Chương 31
Lộc Tang Đồ và Đăng Tê Chi cùng quay sang, Miêu Tòng Thù nói: “Ngày xưa bởi vì băng qua ngàn bụi hoa, đạp qua vạn chiếc thuyền nên ta bị suy thận rồi.”
Nghe vậy, vẻ mặt của hai người thay đổi đôi chút, nhưng đều không giải thích. Đăng Tê Chi mở công văn ra, cúi đầu đọc, hơi mím môi, còn Lộc Tang Đồ lấy Kinh Kim Cương từ trong xe ra đưa cho y.
“Đọc hai lần để bình tĩnh lại.”
Miêu Tòng Thù: “Nó có thể chữa khỏi thận cho ta à?”
“…” Lộc Tang Đồ: “Để ngươi tu thân dưỡng tính.”
Miêu Tòng Thù hai mắt hơi sáng, tu thân dưỡng tính cũng được đó.
Vì thế y cầm lấy Kinh Kim Cương, thành kính niệm thầm, đọc một hồi cảm thấy cũng khá có hiệu quả. Bây giờ y chẳng còn ham muốn và vướng bận gì nữa, trong lòng chỉ muốn nhắm mắt đi ngủ thôi.
Xe ngựa lắc lư không biết bao lâu, đột nhiên dừng lại, Miêu Tòng Thù cũng vì thế mà tỉnh giấc.
Đối mặt với hai đôi tay vươn tới, y kiên quyết từ chối, nói rằng mình có thể tự đi được. Sau khi xuống xe, phát hiện xung quanh đã bị binh lính và kỵ binh hạng nặng vây kín, Đăng Tê Chi và Lộc Tang Đồ lần lượt để lại một đội binh và kỵ binh hạng nặng canh giữ nơi đây.
Không chỉ để đề phòng lẫn nhau, mà còn để ngăn cản Miêu Tòng Thù nửa đêm chạy trốn.
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, y là loại người như vậy sao? Rõ ràng y là loại người chỉ cần bị tóm sẽ bỏ chạy bất kể ngày đêm mà!
Ngôi nhà này nằm gần Tiên Lâm Phủ, được dựng ở ven sông, trong nhà có một số con kênh được xây dựng bằng cách dẫn nước từ sông vào. Hòn non bộ, bóng cây ngàn, hoa đỏ thắm, lá tươi xanh, đình đài, lầu các, gác nhỏ, thủy tạ, phong cảnh tươi đẹp, rực rỡ vô cùng.
Quả thực rất yên tĩnh vắng lặng, nhưng nếu phái người canh gác, cũng sẽ dễ dàng tạo thế phòng thủ, dù chạy trốn hay có người ngoài muốn vào bên trong đều khó hơn lên trời.
Đi cùng với Đăng Tê Chi và Lộc Tang Đồ, Miêu Tòng Thù chỉ ăn no một nửa đã trở về phòng nghỉ ngơi.
Nha hoàn thắp hương giúp dễ ngủ và đuổi côn trùng trong phòng, sau đó lần lượt buông cửa sổ và rèm sa xuống. Ngay khi nàng chuẩn bị đóng cánh cửa sổ cuối cùng lại, Miêu Tòng Thù lại nói: “Đừng đóng, đóng lại thì oi lắm.”
Nha hoàn vâng lời, để mở một cánh cửa sổ, rồi lui ra ngoài gác đêm. Qua cửa sổ, Miêu Tòng Thù vẫn có thể nhìn thấy đám lính quan phủ ẩn hiện cách đó không xa.
Y liếc một cái rồi thu ánh mắt lại, tầm mắt dừng lại ở sân trong. Trong sân trồng một khóm râm bụt lớn, đỏ rực như lửa, dưới ánh trăng như nước chảy, chẳng những không hề kém cạnh mà còn lộ ra một chút vẻ đẹp mộng ảo.
Đêm lạnh như nước, trong phòng có nhiều huân hương và đá lạnh, yên tĩnh không một tiếng động, cũng chẳng có tiếng côn trùng ríu rít quấy rầy. Đáng lẽ đây phải là một môi trường cực kỳ thoải mái để ngủ, Miêu Tòng Thù hẳn nên vừa nhắm mắt lại đã chìm vào giấc ngủ mới đúng, dù sao y cũng là một người thần kì, dù có rơi vào nơi tà ác như Vạn Ma Quật vẫn có thể ngủ ngon mười năm như một
Nhưng đêm nay y không ngủ được.
Giường rất rộng, y lăn qua lăn lại, thử vô số tư thế ngủ nhưng vẫn không thể ngủ được.
Miêu Tòng Thù ôm đầu, nhắm chặt mắt lại, một lát sau làm một cú cá chép lộn người, khoanh chân ngồi dậy, trên khuôn mặt nặng nề hiện lên một chút khó tin: Mình mất ngủ?!
Một ngày nọ, Miêu Tòng Thù y, người chơi hệ hải vương, một con cá mặn dù bị ngâm trong nước, thiêu trong lửa, dầm mưa dãi nắng cũng không ngã, lại mất ngủ?!!
Miêu Tòng Thù bị phát hiện này của bản thân làm cho sốc đến mức không nói nên lời.
Tại sao y lại mất ngủ được?
Miêu Tòng Thù chống cằm, cau mày suy nghĩ, y luôn cảm thấy khi ngủ xung quanh mình thiếu thiếu cái gì đó, nhưng lại không tìm ra được đó là gì.
Y thở dài nặng nề, xoay người định nằm xuống lần nữa, chợt nghe thấy tiếng ‘loạt soạt’ phát ra từ trong phòng, khiến y sợ đến mức che thận lại, nhanh chóng bò dậy đối đầu trực diện với kẻ địch.
Vừa lúc tình cờ gặp Úc Phù Lê đang mở cửa sổ trèo vào, cả người hắn ướt sũng, người sau ngước mắt lên nhìn tư thế kỳ lạ của y, nhảy vào, cau mày hỏi: “Thận em đau à?”
Miêu Tòng Thù chớp chớp mắt, giống như đang mê mang mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Úc Phù Lê tháo đai lưng ra, hồi lâu không nghe thấy giọng Miêu Tòng Thù bèn hỏi: “Em bị ai đánh vào đầu à?” Nhìn thấy y vẫn còn đang ngơ ngác, không khỏi cau mày: “Em bị ai bắt nạt à?”
‘Phịch’ một tiếng, Miêu Tòng Thù nhanh chóng nhảy xuống giường, tựa như một cơn gió, y nhào thẳng lên người Úc Phù Lê, vòng tay qua vai và vắt chân lên eo hắn, giống như một con koala ôm lấy thân cây cao lớn.
“Lão Úc?” Miêu Tòng Thù nhỏ giọng hỏi: “Là anh sao?”
Giọng nói nhỏ nhẹ, có chút không chắc chắn, tựa như đang nằm mơ. tính tình Miêu Tòng Thù vốn chẳng để tâm điều gì, trước mặt hắn nào có bao giờ lại tỏ ra lo được lo mất, thiếu tự tin như vậy?
Trái tim của Úc Phù Lê như bị kim đâm. Không đau, nhưng cực kỳ khó chịu.
Hắn giơ tay ôm lấy Miêu Tòng Thù, vỗ nhẹ lưng y, hôn nhẹ lên sườn mặt, thái dương và tóc mai của y: “Được rồi, em leo xuống trước đã, quần áo của ta ướt.”
Miêu Tòng Thù dùng cả tay và chân để bò xuống, ngồi bên cạnh nhìn Úc Phù Lê thay quần áo. Trong phòng có mấy bộ quần áo mới mà y chưa mặc qua, kiểu dáng rộng rãi, tay áo rộng, bồng bềnh, rất hợp với Úc Phù Lê.
Hắn mặc một chiếc áo ngoài rộng tay phóng khoáng, vén mái tóc dài thả trên lưng, nằm trên chiếc ghế mỹ nhân* cạnh cửa sổ, sau lưng là từng đóa râm bụt rực rỡ như lửa, bầu trời đêm xanh thẫm. Ánh trăng chiếu xuống, khiến mặt sân trông tựa như một hồ nước gợn sóng mênh mông.
*ghế mỹ nhân:
Úc Phù Lê khép mắt nằm nghiêng, mất kiên nhẫn với mái tóc dài ướt đẫm của mình, cau mày vén một lọn tóc ướt cạnh mặt ra.
Miêu Tòng Thù bước tới thay hắn cầm mái tóc dài ướt đẫm, chải mượt những lọn tóc rơi trên gối gỗ trên ghế mỹ nhân. Mặt đất rất sạch, mái tóc đen dài cuộn tròn trên mặt đất hai vòng, phơi mình dưới ánh trăng, rũ bớt nước rồi lau khô tóc.
Mái tóc của Úc Phù Lê, vừa dày vừa dài lại đen bóng, sau khi hong khô sờ lên cảm giác rất mềm mượt. Nhưng hắn ngày thường không thích chăm sóc tóc, cũng chẳng biết mọc hoang như thế thì làm sao nó có thể phát triển tốt vậy được.
Chẳng lẽ vì tự do nên chắc khỏe hơn à?
Miêu Tòng Thù trong đầu toàn là những suy nghĩ kỳ quái hiếm lạ, lúc có lúc không chải mái tóc dài của Úc Phù Lê, sau đó cổ tay y bị giữ lại.
Y chợt hoàn hồn, không hiểu gì cả mà nhìn về phía Úc Phù Lê.
Úc Phù Lê: “Em bị thương.”
Miêu Tòng Thù sau đó nhớ ra, lúc trước vì để lấy lại sức lực, y đã lấy móng tay đâm mình chảy máu, dùng cơn đau để kích thích đầu óc choáng váng của mình. Cúi đầu nhìn xuống, trong kẽ móng tay là những vệt máu khô màu đen, nếu không nhìn kĩ thì không thể nhận ra được.
Ngay cả y cũng quên mất nó.
“Không đau nữa.” Miêu Tòng Thù nói.
Úc Phù Lê liếc y một cái, sau đó giúp y tắm rửa sạch sẽ, bôi thuốc trị thương. Cuối cùng, ôm eo y cùng nằm trên ghế mỹ nhân, tay còn lại nắm bàn tay bị thương của y.
“Khi kết vảy sẽ hơi ngứa một chút. Đêm nay em đừng cử động.” Úc Phù Lê nhắm mắt lại, sửa lại tư thế của Miêu Tòng Thù. Một lúc sau, hắn lại nói: “Trong ảo cảnh này em không thể sử dụng thuật pháp, chỉ có thể dùng thuốc trị thương thông thường.”
Miêu Tòng Thù đáp lời, tỏ vẻ y đã biết.
Úc Phù Lê: “Nên ra khỏi đây sớm một chút.”
Miêu Tòng Thù: “Vậy tốt quá.”
Úc Phù Lê không có biểu cảm gì, nhưng Miêu Tòng Thù có thể cảm nhận được rằng vừa rồi hắn có chút cáu kỉnh.
Đang nghĩ vậy, y chợt nghe thấy giọng Úc Phù Lê truyền đến từ đỉnh đầu: “Ta đến muộn.”
Miêu Tòng Thù muốn ngẩng đầu lên, nhưng Úc Phù Lê lại giữ chặt y lại không cho y di chuyển. Vì vậy y chỉ có thể nhìn chằm chằm vào lồng ngực trước mặt, nhìn hoa văn dệt trên quần áo, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn làn da trắng nõn căng mịn của hắn.
“Không sớm cũng chẳng muộn, rất đúng lúc.” Cứu lấy tiết tháo của y.
Úc Phù Lê: “Sau khi ra ngoài, em phải chăm chỉ tu luyện, nâng cao tu vi. Trình độ năng lực cá nhân trong ở ảo ảnh này cũng được đánh giá dựa trên tu vi trong thực tế.”
Miêu Tòng Thù: “Được.”
Úc Phù Lê không nói nữa, cũng không nói hắn đã đi đâu cả ngày nay, vì sao đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn cả người ướt sũng.
Miêu Tòng Thù suy nghĩ một chút, cũng không hỏi.
Úc Phù Lê có quy tắc và mục đích làm việc của riêng mình, có thể là liên quan đến mảnh vỡ của Mệnh Bàn, hoặc là có quan hệ với việc hắn chống lại Thiên Đạo, dù sao cũng là chuyện của hắn.
Miêu Tòng Thù không có lòng hiếu kỳ quá lớn, dù sao đó là việc của lão Úc nhà y.
Y nghe hơi thở nhẹ và nhịp tim đều đặn của Úc Phù Lê, ngửi hương hoa, đắm mình trong ánh trăng, gió đêm nhẹ thổi, cảm thấy cơn buồn ngủ dần dần kéo đến. Y nhắm mắt lại, trong giây phút trước khi chìm vào giấc ngủ, y chợt nhận ra rốt cuộc bên người y thiếu vắng cái gì.
_ _ Thiếu Úc Phù Lê
Miêu Tòng Thù bị tiếng đập cửa đánh thức, khi mở mắt ra, y phát hiện bản thân đã nằm trên giường gỗ.
Có lẽ là lúc nửa đêm, Úc Phù Lê đã bế y lên.
“Miêu lão gia, kẻ hầu trong phủ của ngài đang chờ ở ngoài cổng, ngài có muốn gặp hắn không?”
Toàn Gia Phúc? Miêu Tòng Thù vội hô lên: “Gặp. Kêu hắn đợi một chút.”
Y đứng dậy, lại phát hiện ra tóc và quần áo của mình đều vướng vào của Úc Phù Lê, chỉ đành từ từ gỡ ra, vừa gỡ vừa hỏi: “Chúng ta bây giờ đi luôn à? Anh có thắng nổi đám binh lính canh phòng nghiêm ngặt bên ngoài không?”
Úc Phù Lê vẫn nằm im bất động: “Đánh không lại.”
Miêu Tòng Thù ngạc nhiên, trong mắt y, Úc Phù Lê là một đại lão, tuy nhìn qua thì có vẻ bất cần đời, nhưng kỳ thật lại là một cao thủ siêu cấp vippro còn dám lên kế hoạch khử cả Thiên Đạo*. Đây là lần đầu tiên y nghe hắn nói rằng bản thân đánh không lại người khác, đặc biệt họ chỉ là một đám người phàm!
*raw 世但其实日天日地连天道都敢计划搞死的大佬: cụm “日天日地” trong câu này có khá nhiều cách hiểu nên mk chọn đại, ai biết cách hiểu nào khác có thể cmt ở bên dưới giúp mk nha
“Vậy nếu như bị phát hiện thì không phải là anh chết chắc rồi sao?” Miêu Tòng Thù khoanh chân ngồi dậy, sau khi cởi dây buộc tóc, y lấy bừa một sợi dây vải, tùy tiện cột tóc lại rồi hất ra sau lưng, hai mặt sáng rực nhìn chằm chằm Úc Phù Lê, nói: “Không sao đâu, để em bảo vệ anh!”
Úc Phù Lê nhắm mắt lại: “Em định bảo vệ ta như thế nào?”
Miêu Tòng Thù: “Bán thân.”
Úc Phù Lê nhướng mi, ánh mắt như dao găm: “Em dám.”
“_ _ Bán nghệ để sống.”
Miêu Tòng Thù dừng lại, bắt gặp đôi mắt màu lưu li của Úc Phù Lê, đột nhiên bật cười rồi tựa vào người hắn, “Sao anh lại nghĩ em sẽ bán thân chứ? Để thân mật với người khác? Anh phải tin tưởng em là người có nguyên tắc chứ.” Nếu không có tình yêu thì dù chỉ một xích mích nhỏ thôi cũng khiến hai người trở nên xa cách.
Úc Phù Lê nhéo gáy Miêu Tòng Thù: “Lúc em vừa đến Côn Lôn, mới gặp mặt đã nói yêu ta từ cái nhìn đầu tiên, còn nói rằng thà là một cú ăn luôn còn hơn là nhiều là suýt trúng*.”
*raw 想自荐枕席日上三竿最好一杆进洞: đoạn này mk không hiểu lắm nên chém
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, y cũng từng là một người có học thức cao như vậy cơ à. Ngay cả chuyện gạ ©hịch cũng nói văn vở được nhường này.
“Thân thể không cọ xát thì lấy đâu ra tia lửa tình được?” Miêu Tòng Thù tự nhiên đổi giọng, “Nhưng mà em chỉ không có nguyên tắc với mỗi anh thôi.”
“...”
Miêu Tòng Thù nhanh nhẹn nhào tới: “Hôn một cái.”
Úc Phù Lê lanh tay lẹ mắt túm lấy cổ áo Miêu Tòng Thù, nghiêm mặt quát: “Ngồi yên, đừng nhúc nhích.”
Miêu Tòng Thù ầm ĩ: “Lão Úc, mau bỏ em ra, để em đột nhập vào trái tim anh lăn lộn trong đó. Em là bảo bối nhỏ của anh, được nuông chiều nên có thể tùy ý phá phách, nếu em nói muốn thơm thì anh phải hôn em hai cái, nói muốn ôm thì phải ôm em mỗi ngày một lần _ _”
“Em học mấy câu này ở đâu?!” Úc Phù Lê nghe những lời trôi chảy của Miêu Tòng Thù, cảm thấy cũng vần lắm.
Hắn véo má Miêu Tòng Thù, không nhịn được bật cười thành tiếng. Bàn tay đang nắm cổ áo buông lỏng, Miêu Tòng Thù nhào vào trong ngực Úc Phù Lê, quần áo và đầu tóc mãi mới gỡ ra được lại lần nữa rối tung lên.
Bàn tay Úc Phù Lê giữ chặt gáy Miêu Tòng Thù, cất tiếng cười lớn, cũng chẳng sợ người bên ngoài nghe thấy.
**
Là người hầu chu đáo và chuyên nghiệp nhất của Miêu Tòng Thù, Toàn Gia Phúc ngay khi phát hiện ra đồ chay rơi vãi tung tóe trên con đường núi của chùa Hàn Sơn thì lập tức về phủ để tìm Úc Phù Lê. Đáng tiếc không tìm thấy người, hắn động não một chút, chợt lớn gan trực tiếp đến tìm tri phủ của Tiên Lâm Đô, Đăng Tê Chi.
Trên đường đi, hắn lại lo lắng không đủ người hoặc nhỡ đâu Đăng Tê Chi bởi vì bị đá hai lần liên tiếp nên ôm hận với lão gia mà từ chối giúp đỡ. Vì vậy, hắn quay lại tìm Lộc Tang Đồ báo cho hắn về việc Miêu Tòng Thù bị bắt cóc.
Không ngờ hai người vậy mà lại không so đo những hiềm khích trước đó, lập tức cử người đi tìm Miêu Tòng Thù bị mất tích, sau đó nhanh chóng giải cứu y, còn đưa y vào biệt thự riêng để chơi trò kim ốc tàng Kiều.
Hai người đàn ông vốn là kẻ thù của nhau, lại cùng che giấu một người con trai, hơn nữa người này còn từng là người mà bọn họ gần gũi nhất.
Có thể mơ hồ thấy được dấu hiệu của một cuộc tình tay ba...
Toàn Gia Phúc nội tâm tràn đầy kinh ngạc, quả nhiên hắn vẫn tu hành chưa đủ, vậy nên vẫn chưa thể nhìn thấu sự phức tạp của thế gian.
Đăng Tê Chi đến Miêu phủ rồi dẫn hắn đến tòa dinh thự tư nhân kia để hầu hạ Miêu Tòng Thù, vì vậy mới sáng sớm hắn đã có mặt ở trước cổng dinh thự.
Toàn Gia Phúc nhìn phù hiệu trên xe ngựa của hầu phủ ở cửa, chứng tỏ Lộc Tang Đồ đã đến chiến trường sớm hơn một bước.
Khi Đăng Tê Chi nhìn thấy hắn cũng không nói gì, nhưng bước chân rõ ràng đã nhanh hơn.
Hai bên rất nhanh đã gặp nhau trên đường đi, nhưng khung cảnh đầy khói thuốc súng, đối đầu gay gắt như trong tưởng tượng của Toàn Gia Phúc cũng không xảy ra, trái ngược, hắn lại nghe thấy cuộc trò chuyện hòa bình giữa hai người họ. Chỉ là cuộc trò chuyện hơi cao siêu, hắn nghe không hiểu.
Sau khi im lặng đi đến sân nơi Miêu Tòng Thù ở, Đăng Tê Chi và Lộc Tang Đồ đột nhiên dừng lại, cơ thể họ cứng đờ trong chốc lát, giây tiếp theo bóng hình lóe lên, hai người đã xuất hiện ở cửa phòng.
Binh phủ và kỵ binh hạng nặng bất ngờ tập trung ở lối vào sân, nhưng Đăng Tê Chi chỉ quay lưng lại giơ tay, binh phủ liền tuân theo mệnh lệnh đứng yên không nhúc nhích. Về phần trọng kỵ, chỉ cần Lộc Tang Đồ ở bên cạnh không ra lệnh, bọn họ sẽ không động.
Toàn Gia Phúc tò mò bước về phía trước, mơ hồ nghe thấy tiếng động phát ra từ trong phòng, kết hợp với dáng vẻ thần hồn nát thần tính của Đăng Tê Chi và Lộc Tang Đồ, hắn còn cho rằng Miêu Tòng Thù đang bị kẻ xấu bắt cóc.
Khi bước đến bậc thang cuối cùng, Toàn Gia Phúc có thể nghe rõ tiếng cười đùa vui vẻ bên trong.
“...”
_ _ Im lặng.
Lúc này, ngoài việc giữ im lặng để thể hiện sự tôn trọng thì hắn chẳng còn suy nghĩ nào khác.
Ngoài cửa hai chiếc thuyền, trong cửa vui tình mới.
Còn ở trên địa bàn của hai con thuyền này vui vẻ với người mới, đó mới thực sự là dịch vụ ship sừng đến tận nhà.
Quả nhiên là Miêu lão gia, người từng thử qua bao hoa thơm cỏ lạ có khác.
“Uỳnh _ _!'
Lộc Tang Đồ dùng một chân đạp văng cửa, hai cánh cửa ‘rầm rầm’ đổ ập xuống đất, sau đó hắn cất bước vào phòng, trong tay vẫn ‘lách cách’ khảy chuỗi tràng hạt.
Đăng Tê Chi cười nhẹ, theo sau đi vào.
Toàn Gia Phúc thoáng nhìn Đăng Tê Chi, thấy đôi mắt hắn đỏ ngầu như nhập ma, sát khí sục sôi, rõ ràng là rất tức giận.
Toàn Gia Phúc lôi chuỗi tràng hạt ra, thầm niệm Tâm Kinh, thăm dò nhìn về phía bên trong, chỉ thấy Miêu Tòng Thù và Úc tiên sinh đang áo quần lộn xộn nằm ở trên giường, trông có vẻ vô cùng thân mật.
Dưới giường là Lộc Tang Đồ và Đăng Tê Chi, bốn người đứng cạnh nhau, tạo thành một thế kiềng ba chân.
Người cũ tình mới, vừa vặn xôm tụ.
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu Miêu: Cảm giác như bản thân bị bắt gian tại giường?
Toàn Gia Phúc: Ta luôn cảm thấy lạc lõng vì bản thân không đủ biến thái.
Nghe vậy, vẻ mặt của hai người thay đổi đôi chút, nhưng đều không giải thích. Đăng Tê Chi mở công văn ra, cúi đầu đọc, hơi mím môi, còn Lộc Tang Đồ lấy Kinh Kim Cương từ trong xe ra đưa cho y.
“Đọc hai lần để bình tĩnh lại.”
Miêu Tòng Thù: “Nó có thể chữa khỏi thận cho ta à?”
“…” Lộc Tang Đồ: “Để ngươi tu thân dưỡng tính.”
Miêu Tòng Thù hai mắt hơi sáng, tu thân dưỡng tính cũng được đó.
Vì thế y cầm lấy Kinh Kim Cương, thành kính niệm thầm, đọc một hồi cảm thấy cũng khá có hiệu quả. Bây giờ y chẳng còn ham muốn và vướng bận gì nữa, trong lòng chỉ muốn nhắm mắt đi ngủ thôi.
Xe ngựa lắc lư không biết bao lâu, đột nhiên dừng lại, Miêu Tòng Thù cũng vì thế mà tỉnh giấc.
Đối mặt với hai đôi tay vươn tới, y kiên quyết từ chối, nói rằng mình có thể tự đi được. Sau khi xuống xe, phát hiện xung quanh đã bị binh lính và kỵ binh hạng nặng vây kín, Đăng Tê Chi và Lộc Tang Đồ lần lượt để lại một đội binh và kỵ binh hạng nặng canh giữ nơi đây.
Không chỉ để đề phòng lẫn nhau, mà còn để ngăn cản Miêu Tòng Thù nửa đêm chạy trốn.
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, y là loại người như vậy sao? Rõ ràng y là loại người chỉ cần bị tóm sẽ bỏ chạy bất kể ngày đêm mà!
Ngôi nhà này nằm gần Tiên Lâm Phủ, được dựng ở ven sông, trong nhà có một số con kênh được xây dựng bằng cách dẫn nước từ sông vào. Hòn non bộ, bóng cây ngàn, hoa đỏ thắm, lá tươi xanh, đình đài, lầu các, gác nhỏ, thủy tạ, phong cảnh tươi đẹp, rực rỡ vô cùng.
Quả thực rất yên tĩnh vắng lặng, nhưng nếu phái người canh gác, cũng sẽ dễ dàng tạo thế phòng thủ, dù chạy trốn hay có người ngoài muốn vào bên trong đều khó hơn lên trời.
Đi cùng với Đăng Tê Chi và Lộc Tang Đồ, Miêu Tòng Thù chỉ ăn no một nửa đã trở về phòng nghỉ ngơi.
Nha hoàn thắp hương giúp dễ ngủ và đuổi côn trùng trong phòng, sau đó lần lượt buông cửa sổ và rèm sa xuống. Ngay khi nàng chuẩn bị đóng cánh cửa sổ cuối cùng lại, Miêu Tòng Thù lại nói: “Đừng đóng, đóng lại thì oi lắm.”
Nha hoàn vâng lời, để mở một cánh cửa sổ, rồi lui ra ngoài gác đêm. Qua cửa sổ, Miêu Tòng Thù vẫn có thể nhìn thấy đám lính quan phủ ẩn hiện cách đó không xa.
Y liếc một cái rồi thu ánh mắt lại, tầm mắt dừng lại ở sân trong. Trong sân trồng một khóm râm bụt lớn, đỏ rực như lửa, dưới ánh trăng như nước chảy, chẳng những không hề kém cạnh mà còn lộ ra một chút vẻ đẹp mộng ảo.
Đêm lạnh như nước, trong phòng có nhiều huân hương và đá lạnh, yên tĩnh không một tiếng động, cũng chẳng có tiếng côn trùng ríu rít quấy rầy. Đáng lẽ đây phải là một môi trường cực kỳ thoải mái để ngủ, Miêu Tòng Thù hẳn nên vừa nhắm mắt lại đã chìm vào giấc ngủ mới đúng, dù sao y cũng là một người thần kì, dù có rơi vào nơi tà ác như Vạn Ma Quật vẫn có thể ngủ ngon mười năm như một
Nhưng đêm nay y không ngủ được.
Giường rất rộng, y lăn qua lăn lại, thử vô số tư thế ngủ nhưng vẫn không thể ngủ được.
Miêu Tòng Thù ôm đầu, nhắm chặt mắt lại, một lát sau làm một cú cá chép lộn người, khoanh chân ngồi dậy, trên khuôn mặt nặng nề hiện lên một chút khó tin: Mình mất ngủ?!
Một ngày nọ, Miêu Tòng Thù y, người chơi hệ hải vương, một con cá mặn dù bị ngâm trong nước, thiêu trong lửa, dầm mưa dãi nắng cũng không ngã, lại mất ngủ?!!
Miêu Tòng Thù bị phát hiện này của bản thân làm cho sốc đến mức không nói nên lời.
Tại sao y lại mất ngủ được?
Miêu Tòng Thù chống cằm, cau mày suy nghĩ, y luôn cảm thấy khi ngủ xung quanh mình thiếu thiếu cái gì đó, nhưng lại không tìm ra được đó là gì.
Y thở dài nặng nề, xoay người định nằm xuống lần nữa, chợt nghe thấy tiếng ‘loạt soạt’ phát ra từ trong phòng, khiến y sợ đến mức che thận lại, nhanh chóng bò dậy đối đầu trực diện với kẻ địch.
Vừa lúc tình cờ gặp Úc Phù Lê đang mở cửa sổ trèo vào, cả người hắn ướt sũng, người sau ngước mắt lên nhìn tư thế kỳ lạ của y, nhảy vào, cau mày hỏi: “Thận em đau à?”
Miêu Tòng Thù chớp chớp mắt, giống như đang mê mang mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Úc Phù Lê tháo đai lưng ra, hồi lâu không nghe thấy giọng Miêu Tòng Thù bèn hỏi: “Em bị ai đánh vào đầu à?” Nhìn thấy y vẫn còn đang ngơ ngác, không khỏi cau mày: “Em bị ai bắt nạt à?”
‘Phịch’ một tiếng, Miêu Tòng Thù nhanh chóng nhảy xuống giường, tựa như một cơn gió, y nhào thẳng lên người Úc Phù Lê, vòng tay qua vai và vắt chân lên eo hắn, giống như một con koala ôm lấy thân cây cao lớn.
“Lão Úc?” Miêu Tòng Thù nhỏ giọng hỏi: “Là anh sao?”
Giọng nói nhỏ nhẹ, có chút không chắc chắn, tựa như đang nằm mơ. tính tình Miêu Tòng Thù vốn chẳng để tâm điều gì, trước mặt hắn nào có bao giờ lại tỏ ra lo được lo mất, thiếu tự tin như vậy?
Trái tim của Úc Phù Lê như bị kim đâm. Không đau, nhưng cực kỳ khó chịu.
Hắn giơ tay ôm lấy Miêu Tòng Thù, vỗ nhẹ lưng y, hôn nhẹ lên sườn mặt, thái dương và tóc mai của y: “Được rồi, em leo xuống trước đã, quần áo của ta ướt.”
Miêu Tòng Thù dùng cả tay và chân để bò xuống, ngồi bên cạnh nhìn Úc Phù Lê thay quần áo. Trong phòng có mấy bộ quần áo mới mà y chưa mặc qua, kiểu dáng rộng rãi, tay áo rộng, bồng bềnh, rất hợp với Úc Phù Lê.
Hắn mặc một chiếc áo ngoài rộng tay phóng khoáng, vén mái tóc dài thả trên lưng, nằm trên chiếc ghế mỹ nhân* cạnh cửa sổ, sau lưng là từng đóa râm bụt rực rỡ như lửa, bầu trời đêm xanh thẫm. Ánh trăng chiếu xuống, khiến mặt sân trông tựa như một hồ nước gợn sóng mênh mông.
*ghế mỹ nhân:
Úc Phù Lê khép mắt nằm nghiêng, mất kiên nhẫn với mái tóc dài ướt đẫm của mình, cau mày vén một lọn tóc ướt cạnh mặt ra.
Miêu Tòng Thù bước tới thay hắn cầm mái tóc dài ướt đẫm, chải mượt những lọn tóc rơi trên gối gỗ trên ghế mỹ nhân. Mặt đất rất sạch, mái tóc đen dài cuộn tròn trên mặt đất hai vòng, phơi mình dưới ánh trăng, rũ bớt nước rồi lau khô tóc.
Mái tóc của Úc Phù Lê, vừa dày vừa dài lại đen bóng, sau khi hong khô sờ lên cảm giác rất mềm mượt. Nhưng hắn ngày thường không thích chăm sóc tóc, cũng chẳng biết mọc hoang như thế thì làm sao nó có thể phát triển tốt vậy được.
Chẳng lẽ vì tự do nên chắc khỏe hơn à?
Miêu Tòng Thù trong đầu toàn là những suy nghĩ kỳ quái hiếm lạ, lúc có lúc không chải mái tóc dài của Úc Phù Lê, sau đó cổ tay y bị giữ lại.
Y chợt hoàn hồn, không hiểu gì cả mà nhìn về phía Úc Phù Lê.
Úc Phù Lê: “Em bị thương.”
Miêu Tòng Thù sau đó nhớ ra, lúc trước vì để lấy lại sức lực, y đã lấy móng tay đâm mình chảy máu, dùng cơn đau để kích thích đầu óc choáng váng của mình. Cúi đầu nhìn xuống, trong kẽ móng tay là những vệt máu khô màu đen, nếu không nhìn kĩ thì không thể nhận ra được.
Ngay cả y cũng quên mất nó.
“Không đau nữa.” Miêu Tòng Thù nói.
Úc Phù Lê liếc y một cái, sau đó giúp y tắm rửa sạch sẽ, bôi thuốc trị thương. Cuối cùng, ôm eo y cùng nằm trên ghế mỹ nhân, tay còn lại nắm bàn tay bị thương của y.
“Khi kết vảy sẽ hơi ngứa một chút. Đêm nay em đừng cử động.” Úc Phù Lê nhắm mắt lại, sửa lại tư thế của Miêu Tòng Thù. Một lúc sau, hắn lại nói: “Trong ảo cảnh này em không thể sử dụng thuật pháp, chỉ có thể dùng thuốc trị thương thông thường.”
Miêu Tòng Thù đáp lời, tỏ vẻ y đã biết.
Úc Phù Lê: “Nên ra khỏi đây sớm một chút.”
Miêu Tòng Thù: “Vậy tốt quá.”
Úc Phù Lê không có biểu cảm gì, nhưng Miêu Tòng Thù có thể cảm nhận được rằng vừa rồi hắn có chút cáu kỉnh.
Đang nghĩ vậy, y chợt nghe thấy giọng Úc Phù Lê truyền đến từ đỉnh đầu: “Ta đến muộn.”
Miêu Tòng Thù muốn ngẩng đầu lên, nhưng Úc Phù Lê lại giữ chặt y lại không cho y di chuyển. Vì vậy y chỉ có thể nhìn chằm chằm vào lồng ngực trước mặt, nhìn hoa văn dệt trên quần áo, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn làn da trắng nõn căng mịn của hắn.
“Không sớm cũng chẳng muộn, rất đúng lúc.” Cứu lấy tiết tháo của y.
Úc Phù Lê: “Sau khi ra ngoài, em phải chăm chỉ tu luyện, nâng cao tu vi. Trình độ năng lực cá nhân trong ở ảo ảnh này cũng được đánh giá dựa trên tu vi trong thực tế.”
Miêu Tòng Thù: “Được.”
Úc Phù Lê không nói nữa, cũng không nói hắn đã đi đâu cả ngày nay, vì sao đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn cả người ướt sũng.
Miêu Tòng Thù suy nghĩ một chút, cũng không hỏi.
Úc Phù Lê có quy tắc và mục đích làm việc của riêng mình, có thể là liên quan đến mảnh vỡ của Mệnh Bàn, hoặc là có quan hệ với việc hắn chống lại Thiên Đạo, dù sao cũng là chuyện của hắn.
Miêu Tòng Thù không có lòng hiếu kỳ quá lớn, dù sao đó là việc của lão Úc nhà y.
Y nghe hơi thở nhẹ và nhịp tim đều đặn của Úc Phù Lê, ngửi hương hoa, đắm mình trong ánh trăng, gió đêm nhẹ thổi, cảm thấy cơn buồn ngủ dần dần kéo đến. Y nhắm mắt lại, trong giây phút trước khi chìm vào giấc ngủ, y chợt nhận ra rốt cuộc bên người y thiếu vắng cái gì.
_ _ Thiếu Úc Phù Lê
Miêu Tòng Thù bị tiếng đập cửa đánh thức, khi mở mắt ra, y phát hiện bản thân đã nằm trên giường gỗ.
Có lẽ là lúc nửa đêm, Úc Phù Lê đã bế y lên.
“Miêu lão gia, kẻ hầu trong phủ của ngài đang chờ ở ngoài cổng, ngài có muốn gặp hắn không?”
Toàn Gia Phúc? Miêu Tòng Thù vội hô lên: “Gặp. Kêu hắn đợi một chút.”
Y đứng dậy, lại phát hiện ra tóc và quần áo của mình đều vướng vào của Úc Phù Lê, chỉ đành từ từ gỡ ra, vừa gỡ vừa hỏi: “Chúng ta bây giờ đi luôn à? Anh có thắng nổi đám binh lính canh phòng nghiêm ngặt bên ngoài không?”
Úc Phù Lê vẫn nằm im bất động: “Đánh không lại.”
Miêu Tòng Thù ngạc nhiên, trong mắt y, Úc Phù Lê là một đại lão, tuy nhìn qua thì có vẻ bất cần đời, nhưng kỳ thật lại là một cao thủ siêu cấp vippro còn dám lên kế hoạch khử cả Thiên Đạo*. Đây là lần đầu tiên y nghe hắn nói rằng bản thân đánh không lại người khác, đặc biệt họ chỉ là một đám người phàm!
*raw 世但其实日天日地连天道都敢计划搞死的大佬: cụm “日天日地” trong câu này có khá nhiều cách hiểu nên mk chọn đại, ai biết cách hiểu nào khác có thể cmt ở bên dưới giúp mk nha
“Vậy nếu như bị phát hiện thì không phải là anh chết chắc rồi sao?” Miêu Tòng Thù khoanh chân ngồi dậy, sau khi cởi dây buộc tóc, y lấy bừa một sợi dây vải, tùy tiện cột tóc lại rồi hất ra sau lưng, hai mặt sáng rực nhìn chằm chằm Úc Phù Lê, nói: “Không sao đâu, để em bảo vệ anh!”
Úc Phù Lê nhắm mắt lại: “Em định bảo vệ ta như thế nào?”
Miêu Tòng Thù: “Bán thân.”
Úc Phù Lê nhướng mi, ánh mắt như dao găm: “Em dám.”
“_ _ Bán nghệ để sống.”
Miêu Tòng Thù dừng lại, bắt gặp đôi mắt màu lưu li của Úc Phù Lê, đột nhiên bật cười rồi tựa vào người hắn, “Sao anh lại nghĩ em sẽ bán thân chứ? Để thân mật với người khác? Anh phải tin tưởng em là người có nguyên tắc chứ.” Nếu không có tình yêu thì dù chỉ một xích mích nhỏ thôi cũng khiến hai người trở nên xa cách.
Úc Phù Lê nhéo gáy Miêu Tòng Thù: “Lúc em vừa đến Côn Lôn, mới gặp mặt đã nói yêu ta từ cái nhìn đầu tiên, còn nói rằng thà là một cú ăn luôn còn hơn là nhiều là suýt trúng*.”
*raw 想自荐枕席日上三竿最好一杆进洞: đoạn này mk không hiểu lắm nên chém
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, y cũng từng là một người có học thức cao như vậy cơ à. Ngay cả chuyện gạ ©hịch cũng nói văn vở được nhường này.
“Thân thể không cọ xát thì lấy đâu ra tia lửa tình được?” Miêu Tòng Thù tự nhiên đổi giọng, “Nhưng mà em chỉ không có nguyên tắc với mỗi anh thôi.”
“...”
Miêu Tòng Thù nhanh nhẹn nhào tới: “Hôn một cái.”
Úc Phù Lê lanh tay lẹ mắt túm lấy cổ áo Miêu Tòng Thù, nghiêm mặt quát: “Ngồi yên, đừng nhúc nhích.”
Miêu Tòng Thù ầm ĩ: “Lão Úc, mau bỏ em ra, để em đột nhập vào trái tim anh lăn lộn trong đó. Em là bảo bối nhỏ của anh, được nuông chiều nên có thể tùy ý phá phách, nếu em nói muốn thơm thì anh phải hôn em hai cái, nói muốn ôm thì phải ôm em mỗi ngày một lần _ _”
“Em học mấy câu này ở đâu?!” Úc Phù Lê nghe những lời trôi chảy của Miêu Tòng Thù, cảm thấy cũng vần lắm.
Hắn véo má Miêu Tòng Thù, không nhịn được bật cười thành tiếng. Bàn tay đang nắm cổ áo buông lỏng, Miêu Tòng Thù nhào vào trong ngực Úc Phù Lê, quần áo và đầu tóc mãi mới gỡ ra được lại lần nữa rối tung lên.
Bàn tay Úc Phù Lê giữ chặt gáy Miêu Tòng Thù, cất tiếng cười lớn, cũng chẳng sợ người bên ngoài nghe thấy.
**
Là người hầu chu đáo và chuyên nghiệp nhất của Miêu Tòng Thù, Toàn Gia Phúc ngay khi phát hiện ra đồ chay rơi vãi tung tóe trên con đường núi của chùa Hàn Sơn thì lập tức về phủ để tìm Úc Phù Lê. Đáng tiếc không tìm thấy người, hắn động não một chút, chợt lớn gan trực tiếp đến tìm tri phủ của Tiên Lâm Đô, Đăng Tê Chi.
Trên đường đi, hắn lại lo lắng không đủ người hoặc nhỡ đâu Đăng Tê Chi bởi vì bị đá hai lần liên tiếp nên ôm hận với lão gia mà từ chối giúp đỡ. Vì vậy, hắn quay lại tìm Lộc Tang Đồ báo cho hắn về việc Miêu Tòng Thù bị bắt cóc.
Không ngờ hai người vậy mà lại không so đo những hiềm khích trước đó, lập tức cử người đi tìm Miêu Tòng Thù bị mất tích, sau đó nhanh chóng giải cứu y, còn đưa y vào biệt thự riêng để chơi trò kim ốc tàng Kiều.
Hai người đàn ông vốn là kẻ thù của nhau, lại cùng che giấu một người con trai, hơn nữa người này còn từng là người mà bọn họ gần gũi nhất.
Có thể mơ hồ thấy được dấu hiệu của một cuộc tình tay ba...
Toàn Gia Phúc nội tâm tràn đầy kinh ngạc, quả nhiên hắn vẫn tu hành chưa đủ, vậy nên vẫn chưa thể nhìn thấu sự phức tạp của thế gian.
Đăng Tê Chi đến Miêu phủ rồi dẫn hắn đến tòa dinh thự tư nhân kia để hầu hạ Miêu Tòng Thù, vì vậy mới sáng sớm hắn đã có mặt ở trước cổng dinh thự.
Toàn Gia Phúc nhìn phù hiệu trên xe ngựa của hầu phủ ở cửa, chứng tỏ Lộc Tang Đồ đã đến chiến trường sớm hơn một bước.
Khi Đăng Tê Chi nhìn thấy hắn cũng không nói gì, nhưng bước chân rõ ràng đã nhanh hơn.
Hai bên rất nhanh đã gặp nhau trên đường đi, nhưng khung cảnh đầy khói thuốc súng, đối đầu gay gắt như trong tưởng tượng của Toàn Gia Phúc cũng không xảy ra, trái ngược, hắn lại nghe thấy cuộc trò chuyện hòa bình giữa hai người họ. Chỉ là cuộc trò chuyện hơi cao siêu, hắn nghe không hiểu.
Sau khi im lặng đi đến sân nơi Miêu Tòng Thù ở, Đăng Tê Chi và Lộc Tang Đồ đột nhiên dừng lại, cơ thể họ cứng đờ trong chốc lát, giây tiếp theo bóng hình lóe lên, hai người đã xuất hiện ở cửa phòng.
Binh phủ và kỵ binh hạng nặng bất ngờ tập trung ở lối vào sân, nhưng Đăng Tê Chi chỉ quay lưng lại giơ tay, binh phủ liền tuân theo mệnh lệnh đứng yên không nhúc nhích. Về phần trọng kỵ, chỉ cần Lộc Tang Đồ ở bên cạnh không ra lệnh, bọn họ sẽ không động.
Toàn Gia Phúc tò mò bước về phía trước, mơ hồ nghe thấy tiếng động phát ra từ trong phòng, kết hợp với dáng vẻ thần hồn nát thần tính của Đăng Tê Chi và Lộc Tang Đồ, hắn còn cho rằng Miêu Tòng Thù đang bị kẻ xấu bắt cóc.
Khi bước đến bậc thang cuối cùng, Toàn Gia Phúc có thể nghe rõ tiếng cười đùa vui vẻ bên trong.
“...”
_ _ Im lặng.
Lúc này, ngoài việc giữ im lặng để thể hiện sự tôn trọng thì hắn chẳng còn suy nghĩ nào khác.
Ngoài cửa hai chiếc thuyền, trong cửa vui tình mới.
Còn ở trên địa bàn của hai con thuyền này vui vẻ với người mới, đó mới thực sự là dịch vụ ship sừng đến tận nhà.
Quả nhiên là Miêu lão gia, người từng thử qua bao hoa thơm cỏ lạ có khác.
“Uỳnh _ _!'
Lộc Tang Đồ dùng một chân đạp văng cửa, hai cánh cửa ‘rầm rầm’ đổ ập xuống đất, sau đó hắn cất bước vào phòng, trong tay vẫn ‘lách cách’ khảy chuỗi tràng hạt.
Đăng Tê Chi cười nhẹ, theo sau đi vào.
Toàn Gia Phúc thoáng nhìn Đăng Tê Chi, thấy đôi mắt hắn đỏ ngầu như nhập ma, sát khí sục sôi, rõ ràng là rất tức giận.
Toàn Gia Phúc lôi chuỗi tràng hạt ra, thầm niệm Tâm Kinh, thăm dò nhìn về phía bên trong, chỉ thấy Miêu Tòng Thù và Úc tiên sinh đang áo quần lộn xộn nằm ở trên giường, trông có vẻ vô cùng thân mật.
Dưới giường là Lộc Tang Đồ và Đăng Tê Chi, bốn người đứng cạnh nhau, tạo thành một thế kiềng ba chân.
Người cũ tình mới, vừa vặn xôm tụ.
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu Miêu: Cảm giác như bản thân bị bắt gian tại giường?
Toàn Gia Phúc: Ta luôn cảm thấy lạc lõng vì bản thân không đủ biến thái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất