Chương 4: Phòng ngủ chính
Editor: CO6TINY
Minh Hoan cuối cùng lưu lại.
Giang Trầm không rõ cậu đã biết được bao nhiêu chuyện xảy ra năm đó của mình. Một bên anh hi vọng Minh Hoan biết được, như vậy cũng đỡ bị hiểu lầm chính mình từ đầu đến cuối đều đối xử chân thành với bạn trai lại bị cho là tra nam; mặt khác anh lại không hy vọng Minh Hoan biết, chuyện này không thể nghi ngờ là nhược điểm của anh, dung hợp với cảm giác thần kinh đau như búa bổ kia, vừa chạm vào liền nhói.
Nhưng theo thái độ Minh Hoan từ lúc họ gặp lại tới nay, Giang Trầm đoán cậu hẳn là đã biết rồi, chí ít không phải là gì cũng không rõ.
Minh Hoan xem phòng, trở về một chuyến xách hành lý dọn qua đây. Hành lý cậu không nhiều lắm, một cái vaili quần áo, đồ rửa mặt, còn có mấy cái đại loại như bút vẽ, máy tính v..v.
Giang Trầm hỏi mới biết được Minh Hoan đang vẽ truyện tranh, cấp ba Minh Hoan đã thích vẽ tranh. Sức khỏe cậu không tốt, người trong nhà cũng không nỡ để cậu quá mệt, thấy cậu thích thú với hội họa tự nhiên sẽ ủng hộ hết mình.
Cậu chủ nhỏ lúc vẽ tranh giống hệt hoàng tử bé, cổ tay áo xắn lên lộ ra đường cong lưu loát nơi cánh tay, sườn mặt thanh tú chuyên chú. Giang Trầm ở cửa lẳng lặng nhìn cậu một hồi, mới gõ cửa phòng: "Có thể ăn cơm trưa rồi."
Cơm trưa là anh làm.
Từ nhỏ đã chịu khổ cực với mẹ quen rồi, tay nghề bếp núc của anh không tồi, từ bộ dáng Minh Hoan vùi đầu ăn lấy ăn để đã có thể hiểu rõ.
Có lẽ an cư lạc nghiệp ở đây —— ít nhất hành lí đã được sắp xếp cả rồi, Minh Hoan bớt đi ý mất tự nhiên lúc vừa mới đến, người quen thuộc cùng món ăn nhà nấu thơm ngon khiến cậu nhanh chóng bình ổn trong không gian xa lạ này.
Minh Hoan ăn mà mồ hôi đầy đầu, ngón tay bởi vì lột tôm dính vào nước luộc hồng nhạt. Tôm là tôm biển, thịt mềm chắc rất ngon miệng, dù chỉ đơn giản luộc lên thôi đã rất tươi.
Cậu ăn quá nhập tâm, cũng không ngẩng đầu lên bắt chuyện với Giang Trầm: "Rút cho em một tờ giấy."
Giang Trầm chưa từng nghe cậu nói chuyện như vậy, cảm thấy rất mới lạ, hóa ra Minh Hoan không phải chỉ co tụt vào vỏ ốc sên cứng cáp kia. Biết được cái này khiến anh có chút hứng thú.
Minh Hoan nói xong không nghe thấy tiếng đáp lại, chậm nửa nhịp mới nhớ tới người trước mặt là Giang Trầm, mà không phải anh trai chị gái của cậu.
Nhưng không đợi cậu nói gì cứu một màng này, Giang Trầm đã rút giấy ra, lau nước tôm dính trên bàn tay cậu. Nước tôm dính vào kẽ hở móng tay không dễ lau ra, anh bèn dùng móng tay chính mình kẹp giấy ăn thấm hơi nước ra, vừa ôn nhu lại kiên nhẫn.
Mười ngón dính lại một chỗ, động tác tác cứ giống đang tán tỉnh lẫn nhau. Minh Hoan bỗng dưng rút tay về, mấp máy môi nhìn anh, phản ứng có chút trì độn.
Giang Trầm dừng một chút, cho rằng cậu cảm thấy quá mức thân mật, thu hồi tay cuộn giấy thành một gùi ném đi, đứng dậy nói: "Tôi lấy bao tay cho em."
Minh Hoan nghĩ thầm muốn giải thích, cuối cùng cái gì cũng chưa nói. Suy cho cùng rất nhiều lúc không phải trong lòng muốn nói gì là có thể nói ra cái đó, cũng không phải muốn nói cái gì liền có thể tùy tiện buột miệng thốt ra.
*
Giang Trầm gọi Minh Hoan ra ăn tối, Minh Hoan còn hí hoáy bút vẽ phác thảo trên tay, phải một lát sau mới ra ngoài.
Phòng ngủ của Giang Trầm ở phía đối diện, lúc này cửa phòng nửa mở, lọt ra chút âm thanh.
"...... Không cần...... thân cận?"
"...... Mẹ, không cần lo cho con......"
"...... Con tự mình biết."
Giang Trầm xoay người lại, nhìn thấy Minh Hoan ngơ ngác đứng trước cửa phòng anh.
Cơm tối ăn không mấy vui vẻ như lúc trưa, Giang Trầm cảm thấy thế. Hẳn là liên quan đến cú điện thoại trước khi dùng cơm tối với Minh Hoan, đây là Giang Trầm đoán.
Theo lý thuê chung đều là một người nấu ăn người còn lại sẽ rửa chén, Giang Trầm không hé răng, để cậu chủ nhỏ rửa chén có lẽ thuần túy muốn đổi bát đĩa mới thôi.
Hai người ở trước cửa phòng chúc ngủ ngon lẫn nhau. Giang Trầm cẩn thận quan sát vẻ mặt cậu, Minh Hoan nhìn qua vẫn sa sút.
Giang Trầm nghĩ, có lẽ đây chính là trưởng thành, mọi người không hề lấy lời nói trẻ con không chút cố kị thỏa thích bật ra nữa, không hề đem bất luận cảm xúc gì đều đính trên miệng, đương nhiên cũng có khả năng là bởi vì hắn không phải là người mà Minh Hoan đối đãi kia.
*
Từ lúc tốt nghiệp cấp ba đến nay, thời khắc Giang Trầm thả lỏng nhất có lẽ là lúc một mình ở phòng tắm. Dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu dội xuống, trấn an mỗi một cơ bắp căng cứng trên cơ thể vì dùng sức mà ẩn ẩn nhức mỏi, dội thẳng đến gan bàn chân.
Giống như đã thường lui tới đây, ở trong dòng nước buông lỏng một chút, đem tóc ướt sau ót hong khô Giang Trầm vây khăn tắm bên hông liền cứ thế ra ngoài. Hơi nước trong phòng tắm nóng hầm hập bao lấy anh ùa vào phòng ngủ, có điều đi được vài bước, anh bỗng dừng lại.
Minh Hoan mặc một bộ áo thun rộng rãi đơn bạc, đôi chân thẳng tắp bóng loáng trần trụi không chút che đậy, cắn chặt môi dưới co quắp ngồi trên mép giường anh.
Tựa như buổi sáng anh mới vừa vào cửa giống nhau, tựa như lần đầu tiên bọn họ quen biết nhau tại ăn tin huyên náo.
Giang Trầm đứng tại chỗ, ánh mắt từ xương quai xanh rơi xuống ngón chân phấn nộn cuộn tròn lại kia.
Minh Hoan thấy anh đi vào vội đúng lên, mang theo ánh mắt trong veo chân tay luống cuống kia nhìn về phía anh.
Giang Trầm mở miệng mới phát hiện giọng mình hơi khàn, anh thong thả đến trước mặt Minh Hoan, "Em ở đây làm gì?"
Minh Hoan không nói, Giang Trầm thấy ngón tay cậu khẽ run lên.
Ngón tay Giang Trầm ở trên làn da bên mép cổ áo cậu vẽ một vòng, niết lấy vành tai, cau mày nói: "Cùng tôi thân cận, ở trong nhà tôi, còn chạy lên giường tôi, em muốn làm gì đây?"
Lỗ tai Minh Hoan bị cắn ửng hồng, dần dần mặt cũng đỏ nốt, cậu bắt lấy tai Giang Trầm ủy khuất nói: "Xin anh đấy."
"Xin tôi?" Anh bỗng dưng nặng nề nói.
Minh Hoan nhắm chặt hai mắt, khóe mắt phiếm nước, cánh tay thon dài vòng lấy cổ anh.
Đôi môi kia mềm mại, thân thể kia lại nóng như lửa.
Tiếng thở dốc trong bóng tối phác hoạ ra đường nét phập phồng lên xuống, cắn xé chơi đùa lẫn nhau không thương tiếc đều biểu hiện ra ngoài.
*
Rạng sáng Giang Trầm tiếp một cuộc điện thoại, có học sinh ở trường học xảy ra chuyện, anh phải nhanh chóng qua bên đó.
Minh Hoan từ sau lưng dán lên, vẫn mang theo độ ấm trong ổ chăn, đầu dựa vào bả vai anh, mơ mơ màng màng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không sao," Giang Trầm xoay người hôn cậu, "Chuyện trong trường."
_Hoàn chính văn_
Editor: CO6TINY
Minh Hoan cuối cùng lưu lại.
Giang Trầm không rõ cậu đã biết được bao nhiêu chuyện xảy ra năm đó của mình. Một bên anh hi vọng Minh Hoan biết được, như vậy cũng đỡ bị hiểu lầm chính mình từ đầu đến cuối đều đối xử chân thành với bạn trai lại bị cho là tra nam; mặt khác anh lại không hy vọng Minh Hoan biết, chuyện này không thể nghi ngờ là nhược điểm của anh, dung hợp với cảm giác thần kinh đau như búa bổ kia, vừa chạm vào liền nhói.
Nhưng theo thái độ Minh Hoan từ lúc họ gặp lại tới nay, Giang Trầm đoán cậu hẳn là đã biết rồi, chí ít không phải là gì cũng không rõ.
Minh Hoan xem phòng, trở về một chuyến xách hành lý dọn qua đây. Hành lý cậu không nhiều lắm, một cái vaili quần áo, đồ rửa mặt, còn có mấy cái đại loại như bút vẽ, máy tính v..v.
Giang Trầm hỏi mới biết được Minh Hoan đang vẽ truyện tranh, cấp ba Minh Hoan đã thích vẽ tranh. Sức khỏe cậu không tốt, người trong nhà cũng không nỡ để cậu quá mệt, thấy cậu thích thú với hội họa tự nhiên sẽ ủng hộ hết mình.
Cậu chủ nhỏ lúc vẽ tranh giống hệt hoàng tử bé, cổ tay áo xắn lên lộ ra đường cong lưu loát nơi cánh tay, sườn mặt thanh tú chuyên chú. Giang Trầm ở cửa lẳng lặng nhìn cậu một hồi, mới gõ cửa phòng: "Có thể ăn cơm trưa rồi."
Cơm trưa là anh làm.
Từ nhỏ đã chịu khổ cực với mẹ quen rồi, tay nghề bếp núc của anh không tồi, từ bộ dáng Minh Hoan vùi đầu ăn lấy ăn để đã có thể hiểu rõ.
Có lẽ an cư lạc nghiệp ở đây —— ít nhất hành lí đã được sắp xếp cả rồi, Minh Hoan bớt đi ý mất tự nhiên lúc vừa mới đến, người quen thuộc cùng món ăn nhà nấu thơm ngon khiến cậu nhanh chóng bình ổn trong không gian xa lạ này.
Minh Hoan ăn mà mồ hôi đầy đầu, ngón tay bởi vì lột tôm dính vào nước luộc hồng nhạt. Tôm là tôm biển, thịt mềm chắc rất ngon miệng, dù chỉ đơn giản luộc lên thôi đã rất tươi.
Cậu ăn quá nhập tâm, cũng không ngẩng đầu lên bắt chuyện với Giang Trầm: "Rút cho em một tờ giấy."
Giang Trầm chưa từng nghe cậu nói chuyện như vậy, cảm thấy rất mới lạ, hóa ra Minh Hoan không phải chỉ co tụt vào vỏ ốc sên cứng cáp kia. Biết được cái này khiến anh có chút hứng thú.
Minh Hoan nói xong không nghe thấy tiếng đáp lại, chậm nửa nhịp mới nhớ tới người trước mặt là Giang Trầm, mà không phải anh trai chị gái của cậu.
Nhưng không đợi cậu nói gì cứu một màng này, Giang Trầm đã rút giấy ra, lau nước tôm dính trên bàn tay cậu. Nước tôm dính vào kẽ hở móng tay không dễ lau ra, anh bèn dùng móng tay chính mình kẹp giấy ăn thấm hơi nước ra, vừa ôn nhu lại kiên nhẫn.
Mười ngón dính lại một chỗ, động tác tác cứ giống đang tán tỉnh lẫn nhau. Minh Hoan bỗng dưng rút tay về, mấp máy môi nhìn anh, phản ứng có chút trì độn.
Giang Trầm dừng một chút, cho rằng cậu cảm thấy quá mức thân mật, thu hồi tay cuộn giấy thành một gùi ném đi, đứng dậy nói: "Tôi lấy bao tay cho em."
Minh Hoan nghĩ thầm muốn giải thích, cuối cùng cái gì cũng chưa nói. Suy cho cùng rất nhiều lúc không phải trong lòng muốn nói gì là có thể nói ra cái đó, cũng không phải muốn nói cái gì liền có thể tùy tiện buột miệng thốt ra.
*
Giang Trầm gọi Minh Hoan ra ăn tối, Minh Hoan còn hí hoáy bút vẽ phác thảo trên tay, phải một lát sau mới ra ngoài.
Phòng ngủ của Giang Trầm ở phía đối diện, lúc này cửa phòng nửa mở, lọt ra chút âm thanh.
"...... Không cần...... thân cận?"
"...... Mẹ, không cần lo cho con......"
"...... Con tự mình biết."
Giang Trầm xoay người lại, nhìn thấy Minh Hoan ngơ ngác đứng trước cửa phòng anh.
Cơm tối ăn không mấy vui vẻ như lúc trưa, Giang Trầm cảm thấy thế. Hẳn là liên quan đến cú điện thoại trước khi dùng cơm tối với Minh Hoan, đây là Giang Trầm đoán.
Theo lý thuê chung đều là một người nấu ăn người còn lại sẽ rửa chén, Giang Trầm không hé răng, để cậu chủ nhỏ rửa chén có lẽ thuần túy muốn đổi bát đĩa mới thôi.
Hai người ở trước cửa phòng chúc ngủ ngon lẫn nhau. Giang Trầm cẩn thận quan sát vẻ mặt cậu, Minh Hoan nhìn qua vẫn sa sút.
Giang Trầm nghĩ, có lẽ đây chính là trưởng thành, mọi người không hề lấy lời nói trẻ con không chút cố kị thỏa thích bật ra nữa, không hề đem bất luận cảm xúc gì đều đính trên miệng, đương nhiên cũng có khả năng là bởi vì hắn không phải là người mà Minh Hoan đối đãi kia.
*
Từ lúc tốt nghiệp cấp ba đến nay, thời khắc Giang Trầm thả lỏng nhất có lẽ là lúc một mình ở phòng tắm. Dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu dội xuống, trấn an mỗi một cơ bắp căng cứng trên cơ thể vì dùng sức mà ẩn ẩn nhức mỏi, dội thẳng đến gan bàn chân.
Giống như đã thường lui tới đây, ở trong dòng nước buông lỏng một chút, đem tóc ướt sau ót hong khô Giang Trầm vây khăn tắm bên hông liền cứ thế ra ngoài. Hơi nước trong phòng tắm nóng hầm hập bao lấy anh ùa vào phòng ngủ, có điều đi được vài bước, anh bỗng dừng lại.
Minh Hoan mặc một bộ áo thun rộng rãi đơn bạc, đôi chân thẳng tắp bóng loáng trần trụi không chút che đậy, cắn chặt môi dưới co quắp ngồi trên mép giường anh.
Tựa như buổi sáng anh mới vừa vào cửa giống nhau, tựa như lần đầu tiên bọn họ quen biết nhau tại ăn tin huyên náo.
Giang Trầm đứng tại chỗ, ánh mắt từ xương quai xanh rơi xuống ngón chân phấn nộn cuộn tròn lại kia.
Minh Hoan thấy anh đi vào vội đúng lên, mang theo ánh mắt trong veo chân tay luống cuống kia nhìn về phía anh.
Giang Trầm mở miệng mới phát hiện giọng mình hơi khàn, anh thong thả đến trước mặt Minh Hoan, "Em ở đây làm gì?"
Minh Hoan không nói, Giang Trầm thấy ngón tay cậu khẽ run lên.
Ngón tay Giang Trầm ở trên làn da bên mép cổ áo cậu vẽ một vòng, niết lấy vành tai, cau mày nói: "Cùng tôi thân cận, ở trong nhà tôi, còn chạy lên giường tôi, em muốn làm gì đây?"
Lỗ tai Minh Hoan bị cắn ửng hồng, dần dần mặt cũng đỏ nốt, cậu bắt lấy tai Giang Trầm ủy khuất nói: "Xin anh đấy."
"Xin tôi?" Anh bỗng dưng nặng nề nói.
Minh Hoan nhắm chặt hai mắt, khóe mắt phiếm nước, cánh tay thon dài vòng lấy cổ anh.
Đôi môi kia mềm mại, thân thể kia lại nóng như lửa.
Tiếng thở dốc trong bóng tối phác hoạ ra đường nét phập phồng lên xuống, cắn xé chơi đùa lẫn nhau không thương tiếc đều biểu hiện ra ngoài.
*
Rạng sáng Giang Trầm tiếp một cuộc điện thoại, có học sinh ở trường học xảy ra chuyện, anh phải nhanh chóng qua bên đó.
Minh Hoan từ sau lưng dán lên, vẫn mang theo độ ấm trong ổ chăn, đầu dựa vào bả vai anh, mơ mơ màng màng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không sao," Giang Trầm xoay người hôn cậu, "Chuyện trong trường."
_Hoàn chính văn_
Editor: CO6TINY
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất