Hai Đại Boss Hệ Thống Mang Bạn Bay
Chương 17
Tổng số tiền Ngô Ưu kiếm được trong buổi sáng chủ nhật là 144 đồng. Trên đường về nhà cậu hết sức cẩn thận, cứ như sợ người ta biết mình có tiền đến ăn cướp. Cũng may cuối cùng về đến nhà an toàn, Ngô Ưu hưng phấn đếm tiền xong, vô cùng nhiệt tình tiếp tục làm củ cải ngâm chua ngọt. Cậu nhóc nhìn mấy khúc củ cải gọt càng ngày càng đẹp càng đều trong tay, đã bắt đầu ảo tưởng một năm trả hết nợ, hai năm mua xe đạp, ba năm có tiền tiết kiệm.
Bởi vậy nên chẳng sợ ngâm củ cải xong ngài Doanh Thắng lôi cậu đi học quyền pháp và làm nhiệm vụ rèn luyện hàng ngày, Ngô Ưu cũng làm hết sức hăng say.
【 Quả nhiên sinh hoạt vẫn phải có chút hi vọng. 】 Kim Sơn ở bên cạnh uống một ly cà phê thơm nồng, sung sướng mà xem Ngô Ưu nhe răng nhếch miệng. 【 Đáng tiếc, cuộc sống sao có thể vẫn luôn nhẹ nhàng như vậy mãi được, luôn luôn có người không muốn người khác sống tốt hơn mình. 】
Kim Sơn lơ lửng giữa không trung, nhìn hai thiếu niên một nam một nữ tuổi tầm 15 16 đang tiến gần lại đây, khẽ hừ một tiếng.
【 Này, để thằng nhóc luyện thứ gì hữu dụng chút, phiền phức tới. 】
Trong viện, Doanh Thắng nhíu mày, nhìn thoáng qua cửa cổng, sau đó nói với Ngô Ưu đang luyện quyền: 【 Chỉ đứng tại chỗ đánh quyền không thôi không được, nhóc phải tưởng tượng đối thủ của mình đang chuyển động. Hoặc là đang tránh né nắm đấm của nhóc, hoặc là vừa tránh né vừa chuẩn bị đánh trả. Tới đây, coi tôi là đối thủ của nhóc, thử xem đánh trúng tôi được không. 】
Mắt Ngô Ưu hơi sáng lên, nóng lòng muốn thử mà xoay chuyển nắm đấm, giây tiếp theo đột ngột tung quyền về phía Doanh Thắng, hơn nữa còn kèm theo một tiếng: "Ha!" cực lớn.
Kết quả, cậu cho rằng mình ra tay bất ngờ, nhưng đối với boss Thắng lại là sơ hở chồng chất lại còn không hề phòng bị, Doanh Thắng chỉ là hơi nghiêng người đã tránh được nắm đấm của Ngô Ưu, còn đánh giá một câu: 【 Quá chậm. Đánh người còn kêu cái gì? Nhóc lại chẳng dùng âm thanh hù chết đối thủ. 】
Ngô Ưu mặt mũi đỏ bừng, sau đó nghiến răng liên tiếp đuổi theo Doanh Thắng ra quyền. Cậu truy đuổi Doanh Thắng công kích, hoàn toàn không ý thức được bản thân càng lúc càng tới gần cổng sân, năm phút sau, Ngô Ưu hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc 'bất luận thế nào cũng phải đánh trúng ngài Doanh một quyền', cổng nhà cậu lại bị người đẩy ra.
Người tới hình như đã tùy ý đẩy cửa cổng như vậy rất nhiều lần, trước giờ chưa từng nghĩ tới gõ cửa hay kêu cửa. Vừa đi vào lập tức mở miệng nói: "Ngô Ưu mày có nhà không? Mẹ tao kêu mày, ối!!"
Thiếu niên đẩy cửa mà vào kia còn chưa nói hết câu, đã thấy một cơn kình phong quét qua, trong khoảnh khắc kia cả người nó căng chặt, đôi mắt trợn trừng, mà Ngô Ưu chỉ thiếu 1 cm nữa là đấm trúng mũi cậu ta cũng y chang.
Ngô Khang: "!!"
Ngô Ưu: "......"
Tiếng hét của Ngô Linh Linh phá vỡ sự bình tĩnh: "Ngô Ưu mày làm gì đó! Mày dám đánh anh tao?! Thằng sao chổi xui xẻo nhà mày!"
Ngô Linh Linh hét xong lập tức xông lên đẩy phắt Ngô Ưu còn đang sửng sốt ra, nhưng mà mấy ngày nay Ngô Ưu mấy ngày nay đều ở luyện đứng tấn với thụt dầu, bị đẩy cũng chỉ lui về phía sau nửa bước mà thôi, Ngô Linh Linh lại bị phản lực dội lại, lùi ra sau một bước lớn.
Ngô Linh Linh cũng sững sờ.
Ngô Ưu thu hồi nắm đấm, mím môi nhìn chị họ: "Tôi không đánh Ngô Khang. Tôi đang ở trong nhà luyện quyền, là mấy người đột nhiên đẩy cửa vào. Hơn nữa, tôi không phải sao chổi."
Vẻ mặt Ngô Linh Linh lập tức trở nên khó coi, con bé cũng học cấp 2 rồi, đương nhiên biết không thể nói lời đó trước mặt Ngô Ưu. Vừa rồi là vì nó gấp quá. Nhưng nó vẫn rất bực mình, không chỉ bởi vì vừa nãy đẩy Ngô Ưu lại khiến mình xém té, mà quan trọng là nó đột nhiên phát hiện Ngô Ưu bây giờ không giống Ngô Ưu âm u chán nản trong ấn tượng lúc trước của nó nữa.
Nếu là khi trước, Ngô Ưu chắc chắn không dám trực tiếp phản bác lời cô bé, nhiều nhất cũng chỉ âm trầm liếc nó một cái. Thằng oắt này còn thiếu nhà nó 10 ngàn đồng đó!
Ngô Linh Linh hừ một tiếng: "Ai biết có phải mày đã sớm thấy tụi tao rồi nên cố ý hay không?"
Ngô Ưu mặt đanh lại, sau đó cậu lặp lại lời mỉa mai của anh Kim: "Nếu tôi thật sự nghĩ như vậy, sao không đấm thẳng vào mặt Ngô Khang luôn. Dù sao cũng có thể giả vờ lỡ tay."
Ngô Linh Linh tức khắc không phản bác được.
Lúc này Ngô Khang mới mang theo vẻ bất mãn và chán ghét nhìn Ngô Ưu: "Mày nói chuyện kiểu gì thế? Tụi tao vai anh chị mày đấy."
"Còn nữa, ba mẹ tao kêu mày tới nhà ăn cơm trưa, tụi tao nói rồi đó, tự mày đi."
Nói xong Ngô Khang dẫn Ngô Linh Linh đi, giống như không muốn đứng trong sân nhà cũ nát này thêm một phút nào nữa.
Ngô Ưu lại có chút sầu lo nhìn bóng lưng hai người kia: "Sao tự nhiên bác trai bác gái lại mời em ăn cơm trưa?" Không phải cậu đa nghi, thật sự là từ sau đám tang bà nội, dù là nhà bác hay dì cũng chẳng có ai ngó ngàng gì cậu.
Kim Sơn đứng bên cạnh nở nụ cười: 【 Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp*. Chồn chúc tết gà bụng dạ khó lường. Suy nghĩ xem em có gì đáng giá người khác mơ ước đỏ mắt, là biết tại sao bác trai bác gái em mời ăn cơm. 】
Ngô Ưu suy nghĩ cả đường đi, nhưng trong đầu óc ngây thơ của thiếu niên cũng không nghĩ ra mình có thứ gì khiến người khác ghen tị. Bây giờ cả cơm cậu còn sắp ăn không nổi, còn thiếu 20 ngàn, ai ghen tị với cậu?
Nhưng bất kể Ngô Ưu hỏi kiểu gì, Kim Sơn với Doanh Thắng đều không hề trả lời cậu.
Boss Kim còn hết sức hiền từ mà sờ sờ đầu chó Ngô Ưu: 【 Đây là một trong những thử thách mà em phải vượt qua trên đường đời. Cũng phải mở mang tầm mắt chút. Đi thôi, đừng sợ, thời khắc mấu chốt còn có bọn anh mà! 】
Ngô Ưu đứng trước cổng nhà bác trai, trong lòng vẫn còn hơi thấp thỏm, nhưng cuối cùng vẫn gõ cửa.
"Bác trai? Con là Ngô Ưu đây."
Lúc này, Doanh Thắng đột nhiên ra tiếng: 【 Sang trái hai bước. 】
Ngô Ưu phản xạ có điều kiện bước sang trái hai bước, giây tiếp theo cửa cổng mở, một quả bóng rổ có phần sờn rách bay vụt ra, nếu Ngô Ưu còn đứng ở chỗ cũ, nhất định đã bị nó đập trúng. Nhưng hiện tại, bóng rổ trực tiếp bay thẳng ra ngoài, sau đó suýt chút nữa đập trúng bà thím mập mạp đi ngang qua cổng nhà Ngô Quốc Lương.
"Ối dồi ôi! Thằng oắt chết bầm nhà ai quăng bóng đấy? Ngô Khang! Có phải thằng nhóc Ngô Khang không!! Mày còn dám cười!"
Ngô Khang với Ngô Linh Linh đang mở cửa chuẩn bị chờ xem Ngô Ưu mặt mũi bầm dập, kết quả bị bà thím kia chửi xối xả. Ngay cả khi Triệu Lệ Quyên ra tới, thím mập cũng vô cùng hăng say mắng hơn 10 phút mới đi. Mãi mới chờ bà thím kia đi, ánh mắt Ngô Khang và Ngô Linh Linh nhìn Ngô Ưu càng thêm không tốt, ngoại trừ tức giận ra còn có chút nghi ngờ —— bọn nó hoàn toàn không nghĩ tới Ngô Ưu lại tránh được quả bóng kia.
Ngô Ưu nhìn ánh mắt của tụi nó, mím mím môi, nghĩ bụng vừa lắm, lại nghĩ rằng nếu thật sự bị đập trúng, cậu nhất định sẽ tìm cơ hội trùm bao tải Ngô Khang trả thù.
Triệu Lệ Quyên đương nhiên biết con mình tính làm gì, bà ta bực bội trừng Ngô Khang với Ngô Linh Linh một cái: "Còn đứng đực ra đó làm gì!? Đi vào bưng đồ ăn lên ăn cơm!"
Sau đó bà ta lại nhìn về phía Ngô Ưu, lộ ra một nụ cười mà Ngô Ưu cảm thấy hết sức gượng gạo: "Ưu à con đừng để ý, anh chị đùa với con thôi. Nào, mau vào ăn cơm đi, hôm nay bác làm gà xào khoai tây với sươn xường kho tàu đó."
Ngô Ưu nghe tên hai món ăn mà càng thêm lo lắng. Rốt cuộc cậu có gì khiến một nhà bác gái đỏ mắt chứ? Cậu đi theo mấy người Triệu Lệ Quyên tới phòng ăn nhà Ngô Quốc Lương, lúc này bác cả Ngô Quốc Lương đã ngồi ở ghế chính, thoạt nhìn vô cùng uy nghiêm. Nhìn thấy Ngô Ưu thì gật gật đầu với cậu nhóc, "Tới rồi thì ngồi xuống ăn cơm đi. Gần đây hai bác bận quá, không quan tâm con nhiều. Nhưng bác là bác cả của con, chúng ta là người một nhà, con có gì khó khăn hay vấn đề gì đều có thể tới tìm bác."
Ngô Ưu nửa mừng nửa lo**, "Cảm ơn bác cả, giờ con vẫn ổn ạ."
Ngô Quốc Lương liếc mắt nhìn cháu trai một cái, cuối cùng chưa nói gì. Ngược lại là Triệu Lệ Quyên nhiệt tình đon đả mời Ngô Ưu ngồi xuống, còn liên tục gắp đồ ăn cho cậu, hiền hòa ân cần tới nỗi Ngô Khang cùng Ngô Linh Linh đều cảm thấy mẹ mình không bình thường, càng khỏi nói tới Ngô Ưu.
Phải biết rằng, một tuần trước vị bác gái này của cậu còn bảo cậu đừng ở bách hóa nhặt ve chai, đỡ cho mất mặt này nọ.
Ngô Ưu không biết bác gái tính làm gì, nhưng lo lắng lại chẳng thể biến thành cơm ăn, anh Kim vẫn luôn lẩm nhẩm bên tai cậu không ăn thì uổng, thừa dịp bác gái còn chưa nói gì nhiều nhanh nhanh lựa đồ ngon ăn, Ngô Ưu nhịn không được, ăn một cái đùi gà, vài khúc xương sườn với một đống thịt. Tới nỗi Ngô Khang với Ngô Linh Linh cũng nhịn không được tăng nhanh tốc độ gắp đồ ăn.
Triệu Lệ Quyên nghẹn đến bây giờ rốt cuộc cũng không kìm được nữa. Bà ta thấy Ngô Ưu ăn ngấu nghiến, trong lòng thầm ghét bỏ, sau đó canh lúc Ngô Ưu duỗi tay tính gắp miếng xương sườn, mở miệng:
"Ưu à, hôm nay gọi con đến đây là muốn nói với con một chuyện. Nhà bác tính tích cóp tiền mua một căn nhà trong huyện, về sau cũng tiện để anh họ con cưới vợ dùng tới. Hiện tại còn thiếu hơn 50 000 đồng mới đủ tiền đặt cọc, nhưng nhà bác không xoay được nữa. Mới sực nhớ ra nhà con còn thiếu 10 000 đồng."
Ngô Ưu lập tức thu đũa lại.
Cậu đột nhiên cảm thấy dạ dày nghèn nghẹn, cái gì cũng ăn không vô nữa.
Cậu ngẩng đầu nhìn bác hai gái còn đang mỉm cười, khàn giọng nói: "Nhưng con không có tiền."
Triệu Lệ Quyên cười đến càng hiền: "Con không có tiền mặt, nhưng con có thứ khác đáng giá."
Ngô Ưu sửng sốt, liền nghe Triệu Lệ Quyên nói:
"Bác thấy ban sáng con đến chợ bán rau ngâm đúng không? Rau ngâm đó thoạt nhìn bán khá dễ. Tuy rằng thời buổi này rau ngâm không phải rất đáng giá lãi nhiều, nhưng được cái vốn ít làm nhiều cũng có thể kiếm được ít tiền công."
"Giờ con còn đang đi học, mỗi ngày vừa phải học tập vừa phải muối rau rồi sáng sớm còn phải vác lên chợ huyện bán thật sự là quá mệt mỏi, sức khỏe con khẳng định chịu không nổi đâu. Cũng chả lời lãi là bao. Nếu không vầy đi, con nói cho bác công thức, bác sẽ trừ hết 10 000 nhà con thiếu, coi như tiền mua công thức. Rồi sau này con muối rau thì bác mua lại với giá gốc, con vừa đỡ phải lên huyện bán, vất vả, lại vẫn có thể kiếm tiền. Nhà bác chịu khó một chút, muối nhiều rau hơn, tích cóp mấy năm, cũng là có thể tiết kiệm đủ tiền đặt cọc rồi."
"Đây là chuyện tốt có lợi cho đôi bên, Ưu à, con thấy sao?"
Ngô Ưu nhìn gương mặt tươi cười của Triệu Lệ Quyên, cảm thấy đây là nụ cười xấu xí nhất cậu từng thấy, đồng thời cũng cảm nhận được cơn tức giận chưa từng có!
Cậu nhóc đứng phắt dậy, vẻ mặt trong khoảnh khắc trở nên vô cùng đáng sợ:
"Con sẽ không bao giờ bán công thức ngâm củ cải của mình đi! Ai cũng đừng hòng cướp nó!!"
*"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!"
(Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)
(via)
**Thụ sủng nhược kinh là câu hán việt được dịch từ tiếng Trung 受宠若惊 có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Bởi vậy nên chẳng sợ ngâm củ cải xong ngài Doanh Thắng lôi cậu đi học quyền pháp và làm nhiệm vụ rèn luyện hàng ngày, Ngô Ưu cũng làm hết sức hăng say.
【 Quả nhiên sinh hoạt vẫn phải có chút hi vọng. 】 Kim Sơn ở bên cạnh uống một ly cà phê thơm nồng, sung sướng mà xem Ngô Ưu nhe răng nhếch miệng. 【 Đáng tiếc, cuộc sống sao có thể vẫn luôn nhẹ nhàng như vậy mãi được, luôn luôn có người không muốn người khác sống tốt hơn mình. 】
Kim Sơn lơ lửng giữa không trung, nhìn hai thiếu niên một nam một nữ tuổi tầm 15 16 đang tiến gần lại đây, khẽ hừ một tiếng.
【 Này, để thằng nhóc luyện thứ gì hữu dụng chút, phiền phức tới. 】
Trong viện, Doanh Thắng nhíu mày, nhìn thoáng qua cửa cổng, sau đó nói với Ngô Ưu đang luyện quyền: 【 Chỉ đứng tại chỗ đánh quyền không thôi không được, nhóc phải tưởng tượng đối thủ của mình đang chuyển động. Hoặc là đang tránh né nắm đấm của nhóc, hoặc là vừa tránh né vừa chuẩn bị đánh trả. Tới đây, coi tôi là đối thủ của nhóc, thử xem đánh trúng tôi được không. 】
Mắt Ngô Ưu hơi sáng lên, nóng lòng muốn thử mà xoay chuyển nắm đấm, giây tiếp theo đột ngột tung quyền về phía Doanh Thắng, hơn nữa còn kèm theo một tiếng: "Ha!" cực lớn.
Kết quả, cậu cho rằng mình ra tay bất ngờ, nhưng đối với boss Thắng lại là sơ hở chồng chất lại còn không hề phòng bị, Doanh Thắng chỉ là hơi nghiêng người đã tránh được nắm đấm của Ngô Ưu, còn đánh giá một câu: 【 Quá chậm. Đánh người còn kêu cái gì? Nhóc lại chẳng dùng âm thanh hù chết đối thủ. 】
Ngô Ưu mặt mũi đỏ bừng, sau đó nghiến răng liên tiếp đuổi theo Doanh Thắng ra quyền. Cậu truy đuổi Doanh Thắng công kích, hoàn toàn không ý thức được bản thân càng lúc càng tới gần cổng sân, năm phút sau, Ngô Ưu hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc 'bất luận thế nào cũng phải đánh trúng ngài Doanh một quyền', cổng nhà cậu lại bị người đẩy ra.
Người tới hình như đã tùy ý đẩy cửa cổng như vậy rất nhiều lần, trước giờ chưa từng nghĩ tới gõ cửa hay kêu cửa. Vừa đi vào lập tức mở miệng nói: "Ngô Ưu mày có nhà không? Mẹ tao kêu mày, ối!!"
Thiếu niên đẩy cửa mà vào kia còn chưa nói hết câu, đã thấy một cơn kình phong quét qua, trong khoảnh khắc kia cả người nó căng chặt, đôi mắt trợn trừng, mà Ngô Ưu chỉ thiếu 1 cm nữa là đấm trúng mũi cậu ta cũng y chang.
Ngô Khang: "!!"
Ngô Ưu: "......"
Tiếng hét của Ngô Linh Linh phá vỡ sự bình tĩnh: "Ngô Ưu mày làm gì đó! Mày dám đánh anh tao?! Thằng sao chổi xui xẻo nhà mày!"
Ngô Linh Linh hét xong lập tức xông lên đẩy phắt Ngô Ưu còn đang sửng sốt ra, nhưng mà mấy ngày nay Ngô Ưu mấy ngày nay đều ở luyện đứng tấn với thụt dầu, bị đẩy cũng chỉ lui về phía sau nửa bước mà thôi, Ngô Linh Linh lại bị phản lực dội lại, lùi ra sau một bước lớn.
Ngô Linh Linh cũng sững sờ.
Ngô Ưu thu hồi nắm đấm, mím môi nhìn chị họ: "Tôi không đánh Ngô Khang. Tôi đang ở trong nhà luyện quyền, là mấy người đột nhiên đẩy cửa vào. Hơn nữa, tôi không phải sao chổi."
Vẻ mặt Ngô Linh Linh lập tức trở nên khó coi, con bé cũng học cấp 2 rồi, đương nhiên biết không thể nói lời đó trước mặt Ngô Ưu. Vừa rồi là vì nó gấp quá. Nhưng nó vẫn rất bực mình, không chỉ bởi vì vừa nãy đẩy Ngô Ưu lại khiến mình xém té, mà quan trọng là nó đột nhiên phát hiện Ngô Ưu bây giờ không giống Ngô Ưu âm u chán nản trong ấn tượng lúc trước của nó nữa.
Nếu là khi trước, Ngô Ưu chắc chắn không dám trực tiếp phản bác lời cô bé, nhiều nhất cũng chỉ âm trầm liếc nó một cái. Thằng oắt này còn thiếu nhà nó 10 ngàn đồng đó!
Ngô Linh Linh hừ một tiếng: "Ai biết có phải mày đã sớm thấy tụi tao rồi nên cố ý hay không?"
Ngô Ưu mặt đanh lại, sau đó cậu lặp lại lời mỉa mai của anh Kim: "Nếu tôi thật sự nghĩ như vậy, sao không đấm thẳng vào mặt Ngô Khang luôn. Dù sao cũng có thể giả vờ lỡ tay."
Ngô Linh Linh tức khắc không phản bác được.
Lúc này Ngô Khang mới mang theo vẻ bất mãn và chán ghét nhìn Ngô Ưu: "Mày nói chuyện kiểu gì thế? Tụi tao vai anh chị mày đấy."
"Còn nữa, ba mẹ tao kêu mày tới nhà ăn cơm trưa, tụi tao nói rồi đó, tự mày đi."
Nói xong Ngô Khang dẫn Ngô Linh Linh đi, giống như không muốn đứng trong sân nhà cũ nát này thêm một phút nào nữa.
Ngô Ưu lại có chút sầu lo nhìn bóng lưng hai người kia: "Sao tự nhiên bác trai bác gái lại mời em ăn cơm trưa?" Không phải cậu đa nghi, thật sự là từ sau đám tang bà nội, dù là nhà bác hay dì cũng chẳng có ai ngó ngàng gì cậu.
Kim Sơn đứng bên cạnh nở nụ cười: 【 Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp*. Chồn chúc tết gà bụng dạ khó lường. Suy nghĩ xem em có gì đáng giá người khác mơ ước đỏ mắt, là biết tại sao bác trai bác gái em mời ăn cơm. 】
Ngô Ưu suy nghĩ cả đường đi, nhưng trong đầu óc ngây thơ của thiếu niên cũng không nghĩ ra mình có thứ gì khiến người khác ghen tị. Bây giờ cả cơm cậu còn sắp ăn không nổi, còn thiếu 20 ngàn, ai ghen tị với cậu?
Nhưng bất kể Ngô Ưu hỏi kiểu gì, Kim Sơn với Doanh Thắng đều không hề trả lời cậu.
Boss Kim còn hết sức hiền từ mà sờ sờ đầu chó Ngô Ưu: 【 Đây là một trong những thử thách mà em phải vượt qua trên đường đời. Cũng phải mở mang tầm mắt chút. Đi thôi, đừng sợ, thời khắc mấu chốt còn có bọn anh mà! 】
Ngô Ưu đứng trước cổng nhà bác trai, trong lòng vẫn còn hơi thấp thỏm, nhưng cuối cùng vẫn gõ cửa.
"Bác trai? Con là Ngô Ưu đây."
Lúc này, Doanh Thắng đột nhiên ra tiếng: 【 Sang trái hai bước. 】
Ngô Ưu phản xạ có điều kiện bước sang trái hai bước, giây tiếp theo cửa cổng mở, một quả bóng rổ có phần sờn rách bay vụt ra, nếu Ngô Ưu còn đứng ở chỗ cũ, nhất định đã bị nó đập trúng. Nhưng hiện tại, bóng rổ trực tiếp bay thẳng ra ngoài, sau đó suýt chút nữa đập trúng bà thím mập mạp đi ngang qua cổng nhà Ngô Quốc Lương.
"Ối dồi ôi! Thằng oắt chết bầm nhà ai quăng bóng đấy? Ngô Khang! Có phải thằng nhóc Ngô Khang không!! Mày còn dám cười!"
Ngô Khang với Ngô Linh Linh đang mở cửa chuẩn bị chờ xem Ngô Ưu mặt mũi bầm dập, kết quả bị bà thím kia chửi xối xả. Ngay cả khi Triệu Lệ Quyên ra tới, thím mập cũng vô cùng hăng say mắng hơn 10 phút mới đi. Mãi mới chờ bà thím kia đi, ánh mắt Ngô Khang và Ngô Linh Linh nhìn Ngô Ưu càng thêm không tốt, ngoại trừ tức giận ra còn có chút nghi ngờ —— bọn nó hoàn toàn không nghĩ tới Ngô Ưu lại tránh được quả bóng kia.
Ngô Ưu nhìn ánh mắt của tụi nó, mím mím môi, nghĩ bụng vừa lắm, lại nghĩ rằng nếu thật sự bị đập trúng, cậu nhất định sẽ tìm cơ hội trùm bao tải Ngô Khang trả thù.
Triệu Lệ Quyên đương nhiên biết con mình tính làm gì, bà ta bực bội trừng Ngô Khang với Ngô Linh Linh một cái: "Còn đứng đực ra đó làm gì!? Đi vào bưng đồ ăn lên ăn cơm!"
Sau đó bà ta lại nhìn về phía Ngô Ưu, lộ ra một nụ cười mà Ngô Ưu cảm thấy hết sức gượng gạo: "Ưu à con đừng để ý, anh chị đùa với con thôi. Nào, mau vào ăn cơm đi, hôm nay bác làm gà xào khoai tây với sươn xường kho tàu đó."
Ngô Ưu nghe tên hai món ăn mà càng thêm lo lắng. Rốt cuộc cậu có gì khiến một nhà bác gái đỏ mắt chứ? Cậu đi theo mấy người Triệu Lệ Quyên tới phòng ăn nhà Ngô Quốc Lương, lúc này bác cả Ngô Quốc Lương đã ngồi ở ghế chính, thoạt nhìn vô cùng uy nghiêm. Nhìn thấy Ngô Ưu thì gật gật đầu với cậu nhóc, "Tới rồi thì ngồi xuống ăn cơm đi. Gần đây hai bác bận quá, không quan tâm con nhiều. Nhưng bác là bác cả của con, chúng ta là người một nhà, con có gì khó khăn hay vấn đề gì đều có thể tới tìm bác."
Ngô Ưu nửa mừng nửa lo**, "Cảm ơn bác cả, giờ con vẫn ổn ạ."
Ngô Quốc Lương liếc mắt nhìn cháu trai một cái, cuối cùng chưa nói gì. Ngược lại là Triệu Lệ Quyên nhiệt tình đon đả mời Ngô Ưu ngồi xuống, còn liên tục gắp đồ ăn cho cậu, hiền hòa ân cần tới nỗi Ngô Khang cùng Ngô Linh Linh đều cảm thấy mẹ mình không bình thường, càng khỏi nói tới Ngô Ưu.
Phải biết rằng, một tuần trước vị bác gái này của cậu còn bảo cậu đừng ở bách hóa nhặt ve chai, đỡ cho mất mặt này nọ.
Ngô Ưu không biết bác gái tính làm gì, nhưng lo lắng lại chẳng thể biến thành cơm ăn, anh Kim vẫn luôn lẩm nhẩm bên tai cậu không ăn thì uổng, thừa dịp bác gái còn chưa nói gì nhiều nhanh nhanh lựa đồ ngon ăn, Ngô Ưu nhịn không được, ăn một cái đùi gà, vài khúc xương sườn với một đống thịt. Tới nỗi Ngô Khang với Ngô Linh Linh cũng nhịn không được tăng nhanh tốc độ gắp đồ ăn.
Triệu Lệ Quyên nghẹn đến bây giờ rốt cuộc cũng không kìm được nữa. Bà ta thấy Ngô Ưu ăn ngấu nghiến, trong lòng thầm ghét bỏ, sau đó canh lúc Ngô Ưu duỗi tay tính gắp miếng xương sườn, mở miệng:
"Ưu à, hôm nay gọi con đến đây là muốn nói với con một chuyện. Nhà bác tính tích cóp tiền mua một căn nhà trong huyện, về sau cũng tiện để anh họ con cưới vợ dùng tới. Hiện tại còn thiếu hơn 50 000 đồng mới đủ tiền đặt cọc, nhưng nhà bác không xoay được nữa. Mới sực nhớ ra nhà con còn thiếu 10 000 đồng."
Ngô Ưu lập tức thu đũa lại.
Cậu đột nhiên cảm thấy dạ dày nghèn nghẹn, cái gì cũng ăn không vô nữa.
Cậu ngẩng đầu nhìn bác hai gái còn đang mỉm cười, khàn giọng nói: "Nhưng con không có tiền."
Triệu Lệ Quyên cười đến càng hiền: "Con không có tiền mặt, nhưng con có thứ khác đáng giá."
Ngô Ưu sửng sốt, liền nghe Triệu Lệ Quyên nói:
"Bác thấy ban sáng con đến chợ bán rau ngâm đúng không? Rau ngâm đó thoạt nhìn bán khá dễ. Tuy rằng thời buổi này rau ngâm không phải rất đáng giá lãi nhiều, nhưng được cái vốn ít làm nhiều cũng có thể kiếm được ít tiền công."
"Giờ con còn đang đi học, mỗi ngày vừa phải học tập vừa phải muối rau rồi sáng sớm còn phải vác lên chợ huyện bán thật sự là quá mệt mỏi, sức khỏe con khẳng định chịu không nổi đâu. Cũng chả lời lãi là bao. Nếu không vầy đi, con nói cho bác công thức, bác sẽ trừ hết 10 000 nhà con thiếu, coi như tiền mua công thức. Rồi sau này con muối rau thì bác mua lại với giá gốc, con vừa đỡ phải lên huyện bán, vất vả, lại vẫn có thể kiếm tiền. Nhà bác chịu khó một chút, muối nhiều rau hơn, tích cóp mấy năm, cũng là có thể tiết kiệm đủ tiền đặt cọc rồi."
"Đây là chuyện tốt có lợi cho đôi bên, Ưu à, con thấy sao?"
Ngô Ưu nhìn gương mặt tươi cười của Triệu Lệ Quyên, cảm thấy đây là nụ cười xấu xí nhất cậu từng thấy, đồng thời cũng cảm nhận được cơn tức giận chưa từng có!
Cậu nhóc đứng phắt dậy, vẻ mặt trong khoảnh khắc trở nên vô cùng đáng sợ:
"Con sẽ không bao giờ bán công thức ngâm củ cải của mình đi! Ai cũng đừng hòng cướp nó!!"
*"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!"
(Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)
(via)
**Thụ sủng nhược kinh là câu hán việt được dịch từ tiếng Trung 受宠若惊 có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất