Chương 1: Phòng khách
Editor: CO6TINY
Bảy giờ sáng, Giang Trầm đúng giờ ngồi vào bàn mười bảy quán cà phê Sơn Hải.
Dậy sớm nên cơ thể cứ mệt mỏi rã rời, lúc không có tiết anh sẽ ngủ bù thêm nửa tiếng nữa. Nửa tiếng đã là cực hạn, lớp anh dạy học sinh quá đông, chỉ cần không ở trường một lúc thôi đã loạn nháo nhào cả lên.
Hiếm khi được thả lỏng một chút, tựa lưng vào ghế tắm nắng, tối qua anh bận bù đầu bù cổ chuẩn bị bài giảng, sáng thứ sau hiếm khi không có tiết còn bị kéo đến buổi xem mắt mẹ anh sắp xếp cho, những việc ngoài kế hoạch luôn khiến anh cảm thấy kiệt sức.
Bàn mười bảy khuất sau tầm cửa sổ, cửa sổ cạnh bên được trang trí bằng từng khóm hoa hồng mà Giang Trầm không phân biệt được là hoa thật hay hoa giả, xinh đẹp kiều diễm——Chỉ là mùi thơm trong quán cà phên che giấu đi hương hoa tinh khiết vốn có, màu sắc xinh đẹp quá mức ngược lại cứ ngỡ tựa hoa nhựa.
Mẹ ngồi bên cạnh anh, lúc này đang nhẹ giọng bắt chuyện với người phụ nữ đối diện. Chỉ đơn giản nói về chuyện nhà cửa, con nhà tôi không được thế này thế nọ, con nhà chị nhất định nơi nọ nơi kia đều tốt.
Giang Trầm thầm tặc lưỡi, giơ tay lên nhìn đồng hồ, 7 giờ 16 phút, ấn tượng của anh với đối tượng xem mắt nghe nói vừa nhìn ảnh của anh thôi đã vội đồng ý, bây giờ lại còn đến trễ này giảm đi một phần.
Lông mày anh hơi rũ xuống, mấy phút sau, đột nhiên nghe thấy một giọng nam nhẹ nhàng từ sau quầy thu ngân truyền đến: "Cám ơn, tôi có hẹn trước."
Giọng nói này...
Người nọ từ phía sau anh vòng qua, đi tới đối diện chiếc bàn vuông, ngồi trước mặt anh.
Giang Trầm ngẩng đầu nhìn lên, đối diện gương mặt xinh đẹp vừa quen lại đôi chút lạ lẫm kia. Người thanh niên thân hình gầy gò, nước da trắng nõn, đôi môi hồng mịn như sắc đỏ bông hồng phía sau.
Chỉ liếc mắt một cái, nam nhân đối diện đã xấu hổ cụp đầu xuống, lộ ra cần cổ thon dài dưới mái tóc dài buộc một nửa kia.
Giang Trầm ngồi thẳng dậy, nghe người phụ nữ đối diện nói: "Đây là con trai dì, Minh Hoan. Minh Hoan, đây là dì Trần và con trai dì ấy." Minh Hoan thận trọng gật đầu, nói: "Chào dì."
Mẹ vỗ vỗ bờ vai thẳng tắp của anh, cười nói tiếp: "Con trai dì, Giang Trầm. Con đừng nhìn nó cả ngày lạnh mặt, thật ra thằng bé chỉ là dễ mắc cỡ thôi."
Hai bà mẹ lém lỉnh nhìn nhau cười trộm, nói vài ba câu khách sáo qua lại, qua vài phút sau đã dắt tay nhau rời quán cà phê.
Minh Hoan tựa hồ rất khẩn trương, cầm ly cà phê để trước mặt uống một hớp lớn, trong thoáng chốc cả mặt đều nhăn tít lại vì đắng——kia là cà phê đen, Minh Hoan không thích cà phê, còn chưa nói tới nó lại còn đắng ngắt thế này.
Giang Trầm thấy cậu cúi đầu lè lưỡi, thu hồi ánh mắt, làm bộ cái gì cũng chưa nhìn. Nếu là người khác, anh vốn có thể hỏi người ta có muốn gọi thêm món ngọt nào không, nhưng người ngồi trước mặt anh lúc này chính là đối tượng xem mắt, kiêm bạn trai cũ.
Chuông gió trước quán cà phê Sơn Hải đung đưa theo gió, âm nhạc nhẹ nhàng da diết lặng lẽ bao trùm khoảng lặng giữa hai người.
Giang Trầm cụp mắt nhấp một ngụm cà phê, không đợi anh nói gì, người phục vụ đã chen vào nói một tiếng làm phiền rồi, sau đó đặt xuống hai đĩa bánh ngọt nhỏ, "Đây là món quà nhỏ cửa tiệm chúng tôi tặng quý khách, xin từ từ thưởng thức."
Một miếng là bánh ga-tô rừng đen*, miếng còn lại bánh Crepe trà xanh.
*Bánh ga-tô rừng đen: Bánh Black Forest với tên tiếng Đức bản địa là Schwarzwälder Kirschtorte, hoặc được gọi với cái tên Việt hóa là "Bánh Rừng Đen", là một loại bánh gato được kết hợp với socola và cherry tạo cho bánh có một màu nâu đen hấp dẫn.
Khoảnh khắc tầm mắt Giang Trầm dừng lại trên hai đĩa bánh ngọt, chợt nhìn thấy một bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài, khớp xương cân đối, dưới da mu bàn tay nổi rõ gân xanh duỗi tới.
Bàn tay kia đã lấy đi đĩa bánh Crepe trà xanh.
Giang Trầm vô thức nhìn theo, nhìn thấy vẻ mặt có phần khó xử của Minh Hoan. Đôi mắt như nai con nhanh chóng liếc nhìn anh, lại nhanh chóng buông xuống.
Một vệt hồng ửng lên trên mặt người đối diện, Giang Trầm thầm chậc một tiếng trong lòng cũng không động vào đĩa bánh ga-tô rừng đen kia, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuân thủ nguyên tắc giữ lại mặt mũi cho đối tượng xem mắt, anh chờ Minh Hoan từng ngụm từng ngụm chóp chép giống như sóc chuột ăn xong đĩa bánh Crepe trà xanh kia mới đứng dậy.
Ngay lúc anh đứng dậy, Minh Hoan cũng hoảng sợ đứng lên. Động tác đứng dậy quá mạnh, đánh rơi chiếc thìa bạc, tùy ý rơi vào đĩa đồ sứ, tiêng ồn khiến người xấu hổ bỗng chốc phá tan không gian yên tĩnh trong quán cà phê.
Cậu chột dạ nhìn qua vị khách một mặt đầy tò mò bàn kế bên vì không khí kì cục đầy xấu hổ giữa hai người, lại cắn môi ngơ ngác nhìn Giang Trầm, ngón tay rối rắm vò vò trên quần.
Giang Trầm coi như không thấy ánh mắt kia của cậu cùng động tác nhỏ kia, lúc Minh Hoan chỉ vừa mở miệng tiếng 'Anh' anh đã cắt ngang lời cậu nói: "Cậu ngồi chốc nữa đi, tôi có việc về trước."
Dứt lời cũng không nhìn vẻ mặt Minh Hoan đã xoay người đến quầy tính tiền.
Lúc bước ra khỏi quán cà phê, Giang Trầm thực sự cảm thấy nhẹ nhõm. Ánh nắng bên ngoài cửa tiệm vừa vẹn xuyên qua tòa nhà cao tầng xám khói lạnh băng chiếu vào mặt anh. Đang là mùa hè, nhưng anh vẫn mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, tay áo xắn tới khuỷu tay, trông có vẻ lạc lõng giữa đám đông sặc sỡ này.
Trở lại trường học, Giang Trầm lấy nhật ký ra viết lại những chyện xảy ra trong sáng nay. Anh có thói quen viết lại những gì mình đã làm hàng ngày. Ngay khi anh vừa viết dấu chấm tròn xong, Chúc Hoài đã gọi điện đến.
"Anh Trầm, buổi xem mắt thế nào rồi?"
Giang Trầm ra khỏi văn phòng, đứng trên hành lang phóng tầm mắt ra xa, bên ngoài thành phố sương khói mù mịt lượn lờ, núi non cứ tựa hư vô, một lúc sau mới đáp: "Không thế nào cả."
Quả nhiên, Chúc Hoài đầu bên kia haha cười to, "Không phải chứ, tao nói mày ăn chay niệm phật cũng được vài năm rồi, rốt cuộc trong đầu mày nghĩ gì đấy tiểu thiếu gia?"
Chúc Hoài là bạn học cấp ba của Giang Trầm, cũng biết một chút về đoạn tình cảm lúc đó của anh. Giang Trầm thu hồi tầm mắt, "Còn chuyện gì không?", đây là muốn cúp máy rồi đấy.
"Được rồi, thực là đùa với mày một chút cũng không được nữa. Mai không phải sinh nhật mày à? Gọi bọn Tiểu La tụ tập một buổi?"
Giang Trầm cau mày, không mong chờ sinh nhật thứ 30 của mình chút nào. Không có tinh thần nói: "Quên đi, hai hôm nay trong trường có việc." Nghỉ hè sắp đến, anh không chỉ phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối cấp còn phải chuẩn bị cho việc phân luồng học sinh, trong lúc lúc này hơi không dễ chịu gì càng thêm tâm phiền ý loạn.
"Bận bận bận, chỉ có mày bận rộn nhất thôi. Mày coi cái đám nhãi ranh hỉ mũi chưa sạch kia còn quan trọng hơn hôn nhân đại sự luôn rồi đấy!"
Giang Trầm bật cười, cũng không nói nhiều chuyện này nữa, hai người tán gẫu vài ba câu rồi cúp điện thoại, treo xong anh vẫn đứng ở trên hành lang một lát.
Giao Nam là một thị trấn nhỏ ven biển, trong gió thoang thoảng hương vị mằn mặt của muối biển. Nước xanh không khí trong lành, môi trường sống lại dễ chịu, hai năm nay không ít cư dân đổ về thành phố lớn, thị trấn vốn dĩ yên tĩnh này cũng sôi động hơn hẳn.
Giang Trầm nghĩ lại chuyện sáng nay mà lắc đầu, nhớ tới câu Chu Hoài hỏi anh.
"Có tiến triển không?"
Minh Hoan à? Tất nhiên có thể.
Chỉ là anh đã qua cái tuổi mười bảy mười tám tuổi chỉ vì yêu mà trằn trọc hai ba ngày liền không ngủ được kia, anh không có tiền cũng chẳng còn tinh lực.
Mẹ anh ở nhà luôn trằn trọc lo lắng chuyện hôn nhân đại sự này, đám học sinh trong trường thì cứ khiến anh phải bận tậm, nào còn dư thừa chút tinh lực để suy nghĩ về người yêu bé bỏng kia chứ.
Giang Trầm hai mươi chín tuổi nghĩ, quên đi.
Editor: CO6TINY
Bảy giờ sáng, Giang Trầm đúng giờ ngồi vào bàn mười bảy quán cà phê Sơn Hải.
Dậy sớm nên cơ thể cứ mệt mỏi rã rời, lúc không có tiết anh sẽ ngủ bù thêm nửa tiếng nữa. Nửa tiếng đã là cực hạn, lớp anh dạy học sinh quá đông, chỉ cần không ở trường một lúc thôi đã loạn nháo nhào cả lên.
Hiếm khi được thả lỏng một chút, tựa lưng vào ghế tắm nắng, tối qua anh bận bù đầu bù cổ chuẩn bị bài giảng, sáng thứ sau hiếm khi không có tiết còn bị kéo đến buổi xem mắt mẹ anh sắp xếp cho, những việc ngoài kế hoạch luôn khiến anh cảm thấy kiệt sức.
Bàn mười bảy khuất sau tầm cửa sổ, cửa sổ cạnh bên được trang trí bằng từng khóm hoa hồng mà Giang Trầm không phân biệt được là hoa thật hay hoa giả, xinh đẹp kiều diễm——Chỉ là mùi thơm trong quán cà phên che giấu đi hương hoa tinh khiết vốn có, màu sắc xinh đẹp quá mức ngược lại cứ ngỡ tựa hoa nhựa.
Mẹ ngồi bên cạnh anh, lúc này đang nhẹ giọng bắt chuyện với người phụ nữ đối diện. Chỉ đơn giản nói về chuyện nhà cửa, con nhà tôi không được thế này thế nọ, con nhà chị nhất định nơi nọ nơi kia đều tốt.
Giang Trầm thầm tặc lưỡi, giơ tay lên nhìn đồng hồ, 7 giờ 16 phút, ấn tượng của anh với đối tượng xem mắt nghe nói vừa nhìn ảnh của anh thôi đã vội đồng ý, bây giờ lại còn đến trễ này giảm đi một phần.
Lông mày anh hơi rũ xuống, mấy phút sau, đột nhiên nghe thấy một giọng nam nhẹ nhàng từ sau quầy thu ngân truyền đến: "Cám ơn, tôi có hẹn trước."
Giọng nói này...
Người nọ từ phía sau anh vòng qua, đi tới đối diện chiếc bàn vuông, ngồi trước mặt anh.
Giang Trầm ngẩng đầu nhìn lên, đối diện gương mặt xinh đẹp vừa quen lại đôi chút lạ lẫm kia. Người thanh niên thân hình gầy gò, nước da trắng nõn, đôi môi hồng mịn như sắc đỏ bông hồng phía sau.
Chỉ liếc mắt một cái, nam nhân đối diện đã xấu hổ cụp đầu xuống, lộ ra cần cổ thon dài dưới mái tóc dài buộc một nửa kia.
Giang Trầm ngồi thẳng dậy, nghe người phụ nữ đối diện nói: "Đây là con trai dì, Minh Hoan. Minh Hoan, đây là dì Trần và con trai dì ấy." Minh Hoan thận trọng gật đầu, nói: "Chào dì."
Mẹ vỗ vỗ bờ vai thẳng tắp của anh, cười nói tiếp: "Con trai dì, Giang Trầm. Con đừng nhìn nó cả ngày lạnh mặt, thật ra thằng bé chỉ là dễ mắc cỡ thôi."
Hai bà mẹ lém lỉnh nhìn nhau cười trộm, nói vài ba câu khách sáo qua lại, qua vài phút sau đã dắt tay nhau rời quán cà phê.
Minh Hoan tựa hồ rất khẩn trương, cầm ly cà phê để trước mặt uống một hớp lớn, trong thoáng chốc cả mặt đều nhăn tít lại vì đắng——kia là cà phê đen, Minh Hoan không thích cà phê, còn chưa nói tới nó lại còn đắng ngắt thế này.
Giang Trầm thấy cậu cúi đầu lè lưỡi, thu hồi ánh mắt, làm bộ cái gì cũng chưa nhìn. Nếu là người khác, anh vốn có thể hỏi người ta có muốn gọi thêm món ngọt nào không, nhưng người ngồi trước mặt anh lúc này chính là đối tượng xem mắt, kiêm bạn trai cũ.
Chuông gió trước quán cà phê Sơn Hải đung đưa theo gió, âm nhạc nhẹ nhàng da diết lặng lẽ bao trùm khoảng lặng giữa hai người.
Giang Trầm cụp mắt nhấp một ngụm cà phê, không đợi anh nói gì, người phục vụ đã chen vào nói một tiếng làm phiền rồi, sau đó đặt xuống hai đĩa bánh ngọt nhỏ, "Đây là món quà nhỏ cửa tiệm chúng tôi tặng quý khách, xin từ từ thưởng thức."
Một miếng là bánh ga-tô rừng đen*, miếng còn lại bánh Crepe trà xanh.
*Bánh ga-tô rừng đen: Bánh Black Forest với tên tiếng Đức bản địa là Schwarzwälder Kirschtorte, hoặc được gọi với cái tên Việt hóa là "Bánh Rừng Đen", là một loại bánh gato được kết hợp với socola và cherry tạo cho bánh có một màu nâu đen hấp dẫn.
Khoảnh khắc tầm mắt Giang Trầm dừng lại trên hai đĩa bánh ngọt, chợt nhìn thấy một bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài, khớp xương cân đối, dưới da mu bàn tay nổi rõ gân xanh duỗi tới.
Bàn tay kia đã lấy đi đĩa bánh Crepe trà xanh.
Giang Trầm vô thức nhìn theo, nhìn thấy vẻ mặt có phần khó xử của Minh Hoan. Đôi mắt như nai con nhanh chóng liếc nhìn anh, lại nhanh chóng buông xuống.
Một vệt hồng ửng lên trên mặt người đối diện, Giang Trầm thầm chậc một tiếng trong lòng cũng không động vào đĩa bánh ga-tô rừng đen kia, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuân thủ nguyên tắc giữ lại mặt mũi cho đối tượng xem mắt, anh chờ Minh Hoan từng ngụm từng ngụm chóp chép giống như sóc chuột ăn xong đĩa bánh Crepe trà xanh kia mới đứng dậy.
Ngay lúc anh đứng dậy, Minh Hoan cũng hoảng sợ đứng lên. Động tác đứng dậy quá mạnh, đánh rơi chiếc thìa bạc, tùy ý rơi vào đĩa đồ sứ, tiêng ồn khiến người xấu hổ bỗng chốc phá tan không gian yên tĩnh trong quán cà phê.
Cậu chột dạ nhìn qua vị khách một mặt đầy tò mò bàn kế bên vì không khí kì cục đầy xấu hổ giữa hai người, lại cắn môi ngơ ngác nhìn Giang Trầm, ngón tay rối rắm vò vò trên quần.
Giang Trầm coi như không thấy ánh mắt kia của cậu cùng động tác nhỏ kia, lúc Minh Hoan chỉ vừa mở miệng tiếng 'Anh' anh đã cắt ngang lời cậu nói: "Cậu ngồi chốc nữa đi, tôi có việc về trước."
Dứt lời cũng không nhìn vẻ mặt Minh Hoan đã xoay người đến quầy tính tiền.
Lúc bước ra khỏi quán cà phê, Giang Trầm thực sự cảm thấy nhẹ nhõm. Ánh nắng bên ngoài cửa tiệm vừa vẹn xuyên qua tòa nhà cao tầng xám khói lạnh băng chiếu vào mặt anh. Đang là mùa hè, nhưng anh vẫn mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, tay áo xắn tới khuỷu tay, trông có vẻ lạc lõng giữa đám đông sặc sỡ này.
Trở lại trường học, Giang Trầm lấy nhật ký ra viết lại những chyện xảy ra trong sáng nay. Anh có thói quen viết lại những gì mình đã làm hàng ngày. Ngay khi anh vừa viết dấu chấm tròn xong, Chúc Hoài đã gọi điện đến.
"Anh Trầm, buổi xem mắt thế nào rồi?"
Giang Trầm ra khỏi văn phòng, đứng trên hành lang phóng tầm mắt ra xa, bên ngoài thành phố sương khói mù mịt lượn lờ, núi non cứ tựa hư vô, một lúc sau mới đáp: "Không thế nào cả."
Quả nhiên, Chúc Hoài đầu bên kia haha cười to, "Không phải chứ, tao nói mày ăn chay niệm phật cũng được vài năm rồi, rốt cuộc trong đầu mày nghĩ gì đấy tiểu thiếu gia?"
Chúc Hoài là bạn học cấp ba của Giang Trầm, cũng biết một chút về đoạn tình cảm lúc đó của anh. Giang Trầm thu hồi tầm mắt, "Còn chuyện gì không?", đây là muốn cúp máy rồi đấy.
"Được rồi, thực là đùa với mày một chút cũng không được nữa. Mai không phải sinh nhật mày à? Gọi bọn Tiểu La tụ tập một buổi?"
Giang Trầm cau mày, không mong chờ sinh nhật thứ 30 của mình chút nào. Không có tinh thần nói: "Quên đi, hai hôm nay trong trường có việc." Nghỉ hè sắp đến, anh không chỉ phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối cấp còn phải chuẩn bị cho việc phân luồng học sinh, trong lúc lúc này hơi không dễ chịu gì càng thêm tâm phiền ý loạn.
"Bận bận bận, chỉ có mày bận rộn nhất thôi. Mày coi cái đám nhãi ranh hỉ mũi chưa sạch kia còn quan trọng hơn hôn nhân đại sự luôn rồi đấy!"
Giang Trầm bật cười, cũng không nói nhiều chuyện này nữa, hai người tán gẫu vài ba câu rồi cúp điện thoại, treo xong anh vẫn đứng ở trên hành lang một lát.
Giao Nam là một thị trấn nhỏ ven biển, trong gió thoang thoảng hương vị mằn mặt của muối biển. Nước xanh không khí trong lành, môi trường sống lại dễ chịu, hai năm nay không ít cư dân đổ về thành phố lớn, thị trấn vốn dĩ yên tĩnh này cũng sôi động hơn hẳn.
Giang Trầm nghĩ lại chuyện sáng nay mà lắc đầu, nhớ tới câu Chu Hoài hỏi anh.
"Có tiến triển không?"
Minh Hoan à? Tất nhiên có thể.
Chỉ là anh đã qua cái tuổi mười bảy mười tám tuổi chỉ vì yêu mà trằn trọc hai ba ngày liền không ngủ được kia, anh không có tiền cũng chẳng còn tinh lực.
Mẹ anh ở nhà luôn trằn trọc lo lắng chuyện hôn nhân đại sự này, đám học sinh trong trường thì cứ khiến anh phải bận tậm, nào còn dư thừa chút tinh lực để suy nghĩ về người yêu bé bỏng kia chứ.
Giang Trầm hai mươi chín tuổi nghĩ, quên đi.
Editor: CO6TINY
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất