Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha – Quạ Đen Quạ Trắng

Chương 38: Hành động ám sát

Trước Sau
Tuy rằng bị cuộc điện thoại chị Lưu gọi tới làm phân tâm một chút, thế nhưng Vinh Kính và Tạ Lê Thần vẫn sớm chuẩn bị xong cho đêm nay hành động.

Hai người buổi chiều đến phụ cận biệt thự nghiên cứu địa hình, xác định không có gì trục trặc, trở về thay quần áo.

Hai người đều thay âu phục màu đen rất thoải mái, cũng rất tiện ẩn giấu giữa đêm. Tạ Lê Thần trước đây lười nhất là đi dự kiểu tiệc tùng này... Bất quá lúc này đây, lại hơi có chút hưng phấn. Mặt trời khuất núi, hai người kiểm tra lần cuối cùng các trang bị, xoay người đi ra ngoài, lái xe đến biệt thự của Triệu Tạ.

Một đường thông thuận, chờ xe dừng ở trước tiểu biệt thự của Triệu Tạ, bên trong đã đèn đuốc sáng trưng người người qua lại.

Tạ Lê Thần xuống xe, nhịn không được nhíu mày, nhỏ giọng hỏi Vinh Kính, "Một phần tử khủng bố, vì sao nhiều bạn bè như vậy? Lại là nhân vật nổi tiếng xã hội."

"Mọi người phân người tốt người xấu, bên trong tinh anh cũng có một phần ba là người xấu và một phần ba là nhóm mấy kẻ chân tướng không rõ ràng." Vinh Kính không quên dặn, "Lát nữa anh đừng nói ra cụm phần tử khủng bố a, gã chỉ là hư hư thực thực mà thôi, thân phận hiện tại là nhận bảo vệ."

"Đi thôi, tôi biết rồi." Tạ Lê Thần nhướn nhướn mày, "Con thỏ lo xa."

"Anh nói cái gì?" Vinh Kính tức giận.

Tạ Lê Thần phát hiện lúc Vinh Kính tức giận má sẽ hơi phồng lên, nhanh chóng chụp lại.

"Làm gì vậy?" Vinh Kính thấy y lén lút động thủ, nhìn, Tạ Lê Thần không cho, Vinh Kính bắt lấy cổ tay y.

Hai người liền "dây dưa" bên cạnh xe.

"Khụ khụ!" Đang lúc bất phân thắng bại, chợt nghe từ phía sau một tiếng ho khan truyền đến.

Hai người quay đầu lại, thấy một vị mỹ nhân từ một cái xe màu đen rất cool có rèm che khác đi xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hai người, "Hai người, tình cảm tiến triển rất nhanh a."

Vinh Kính gắn thủ, Tạ Lê Thần bảo vệ đồng hồ đeo tay, tự nhủ nguy hiểm quá, con thỏ bạo lực này, dây đồng hồ thiếu chút nữa là bị kéo đứt rồi.

Mejia xoay người đi, Vinh Kính lập tức nheo lại mắt, Tạ Lê Thần cũng khó hiểu, "Mejia cũng tới?"

"Bọn họ tới, chứng tỏ nhiệm vụ lần này không đơn giản." Vinh Kính thấp giọng nói cho Tạ Lê Thần, "Lát nữa anh khỏi quan tâm cái gì khác, chỉ đi theo tôi đừng có gây rắc rối!"

"Hứ." Tạ Lê Thần có chút bất mãn chọc chọc vai anh, "Tốt xấu gì cũng tín nhiệm tôi một chút đi! Danh sư xuất cao đồ mà."

Vinh Kính nhướn lông mi nhìn một lúc lâu, giống như đang nghiên cứu xem y có chỗ nào đáng tín nhiệm không, bỗng nhiên vươn qua giơ tay chỉ ngực Tạ Lê Thần, "Anh nhớ này!""Cái gì?" Tạ Lê Thần khiêm tốn thỉnh giáo.

"Nếu như anh dám đi ra ngoài nói tôi là sư phụ anh." Vinh Kính nói, khoa tay làm một động tác cắt cổ, "Tôi sẽ làm thịt anh!"

Tạ Lê Thần dựng thẳng mí mắt, con thỏ chết tiệt!

Đi vào vài bước, Tạ Lê Thần bỗng nhiên che mắt, "Ai nha!"

"Anh lại sao thế?" Vinh Kính thực sự là phục y, anh từng cùng không ít người hợp tác làm nhiệm vụ, lần đầu tiên đụng phải trình phiền phức như Tạ Lê Thần!

"Mắt giật!" Tạ Lê Thần chỉ chỉ mí mắt mình, "Mí mắt nháy!"

"Thì sao?" Vinh Kính không hiểu lắm.

"Giật mắt trái là tài giật mắt phải là tai!" Tạ Lê Thần cẩn thận, "Cậu đoán có thể là điềm xấu gì không?!"

"Không phải trái hung phải may sao?" Vinh Kính gãi gãi cằm.

"Còn thế nữa?!" Tạ Lê Thần vừa mừng vừa sợ, "Vậy sau này giật mắt trái hay phải gì cũng không sợ."

Vinh Kính ngại y phiền, kéo y vào trong, bỗng nhiên chú ý cổ áo Tạ Lê Thần, nhíu mày "Anh có mặc áo chống đạn không đấy?"

"Không a..."

"Tôi không phải đưa cho anh rồi sao?!" Vinh Kính nghiêm mặt, "Cục đồ ăn như anh còn không mặc áo chống đạn, muốn chết a!"

Tạ Lê Thần kéo kéo cà- vạt, "Mặc thứ đó sẽ bị béo lên... Ảnh hưởng hình tượng ông đây." Vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Vinh Kính, cậu cũng không mặc còn nói ai.

Hai người vừa trừng lẫn nhau vừa tới lối vào đại viện, đưa ra thiệp mời, đi vào biệt thự Triệu Tạ. Gã Triệu Tạ kia quả nhiên tài đại khí thô, biệt thự rất tuyệt, bố trí cũng đẳng cấp. Tạ Lê Thần khinh bỉ cười một tiếng, "Quả nhiên phải thương thiên hại lý mới có thể tránh đồng trước lớn!"

"Anh đang tự nói mình đấy à?!" Vinh Kính giơ tay kéo ống tay áo của y, thấp giọng cảnh cáo, "Lát nữa nghiêm túc một chút, đừng làm tôi mất mặt!"

"Đi thôi." Tạ Lê Thần rút tay về, cùng lúc nhân cơ hội lại chụp ảnh.

Hai người đi vào viện nơi quan khách tụ tập, bốn phía đầy ắp nhân sĩ chỉn chu tỏa sáng nổi tiếng... Tạ Lê Thần đột nhiên đến, khiến rất nhiều người hưng phấn.

Tạ Lê Thần cười ưu nhã, thong dong khoe khoang, dù sao y cũng đã nhìn quen tình cảnh này rồi.

Vinh Kính quan sát xung quanh, bố trí phòng vệ quanh đó rất nghiêm mật, nhìn ra được là thủ pháp của Mejia, chỉ bất quá... Hành động hình như đã thăng cấp! Chẳng lẽ tình hình có thay đổi?

Vinh Kính đang nghi hoặc, bỗng nhiên, chợt nghe một tiếng thét the thé truyền đến, từ trong biệt thự một nữ sinh mặc váy áo đen lai lao ra.

Ban đầu nhân viên bảo vệ ở đây đều có chút căngh tẳng, nhưng thấy cô gái kia rồi, lại đồng loạt nhíu mày. Nữ sinh đó phóng thẳng đến chỗ Tạ Lê Thần, tới trước mặt lại che miệng tiếp tục thét chói tai.



Vinh Kính ngoáy ngoáy tai, nữ sinh kia là giọng cá heo a, không đi hát thật đáng tiếc!

Tạ Lê Thần đã gặp qua cảnh này, gật đầu với cô ta, nữ sinh kia lấy ra một đống đĩa phim lớn muốn y kí tên.Vinh Kính nhìn kỹ cô nữ sinh, áo đen quần da, trên cổ còn đeo dây chuyền, tóc ngắn màu đen, trang điểm màu khói rất đậm, môi đỏ sậm, trên tai chí ít cũng phải mấy lỗ, phía dưới môi còn có một cái đinh bạc. Thắt lưng hình đầu lâu màu đen, giày La Mã cộng thêm đôi bao tay da hở ngón màu đen. Vinh Kính nhìn hình tượng của cô ta, không hiểu sao nhớ tới tạo hình của một vài người vừa thấy trên trang web cổ quái mà chị Lưu cung cấp kia. Nghĩ lại nghĩ, đây chính là thứ được gọi "Punk" đó hả?!

"Em là Triệu Duệ, thật tuyệt anh có thể tới!" Nữ sinh mở miệng vẫn có chút trẻ con, hưng phấn biểu đạt lòng ngưỡng mộ với Tạ Lê Thần.

Tạ Lê Thần đã sớm thấy nhưng không thể trách, rất lễ độ ứng đối.

Vinh Kính lại một lần nữa xác định ý nghĩ của chính mình, Triệu Duệ là một thiếu nữ bất lương! Chỉ là, bất lương cũng không phải kiểu bất lương của Tạ Lê Thần! Vinh Kính thấy cô ta ngẩng mặt nhìn chằm chằm Tạ Lê Thần trong mắt toàn là ái mộ, ngầm chậc chậc hai tiếng —— ai nha, thiếu nữ ngây thơ bị bề ngoài của tên bại hoại mê hoặc!

Triệu Duệ kéo Tạ Lê Thần lải nhải nói, Vinh Kính ở một bên buồn chán nhìn xung quanh, lúc này... Thấy cách đó không xa một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen chậm rãi đi tới.

Vinh Kính nhớ lại ảnh chụp Triệu Tạ trên tài liệu, chính là người này!

Bản thân Triệu Tạ thoạt nhìn hình như âm hiểm hơn vài phần so với ảnh, Vinh Kính đã từng gặp rất nhiều người có năng lực đặc biệt lại có khí chất đặc biệt, dựa theo kinh nghiệm, Triệu Tạ là một kẻ có dã tâm, cố chấp lại rất có nghị lực, đối với mọi người, tin ba phần phòng bảy phân, rất biết giữ mình.

"Tạ Siêu sao cũng tới, ha ha, tiểu viện của tôi thực sự là đã mang tới vẻ vang cho kẻ hèn này." Triệu Tạ rất thân thiện đi qua bắt tay Tạ Lê Thần, Tạ Lê Thần phản cảm nhất là tội phạm dính dáng tới ma túy, tự tiếu phi tiếu bắt tay gã, rồi muốn tìm một chỗ lau tay.

Triệu Tạ hàn huyên vài câu, vỗ vỗ con gái nhà mình, "Duệ Duệ, đêm nay mộng đẹp trở thành sự thật rồi nhé!"

Vinh Kính chú ý thấy, trên mặt Triệu Duệ không hề có nét cười, nhưng lại lơ đãng gạt tay Triệu Tạ khoác lên đầu vai mình, ánh mắt cử chỉ giống như có một chút kinh bỉ, ra vẻ vậy là đã thỏa mãn cho cha mình rồi.

Là thời kỳ nổi loạn sao?

Vinh Kính có chút nghi hoặc, không phải hẳn nên là hai cha con sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm phải thẳm thiết sao?

Lúc này, bên ngoài lại có một vài nhân vật nổi tiếng xã hội đến, Triệu Tạ nhanh chóng đi bắt chuyện, còn kéo cả Triệu Duệ không cam lòng, chết cũng muốn kề cận Tạ Lê Thần không chịu rời đi.

Tạ Lê Thần thật vất vả mới thoát khỏi Triệu Duệ, đến cạnh Vinh Kính, "Đây là thứ nhiệm vụ gì a? Kolo có phải chưa nói rõ ràng không?"

Mà Vinh Kính cũng không trả lời, thấy anh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Triệu Duệ ở đằng trước cách đó không xa.

Tạ Lê Thần trước tiên phải động động đồng hồ đeo tay, chụp cho Vinh Kính một tấm chân dung, chụp được rồi mới hỏi, "Thỏ, cậu làm gì vậy?"Đang nói, nhìn theo hướng Vinh Kính vẫn nhìn... Thấy phía trước hai người là Triệu Duệ đứng quay lưng lại, đang cùng các trưởng bối nói chuyện phiếm. Lúc này cô ta mặc một cái áo may ô màu đen lưng cộng thêm áo khoác da, cổ áo khoác vô cùng rộng, trể xuống tận lưng, lộ ra vị trí cổ và vai.

Tạ Lê Thần lập tức hiểu Vinh Kính vì sao giật mình như vậy, bởi vì trên phần da phía dưới cổ tới gần vai Triệu Duệ có một hình xăm —— một đầu lâu chứa một quả táo.

"Cái đó là..." Tạ Lê Thần giật mình không ngớt, "Logo của trang web Skull Fruit?!"

Vinh Kính nhíu mày, không chắc chắn lắm, "Hình như thế!"

"Cô ta không phải cũng thuộc trang web kia chứ? Nói vậy thì tạo hình rất thích hợp." Tạ Lê Thần xoa xoa cằm, không biết Triệu Duệ có biết con trai chị Lưu hay không?

"Anh hỏi cô ta đi." Vinh Kính giơ tay lấy một ly champagne từ trong tay một thành viên tổ chức giả trang thành phục vụ, nói thầm với Tạ Lê Thần, "Dù sao anh hỏi thì cái gì chắc cô ta cũng sẽ nói cho anh."

Tạ Lê Thần hơi nhướn mày, mỉm cười nhìn anh, "Thỏ, champagne này sao mà có mùi chua nhỉ?"

Vinh Kính lườm y, đưa lưng về phía người phục vụ, hỏi, "Có gì không?"

"Có ba nhóm người mang theo vũ khí tới." Người phục vụ thấp giọng trả lời, "Hai nhóm bốn người đem súng, một nhóm chỉ có một người, mang theo vũ khí lạnh, nhìn ra được là một cao thủ."

Vinh Kính nhíu mày, "Vị trí thì sao?"

"Đều đã làm tiêu ký." Người phục vụ nói xong rời đi.

Vinh Kính giơ tay, từ trong túi áo trước móc ra một cặp kính, đeo lên.

Tạ Lê Thần không rõ, Vinh Kính chỉ là đeo kính nhìn xung quanh một lần, làm như không có việc gì tháo xuống, giao cho Tạ Lê Thần.

Tạ Lê Thần không hiểu lắm, cũng đeo kính lên, học theo Vinh Kính nhìn... Phát hiện đeo kính vào rồi, ánh sáng có thay đổi rất lớn, có năm người trên âu phục, có một điểm huỳnh quang nhấp nháy, thế nhưng tháo kính xuống lại nhìn không thấy.

"Đó là cái gì?" Tạ Lê Thần hiếu kỳ, "Thần kỳ a!"

"Là tiêu ký người của chúng ta bôi lên, những ai bị gắn tiêu ký chính là sát thủ có mang vũ khí, màu xanh lá là vũ khí nóng, xanh lam là vũ khí lạnh."

Tạ Lê Thần gật đầu, "À, cool ghê."

Đang nói, Triệu Duệ lại chạy trở về, khen Tạ Lê Thần, "Anh đeo kính càng đẹp!"

Tạ Lê Thần cười cười, giơ tay chỉ chỉ cổ cô ta, hỏi, "Cái kia là hình xăm gì thế?"

"Hả?" Triệu Duệ ngẩn người, nhanh chóng kéo lại cổ áo, hơi miễn cưỡng cười cười, "À, không có gì... Thấy đẹp thì xăm thôi."

Vinh Kính và Tạ Lê Thần vừa nghe ngữ khí cô ta nói, liền đoán được bên trong hẳn là có cái gì đó, Triệu Duệ đang che giấu.

"Em còn nhỏ tuổi đã xăm, giáo sư không phản đối sao?" Vinh Kính hỏi một câu.

Trên mặt Triệu Duệ lộ ra một ánh mắt cổ quái, giống như khó chịu lại có chút trào phúng... Vô thức liếc mắt nhìn Triệu Tạ xa xa, cười nhạt một tiếng, "Ông ta?!"Tiếng "Ông ta?!" này, nghe qua cũng thấy ý tứ hàm xúc sâu xa, khiến người ta phải suy nghĩ.



Rất nhanh, đèn mờ xuống... Trong hoa viên tiếng nhạc du dương vang lên, đầu bếp đẩy xe thức ăn ra, trên đó đặt một chiếc bánh kem lớn thắp sẵn nến.

Triệu Duệ thiếu hứng thú nhìn hai bên, Vinh Kính hỏi, "Không đi cùng ba em thổi nến sinh nhật sao?"

Cùng lúc đó, Triệu Duệ cũng thấy Triệu Tạ đối diện đang vẫy mình, có chút bất đắc dĩ thở dài, "Biết rồi... Giục cái gì."

Vinh Kính và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau, tình cảm hai cha con này không biết vì sao không tốt như vậy... Nhưng con gái không muốn tiếp xúc ba mình, không phải là đã biết hành vi phạm tội trước đây đó chứ?!

Vinh Kính tuy rằng mơ hồ thấy Triệu Duệ không giống như nổi loạn, bất quá việc nhà người ta anh không có hứng thú cũng không có thời gian lo giùm, quan tâm hơn là hiện tại bốn phía lờ mờ thế này, Triệu Tạ tựu đứng ở cạnh ngọn nến sáng nhất, rất dễ trở thành mục tiêu!

Tạ Lê Thần đột nhiên hỏi Vinh Kính, "Thỏ, người bôi phấn huỳnh quang kia, làm sao biết đối phương dùng vũ khí lạnh hay vũ khí nóng? Còn biết ai có phải cao thủ không nữa?"

"Anh xem camera bốn phía không?" Vinh Kính hỏi Tạ Lê Thần, "Đó là hệ thống có chứa phân hình cảm nhiệt, dưới ống kính của nó cái gì cũng không giấu được! Về phần vũ khí nóng và vũ khí lạnh, anh phải nhớ rõ một chút!"

"Sao?"

"Kẻ cầm vũ khí lạnh, tuyệt đối khó đối phó hơn nhiều so với những kẻ mang vũ trang súng vác vai, đạn lên nòng!"

"Thật không?" Tạ Lê Thần chớp mắt, "Lúc vào nhân viên an ninh không phải cũng thấy hình ảnh quét hình của chúng ta rồi sao..."

"Hình cảm nhiệt chỉ là một khối không rõ ràng mà thôi!" Vinh Kính liếc mắt nhìn y, "Nhìn ít than nhiều!"

Tạ Lê Thần nhìn trời, trong lòng thấp giọng oán giận Vinh Kính —— một chút cũng không đáng yêu.

"Nói lại... Kolo cũng quá keo kiệt." Tạ Lê Thần lại nhỏ giọng nói, "Đã tổ chức bữa tiệc long trọng vậy rồi, lại không mua được một cái bánh cho tốt a!"

"Sao?" Vinh Kính không hiểu lắm, nhìn Tạ Lê Thần, "Có ý gì? Cái bánh kem này không tốt sao?"

"Cậu xem cái bánh đó sáng bóng béo ngậy, còn cả sự ẩm ướt quanh xe đẩy nữa... Đó là một bánh kem bơ đóng băng a... Loại bánh kem này bên trong có bơ thực vật, ăn nhiều không tốt cho thân thể."

Vinh Kính nhíu mày, "Anh chắc chứ?"

"Ừ, Tảo Thần thích nhất là ăn bánh kem." Tạ Lê Thần nhún nhún vai, "Hồi tôi ra riêng ở với nó mỗi ngày đều mua cho nó... Cậu nói xem nó sao mà ăn hoài không mập nhỉ?"

Tạ Lê Thần vừa nói vừa cùng Vinh Kính bước nhanh về phía trước, ấn tai nghe, giọng nói có thể thông qua tai nghe điện thoại trực tiếp truyền tới đầu kia, "Chú ý, đầu bếp cổ quái, mọi người quét hình lại cái bánh kem!"

Ban kỹ thuật đầu kia lập tức điều chỉnh phương vị camera, quét lại bánh kem một lần, lập tức phát hiện trong bánh kem có vật thể không xác định, thế nhưng vừa rồi không bị máy cảm nhiệt phát hiện, có thể thấy là bị đóng băng !Vinh Kính nhíu mày tăng nhanh cước bộ, lúc này thành viên tổ chức phụ trách bảo vệ xung quanh cũng nghe được tin tức từ bộ đàm cung cấp, mỗi người đều đến vị trí và cương vị riêng, tới gần đầu bếp.

Vinh Kính cũng sắp đi vào giữa đám người, bỗng nhiên thấy cánh tay căng ra, quay đầu lại, là Tạ Lê Thần.

Vinh Kính sửng sốt, còn không có hỏi ra miệng liền thấy Tạ Lê Thần nháy mắt mấy cái với mình, ý chỉ Triệu Duệ cách đó không xa ——nhiệm vụ của họ là bảo vệ Triệu Duệ!

Vinh Kính lập tức hiểu, trong lòng cho ăn, có lẻ là đã quen phụ trách nhiệm vụ chủ yếu, trong nhất thời quên mất lần này chỉ là phối hợp diễn! Gật đầu, nhanh chóng cùng Tạ Lê Thần đi đến bên Triệu Duệ.

Ngay lúc họ vừa tiếp cận Triệu Duệ , bỗng nhiên, thấy người đầu bếp đẩy bánh kem kia rút mạnh một khẩu súng từ trong bánh kem, hướng lên trời bắn một phát.

Âm thanh bất thình lình khiến ở đây quan khách đều sợ đến hoảng loạn thất thố, tránh né chạy trốn, trong nhất thời tình cảnh có chút hỗn loạn.

Các thành viên khác trong tổ chức đều giương súng chuẩn bị bảo vệ Triệu Tạ, nhưng chuyện kỳ quái xảy ra, đầu bếp kia giơ súng không nhắm ngay Triệu Tạ, mà là chĩa vào con gái gã Triệu Duệ nổ súng.

"Duệ Duệ!" Triệu Tạ kinh hoàng kêu lên.

Cũng may mà Vinh Kính mới vừa đi đến bên Triệu Duệ, phóng qua đẩy ngã cô ta xuống đất.

Tạ Lê Thần dù sao vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận mối, quên bẵng mất việc mình cũng có súng, tiện tay nắm một cái khay ném về phía kẻ nã súng.

Đầu bếp kia đừng thấy mập mạp, động tác vô cùng linh hoạt, nhảy phóng qua định bắt Triệu Tạ làm con tin uy hiếp, Triệu Tạ không biết là bị kinh hoảng choáng váng hay phản ứng chậm, sững sờ ở tại chỗ cũng không biết trốn.

May mà cái khay của Tạ Lê Thần tới đúng lúc, mặc dù không có lực sát thương, nhưng cũng đủ kéo dài thời gian, tên sát thủ mắt thấy cái khay rất nhanh bay về phía mình, nhanh chóng tránh.

Chỉ cần khắc chậm lại này, các thành viên khác đã bao vây, thành công bắt được hắn...

Tạ Lê Thần còn đứng đó ngốc ra nhìn, Vinh Kính kéo y xuống, chạy vào trong bụi cỏ, cùng lúc, nghe được tiếng súng vang lên.

Vinh Kính kéo Triệu Duệ kinh hoàng quá độ, cùng Tạ Lê Thần tìm một công sự che chắn, trốn ở phía sau pho tượng bên trong bụi hoa.

"Mấy người?" Vinh Kính dựa lưng vào một tòa điêu khắc đá bên cạnh, hỏi Tạ Lê Thần đang nhìn ra bên ngoài.

"A?" Tạ Lê Thần không hiểu, "Người gì?"

"Hừ!" Vinh Kính sốt ruột, móc súng, "Cái kính!"

Tạ Lê Thần lập tức phản ứng lại, Vinh Kính đang hỏi y vừa nãy mấy tên hung thủ có đem vũ khí được xác định kia, có mấy người tham gia đấu súng.

Rất nhanh nhìn thoáng qua, Tạ Lê Thần nhíu mày, bốn người...

Mấy người đem vũ khí nóng đều có, duy nhất một người có ánh huỳnh quang xanh lam, dùng vũ khí lạnh... Đi đâu rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau