Chương 5
Doãn An Thất ôm lấy tôi một chốc rồi buông ra, hỏi tôi lát nữa có định đi đâu không, tôi vặt lại một câu rằng tôi chẳng muốn đi đâu cả.
Vậy là anh tự mình quyết định hẹn mấy người bạn, đặt phòng karaoke, chuẩn bị ra ngoài chơi, đến khi sắp xếp đâu ra đó rồi anh mới buông điện thoại nhìn tôi, vừa khéo nhìn thấy tôi đang vuốt lại mấy nếp nhăn do khi nãy dựa gần quá trên quần áo, ánh mắt anh chợt thay đổi trong phút chốc.
Từ bé tôi đã có tật xấu ưa sạch sẽ, chẳng qua nếu là người càng thân thiết thì sẽ không sao, lấy ví dụ, bố mẹ gắp đồ ăn đặt vào chén tôi thì tôi sẽ vui vẻ ăn mà không chút chán ghét, khi Doãn An Thất khoảng mười tuổi bóc vỏ quýt cho tôi, tôi cũng vui vẻ ăn lấy.
Hiện tại Doãn An Thất của hai mươi mấy tuổi chỉ mới ôm tôi một lát mà tôi đã phải chỉnh lại áo quần, chẳng vì sao cả, chỉ đơn giản do không thoải mái.
Đôi tay hôm nay anh đã cầm, vòng em anh đã ôm, đôi gò má anh đã hôn và cả đôi môi này, về đến nhà hẳn là tôi phải tắm ba lần thì mới yên tâm ngủ được.
Tôi ngờ rằng có lẽ mình bị bệnh rồi.
Trong đầu tôi chỉ có vỏn vẹn một suy nghĩ là muốn vứt Doãn An Thất ra khỏi thế giới của mình, ấy vậy mà tôi lại chẳng thể làm thế được.
Doãn An Thất nhìn tôi một lát rồi hỏi, em đi chơi với anh không?
Nếu như anh muốn đi với tôi thì đã không hỏi thế rồi, anh hỏi chủ yếu là muốn nói khéo rằng, anh bây giờ chỉ cần nhìn thấy em thôi là nổi giận, em tốt nhất đừng có mà đi theo anh, anh sợ mình không chịu được thì chúng mình lại cãi nhau.
Thế nên tôi lắc đầu nói, "Em về, sinh nhật vui vẻ nhé."
Dứt câu tôi lập tức ra về, bảo vệ biệt thự điều một chiếc xe đến cho tôi, mãi đến khi xe chạy được nửa đường tôi mới nhớ ra mình quên mất một việc.
Tôi quên tặng quà sinh nhật cho Doãn An Thất, mà tất nhiên là tôi cũng chẳng nhớ để mà mua quà.
Doãn An Thất chắc hẳn rất khó chịu, nhưng anh khó chịu thì dính dáng gì đến tôi chứ, tôi chẳng khó chịu, cũng chẳng vui vẻ, chỉ hờ hững thản nhiên. Tôi có thể làm tổn thương anh dễ dàng như vậy là vì anh vẫn còn yêu tôi. Anh cứ mãi thử đến gần tôi hết lần này đến lần khác, để rồi đổi lấy những thương tổn.
Tôi hiểu được lý do của sự cố chấp và không cam lòng của anh, nhưng tôi không hề có ý định mềm lòng. Tôi biết mình có thể đối xử với anh dịu dàng hơn, cho anh sống thoải mái hơn, thế nhưng anh mà thoải mái thì người khó chịu sẽ lại là tôi.
Tôi vẫn còn rất hận anh, cho dù tôi biết rằng mọi việc không phải đều là lỗi nơi anh.
Ngày lễ tình nhân vào năm tôi mới ra nước ngoài, Doãn An Thất chạy khỏi nhà, ngồi máy bay 22 tiếng đồng hồ đi tìm tôi. Hai tay anh nâng hoa hồng, tỏ tình với tôi, cầu xin tôi tha thứ, lúc ấy xung quanh có rất nhiều người chỉ trỏ giễu cợt.
Tôi khép lại cổ áo, nói với anh.
I will never forgive you.
Tôi trong mắt anh là một người dịu dàng và hiền lành.
Tôi trong mắt tôi lại là một kẻ ích kỉ và dối trá.
Vậy là anh tự mình quyết định hẹn mấy người bạn, đặt phòng karaoke, chuẩn bị ra ngoài chơi, đến khi sắp xếp đâu ra đó rồi anh mới buông điện thoại nhìn tôi, vừa khéo nhìn thấy tôi đang vuốt lại mấy nếp nhăn do khi nãy dựa gần quá trên quần áo, ánh mắt anh chợt thay đổi trong phút chốc.
Từ bé tôi đã có tật xấu ưa sạch sẽ, chẳng qua nếu là người càng thân thiết thì sẽ không sao, lấy ví dụ, bố mẹ gắp đồ ăn đặt vào chén tôi thì tôi sẽ vui vẻ ăn mà không chút chán ghét, khi Doãn An Thất khoảng mười tuổi bóc vỏ quýt cho tôi, tôi cũng vui vẻ ăn lấy.
Hiện tại Doãn An Thất của hai mươi mấy tuổi chỉ mới ôm tôi một lát mà tôi đã phải chỉnh lại áo quần, chẳng vì sao cả, chỉ đơn giản do không thoải mái.
Đôi tay hôm nay anh đã cầm, vòng em anh đã ôm, đôi gò má anh đã hôn và cả đôi môi này, về đến nhà hẳn là tôi phải tắm ba lần thì mới yên tâm ngủ được.
Tôi ngờ rằng có lẽ mình bị bệnh rồi.
Trong đầu tôi chỉ có vỏn vẹn một suy nghĩ là muốn vứt Doãn An Thất ra khỏi thế giới của mình, ấy vậy mà tôi lại chẳng thể làm thế được.
Doãn An Thất nhìn tôi một lát rồi hỏi, em đi chơi với anh không?
Nếu như anh muốn đi với tôi thì đã không hỏi thế rồi, anh hỏi chủ yếu là muốn nói khéo rằng, anh bây giờ chỉ cần nhìn thấy em thôi là nổi giận, em tốt nhất đừng có mà đi theo anh, anh sợ mình không chịu được thì chúng mình lại cãi nhau.
Thế nên tôi lắc đầu nói, "Em về, sinh nhật vui vẻ nhé."
Dứt câu tôi lập tức ra về, bảo vệ biệt thự điều một chiếc xe đến cho tôi, mãi đến khi xe chạy được nửa đường tôi mới nhớ ra mình quên mất một việc.
Tôi quên tặng quà sinh nhật cho Doãn An Thất, mà tất nhiên là tôi cũng chẳng nhớ để mà mua quà.
Doãn An Thất chắc hẳn rất khó chịu, nhưng anh khó chịu thì dính dáng gì đến tôi chứ, tôi chẳng khó chịu, cũng chẳng vui vẻ, chỉ hờ hững thản nhiên. Tôi có thể làm tổn thương anh dễ dàng như vậy là vì anh vẫn còn yêu tôi. Anh cứ mãi thử đến gần tôi hết lần này đến lần khác, để rồi đổi lấy những thương tổn.
Tôi hiểu được lý do của sự cố chấp và không cam lòng của anh, nhưng tôi không hề có ý định mềm lòng. Tôi biết mình có thể đối xử với anh dịu dàng hơn, cho anh sống thoải mái hơn, thế nhưng anh mà thoải mái thì người khó chịu sẽ lại là tôi.
Tôi vẫn còn rất hận anh, cho dù tôi biết rằng mọi việc không phải đều là lỗi nơi anh.
Ngày lễ tình nhân vào năm tôi mới ra nước ngoài, Doãn An Thất chạy khỏi nhà, ngồi máy bay 22 tiếng đồng hồ đi tìm tôi. Hai tay anh nâng hoa hồng, tỏ tình với tôi, cầu xin tôi tha thứ, lúc ấy xung quanh có rất nhiều người chỉ trỏ giễu cợt.
Tôi khép lại cổ áo, nói với anh.
I will never forgive you.
Tôi trong mắt anh là một người dịu dàng và hiền lành.
Tôi trong mắt tôi lại là một kẻ ích kỉ và dối trá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất