Chương 25
Bên ngoài phòng bệnh có hai bóng người đứng thẳng tắp.
“Chưa bàn đến chuyện quan hệ giữa hai nhà chúng ta, chỉ bằng phong cách làm việc trước sau như một của cậu, tôi luôn nghĩ rằng giao Diệp Tân cho cậu gần như cũng yên tâm phần nào…”
Đây là lần đầu tiên cha Diệp chính thức nhắc tới chuyện kết hôn giữa Tôn Thanh Hạ và Diệp Tân: “Thằng bé xảy ra chuyện không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu cậu, nhưng nó nói muốn về nhà nên tôi quyết định đón nó về một thời gian”.
Tôn Thanh Hạ đáp: “Vâng, con biết, con cũng đáp ứng em ấy rồi”.
Nhìn Tôn Thanh Hạ trước mắt cao hơn mình cả một cái đầu, mặc cho trong miệng thiên hạ hắn là một người vô cùng chói mắt, cao không thể chạm tới thì hiện tại vẫn không phải nặng nề cúi đầu trước ông sao.
Cha Diệp trầm giọng: “Trước đây muốn nó đi xem mắt, nó không chút nghĩ ngợi đã từ chối, sau khi tôi nói cho nó biết đối tượng là ai, không ngờ nó lại ngẩn người nửa ngày mới phản ứng lại”.
Ông hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy: “Tôi rất khó hình dung cảm giác thằng bé cho tôi lúc đó như thế nào, toàn thân như được niềm kinh hỉ to lớn bao phủ, từ đáy lòng hiển hiện hết ra ngoài. Hai mắt lóe sáng giống như ngay giây tiếp theo sẽ bung ra ánh sao lấp lánh. Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy dáng vẻ thằng bé như thế bao giờ”.
Tôn Thanh Hạ khiếp sợ ngẩng đầu lên, trong đầu như bắt được dòng suy tưởng nào đó, nhìn thẳng vào đôi mắt phức tạp rối bời của cha Diệp hỏi: “Vậy nghĩa là…?”
Cái gì gọi là kinh hỉ choáng ngợp sau khi biết đối tượng xem mắt là ai?
Hắn vờ trấn tĩnh đợi câu trả lời từ cha Diệp, trong lòng vừa thông suốt vừa mong đợi, tiềm thức cảm thấy câu trả lời sẽ như hắn mong muốn.
Cha Diệp nhìn hắn khó hiểu: “Cậu không biết?”
“Diệp Tân thích cậu, đã 3 năm rồi”.
Vốn hôm nay là ngày cậu xuất viện, nhưng trái phải trước sau cũng không thấy ai tới, làm thủ tục xuất viện có cần tốn nhiều thời gian như vậy không?!
Diệp Tân cực buồn bực.
Cậu tự thân xuống giường thu dọn đồ đạc, bả vai tạm thời không thể cử động mạnh, chỉ có thể đơn giản lựa vào thứ dễ cầm cho vào túi.
Dọn dẹp được phân nửa, cha Diệp cùng Tôn Thanh Hạ cuối cùng cũng tới. Trên tay Tôn Thanh Hạ còn xách theo một túi hành lý.
Diệp Tân ngập ngừng, nghĩ rằng đó là quần áo và đồ dùng hàng ngày của cậu ở nhà họ Tôn được Tôn Thanh Hạ cầm giúp đến. Cậu định tự mình nhận túi, nhưng bước được hai bước lại dừng lại, nhìn Tôn Thanh Hạ chán nản nói: “Để ở đó được rồi”.
Tôn Thanh Hạ biết cậu nghĩ gì, đôi mắt đào hoa khẽ đảo, môi cong lên lộ rõ ý cười vui vẻ nhất trong mấy ngày qua: “Ừm”.
Thấy hắn cười thoải mái như thế, Diệp Tân càng thêm mất mát, sắc mặt chù ụ xụ xuống, không muốn nhiều lời thêm, quay sang nói với cha Diệp:”Chúng ta về nhà thôi”.
Cha Diệp nhìn quanh phòng, qua loa dọn dẹp mấy món đồ còn sót lại, sau đó lén nháy mắt với Tôn Thanh Hạ, cùng Diệp Tân ra khỏi bệnh viện.
Không xa không gần đi sau lưng Diệp Tân, cũng không cần nhìn đường dưới chân, Tôn Thanh Hạ chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng phía trước. Nếu lúc này Diệp Tân quay đầu lại, chắc chắn cậu sẽ thấy trong mắt hắn chất chứa đầy yêu thương.
Diệp Tân lần nữa buồn bực.
Không ngờ Tôn Thanh Hạ lại theo cậu lên xe của cha Diệp, còn chủ động yêu cầu để mình lái xe.
Muốn đưa cậu về đến tận nhà sao? Có hơi quá…..
Vì vậy cậu nói: “Cái đó… đến đây được rồi, không cần…. chu đáo như vậy”.
Không cần xin lỗi, cũng không cần phải hối hận.
Cậu không sai, hắn cũng không sai.
Tôn Thanh Hạ phớt lờ câu cậu vừa nói, cười đến là xán lạn, cẩn thận đỡ cậu ngồi vào vị trí phó lái, sau khi thu xếp ổn thỏa xong mới chớp mắt đáp: “Được”.
“…”
Cha Diệp ngồi hàng ghế sau ho nhẹ một tiếng chứng minh sự tồn tại.
Đến Diệp gia, mẹ Diệp đã sớm đứng chờ ngoài cổng, thấy Tôn Thanh Hạ cũng tới liền thoáng sửng sốt, quay sang nhìn cha Diệp chỉ nhận được cái lắc đầu từ ông.
Tôn Thanh Hạ xách túi đồ xuống xe, thấy mẹ Diệp nhìn mình khó hiểu liền chào hỏi: “Mẹ”.
Mẹ Diệp cứng người một giây rồi lập tức nhẹ nhàng đối ứng: “Đừng đứng ngoài ày nữa, mau vào nhà!”
Tôn Thanh Hạ gật đầu, bước tới đứng cạnh Diệp Tân.
Diệp Tân tránh né bàn tay đưa tới của hắn, nghiêng đầu nhìn thấy nụ cười trên môi Tôn Thanh Hạ vẫn không hề biến mất, lại cảm giác được xúc cảm đụng chạm ở cánh tay liền cứng đờ người, giật lùi về phía sau.
Không biết vì sao trái tim như bị xiên một nhát.
Cậu nhớ hôm qua ánh mắt người này bi thương như con chim nhạn bị trói buộc mất tự do, giọng nói khàn đặc, khổ sở gần như tuyệt vọng, khiến người ta đau lòng. Mà hiện tại, đôi mắt ấy lại sáng rực rỡ đến vậy, tựa như mọi biểu hiện yếu đuối ngày hôm qua chỉ là ảo giác thoáng qua.
Cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm, Diệp Tân nói: “Em bị thương ở vai, không phải ở chân, có thể tự đi được”.
Mãi đến khi Diệp Tân vào phòng riêng, Tôn Thanh Hạ vẫn luôn đi theo phía sau. Diệp Tân không hiểu hắn định làm gì, hỏi: “Anh không về sao?”
Tôn Thanh Hạ đáp: “Em muốn về nhà đúng không?”
Diệp Tân càng khó hiểu: “Đúng vậy”.
Nụ cười trên môi Tôn Thanh Hạ dần tắt, hắn thả túi đồ trên tay xuống, cúi người nói: “Diệp Tân, em ở đây thì sao anh có thể đi nơi nào khác?”
Giọng nói âm vang như tiếng suối ngân.
“Chưa bàn đến chuyện quan hệ giữa hai nhà chúng ta, chỉ bằng phong cách làm việc trước sau như một của cậu, tôi luôn nghĩ rằng giao Diệp Tân cho cậu gần như cũng yên tâm phần nào…”
Đây là lần đầu tiên cha Diệp chính thức nhắc tới chuyện kết hôn giữa Tôn Thanh Hạ và Diệp Tân: “Thằng bé xảy ra chuyện không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu cậu, nhưng nó nói muốn về nhà nên tôi quyết định đón nó về một thời gian”.
Tôn Thanh Hạ đáp: “Vâng, con biết, con cũng đáp ứng em ấy rồi”.
Nhìn Tôn Thanh Hạ trước mắt cao hơn mình cả một cái đầu, mặc cho trong miệng thiên hạ hắn là một người vô cùng chói mắt, cao không thể chạm tới thì hiện tại vẫn không phải nặng nề cúi đầu trước ông sao.
Cha Diệp trầm giọng: “Trước đây muốn nó đi xem mắt, nó không chút nghĩ ngợi đã từ chối, sau khi tôi nói cho nó biết đối tượng là ai, không ngờ nó lại ngẩn người nửa ngày mới phản ứng lại”.
Ông hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy: “Tôi rất khó hình dung cảm giác thằng bé cho tôi lúc đó như thế nào, toàn thân như được niềm kinh hỉ to lớn bao phủ, từ đáy lòng hiển hiện hết ra ngoài. Hai mắt lóe sáng giống như ngay giây tiếp theo sẽ bung ra ánh sao lấp lánh. Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy dáng vẻ thằng bé như thế bao giờ”.
Tôn Thanh Hạ khiếp sợ ngẩng đầu lên, trong đầu như bắt được dòng suy tưởng nào đó, nhìn thẳng vào đôi mắt phức tạp rối bời của cha Diệp hỏi: “Vậy nghĩa là…?”
Cái gì gọi là kinh hỉ choáng ngợp sau khi biết đối tượng xem mắt là ai?
Hắn vờ trấn tĩnh đợi câu trả lời từ cha Diệp, trong lòng vừa thông suốt vừa mong đợi, tiềm thức cảm thấy câu trả lời sẽ như hắn mong muốn.
Cha Diệp nhìn hắn khó hiểu: “Cậu không biết?”
“Diệp Tân thích cậu, đã 3 năm rồi”.
Vốn hôm nay là ngày cậu xuất viện, nhưng trái phải trước sau cũng không thấy ai tới, làm thủ tục xuất viện có cần tốn nhiều thời gian như vậy không?!
Diệp Tân cực buồn bực.
Cậu tự thân xuống giường thu dọn đồ đạc, bả vai tạm thời không thể cử động mạnh, chỉ có thể đơn giản lựa vào thứ dễ cầm cho vào túi.
Dọn dẹp được phân nửa, cha Diệp cùng Tôn Thanh Hạ cuối cùng cũng tới. Trên tay Tôn Thanh Hạ còn xách theo một túi hành lý.
Diệp Tân ngập ngừng, nghĩ rằng đó là quần áo và đồ dùng hàng ngày của cậu ở nhà họ Tôn được Tôn Thanh Hạ cầm giúp đến. Cậu định tự mình nhận túi, nhưng bước được hai bước lại dừng lại, nhìn Tôn Thanh Hạ chán nản nói: “Để ở đó được rồi”.
Tôn Thanh Hạ biết cậu nghĩ gì, đôi mắt đào hoa khẽ đảo, môi cong lên lộ rõ ý cười vui vẻ nhất trong mấy ngày qua: “Ừm”.
Thấy hắn cười thoải mái như thế, Diệp Tân càng thêm mất mát, sắc mặt chù ụ xụ xuống, không muốn nhiều lời thêm, quay sang nói với cha Diệp:”Chúng ta về nhà thôi”.
Cha Diệp nhìn quanh phòng, qua loa dọn dẹp mấy món đồ còn sót lại, sau đó lén nháy mắt với Tôn Thanh Hạ, cùng Diệp Tân ra khỏi bệnh viện.
Không xa không gần đi sau lưng Diệp Tân, cũng không cần nhìn đường dưới chân, Tôn Thanh Hạ chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng phía trước. Nếu lúc này Diệp Tân quay đầu lại, chắc chắn cậu sẽ thấy trong mắt hắn chất chứa đầy yêu thương.
Diệp Tân lần nữa buồn bực.
Không ngờ Tôn Thanh Hạ lại theo cậu lên xe của cha Diệp, còn chủ động yêu cầu để mình lái xe.
Muốn đưa cậu về đến tận nhà sao? Có hơi quá…..
Vì vậy cậu nói: “Cái đó… đến đây được rồi, không cần…. chu đáo như vậy”.
Không cần xin lỗi, cũng không cần phải hối hận.
Cậu không sai, hắn cũng không sai.
Tôn Thanh Hạ phớt lờ câu cậu vừa nói, cười đến là xán lạn, cẩn thận đỡ cậu ngồi vào vị trí phó lái, sau khi thu xếp ổn thỏa xong mới chớp mắt đáp: “Được”.
“…”
Cha Diệp ngồi hàng ghế sau ho nhẹ một tiếng chứng minh sự tồn tại.
Đến Diệp gia, mẹ Diệp đã sớm đứng chờ ngoài cổng, thấy Tôn Thanh Hạ cũng tới liền thoáng sửng sốt, quay sang nhìn cha Diệp chỉ nhận được cái lắc đầu từ ông.
Tôn Thanh Hạ xách túi đồ xuống xe, thấy mẹ Diệp nhìn mình khó hiểu liền chào hỏi: “Mẹ”.
Mẹ Diệp cứng người một giây rồi lập tức nhẹ nhàng đối ứng: “Đừng đứng ngoài ày nữa, mau vào nhà!”
Tôn Thanh Hạ gật đầu, bước tới đứng cạnh Diệp Tân.
Diệp Tân tránh né bàn tay đưa tới của hắn, nghiêng đầu nhìn thấy nụ cười trên môi Tôn Thanh Hạ vẫn không hề biến mất, lại cảm giác được xúc cảm đụng chạm ở cánh tay liền cứng đờ người, giật lùi về phía sau.
Không biết vì sao trái tim như bị xiên một nhát.
Cậu nhớ hôm qua ánh mắt người này bi thương như con chim nhạn bị trói buộc mất tự do, giọng nói khàn đặc, khổ sở gần như tuyệt vọng, khiến người ta đau lòng. Mà hiện tại, đôi mắt ấy lại sáng rực rỡ đến vậy, tựa như mọi biểu hiện yếu đuối ngày hôm qua chỉ là ảo giác thoáng qua.
Cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm, Diệp Tân nói: “Em bị thương ở vai, không phải ở chân, có thể tự đi được”.
Mãi đến khi Diệp Tân vào phòng riêng, Tôn Thanh Hạ vẫn luôn đi theo phía sau. Diệp Tân không hiểu hắn định làm gì, hỏi: “Anh không về sao?”
Tôn Thanh Hạ đáp: “Em muốn về nhà đúng không?”
Diệp Tân càng khó hiểu: “Đúng vậy”.
Nụ cười trên môi Tôn Thanh Hạ dần tắt, hắn thả túi đồ trên tay xuống, cúi người nói: “Diệp Tân, em ở đây thì sao anh có thể đi nơi nào khác?”
Giọng nói âm vang như tiếng suối ngân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất