Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha – Quạ Đen Quạ Trắng
Chương 64: Nguy hiểm tới gần
Vinh Kính biết An Minh Nghĩa giấu mình, thì tâm sự nặng nề.
"Đừng nghĩ phức tạp như vậy." Tạ Lê Thần thoải mái hắn, "Cậu khi đó còn nhỏ như vậy, bởi vậy không có khả năng liên lụy tới xung đột lợi ích gì, phỏng chừng là vì công việc, hoặc là vài chuyện ba cậu không muốn nhắc tới, ông ấy rất thương cậu, sẽ không hại cậu đâu."
Vinh Kính nhìn y, "Anh cũng còn nói giúp cho ông ấy."
Tạ Lê Thần nhếch miệng cười, "Tất nhiên, cha vợ tương lai mà!"
Ánh mắt Vinh Kính phát lạnh, Tạ Lê Thần lập tức xê dịch sang một bên, cảnh giác.
Lúc này, điện thoại hợp thời reo lên, là đoàn làm phim sắp xếp xuống lầu họp.
Tạ Lê Thần ngáp một cái duỗi người, "Ưm... Không có cái đuôi phía sau kia, cả người đều dễ chịu hơn rất nhiều a."
"Đuôi phía sau?" Vinh Kính hơi sửng sốt, "Là nói Đằng Thành?"
"Hắn ta chỉ mới vài ngày không có tới quấy rầy tôi mà thôi, cậu đã quên rồi?" Tạ Lê Thần buồn cười, lấy ra một điếu thuốc điểm.
Vinh Kính nhăn mặt, đi tới rútdđiếu thuốc tra dụi tắt, "Anh không phải nói không hút thuốc lá sao!"
Tạ Lê Thần nhìn trời, "Cậu đừng có giống hệt vợ tôi mà quản tôi được không..."
Nói còn chưa dứt lời, thấy Vinh Kính tới gần, ánh mắt không tốt.
"Bởi vì thứ đó cần cho quay phim!" Tạ Lê Thần nhe răng với Vinh Kính, "Vai tôi phải diễn là một cái tẩu hút thuốc!"
Vinh Kính nhăn mặt nhíu mày, "Đoàn làm phim các anh không chuẩn bị một vài đạo cụ cho cậu sao? Như vậy quay phim 2-3 tháng, anh định hút vào bao nhiêu nicotin?"
"Đau lòng a?" Tạ Lê Thần giơ tay qua khoác vai anh, "Yên tâm, tôi sẽ chú ý."
Vinh Kính đánh tay y ra, lúc này, ở cửa có người gõ, giọng Hà Đống truyền đến, "Tạ Lê Thần, đi thôi."
Tạ Lê Thần nhìn trời, đứng dậy khoác áo lông của Thiệu Dịch, đi ra ngoài, Vinh Kính cũng theo ra, anh không tham dự họp, nhưng chuẩn bị dạo quanh khu vực phụ cận khách sạn, tiến hành một chút bảo hộ cơ bản.
Mới vừa đi xuống lầu, thấy xa xa một chiếc xe cắm trại chậm rãi chạy đến, tài xế lái xe tới, là Tào Văn Đức đưa đến cho Tạ Lê Thần.
Vinh Kính ký nhận, lái xe chạy tới phía sau khách sạn đỗ, phía dưới cửa sổ đối diện phòng tầng hai của anh và Tạ Lê Thần, xe rất cao, bởi vậy cách tầng hai cũng khá gần.Vinh Kính tỉ mỉ kiểm tra xe xong, bắt đầu lắp đặt thiết bị... Lúc này, trời hạ đợt tuyết trắng như lông thiên nga.
Vinh Kính đứng ở trong tuyết, nhìn phía mặt đường cách đó không xa. Lớp tuyết dày rất nhanh tích thành tầng, người đi đường đều thả chậm cước bộ. Có thể bởi vì tuyết lớn nên đám trẻ được nghỉ học, đều nắm tay cha mẹ, đạp lên tuyết về nhà.
Vinh Kính nhìn nhìn, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh, là mình đang cùng một cậu bạn nhỏ ném tuyết, cậu bạn kia... Hình như chính là đứa bé tóc vàng người Nga kia. Trong trí nhớ gián đoạn, hai người chơi rất vui vẻ, Vinh Kính nhớ rõ nụ cười của cậu bé vô cùng dễ thương.
Lắc lắc đầu, Vinh Kính không biết có phải bởi vì đột nhiên tới một nơi đầy băng tuyết, nên dẫn ra nhiều hồi ức như vậy ... Bởi vì trong trí nhớ của anh thông tin về đứa bé kia, giống như đều có liên quan đến hàn lạnh.
Đóng cửa xe khóa lại, Vinh Kính thấy trong màn tuyết, có bóng người chậm rãi đi tới, dần dần thấy rõ hình dáng, Vinh Kính có một loại cảm giác bất lực.
"Đi quay phim cũng phải mang theo trang bị như vậy." Người kia đi tới gần Vinh Kính, "Tôi nghĩ cậu không giống vệ sĩ đang bảo vệ Siêu sao điện ảnh, mà như là đang bảo vệ nhân viên quan trọng gì đó."
Vinh Kính cười cười, nhìn Đằng Thành xuất hiện trước mắt, "Anh cũng không giống cảnh sát truy đuổi phạm nhân, mà như là biến thái dây dưa không dứt."
"Tạ Lê Thần đã trở thành một loại chấp nhất của tôi." Đằng Thành điểm một điếu thuốc.
Nhìn hình dáng hắn ta hút thuốc, trong đầu Vinh Kính không hiểu sao xuất hiện hình dáng Tạ Lê Thần hút thuốc, nhịn không được nhíu mày, xoay người định rời đi.
"Chờ một chút, cô ta cũng tới." Đằng Thành nhắc nhở, "Người theo dõi hai người chụp ảnh kia, tôi luôn nghĩ, ở đây có một âm mưu lớn."
Vinh Kính cười cười, "Cảm giác của anh còn chưa đủ nhạy cảm."
"Cậu cũng đã nhận ra?" Đằng Thành giật mình.
"So với những gì anh quan sát được nhiều hơn chút." Vinh Kính nói xong, nhìn phía sau công viên phía tảng lớn lâu đàn, "Thành phố nhỏ mà nhân khẩu không ít."
"Các mối quan hệ của hai người hình như rất phức tạp." Đằng Thành cảm khái, "Dính dáng tới bí mật gì sao? Có thể nói cho tôi biết không?"
"Anh mắc chứng vọng tưởng bị hại còn cả chứng vọng tưởng âm mưu." Vinh Kính lắc đầu, chuẩn bị quay về khách sạn, "Mau trở về đi, ở đây không phải nơi anh nên đến, tiện thể buông tha cho Tạ Lê Thần, y không hại người đâu."
"Nam sinh lần trước kia ở đâu?" Đằng Thành vẫn dai như đỉa như trước, "Năng lực của cậu ta, tổ chức phía sau của cậu cần sử dụng?"
Vinh Kính không nói lời nào, đi thẳng về phía trước.
"Tôi vẫn không hiểu, Tạ Lê Thần có siêu năng lực gì sao?"
"Anh xem phim nhiều quá rồi." Vinh Kính thờ ơ lắc đầu, "Y chỉ là một ngôi sao mà thôi, trở về đi, ngài cảnh sát."
Đuổi Đằng Thành đi, Vinh Kính trở lại khách sạn, thấy trên sô pha thật dài, Thiệu Dịch một mình ngồi hút thuốc.Vinh Kính tự nhủ mùa đông tất cả mọi người trở nên thiếu chú trọng sức khỏe sao? Sao mà người hút thuốc nhiều như vậy?
Thiệu Dịch thấy Vinh Kính nhíu mày nhìn mình, vô thức dập tắt thuốc.
Vinh Kính nhìn ra được, người kia phỏng chừng là gia giáo vô cùng nghiêm ngặt, tính cách thiên về áp lực, mượn hành vi người kia ngày đó trong WC hất nước vào người cho hả giận mà nói, là một ví dụ.
Hai người cùng đứng ở trong đại sảnh, không có ai khác ra vào, Thiệu Dịch có chút xấu hổ, mở miệng phá vỡ bầu không khí quỷ dị, "Bên ngoài rất lạnh a?"
"Ừ." Vinh Kính gật đầu, nhớ ra cần phủi hoa tuyết trên vai, thấy người kia xuất thần, liền hỏi, "Họp xong rồi?"
"Nhóm anh Tạ còn đang tiếp tục, phần tôi xong rồi." Thiệu Dịch xấu hổ cười cười, "Phân đoạn của tôi rất ít, còn ít hơn cả Tiểu Tình."
Vinh Kính thấy người kia tuy rằng không nói ra, nhưng oán khí tuyệt đối có, đã định an ủi vài câu, đi qua vỗ vỗ vai người kia, "Bộ phim đầu tay của Tạ Lê Thần cũng là diễn phụ, phân đoạn chỉ có chưa đến 10 phút, thế nhưng cũng là diễn với nam chính nổi nhất."
"Anh Tạ là thiên tài." Thiệu Dịch cười cười, "Bất quá tôi sẽ nghiêm túc diễn."
Vinh Kính cảm thấy đã kết thúc trách nhiệm làm một người người lớn, liền chuẩn bị trở về phòng lại nghe Thiệu Dịch nói một câu, "Kỳ thực, Hà Đống vì sao cướp vai này của tôi?"
Vinh Kính dừng cước bộ, bởi vì từ trong giọng Thiệu Dịch nói nghe ra, chỉ là đơn thuần khó hiểu, không hiểu được, mà không tồn tại bất luận oán giận hay ghen ghét gì.
"Có cái gì kỳ quái sao? Anh ta có thể là thích vai này." Vinh Kính hỏi ngược.
"Không đâu ." Thiệu Dịch lắc đầu, "Người đại diện của tôi kinh tế còn muốn tôi tự kiểm điểm xem có phải chọc tới Hà Đống ở đâu mà không biết không... Bởi vì với thân phận của anh ta căn bản không đi cướp vai với tân binh như tôi. Hơn nữa, bộ phim này, vai anh ta muốn cướp, cũng có thể cướp vai của anh Tạ mà, sao lại đi cướp vai nam phụ? Hơn nữa khí chất và kiểu vai đều không phù hợp với anh ta, muốn đột phá cũng không cần hi sinh như vậy, kỹ thuật diễn của anh ta đã rất phong phú rồi, quyết định này thực sự là khó hiểu."
Vinh Kính sau khi nghe được, không biết trả lời thế nào, anh không hiểu biết Hà Đống. Thế nhưng Thiệu Dịch nói, mục đích giống như là đang nhắc nhở anh —— Hà Đống động cơ không trong sạch.
Sau đó, Vinh Kính trở về phòng, mở máy tính, tìm mấy bộ phim Hà Đống từng diễn xem qua, dần dần, liền quên mất thời gian.
Tạ Lê Thần trở về, thấy Vinh Kính tựa trên sô pha xem phim, hiếu kỳ đi qua, phát hiện anh xem phim là Hà Đống diễn chính, giận quá hóa rồ ghen ghét dữ dội, đi qua gập màn hình xuống.
Vinh Kính giương mắt nhìn y.
Tạ Lê Thần bất mãn, "Con thỏ chết tiệt, không có thẩm mỹ, muốn xem cũng xem ông đây chứ!"
Vinh Kính lườm y, "Ông đây chưa từng đóng phim!"
Tạ Lê Thần thấy anh nổi giận đùng đùng, lui nói một góc sô pha, "Cậu vì người khác mắng tôi, có mới nới cũ, con thỏ lăng nhăng!"Vinh Kính thở dài, mở lại máy tính bảng, gọi video cho Kolo. Chỉ là Kolo không có ở đó, tiếp điện thoại là Mejia.
"Làm sao vậy, Thỏ Nhỏ? Mọi người gần đây bề bộn nhiều việc a."
Vinh Kính biết tất cả mọi người bận, bất quá vẫn hỏi, "Ai có rảnh rỗi giúp tôi điều tra Hà Đống một chút được không?"
Tạ Lê Thần dựng tai lên, qua nghe.
"Diễn viên ấy hả?" Mejia gật đầu, "Tôi sai người điều tra cho cậu, tra xong sẽ báo cậu."
"Cảm ơn, a, đúng rồi, cũng tra cả Thiệu Dịch và Nhuế Tiểu Tình nữa, tốt nhất là toàn bộ đoàn làm phim đều có thể tra một chút."
Mejia gật đầu.
Vinh Kính tắt video đi, đảo mắt, thấy mình mặt đối mặt với Tạ Lê Thần, mặt Tạ Lê Thần ngay sát bên, hứng thú hỏi, "Thỏ, phát hiện cái gì?"
Vinh Kính gõ gõ cằm hỏi, "Không cảm thấy, Hà Đống lần này tới rất khả nghi?"
Tạ Lê Thần gật đầu, "Tôi đã sớm nói hắn khả nghi mà, bất quá vẫn câu kia, người này tính cách ác liệt không theo lẽ thường, không cần để ý đến hắn."
"Là thế thì tốt rồi." Vinh Kính gật đầu, lẩm bẩm, "Nếu là có thể tìm cách thử hắn thì tốt rồi."
Tạ Lê Thần không rõ, lấy ra kịch bản nghiền ngẫm vai, tiện thể học lời thoại.
Vinh Kính ngẩng đầu ở một bên xem y, đường nhìn xẹt qua Tạ Lê Thần, thấy bên ngoài bầu trời hạ tuyết khắp nơi.
"Kính Kính, mau nhìn xem, tuyết thật lớn!"
Tạ Lê Thần bỗng nhiên như đang nằm mơ tỉnh giấc vậy, kêu Vinh Kính một tiếng.
Mà một tiếng này, lại cứ chồng lên một câu nói nảy ra trong đầu Vinh Kính, chỉ là giọng nói của người kia, non nớt hơn, nhưng lại là tiếng Nga, còn giọng trong hiện thực, là của Tạ Lê Thần.
Vinh Kính lắc đầu phục hồi tinh thần lại, nhìn Tạ Lê Thần.
"Thoáng chốc hạ nhiều như vậy a, có muốn đi ném tuyết không?" Chạy đến cửa sổ, Tạ Lê Thần xuyên qua bầu trời hạ tuyết lớn, nhìn mấy tòa nhà đối diện, rất hứng thú chỉ ra bên ngoài hỏi Vinh Kính.
"Anh đã tiến bộ không ít, đã không còn là cục đồ ăn nữa." Vinh Kính cười cười.
Tạ Lê Thần nghe được Vinh Kính khích lệ, tâm tình rất tốt.
Vinh Kính đột nhiên đứng lên, "Được!"
Tạ Lê Thần bị anh dọa hoảng sợ, y cũng bất quá chỉ tùy tiện mời một tiếng, bởi vì thường khi mời Vinh Kính làm hoạt động gì không thiết thực bên ngoài, anh đều lấy các loại cớ kiên quyết cự tuyệt, không ngờ lần này lại đồng ý.
Xuống dưới lầu, thấy thật nhiều người trong đoàn làm phim đang ném tuyết và đắp người tuyết, Vinh Kính và Tạ Lê Thần cũng rất nhanh thêm vào, chơi điên loạn.
Kỹ xảo Vinh Kính ném tuyết cũng ngang với kỹ thuật chiến đấu của anh, Tạ Lê Thần rất nhanh bị chôn trong đống tuyết.Điên cỡ một giờ, Vinh Kính cảm thấy rất nóng... Lúc này, tầng mây tản đi, mặt trời cũng ló ra. Anh cởi cái áo ba-đờ-xuy ra, hướng về phía mặt trời hít sâu một hơi, cảm nhận mùi vị hoa tuyết trong không khí, bỗng nhiên thấy rất quen thuộc.
Lúc này, một cái khăn quàng cổ quàng lên vai của anh.
Tạ Lê Thần không biết lúc nào xuất hiện bên cạnh, cầm quần áo cái tại hắn trên đầu, "Ra mồ hôi là cởi quần áo? Trời lạnh như thế cẩn thận cảm mạo! Trẻ con đúng là trẻ con!"
Vinh Kính đảo mắt nhìn y, đột nhiên nói, "Đứa bé kia, hình như là một người bạn tốt của tôi!"
Tạ Lê Thần hơi sửng sốt, "Cậu bé tóc vàng kia?"
Vinh Kính dùng bàn tay vừa sờ tuyết, lạnh băng băng chạm vào cổ y một cái.
"Á." Tạ Lê Thần đông lạnh co rụt cổ, giơ tay nắm lên một nắm tuyết nhét vào cổ Vinh Kính.
Vinh Kính nhanh chóng trốn, lấy tuyết phản kích.
Hai người bất tri bất giác lại nháo lên.
Ở một tầng hai của tòa nhà a xa nào đó, ống kính viễn vọng bội số lớn ghi lại hành động của hai người.
Có hai người ngồi ở trong phòng, quan sát hai người phía xa xa chơi đùa kia, trong phòng chứa đầy các loại thiết bị.
"Đó chính là White Crow lợi hại nhất trong truyền thuyết sao?" Người cầm kính viễn vọng cười, "Ừm, hai người bọn họ tình cảm thật không tệ, kiểu tình cảm này có thể được gọi là tình yêu rồi đó, nếu không hai người đàn ông sao lại có thể chơi vui vẻ như hai đứa trẻ thế được."
Tên còn lại trầm mặc không nói, thân hình cao to chắn sáng, để lại một cái bóng màu đậm.
"Hai CROW kia thật dễ thương a." Người nhìn kính viễn vọng chậc chậc hai tiếng, "Nhan sắc tuyệt đối là đỉnh của đỉnh."
"Trông mặt mà bắt hình dong sẽ phạm sai lầm." Người còn lại đang lắp một khẩu súng ngắm, ánh mặt trời khiến mái tóc màu vàng kim của hắn biến thành màu mật ong.
"Ha ha... Ngữ khí của anh nghe như thể từng có chuyện gì đó nhỉ?" Một người buông cameras, vươn qua cười hỏi, "Nói ra giải trí một chút?"
Người kia buông súng trong, trên da mặt thuần trắng dưới ánh sáng giống như hơi trong suốt, nhàn nhạt đáp một câu, "Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là bắt Tạ Lê Thần, còn nữa, bất luận thời điểm nào, cũng không được đánh giá thấp Vinh Kính."
"Đừng nghĩ phức tạp như vậy." Tạ Lê Thần thoải mái hắn, "Cậu khi đó còn nhỏ như vậy, bởi vậy không có khả năng liên lụy tới xung đột lợi ích gì, phỏng chừng là vì công việc, hoặc là vài chuyện ba cậu không muốn nhắc tới, ông ấy rất thương cậu, sẽ không hại cậu đâu."
Vinh Kính nhìn y, "Anh cũng còn nói giúp cho ông ấy."
Tạ Lê Thần nhếch miệng cười, "Tất nhiên, cha vợ tương lai mà!"
Ánh mắt Vinh Kính phát lạnh, Tạ Lê Thần lập tức xê dịch sang một bên, cảnh giác.
Lúc này, điện thoại hợp thời reo lên, là đoàn làm phim sắp xếp xuống lầu họp.
Tạ Lê Thần ngáp một cái duỗi người, "Ưm... Không có cái đuôi phía sau kia, cả người đều dễ chịu hơn rất nhiều a."
"Đuôi phía sau?" Vinh Kính hơi sửng sốt, "Là nói Đằng Thành?"
"Hắn ta chỉ mới vài ngày không có tới quấy rầy tôi mà thôi, cậu đã quên rồi?" Tạ Lê Thần buồn cười, lấy ra một điếu thuốc điểm.
Vinh Kính nhăn mặt, đi tới rútdđiếu thuốc tra dụi tắt, "Anh không phải nói không hút thuốc lá sao!"
Tạ Lê Thần nhìn trời, "Cậu đừng có giống hệt vợ tôi mà quản tôi được không..."
Nói còn chưa dứt lời, thấy Vinh Kính tới gần, ánh mắt không tốt.
"Bởi vì thứ đó cần cho quay phim!" Tạ Lê Thần nhe răng với Vinh Kính, "Vai tôi phải diễn là một cái tẩu hút thuốc!"
Vinh Kính nhăn mặt nhíu mày, "Đoàn làm phim các anh không chuẩn bị một vài đạo cụ cho cậu sao? Như vậy quay phim 2-3 tháng, anh định hút vào bao nhiêu nicotin?"
"Đau lòng a?" Tạ Lê Thần giơ tay qua khoác vai anh, "Yên tâm, tôi sẽ chú ý."
Vinh Kính đánh tay y ra, lúc này, ở cửa có người gõ, giọng Hà Đống truyền đến, "Tạ Lê Thần, đi thôi."
Tạ Lê Thần nhìn trời, đứng dậy khoác áo lông của Thiệu Dịch, đi ra ngoài, Vinh Kính cũng theo ra, anh không tham dự họp, nhưng chuẩn bị dạo quanh khu vực phụ cận khách sạn, tiến hành một chút bảo hộ cơ bản.
Mới vừa đi xuống lầu, thấy xa xa một chiếc xe cắm trại chậm rãi chạy đến, tài xế lái xe tới, là Tào Văn Đức đưa đến cho Tạ Lê Thần.
Vinh Kính ký nhận, lái xe chạy tới phía sau khách sạn đỗ, phía dưới cửa sổ đối diện phòng tầng hai của anh và Tạ Lê Thần, xe rất cao, bởi vậy cách tầng hai cũng khá gần.Vinh Kính tỉ mỉ kiểm tra xe xong, bắt đầu lắp đặt thiết bị... Lúc này, trời hạ đợt tuyết trắng như lông thiên nga.
Vinh Kính đứng ở trong tuyết, nhìn phía mặt đường cách đó không xa. Lớp tuyết dày rất nhanh tích thành tầng, người đi đường đều thả chậm cước bộ. Có thể bởi vì tuyết lớn nên đám trẻ được nghỉ học, đều nắm tay cha mẹ, đạp lên tuyết về nhà.
Vinh Kính nhìn nhìn, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh, là mình đang cùng một cậu bạn nhỏ ném tuyết, cậu bạn kia... Hình như chính là đứa bé tóc vàng người Nga kia. Trong trí nhớ gián đoạn, hai người chơi rất vui vẻ, Vinh Kính nhớ rõ nụ cười của cậu bé vô cùng dễ thương.
Lắc lắc đầu, Vinh Kính không biết có phải bởi vì đột nhiên tới một nơi đầy băng tuyết, nên dẫn ra nhiều hồi ức như vậy ... Bởi vì trong trí nhớ của anh thông tin về đứa bé kia, giống như đều có liên quan đến hàn lạnh.
Đóng cửa xe khóa lại, Vinh Kính thấy trong màn tuyết, có bóng người chậm rãi đi tới, dần dần thấy rõ hình dáng, Vinh Kính có một loại cảm giác bất lực.
"Đi quay phim cũng phải mang theo trang bị như vậy." Người kia đi tới gần Vinh Kính, "Tôi nghĩ cậu không giống vệ sĩ đang bảo vệ Siêu sao điện ảnh, mà như là đang bảo vệ nhân viên quan trọng gì đó."
Vinh Kính cười cười, nhìn Đằng Thành xuất hiện trước mắt, "Anh cũng không giống cảnh sát truy đuổi phạm nhân, mà như là biến thái dây dưa không dứt."
"Tạ Lê Thần đã trở thành một loại chấp nhất của tôi." Đằng Thành điểm một điếu thuốc.
Nhìn hình dáng hắn ta hút thuốc, trong đầu Vinh Kính không hiểu sao xuất hiện hình dáng Tạ Lê Thần hút thuốc, nhịn không được nhíu mày, xoay người định rời đi.
"Chờ một chút, cô ta cũng tới." Đằng Thành nhắc nhở, "Người theo dõi hai người chụp ảnh kia, tôi luôn nghĩ, ở đây có một âm mưu lớn."
Vinh Kính cười cười, "Cảm giác của anh còn chưa đủ nhạy cảm."
"Cậu cũng đã nhận ra?" Đằng Thành giật mình.
"So với những gì anh quan sát được nhiều hơn chút." Vinh Kính nói xong, nhìn phía sau công viên phía tảng lớn lâu đàn, "Thành phố nhỏ mà nhân khẩu không ít."
"Các mối quan hệ của hai người hình như rất phức tạp." Đằng Thành cảm khái, "Dính dáng tới bí mật gì sao? Có thể nói cho tôi biết không?"
"Anh mắc chứng vọng tưởng bị hại còn cả chứng vọng tưởng âm mưu." Vinh Kính lắc đầu, chuẩn bị quay về khách sạn, "Mau trở về đi, ở đây không phải nơi anh nên đến, tiện thể buông tha cho Tạ Lê Thần, y không hại người đâu."
"Nam sinh lần trước kia ở đâu?" Đằng Thành vẫn dai như đỉa như trước, "Năng lực của cậu ta, tổ chức phía sau của cậu cần sử dụng?"
Vinh Kính không nói lời nào, đi thẳng về phía trước.
"Tôi vẫn không hiểu, Tạ Lê Thần có siêu năng lực gì sao?"
"Anh xem phim nhiều quá rồi." Vinh Kính thờ ơ lắc đầu, "Y chỉ là một ngôi sao mà thôi, trở về đi, ngài cảnh sát."
Đuổi Đằng Thành đi, Vinh Kính trở lại khách sạn, thấy trên sô pha thật dài, Thiệu Dịch một mình ngồi hút thuốc.Vinh Kính tự nhủ mùa đông tất cả mọi người trở nên thiếu chú trọng sức khỏe sao? Sao mà người hút thuốc nhiều như vậy?
Thiệu Dịch thấy Vinh Kính nhíu mày nhìn mình, vô thức dập tắt thuốc.
Vinh Kính nhìn ra được, người kia phỏng chừng là gia giáo vô cùng nghiêm ngặt, tính cách thiên về áp lực, mượn hành vi người kia ngày đó trong WC hất nước vào người cho hả giận mà nói, là một ví dụ.
Hai người cùng đứng ở trong đại sảnh, không có ai khác ra vào, Thiệu Dịch có chút xấu hổ, mở miệng phá vỡ bầu không khí quỷ dị, "Bên ngoài rất lạnh a?"
"Ừ." Vinh Kính gật đầu, nhớ ra cần phủi hoa tuyết trên vai, thấy người kia xuất thần, liền hỏi, "Họp xong rồi?"
"Nhóm anh Tạ còn đang tiếp tục, phần tôi xong rồi." Thiệu Dịch xấu hổ cười cười, "Phân đoạn của tôi rất ít, còn ít hơn cả Tiểu Tình."
Vinh Kính thấy người kia tuy rằng không nói ra, nhưng oán khí tuyệt đối có, đã định an ủi vài câu, đi qua vỗ vỗ vai người kia, "Bộ phim đầu tay của Tạ Lê Thần cũng là diễn phụ, phân đoạn chỉ có chưa đến 10 phút, thế nhưng cũng là diễn với nam chính nổi nhất."
"Anh Tạ là thiên tài." Thiệu Dịch cười cười, "Bất quá tôi sẽ nghiêm túc diễn."
Vinh Kính cảm thấy đã kết thúc trách nhiệm làm một người người lớn, liền chuẩn bị trở về phòng lại nghe Thiệu Dịch nói một câu, "Kỳ thực, Hà Đống vì sao cướp vai này của tôi?"
Vinh Kính dừng cước bộ, bởi vì từ trong giọng Thiệu Dịch nói nghe ra, chỉ là đơn thuần khó hiểu, không hiểu được, mà không tồn tại bất luận oán giận hay ghen ghét gì.
"Có cái gì kỳ quái sao? Anh ta có thể là thích vai này." Vinh Kính hỏi ngược.
"Không đâu ." Thiệu Dịch lắc đầu, "Người đại diện của tôi kinh tế còn muốn tôi tự kiểm điểm xem có phải chọc tới Hà Đống ở đâu mà không biết không... Bởi vì với thân phận của anh ta căn bản không đi cướp vai với tân binh như tôi. Hơn nữa, bộ phim này, vai anh ta muốn cướp, cũng có thể cướp vai của anh Tạ mà, sao lại đi cướp vai nam phụ? Hơn nữa khí chất và kiểu vai đều không phù hợp với anh ta, muốn đột phá cũng không cần hi sinh như vậy, kỹ thuật diễn của anh ta đã rất phong phú rồi, quyết định này thực sự là khó hiểu."
Vinh Kính sau khi nghe được, không biết trả lời thế nào, anh không hiểu biết Hà Đống. Thế nhưng Thiệu Dịch nói, mục đích giống như là đang nhắc nhở anh —— Hà Đống động cơ không trong sạch.
Sau đó, Vinh Kính trở về phòng, mở máy tính, tìm mấy bộ phim Hà Đống từng diễn xem qua, dần dần, liền quên mất thời gian.
Tạ Lê Thần trở về, thấy Vinh Kính tựa trên sô pha xem phim, hiếu kỳ đi qua, phát hiện anh xem phim là Hà Đống diễn chính, giận quá hóa rồ ghen ghét dữ dội, đi qua gập màn hình xuống.
Vinh Kính giương mắt nhìn y.
Tạ Lê Thần bất mãn, "Con thỏ chết tiệt, không có thẩm mỹ, muốn xem cũng xem ông đây chứ!"
Vinh Kính lườm y, "Ông đây chưa từng đóng phim!"
Tạ Lê Thần thấy anh nổi giận đùng đùng, lui nói một góc sô pha, "Cậu vì người khác mắng tôi, có mới nới cũ, con thỏ lăng nhăng!"Vinh Kính thở dài, mở lại máy tính bảng, gọi video cho Kolo. Chỉ là Kolo không có ở đó, tiếp điện thoại là Mejia.
"Làm sao vậy, Thỏ Nhỏ? Mọi người gần đây bề bộn nhiều việc a."
Vinh Kính biết tất cả mọi người bận, bất quá vẫn hỏi, "Ai có rảnh rỗi giúp tôi điều tra Hà Đống một chút được không?"
Tạ Lê Thần dựng tai lên, qua nghe.
"Diễn viên ấy hả?" Mejia gật đầu, "Tôi sai người điều tra cho cậu, tra xong sẽ báo cậu."
"Cảm ơn, a, đúng rồi, cũng tra cả Thiệu Dịch và Nhuế Tiểu Tình nữa, tốt nhất là toàn bộ đoàn làm phim đều có thể tra một chút."
Mejia gật đầu.
Vinh Kính tắt video đi, đảo mắt, thấy mình mặt đối mặt với Tạ Lê Thần, mặt Tạ Lê Thần ngay sát bên, hứng thú hỏi, "Thỏ, phát hiện cái gì?"
Vinh Kính gõ gõ cằm hỏi, "Không cảm thấy, Hà Đống lần này tới rất khả nghi?"
Tạ Lê Thần gật đầu, "Tôi đã sớm nói hắn khả nghi mà, bất quá vẫn câu kia, người này tính cách ác liệt không theo lẽ thường, không cần để ý đến hắn."
"Là thế thì tốt rồi." Vinh Kính gật đầu, lẩm bẩm, "Nếu là có thể tìm cách thử hắn thì tốt rồi."
Tạ Lê Thần không rõ, lấy ra kịch bản nghiền ngẫm vai, tiện thể học lời thoại.
Vinh Kính ngẩng đầu ở một bên xem y, đường nhìn xẹt qua Tạ Lê Thần, thấy bên ngoài bầu trời hạ tuyết khắp nơi.
"Kính Kính, mau nhìn xem, tuyết thật lớn!"
Tạ Lê Thần bỗng nhiên như đang nằm mơ tỉnh giấc vậy, kêu Vinh Kính một tiếng.
Mà một tiếng này, lại cứ chồng lên một câu nói nảy ra trong đầu Vinh Kính, chỉ là giọng nói của người kia, non nớt hơn, nhưng lại là tiếng Nga, còn giọng trong hiện thực, là của Tạ Lê Thần.
Vinh Kính lắc đầu phục hồi tinh thần lại, nhìn Tạ Lê Thần.
"Thoáng chốc hạ nhiều như vậy a, có muốn đi ném tuyết không?" Chạy đến cửa sổ, Tạ Lê Thần xuyên qua bầu trời hạ tuyết lớn, nhìn mấy tòa nhà đối diện, rất hứng thú chỉ ra bên ngoài hỏi Vinh Kính.
"Anh đã tiến bộ không ít, đã không còn là cục đồ ăn nữa." Vinh Kính cười cười.
Tạ Lê Thần nghe được Vinh Kính khích lệ, tâm tình rất tốt.
Vinh Kính đột nhiên đứng lên, "Được!"
Tạ Lê Thần bị anh dọa hoảng sợ, y cũng bất quá chỉ tùy tiện mời một tiếng, bởi vì thường khi mời Vinh Kính làm hoạt động gì không thiết thực bên ngoài, anh đều lấy các loại cớ kiên quyết cự tuyệt, không ngờ lần này lại đồng ý.
Xuống dưới lầu, thấy thật nhiều người trong đoàn làm phim đang ném tuyết và đắp người tuyết, Vinh Kính và Tạ Lê Thần cũng rất nhanh thêm vào, chơi điên loạn.
Kỹ xảo Vinh Kính ném tuyết cũng ngang với kỹ thuật chiến đấu của anh, Tạ Lê Thần rất nhanh bị chôn trong đống tuyết.Điên cỡ một giờ, Vinh Kính cảm thấy rất nóng... Lúc này, tầng mây tản đi, mặt trời cũng ló ra. Anh cởi cái áo ba-đờ-xuy ra, hướng về phía mặt trời hít sâu một hơi, cảm nhận mùi vị hoa tuyết trong không khí, bỗng nhiên thấy rất quen thuộc.
Lúc này, một cái khăn quàng cổ quàng lên vai của anh.
Tạ Lê Thần không biết lúc nào xuất hiện bên cạnh, cầm quần áo cái tại hắn trên đầu, "Ra mồ hôi là cởi quần áo? Trời lạnh như thế cẩn thận cảm mạo! Trẻ con đúng là trẻ con!"
Vinh Kính đảo mắt nhìn y, đột nhiên nói, "Đứa bé kia, hình như là một người bạn tốt của tôi!"
Tạ Lê Thần hơi sửng sốt, "Cậu bé tóc vàng kia?"
Vinh Kính dùng bàn tay vừa sờ tuyết, lạnh băng băng chạm vào cổ y một cái.
"Á." Tạ Lê Thần đông lạnh co rụt cổ, giơ tay nắm lên một nắm tuyết nhét vào cổ Vinh Kính.
Vinh Kính nhanh chóng trốn, lấy tuyết phản kích.
Hai người bất tri bất giác lại nháo lên.
Ở một tầng hai của tòa nhà a xa nào đó, ống kính viễn vọng bội số lớn ghi lại hành động của hai người.
Có hai người ngồi ở trong phòng, quan sát hai người phía xa xa chơi đùa kia, trong phòng chứa đầy các loại thiết bị.
"Đó chính là White Crow lợi hại nhất trong truyền thuyết sao?" Người cầm kính viễn vọng cười, "Ừm, hai người bọn họ tình cảm thật không tệ, kiểu tình cảm này có thể được gọi là tình yêu rồi đó, nếu không hai người đàn ông sao lại có thể chơi vui vẻ như hai đứa trẻ thế được."
Tên còn lại trầm mặc không nói, thân hình cao to chắn sáng, để lại một cái bóng màu đậm.
"Hai CROW kia thật dễ thương a." Người nhìn kính viễn vọng chậc chậc hai tiếng, "Nhan sắc tuyệt đối là đỉnh của đỉnh."
"Trông mặt mà bắt hình dong sẽ phạm sai lầm." Người còn lại đang lắp một khẩu súng ngắm, ánh mặt trời khiến mái tóc màu vàng kim của hắn biến thành màu mật ong.
"Ha ha... Ngữ khí của anh nghe như thể từng có chuyện gì đó nhỉ?" Một người buông cameras, vươn qua cười hỏi, "Nói ra giải trí một chút?"
Người kia buông súng trong, trên da mặt thuần trắng dưới ánh sáng giống như hơi trong suốt, nhàn nhạt đáp một câu, "Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là bắt Tạ Lê Thần, còn nữa, bất luận thời điểm nào, cũng không được đánh giá thấp Vinh Kính."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất