Chương 39
Tối hôm ấy, sau khi tôi cúp điện thoại và rời khách sạn thì xe Doãn An Thất đã đỗ sẵn dưới lầu, anh đeo kính râm che đi ánh mắt và biểu cảm hạ cửa sổ xe xuống.
Anh không xuống xe mà chỉ mở khóa cửa, tôi đi xuống bậc thềm cuối cùng rồi bước lên xe ngồi dựa vào thành ghế.
Doãn An Thất rướn người sang thắt đai an toàn sẵn tiện hỏi: "Em uống rượu à?"
"Tự sát thất bại." Tôi nhẹ nhàng đáp lời, "Anh gọi trễ tí nữa thôi thì chắc tôi chẳng còn sống đâu."
Xe vẫn chạy rất vững vàng, bầu không khí im lặng đến lạ, tôi suy nghĩ chốc lát rồi cười nhẹ: "Máy nghe trộm?"
Anh im lặng, xe vừa chạy tới ngay ngã tư, anh dừng xe, ngón tay nhẹ nhàng nhịp nhịp trên bánh lái.
Bộ đồ tôi mặc hôm nay là đồ mới, ban nãy cãi nhau với anh xong thì chỉ mang theo điện thoại và ví tiền trên người, ví thì mỏng dính chỉ đựng vừa tiền mặt, còn điện thoại thì hầu như lúc nào cũng mang theo bên mình, tôi suy nghĩ rồi chuyển tầm nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay phải.
Máy nghe trộm chỉ có thể nằm ở đây thôi.
Rất lâu từ mấy năm trước, lẽ ra tôi đã vứt nó đi, thế nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì nghĩ số tiền bỏ ra mua nó cũng không ít tí nào nên thấy tiếc, huống chi nếu vứt chiếc này rồi thì vẫn còn dư một chiếc khác nữa.
Sau khi khoảnh khắc cao trào trong ngày đã qua thì giờ đây tôi chỉ thấy mệt mỏi, uể oải cả người, chẳng muốn suy nghĩ gì nữa, tựa như một người hôn mê bị kích điện quá mạnh thì sau đó dù có cố kích thêm nữa cũng không hiệu quả, chỉ còn lại những tia sáng lập lòe trong tầm mắt.
Ngay khi về đến khách sạn tôi lập tức tắm rửa thay áo ngủ, sau đó ngả người trên chiếc giường mềm mại, Doãn An Thất tiến đến hôn, tôi cũng chỉ nằm yên đó như chết lặng, mặc anh muốn làm gì thì tùy.
Anh nhìn tôi thật sâu rồi cất lời: "Anh lừa em đấy."
Tôi nhìn sang đợi anh tiếp tục.
"Anh lừa em thôi, mẹ em không sao cả, nếu mẹ em mà bệnh thật thì bố em cũng không cho mẹ em sang đây với anh đâu."
À, ra là anh đã lừa tôi, thế nhưng như vậy nghe mới hợp lý, mẹ tôi năm nào cũng khám sức khỏe định kỳ ít nhất ba lần, sao mà nói bệnh cái là bệnh được.
"Nếu như em không cam lòng thì anh có thể gây sức ép lên chuyện kết hôn thêm tí nữa, dù sao vẫn chưa đến mức cùng đường tuyệt lộ."
Anh khe khẽ cất lời, đôi môi anh hôn lên trán, lên mặt và chuyển dần xuống trước ngực tôi.
Tôi nghe thấy âm thanh khàn khàn của mình hỏi anh: "Vậy cuối cùng là có chuyện gì."
"Kế hoạch lúc trước bị chệch hướng, " Đầu lưỡi anh liếm lên ngực tôi rồi sượt qua phần bụng, thầm thì như thể đang tâm tình âu yếm, "Mấy việc này em không hiểu đâu, nhưng anh phải thuyết phục gia đình anh đã, dù sao cũng phải đánh cược một lần."
Tôi vươn tay siết chặt tóc anh ngay khi anh ngậm lấy dương v*t tôi.
Máy xông tinh dầu phun ra hương gỗ mộc tản khắp phòng, tôi giờ đây tựa như người đi lạc trên sa mạc trông thấy một hòn đảo lúc sắp cạn kiệt sức lực, dù chẳng biết đấy là ảo cảnh hay phao cứu sinh, dù cho lý trí không ngừng can ngăn nhưng vẫn cắm đầu tiến tới, bởi vì nó là con đường duy nhất để tồn tại.
Anh nhả dương v*t hơi cương của tôi ra, tôi nắm vai anh kéo lên ngồi trên người mình, chẳng ngờ anh lại phối hợp vô cùng ăn ý, mắt chừng như loe lóe chút ánh sáng.
Ngón tay tôi khẽ run lên, bàn tay anh vỗ về sau lưng bảo tôi đừng sợ.
Anh không xuống xe mà chỉ mở khóa cửa, tôi đi xuống bậc thềm cuối cùng rồi bước lên xe ngồi dựa vào thành ghế.
Doãn An Thất rướn người sang thắt đai an toàn sẵn tiện hỏi: "Em uống rượu à?"
"Tự sát thất bại." Tôi nhẹ nhàng đáp lời, "Anh gọi trễ tí nữa thôi thì chắc tôi chẳng còn sống đâu."
Xe vẫn chạy rất vững vàng, bầu không khí im lặng đến lạ, tôi suy nghĩ chốc lát rồi cười nhẹ: "Máy nghe trộm?"
Anh im lặng, xe vừa chạy tới ngay ngã tư, anh dừng xe, ngón tay nhẹ nhàng nhịp nhịp trên bánh lái.
Bộ đồ tôi mặc hôm nay là đồ mới, ban nãy cãi nhau với anh xong thì chỉ mang theo điện thoại và ví tiền trên người, ví thì mỏng dính chỉ đựng vừa tiền mặt, còn điện thoại thì hầu như lúc nào cũng mang theo bên mình, tôi suy nghĩ rồi chuyển tầm nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay phải.
Máy nghe trộm chỉ có thể nằm ở đây thôi.
Rất lâu từ mấy năm trước, lẽ ra tôi đã vứt nó đi, thế nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì nghĩ số tiền bỏ ra mua nó cũng không ít tí nào nên thấy tiếc, huống chi nếu vứt chiếc này rồi thì vẫn còn dư một chiếc khác nữa.
Sau khi khoảnh khắc cao trào trong ngày đã qua thì giờ đây tôi chỉ thấy mệt mỏi, uể oải cả người, chẳng muốn suy nghĩ gì nữa, tựa như một người hôn mê bị kích điện quá mạnh thì sau đó dù có cố kích thêm nữa cũng không hiệu quả, chỉ còn lại những tia sáng lập lòe trong tầm mắt.
Ngay khi về đến khách sạn tôi lập tức tắm rửa thay áo ngủ, sau đó ngả người trên chiếc giường mềm mại, Doãn An Thất tiến đến hôn, tôi cũng chỉ nằm yên đó như chết lặng, mặc anh muốn làm gì thì tùy.
Anh nhìn tôi thật sâu rồi cất lời: "Anh lừa em đấy."
Tôi nhìn sang đợi anh tiếp tục.
"Anh lừa em thôi, mẹ em không sao cả, nếu mẹ em mà bệnh thật thì bố em cũng không cho mẹ em sang đây với anh đâu."
À, ra là anh đã lừa tôi, thế nhưng như vậy nghe mới hợp lý, mẹ tôi năm nào cũng khám sức khỏe định kỳ ít nhất ba lần, sao mà nói bệnh cái là bệnh được.
"Nếu như em không cam lòng thì anh có thể gây sức ép lên chuyện kết hôn thêm tí nữa, dù sao vẫn chưa đến mức cùng đường tuyệt lộ."
Anh khe khẽ cất lời, đôi môi anh hôn lên trán, lên mặt và chuyển dần xuống trước ngực tôi.
Tôi nghe thấy âm thanh khàn khàn của mình hỏi anh: "Vậy cuối cùng là có chuyện gì."
"Kế hoạch lúc trước bị chệch hướng, " Đầu lưỡi anh liếm lên ngực tôi rồi sượt qua phần bụng, thầm thì như thể đang tâm tình âu yếm, "Mấy việc này em không hiểu đâu, nhưng anh phải thuyết phục gia đình anh đã, dù sao cũng phải đánh cược một lần."
Tôi vươn tay siết chặt tóc anh ngay khi anh ngậm lấy dương v*t tôi.
Máy xông tinh dầu phun ra hương gỗ mộc tản khắp phòng, tôi giờ đây tựa như người đi lạc trên sa mạc trông thấy một hòn đảo lúc sắp cạn kiệt sức lực, dù chẳng biết đấy là ảo cảnh hay phao cứu sinh, dù cho lý trí không ngừng can ngăn nhưng vẫn cắm đầu tiến tới, bởi vì nó là con đường duy nhất để tồn tại.
Anh nhả dương v*t hơi cương của tôi ra, tôi nắm vai anh kéo lên ngồi trên người mình, chẳng ngờ anh lại phối hợp vô cùng ăn ý, mắt chừng như loe lóe chút ánh sáng.
Ngón tay tôi khẽ run lên, bàn tay anh vỗ về sau lưng bảo tôi đừng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất