Hải Đường Say Ngủ Thụy Mỹ Nhân

Chương 7: (H+)

Trước
Giao hoan nóng nảy điên cuồng.

Lúc Y Vân đang cố gắng bình ổn hơi thở tỉnh táo, chàng dịu đang lấy tay xoa nhẹ tấm lưng trần nhẵn nhụi mềm mịn của người trong lòng thì nhận ra cảm giác ẩm ướt rót xuống phía bên vai.

Hy Vân vô thức gục đầu xuống vai chàng khóc nức nở. Y Vân bối rối lúc túng, tiếng khóc càng to hơn, dần dần tựa như tiếng ấm ức của tiểu tử bị bạn bè trêu chọc, nghe rất đỗi thương tâm mà cũng khiến người ta muốn bật cười bất đắc dĩ. Ai nói con hồ ly này ngốc nghếch chứ? Hắn thật biết cách ngây ngô câu dẫn người. Còn Y Vân là dạng người sẽ không thể chịu được tra tấn tinh thần ngọt rát kiểu này, đành bất đắc dĩ nuông chiều dỗ dành:

"Hy Chân ngoan, không sao, nếu em đau quá thì... tạm dừng nhé. Ha... Em có đau lắm không? Ta nghỉ một lúc?"

Hiếm hoi chàng nghe thấy Hy Chân gắt lên, kèm tiếng nấc nghẹn rất thương tâm:

"Đút vào một nửa rồi, ra cái gì mà ra? Hức... Làm nốt... làm nốt đi... Vân nhấp luôn đi... Càng nhanh càng tốt... Làm nhanh xong sớm... đừng có để em đau lâu... Hu hu"

Nói xong, tiểu hồ ly rất dũng cảm mà nghiến răng nhún người xuống nuốt trọn toàn bộ côn th*t đến tận gốc, chỉ chừa lại hai tinh hoàn cũng đang bị nghẹn đến đau nhức. Y Vân sướng đến dục tiên dục tử, còn Hy Chán thì đau đến suýt ngất lịm, mồ hôi cùng nước mắt hoà quyện vào nhau không phân biệt nổi.

Xích linh càng lúc càng siết chặt hút linh phách của Y Vân, khiến cho thể chất chàng càng thêm háo dương khí, dâng tràn khoái cảm khao khát nuốt trọn dương khí từ cơ thể cường tráng ôn nhuyễn trong lòng, tựa như một thứ thuốc kích dục.

Còn về phía Hy Chân, cơ thể tiểu hồ ly khi dũng cảm nuốt trọn nam căn vào lòng nghiến mút cũng đồng thời bắt đầu quá trình truyền dương khí. Cả hai kết hợp với nhau như thỏi nam châm bao quanh bởi từ trường, một khi gần gũi là vĩnh viễn háo hức gắn kết, mãi chẳng chia lìa.

Trong một khoảnh khắc, Y Vân đã để lí trí trôi mất. Chàng nghiến răng ôm nhuyễn cơ thể trong lòng, chóp mũi tinh xảo lấm tấm mồ hôi không ngừng hít hà làn hương da thịt. Hy Chân trong tư thế ngồi, hắn khó khăn ưỡn vểnh đôi ngực no đầy căng bóng, hai chân thuôn dài siết từng múi cơ mạnh mẽ quặp chặt tắm lưng mát dịu phía trước.

Hy Vân mắt đào đỏ ngầu, há miệng nghiến nhay quầng vú no đủ phồn thực trước mặt, thô lỗ dùng sức lên tục cắn nuốt vào trong. Phía dưới nam căn bắt đầu di chuyển thô bạo thúc về phía trước thật sâu tới những đĩa đạo chưa từng được khai phá.

Hy Chân mới đầu còn không quen tiết tấu, theo phản xạ bài xích dị vật cuộn tròn cơ thể thành một khối ngô nghê đáng thương, nhưng sau đó lấy lại chút tỉnh táo, nhận ra việc chính cần làm, hết sức phối hợp cùng nhún trên người lệ quỷ.

Cảm nhận được giác mút trơn ấm thít chặt bắt đầu hưởng ứng mình, Y Vân gần như phát điên rồi. Không còn diện mạo vân đạm kinh phong thường ngày, dường như trong lúc âm dương tranh đấu đã làm kích nộ bản chất ma tử cực âm, lệ quỷ khát máu vốn có trong mình, động tác y ngày càng thô bạo, cưỡng chế, mất đi kiên nhẫn và nuông chiều cực điểm trước đó. Mắt y đỏ lừng sáng ngời như ma quỷ:

"Nếu hôm nay ta chết, em phải chết cùng ta, rõ chưa?"

"Em phải chết trong lòng ta, vùi trong cơ thể ta, thành tân nương của lệ quỷ!"

"Ta phải làm chết em!"

Đau đớn bủa vây, khoái cảm lạ lùng săn đón, lại bất giác đối diện với cưỡng chế làm tình lạ lẫm, hồ ly nhỏ ngốc nghếch vô thức theo bản năng quẫn bách né tránh nhưng lại bị Y Vân phát hiện. Y cường ngạch bóp chặt lấy khuôn mặt toan quay sang nơi khác của em, bắt em đối diện với chính mình, vươn lưỡi liếm láp trọn vẹn khắp khuôn mặt lẫn trong khoang miệng ngon ngọt của đứa nhỏ:

"Không được sợ!"

"Không được phép hối hận!"

"Nếu em từ bỏ ta, ta sẽ giết em mất!"

Câu sau cùng vừa cưỡng chế, vừa pha chút bướng bỉnh khó chiều, lại vừa như van nài.

Van nài em đừng rời xa ta.

Hy Chân cảm nhận được sự run rẩy ấy, cũng hiểu những đau đớn và dày vò lúc này Y Vân phải trải qua là vô cùng kinh khủng. Cậu tự xốc lại tinh thần mình cho tỉnh táo, lúng túng cố gắng nương theo những yêu cầu dần có phần cưỡng bức của Y Vân:



"Nâng mông lên"

"Ưỡn ra"

"Quay trái, hôn ta"

"Ôm chặt"

"..."

Cũng may là khi hưởng ứng hài hoà hơn, Hy Chân dần cảm nhận được thêm khoái cảm. Nhưng cậu buộc phải giữ tỉnh táo. Cậu biết mình giao hoan cốt là để cứu lấy người trong lòng. Y Vân có thể mất khống chế, nhưng cậu không được phép đánh mất lí trí. Mọi thứ đều phải được tính toán thật kĩ, nếu không cả hai sẽ đều gặp nguy hiềm. Dù cho đau đớn từ hạ đình nhỏ hẹp chưa được chuẩn bị kĩ để nghênh đón cự vật ngày một lớn thêm bên trong, nhưng cậu vẫn phải tỉnh táo để tính toán thời gian giao hợp sao cho kéo dài nhất. Lúc giao tính kết nối với nhau là lúc truyền dương hoả cực thịnh, Hy Chân cắn chặt môi đầy đặn, tập trung thức tỉnh thần khí.

Chịu đựng từng cú thúc ngày một tàn nhẫn của Y Vân, tiểu Hy đau đến mềm nhũn người nhưng vẫn cố gắng ưỡn thân ôm chặt cơ thể chàng, cũng là mong muốn truyền chút hơi ấm cho thân thể lạnh giá kia nhiều hơn.

Hút dương khí nhiều thêm, càng ngày cơ thể của Y Vân càng khoẻ, lại tựa như một đứa trẻ háu ăn khát cầu bướng bỉnh táo bạo. Trường hợp xấu nhất là khi thịnh dương truyền đến, âm dương đối cực trong cơ thể Y Vân sẽ xảy ra phản ứng lớn, kích thích Y Vân lần nữa nhập ma có nghĩa là mất hoàn toàn lí tính trong một khoảng thời gian. Hy Chân biết mình phải chuẩn bị tinh thần cả cho lúc đó, vượt qua được thời điểm như vậy thì mới dám mong người cậu ngày đêm nhớ thương có thể tạm an toàn. Nhưng lúc nhập ma, đối phương sẽ vô cùng kinh khủng. Hy Chân cố gắng cắn môi chịu đựng đau đớn, cũng là để giữ bản thân tỉnh táo trong cuộc giao hợp điên loan đảo phượng này.

Nhiều lần cậu đau đến ngất lịm, suýt chút muốn đẩy phăng Y Vân ra ngoài. Nhưng Y Vân khi đó đã đủ mạnh để nghiến chặt cơ thể cậu bất động. Thời khắc này, Hy Chân chỉ có thể tự nhủ: Đã cưỡi lên lưng hổ thì phải cưỡi tới cùng.

Y Vân khi mất nhân tính và rơi vào trạng thái nhập ma kì thực kinh khủng hơn cậu tưởng tượng rất nhiều. Y tăng tốc độ thúc điên loạn đến mức kinh hoàng, sau hơn trăm lần tăng tốc thúc đẩy rồi kéo ra làm cậu cảm tưởng toàn bộ khúc ruột bên trong mình đều bị phá nhuyễn tan nát, lại xối xả bắn vào sâu trong người cậu.

Thứ dịch tanh ngái hết lần này tới lần khát cọ rửa chàng bích, theo luận động điên rồ kia mà tràn cả ra ngoài, tạo thành những bọt trắng dính bết vào khóm lông bện chặt lấy nhau, giao tính triền miên.

Dịch thể lệ quỷ rót vào người sẽ rất nhanh hút hết vượng khí, khiến đối phương lả đi nhanh chóng.

Nhưng chưa xong, cỗ kiện khí lại bắt đầu lấy hết tốc độ cứng thêm lần nữa. Lần này, dường như cảm thấy tư thế cũ là không đủ thoả mãn, y thô bạo dùng tay xoay người cậu lại phía sau, hoang dại thúc bách. Tư thế lạ lẫm cùng cường độ kinh hoàng khiến Hy Chân xụi lơ gục xuống, nhưng cậu không muốn Y Vân phát hiện ra – ngay cả khi lúc này chàng có chẳng hề nhận ra cậu. Dường như trong vô thức, đáy lòng cậu chỉ luôn muốn làm chàng an tâm nhất. Hy Chân gằn rên la của mình lại thành những tiếng gừ gừ âm ỉ nơi cổ họng, cậu đưa cánh tay úp lên mặt để gắng gượng che giấu biểu cảm đau đớn. Lúc ấy, cậu mới biết mình khóc đến mức nước mắt đầm đìa cả khuôn mặt. Nhưng nếu cậu chịu đau hơn một chút mà có thể giúp người cậu yêu an toàn, sau đó thật tự do, thật tỉnh táo mà yêu cậu – vậy cậu hoàn toàn sẵn lòng.

***

Lúc Y Vân tỉnh lại, cậu cảm thấy khắp người nhẹ nhõm chưa từng có. Linh xích xung quanh người cậu cũng thật sự biến mất rồi.

Vạn năm qua, lần đầu có được tự do sảng khoái, Y vân ngơ ngẩn.

Linh xích mất rồi, vậy là có người đã giúp mình không hồn tiêu phách tán, người đó...

Hy Chân!

Trong mơ màng, trí óc Y Vân loé lên một cái tên. Chàng lập tức bật dậy theo phản xạ vô thức dáo dác nhìn xung quanh.

Chàng nhìn thấy một dáng người tráng kiện, nước da nâu mật bóng loáng đang cuộn tròn lại một góc ở đằng xa, tựa con vật lành bị tổn thương, chỉ còn chừa lại cho chàng một bóng lưng quạnh quẽ.

"Hy Chân, em..."

Y Vân vội vàng nhoài tiến về phía đó, nhưng bóng người kia bất giác co rụt lại tựa con nhím đang yếu ớt phòng vệ.



Chàng nhìn kĩ, người kia khắp cơ thể xanh tím đầy vết cắn mút, thậm chí cả rỉ máu, in hằn dấu tay siết chặt, nghiến ép,... tố cáo rõ một cuộc xâm phạm sỗ sàng đã từng đi qua.

Đây là tiểu hồ ly chàng thương đến đau lòng, thương đến từng mức nâng trên tay cùng sợ rơi vỡ, ngày nào cũng rụt rè làm ổ trong vạt áo của chàng tìm hơi ấm. Vậy mà giờ chính chàng lại dùng cách man dại nhất tổn thương hắn đến nhường này.

Thậm chí, nơi hậu huyệt vẫn còn hiện trường của chất lỏng đùng đục màu trắng khả nghi chảy ra từ phía trong, dính dớp quyện bọt. Hoà trong đó... còn là những váng đỏ của máu. Huyệt hậu no tròn căng tức sung đỏ, cho biết đã bị sử dụng quá độ trong một trời gian cực kì lâu.

Một cảm giác tội lỗi dậy sóng lan toả khắp trong Y Vân. Chàng vô thức không biết nói gì.

Rõ ràng, lần thân mật đầu tiên, quan trọng như thế, nhưng chàng đã để lại vết sẹo rất lớn không chỉ về thể chất mà còn cả ở tinh thần của người mình yêu.

Ngàn năm qua tơ tưởng, rõ ràng là muốn nâng niu trong lòng bàn tay như thế, vuốt ve còn sợ vỡ, chỉ dám âu yếm trong suy tư. Vậy mà giờ đây, xem hắn đã làm gì?

"Ta..."

Hắn bỗng thấy mình không còn gì để bao biện.

Nhưng hắn cũng không biết phải làm thế nào. Ngàn vạn năm qua, tưởng đã thâu suốt hết sự tình thế nhân, đến cuối cùng, thế nào là yêu cũng không hiểu, thế nào là ái ân cũng chẳng hay, lại vô cớ làm đau người mình thích.

Y Vân ủ rũ thu vai trong mặc cảm tội lỗi, hắn chì biết là:

"Em... hu hu... em đừng sợ ta mà... Đừng, đừng bỏ ta đi. Ta xin lỗi, Hy Chân, ta xin lỗi em, ta sai rồi, ta làm em đau. Từ giờ ta sẽ không bao giờ dám động vào em như thế nữa. Em tin ta đi mà, nhé? Hức... Không sao đâu Hy Chân, em nhớ không, ta chữa bệnh giỏi lắm... Để ta chăm em thật khoẻ mạnh... Ta hứa sẽ không làm em đau nữa đâu... Nếu đau em cứ đánh chết ta." Phân trần được vài câu, Y Vân chuyển sang khóc lóc van nài lúc nào chẳng hay, bộ dạng mất hình tượng một lệ quỷ đến cực điểm.

Hy Chân cũng vì thế mà đột nhiên rối rắm. Rõ ràng hắn đang giận dỗi là thật, hắn đau đớn cũng là thật, hắn hoảng sợ lúc ấy cũng là thật, vậy nhưng cũng chỉ là hờn giận vu vơ của người đang yêu. Thế mà Y Vân nghiêm trọng hoá đến mức run rẩy khóc thét làm hắn khó xử, bỗng dưng phải đi dỗ ngược tên kia.

Hy Chân lật đật quay người lại, bất đắc dĩ nhíu mày, thều thào lên tiếng:

"Này... đừng, đừng khóc nữa mà. Em còn chưa khóc, ngài khóc cái gì cơ chứ..."

Y Vân thấy hồ ly nhà mình chịu xoay người lại nhìn thì càng khóc to hơn, nước mắt ào ào như lũ, mũi đỏ ửng, mắt hồng hồng, y hệt thỏ con. Còn theo như cố nhân miêu tả sẽ là đẹp như "hoa lê đái vũ".

"Em phải hứa cơ"

"Hứa gì?"

"Hứa không được ghét ta"

"..."

"Hứa không được giận dỗi nữa"

"... không thì sao?"

"Thì... thì... Em bắt nạt ta hức hức..."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước