi này không quá lớn cũng không quá bé, nó vừa đủ để nuôi sống những đứa trẻ không may mắn. Hằng năm đều có nhà tài trợ, các tổ chức từ thiện, trường học ở khu cũng giảm một nửa học phí, cuộc sống của bọn họ ở đây không hẳn là khổ cực, nhưng cũng không thoải mái.
Chu Tĩnh Anh dẫn Yến Thanh Hạm đến nhà ăn, trước tiên để em ấy ăn no, sau đó sẽ đưa em ấy đi gặp viện trưởng.
Hắn nhất định không chịu ngồi im đợi cậu lấy thức ăn, hai mắt mở to nhìn cậu, tay nắm chặt lấy vạt áo, run run không thốt lên lời.
Chu Tĩnh Anh đành cho hắn đi theo.
Bữa sáng chỉ có bánh mì và sữa, nhưng có nhiều loại khác nhau, sáng nay bọn họ dậy muộn cho nên chỉ có thể ăn bánh mỳ kẹp bình thường.
Cũng không khác biệt lắm, ngày thường dù cậu có lấy được loại đặc biệt vẫn sẽ bị cướp. Từ đó, Chu Tĩnh Anh liền không hứng thú với nó nữa. Nhưng giờ cậu có đệ đệ, không thể để đệ đệ chịu khổ giống như mình.
Nghĩ vậy, Chu Tĩnh Anh cầm theo bánh mỳ kẹp của mình chạy đi chạy lại muốn đổi nó với mọi người, vất vả lắm mới đổi được từ tay bạn nữ mà cậu ngồi chung bàn. Chu Tĩnh Anh đưa nó cho Yến Thanh Hạm, xoa đầu hắn, nói:
"Em ăn đi. Hôm nay phải để em chịu ủy khuất, ngày mai nhất định ca ca sẽ dậy sớm lấy cho em."
Chu Tĩnh Anh cầm lấy bánh mỳ của mình, tập trung ăn nó. May mắn, không có mấy đứa nhóc khác đến quấy rầy cậu nhưng lại có người quấy rầy Yến Thanh Hạm.
Mọi người ngay từ đầu khi hắn bước vào phòng ăn đã để ý đến. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một người đẹp như vậy. Tóc đen mềm mại, làn da trắng, ánh đèn vàng dịu tỏa xuống từ trần nhà phủ lên hàng mi dài của hắn, chập chờn lay động, màu môi rất nhạt, vừa xinh đẹp vừa trầm lặng. Có mấy đứa trẻ đã không nhịn được tiến đến bắt chuyện.
Yến Thanh Hạm mặc kệ bọn họ khua tay múa chân ở trước mặt, tập trung ăn uống, không đáp lại bất cứ câu hỏi nào. Yên tĩnh lại xinh đẹp như búp bê.
Đợi đến khi thoát ra được vòng vây tò mò của mấy đứa trẻ, Chu Tĩnh Anh mới thở phào một hơi. Đệ đệ được mọi người chào đón, cậu rất vui.
Hai người bước đi trên hành lang, Yến Thanh Hạm đã bắt đầu thấy căng thẳng. Hắn biết tình huống này thế nào cũng xảy ra, đã chuẩn bị tâm lý, trái tim vẫn không kiểm soát được đập thật nhanh.
Làm sao đây? Nếu hắn không được đồng ý cho ở lại, hắn phải đi đâu? Hắn không có nhà. Hắn không có gì trong tay. Hắn chỉ là một đứa nhóc bị bỏ rơi không chốn nương tựa.
Yến Thanh Hạm tự hiểu bản thân mình không thể đòi hỏi quá nhiều, hắn nên tự nhận thức được chính mình.
Không ai yêu thích một đứa trẻ điên như hắn.
Bởi vì ba nhỏ hắn nói không thích hắn, không muốn nhìn thấy hắn, không chấp nhận được hắn thế mà lại là con của ông nên ba lớn của hắn chưa từng để hắn xuất hiện trong tầm mắt của ba nhỏ. Hắn cũng ý thức được mình không thể gây phiền phức đến cho hai người, hắn đã cố gắng học tập, hắn nghĩ nếu đứng đầu sẽ được chú ý, sẽ giống như những đứa trẻ khác được xoa đầu khen ngợi, có thể chiếm được chút ít tình cảm của bọn họ.
Hắn thành công được ba lớn xoa đầu, khen một tiếng "Tạm được", nhưng tim hắn không cảm nhận được bất kì cảm xúc nào. Hắn không suy nghĩ quá nhiều đến nó. Cũng từ đó, hắn không còn khao khát tình yêu của người khác nữa. Hắn không chơi với bạn học, hắn không thích nói chuyện với bất kì ai, hắn không còn cảm thấy đau lòng khi bị ghét bỏ.
Hắn nghĩ mình bị bệnh. Ba hắn cũng nói hắn bị bệnh. Một căn bệnh giống ông. Lãnh cảm với mọi thứ, không có điều gì đả động được tâm can, không cảm thấy đau đớn, không có cảm xúc nào.
Ngoại trừ một người duy nhất.
Ba nhỏ mở khóa được trái tim ông cho nên cả đời đã định phải gắn chặt bên ông. Ba lớn nói với hắn rằng sau này gặp được một người có thể khiến bản thân điên cuồng, có chết cũng phải giữ lại người ta. Bởi đánh mất, thì thế giới của hai người cũng đồng thời sụp đổ.
Yến Thanh Hạm không tin lời ông nói. Hắn vẫn cảm thấy vui mừng khi tiếp xúc với hóa học, hắn chìm đắm trong thế giới hóa học của riêng mình. Nó giống như người bạn vô hình dụ dỗ hắn tiến sâu hơn nữa, gần nó hơn nữa. Hắn nghĩ mình đã hết bệnh, bởi vì hắn vẫn có chút cảm xúc.
Hắn không có bệnh. Tất cả chỉ là ảo tưởng. Hắn là một người bình thường.
Hắn không làm gì sai cả. Việc giết chết con mèo trắng của ba nhỏ cũng không sai. Là nó phá hỏng thí nghiệm quan trọng của hắn. Tại nó đụng đến hắn trước. Nhưng ba nhỏ không chịu đựng được hắn nữa rồi. Ba lớn cũng không cần hắn nữa.
Hắn bị đưa đi ngay trong đêm. Không có cơ hội phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của ba lớn.
Cô nhi viện này cũng không muốn chứa chấp một kẻ như hắn. Thế là hắn được bỏ lại ở cổng.
Hắn không suy nghĩ được gì. Não bộ trống rỗng dù thường ngày nó chứa rất nhiều ý tưởng. Cơ thể lạnh ngắt, gió đêm như muốn quật ngã hắn.
Yến Thanh Hạm lần đầu cảm nhận được nỗi đau thấu tâm can, như có hàng nghìn mảnh băng sắc nhọn đâm vào người hắn, nhưng hắn vẫn không chết, phải tỉnh táo chịu đựng cơn đau.
"Thanh Hạm? Em sao vậy?"
A, là người này đã giải cứu hắn. Anh ấy là ánh sáng của hắn. Vớt hắn từ đầm lầy bóng tối, nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, dịu dàng an ủi hắn, đối xử tốt với hắn. Đặc biệt, đôi mắt nâu của anh ấy rất đẹp, cực kì đẹp, mỗi khi nhìn hắn đều sẽ sáng lên, như có nghìn vì sao lấp lánh chứa trong đôi mắt ấy. Hơn hết, trong đó có hắn, chỉ một mình hắn.
Hắn biết mình đã hưng phấn thế nào, không thể rời mắt, không ngừng cảm thấy vui vẻ, trái tim bị dập nát được nhặt lại, ghép từng mảnh từng mảnh. Hắn muốn ở với Chu Tĩnh Anh. Ca ca nói sẽ che chở cho hắn cả đời này.
Hắn có thể tin tưởng lời hứa vô căn cứ này không?
Trái tim hắn đập thình thịch, kêu gào hắn thân thiết với Chu Tĩnh Anh. Hơn nữa, hắn muốn nhiều hơn nữa. Ca ca có tha thứ cho sự tham lam ích kỷ này của hắn không? Anh sẽ chán ghét hắn chứ? Hay sẽ đồng ý cưng chiều hắn.
Nếu được, hắn muốn vế sau.
Làm sao đây, ba? Tìm thấy người đó rồi. Nhưng phải giữ người ta bằng cách nào... Không thể giết anh ấy được, con sẽ không thể nhìn thấy nụ cười của anh ấy, không thấy được đôi mắt đó phản chiếu hình bóng con, không thể cảm nhận hơi ấm của anh ấy nữa.
Phải làm sao? Con không muốn anh ấy cười với người khác, không muốn thấy anh ấy đối xử tốt với người khác, không muốn anh ấy nhìn bất cứ ai.
Con quả thật là một thằng điên. Ca ca lại là thứ kích thích con. Nhưng lại là thuốc của con.
Chu Tĩnh Anh không thấy Yến Thanh Hạm trả lời, cậu nghĩ đứa nhóc này đang ngại ngùng, cũng không hỏi thêm nữa.
Mọi việc cũng đơn giản. Viện trưởng nghe lời cậu nói, khuôn mặt già của ông càng nhăn lại, dành rất lâu thời gian an ủi Yến Thanh Hạm, sau đó đưa cho hai người bánh kẹo, dặn dò Chu Tĩnh Anh giúp đỡ Yến Thanh Hạm.
Chu Tĩnh Anh không ngạc nhiên. Cậu cảm nhận được người bên cạnh mình từ đầu đến giờ đều chung thủy nắm chặt lấy tay cậu không buông, khuôn mặt nhỏ lúc nào cũng cúi gằm xuống. Đệ đệ của cậu chắc chắn đã chịu rất nhiều cực khổ, không có cảm giác an toàn.
Chu Tĩnh Anh thầm nghĩ phải cho đệ đệ mình cảm giác an toàn, tuyệt đối sẽ không để em ấy một mình.
"Thanh Hạm, em muốn ca ca gọi em là tiểu Hạm, Hạm Hạm, Hạm tử, tiểu Liên tử hay sen nhỏ?"
Một loạt các tên được đề cập, Chu Tĩnh Anh nắm lấy hai vai của đệ đệ nhà mình, hai mắt sáng quắc chờ đợi câu trả lời.
Cậu thấy đứa bé nhà ai cũng được đặt biệt danh, chỉ đơn thuần nghĩ những người được gọi biệt danh, tên ở nhà của mình là những người vô cùng thân thiết. Chính vì thế, cậu cũng muốn bảo bối của mình có biệt danh, như vậy thì tình cảm của hai huynh đệ chắc chắn cũng sẽ tốt hơn nữa.
Yến Thanh Hạm nghe thấy lời của cậu, hai mắt đột nhiên đỏ hoe:
"Ca ca thích cái nào thì lựa cái đó. Em đều nghe theo ca ca."
Thanh âm nghẹn ngào mang theo giọng mũi nghe vừa yếu ớt vừa tủi thân.
Chu Tĩnh Anh tưởng hắn không thích, cảm thấy mình là đang bắt nạt đệ đệ mới làm đệ đệ rơm rớm nước mắt, cậu luống cuống tay chân, vội vàng nói:
"Xin lỗi. Đừng khóc, em không thích mấy cái tên đó thì quên đi. Ca ca vẫn gọi tên của em."
Gò má trắng trắng mềm mềm xuất hiện ở tầm mắt của Yến Thanh Hạm, cùng với đôi mắt đang hướng tới hắn xin lỗi. Không hiểu sao Yến Thanh Hạm cảm thấy răng nanh hơi ngứa. Hắn muốn cắn ca ca, khiến cho cái khuôn mặt này, cái cổ trắng này tràn ngập vết răng của hắn.
Nhưng ca ca sẽ sợ hãi hắn mất.
Yến Thanh Hạm lắc lắc đầu nhỏ, nắm lấy bàn tay của Chu Tĩnh Anh, cảm nhận được hơi ấm từ đó tỏa ra lòng mới yên tâm.
"Ca ca có thích em không?"
Chu Tĩnh Anh không do dự mỉm cười, nhu hòa nhìn hắn, trên mặt đều là ý cười khó che dấu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen bị gió thổi của hắn, nói:
"Thích. Ca ca đương nhiên thích em nhất."
Yến Thanh Hạm biết mình không phải người tốt. Hắn chưa bao giờ nghĩ muốn trở thành người tốt, muốn đối xử tốt với người khác. Hắn không biết cái "thích" này của ca ca có giống cái "thích" của hắn hay không, nhưng ca ca đã nói thích hắn, vậy phải mãi mãi thích hắn, hắn tuyệt đối không cho phép ca ca hối hận.
Là Chu Tĩnh Anh hứa hẹn với hắn trước.
Ca ca được nuôi dưỡng thật tốt. Ở nơi này ngây ngô lớn lên, dễ bị lừa như vậy, dễ mềm lòng như vậy. Hắn không yên tâm chút nào. Phải sớm giam ca ca lại. Anh ấy có thể sống ngây thơ như vậy cả đời với hắn. Một mình hắn. Yến Thanh Hạm không hi vọng Chu Tĩnh Anh sẽ dành tình cảm cho bất cứ ai. Để cho mình hắn thôi được không?
Không được cũng phải được.
Hắn thích ca ca, đương nhiên thích ca ca nhất. Đương nhiên ca ca phải dành cho hắn rồi.
Lồng ngực của hắn phập phồng, rạng mây hồng trên má kéo dài đến tai, kéo Chu Tĩnh Anh vào lòng, siết chặt lấy cậu. Cơ thể đã hưng phấn như sắp nổ.
Chu Tĩnh Anh bị ánh mặt trời làm chói mắt, cậu nhắm mắt lại, vui sướng tận hưởng cái ôm của đệ đệ. Tiếng cười của ở bên tai, lắng nghe tiếng tim đập không ngừng.
Chu Tĩnh Anh đã lựa chọn thời điểm hoàn hảo, lựa chọn che chở hắn, lựa chọn gắn bó cả đời này với hắn.
Không thể hối hận. Không thể chạy thoát. Là cậu lựa chọn hắn bước vào thế giới của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất