Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha – Quạ Đen Quạ Trắng
Chương 52: Sát thủ điên cuồng
Quả nhiên không ngoài Vinh Kính dự liệu, buổi chiều cùng ngày, bất luận là báo tạp chí hay TV Internet, tin tức Tạ Lê Thần đánh người sản xuất đều náo động.
Cùng lúc có vài chuyên gia học giả lên án Tạ Lê Thần công khai, còn những diễn viên khác yêu cầu nói rõ chân tướng, có phải Tạ Lê Thần chịu thiệt cái gì không. Nói chung không được nửa ngày, toàn bộ truyền thông nổ tung, quần chúng đã lâu không có tin tức gì chấn động cũng bắt đầu hưng phấn. Dưới nhà Tạ Lê Thần vây đầy người, mấy tờ báo lá cải và online lại bắt đầu truyền loạn, có nói là vì tranh giành phụ nữ, có nói là vì tranh giành đàn ông.
Tào Văn Đức bận đến sứt đầu mẻ trán, Tạ Lê Thần lại ở nhà chơ game với rèn luyện thân thể.
Vinh Kính phụ trách làm cơm cho y và ở một bên cùng y luyện công. Xung quanh nhà vệ sĩ dày đặc, cửa sổ, rèm cửa sổ vẫn luôn đóng lại, Vinh Kính biết giá chổ này có lối thoát hiểm còn có cửa sau, toàn bộ thiết bị giám sát đều mở, canh phòng nghiêm ngặt đối phương đột kích.
Đoàn Dương mấy ngày nay cũng không nhận phỏng vấn, chỉ trốn tránh, bên ngoài thậm chí đồn thổi y bị thương rất nặng, nghiêm trọng tới mức phải nằm viện.
"Kỳ quái nha." Vinh Kính gõ bàn phím lẩm bẩm.
"Kỳ quái gì?" Tạ Lê Thần đang làm huấn luyện lực hai tay, nghe được Vinh Kính nói thầm, liền hỏi.
"À... Rõ ràng là anh đánh người, thế nhưng rất nhiều người nói giúp cho anh." Vinh Kính chống cằm, "Quả nhiên con người là động vật dễ bị vẻ ngoài mê hoặc mất lý trí sao!"
"Đó chứng minh nhân phẩm chúng ta tốt hơn nhiều so với thằng Đoàn Dương kia! Cậu phải nói là hiện tại mọi người tin tưởng chân tướng sự thật, không bị truyền thông dắt mũi!" Tạ Lê Thần đứng lên lau mồ hôi, hỏi, "Kolo bên kia có đầu mối không?"
"Không." Vinh Kính lắc đầu, "Seven là tên điên, đối phó gã phải hành sự cẩn thận." Vừa mới dứt lời, chợt nghe điện thoại của mình reo lên.
Lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, Vinh Kính có chút khó hiểu —— không nhận ra số, anh ấn tắt, phỏng chừng là nhầm số.
Điện thoại bàn trong nhà đã rút dây, điện thoại của Tạ Lê Thần cũng tạm thời tắt máy, điện thoại của anh chỉ có Tào Văn Đức, Tạ Tảo Thần và vài người trong tổ chức biết, rất ít ai khác biết.
Bất quá Tào Văn Đức xử lý xong sự tình, hạ lệnh công ty án binh bất động chờ chuyện giảm bớt nhiệt, đưa Tạ Tảo Thần trốn đi. Người trong tổ chức rất ít khi gọi điện thoại, thế nên tất nhiên là gọi nhầm số!Nhưng điện thoại lại một lần nữa chấp nhất reo lên, Tạ Lê Thần vươn qua nhìn, "Ai vậy?"
Vinh Kính lắc đầu, ấn nghe, "Ai đó?"
"Seven."
Người đầu kia điện thoại trả lời rất nhẹ, Vinh Kính bên này nghe cũng thấy không đơn giản —— gọi điện thoại tới là Seven?
Vinh Kính ấn loa ngoài, để điện thoại lên trên bàn, làm một thủ thế 7 với Tạ Lê Thần cạnh đó đang hiếu kỳ.
Tạ Lê Thần mở to hai mắt đi qua, không đợi Seven nói, đã ồn ào, "Này, ông anh đừng trúng quỷ kế của Đoàn Dương a, hắn muốn ông anh cùng Vinh Kính cứng đối cứng, còn hắn thì trai cò cắn nhau, ngư ông đắc lợi đó."
"Ha ha."
Đầu kia, Seven nhẹ nhàng cười một tiếng, "Vinh Kính a? Tôi có nghe, rất nhiều người nói cậu là cừ nhất, tôi không ngại đấu với cậu một chút."
Tạ Lê Thần trừng mắt nhìn, hỏi, "Ông anh có phải không bắt được Đoàn Dương thế nên tìm người khác trút giận a? Bằng không tôi giúp ông anh đối phó hắn?"
"Tạ Lê Thần hả..." Seven giống như đang tự hỏi, "Muốn giết Đoàn Dương cũng không khó, thế nhưng như vậy quá hời cho hắn! Tôi muốn làm cho hắn thống khổ đến mức trắng tay, muốn sống không được!"
"Oa, kiếp trước ông anh là phụ nữ a?" Tạ Lê Thần nhịn không được lại nói, "Hay là oán phụ bị giam trong lãnh cung mà chết vậy?"
"Ha ha ha..." Seven phá lên cười, "Cậu thật đáng yêu, tôi nhìn ra được, cậu rất coi trọng Vinh Kính."
"Tất nhiên, người của tôi mà... Ai nha." Tạ Lê Thần vừa nói khỏi miệng, bị Vinh Kính hung hăng một cước giẫm.
Tạ Lê Thần xoa chân phiền muộn nhìn Vinh Kính, Vinh Kính liếc mắt hung hăng trừng y, ý bảo còn nói bậy sẽ giẩm chết anh!
"Chúng tôi cũng đã từng như vậy." Seven đột nhiên yếu ớt nói, "Bị cướp đi thứ quan trọng nhất, cảm giác đó hai người hiểu được không? Rất khó chịu a."
Vinh Kính và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau, Tạ Lê Thần dùng khẩu hình miệng nói một cụm "ghen ăn tức ở". Vinh Kính dở khóc dở cười, người ta là quá bi thảm nên mới biến thái, còn anh là bẩm sinh biến thái!
"Tất cả những gì Đoàn Dương yêu quý, tôi đều phải cướp đi, bất luận bằng phương pháp gì, chỉ cần có thể khiến hắn thống khổ..." Giọng Seven nói vô cùng phù hợp với kiểu biến thái Tạ Lê Thần biết.
"Ông anh trực tiếp đi bắt Đoàn Dương sau đó nổ banh xác nó ra không phải được rồi sao, thằng đó ngoại trừ bản thân có yêu ai nữa đâu." Tạ Lê Thần thuận miệng nhả một câu.
Seven cũng ngẩn người, giống như đang tự hỏi, một lúc lâu mới nói, "Ừ... Cậu nói cũng có lý."
Tạ Lê Thần trong bụng lầm bầm một câu —— nói nhảm không.
"Bằng không thế này, hai người biết nhược điểm của hắn không?" Seven hỏi, "Nếu như nói ra, có thể dùng để trao đổi."
"Hắn không thích ăn ớt xanh có tính không a?" Vinh Kính đột nhiên hỏi, anh nhớ rõ Đoàn Dương ghét nhất phải ăn đồ có ớt xanh các loại."Tôi cần hai người cung cấp vật sống... Thú cưng cũng được, chỉ cần có thứ cho tôi giết chết, khiến hắn khổ sở." Seven âm trầm nói, "Tốt nhất là người nhà, bạn bè, vợ, chó cưng, mèo cưng đã từng nuôi, hoặc là người có chút ân tình?"
Tạ Lê Thần nhíu mày, nhìn Vinh Kính, cũng không có nét hoà nhã gì.
Tạ Lê Thần vươn qua gõ vài chữ trên máy tính bảng của Vinh Kính —— chúng ta cứ dứt khoát làm thịt tên này đi, người như thế sống trên thế giới nguy hại quá!
Vinh Kính cũng gõ bàn phím, "Nhưng thế thì không phải trúng kế Đoàn Dương rồi sao!"
Tạ Lê Thần vươn một ngón tay nhẹ nhàng lắc, ý bảo mình có biện pháp, y nhẹ nhàng ho khan một tiếng, "Ờ, ngài Seven, tôi hỏi ông anh một vấn đề."
"Cứ hỏi." Seven vẫn duy trì lễ độ mà đám biến thái thường có.
"Tô Phương Vân vẫn luôn ở bên Đoàn Dương, cũng là bạn gái hắn thừa nhận, vì sao ông anh không giết cô ta?" Tạ Lê Thần hiếu kỳ hỏi.
"Đoàn Dương cũng không yêu người phụ nữ đó, một khi cô ta chết, hắn có thể có càng nhiều tài sản." Seven cười nhạt một tiếng, "Tôi cũng không định hỗ trợ hắn đâu!"
Lúc này, Vinh Kính đã nhờ Sara xác nhận được vị trí đầu kia điện thoại.
Người gọi điện thoại ở ngay gần tòa nhà của họ... Định vị chính xác hầu như không thể tìm được, bởi vì Sara cho Vinh Kính xem bản đồ vệ tinh tình hình xung quanh đó.
Vinh Kính chuyển máy tính bảng qua cho Tạ Lê Thần nhìn.
Tạ Lê Thần lè lưỡi —— thấy bên ngoài tòa nhà người tấp nập. Phóng viên truyền thông rất nhiều, quần chúng vây xem, còn có chúng fan vì tin tức mà đến, phía ngoài dày đặc phương tiện giao thông, xa hơn đang kẹt xe diện rộng.
Phía dưới hầu như tất cả mọi người cầm trong tay điện thoại, trận này quy mô thật sự là đồ sộ.
Tạ Lê Thần và Vinh Kính đều có chút nhụt chí, Seven xen lẫn trong trong đám người, căn bản tra không được là ai, cho dù tra được cũng không thể đi bắt gã. Tên điên đó nhất định tùy thân mang theo vũ khí nguy hiểm, một khi nổi điên dưới đó, có thể sẽ làm bị thương người vô tội.
"Không bằng thế này." Tạ Lê Thần tiếp tục mặc cả với Seven, "Ông anh thử tìm một tình yêu thật sự cả đời khác xem? Tôi thấy ông anh điều kiện không tệ, nhất định có thể tìm được."
"Không ai bằng anh ấy!" Seven giống như bị kích thích, kích động lên.
"Vậy ông anh không sợ Đoàn Dương cũng muốn diệt trừ tôi và Vinh Kính cho nhanh, lợi dụng ông anh, ông anh lại giúp hắn?!" Tạ Lê Thần tức giận.
"Tôi chỉ là giết Vinh Kính, không liên quan tới cậu!" Seven lạnh giọng nói, "Giết cậu lại có thể khiến Đoàn Dương vui vẻ."
"Ông anh giết cậu ấy với giết tôi có gì khác nhau chứ?!" Tạ Lê Thần nóng nảy, lời không kịp suy nghĩ, trực tiếp nảy ra.
Lời này khiến Vinh Kính kinh ngạc xoa xoa mặt mãi, cũng không biết vì sao lại như vậy.
Tạ Lê Thần vẫn hồn nhiên chưa phát giác, tiếp tục rống, "Tôi nói cho ông anh biết, cái loại người như Đoàn Dương, chỉ yêu hai thứ, tiền và quyền, ông anh cướp tiền, rồi cướp nốt quyền của hắn, khiến hắn chỉ còn hai bàn tay trắng mới là cách trả thù tốt nhất!"...
Điện thoại đầu kia trầm mặc đáng kể, đột nhiên, Seven bừng tỉnh đại ngộ nói, "A! Cách đó không tệ a! Tôi chưa từng nghĩ như vậy."
"Được rồi, còn nữa... Ông anh có biết người nhà họ Tô?" Tạ Lê Thần tiếp tục khách sáo, nghĩ có lối thoát, liền dẫn dụ theo phương hướng đó.
"Không biết." Seven phủ nhận.
Vinh Kính nhìn Tạ Lê Thần, gật đầu với y —— Seven hẳn là sẽ không nói dối, gã và người nhà họ Tô có thể không có vấn đề gì.
"Còn nữa!" Tạ Lê Thần lại nghĩ tới chuyện nhà ma mà họ vào ở trước đó, ra chủ ý xấu cho Seven, "Ông anh có thể không ngừng tạo khủng bố dọa Đoàn Dương, đồng thời ra tay phá hư mối làm ăn của hắn nữa, sợ đến mức hắn tâm không yên không thể tập trung tinh thần, mà tôi bên này lại muốn tìm hắn tính sổ, có thể từ phương diện mối làm ăn làm hắn suy sụp, thế nào? Bất quá đừng làm bị thương người vô tội a, hắn rất biến thái, người khác không may hắn sẽ rất hài lòng!"
Vinh Kính cười thầm, Tạ Lê Thần có đôi khi hành vi rất giống một đứa trẻ con, ngớ ngẩn.
"Chủ ý không tệ!" Seven nghe vậy lại sung sướng, "Quả nhiên mặc cả với người thông minh có thể trúng cả hai mục tiêu... Thật đáng tiếc Vinh Kính, vốn muốn đấu với cậu một hồi, bất quá, người cậu hợp tác rất có khả năng, cứu cậu một mạng."
Tạ Lê Thần bĩu môi, tự nhủ có cần điên cuồng vậy không a?
Vinh Kính nghe đến đó, cũng cười, "Seven."
"Sao?" Seven biểu thị mình đang nghe.
"Anh biết Two không?"
"Đương nhiên biết, hắn chết rồi." Seven trả lời, "Bị một người thần bí giết chết, bảy viên đạn bạc hắn từ trước đến nay tự hào nhất cũng bị lấy đi, cũng bởi vì hắn đã chết, tôi mới từ cái chữ số Eight đáng ghét, lên thành chữ số Seven yêu thích, chỉ tiếc... Hiện tại tôi đã thành Six, khó chịu thật."
"Không phải thắng sẽ lấy được số hạng sao?" Tạ Lê Thần không hiểu.
"Đương nhiên, bất quá đó là khi sát thủ giết chết sát thủ thôi." Seven cười cười, "Còn giết chết Two và Five, không phải sát thủ, chỉ là người thường."
"Một viên trong bảy viên đạn bạc, được đặt dưới gốc cây mai thứ hai ở phía tây phần mộ màu trắng, anh có thể đến tìm." Vinh Kính đột nhiên mở miệng.
"Cái gì?" Seven kinh ngạc, "Cậu..."
"Lý do tôi không muốn đấu với anh là vì không muốn giúp Đoàn Dương diệt trừ một mối họa lớn." Vinh Kính giơ tay lấy điện thoại di động, "Người tránh được một kiếp, là anh chứ không phải tôi." Nói xong, cúp điện thoại.
Tạ Lê Thần há to miệng, nhìn Vinh Kính nhét điện thoại vào túi, "Cậu... Là cậu giết Two?"
"Lừa gã thôi." Vinh Kính thờ ơ trả lời.
"Hừ." Tạ Lê Thần có chút mất hứng.
"Là Two muốn rời khỏi giang hồ, thế nên tìm tôi diễn một tuồng kịch mà thôi." Vinh Kính lại mở miệng."Có thật không?" Tạ Lê Thần tuy rằng không biết Two kia là ai, bất quá nhân vật đứng thứ hai giới sát thủ tuyệt đối là sự tồn tại cường đại, Vinh Kính quả nhiên quen biết rất nhiều nhân vật lợi hại a.
"Tôi đã cứu anh ta cùng năm người bạn của anh ta, rồi giúp anh ta thu hồi khẩu súng bạc làm tiêu chí, bởi vậy anh ta nói anh ta nợ tôi bảy cái mạng." Vinh Kính đứng lên, "Thế nên anh ta nói cho tôi biết chỗ của bảy viên đạn, nếu như tôi gặp phải ai giải quyết không được, có thể trực tiếp kêu kẻ đó đi lấy một viên đạn trong số đó, anh ta sẽ giết chết kẻ có đạn."
"Oa!" Tạ Lê Thần kinh ngạc, "Vậy, Seven chẳng phải sẽ trở thành mục tiêu của Two?"
"Seven hẳn là sẽ không ngốc đến độ đi lấy viên đạn đó đâu, đạn bạn là thứ lúc Two giết người nhất định để lại, xui xẻo đến cực điểm." Vinh Kính nói, giơ tay xoa xoa đầu Tạ Lê Thần, "Tuy rằng anh biểu hiện đã rất không tệ, bất quá tôi vẫn phải nói... Anh còn non lắm."
Tạ Lê Thần xấu hổ đỏ bừng mặt, là một người mạnh mẽ đã quen chiếm quyền chủ động mà nói, phản kích này của thỏ rực tiếp bắn trúng điểm uy hiếp y, khiến y vô cùng bất mãn!
"Thế nhưng cậu cũng nói, Two đều lui ẩn đã rất nhiều năm, Seven một mực truy kích Đoàn Dương, thủ pháp của Two có thể kém thuần thục trái lại bị Seven giải quyết không?"
"A." Vinh Kính cười nhạo một tiếng, không đồng ý lắc đầu, "Ba người đứng đầu giới sát thủ, đều cũng có ưu thế tuyệt đối!"
"Chắc chắn vậy?"
"Đương nhiên, bởi vì nếu như không phải biết thực lực có chênh lệch tuyệt đối, nhóm người đó, không ai cam tâm xếp phía sau người khác." Vinh Kính thấy trên máy tính, Sara hồi âm nói, Seven đã rời khởi phạm vi tòa nhà họ ở.
"Nói như vậy, Seven đi quấy rầy cuộc sống của Đoàn Dương , hơn nữa có vị Two của cậu làm hậu thuẫn, gã phỏng chừng cũng không dám tới tìm chúng ta gây phiền phức..." Nói đến đây, Tạ Lê Thần bất mãn nhìn Vinh Kính, "Thỏ, cậu xấu quá, chắc chắn thì sớm nói cho tôi một chút chứ!"
"Anh chẳng lẽ không muốn tận tay xử lý Đoàn Dương sao?" Vinh Kính hỏi ngược.
Tạ Lê Thần nhướn hai hàng lông mày, tự nhiên là muốn!
"Vậy vừa lúc, chúng ta không đề phòng phối hợp với Seven, tiện thể điều tra nguồn gốc Tô Phương Vân. Đám người nhà họ Tô nếu như không thuê Seven, thì ai thuê nữa?!" Vinh Kính gác chân, "Sở dĩ Đoàn Dương làm chúng ta liên lụy vào chuyện này, phỏng chừng là bởi vì hắn cũng không thấy rõ kẻ thù, nên rất lo lắng."
"Ừ!" Tạ Lê Thần giơ tay nắm vai Vinh Kính, "Cậu nói chúng ta như vậy có tính là trời sinh một đôi không?"
Vinh Kính nhéo lấy mu bàn tay y như nắm một con gián vung ra, "Anh còn non lắm!"
Tạ Lê Thần thẹn quá thành giận, phóng tới, "Tôi sẽ cho cậu thấy mặt già dặn của tôi... Ai nha."
Vinh Kính một cước đạp Tạ Lê Thần xuống dưới, mới phát hiện lực chân hình như hơi mạnh, Tạ Lê Thần quỳ rạp trên mặt đất bất động.Dùng đầu ngón chân chọc chọc lưng Tạ Lê Thần nằm úp sấp, Vinh Kính hỏi, "Này, còn sống không?"
Tạ Lê Thần một lúc lâu, mới thở dài thật dài, ôm lấy cái gối ôm rớt xuống mặt đất, lẩm bẩm, "Như vậy sau này cũng không phải cách a, kế hoạch tác chiến không thể thực hiện được, phải đánh thẳng vào phủ Hoàng Long giải quyết dứt khoát mới được." (phủ Hoàng Long: đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Sau dùng để chỉ sự hiểm yếu của địch)
Vinh Kính nghe không rõ y nói cái gì, tự nhủ không phải bị đạp hư mất rồi chứ?
Cũng không chờ anh hiểu, Tạ Lê Thần đã "soạt" một tiếng đứng lên, chạy đến bên máy tập luyện thêm một giờ.
"Anh không phải định tắm sao?"
"Ra thêm chút mồ hôi đã!" Tạ Lê Thần đạp xe tập không phục nói.
"Vậy anh không tắm thì tôi tắm trước." Vinh Kính cầm lấy khăn đi vào phòng tắm, Tạ Lê Thần thấy cửa phòng tắm "thịch" một tiếng đóng lại, ào ào tiếng nước chảy truyền đến. Y hơi nheo lại mắt —— nghĩ ra một quỷ kế rồi!
Cùng lúc có vài chuyên gia học giả lên án Tạ Lê Thần công khai, còn những diễn viên khác yêu cầu nói rõ chân tướng, có phải Tạ Lê Thần chịu thiệt cái gì không. Nói chung không được nửa ngày, toàn bộ truyền thông nổ tung, quần chúng đã lâu không có tin tức gì chấn động cũng bắt đầu hưng phấn. Dưới nhà Tạ Lê Thần vây đầy người, mấy tờ báo lá cải và online lại bắt đầu truyền loạn, có nói là vì tranh giành phụ nữ, có nói là vì tranh giành đàn ông.
Tào Văn Đức bận đến sứt đầu mẻ trán, Tạ Lê Thần lại ở nhà chơ game với rèn luyện thân thể.
Vinh Kính phụ trách làm cơm cho y và ở một bên cùng y luyện công. Xung quanh nhà vệ sĩ dày đặc, cửa sổ, rèm cửa sổ vẫn luôn đóng lại, Vinh Kính biết giá chổ này có lối thoát hiểm còn có cửa sau, toàn bộ thiết bị giám sát đều mở, canh phòng nghiêm ngặt đối phương đột kích.
Đoàn Dương mấy ngày nay cũng không nhận phỏng vấn, chỉ trốn tránh, bên ngoài thậm chí đồn thổi y bị thương rất nặng, nghiêm trọng tới mức phải nằm viện.
"Kỳ quái nha." Vinh Kính gõ bàn phím lẩm bẩm.
"Kỳ quái gì?" Tạ Lê Thần đang làm huấn luyện lực hai tay, nghe được Vinh Kính nói thầm, liền hỏi.
"À... Rõ ràng là anh đánh người, thế nhưng rất nhiều người nói giúp cho anh." Vinh Kính chống cằm, "Quả nhiên con người là động vật dễ bị vẻ ngoài mê hoặc mất lý trí sao!"
"Đó chứng minh nhân phẩm chúng ta tốt hơn nhiều so với thằng Đoàn Dương kia! Cậu phải nói là hiện tại mọi người tin tưởng chân tướng sự thật, không bị truyền thông dắt mũi!" Tạ Lê Thần đứng lên lau mồ hôi, hỏi, "Kolo bên kia có đầu mối không?"
"Không." Vinh Kính lắc đầu, "Seven là tên điên, đối phó gã phải hành sự cẩn thận." Vừa mới dứt lời, chợt nghe điện thoại của mình reo lên.
Lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, Vinh Kính có chút khó hiểu —— không nhận ra số, anh ấn tắt, phỏng chừng là nhầm số.
Điện thoại bàn trong nhà đã rút dây, điện thoại của Tạ Lê Thần cũng tạm thời tắt máy, điện thoại của anh chỉ có Tào Văn Đức, Tạ Tảo Thần và vài người trong tổ chức biết, rất ít ai khác biết.
Bất quá Tào Văn Đức xử lý xong sự tình, hạ lệnh công ty án binh bất động chờ chuyện giảm bớt nhiệt, đưa Tạ Tảo Thần trốn đi. Người trong tổ chức rất ít khi gọi điện thoại, thế nên tất nhiên là gọi nhầm số!Nhưng điện thoại lại một lần nữa chấp nhất reo lên, Tạ Lê Thần vươn qua nhìn, "Ai vậy?"
Vinh Kính lắc đầu, ấn nghe, "Ai đó?"
"Seven."
Người đầu kia điện thoại trả lời rất nhẹ, Vinh Kính bên này nghe cũng thấy không đơn giản —— gọi điện thoại tới là Seven?
Vinh Kính ấn loa ngoài, để điện thoại lên trên bàn, làm một thủ thế 7 với Tạ Lê Thần cạnh đó đang hiếu kỳ.
Tạ Lê Thần mở to hai mắt đi qua, không đợi Seven nói, đã ồn ào, "Này, ông anh đừng trúng quỷ kế của Đoàn Dương a, hắn muốn ông anh cùng Vinh Kính cứng đối cứng, còn hắn thì trai cò cắn nhau, ngư ông đắc lợi đó."
"Ha ha."
Đầu kia, Seven nhẹ nhàng cười một tiếng, "Vinh Kính a? Tôi có nghe, rất nhiều người nói cậu là cừ nhất, tôi không ngại đấu với cậu một chút."
Tạ Lê Thần trừng mắt nhìn, hỏi, "Ông anh có phải không bắt được Đoàn Dương thế nên tìm người khác trút giận a? Bằng không tôi giúp ông anh đối phó hắn?"
"Tạ Lê Thần hả..." Seven giống như đang tự hỏi, "Muốn giết Đoàn Dương cũng không khó, thế nhưng như vậy quá hời cho hắn! Tôi muốn làm cho hắn thống khổ đến mức trắng tay, muốn sống không được!"
"Oa, kiếp trước ông anh là phụ nữ a?" Tạ Lê Thần nhịn không được lại nói, "Hay là oán phụ bị giam trong lãnh cung mà chết vậy?"
"Ha ha ha..." Seven phá lên cười, "Cậu thật đáng yêu, tôi nhìn ra được, cậu rất coi trọng Vinh Kính."
"Tất nhiên, người của tôi mà... Ai nha." Tạ Lê Thần vừa nói khỏi miệng, bị Vinh Kính hung hăng một cước giẫm.
Tạ Lê Thần xoa chân phiền muộn nhìn Vinh Kính, Vinh Kính liếc mắt hung hăng trừng y, ý bảo còn nói bậy sẽ giẩm chết anh!
"Chúng tôi cũng đã từng như vậy." Seven đột nhiên yếu ớt nói, "Bị cướp đi thứ quan trọng nhất, cảm giác đó hai người hiểu được không? Rất khó chịu a."
Vinh Kính và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau, Tạ Lê Thần dùng khẩu hình miệng nói một cụm "ghen ăn tức ở". Vinh Kính dở khóc dở cười, người ta là quá bi thảm nên mới biến thái, còn anh là bẩm sinh biến thái!
"Tất cả những gì Đoàn Dương yêu quý, tôi đều phải cướp đi, bất luận bằng phương pháp gì, chỉ cần có thể khiến hắn thống khổ..." Giọng Seven nói vô cùng phù hợp với kiểu biến thái Tạ Lê Thần biết.
"Ông anh trực tiếp đi bắt Đoàn Dương sau đó nổ banh xác nó ra không phải được rồi sao, thằng đó ngoại trừ bản thân có yêu ai nữa đâu." Tạ Lê Thần thuận miệng nhả một câu.
Seven cũng ngẩn người, giống như đang tự hỏi, một lúc lâu mới nói, "Ừ... Cậu nói cũng có lý."
Tạ Lê Thần trong bụng lầm bầm một câu —— nói nhảm không.
"Bằng không thế này, hai người biết nhược điểm của hắn không?" Seven hỏi, "Nếu như nói ra, có thể dùng để trao đổi."
"Hắn không thích ăn ớt xanh có tính không a?" Vinh Kính đột nhiên hỏi, anh nhớ rõ Đoàn Dương ghét nhất phải ăn đồ có ớt xanh các loại."Tôi cần hai người cung cấp vật sống... Thú cưng cũng được, chỉ cần có thứ cho tôi giết chết, khiến hắn khổ sở." Seven âm trầm nói, "Tốt nhất là người nhà, bạn bè, vợ, chó cưng, mèo cưng đã từng nuôi, hoặc là người có chút ân tình?"
Tạ Lê Thần nhíu mày, nhìn Vinh Kính, cũng không có nét hoà nhã gì.
Tạ Lê Thần vươn qua gõ vài chữ trên máy tính bảng của Vinh Kính —— chúng ta cứ dứt khoát làm thịt tên này đi, người như thế sống trên thế giới nguy hại quá!
Vinh Kính cũng gõ bàn phím, "Nhưng thế thì không phải trúng kế Đoàn Dương rồi sao!"
Tạ Lê Thần vươn một ngón tay nhẹ nhàng lắc, ý bảo mình có biện pháp, y nhẹ nhàng ho khan một tiếng, "Ờ, ngài Seven, tôi hỏi ông anh một vấn đề."
"Cứ hỏi." Seven vẫn duy trì lễ độ mà đám biến thái thường có.
"Tô Phương Vân vẫn luôn ở bên Đoàn Dương, cũng là bạn gái hắn thừa nhận, vì sao ông anh không giết cô ta?" Tạ Lê Thần hiếu kỳ hỏi.
"Đoàn Dương cũng không yêu người phụ nữ đó, một khi cô ta chết, hắn có thể có càng nhiều tài sản." Seven cười nhạt một tiếng, "Tôi cũng không định hỗ trợ hắn đâu!"
Lúc này, Vinh Kính đã nhờ Sara xác nhận được vị trí đầu kia điện thoại.
Người gọi điện thoại ở ngay gần tòa nhà của họ... Định vị chính xác hầu như không thể tìm được, bởi vì Sara cho Vinh Kính xem bản đồ vệ tinh tình hình xung quanh đó.
Vinh Kính chuyển máy tính bảng qua cho Tạ Lê Thần nhìn.
Tạ Lê Thần lè lưỡi —— thấy bên ngoài tòa nhà người tấp nập. Phóng viên truyền thông rất nhiều, quần chúng vây xem, còn có chúng fan vì tin tức mà đến, phía ngoài dày đặc phương tiện giao thông, xa hơn đang kẹt xe diện rộng.
Phía dưới hầu như tất cả mọi người cầm trong tay điện thoại, trận này quy mô thật sự là đồ sộ.
Tạ Lê Thần và Vinh Kính đều có chút nhụt chí, Seven xen lẫn trong trong đám người, căn bản tra không được là ai, cho dù tra được cũng không thể đi bắt gã. Tên điên đó nhất định tùy thân mang theo vũ khí nguy hiểm, một khi nổi điên dưới đó, có thể sẽ làm bị thương người vô tội.
"Không bằng thế này." Tạ Lê Thần tiếp tục mặc cả với Seven, "Ông anh thử tìm một tình yêu thật sự cả đời khác xem? Tôi thấy ông anh điều kiện không tệ, nhất định có thể tìm được."
"Không ai bằng anh ấy!" Seven giống như bị kích thích, kích động lên.
"Vậy ông anh không sợ Đoàn Dương cũng muốn diệt trừ tôi và Vinh Kính cho nhanh, lợi dụng ông anh, ông anh lại giúp hắn?!" Tạ Lê Thần tức giận.
"Tôi chỉ là giết Vinh Kính, không liên quan tới cậu!" Seven lạnh giọng nói, "Giết cậu lại có thể khiến Đoàn Dương vui vẻ."
"Ông anh giết cậu ấy với giết tôi có gì khác nhau chứ?!" Tạ Lê Thần nóng nảy, lời không kịp suy nghĩ, trực tiếp nảy ra.
Lời này khiến Vinh Kính kinh ngạc xoa xoa mặt mãi, cũng không biết vì sao lại như vậy.
Tạ Lê Thần vẫn hồn nhiên chưa phát giác, tiếp tục rống, "Tôi nói cho ông anh biết, cái loại người như Đoàn Dương, chỉ yêu hai thứ, tiền và quyền, ông anh cướp tiền, rồi cướp nốt quyền của hắn, khiến hắn chỉ còn hai bàn tay trắng mới là cách trả thù tốt nhất!"...
Điện thoại đầu kia trầm mặc đáng kể, đột nhiên, Seven bừng tỉnh đại ngộ nói, "A! Cách đó không tệ a! Tôi chưa từng nghĩ như vậy."
"Được rồi, còn nữa... Ông anh có biết người nhà họ Tô?" Tạ Lê Thần tiếp tục khách sáo, nghĩ có lối thoát, liền dẫn dụ theo phương hướng đó.
"Không biết." Seven phủ nhận.
Vinh Kính nhìn Tạ Lê Thần, gật đầu với y —— Seven hẳn là sẽ không nói dối, gã và người nhà họ Tô có thể không có vấn đề gì.
"Còn nữa!" Tạ Lê Thần lại nghĩ tới chuyện nhà ma mà họ vào ở trước đó, ra chủ ý xấu cho Seven, "Ông anh có thể không ngừng tạo khủng bố dọa Đoàn Dương, đồng thời ra tay phá hư mối làm ăn của hắn nữa, sợ đến mức hắn tâm không yên không thể tập trung tinh thần, mà tôi bên này lại muốn tìm hắn tính sổ, có thể từ phương diện mối làm ăn làm hắn suy sụp, thế nào? Bất quá đừng làm bị thương người vô tội a, hắn rất biến thái, người khác không may hắn sẽ rất hài lòng!"
Vinh Kính cười thầm, Tạ Lê Thần có đôi khi hành vi rất giống một đứa trẻ con, ngớ ngẩn.
"Chủ ý không tệ!" Seven nghe vậy lại sung sướng, "Quả nhiên mặc cả với người thông minh có thể trúng cả hai mục tiêu... Thật đáng tiếc Vinh Kính, vốn muốn đấu với cậu một hồi, bất quá, người cậu hợp tác rất có khả năng, cứu cậu một mạng."
Tạ Lê Thần bĩu môi, tự nhủ có cần điên cuồng vậy không a?
Vinh Kính nghe đến đó, cũng cười, "Seven."
"Sao?" Seven biểu thị mình đang nghe.
"Anh biết Two không?"
"Đương nhiên biết, hắn chết rồi." Seven trả lời, "Bị một người thần bí giết chết, bảy viên đạn bạc hắn từ trước đến nay tự hào nhất cũng bị lấy đi, cũng bởi vì hắn đã chết, tôi mới từ cái chữ số Eight đáng ghét, lên thành chữ số Seven yêu thích, chỉ tiếc... Hiện tại tôi đã thành Six, khó chịu thật."
"Không phải thắng sẽ lấy được số hạng sao?" Tạ Lê Thần không hiểu.
"Đương nhiên, bất quá đó là khi sát thủ giết chết sát thủ thôi." Seven cười cười, "Còn giết chết Two và Five, không phải sát thủ, chỉ là người thường."
"Một viên trong bảy viên đạn bạc, được đặt dưới gốc cây mai thứ hai ở phía tây phần mộ màu trắng, anh có thể đến tìm." Vinh Kính đột nhiên mở miệng.
"Cái gì?" Seven kinh ngạc, "Cậu..."
"Lý do tôi không muốn đấu với anh là vì không muốn giúp Đoàn Dương diệt trừ một mối họa lớn." Vinh Kính giơ tay lấy điện thoại di động, "Người tránh được một kiếp, là anh chứ không phải tôi." Nói xong, cúp điện thoại.
Tạ Lê Thần há to miệng, nhìn Vinh Kính nhét điện thoại vào túi, "Cậu... Là cậu giết Two?"
"Lừa gã thôi." Vinh Kính thờ ơ trả lời.
"Hừ." Tạ Lê Thần có chút mất hứng.
"Là Two muốn rời khỏi giang hồ, thế nên tìm tôi diễn một tuồng kịch mà thôi." Vinh Kính lại mở miệng."Có thật không?" Tạ Lê Thần tuy rằng không biết Two kia là ai, bất quá nhân vật đứng thứ hai giới sát thủ tuyệt đối là sự tồn tại cường đại, Vinh Kính quả nhiên quen biết rất nhiều nhân vật lợi hại a.
"Tôi đã cứu anh ta cùng năm người bạn của anh ta, rồi giúp anh ta thu hồi khẩu súng bạc làm tiêu chí, bởi vậy anh ta nói anh ta nợ tôi bảy cái mạng." Vinh Kính đứng lên, "Thế nên anh ta nói cho tôi biết chỗ của bảy viên đạn, nếu như tôi gặp phải ai giải quyết không được, có thể trực tiếp kêu kẻ đó đi lấy một viên đạn trong số đó, anh ta sẽ giết chết kẻ có đạn."
"Oa!" Tạ Lê Thần kinh ngạc, "Vậy, Seven chẳng phải sẽ trở thành mục tiêu của Two?"
"Seven hẳn là sẽ không ngốc đến độ đi lấy viên đạn đó đâu, đạn bạn là thứ lúc Two giết người nhất định để lại, xui xẻo đến cực điểm." Vinh Kính nói, giơ tay xoa xoa đầu Tạ Lê Thần, "Tuy rằng anh biểu hiện đã rất không tệ, bất quá tôi vẫn phải nói... Anh còn non lắm."
Tạ Lê Thần xấu hổ đỏ bừng mặt, là một người mạnh mẽ đã quen chiếm quyền chủ động mà nói, phản kích này của thỏ rực tiếp bắn trúng điểm uy hiếp y, khiến y vô cùng bất mãn!
"Thế nhưng cậu cũng nói, Two đều lui ẩn đã rất nhiều năm, Seven một mực truy kích Đoàn Dương, thủ pháp của Two có thể kém thuần thục trái lại bị Seven giải quyết không?"
"A." Vinh Kính cười nhạo một tiếng, không đồng ý lắc đầu, "Ba người đứng đầu giới sát thủ, đều cũng có ưu thế tuyệt đối!"
"Chắc chắn vậy?"
"Đương nhiên, bởi vì nếu như không phải biết thực lực có chênh lệch tuyệt đối, nhóm người đó, không ai cam tâm xếp phía sau người khác." Vinh Kính thấy trên máy tính, Sara hồi âm nói, Seven đã rời khởi phạm vi tòa nhà họ ở.
"Nói như vậy, Seven đi quấy rầy cuộc sống của Đoàn Dương , hơn nữa có vị Two của cậu làm hậu thuẫn, gã phỏng chừng cũng không dám tới tìm chúng ta gây phiền phức..." Nói đến đây, Tạ Lê Thần bất mãn nhìn Vinh Kính, "Thỏ, cậu xấu quá, chắc chắn thì sớm nói cho tôi một chút chứ!"
"Anh chẳng lẽ không muốn tận tay xử lý Đoàn Dương sao?" Vinh Kính hỏi ngược.
Tạ Lê Thần nhướn hai hàng lông mày, tự nhiên là muốn!
"Vậy vừa lúc, chúng ta không đề phòng phối hợp với Seven, tiện thể điều tra nguồn gốc Tô Phương Vân. Đám người nhà họ Tô nếu như không thuê Seven, thì ai thuê nữa?!" Vinh Kính gác chân, "Sở dĩ Đoàn Dương làm chúng ta liên lụy vào chuyện này, phỏng chừng là bởi vì hắn cũng không thấy rõ kẻ thù, nên rất lo lắng."
"Ừ!" Tạ Lê Thần giơ tay nắm vai Vinh Kính, "Cậu nói chúng ta như vậy có tính là trời sinh một đôi không?"
Vinh Kính nhéo lấy mu bàn tay y như nắm một con gián vung ra, "Anh còn non lắm!"
Tạ Lê Thần thẹn quá thành giận, phóng tới, "Tôi sẽ cho cậu thấy mặt già dặn của tôi... Ai nha."
Vinh Kính một cước đạp Tạ Lê Thần xuống dưới, mới phát hiện lực chân hình như hơi mạnh, Tạ Lê Thần quỳ rạp trên mặt đất bất động.Dùng đầu ngón chân chọc chọc lưng Tạ Lê Thần nằm úp sấp, Vinh Kính hỏi, "Này, còn sống không?"
Tạ Lê Thần một lúc lâu, mới thở dài thật dài, ôm lấy cái gối ôm rớt xuống mặt đất, lẩm bẩm, "Như vậy sau này cũng không phải cách a, kế hoạch tác chiến không thể thực hiện được, phải đánh thẳng vào phủ Hoàng Long giải quyết dứt khoát mới được." (phủ Hoàng Long: đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Sau dùng để chỉ sự hiểm yếu của địch)
Vinh Kính nghe không rõ y nói cái gì, tự nhủ không phải bị đạp hư mất rồi chứ?
Cũng không chờ anh hiểu, Tạ Lê Thần đã "soạt" một tiếng đứng lên, chạy đến bên máy tập luyện thêm một giờ.
"Anh không phải định tắm sao?"
"Ra thêm chút mồ hôi đã!" Tạ Lê Thần đạp xe tập không phục nói.
"Vậy anh không tắm thì tôi tắm trước." Vinh Kính cầm lấy khăn đi vào phòng tắm, Tạ Lê Thần thấy cửa phòng tắm "thịch" một tiếng đóng lại, ào ào tiếng nước chảy truyền đến. Y hơi nheo lại mắt —— nghĩ ra một quỷ kế rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất