Chương 59: [ DÙNG TRÁI TIM CẢM NHẬN ]
Tần Thiên Quốc kể từ ngày hôm đó chẳng còn quay trở về căn nhà này nữa, hắn không nói sẽ đuổi cô đi cũng không nói sẽ giữ cô lại bên mình, như thể đang né tránh. Bản thân cảm thấy thật trống trải, cứ lẳng lặng nhìn qua ô cửa sổ, chờ đợi một bóng hình.
Dường như cự cãi trở thành quen, 1 tháng trôi qua trống vánh, Đào Cung Vi bỗng chốc thấy rất xa lạ và thiếu vắng, lạ thay trong lòng lại cảm thấy rất buồn bã.
Sau khi Tần lão gia mất, cả cô và Tần Thiên Quốc dọn tới ngôi biệt thự của Tần gia, được tiếp cận với manh mối cô vô cùng tỉ mỉ, tinh tế lén lút mà dò xét.
Lựa chọn thời cơ thích hợp, đi qua các dãy phòng, hết lục lọi rồi đến tìm kiếm. Quyết tìm cho ra thứ quan trọng, chẳng lẽ nơi này lại không cất giấu một bí mật gì đó liên quan tới tứ đại cổ đông ?
Kẻ hầu người hạ có mặt xung quanh, canh gác khá nghiêm ngặt. Đối với một sát thủ lão luyện, việc đột nhập chẳng cho một ai phát hiện thì đó là điều đơn giản.
Ở nơi tăm tối và ít người ra vào nhất - nơi có lắp đặt toàn bộ cửa sắt và mật khẩu bảo mật, híp mắt nghi ngờ, Đào Cung Vi cẩn thận phá bỏ một lớp khóa bên ngoài. Phát hiện đây là một lối đi bí mật dẫn tới một căn hầm, tuy nhiên lớp bảo vệ khá dày đặt, chưa thể đào sâu thì bên ngoài đã nghe thấy tiếng động.
Mau chóng bỏ trốn khỏi hiện trường, Đào Cung Vi bắt gặp Tần Thiên Quốc ở phòng khách sau nhiều ngày xa cách. Lẩn trốn, chẳng muốn đối mặt, hắn ta sợ hãi cô tới vậy sao ?
Người đàn ông bước đi loạng choạng, đầu óc mụ mị như sắp té ngã, chạy đến đỡ hắn, từ mũi sộc lên mùi rượu nồng nặc, khó chịu chau mày.
"Sao say mèm thế này ?" Để tay hắn vòng qua vai cô, đỡ hắn ngồi xuống ghế sofa, tận tình mà vuốt vuốt tóc mai cho người kia.
Gương mặt ửng đỏ, Tần Thiên Quốc đắm chìm trong men rượu, hôm nay hắn say khướt là bởi vì có tâm tư, có sầu muộn hay là đang buồn bực đây ?
Lâu rồi mới gặp lại, trông hắn thật nhếch nhác và lôi thôi, Đào Cung Vi chỉ biết ngồi ở một bên mà nhìn.
Có thể thấu hiểu, vào một đêm mất cha, mất hết toàn bộ danh vọng ở trước mắt. Chưa từng nghiêm túc điều hành công ty, chưa một lần đối xử tốt với cha mình. Có lẽ tội lỗi đã dằn vặt dìm chết lấy hắn, công việc chất đống, buồn phiền sầu muộn cứ kéo về làm thay đổi hoàn toàn lối sống sinh hoạt ăn chơi, trác táng kia. Đã vậy hắn còn biết được người vợ hợp pháp luôn bên cạnh là một sát thủ, sẽ rất sốc và bàng hoàng...cảm thấy không thể tin tưởng vào ai, lạc lỏng, chán nản.
Vẫn còn chau mày suy nghĩ, Tần Thiên Quốc đã chỉ tay vào không trung, trách mắng: "Cái quái gì chứ ? Cha hãy nhìn xem, nhìn những gì cha để lại cho tôi...gia sản này tôi không cần, tôi rất mệt mỏi".
Đào Cung Vi vỗ nhẹ vào má hắn, bảo hắn mau di chuyển vào phòng để ngủ.
"Mau tránh ra" Hất tay cô, Tần Thiên Quốc oán trách: "Từ nhỏ người chỉ quăng cho tôi một đống tiền, mẹ thì mất sớm...một mình tôi quanh quẩn với bốn bức tường cùng đống tiền của người...học rồi lại học, người đặt kì vọng cao vào tôi...áp lực, chán nản cứ thế nhấn chìm tôi".
Tới đoạn này Tần Thiên Quốc mới ấm ức mà nức nở, giọng run rẩy: "Tôi cần tình thương của người, tôi không cần tiền của người...người bỏ đi với công việc, lúc tôi còn nhỏ tôi chỉ có thể luẩn quẩn trong nhà...bây giờ người muốn bỏ đi là bỏ đi ? Cha để lại cho tôi đống gia sản vô dụng này để làm gì ?".
Hóa ra tên thiếu gia ngông cuồng, phóng túng một thời cũng từng có khoảng thời gian là đứa con ngoan, chăm chỉ học hành, nghiêm túc với sự nghiệp. Có điều sự bức ép trong bốn bức tường, sự hiu quạnh và thiếu thốn tình yêu thương từ cha. Ác cảm với tiền bạc đã tạo ra một con người phách lối, chỉ muốn chống đối với Tần lão gia. Miễn là phá hủy tài sản ấy, ăn chơi tiêu xài chẳng ngừng nghỉ thì có lẽ khi không còn tiền ông sẽ thật sự yêu thương hắn. Đối với hắn tiền chưa bao giờ là quan trọng, chỉ có chân tình mới là quan trọng.
Sở dĩ đối xử với tất cả mọi người bằng những đồng tiền vô tri là vì ở trong mắt hắn, tất cả mọi người đều vì tiền mà bất chấp, chưa một ai từng chân thật với hắn cả, họ thèm khát danh vọng hư ảo. Đó là lí do mà khi bị bắt ép cưới với Đào Cung Vi, Tần Thiên Quốc thật sự lo sợ cô có âm mưu bất chính, muốn chiếm đoạt tài sản.
Bỗng một ngày nhìn ra được cô gái như cô, cô đặt tay lên lồng ngực của mình và nói với hắn rằng tiền không hề quan trọng, chỉ có ở nơi trái tim nóng hổi đang đập kia - nó mới thực sự cao cả.
Rồi cũng sẽ có một người nghĩ như hắn vậy, cảm thấy chân tình mới chính là duy nhất, là vĩ đại, chứ không phải ánh hào quang sáng rực rỡ trước mắt phù phiếm. Ấn tượng về cô trong mắt hắn thật sự rất đẹp, nhưng rồi cô lừa dối hắn và bảo rằng thân phận của mình chính là sát thủ.
Cảm thấy việc tình cảm có ở trên đời chỉ là hư vô, mọi thứ danh vọng, quyền lực và tiền bạc mới là duy nhất trong mắt mọi người. Thất vọng, áp lực đè nén. Không dám đối mặt cũng không muốn đuổi cổ cô đi, Tần Thiên Quốc dồn nén tâm tư qua từng ngày cho đến giờ không thể chịu nổi mới tuyệt nhiên dùng rượu để giải vây.
Đó giờ nghĩ hạng người như Tần Thiên Quốc đúng là kẻ láo xược, ngỗ nghịch phá hoại gia tộc. Bây giờ nghe qua lời nói, bộc bạch từ hắn Đào Cung Vi thấy hắn thật đáng thương, bộ dạng hiện tại cũng rất thảm hại nữa. Cứ như từ trước cho đến giờ hắn không có người bầu bạn, cô độc và che giấu đi xúc cảm qua một bộ mặt xấu xa, đáng ghét.
Đặt tay lên gò má lau đi giọt lệ vẫn còn lăn dài, Đào Cung Vi im lặng, dõi mắt theo, tâm tư trĩu nặng, chẳng thể thốt nên lời.
Bản thân đã hiểu lầm một người, những gì nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, khi mà chính cô tìm hiểu và nghe được tiếng lòng từ chính chủ, mọi thứ mới được sáng tỏ hơn.
Thành kiến xem như bị xóa bỏ, ác cảm về hắn dần tan biến. Đào Cung Vi đồng cảm, xúc động mà cũng rơi lệ.
Nếu nói cô đơn thì cô thật sự rất giống với hắn, cảm giác mất mát người thân đó cô có thể hiểu rõ, bị người cha vô tâm bỏ mặc, ruồng rẫy. Từng chính mắt nhìn cha mình bán mình đi, nâng bước chân chẳng một lần quay mặt. Nghĩ tới hắn rồi nghĩ tới câu chuyện của mình, sao cuộc đời lại có nhiều hoàn cảnh bất công và bất hạnh tới vậy ?
Trên bàn là chiếc điện thoại, trước đó vẫn còn muốn gửi tin nhắn về cơ mật của tầng hầm cho Tô gia, giờ thì bị cảm xúc chi phối...cô lưỡng lự mà từ bỏ.
Và thế là Tần Thiên Quốc đêm đó cứ điên cuồng trong mộng tưởng cùng suy nghĩ, theo bản năng, khi con người đau khổ nhất họ chỉ muốn quay trở về nhà, gặp được cô rồi mọi thứ như buông bỏ, tựa đầu lên vai Đào Cung Vi, ngủ một giấc thật sâu.
-------------
Mặt trời khẽ nâng cao trên bầu trời, chiếu tỏa ánh nắng lấp lánh, sáng rỡ.
Xuất hiện ở căn phòng lạnh lẽo, u uất vừa trải qua một màn buồn bã, sầu muộn đêm qua.
Cảm thấy chói mắt, đầu kéo tới một trận đau nhức, vì men rượu vẫn còn đọng lại, Tần Thiên Quốc khó khăn mở mắt.
Nhìn thấy Đào Cung Vi ngồi cạnh bên, giật mình, bỗng chốc đã xô người cô ra xa: "Sao tôi lại ở đây ? Sao lại là cô ?".
Bị làm cho thức tỉnh, Đào Cung Vi chứng kiện bộ dạng bài xích và sợ sệt đó của hắn. Có vẻ như lòng tin của cô trong hắn đã thật sự bị đánh mất, vốn dĩ định lấy đó làm mồi nhử khiến hắn thật sự tin cô sẽ bảo vệ tính mạng cho hắn, nào ngờ trước đó từng có quá khứ, kế hoạch thất bại đã vậy còn mang lại một hiểu lầm tai hại.
Khó xử, cô vội vã đứng dậy: "Tôi...".
"Cô đi đi, đi đâu cũng được đừng xuất hiện trước mắt tôi".
"Thiên Quốc, thật ra tôi chưa từng muốn làm hại anh, làm hại cha của anh...".
"Cô im đi" Lần trước không giải thích là một sai lầm lớn, nếu như chịu nói ra tất cả, có lẽ hắn đã tin cô rồi: "Người làm sát thủ máu lạnh như cô, tay cô ngoài dính toàn là máu tánh, là mạng người thì còn là thứ gì khác ?".
"Phải, tôi giết người, tôi là sát thủ nhưng tôi chưa bao giờ làm việc trái với lương tâm" Đào Cung Vi bi thương: "Lúc trước thật sự tôi vì bản thân mà đến, muốn lợi dụng anh...nhưng Thiên Quốc à, bây giờ tôi muốn bảo vệ cho anh, toàn bộ đều là sự thật".
Tự thú với hắn, chẳng biết lí do là bởi vì sao nhưng Đào Cung Vi rất sợ, sợ nếu có nửa lời giả dối sẽ làm tổn thương tới đối phương. Đành nói thật toàn bộ tất cả, bởi vì ngay từ đêm qua cô đã chấp nhận từ bỏ nhiệm vụ, từ bỏ để một lòng mà vì hắn.
"Lợi dụng tôi ?" Tần Thiên Quốc cười khẩy: "Phải rồi, cô cuối cùng cũng thành thật...giờ còn mặt mũi nào để đối diện với tôi ?".
Vốn dĩ bản thân chưa từng tin tưởng vào ai, hôm ấy đỡ cho hắn một nhát dao, nắm lấy bàn tay hắn hứa với hắn sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ. Từng đã trao lòng tin, một phát như bị rơi xuống vực sâu, cho cô là kẻ thông đồng với đám người giết cha mình, Tần Thiên Quốc vô cùng hụt hẫng, làm gì còn để ý vế sau trong lời nói kia.
"Anh rất muốn ly hôn" Cô không biết chính mình bị làm sao nữa, một lần nữa rơi nước mắt, nơi lồng ngực trái bị bóp nghẹn đến khó thở, đôi mắt cô đỏ ngâu, chừa lại bầu không khí căng thẳng cùng cực kia: "Được, tôi sẽ ly hôn...rời khỏi Tần gia đúng như ý nguyện của anh, trả lại tự do cho anh".
Sau đấy liền nâng bước bỏ đi, không cần lấy bất cứ thứ gì nằm ở Tần gia. Dù cho quay về có chịu hình phạt nặng nề, Đào Cung Vi cũng quyết từ bỏ. Tính cách chỉ thích tương trợ, giúp người. Một người vô tội cô không thể đem ra làm trò đùa, ngày ngày tổn thương hắn thêm nữa. Quyết một mình gánh hết tất cả, Đào Cung Vi không dám quay đầu để nhìn khuôn mặt ấy, sợ rằng đó sẽ chính là nét nhìn hả hê và vui sướng, là sự hả dạ và là sự giễu cợt.
Nhưng cô nào có biết, Tần Thiên Quốc cũng thống khổ không kém, dõi mắt theo bóng dáng nữ nhân nhỏ bé ấy khuất đi xa, để lại giọt lệ lăn dài trên gương mặt hắn. Muốn níu kéo nhưng cũng không nỡ, chỉ có thể ngẩng đầu lên, nhắm thật chặt mắt, cảm nhận trái tim lạ lùng mang lại cơn đau đớn, tự dằn vặt mà giày xéo lấy chính mình.
----------------------------------------
Nhân Vật: Tần Thiên Quốc.
Dường như cự cãi trở thành quen, 1 tháng trôi qua trống vánh, Đào Cung Vi bỗng chốc thấy rất xa lạ và thiếu vắng, lạ thay trong lòng lại cảm thấy rất buồn bã.
Sau khi Tần lão gia mất, cả cô và Tần Thiên Quốc dọn tới ngôi biệt thự của Tần gia, được tiếp cận với manh mối cô vô cùng tỉ mỉ, tinh tế lén lút mà dò xét.
Lựa chọn thời cơ thích hợp, đi qua các dãy phòng, hết lục lọi rồi đến tìm kiếm. Quyết tìm cho ra thứ quan trọng, chẳng lẽ nơi này lại không cất giấu một bí mật gì đó liên quan tới tứ đại cổ đông ?
Kẻ hầu người hạ có mặt xung quanh, canh gác khá nghiêm ngặt. Đối với một sát thủ lão luyện, việc đột nhập chẳng cho một ai phát hiện thì đó là điều đơn giản.
Ở nơi tăm tối và ít người ra vào nhất - nơi có lắp đặt toàn bộ cửa sắt và mật khẩu bảo mật, híp mắt nghi ngờ, Đào Cung Vi cẩn thận phá bỏ một lớp khóa bên ngoài. Phát hiện đây là một lối đi bí mật dẫn tới một căn hầm, tuy nhiên lớp bảo vệ khá dày đặt, chưa thể đào sâu thì bên ngoài đã nghe thấy tiếng động.
Mau chóng bỏ trốn khỏi hiện trường, Đào Cung Vi bắt gặp Tần Thiên Quốc ở phòng khách sau nhiều ngày xa cách. Lẩn trốn, chẳng muốn đối mặt, hắn ta sợ hãi cô tới vậy sao ?
Người đàn ông bước đi loạng choạng, đầu óc mụ mị như sắp té ngã, chạy đến đỡ hắn, từ mũi sộc lên mùi rượu nồng nặc, khó chịu chau mày.
"Sao say mèm thế này ?" Để tay hắn vòng qua vai cô, đỡ hắn ngồi xuống ghế sofa, tận tình mà vuốt vuốt tóc mai cho người kia.
Gương mặt ửng đỏ, Tần Thiên Quốc đắm chìm trong men rượu, hôm nay hắn say khướt là bởi vì có tâm tư, có sầu muộn hay là đang buồn bực đây ?
Lâu rồi mới gặp lại, trông hắn thật nhếch nhác và lôi thôi, Đào Cung Vi chỉ biết ngồi ở một bên mà nhìn.
Có thể thấu hiểu, vào một đêm mất cha, mất hết toàn bộ danh vọng ở trước mắt. Chưa từng nghiêm túc điều hành công ty, chưa một lần đối xử tốt với cha mình. Có lẽ tội lỗi đã dằn vặt dìm chết lấy hắn, công việc chất đống, buồn phiền sầu muộn cứ kéo về làm thay đổi hoàn toàn lối sống sinh hoạt ăn chơi, trác táng kia. Đã vậy hắn còn biết được người vợ hợp pháp luôn bên cạnh là một sát thủ, sẽ rất sốc và bàng hoàng...cảm thấy không thể tin tưởng vào ai, lạc lỏng, chán nản.
Vẫn còn chau mày suy nghĩ, Tần Thiên Quốc đã chỉ tay vào không trung, trách mắng: "Cái quái gì chứ ? Cha hãy nhìn xem, nhìn những gì cha để lại cho tôi...gia sản này tôi không cần, tôi rất mệt mỏi".
Đào Cung Vi vỗ nhẹ vào má hắn, bảo hắn mau di chuyển vào phòng để ngủ.
"Mau tránh ra" Hất tay cô, Tần Thiên Quốc oán trách: "Từ nhỏ người chỉ quăng cho tôi một đống tiền, mẹ thì mất sớm...một mình tôi quanh quẩn với bốn bức tường cùng đống tiền của người...học rồi lại học, người đặt kì vọng cao vào tôi...áp lực, chán nản cứ thế nhấn chìm tôi".
Tới đoạn này Tần Thiên Quốc mới ấm ức mà nức nở, giọng run rẩy: "Tôi cần tình thương của người, tôi không cần tiền của người...người bỏ đi với công việc, lúc tôi còn nhỏ tôi chỉ có thể luẩn quẩn trong nhà...bây giờ người muốn bỏ đi là bỏ đi ? Cha để lại cho tôi đống gia sản vô dụng này để làm gì ?".
Hóa ra tên thiếu gia ngông cuồng, phóng túng một thời cũng từng có khoảng thời gian là đứa con ngoan, chăm chỉ học hành, nghiêm túc với sự nghiệp. Có điều sự bức ép trong bốn bức tường, sự hiu quạnh và thiếu thốn tình yêu thương từ cha. Ác cảm với tiền bạc đã tạo ra một con người phách lối, chỉ muốn chống đối với Tần lão gia. Miễn là phá hủy tài sản ấy, ăn chơi tiêu xài chẳng ngừng nghỉ thì có lẽ khi không còn tiền ông sẽ thật sự yêu thương hắn. Đối với hắn tiền chưa bao giờ là quan trọng, chỉ có chân tình mới là quan trọng.
Sở dĩ đối xử với tất cả mọi người bằng những đồng tiền vô tri là vì ở trong mắt hắn, tất cả mọi người đều vì tiền mà bất chấp, chưa một ai từng chân thật với hắn cả, họ thèm khát danh vọng hư ảo. Đó là lí do mà khi bị bắt ép cưới với Đào Cung Vi, Tần Thiên Quốc thật sự lo sợ cô có âm mưu bất chính, muốn chiếm đoạt tài sản.
Bỗng một ngày nhìn ra được cô gái như cô, cô đặt tay lên lồng ngực của mình và nói với hắn rằng tiền không hề quan trọng, chỉ có ở nơi trái tim nóng hổi đang đập kia - nó mới thực sự cao cả.
Rồi cũng sẽ có một người nghĩ như hắn vậy, cảm thấy chân tình mới chính là duy nhất, là vĩ đại, chứ không phải ánh hào quang sáng rực rỡ trước mắt phù phiếm. Ấn tượng về cô trong mắt hắn thật sự rất đẹp, nhưng rồi cô lừa dối hắn và bảo rằng thân phận của mình chính là sát thủ.
Cảm thấy việc tình cảm có ở trên đời chỉ là hư vô, mọi thứ danh vọng, quyền lực và tiền bạc mới là duy nhất trong mắt mọi người. Thất vọng, áp lực đè nén. Không dám đối mặt cũng không muốn đuổi cổ cô đi, Tần Thiên Quốc dồn nén tâm tư qua từng ngày cho đến giờ không thể chịu nổi mới tuyệt nhiên dùng rượu để giải vây.
Đó giờ nghĩ hạng người như Tần Thiên Quốc đúng là kẻ láo xược, ngỗ nghịch phá hoại gia tộc. Bây giờ nghe qua lời nói, bộc bạch từ hắn Đào Cung Vi thấy hắn thật đáng thương, bộ dạng hiện tại cũng rất thảm hại nữa. Cứ như từ trước cho đến giờ hắn không có người bầu bạn, cô độc và che giấu đi xúc cảm qua một bộ mặt xấu xa, đáng ghét.
Đặt tay lên gò má lau đi giọt lệ vẫn còn lăn dài, Đào Cung Vi im lặng, dõi mắt theo, tâm tư trĩu nặng, chẳng thể thốt nên lời.
Bản thân đã hiểu lầm một người, những gì nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, khi mà chính cô tìm hiểu và nghe được tiếng lòng từ chính chủ, mọi thứ mới được sáng tỏ hơn.
Thành kiến xem như bị xóa bỏ, ác cảm về hắn dần tan biến. Đào Cung Vi đồng cảm, xúc động mà cũng rơi lệ.
Nếu nói cô đơn thì cô thật sự rất giống với hắn, cảm giác mất mát người thân đó cô có thể hiểu rõ, bị người cha vô tâm bỏ mặc, ruồng rẫy. Từng chính mắt nhìn cha mình bán mình đi, nâng bước chân chẳng một lần quay mặt. Nghĩ tới hắn rồi nghĩ tới câu chuyện của mình, sao cuộc đời lại có nhiều hoàn cảnh bất công và bất hạnh tới vậy ?
Trên bàn là chiếc điện thoại, trước đó vẫn còn muốn gửi tin nhắn về cơ mật của tầng hầm cho Tô gia, giờ thì bị cảm xúc chi phối...cô lưỡng lự mà từ bỏ.
Và thế là Tần Thiên Quốc đêm đó cứ điên cuồng trong mộng tưởng cùng suy nghĩ, theo bản năng, khi con người đau khổ nhất họ chỉ muốn quay trở về nhà, gặp được cô rồi mọi thứ như buông bỏ, tựa đầu lên vai Đào Cung Vi, ngủ một giấc thật sâu.
-------------
Mặt trời khẽ nâng cao trên bầu trời, chiếu tỏa ánh nắng lấp lánh, sáng rỡ.
Xuất hiện ở căn phòng lạnh lẽo, u uất vừa trải qua một màn buồn bã, sầu muộn đêm qua.
Cảm thấy chói mắt, đầu kéo tới một trận đau nhức, vì men rượu vẫn còn đọng lại, Tần Thiên Quốc khó khăn mở mắt.
Nhìn thấy Đào Cung Vi ngồi cạnh bên, giật mình, bỗng chốc đã xô người cô ra xa: "Sao tôi lại ở đây ? Sao lại là cô ?".
Bị làm cho thức tỉnh, Đào Cung Vi chứng kiện bộ dạng bài xích và sợ sệt đó của hắn. Có vẻ như lòng tin của cô trong hắn đã thật sự bị đánh mất, vốn dĩ định lấy đó làm mồi nhử khiến hắn thật sự tin cô sẽ bảo vệ tính mạng cho hắn, nào ngờ trước đó từng có quá khứ, kế hoạch thất bại đã vậy còn mang lại một hiểu lầm tai hại.
Khó xử, cô vội vã đứng dậy: "Tôi...".
"Cô đi đi, đi đâu cũng được đừng xuất hiện trước mắt tôi".
"Thiên Quốc, thật ra tôi chưa từng muốn làm hại anh, làm hại cha của anh...".
"Cô im đi" Lần trước không giải thích là một sai lầm lớn, nếu như chịu nói ra tất cả, có lẽ hắn đã tin cô rồi: "Người làm sát thủ máu lạnh như cô, tay cô ngoài dính toàn là máu tánh, là mạng người thì còn là thứ gì khác ?".
"Phải, tôi giết người, tôi là sát thủ nhưng tôi chưa bao giờ làm việc trái với lương tâm" Đào Cung Vi bi thương: "Lúc trước thật sự tôi vì bản thân mà đến, muốn lợi dụng anh...nhưng Thiên Quốc à, bây giờ tôi muốn bảo vệ cho anh, toàn bộ đều là sự thật".
Tự thú với hắn, chẳng biết lí do là bởi vì sao nhưng Đào Cung Vi rất sợ, sợ nếu có nửa lời giả dối sẽ làm tổn thương tới đối phương. Đành nói thật toàn bộ tất cả, bởi vì ngay từ đêm qua cô đã chấp nhận từ bỏ nhiệm vụ, từ bỏ để một lòng mà vì hắn.
"Lợi dụng tôi ?" Tần Thiên Quốc cười khẩy: "Phải rồi, cô cuối cùng cũng thành thật...giờ còn mặt mũi nào để đối diện với tôi ?".
Vốn dĩ bản thân chưa từng tin tưởng vào ai, hôm ấy đỡ cho hắn một nhát dao, nắm lấy bàn tay hắn hứa với hắn sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ. Từng đã trao lòng tin, một phát như bị rơi xuống vực sâu, cho cô là kẻ thông đồng với đám người giết cha mình, Tần Thiên Quốc vô cùng hụt hẫng, làm gì còn để ý vế sau trong lời nói kia.
"Anh rất muốn ly hôn" Cô không biết chính mình bị làm sao nữa, một lần nữa rơi nước mắt, nơi lồng ngực trái bị bóp nghẹn đến khó thở, đôi mắt cô đỏ ngâu, chừa lại bầu không khí căng thẳng cùng cực kia: "Được, tôi sẽ ly hôn...rời khỏi Tần gia đúng như ý nguyện của anh, trả lại tự do cho anh".
Sau đấy liền nâng bước bỏ đi, không cần lấy bất cứ thứ gì nằm ở Tần gia. Dù cho quay về có chịu hình phạt nặng nề, Đào Cung Vi cũng quyết từ bỏ. Tính cách chỉ thích tương trợ, giúp người. Một người vô tội cô không thể đem ra làm trò đùa, ngày ngày tổn thương hắn thêm nữa. Quyết một mình gánh hết tất cả, Đào Cung Vi không dám quay đầu để nhìn khuôn mặt ấy, sợ rằng đó sẽ chính là nét nhìn hả hê và vui sướng, là sự hả dạ và là sự giễu cợt.
Nhưng cô nào có biết, Tần Thiên Quốc cũng thống khổ không kém, dõi mắt theo bóng dáng nữ nhân nhỏ bé ấy khuất đi xa, để lại giọt lệ lăn dài trên gương mặt hắn. Muốn níu kéo nhưng cũng không nỡ, chỉ có thể ngẩng đầu lên, nhắm thật chặt mắt, cảm nhận trái tim lạ lùng mang lại cơn đau đớn, tự dằn vặt mà giày xéo lấy chính mình.
----------------------------------------
Nhân Vật: Tần Thiên Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất