Hai Chàng Đại Gia

Chương 11

Trước Sau
Doãn An Thất từ nãy đến giờ vẫn luôn nén cơn giận, anh không dám đánh hay mắng tôi, cũng không dám nói gì, chỉ ngồi bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt chất chứa sự kiềm nén.

Tôi đoán hẳn là sẽ có người gặp họa, nhưng người đó chắc chắn không phải tôi, nếu đứng trên góc độ này để nói thì tôi là người vô tâm, chuyện sống chết của người khác chẳng can hệ gì đến tôi cả.

Thế nhưng cuối cùng tôi vẫn lên tiếng: "Doãn An Thất, tôi sẽ bảo vệ Trần Đông Đông, anh đừng làm khó cậu ấy."

Doãn An Thất dứt khoát đáp ừ rồi nắm lấy tay tôi nhanh đến mức làm tôi thấy hơi hoang mang, anh hôn lên đầu ngón tay tôi: "Anh đồng ý thì em có vui không?"

Chẳng có gì để vui mà cũng chẳng có gì không vui hết, tóm lại tôi chỉ thấy thật vô vị biết bao.

Doãn An Thất tự tay cầm lấy khăn lông đã được vắt nước ấm lau từng ngón tay tôi cho sạch rồi đặt chúng lại vào chăn, anh bảo tôi ngẩng đầu lên, tôi vừa làm theo thì anh rút gối đầu ra, nhẹ giọng bảo tôi nghỉ ngơi cho khỏe đi.

Tôi làm gì yếu ớt đến thế, chỉ đơn giản không muốn phải ngồi dậy đối phó với anh nữa.

Anh cũng biết điều, chỉ cười nhẹ rồi bảo còn có việc ở nhà nên phải về.

Tôi ừ một tiếng, anh xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng ngay trước khi anh đẩy cửa ra bỗng ngoan cố nói thêm một câu.

"Tiểu Bạch, em không còn nhỏ nữa, thời gian để em tùy hứng như thế chẳng còn bao nhiêu đâu."

Nói xong anh mới đẩy cửa bước đi.

Anh ném lại một câu chẳng đầu chẳng đuôi như thế, như thể đó là một lời khuyên chân thành mà cũng như thể là lời cảnh báo.

Không phải tôi không biết trước.

Tôi không phải con một trong gia đình, lúc dứt khoát bỏ đi tám năm trước thì tôi đã đưa ra quyết định có thể cả đời này cũng không quay trở lại.

Thế nhưng vài năm sau, mỗi lần trở về đều phải giả vờ thân mật bên cạnh Doãn An Thất, vừa mới học xong thì người nhà liên tục hối thúc tôi về, sau đó gần một năm nay chẳng tìm được việc làm nào cho ra hồn, gia đình cũng không ép tôi phải làm gì cả, ngược lại những lần xuất hiện cùng với Doãn An Thất ngày càng nhiều lên, cộng thêm lần sinh nhật trước của anh và cả thái độ của cha mẹ hai bên.



Có lẽ, họ lại muốn kéo hai chúng tôi về lại bên nhau, để thắt chặt hơn mối quan hệ hợp tác của đôi bên.

Lý do cho việc rạn nứt quan hệ và không thể tháo gỡ khúc mắc của cả hai gia đình nằm ở hai chúng tôi, vì làm gì có chuyện gương vỡ lại lành đơn giản như vậy chứ.

Doãn An Thất tính toán bấy nhiêu năm nay, ý của anh chắc hẳn là muốn vin vào cái cớ lập quan hệ thông gia để ép buộc tôi kết hôn với anh.

Ý nghĩ đó nực cười biết mấy, nhiều năm trước chúng tôi đã biết sự khó khăn của việc kết hôn đồng tính, thấp thỏm không yên, nhưng vẫn luôn giả vờ không để tâm bảo nhau rằng chỉ cần cả hai yêu nhau là được.

Nhiều năm về sau, anh lại muốn lấy danh nghĩa của việc kết hôn để trói buộc tôi, cho dù anh biết rõ rằng tôi chỉ mong sao anh chết quách đi cho xong, cho dù anh biết việc này sẽ chỉ làm tôi thêm ghét anh.

Anh thiếu thốn tình yêu đến nhường nào mà cứ phải níu kéo mãi không buông quá khứ như thế.

Còn tôi, tôi ngu dốt đến mức nào mà lại vừa hận anh vừa thương xót anh như thế.

Sau khi Doãn An Thất rời đi không bao lâu thì mẹ tôi gọi điện sang, bảo tôi đi uống trà chiều với mẹ.

Chúng tôi đến quán trà mẹ yêu thích nhất, uống nước trà âm ấm, nhâm nhi món bánh ngọt liệm.

Cả đời mẹ luôn trôi chảy thuận lợi, khi bé là con út trong gia đình, chưa biết yêu bao giờ, lớn lên được gả cho bố, một năm sau sinh anh trai tôi, tôi là đứa con thứ hai, lúc tôi học cấp hai thì mẹ sinh thêm em gái tôi. Bố thương mẹ như mạng sống của mình, con cái cũng có thể xem như có công danh và hiếu thảo, cuộc đời mẹ suôn sẻ đến mức khó tin, mẹ tin vào sự đẹp đẽ của tình yêu, mẹ cũng tin vào hôn nhân do gia đình sắp đặp bởi vì mẹ đã trải qua cuộc đời như thế. Trong lòng mẹ, Doãn An Thất yêu tôi, cuộc hôn nhân của chúng tôi mang lại lợi ích cho gia tộc, cho nên đó là chuyện hết sức hiển nhiên và chính đáng.

Huống chi.

"Không phải trước đây con rất thích cậu ấy sao?"

Lúc mọi chuyện mới xảy ra, những người xung quanh tôi đều tức giận trước việc làm của Doãn An Thất, họ có chung quan điểm với tôi, cùng trách móc anh.

Nhưng sau này khi sự thật được vạch trần thì bắt đầu ngày càng nhiều người cho rằng chuyện có thể tha thứ được, cho rằng tôi nên tha thứ cho Doãn An Thất, cho rằng với tình cảm từ bé đến lớn của hai chúng tôi thì không thể cứ thế chấm dứt chỉ vì chuyện cỏn con này.

Và đến ngày hôm nay sau tám năm trời, gần nhưng chẳng còn ai nghĩ tôi nên tiếp tục "cố chấp" nữa.



Họ nghĩ tôi nên tha thứ cho Doãn An Thất, bởi vì dẫu sao thì giờ đây anh vẫn yêu tôi, những khó xử tôi gây ra cho anh tám năm nay anh đều chịu đựng cả, đến tận bây giờ anh thậm chí còn ngoan ngoãn nghe theo tôi, bảo sao làm vậy không nói một lời, hơn nữa anh còn từ chối không biết bao nhiêu cuộc hôn nhân để đợi tôi đến hôm nay.

Họ nghĩ chứng ưa sạch sẽ của tôi là bệnh, tôi lại không cho là thế, trên đời này chẳng có mấy người đàn ông có thể yêu tôi và đối xử với tôi như Doãn An Thất.

Huống hồ chính vì anh đã phạm sai lầm, nên anh mới biết sau này không được làm thế nữa, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy được sự thay đổi tính tình ở anh, anh đã thay đổi từ một cậu bé bướng bỉnh, kiêu ngạo thành một người đàn ông chín chắn và kiên cường.

Đó là những lời mẹ nói trước khi chén trà trước mặt tôi nguội lạnh, mẹ khuyên nhủ tôi từng chút một như đang khuyên nhủ một đứa bé bốc đồng, đến sau cùng thậm chí còn dùng đến tuyệt chiêu.

"... Mẹ biết con vẫn luôn để ý mấy tin tức ong bướm mấy năm nay của Doãn An Thất, thật ra nó chỉ diễn trò mà thôi, nó muốn chọc cho con tức giận rồi về nước, hoặc muốn xem xem liệu con có ghen hay không, nó không hề chạm vào những người đó..."

"... Ngay cả cậu Trần Đông Đông kia cũng không... cho nên, Tề Tề à con không thể cho Tiểu Thất thêm một cơ hội nữa sao?"

Tôi nhìn mẹ, trông mẹ vừa xinh đẹp và thanh lịch, ánh mắt mẹ chất chứa tình thương và sự dịu dàng.

Những lời mẹ nói suýt chút nữa là thuyết phục được tôi.

Suýt chút.

Thế nhưng những lời này đến quá muộn màng.

Đã tám năm trôi qua, tôi đã chẳng còn yêu Doãn An Thất nữa.

Tôi có rất rất rất nhiều lý do để tha thứ cho anh.

Nhưng không còn lý do nào để yêu anh nữa.

Tôi đặt tách trà xuống, cầm khăn ăn lau miệng.

"Mẹ, trừ anh ấy ra thì con còn người dự bị kết hôn nào khác không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau