Chương 9
Miêu Tòng Thù: ”Ngươi nghe ta giải thích đã.”
Võ Yếu Ly: ”Được, giờ ngươi nói đi.” Trên mặt cậu như muốn viết đầy hai từ ‘hiếu học’, phảng phất sự kháng cự vừa rồi chỉ là để thể hiện ra sự hiếu thuận chỉ to bằng hạt gạo của cậu đối với Đăng Tê Chi.
Miêu Tòng Thù đột nhiên không muốn nói nữa, “Thật ra ta quên mất rồi.”
Võ Yếu Ly nheo mắt lại véo y: ”Ngươi lừa ta?”
Miêu Tòng Thù: ”Dù sao cũng là chuyện cách đây rất lâu rồi, đổi lại là ngươi thì ngươi có thể nhớ rõ chuyện từ vài chục năm thậm chí vài trăm năm trước à? Dù sao ta cũng không nhớ được. Ta phải gặp mặt trực tiếp mới có thể nhớ ra rốt cuộc bọn ta có từng ở bên nhau hay không.”
Vốn lúc đầu y cũng không nhớ rõ thuyền bạch ngọc là ai tặng, mãi đến khi đến ao linh tuyền gặp Đăng Tê Chi mới nhớ ra.
Võ Yếu Ly: “Ta miễn cưỡng tin ngươi vậy.” Cậu khoanh tay nói: ”Đi thôi, bây giờ chúng ta đến Phù Vân Thành trước đã.”
Miêu Tòng Thù: ”Được.” Y nghĩ đúng lúc cũng cần tới cửa hàng trái cây khô phía đông thành mua ít đồ ăn vặt về, nhân tiện đến tiệm cầm đồ bán chút thảo dược. “Ngươi đến Phù Vân Thành làm gì?”
Võ Yếu Ly: ”Xem trò vui. Hôm nay là ngày đầu tiên yến hội diễn ra, Thái Huyền Tông chuẩn bị tổ chức yến hội trong hai ngày, các môn phái cũng lục tục chạy đến. Phù Vân Thành là nơi nhất định phải đi qua, nên mấy ngày này người đến đây chắc chắn rất nhiều.” Cậu xoa xoa tay: ”Ta đến thử vận may xem có thể gặp được đại tỷ tỷ xinh đẹp nào hay không?”
Miêu Tòng Thù chần chờ: ”Đại tỷ tỷ?”
Võ Yếu Ly: ”Ta thích những thứ lớn hơn mình, có thể nói về điều này mà không biết mệt.” Cậu cười ‘he he’ một lúc rồi tiện đà nói tiếp: ”Ta thật sự không nghĩ đến ngươi vậy mà lại không thích các đại tỷ tỷ xinh đẹp mềm mại!!”
Thân là thẳng nam, cậu thật sự không hiểu giữa đàn ông với đàn ông thì có gì thú vị.
Miêu Tòng Thù: ”Nếu tính hướng của ta không phải là nam vậy thì người yêu cũ của ta sẽ đều là nữ rồi. Ngươi thử tưởng tượng coi đến lúc đó ngươi còn có thể chấp nhận được sao?”
Võ Yếu Ly nghĩ một chút rồi thành thật trả lời: ”Không thể.”
Tính hướng khác nhau bọn họ mới có thể trở thành anh em tốt, nếu tính hướng giống nhau, chắc chắn cậu sẽ vì ghen ghét đến đỏ mắt mà chém chết Miêu Tòng Thù.
Dựa vào cái gì cậu vẫn còn lẻ loi cô đơn một mình còn một con cá muối như Miêu Tòng Thù lại có nhiều người yêu cũ đến vậy?
Võ Yếu Ly nghĩ rõ ràng chuyện này thì không rối rắm nữa, cậu động viên: ”Vậy ngươi cứ tiếp tục phát huy.”
Miêu Tòng Thù nghe vậy phát ra tiếng trào phúng của cá mặn, sau đó liền cùng cậu đến Phù Vân Thành.
Tiệc cơ động của Thái Huyền Tông được đặt ở Phù Vân Thành, trong biển người tấp nập, vô số tu sĩ kề vai sát cánh bên nhau, thỉnh thoảng sẽ xảy ra một trận đánh có vũ khí nho nhỏ.
Cũng may ngoại môn của Thái Huyền Tông đã tổ chức một đội tuần tra để duy trì trật tự bên ngoài, tránh cho các tu sĩ dùng vũ khí đánh nhau ảnh hưởng đến người dân vô tội.
Miêu Tòng Thù trốn trên lầu cao nhất trong thành xem kịch vui, còn Võ Yếu Ly và các đệ tử khác của Vạn Pháp Đạo Môn thì trà trộn vào trong đám đông để tìm người đánh nhau.
Suy nghĩ này của đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn, các môn khác tất nhiên cũng có. Vì thế nhân cơ hội này hòa vào trong dòng người, hai bên ngầm liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói sau đó lại vui vẻ sung sướng đánh một trận. Đánh xong trở về đến Thái Huyền Tông cũng vừa lúc bữa tiệc bắt đầu.
Miêu Tòng Thù ăn điểm tâm và quả khô mới mua từ phía đông thành về, thoải mái nhàn nhã nhìn Phù Vân Thành nhộn nhịp, lâu lâu sẽ vì một trận chiến tuyệt vời mà vỗ tay reo hò: ”Hay!”
Trận đánh bằng vũ khí kết thúc, y phủi nhẹ chút vụn điểm tâm dính trên lòng bàn tay, cầm cốc trà trái cây để giải ngọt bên cạnh uống hai ngụm, vị ngọt gắt trong miệng lập tức bị cuốn trôi sạch sẽ.
“Sảng khoái.” Miêu Tòng Thù thoải mái than, nằm ngửa trên chiếc ghế dài, trên nóc nhà có một cửa sổ nhỏ được cố ý thiết kế bằng lưu ly, góc độ của cửa sổ còn có thể điều chỉnh được.
Y có thể xuyên thấu qua lớp lưu ly trong suốt ở cửa sổ trên mái nhà mà quan sát những tu sĩ hoặc linh thú bay qua trên không trung, mà người bên ngoài căn bản không thể phát hiện ra chiếc cửa sổ lưu ly một chiều trên mái nhà này.
Thật là một phát minh làm cho người ta vui vẻ.
Trời xanh mây trắng trong vắt biến ảo khôn lường, thỉnh thoảng sẽ có từng nhóm tu sĩ ngồi trên xe loan xẹt ngang qua. Xe loan phần lớn là sử dụng linh thú để kéo xe, vậy nên chỉ cần nhìn vào linh thú là cũng có thể đoán được thực lực thật sự của các môn phái khác.
Bởi vậy trong những cuộc đua mặt mũi như này, các đại môn phái đều tung ra hết sức mình, linh thú con này càng quý giá hơn so với con kia.
Nghe nói linh thú của môn phái này có huyết mạch của Côn Bằng*, môn phái kia cũng không cam lòng yếu thế bèn lấy ra một con yêu thú mang huyết mạch Chu Tước, lông đuôi to lớn hoa lệ suýt nữa đã thiêu đốt những đám mây trắng kia thành ráng đỏ.
*raw 鲲 (Côn, ý chỉ thần thú Côn Bằng)
Nguồn gốc: Côn Bằng là thượng cổ Linh Thú xuất hiện từ thuở hồng hoang. Là loài phi ngư to lớn, thường cư trú ở Bắc Minh, hay còn gọi là Biển Bắc.
Các môn phái trên không trung tranh nhau tỏa sáng, phía dưới cũng có những tu sĩ có sở thích này đứng xem. Bọn họ thậm chí còn mở bàn đặt cược cấp bậc yêu thú của hai môn phái, bên nào có cấp bậc cao hơn, bên ấy liền thắng.
Giữa lúc này đột nhiên có một luồng ánh sáng đen xẹt qua, mọi người ngẩng đầu lên thì thấy đó là một chiếc thuyền lầu khổng lồ dữ tợn gần như che khuất cả bầu trời chậm rãi bay trên không Phù Vân Thành.
Có người hỏi: ”Đây là cái gì?”
Lập tức có người đã im lặng hồi lâu trả lời hắn: ”Suỵt! Nói nhỏ thôi. Chiếc thuyền lầu này nghe nói bề rộng lên tới 8000 thước, hơn nữa còn có thể thoải mái biến lớn hóa nhỏ, ngày đi ngàn dặm. Đâu khoảng 300 năm trước, Ma Vực cử binh tới xâm phạm lãnh thổ của Tu chân giới chúng ta, dẫn đầu là một con ma giao đã sắp hóa rồng. Con ma giao kia tu vi đã tiến vào Độ Kiếp kì, vậy mà gặp cảnh chủ Đông Hoang thì lập tức bị chém đầu, lột da, rút gân, chiếc thuyền long cốt này… Là được làm bằng xương rồng thật đó.”
Mọi người hít sâu một hơi, lại nhìn chiếc thuyền lầu trên không trung kia, chỉ cảm thấy cái lạnh như thấm vào trong cốt tủy: “Thủ đoạn thật sự quá tàn nhẫn.”
Người kia lại tiếp tục nói: ”Không chỉ có vậy. Chiếc thuyền kia, buồm là da, thừng là gân, còn mũi tàu chính là đầu. Ngay cả hồn phách của ma giao cũng bị rút ra trấn áp ở trên thuyền lầu làm động năng, sau khi chết rồi còn phải chịu đựng cảm giác hồn phách bị kẻ thù nô dịch dày vò.”
Thật sự là muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.
Quần chúng vây xem im lặng không nói gì, bọn họ cúi đầu không dám nhìn vào chiếc thuyền lầu tưởng chừng như sôi nổi, rộn ràng kia của cảnh chủ Đông Hoang, đương nhiên cũng có một số người e dè, cẩn thận khen ngợi: ”Cảnh chủ Đông Hoang quả thật là…” Hắn im lặng nửa ngày, cuối cùng mới rặn ra hai chữ: ”Kiêu hùng.”
Này có phải là làm màu quá rồi không?
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, rút lại suy nghĩ muốn đi nghe lén, cầm lấy thiên lý nhãn bên cạnh, nghĩ cửa sổ một chiều ở trên mái nhà hẳn là được giấu rất tốt. Nhưng mà vì sự an toàn, y vẫn dùng thêm linh khí ẩn nấp thân hình và hơi thở cùng với linh khí phòng ngự cho mình.
Sau khi đảm bảo sẽ không có gì sơ sót, lúc này y mới dùng thiên lý nhãn để quan sát đỉnh đầu của chiếc thuyền lầu kia.
Toàn thân chiếc thuyền đen tuyền không phản xạ lại chút ánh sáng nào, trước mũi thuyền có một cái đầu của ma giao đực trưởng thành. Cái đầu ma giao kia đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu gầm lên giận dữ, trong khoang miệng răng nanh lởm chởm phun ra một luồng hơi nước trắng xóa, mờ mịt trên mũi tàu rồi theo gió tan đi, rất nhanh đã hòa vào tầng mây.
Cái đầu ma giao kia quá mức chân thật, giống như vẫn còn sót lại cảm giác đau đớn, khi chiếc thuyền lầu tăng hoặc giảm tốc độ đều sẽ bởi vì quá đau mà rít gào.
Miêu Tòng Thù không cầm lòng được mà cảm thấy cả người lạnh lẽo, con ma giao này cũng thật quá xui xẻo rồi.
Khi còn sống thì bị tra tấn đẫm máu, sau khi chết đi thì thể xác chỉ còn sót lại cảm giác đau đớn, hồn phách cũng bị khóa lại trên thuyền, mặc cho những người tu vi không bằng nó quất roi nô dịch, có lẽ vẫn còn ý thức lúc còn sống.
Quả thật là một sự tra tấn đáng sợ, nếu không có thù sâu oán nặng sẽ không thể làm được hành vì cực kì tàn nhẫn như vậy.
Nhưng cảnh chủ Đông Hoang hình như chính là một người cực kỳ tàn nhẫn như vậy.
Miêu Tòng Thù di chuyển thiên lý nhãn, nhìn từ mũi thuyền đến đuôi thuyền, nhìn từ cánh buồm đến khoang thuyền, cuối cùng dùng lại ở gian phòng cao nhất trên gác mái thuyền lầu.
Ở nơi gác mái có người.
Y điều chỉnh thiên lý nhãn để nhìn người nọ, gương mặt từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng hơn, rõ ràng đến mức có thể nhìn rõ nốt ruồi son màu đỏ trên lông mày trái của hắn.
Mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt góc cạnh, xương sọ hoàn mỹ không tì vết giống như là được đao kiếm tỉ mỉ điêu khắc một cách tinh tế. Mái tóc dài đen nhánh được buộc cao ở sau đầu, phần tóc rơi ra được tết thành mấy cái bím tóc buông xuống thẳng tắp, mỗi phần đuôi tóc đều được đính lên trên một hạt bồ đề lưu ly.
Trường bào màu đen vàng đứng yên trước gió khiến cho nước da của hắn càng thêm trắng hơn. Mu bàn tay trái để ở sau người, tay phải đặt trên bệ cửa sổ, trên cổ tay quấn một chuỗi hạt bồ đề, sắc đỏ như máu, kích cỡ khoảng hạt đậu nành, gồm 108 viên.
Người nọ đang rũ mi mắt lại đột ngột nâng mắt lên, ánh mắt sắc bén trực tiếp nhìn về phía bên này, giống như xuyên qua tầng mây và trời cao vạn dặm, tựa lưỡi dao sắc bén phóng thẳng về phía Miêu Tòng Thù.
‘Rắc _ _’ tiếng linh khí phòng ngự vỡ nát vang lên.
Miêu Tòng Thù nhanh chóng ném thiên lý nhãn đi rồi rời xa chiếc cửa sổ lưu ly một chiều trên mái nhà, đồng thời niệm thêm vài cái pháp chú che giấu hơi thở cho bản thân, chờ mãi đến khi chiếc thuyền lầu rời khỏi bầu trời phía trên Phù Vân Thành, bay về phía chủ phong của Thái Huyền Tông thì y mới dám nhẹ nhàng thở ra tuy trong lòng hãy còn đang sợ hãi.
Y nắm một đống quả khô lên cầm trong lòng bàn tay, vừa ăn vừa tự hỏi, có lẽ là bởi vì trải qua quá nhiều kích thích nên chết lặng, bởi vậy lúc này trong lòng Miêu Tòng Thù vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn nghĩ y hẳn là nên chọn một nơi đông ấm hè mát để làm mộ cho bản thân.
Cảnh chủ Đông Hoang Lộc Tang Đồ, chính là cái vị cực kỳ trâu bò đã vậy nghe đồn còn vô cùng bạo ngược và tàn nhẫn ở trên chiếc thuyền lầu trên không trung vừa rồi, hắn là người yêu cũ của Miêu Tòng Thù.
Dùng đầu ngón tay để đếm, có thể hắn là vị bạn trai cũ cũ cũ cũ của y.
Wow… Y từng yêu nhiều người vậy à?
Y nhớ rõ ràng ban đầu đám bạn trai cũ cũng không có lóa mắt như vậy, vậy nên y mới có thể nói chạy là chạy mà không cần phải chịu trách nhiệm.
Vì sao xa cách nhiều năm nay gặp lại, y vẫn là một con cá muối như cũ mà đám bạn trai cũ kia đều đã đứng trong hàng ngũ cao thủ của Tu chân giới rồi?
Tiết Thính Triều… Bản thân hắn lúc ấy đã là cao thủ, theo đuổi cũng chỉ vì lúc đó y thấy sắc mà nổi lòng tham thôi.
Nhưng còn đám người Từ Phụ Tuyết và Lộc Tang Đồ, vốn ban đầu đều rất nghèo khổ, mặc dù Đăng Tê Chi là Động Đình long quân, nhưng lúc bọn họ gặp nhau tu vi của hắn cũng không cao.
Miêu Tòng Thù hơi đau lòng, nhưng ngay giây tiếp theo thần kinh đột nhiên trở nên căng chặt, bởi vì y chợt nhớ ra hình như mình còn chưa chính thức nói lời chia tay với Lộc Tang Đồ đã ngay lập tức chạy trốn suốt đêm.
Y vò đầu cố gắng nhớ lại: ”Vì sao chúng ta lại ở bên nhau? Vì sao ta lại phải chạy trốn suốt đêm? Không nhớ ra thì làm sao kiếm cớ được?”
Chuyện của 400 năm về trước, Miêu Tòng Thù thật sự không nhớ ra được.
Quên đi, dù sao y cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Cố gắng hết sức mà không có kết quả thì tất nhiên là bỏ cuộc rồi.
Vì thế Miêu Tòng Thù lại nằm xuống, nghĩ thầm trong lòng, dù sao chỉ cần y không lẫn vào trong nhóm đại lão là sẽ không bị phát hiện ra. Hơn nữa, người duy nhất trên thế giới này sau khi gặp lại người yêu cũ còn muốn quay lại chắc cũng chỉ có Đăng Tê Chi mà thôi.
Chia tay nhiều năm lại vô tình gặp nhau, gặp nhau xong lại muốn quay lại, cho dù là loại khả năng nào thì xác suất xảy ra cũng đều vô cùng nhỏ.
Hai loại khả năng này giao thoa rồi đồng thời xảy ra thì càng không thể.
Tuyệt đối không có khả năng!
Nếu lật xe, vậy y sẽ ©hịch tên người yêu bệnh tâm thần bây giờ của mình!
Miêu Tòng Thù dựa vào kinh nghiệm sống tích lũy được qua nhiều năm bắt cá mà phát ra lời thề độc tuyệt đối không thể lật xe được, sau đó thành công bị năm chữ ‘©hịch bạn trai hiện tại’ làm cho sợ tới mức giật mình một cái, suýt nữa thì ngỏm củ tỏi vì quả khô mắc nghẹn ở yết hầu.
“Khụ khụ!”
Miêu Tòng Thù vỗ ngực mà trong lòng hãy còn sợ hãi.
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi lật xe.
Vị hải vương họ Miêu nào đó bị ©hịch đến sức cùng thận kiệt, vẻ mặt mệt mỏi.
Tên bạn trai bệnh tâm thần hiện tại ở bên cạnh thì cười cực kì bệnh hoạn: Tới ©hịch ta đi, ta cho em cơ hội. (Nhạc nền: tiếng cười âm trầm khủng bố biến thái)
Vị hải vương họ Miêu nào đó chảy xuống những giọt nước mắt hối hận.
Lộc Tang Đồ (tu, Đồ trong đồ mi*, không phải là trà*)
*raw 鹿桑茶(tu,荼靡的茶,不是茶): Chữ 茶 trong tên anh này có hai âm đọc, cha (Hán Việt là Trà) và tu (Hán Việt là Đồ), nên chỗ này tác giả giải thích là chữ Đồ trong tên Lộc Tang Đồ đọc là tu trong Đồ Mi (một loại hoa), không phải Trà.
Võ Yếu Ly: ”Được, giờ ngươi nói đi.” Trên mặt cậu như muốn viết đầy hai từ ‘hiếu học’, phảng phất sự kháng cự vừa rồi chỉ là để thể hiện ra sự hiếu thuận chỉ to bằng hạt gạo của cậu đối với Đăng Tê Chi.
Miêu Tòng Thù đột nhiên không muốn nói nữa, “Thật ra ta quên mất rồi.”
Võ Yếu Ly nheo mắt lại véo y: ”Ngươi lừa ta?”
Miêu Tòng Thù: ”Dù sao cũng là chuyện cách đây rất lâu rồi, đổi lại là ngươi thì ngươi có thể nhớ rõ chuyện từ vài chục năm thậm chí vài trăm năm trước à? Dù sao ta cũng không nhớ được. Ta phải gặp mặt trực tiếp mới có thể nhớ ra rốt cuộc bọn ta có từng ở bên nhau hay không.”
Vốn lúc đầu y cũng không nhớ rõ thuyền bạch ngọc là ai tặng, mãi đến khi đến ao linh tuyền gặp Đăng Tê Chi mới nhớ ra.
Võ Yếu Ly: “Ta miễn cưỡng tin ngươi vậy.” Cậu khoanh tay nói: ”Đi thôi, bây giờ chúng ta đến Phù Vân Thành trước đã.”
Miêu Tòng Thù: ”Được.” Y nghĩ đúng lúc cũng cần tới cửa hàng trái cây khô phía đông thành mua ít đồ ăn vặt về, nhân tiện đến tiệm cầm đồ bán chút thảo dược. “Ngươi đến Phù Vân Thành làm gì?”
Võ Yếu Ly: ”Xem trò vui. Hôm nay là ngày đầu tiên yến hội diễn ra, Thái Huyền Tông chuẩn bị tổ chức yến hội trong hai ngày, các môn phái cũng lục tục chạy đến. Phù Vân Thành là nơi nhất định phải đi qua, nên mấy ngày này người đến đây chắc chắn rất nhiều.” Cậu xoa xoa tay: ”Ta đến thử vận may xem có thể gặp được đại tỷ tỷ xinh đẹp nào hay không?”
Miêu Tòng Thù chần chờ: ”Đại tỷ tỷ?”
Võ Yếu Ly: ”Ta thích những thứ lớn hơn mình, có thể nói về điều này mà không biết mệt.” Cậu cười ‘he he’ một lúc rồi tiện đà nói tiếp: ”Ta thật sự không nghĩ đến ngươi vậy mà lại không thích các đại tỷ tỷ xinh đẹp mềm mại!!”
Thân là thẳng nam, cậu thật sự không hiểu giữa đàn ông với đàn ông thì có gì thú vị.
Miêu Tòng Thù: ”Nếu tính hướng của ta không phải là nam vậy thì người yêu cũ của ta sẽ đều là nữ rồi. Ngươi thử tưởng tượng coi đến lúc đó ngươi còn có thể chấp nhận được sao?”
Võ Yếu Ly nghĩ một chút rồi thành thật trả lời: ”Không thể.”
Tính hướng khác nhau bọn họ mới có thể trở thành anh em tốt, nếu tính hướng giống nhau, chắc chắn cậu sẽ vì ghen ghét đến đỏ mắt mà chém chết Miêu Tòng Thù.
Dựa vào cái gì cậu vẫn còn lẻ loi cô đơn một mình còn một con cá muối như Miêu Tòng Thù lại có nhiều người yêu cũ đến vậy?
Võ Yếu Ly nghĩ rõ ràng chuyện này thì không rối rắm nữa, cậu động viên: ”Vậy ngươi cứ tiếp tục phát huy.”
Miêu Tòng Thù nghe vậy phát ra tiếng trào phúng của cá mặn, sau đó liền cùng cậu đến Phù Vân Thành.
Tiệc cơ động của Thái Huyền Tông được đặt ở Phù Vân Thành, trong biển người tấp nập, vô số tu sĩ kề vai sát cánh bên nhau, thỉnh thoảng sẽ xảy ra một trận đánh có vũ khí nho nhỏ.
Cũng may ngoại môn của Thái Huyền Tông đã tổ chức một đội tuần tra để duy trì trật tự bên ngoài, tránh cho các tu sĩ dùng vũ khí đánh nhau ảnh hưởng đến người dân vô tội.
Miêu Tòng Thù trốn trên lầu cao nhất trong thành xem kịch vui, còn Võ Yếu Ly và các đệ tử khác của Vạn Pháp Đạo Môn thì trà trộn vào trong đám đông để tìm người đánh nhau.
Suy nghĩ này của đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn, các môn khác tất nhiên cũng có. Vì thế nhân cơ hội này hòa vào trong dòng người, hai bên ngầm liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói sau đó lại vui vẻ sung sướng đánh một trận. Đánh xong trở về đến Thái Huyền Tông cũng vừa lúc bữa tiệc bắt đầu.
Miêu Tòng Thù ăn điểm tâm và quả khô mới mua từ phía đông thành về, thoải mái nhàn nhã nhìn Phù Vân Thành nhộn nhịp, lâu lâu sẽ vì một trận chiến tuyệt vời mà vỗ tay reo hò: ”Hay!”
Trận đánh bằng vũ khí kết thúc, y phủi nhẹ chút vụn điểm tâm dính trên lòng bàn tay, cầm cốc trà trái cây để giải ngọt bên cạnh uống hai ngụm, vị ngọt gắt trong miệng lập tức bị cuốn trôi sạch sẽ.
“Sảng khoái.” Miêu Tòng Thù thoải mái than, nằm ngửa trên chiếc ghế dài, trên nóc nhà có một cửa sổ nhỏ được cố ý thiết kế bằng lưu ly, góc độ của cửa sổ còn có thể điều chỉnh được.
Y có thể xuyên thấu qua lớp lưu ly trong suốt ở cửa sổ trên mái nhà mà quan sát những tu sĩ hoặc linh thú bay qua trên không trung, mà người bên ngoài căn bản không thể phát hiện ra chiếc cửa sổ lưu ly một chiều trên mái nhà này.
Thật là một phát minh làm cho người ta vui vẻ.
Trời xanh mây trắng trong vắt biến ảo khôn lường, thỉnh thoảng sẽ có từng nhóm tu sĩ ngồi trên xe loan xẹt ngang qua. Xe loan phần lớn là sử dụng linh thú để kéo xe, vậy nên chỉ cần nhìn vào linh thú là cũng có thể đoán được thực lực thật sự của các môn phái khác.
Bởi vậy trong những cuộc đua mặt mũi như này, các đại môn phái đều tung ra hết sức mình, linh thú con này càng quý giá hơn so với con kia.
Nghe nói linh thú của môn phái này có huyết mạch của Côn Bằng*, môn phái kia cũng không cam lòng yếu thế bèn lấy ra một con yêu thú mang huyết mạch Chu Tước, lông đuôi to lớn hoa lệ suýt nữa đã thiêu đốt những đám mây trắng kia thành ráng đỏ.
*raw 鲲 (Côn, ý chỉ thần thú Côn Bằng)
Nguồn gốc: Côn Bằng là thượng cổ Linh Thú xuất hiện từ thuở hồng hoang. Là loài phi ngư to lớn, thường cư trú ở Bắc Minh, hay còn gọi là Biển Bắc.
Các môn phái trên không trung tranh nhau tỏa sáng, phía dưới cũng có những tu sĩ có sở thích này đứng xem. Bọn họ thậm chí còn mở bàn đặt cược cấp bậc yêu thú của hai môn phái, bên nào có cấp bậc cao hơn, bên ấy liền thắng.
Giữa lúc này đột nhiên có một luồng ánh sáng đen xẹt qua, mọi người ngẩng đầu lên thì thấy đó là một chiếc thuyền lầu khổng lồ dữ tợn gần như che khuất cả bầu trời chậm rãi bay trên không Phù Vân Thành.
Có người hỏi: ”Đây là cái gì?”
Lập tức có người đã im lặng hồi lâu trả lời hắn: ”Suỵt! Nói nhỏ thôi. Chiếc thuyền lầu này nghe nói bề rộng lên tới 8000 thước, hơn nữa còn có thể thoải mái biến lớn hóa nhỏ, ngày đi ngàn dặm. Đâu khoảng 300 năm trước, Ma Vực cử binh tới xâm phạm lãnh thổ của Tu chân giới chúng ta, dẫn đầu là một con ma giao đã sắp hóa rồng. Con ma giao kia tu vi đã tiến vào Độ Kiếp kì, vậy mà gặp cảnh chủ Đông Hoang thì lập tức bị chém đầu, lột da, rút gân, chiếc thuyền long cốt này… Là được làm bằng xương rồng thật đó.”
Mọi người hít sâu một hơi, lại nhìn chiếc thuyền lầu trên không trung kia, chỉ cảm thấy cái lạnh như thấm vào trong cốt tủy: “Thủ đoạn thật sự quá tàn nhẫn.”
Người kia lại tiếp tục nói: ”Không chỉ có vậy. Chiếc thuyền kia, buồm là da, thừng là gân, còn mũi tàu chính là đầu. Ngay cả hồn phách của ma giao cũng bị rút ra trấn áp ở trên thuyền lầu làm động năng, sau khi chết rồi còn phải chịu đựng cảm giác hồn phách bị kẻ thù nô dịch dày vò.”
Thật sự là muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.
Quần chúng vây xem im lặng không nói gì, bọn họ cúi đầu không dám nhìn vào chiếc thuyền lầu tưởng chừng như sôi nổi, rộn ràng kia của cảnh chủ Đông Hoang, đương nhiên cũng có một số người e dè, cẩn thận khen ngợi: ”Cảnh chủ Đông Hoang quả thật là…” Hắn im lặng nửa ngày, cuối cùng mới rặn ra hai chữ: ”Kiêu hùng.”
Này có phải là làm màu quá rồi không?
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, rút lại suy nghĩ muốn đi nghe lén, cầm lấy thiên lý nhãn bên cạnh, nghĩ cửa sổ một chiều ở trên mái nhà hẳn là được giấu rất tốt. Nhưng mà vì sự an toàn, y vẫn dùng thêm linh khí ẩn nấp thân hình và hơi thở cùng với linh khí phòng ngự cho mình.
Sau khi đảm bảo sẽ không có gì sơ sót, lúc này y mới dùng thiên lý nhãn để quan sát đỉnh đầu của chiếc thuyền lầu kia.
Toàn thân chiếc thuyền đen tuyền không phản xạ lại chút ánh sáng nào, trước mũi thuyền có một cái đầu của ma giao đực trưởng thành. Cái đầu ma giao kia đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu gầm lên giận dữ, trong khoang miệng răng nanh lởm chởm phun ra một luồng hơi nước trắng xóa, mờ mịt trên mũi tàu rồi theo gió tan đi, rất nhanh đã hòa vào tầng mây.
Cái đầu ma giao kia quá mức chân thật, giống như vẫn còn sót lại cảm giác đau đớn, khi chiếc thuyền lầu tăng hoặc giảm tốc độ đều sẽ bởi vì quá đau mà rít gào.
Miêu Tòng Thù không cầm lòng được mà cảm thấy cả người lạnh lẽo, con ma giao này cũng thật quá xui xẻo rồi.
Khi còn sống thì bị tra tấn đẫm máu, sau khi chết đi thì thể xác chỉ còn sót lại cảm giác đau đớn, hồn phách cũng bị khóa lại trên thuyền, mặc cho những người tu vi không bằng nó quất roi nô dịch, có lẽ vẫn còn ý thức lúc còn sống.
Quả thật là một sự tra tấn đáng sợ, nếu không có thù sâu oán nặng sẽ không thể làm được hành vì cực kì tàn nhẫn như vậy.
Nhưng cảnh chủ Đông Hoang hình như chính là một người cực kỳ tàn nhẫn như vậy.
Miêu Tòng Thù di chuyển thiên lý nhãn, nhìn từ mũi thuyền đến đuôi thuyền, nhìn từ cánh buồm đến khoang thuyền, cuối cùng dùng lại ở gian phòng cao nhất trên gác mái thuyền lầu.
Ở nơi gác mái có người.
Y điều chỉnh thiên lý nhãn để nhìn người nọ, gương mặt từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng hơn, rõ ràng đến mức có thể nhìn rõ nốt ruồi son màu đỏ trên lông mày trái của hắn.
Mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt góc cạnh, xương sọ hoàn mỹ không tì vết giống như là được đao kiếm tỉ mỉ điêu khắc một cách tinh tế. Mái tóc dài đen nhánh được buộc cao ở sau đầu, phần tóc rơi ra được tết thành mấy cái bím tóc buông xuống thẳng tắp, mỗi phần đuôi tóc đều được đính lên trên một hạt bồ đề lưu ly.
Trường bào màu đen vàng đứng yên trước gió khiến cho nước da của hắn càng thêm trắng hơn. Mu bàn tay trái để ở sau người, tay phải đặt trên bệ cửa sổ, trên cổ tay quấn một chuỗi hạt bồ đề, sắc đỏ như máu, kích cỡ khoảng hạt đậu nành, gồm 108 viên.
Người nọ đang rũ mi mắt lại đột ngột nâng mắt lên, ánh mắt sắc bén trực tiếp nhìn về phía bên này, giống như xuyên qua tầng mây và trời cao vạn dặm, tựa lưỡi dao sắc bén phóng thẳng về phía Miêu Tòng Thù.
‘Rắc _ _’ tiếng linh khí phòng ngự vỡ nát vang lên.
Miêu Tòng Thù nhanh chóng ném thiên lý nhãn đi rồi rời xa chiếc cửa sổ lưu ly một chiều trên mái nhà, đồng thời niệm thêm vài cái pháp chú che giấu hơi thở cho bản thân, chờ mãi đến khi chiếc thuyền lầu rời khỏi bầu trời phía trên Phù Vân Thành, bay về phía chủ phong của Thái Huyền Tông thì y mới dám nhẹ nhàng thở ra tuy trong lòng hãy còn đang sợ hãi.
Y nắm một đống quả khô lên cầm trong lòng bàn tay, vừa ăn vừa tự hỏi, có lẽ là bởi vì trải qua quá nhiều kích thích nên chết lặng, bởi vậy lúc này trong lòng Miêu Tòng Thù vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn nghĩ y hẳn là nên chọn một nơi đông ấm hè mát để làm mộ cho bản thân.
Cảnh chủ Đông Hoang Lộc Tang Đồ, chính là cái vị cực kỳ trâu bò đã vậy nghe đồn còn vô cùng bạo ngược và tàn nhẫn ở trên chiếc thuyền lầu trên không trung vừa rồi, hắn là người yêu cũ của Miêu Tòng Thù.
Dùng đầu ngón tay để đếm, có thể hắn là vị bạn trai cũ cũ cũ cũ của y.
Wow… Y từng yêu nhiều người vậy à?
Y nhớ rõ ràng ban đầu đám bạn trai cũ cũng không có lóa mắt như vậy, vậy nên y mới có thể nói chạy là chạy mà không cần phải chịu trách nhiệm.
Vì sao xa cách nhiều năm nay gặp lại, y vẫn là một con cá muối như cũ mà đám bạn trai cũ kia đều đã đứng trong hàng ngũ cao thủ của Tu chân giới rồi?
Tiết Thính Triều… Bản thân hắn lúc ấy đã là cao thủ, theo đuổi cũng chỉ vì lúc đó y thấy sắc mà nổi lòng tham thôi.
Nhưng còn đám người Từ Phụ Tuyết và Lộc Tang Đồ, vốn ban đầu đều rất nghèo khổ, mặc dù Đăng Tê Chi là Động Đình long quân, nhưng lúc bọn họ gặp nhau tu vi của hắn cũng không cao.
Miêu Tòng Thù hơi đau lòng, nhưng ngay giây tiếp theo thần kinh đột nhiên trở nên căng chặt, bởi vì y chợt nhớ ra hình như mình còn chưa chính thức nói lời chia tay với Lộc Tang Đồ đã ngay lập tức chạy trốn suốt đêm.
Y vò đầu cố gắng nhớ lại: ”Vì sao chúng ta lại ở bên nhau? Vì sao ta lại phải chạy trốn suốt đêm? Không nhớ ra thì làm sao kiếm cớ được?”
Chuyện của 400 năm về trước, Miêu Tòng Thù thật sự không nhớ ra được.
Quên đi, dù sao y cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Cố gắng hết sức mà không có kết quả thì tất nhiên là bỏ cuộc rồi.
Vì thế Miêu Tòng Thù lại nằm xuống, nghĩ thầm trong lòng, dù sao chỉ cần y không lẫn vào trong nhóm đại lão là sẽ không bị phát hiện ra. Hơn nữa, người duy nhất trên thế giới này sau khi gặp lại người yêu cũ còn muốn quay lại chắc cũng chỉ có Đăng Tê Chi mà thôi.
Chia tay nhiều năm lại vô tình gặp nhau, gặp nhau xong lại muốn quay lại, cho dù là loại khả năng nào thì xác suất xảy ra cũng đều vô cùng nhỏ.
Hai loại khả năng này giao thoa rồi đồng thời xảy ra thì càng không thể.
Tuyệt đối không có khả năng!
Nếu lật xe, vậy y sẽ ©hịch tên người yêu bệnh tâm thần bây giờ của mình!
Miêu Tòng Thù dựa vào kinh nghiệm sống tích lũy được qua nhiều năm bắt cá mà phát ra lời thề độc tuyệt đối không thể lật xe được, sau đó thành công bị năm chữ ‘©hịch bạn trai hiện tại’ làm cho sợ tới mức giật mình một cái, suýt nữa thì ngỏm củ tỏi vì quả khô mắc nghẹn ở yết hầu.
“Khụ khụ!”
Miêu Tòng Thù vỗ ngực mà trong lòng hãy còn sợ hãi.
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi lật xe.
Vị hải vương họ Miêu nào đó bị ©hịch đến sức cùng thận kiệt, vẻ mặt mệt mỏi.
Tên bạn trai bệnh tâm thần hiện tại ở bên cạnh thì cười cực kì bệnh hoạn: Tới ©hịch ta đi, ta cho em cơ hội. (Nhạc nền: tiếng cười âm trầm khủng bố biến thái)
Vị hải vương họ Miêu nào đó chảy xuống những giọt nước mắt hối hận.
Lộc Tang Đồ (tu, Đồ trong đồ mi*, không phải là trà*)
*raw 鹿桑茶(tu,荼靡的茶,不是茶): Chữ 茶 trong tên anh này có hai âm đọc, cha (Hán Việt là Trà) và tu (Hán Việt là Đồ), nên chỗ này tác giả giải thích là chữ Đồ trong tên Lộc Tang Đồ đọc là tu trong Đồ Mi (một loại hoa), không phải Trà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất