Hai Đại Boss Hệ Thống Mang Bạn Bay

Chương 5

Trước Sau
Triệu Lệ Quyên đi làm ở công ty bách hóa của huyện thành. Bà ta là một trong những người phục vụ món ăn vặt như bán kem ly, xúc xích nướng, bắp rang, khoai nướng vân vân.

Điều hòa máy sưởi ở nhà bách hóa huyện cũng không đầy đủ, mấy người lại ở ngay cổng cửa vào, cho nên dù cho cửa hàng bách hóa ấm áp hơn bên ngoài, không mặc áo lông vũ loại mỏng cũng rất lạnh. Hôm nay tâm trạng của Triệu Lệ Quyên cũng không tệ lắm, bữa nay quầy quà vặt bán được rất nhiều khoai nướng, xúc xích nướng và bắp rang, cái quầy ăn vặt này là bà ta và mấy chị em bạn dì khác cùng nhau thuê lại một chỗ bên ngoài. Chỉ cần giao mớ tiền thuê kếch xù cho cửa hàng, lúc sau mỗi tháng thu nhập của quầy quà vặt đều là do bốn người thầu khoán bà ta chia đều.

Đây là một vụ mua bán khá tốt, trong đợt cao điểm tết, thu nhập của bà ta có thể lên tới hai vạn đồng tiền, cho có là lúc bình thường, một tháng năm sáu ngàn đồng tiền vẫn phải có.

Vì thế, ở trong nhà bà ta rất có tiếng nói. Dù là ở trong toàn bộ thôn Tiểu Hà, bà ta cũng có tiếng là người tài giỏi.

Triệu Lệ Quyên tâm tình không tồi, chỉ có điều vào lúc đi WC về quầy quà vặt, liếc mắt một cái đã thấy Ngô Ưu ăn mặc áo lông vũ màu đen cũ nát. Bà ta có chút kinh ngạc vì sao Ngô Ưu vốn nên ở trường học bây giờ lại xuất hiện ở cửa hàng, sau đó liền nhìn thấy cái túi to mà Ngô Ưu cầm trên tay, cùng với động tác cậu duỗi cánh tay và đầu ở trong thùng rác lục ra một cái chai nhựa nhét vào túi.

Triệu Lệ Quyên lập tức cảm thấy mình bị buồn nôn. Vẻ mặt bây giờ của bà ta cũng trở nên cực kì khó coi.

Dù cho cha Ngô Ưu vào tù mẹ bỏ nhà đi, xem như một thân một mình giữ cái nhà nát kia sinh sống. Nhưng Ngô Ưu là cháu họ của bà ta, bà ta là bác gái của Ngô Ưu, Ngô Ưu nhặt chai trong cửa hàng cũng là tát thẳng mặt bà ta ——

Bà ta thân là bác gái của người khác, thế nhưng lại làm cháu trai lưu lạc đến nỗi phải nhặt ve chai mới có thể sinh hoạt, cháu trai mới mười ba tuổi còn đang đi học đấy. Nếu như không giúp một phen, bà ta phải máu lạnh cỡ nào?

Hơn nữa, rõ ràng có nhiều nơi để cho Ngô Ưu đi nhặt chai nhựa như vậy, cố tình nó lại lựa chọn đi nhặt ở lầu một cửa hàng! Nếu đây không phải cố ý làm cho bà ta xem, thì chính là cố ý làm cho người khác xem, muốn phá hỏng thanh danh của bà ta!!

Triệu Lệ Quyên rủa thầm một câu.

Cái thằng sao chổi đáng chết đó, lúc trước liên lụy nhà bọn họ cũng bị người nhà họ Trương đuổi theo mắng với đền tiền còn chưa tính, hiện giờ lại muốn bôi nhọ thanh danh của bà ta buộc bà ta đưa phí sinh hoạt cho nó?!

Nghĩ cũng đừng hòng! Ngay cả mẹ ruột Tô Hồng Hồng của nó cũng có thể bỏ mặc con mà chạy, bà ta chỉ là bác gái mà thôi, nhà bà ta mới không có tiền lại nuôi thêm một đứa nữa! Còn là cái đồ sao chổi!

Nghĩ đến đây, Triệu Lệ Quyên âm thầm cắn răng, bà ta đi trở về quầy quà vặt nói một tiếng với mấy chị em khác, rồi trực tiếp đi về phía Ngô Ưu. Bà ta không thể để thằng nhãi này lụm ve chai ở đây được. Cửa hàng bách hóa này có nhiều người lui tới như vậy, rồi cũng sẽ có người của thôn Tiểu Hà đến, bà ta không thể mất mặt được!

Thời điểm Triệu Lệ Quyên đứng ở bên cạnh Ngô Ưu, cậu nhóc Ngô Ưu đã hết sức vui sướng nhặt mười bảy cái chai.

Lúc này mới chẳng qua là tầng một mà thôi. Cửa hàng tổng cộng có 5 tầng, cậu dạo hết một vòng, nếu như may mắn, nói không chừng một buổi sáng đã có thể nhặt đủ 100 cái chai! Lúc cậu hớn hở xoay người, chuẩn bị đi đến cái thùng rác tiếp theo, cậu mới đột nhiên thấy được bác hai gái Triệu Lệ Quyên.

Vẻ mặt Ngô Ưu chớp mắt trở nên cứng đờ cùng không biết làm sao.

Triệu Lệ Quyên nhìn Ngô Ưu xụ mặt hoàn toàn không biết chào hỏi liền nổi nóng, bà ta không muốn cùng cậu lằng nhằng lãng phí thời gian. Trực tiếp vẫy vẫy tay, sắc mặt nghiêm khắc:

"Lúc này mày không đi học ở trường, chạy đến cửa hàng bách hóa nhặt ve chai là sao?"

"Mày nhìn xem cái vẻ nhếch nhác khó coi của mày đi! Như vậy rồi mà mày còn không biết xấu hổ đi ra ngoài? Không biết còn tưởng rằng mày là thằng ăn mày đấy!"

"Mày chỉ là cha vào tù mẹ bỏ đi, lại không phải cả nhà đều chết sạch không nơi để về, chạy ra cho mất mặt xấu hổ hả?"

Mỗi một câu Triệu Lệ Quyên nói, sắc mặt Ngô Ưu liền tái đi một phần, đồng thời đôi tay cầm lấy túi của cậu cũng càng siết chặt. Cậu nỗ lực kiềm chế bản thân, cậu không thể cãi nhau với bác gái ngay bây giờ, cậu còn thiếu nhà bác trai một vạn đồng tiền, người trong cửa hàng quá nhiều, cậu cũng không muốn cãi vã với bác gái rồi thành đối tượng gây chú ý cho người khác.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Mày còn không nhanh chạy về nhà rửa mặt sạch sẽ rồi đi học!?"

Ngô Ưu bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm áp lực kia làm Triệu Lệ Quyên theo bản năng liền lui về phía sau nửa bước. Nhưng phẫn nộ rất nhanh đã thay thế sự sợ hãi trong nháy mắt đó, lúc bà ta há mồm chuẩn bị tuôn ra những lời khó nghe. Ngô Ưu thấy được anh Kim đột nhiên xuất hiện ở giữa mình và bác gái.

Thân thể anh Kim là nửa trong suốt, lại hoàn toàn che lấp khuôn mặt khắc nghiệt khinh thường của bác gái.

Kim Sơn cười tủm tỉm mà búng tay một cái: 【 Sau đây tuyên bố nhiệm vụ ngẫu nhiên 1 của hôm nay: Nhặt đủ 100 cái chai trong cửa hàng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cần phải mua một cái đùi gà chiên khu quà vặt của bác gái em ở lầu một bách hóa. Đùi gà chiên giá 8 đồng một cái. Hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng 8 điểm tích lũy, anh có thể cho em xem một lần thương thành cao cấp VIP của anh. 】

Ngô Ưu há to miệng.

Cậu đột nhiên cảm thấy nhiệm vụ mà anh Kim tuyên bố có chút...... Ừm, có chút hư nha.

Rõ ràng bác hai gái của cậu cực kì ghét cậu xuất hiện ở cửa hàng, anh Kim còn muốn cậu phải nhặt đủ 100 cái chai ở đây, sau đó phải đi quầy quà vặt của bác gái mua đùi gà...... Ngô Ưu tưởng tượng hình ảnh lúc sau cầm tiền đi tìm bác hai gái mua đùi gà, cứ cảm thấy, bác gái chắc bị tức chết luôn ha?



Nghĩ như thế, Ngô Ưu đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Ngay lúc này Kim Sơn bắt đầu cười tẩy não: 【 Làm người ấy, quan trọng nhất chính là vui vẻ. Người khác nói em vài câu em đã đặt ở trong lòng mới là chuyện ngu xuẩn nhất. Anh cứ thích người khác không ưa anh lại không làm gì được anh. Há há. 】

Cậu nhóc Ngô Ưu cảm thấy bản thân giống như mở ra một cánh cửa sổ mới.

Mà lúc này bóng dáng Doanh Thắng cũng đột nhiên hiện ra, hắn mở miệng cũng là một cái nhiệm vụ ngẫu nhiên.

【 Nhiệm vụ chiến đấu nghịch tập ngẫu nhiên một: Khi mua đồ dùng vũ lực kinh sợ Triệu Lệ Quyên. Hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng: Luyện thể quyền pháp thức thứ nhất. 】

Ngô Ưu trực tiếp ngây người.

Cậu theo bản năng muốn nói chuyện, nhưng lúc này chung quanh đã có không ít người nhìn bọn họ. Cậu không dám mở miệng, chỉ có thể ở trong đầu nghĩ.

【 Vũ lực kinh sợ có, có nghĩa là gì ạ? Cái này em nên hoàn thành như thế nào? 】

Đại boss Doanh Thắng lại không đáp lời, chỉ chừa cho thiếu niên Ngô Ưu một bóng dáng lạnh lùng cao quý.

Ngô Ưu: "......" Chẳng sợ hiện tại bác hai gái còn đang lải nhải nói chuyện. Cậu cũng đã hoàn toàn không còn tâm trạng phẫn nộ khổ sở vừa rồi. Giờ thì cả đầu óc cậu đều suy nghĩ, đến chỗ bác gái mua đùi gà, cộng thêm dùng vũ lực kinh sợ bác gái.

Ây, cậu phải làm sao để dùng vũ lực dọa sợ bác hai gái đây, ở trước mặt bà ta tông tường rầm rầm hả?!

Triệu Lệ Quyên thấy đồ sao chổi Ngô Ưu kia vẫn luôn đứng nơi đó không nói lời nào, biểu tình như đang xem bà ta là không khí mà sắp tức tới nổ phổi. Bà ta nói nhiều như thế mà thằng nhãi này đều xem như gió thoảng bên tai sao?!

Lúc bà ta tính giật cái túi của Ngô Ưu hoặc là trực tiếp lôi nó ra khỏi cửa hàng, Ngô Ưu bỗng nhiên lui về phía sau vài bước, ánh mắt rất chi là kỳ quái nhìn bà ta một cái, rồi xoay người chạy mất.

Chạy?!

Triệu Lệ Quyên thấy thằng nhóc đó không phải chạy ra ngoài cửa hàng, mà là chạy lên lầu hai, nháy mắt đã bị chọc tức tới mức đau ngực.

Cái thằng oắt xui xẻo đó!!

Triệu Lệ Quyên không có cách nào đuổi theo Ngô Ưu chạy khắp cửa hàng được, cho nên nhiệm vụ nhặt chai sau đó của Ngô Ưu cũng xem như thuận lợi. Cái túi to đó của cậu là túi mà bà nội may vá dùng để đựng chăn bông, một cái đã có thể trực tiếp chứa đầy một trăm chai nhựa.

Tuy rằng khi nhặt chai lục thùng rác luôn có người dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cậu hơn nữa tránh xa cậu, nhưng Ngô Ưu trực tiếp xem mấy người kia như không tồn tại. Trên đường cũng có hai cụ ông cụ bà cầm túi và bao nhựa nhặt ve chai, Ngô Ưu chủ động tránh bọn họ. Cơ mà sau khi thấy hai người đó, gánh nặng tâm lý khi nhặt chai của Ngô Ưu ít đi rất nhiều.

Theo như cách nói của anh Kim vẫn luôn nói chuyện với mình, cậu nghiêm túc nhặt ve chai, không trộm cũng không cướp, trả giá sức lao động nuôi sống bản thân, có cái gì đáng xấu hổ chứ?

Chẳng qua trong quá trình nhặt ve chai, anh Kim luôn nói với cậu làm việc sợ nhất chính là hai chữ nghiêm túc, điều này khiến cho Ngô Ưu có chút không hiểu.

Phương pháp nhặt chai nghiêm túc, chẳng lẽ là...... Phải đem mấy cái chai cùng chủng loại màu sắc chia ra bỏ vào trong túi sao? Nhưng như vậy thì túi của cậu đâu đủ?

Ngô Ưu lúc này đã từ năm tầng xuống tới tầng hai cửa hàng, thời gian cũng đã tới chuyển tới 11 giờ trưa. Cái túi của cậu đã biến thành một cái túi lớn phình lên, bởi vì mỗi khi nhặt một cái chai cậu sẽ nhớ thầm trong đầu, hiện tại Ngô Ưu đã nhặt 67 cái chai.

Đáng tiếc giờ là mùa đông, nếu mà là mùa hè có lẽ cậu sẽ nhặt được càng nhiều chai hơn. Hiện tại đã là 11 giờ, chắc cậu không thể nhặt đủ 100 cái trong buổi trưa rồi đến chỗ bác gái mua đùi gà đâu......

Cậu nhóc Ngô Ưu có chút rầu rĩ, cậu lại lần nữa thò tay cúi đầu tìm chai nhựa trong thùng rác. Đáng tiếc cái thùng rác này tạp vật tương đối nhiều, lại không có chai. Ừm...... lần sau có lẽ cậu nên mang bao tay.

Ngô Ưu đang muốn đi đến cái thùng rác tiếp theo nhìn xem, lại bỗng nhiên dừng lại bước chân. Cậu cau mày có chút nghi hoặc mà lùi ra sau hai bước, sau đó duỗi tay lấy từ trong thùng rác ra một cái mặt dây chuyền* nho nhỏ còn rất mới.

Ngô Ưu cầm cái mề đay nhìn nhìn, cảm thấy cái mặt dây này rất đẹp mà, vì sao lại có người không cần nhỉ? Ầy, không biết cái này có thể bán lấy tiền hông ha? Nếu bán 5 đồng chắc sẽ có người muốn mua nhỉ?

Ngô Ưu còn chưa nghĩ xong nên đi đâu bán cái móc khóa này, đã có một cô gái hơn 20 tuổi từ bên kia vội vội vàng vàng chạy tới. Cô nàng vừa chạy còn vừa kêu Ngô Ưu: "Cậu em nhặt ve chai kia ơi! Cái mặt dây chuyền em đang cầm là của chị, tuyệt đối đừng quăng đó!"

Ngô Ưu sửng sốt.

Hơn mười giây sau chị gái kia mới thở hồng hộc mà chạy tới trước mặt cậu. Vươn tay cầm lấy cái mặt dây hình bé trai chibi kia, sau đó cẩn thận dùng khăn giấy của bản thân lau lau, mới nhìn về phía Ngô Ưu.



"Vừa rồi chị vẫn luôn tìm nó, còn tưởng rằng không tìm thấy nữa chứ. Cảm ơn em nhiều lắm em trai." Cô gái chừng 20 tuổi kia mặc áo lông vũ màu hồng nhạt, mang khăn quàng cổ màu trắng, trên khuôn mặt đỏ bừng là diện mạo ngọt ngào đáng yêu. Cô nói xong mới thấy cái túi to trong tay Ngô Ưu, ngừng một chút, liền móc từ trong túi ra mười đồng tiền trực tiếp nhét vào trong tay cậu.

"Đây là phí cảm ơn, cảm ơn em đã giúp chị tìm được nó. Cái mặt dây này rất quan trọng với chị, lần nữa cảm ơn em nha."

Cô nói xong trực tiếp xoay người chạy, đến và đi đều như một cơn gió.

Cuối cùng Ngô Ưu nhìn mười đồng tiền trong tay, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Kim Sơn ở bên cạnh.

"Anh Kim, anh biết sẽ xảy ra chuyện này sao?" Cho nên mới mãi nhắc nhở em nghiêm túc cẩn thận?

Kim Sơn nở nụ cười: 【 Anh cũng không biết sẽ có chuyện này. Anh chỉ biết, nghiêm túc cẩn thận sẽ luôn luôn có được nhiều cơ hội và may mắn hơn người khác một chút mà thôi. 】

Ngô Ưu nhìn mười đồng tiền, nghiêm túc gật đầu.

【 Nói nữa cũng là em chịu thiệt đó. Sợi dây chuyền nhỏ kia chính là hàng thủ công định chế thuần bạc, giá trị ít nhất cũng phải hơn một trăm đấy. Hơn nữa, đối với cô gái vừa nãy, giá trị của nó chính là một người bạn trai tri kỉ đó. 】

Ngô Ưu nghĩ không rõ vì sao mặt dây chuyền lại giá trị bằng một người bạn trai, nhưng mà cậu có mười đồng tiền này là đã có thể hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên 1 của anh Kim vào giữa trưa rồi! Cũng có thể hoàn thành luôn nhiệm vụ ngẫu nhiên của ngài Doanh. Ve chai buổi chiều có thể nhặt tiếp, không gấp, hiện giờ cậu sốt ruột chính là, rốt cuộc phải làm sao để dùng vũ lực dọa bác gái đây?

Ngô Ưu ngồi ở ghế trên trầm tư suy nghĩ hồi lâu.

Rốt cuộc, vào lúc 11h30, cậu kéo cái túi của mình đến trước quầy quà vặt.

Triệu Lệ Quyên tốn vài tiếng đồng hồ cuối cùng mới bình phục được tâm trạng một chút, vừa tính ngẩng đầu mỉm cười nghênh đón khách hàng mới, lập tức thấy được thằng cháu họ vẻ mặt nghiêm túc. Nụ cười của bà ta tức khắc cứng đờ.

"Một cái đùi gà chiên." Ngô Ưu nỗ lực làm bản thân tự tin một chút.

Sắc mặt Triệu Lệ Quyên chớp mặt sa sầm xuống: "Mày tới đây làm gì?"

Ngô Ưu thẳng sống lưng, móc mười đồng tiền ra, cậu liếc mắt nhìn nhìn không khí kế bên, sau đó lớn tiếng nói: "Tôi muốn một cái đùi gà chiên! Bà ngơ ngác cái gì, tiền ở chỗ này này, rốt cuộc là có bán hay không?"

Triệu Lệ Quyên quả thực sắp tắt thở rồi.

Một người phụ nữ trung niên nhanh chóng tiến lên thu tiền, sau đó cười tủm tỉm nói: "Dì lấy cho con! Dì lấy cho con! Con thấy cái lớn nhất bên phải thế nào?"

Ngô Ưu nhìn đùi gà chiên giòn vàng ruộm kia, khe khẽ nuốt nước miếng, gật đầu.

Chờ sau khi cầm đùi gà rồi cậu lại không đi. Cậu thoáng có chút lo lắng nhìn ngó chung quanh, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, nâng lên một cái tay khác cầm lon Coca rỗng đã rửa sạch, đưa về phía Triệu Lệ Quyên dùng sức từ lúc bú mẹ tới giờ bóp xẹp lép, sau đó nhanh chóng xách theo cái bao to và đùi gà của mình chạy biến.

Lưu lại Triệu Lệ Quyên đứng ở trước bàn, cả người đều không tốt.

*Ở đây tác giả dùng hai từ:

- 钥匙坠: móc khóa

- 吊坠: mặt dây chuyền

Mà khúc sau lại bảo làm bằng bạc nên tui dùng mặt dây chuyền.

Tác giả có lời muốn nói: Úi, hôm nay viết viết viết cái quá trời luôn 0-0, ngày mai tui phải viết ít chút mới được, không thì cứ cảm thấy hình như mình bị thiệt???

À còn nữa, đây cũng không phải là nhiệm vụ cuối cùng của hai đại boss. "Sắp hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng mà đầu não tuyên bố" mà lúc trước nhắc tới là chỉ "Giá trị linh hồn đạt tới 10.000". Hai vị đại lão trước mắt một người thiếu 150 (Thắng), một người thiếu 100 (Kim), cỡ khoảng năm, sáu cái nhiệm vụ là có thể đạt tiêu chuẩn. Cơ mà giờ hả, he he he.

Đùi gà chiên:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau