Hamster Của Đại Công Tước Phương Bắc
Chương 10: Hamster không đồ Chạy ngàn dặm (4)
Ngày đầu tiên của lễ hội phương Bắc là một ngày tươi sáng.
Mọi nơi đều rất ồn ào. Sáng sớm thức dậy, tôi ngồi trên đống mùn cưa với bộ lông lởm chởm.
Tôi cảm thấy muốn ngủ nữa, nhưng tôi còn rất nhiều việc phải làm. Trước hết, để tăng thời gian 'Biến hoá' dù chỉ một chút, số lượng kì diệu phải được tăng lên.
Tôi không biết làm thế nào để lấp đầy những con số còn lại, nhưng ít nhất tôi biết rằng tôi không thể lấp đầy chúng trong cái góc chết tiệt này của ngôi nhà, nơi lũ sâu và dế đang hoành hành.
Được rồi. Đi thôi.
Sẽ rất tuyệt nếu ra ngoài và cảm nhận bầu không khí của lâu đài, xem điều gì xảy ra trong (Trái tim mùa đông) vào thời điểm này, và nếu có thể, hãy quẩy tung các diễn biến một chút để nâng cao giá trị kỳ diệu.
Cơ hội chỉ có 30 phút mỗi ngày. Nên sử dụng hợp lý.....
[Tôi có nên sử dụng 'Biến hoá' luôn không? (◕ヮ◕)]
'Không!'
Không! Không phải bây giờ! Tôi không có quần áo!
Nhưng không có thời gian nào tốt hơn để đi ra ngoài hơn là ngay bây giờ. Chỉ mới 10 phút kể từ khi Kyle rời đi để kiểm tra tiến trình chuẩn bị lễ hội. Ngay cả khi chỉ nhìn quanh lâu đài cũng phải mất mất cả tiếng đồng hồ.
Vì vậy, giá như tôi có thể mặc thứ gì đó khác ngoài cái áo sơ mi mà các pháp sư đã lấy đi...
'Ah! Đúng rồi!'
Sau đó, một ý nghĩ kỳ lạ hiện lên trong tâm trí của tôi.
Nơi mà cuộc trò chuyện giữa Sen và những người giúp việc khác ngày hôm qua diễn ra. Rõ ràng, đồ giặt chất đống như núi. Điều đó có nghĩa là sẽ có quần áo mặc của người hầu!
Chỉ cần lấy một bộ quần áo ra khỏi đó. Thật ngại khi phải lấy đồ của ai đó, nhưng còn hơn là không có quần áo để mặc.
Biết đâu, tôi lại kiếm được một bộ đồ sạch của quản gia. Có thể nó sẽ hợp với khuôn mặt Hàn Quốc này.
Tôi có một trí tưởng tượng thú vị theo cách riêng của mình, và 'lưu' nó lại vào một góc kí ức để lúc khác lôi ra.
[Chúc may mắn! (งᗒᗨᗕ)ง]
Tuy nhiên, một vấn đề khác nảy sinh.
"Thật sự, cuộc sống này...
Ban đầu, cuộc sống là thứ bạn mà phải sống thì mới biết được, nhưng nếu nó cứ định phát triển theo hướng thế này, tôi nghĩ bạn nên xem spoiler trước để chuẩn bị cho mấy tình huống oái ăm sẽ đập vào mặt.
Tôi ngồi khoanh chân trên bậc đá trong góc và chống khuỷu tay lên đầu gối. Và với vẻ mặt ảm đạm vô cùnh, tôi mặc... Tôi ngây người nhìn bộ đồ hầu gái.
Lẽ ra phải đoán được khi thấy những người tập trung trong phòng giặt hôm qua đều là hầu gái.
Không có thứ gọi là đồng phục quản gia như tưởng tượng. Không áo sơ mi, vest, quần, giày....
Thứ duy nhất là chiếc váy đen dài đến mắt cá chân, chiếc tạp dề trắng đơn giản, và hiện tại, đó là trang phục duy nhất tôi có thể chọn.
Tôi vò đầu và hét lên trong im lặng. Sao tôi có thể chạy xung quanh với bộ dạng như thế này chứ! Đó là trang phục hầu gái! Thằng này là trai thẳng!
"Thế này thì khác quái gì ở trần chứ!?"
[Cậu có muốn hủy bỏ 'Biến hóa' không?]
Không không! Ý tôi không phải thế! Giờ nghĩ lại thấy cũng không tệ. Oh, bộ váy này rất dễ thương. Ấm áp, năng động và... đệt con mẹ nó.
"Thật khó để sống mà...
Vì tôi ăn mặc như thế này, tốt nhất là không nên để những người giúp việc chú ý. Không, tốt nhất là đừng để người khác nhìn thấy. Có thứ gọi là kỹ năng tàng hình không? Thật là điên mất.
Dù sao thì tôi cũng nên đi thôi. Chỉ có 30 phút mỗi ngày. Thời gian là vàng bạc. Tôi bật dậy và đi xuống cầu thang.
"Tôi hy vọng bữa tiệc sẽ sớm được tổ chức."
"Lần này Điện hạ sẽ mặc bộ cánh nào nhỉ......."
"Cậu có nghĩ rằng có nhiều người đến hơn năm ngoái không?"
Tôi đã khéo léo hòa nhập với những người hầu và lắng tai nghe những lời bà tám thường ngày.
Lễ hội miền Bắc là lễ hội diễn ra trong một tuần bắt đầu từ đêm dài nhất trong năm, mỗi năm tổ chức một lần. Không ngoa khi nói rằng đây là sự kiện hoành tráng nhất được tổ chức tại điền Lãnh địa Công tước Blake.
Lâu đài Blake buồn tẻ và lạnh lẽo sớm trở nên sống động, và mọi người lấy ra rất nhiều thực phẩm trữ trong kho chứa. Các thương gia cũng chở theo những toa xe chất đầy hàng hóa.
'Thật sôi động.'
Lễ hội cuối cùng trong ký ức của tôi là uống rượu makgeolli (1) tại một lễ hội ở trường đại học, và say xỉn cả ngày hôm sau.
Ngay sau đó, thông tin hữu ích đến tai tôi.
"Mong năm nay sẽ suôn sẻ.....
"Ý tôi là, sao phải lo lắng như vậy? Năm ngoái, lũ quý tộc từ Hoàng gia liên tục đến phá đám, nhưng năm nay, chính là Hoàng tử tự mình đến phải không?"
"Tin chuẩn không chị?"
'Hoàng tử tới sao? Đến vùng Bắc này?'
Tôi lặng lẽ căng tai ra và đi theo. Tất nhiên, tôi không quên di chuyển cây chổi trong khi giả vờ quét sàn.
Họ bước vào phòng tiệc với đồ đạc trên lưng, và ngay sau đó bắt đầu trang trí vũ trường trung tâm bằng hoa và sắp xếp.
"Vậy đấy. Khi vùng vẫn còn là một nơi hoang tàn, mọi người đã yêu cầu sự trợ giúp, nhưng họ không quan tâm.
"Kể từ khi Lãnh chúa Kyle đến, tình hình với Blake đã được cải thiện rõ rệt, phải không? Ví dụ như là tổ chức tiệc mỗi năm này. Nhưng Hoàng tử có vẻ không hài lòng lắm. Xung đột giữa hai anh em, chẳng phải đã là một câu chuyện nổi tiếng rồi sao?"
"Như là 'Ta phái ngươi đến chỗ chết, nhưng ngươi không chịu chết', cho nên như vậy. Chậc chậc."
"Có vẻ như Hoàng tử Belial sẽ đến. Vì ngài ấy là con trai của Serena tiền nhiệm, nên ngài có mối quan hệ tồi tệ nhất với Kyle Điện hạ. Cũng không có sự khác biệt về tuổi tác mấy nữa..."
Ồ. Phải rồi.
'Với những người chuẩn bị phòng tiệc, họ chỉ biết những mặt ngoài của sự thật, phải không?'
Tôi lẻn vào giữa hai người đang mải suy nghĩ về việc phải làm gì với chiếc đèn chùm cũ, cố gắng nghe lỏm thêm một vài từ nữa..
"Oa! Ai vậy!"
Đúng lúc đó, người giúp việc đang phàn nàn rằng cái móc đèn chùm quá mòn và lỏng lẻo, quay lại. Rồi ánh mắt ta chạm nhau.
Ooh, thanh quản tốt quá. Nhờ đó, tôi giật mình và bật dậy khỏi chỗ ngồi.
"Chờ một chút. Tôi chưa từng thấy khuôn mặt ấy trước đây...
Chết rồi.
"Biến hóa" sẽ biến tôi về hình dáng ban đầu của mình. Tôi nghĩ rằng tôi đã mang dữ liệu kiếp trước của mình vào thế giới này, nhưng tôi không thể cậy thêm bất cứ thông tin nào về điều đó từ con ngao-hệ thống kia, nhưng dù sao đi nữa, Bae Soo-hyun là người chuẩn Hàn Quốc 100%.
Nói cách khác, là một khuôn mặt không ăn nhập với thế giới quan này.
Tôi cầm cây chổi quay lại. Một cách tự nhiên nhất có thể. Một cách tự nhiên....
"Này cô."
Mỗi khi tôi di chuyển một khớp, dường như sẽ có tiếng vang lên.
Chà, tôi không giỏi diễn xuất chút nào. Khi tôi tham dự hội chợ trường học, tôi luôn đóng vai gỗ hoặc đá. Tất nhiên, đó không phải là vai tôi muốn, nhưng vì lý do nào đó, mọi người đã để nó cho tôi.
Người đàn ông đang nhìn tôi với vẻ nghi ngờ đưa tay về phía tôi. Và ngay trước khi chạm được vào vai tôi, tôi bật nhanh ra khỏi ghế.
Không cần biết diễn hay gì nữa hết. Nếu bị bắt ở đây, tương lai tôi sẽ còn tối hơn cả tiền đồ chị Dậu mất.
'Này! hệ thống! Còn bao nhiêu phút nữa?'
['Biến hóa' sẽ bị hủy sau 7 phút.]
Còn chưa đầy 10 phút nữa.
Nếu cần, tôi có thể trốn thoát bằng cách vô hiệu hóa kỹ năng.
"Người đó không phải là đàn ông sao?"
Không trách được. Chỉ cần nhìn vai và chiều cao cũng có thể đoán ra.
'Chết tiệt.'
Tôi chỉ có đồ hầu gái để mặc, tôi còn có thể làm gì nữa? Về mặt nào đó, tôi cũng là nạn nhân mà.
"Mấy ngày trước, có người trốn trong phòng làm việc của Lãnh chúa và trộm áo của ngài ấy...
"Này, có lẽ gã đó........
"Ở kia! Tóc nâu! Đứng lại đó!"
Oh, tôi không nghe thấy. Tôi không nghe thấy gì hết.
Tôi bắt đầu đi bộ, gần như là chạy. Lòng bàn chân tôi lạnh đến mức không có cảm giác, nhưng tôi không thể làm gì được. Có tất trong phòng giặt, nhưng không có giày.
'Tôi sắp chết vì xấu hổ mất. Tôi phải rửa tay và chân ngay khi trở về."
Lần này sau khi rửa, thay vì để yên, tôi nên lật ngược bát nước lại. Sau đó có thể thay nước mới.
Tôi rời khỏi phòng tiệc, đi lên tầng và trốn vào hành lang bên trái. Cái chổi đã sớm bị quẳng đi khi leo cầu thang.
'Tôi nên tập thể dục nhiều hơn.'
Sức mạnh thể chất của người giúp việc quả là không nên xem thường. Lý do duy nhất tôi có thể vượt qua họ là vì tôi đã chạy 1000 vòng trên máy chạy bộ.
Thịch.
"Ah."
Ngay khi tôi rẽ tại hành lang, tôi đụng phải một người. Hôm nay quả là một ngày 'may mắn' mà.
"Xin lỗi......"
Rõ ràng là tốc độ tôi nhanh hơn, nhưng tôi lại loạng choạng và bị bật ngược ra sau. Người kia thậm chí còn không di chuyển như thể đó là một bức tường. Đây không phải mấy câu đùa nhạt nhẽo về vai đâu.
"Ngươi ổn không?"
Giọng hắn trầm và nghiêm túc. Và bằng cách nào đó nó rất quen thuộc.
Vâng, tôi đã quen với thứ 'tai hại' đó"
[Kyle Jane Meinhardt. Đại công tước Blake.]
Đừng nhắc. Ta biết. Được rồi, không được hoảng.
Tôi lặng lẽ quay lại.
Vẫn còn chưa đến 7 phút. Hủy bỏ kỹ năng ở đây sẽ một rất kỳ lạ. Chúc may mắn ư? Ngươi đã nói thế vừa nãy. Thực sự là may mắn à? Hay đen như chó?
[(◑▽◑);;;]
'Chết tiệt'
Khi tôi bỏ chạy một cách khó xử, Kyle bắt đầu đuổi theo tôi.
Những đôi ủng nặng nề nện xuống sàn và âm thanh những bước chân đang tiến gần vang vọng. Đây là phim kinh dị à. Tôi vẫn chạy và hắn chỉ đi bộ, nhưng khoảng cách được rút ngắn ngay lập tức.
"Này."
Tôi không biết gì hết. Tôi không là chú chuột hamster đã trốn ra khỏi lồng của ngài. Tôi nghĩ đến đó và nhìn lại, bóng của hắn đã đổ xuống chân tôi.
.....đáng sợ.'
Thực sự đáng sợ quá. Cái danh Đại Công tước phương Bắc không chỉ để trưng mà.
Bây giờ tôi bắt đầu chạy với hết sức mình. Phần gấu váy dài đến mắt cá chân khiến tôi không thoải mái nên tôi vén nó lên.
Cái tình huống gì đây. Tôi thậm chí còn không mang giày, đây là loại thiếu nữ cấp ba nào vậy?(2)
"Đứng lại."
'Điên hay sao mà lại đứng lại?'
Tôi thở hổn hển và vắt hết sức lực để bỏ chạy. Khi tôi không dừng lại, Kyle bắt đầu chạy theo với tốc độ nhanh, như thể cảm thấy khó chịu.
Anh bạn à, sao phải sải bước dài như thế? Do chiều cao sao? Ngài có cần làm cho người khác đau khổ vậy không?
Bịch, bịch, bịch. Taktak
Tiếng chân trần chạy loạn xạ và tiếng giày gõ xuống sàn vang lên không đều. Gót chân tôi bị hành hạ trên sàn nhà lạnh cứng, lòng tôi trào dâng một nỗi buồn khôn xiết.
Này. Đừng theo tôi nữa! Đến lúc bỏ cuộc rồi đấy.
Hôm nay tôi đã đặt vị trí 'lưu' ở chỗ ổn định rồi. Tôi có thể quay lại ngay lồng hamster...
Đột nhiên, Kyle đã đuổi đến ngay sau tôi. Với tốc độ này, tôi sẽ bị bắt trước khi một phút trôi qua.
Tôi đã chạy một mạch đến đây với suy nghĩ sẽ thoát khỏi hắn, nhưng bây giờ tôi không thể làm gì được. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi xuống cầu thang và rẽ vào góc để trở lại.
Chạy hết hành lang, tôi quay ngoắt người về phía cầu thang. Và sau đó tôi hướng xuống...
"Uh, hả......?"
Cơ thể nghiêng về phía trước. Một bàn tay to lớn kéo cánh tay tôi và cảm giác tầm nhìn của tôi đang rung chuyển.
Tôi quay lại và mở to mắt nhìn Kyle. Trái tim tôi đã rơi xuống cầu thang và lăn lộn, may mắn thay cơ thể tôi được giữ trong tay anh.
"Ngươi là ai?"
Tôi không thể trả lời câu hỏi đó bởi vì tôi không thể.
['Biến hóa' sẽ bị hủy sau 10 giây.]
'Dù sao cũng đến lúc rồi.'
Không có cái gọi là may mắn thực sự.
Tôi được giữ trong tay Kyle, nhưng tôi vẫn cười mà không hề duỗi thẳng cơ thể nghiêng ngả của mình. Tôi không định tạo ấn tượng tốt, nó giống như một giọng châm biếm hơn.
Tôi là ai à?
"Bạn đồng hành-."
Lúc đó, ánh sáng trắng tỏa ra từ cơ thể tôi như thể 10 giây đã trôi qua. Kyle cau mày trước ánh sáng làm chói mắt anh như bom sáng.
Và tôi, chìm trong ánh sáng ấy.
- Jijik. (-hamster của ngài.)
trở lại thành chuột.
Tôi ôm đầu nhìn lớp mùn cưa, lớp kính trong suốt và văn phòng yên tĩnh quen thuộc.
Này! Tôi còn chưa nói xong mà! Hắn sẽ nghĩ gì khi nghe tôi nói rằng tôi là bạn đồng hành của hắn?
Tôi gào lên trong tức giận và lăn xuống sàn. Sau khi làm một tên trộm quần áo và một người đàn ông ăn mặc hở hang, giờ đây tôi đã thăng hạng thành một kẻ biến thái, người đã thú nhận với Đại Công tước chưa kết hôn là bạn đồng hành của mình.
- Jjik! (Ah!)
Tôi thà là một con chuột hamster còn hơn. Huh. được rồi. Không phải cuộc sống này cũng tốt sao? Suy nghĩ đó biến mất sau khi tôi thấy lũ sâu gạo trong bát ăn.
Ánh sáng mờ dần, Kyle từ từ mở rồi nhắm mắt lại. Tầm nhìn của anh vẫn còn mờ, có lẽ vì anh bị ánh sáng chiếu thẳng vào, nhưng may mắn là anh không gặp quá nhiều khó khăn trong việc xác định vật thể.
Vấn đề là đống quần áo trong tay anh ta. Kyle nhớ lại người vừa mới ở đây.
Một khuôn mặt kỳ lạ mà anh chưa từng thấy với mái tóc rối màu nâu mượt mà. Và đối với một người đàn ông, người đó nhẹ đến mức có thể nâng lên bằng một tay.
Tất cả biến mất ngay lập tức, và những gì còn lại là bộ đồng phục hầu gái mà anh ta đang mặc.
"Ngươi có phải ma pháp sư không?"
Nhưng anh ta không nói về bất cứ mệnh lệnh nào. Thay vào đó, từ cuối cùng anh thốt ra ngay trước khi biến mất là từ kỳ lạ 'bạn đồng hành'.
Hơn bất cứ điều gì, đây chắc chắn là lần đầu tiên anh nhìn thấy người này, nhưng anh đã có cảm giác deja vu(3). Mặc dù anh nhớ đã từng gặp ai có sở thích mặc đồ của phụ nữ.
Kyle nhướng mày và gấp bộ váy một cách đàng hoàng. Anh không có tâm trạng ngồi yên, khi anh thậm chí còn nghe nói rằng đó là bạn đồng hành.
'Ta phải tìm ra.'
Ngay cả khi đó là điều vô lý, anh vẫn muốn tìm lại người đàn ông đó.
(Yêu từ cái nhìn đầu tiên là đây)
Note:
(1) Một loại rượu gạo phổ biến của Hàn Quốc, được sử dụng trong nhiều lễ hội
(2) Cảnh thiếu nữ cấp 3 vén váy chạy, miệng gặm bánh mì thường thấy trong anime và truyện học đường:3
Here, có ảnh luôn
(3) Cảm giác quen thuộc, như đã làm một việc gì đó trước đây
Mọi nơi đều rất ồn ào. Sáng sớm thức dậy, tôi ngồi trên đống mùn cưa với bộ lông lởm chởm.
Tôi cảm thấy muốn ngủ nữa, nhưng tôi còn rất nhiều việc phải làm. Trước hết, để tăng thời gian 'Biến hoá' dù chỉ một chút, số lượng kì diệu phải được tăng lên.
Tôi không biết làm thế nào để lấp đầy những con số còn lại, nhưng ít nhất tôi biết rằng tôi không thể lấp đầy chúng trong cái góc chết tiệt này của ngôi nhà, nơi lũ sâu và dế đang hoành hành.
Được rồi. Đi thôi.
Sẽ rất tuyệt nếu ra ngoài và cảm nhận bầu không khí của lâu đài, xem điều gì xảy ra trong (Trái tim mùa đông) vào thời điểm này, và nếu có thể, hãy quẩy tung các diễn biến một chút để nâng cao giá trị kỳ diệu.
Cơ hội chỉ có 30 phút mỗi ngày. Nên sử dụng hợp lý.....
[Tôi có nên sử dụng 'Biến hoá' luôn không? (◕ヮ◕)]
'Không!'
Không! Không phải bây giờ! Tôi không có quần áo!
Nhưng không có thời gian nào tốt hơn để đi ra ngoài hơn là ngay bây giờ. Chỉ mới 10 phút kể từ khi Kyle rời đi để kiểm tra tiến trình chuẩn bị lễ hội. Ngay cả khi chỉ nhìn quanh lâu đài cũng phải mất mất cả tiếng đồng hồ.
Vì vậy, giá như tôi có thể mặc thứ gì đó khác ngoài cái áo sơ mi mà các pháp sư đã lấy đi...
'Ah! Đúng rồi!'
Sau đó, một ý nghĩ kỳ lạ hiện lên trong tâm trí của tôi.
Nơi mà cuộc trò chuyện giữa Sen và những người giúp việc khác ngày hôm qua diễn ra. Rõ ràng, đồ giặt chất đống như núi. Điều đó có nghĩa là sẽ có quần áo mặc của người hầu!
Chỉ cần lấy một bộ quần áo ra khỏi đó. Thật ngại khi phải lấy đồ của ai đó, nhưng còn hơn là không có quần áo để mặc.
Biết đâu, tôi lại kiếm được một bộ đồ sạch của quản gia. Có thể nó sẽ hợp với khuôn mặt Hàn Quốc này.
Tôi có một trí tưởng tượng thú vị theo cách riêng của mình, và 'lưu' nó lại vào một góc kí ức để lúc khác lôi ra.
[Chúc may mắn! (งᗒᗨᗕ)ง]
Tuy nhiên, một vấn đề khác nảy sinh.
"Thật sự, cuộc sống này...
Ban đầu, cuộc sống là thứ bạn mà phải sống thì mới biết được, nhưng nếu nó cứ định phát triển theo hướng thế này, tôi nghĩ bạn nên xem spoiler trước để chuẩn bị cho mấy tình huống oái ăm sẽ đập vào mặt.
Tôi ngồi khoanh chân trên bậc đá trong góc và chống khuỷu tay lên đầu gối. Và với vẻ mặt ảm đạm vô cùnh, tôi mặc... Tôi ngây người nhìn bộ đồ hầu gái.
Lẽ ra phải đoán được khi thấy những người tập trung trong phòng giặt hôm qua đều là hầu gái.
Không có thứ gọi là đồng phục quản gia như tưởng tượng. Không áo sơ mi, vest, quần, giày....
Thứ duy nhất là chiếc váy đen dài đến mắt cá chân, chiếc tạp dề trắng đơn giản, và hiện tại, đó là trang phục duy nhất tôi có thể chọn.
Tôi vò đầu và hét lên trong im lặng. Sao tôi có thể chạy xung quanh với bộ dạng như thế này chứ! Đó là trang phục hầu gái! Thằng này là trai thẳng!
"Thế này thì khác quái gì ở trần chứ!?"
[Cậu có muốn hủy bỏ 'Biến hóa' không?]
Không không! Ý tôi không phải thế! Giờ nghĩ lại thấy cũng không tệ. Oh, bộ váy này rất dễ thương. Ấm áp, năng động và... đệt con mẹ nó.
"Thật khó để sống mà...
Vì tôi ăn mặc như thế này, tốt nhất là không nên để những người giúp việc chú ý. Không, tốt nhất là đừng để người khác nhìn thấy. Có thứ gọi là kỹ năng tàng hình không? Thật là điên mất.
Dù sao thì tôi cũng nên đi thôi. Chỉ có 30 phút mỗi ngày. Thời gian là vàng bạc. Tôi bật dậy và đi xuống cầu thang.
"Tôi hy vọng bữa tiệc sẽ sớm được tổ chức."
"Lần này Điện hạ sẽ mặc bộ cánh nào nhỉ......."
"Cậu có nghĩ rằng có nhiều người đến hơn năm ngoái không?"
Tôi đã khéo léo hòa nhập với những người hầu và lắng tai nghe những lời bà tám thường ngày.
Lễ hội miền Bắc là lễ hội diễn ra trong một tuần bắt đầu từ đêm dài nhất trong năm, mỗi năm tổ chức một lần. Không ngoa khi nói rằng đây là sự kiện hoành tráng nhất được tổ chức tại điền Lãnh địa Công tước Blake.
Lâu đài Blake buồn tẻ và lạnh lẽo sớm trở nên sống động, và mọi người lấy ra rất nhiều thực phẩm trữ trong kho chứa. Các thương gia cũng chở theo những toa xe chất đầy hàng hóa.
'Thật sôi động.'
Lễ hội cuối cùng trong ký ức của tôi là uống rượu makgeolli (1) tại một lễ hội ở trường đại học, và say xỉn cả ngày hôm sau.
Ngay sau đó, thông tin hữu ích đến tai tôi.
"Mong năm nay sẽ suôn sẻ.....
"Ý tôi là, sao phải lo lắng như vậy? Năm ngoái, lũ quý tộc từ Hoàng gia liên tục đến phá đám, nhưng năm nay, chính là Hoàng tử tự mình đến phải không?"
"Tin chuẩn không chị?"
'Hoàng tử tới sao? Đến vùng Bắc này?'
Tôi lặng lẽ căng tai ra và đi theo. Tất nhiên, tôi không quên di chuyển cây chổi trong khi giả vờ quét sàn.
Họ bước vào phòng tiệc với đồ đạc trên lưng, và ngay sau đó bắt đầu trang trí vũ trường trung tâm bằng hoa và sắp xếp.
"Vậy đấy. Khi vùng vẫn còn là một nơi hoang tàn, mọi người đã yêu cầu sự trợ giúp, nhưng họ không quan tâm.
"Kể từ khi Lãnh chúa Kyle đến, tình hình với Blake đã được cải thiện rõ rệt, phải không? Ví dụ như là tổ chức tiệc mỗi năm này. Nhưng Hoàng tử có vẻ không hài lòng lắm. Xung đột giữa hai anh em, chẳng phải đã là một câu chuyện nổi tiếng rồi sao?"
"Như là 'Ta phái ngươi đến chỗ chết, nhưng ngươi không chịu chết', cho nên như vậy. Chậc chậc."
"Có vẻ như Hoàng tử Belial sẽ đến. Vì ngài ấy là con trai của Serena tiền nhiệm, nên ngài có mối quan hệ tồi tệ nhất với Kyle Điện hạ. Cũng không có sự khác biệt về tuổi tác mấy nữa..."
Ồ. Phải rồi.
'Với những người chuẩn bị phòng tiệc, họ chỉ biết những mặt ngoài của sự thật, phải không?'
Tôi lẻn vào giữa hai người đang mải suy nghĩ về việc phải làm gì với chiếc đèn chùm cũ, cố gắng nghe lỏm thêm một vài từ nữa..
"Oa! Ai vậy!"
Đúng lúc đó, người giúp việc đang phàn nàn rằng cái móc đèn chùm quá mòn và lỏng lẻo, quay lại. Rồi ánh mắt ta chạm nhau.
Ooh, thanh quản tốt quá. Nhờ đó, tôi giật mình và bật dậy khỏi chỗ ngồi.
"Chờ một chút. Tôi chưa từng thấy khuôn mặt ấy trước đây...
Chết rồi.
"Biến hóa" sẽ biến tôi về hình dáng ban đầu của mình. Tôi nghĩ rằng tôi đã mang dữ liệu kiếp trước của mình vào thế giới này, nhưng tôi không thể cậy thêm bất cứ thông tin nào về điều đó từ con ngao-hệ thống kia, nhưng dù sao đi nữa, Bae Soo-hyun là người chuẩn Hàn Quốc 100%.
Nói cách khác, là một khuôn mặt không ăn nhập với thế giới quan này.
Tôi cầm cây chổi quay lại. Một cách tự nhiên nhất có thể. Một cách tự nhiên....
"Này cô."
Mỗi khi tôi di chuyển một khớp, dường như sẽ có tiếng vang lên.
Chà, tôi không giỏi diễn xuất chút nào. Khi tôi tham dự hội chợ trường học, tôi luôn đóng vai gỗ hoặc đá. Tất nhiên, đó không phải là vai tôi muốn, nhưng vì lý do nào đó, mọi người đã để nó cho tôi.
Người đàn ông đang nhìn tôi với vẻ nghi ngờ đưa tay về phía tôi. Và ngay trước khi chạm được vào vai tôi, tôi bật nhanh ra khỏi ghế.
Không cần biết diễn hay gì nữa hết. Nếu bị bắt ở đây, tương lai tôi sẽ còn tối hơn cả tiền đồ chị Dậu mất.
'Này! hệ thống! Còn bao nhiêu phút nữa?'
['Biến hóa' sẽ bị hủy sau 7 phút.]
Còn chưa đầy 10 phút nữa.
Nếu cần, tôi có thể trốn thoát bằng cách vô hiệu hóa kỹ năng.
"Người đó không phải là đàn ông sao?"
Không trách được. Chỉ cần nhìn vai và chiều cao cũng có thể đoán ra.
'Chết tiệt.'
Tôi chỉ có đồ hầu gái để mặc, tôi còn có thể làm gì nữa? Về mặt nào đó, tôi cũng là nạn nhân mà.
"Mấy ngày trước, có người trốn trong phòng làm việc của Lãnh chúa và trộm áo của ngài ấy...
"Này, có lẽ gã đó........
"Ở kia! Tóc nâu! Đứng lại đó!"
Oh, tôi không nghe thấy. Tôi không nghe thấy gì hết.
Tôi bắt đầu đi bộ, gần như là chạy. Lòng bàn chân tôi lạnh đến mức không có cảm giác, nhưng tôi không thể làm gì được. Có tất trong phòng giặt, nhưng không có giày.
'Tôi sắp chết vì xấu hổ mất. Tôi phải rửa tay và chân ngay khi trở về."
Lần này sau khi rửa, thay vì để yên, tôi nên lật ngược bát nước lại. Sau đó có thể thay nước mới.
Tôi rời khỏi phòng tiệc, đi lên tầng và trốn vào hành lang bên trái. Cái chổi đã sớm bị quẳng đi khi leo cầu thang.
'Tôi nên tập thể dục nhiều hơn.'
Sức mạnh thể chất của người giúp việc quả là không nên xem thường. Lý do duy nhất tôi có thể vượt qua họ là vì tôi đã chạy 1000 vòng trên máy chạy bộ.
Thịch.
"Ah."
Ngay khi tôi rẽ tại hành lang, tôi đụng phải một người. Hôm nay quả là một ngày 'may mắn' mà.
"Xin lỗi......"
Rõ ràng là tốc độ tôi nhanh hơn, nhưng tôi lại loạng choạng và bị bật ngược ra sau. Người kia thậm chí còn không di chuyển như thể đó là một bức tường. Đây không phải mấy câu đùa nhạt nhẽo về vai đâu.
"Ngươi ổn không?"
Giọng hắn trầm và nghiêm túc. Và bằng cách nào đó nó rất quen thuộc.
Vâng, tôi đã quen với thứ 'tai hại' đó"
[Kyle Jane Meinhardt. Đại công tước Blake.]
Đừng nhắc. Ta biết. Được rồi, không được hoảng.
Tôi lặng lẽ quay lại.
Vẫn còn chưa đến 7 phút. Hủy bỏ kỹ năng ở đây sẽ một rất kỳ lạ. Chúc may mắn ư? Ngươi đã nói thế vừa nãy. Thực sự là may mắn à? Hay đen như chó?
[(◑▽◑);;;]
'Chết tiệt'
Khi tôi bỏ chạy một cách khó xử, Kyle bắt đầu đuổi theo tôi.
Những đôi ủng nặng nề nện xuống sàn và âm thanh những bước chân đang tiến gần vang vọng. Đây là phim kinh dị à. Tôi vẫn chạy và hắn chỉ đi bộ, nhưng khoảng cách được rút ngắn ngay lập tức.
"Này."
Tôi không biết gì hết. Tôi không là chú chuột hamster đã trốn ra khỏi lồng của ngài. Tôi nghĩ đến đó và nhìn lại, bóng của hắn đã đổ xuống chân tôi.
.....đáng sợ.'
Thực sự đáng sợ quá. Cái danh Đại Công tước phương Bắc không chỉ để trưng mà.
Bây giờ tôi bắt đầu chạy với hết sức mình. Phần gấu váy dài đến mắt cá chân khiến tôi không thoải mái nên tôi vén nó lên.
Cái tình huống gì đây. Tôi thậm chí còn không mang giày, đây là loại thiếu nữ cấp ba nào vậy?(2)
"Đứng lại."
'Điên hay sao mà lại đứng lại?'
Tôi thở hổn hển và vắt hết sức lực để bỏ chạy. Khi tôi không dừng lại, Kyle bắt đầu chạy theo với tốc độ nhanh, như thể cảm thấy khó chịu.
Anh bạn à, sao phải sải bước dài như thế? Do chiều cao sao? Ngài có cần làm cho người khác đau khổ vậy không?
Bịch, bịch, bịch. Taktak
Tiếng chân trần chạy loạn xạ và tiếng giày gõ xuống sàn vang lên không đều. Gót chân tôi bị hành hạ trên sàn nhà lạnh cứng, lòng tôi trào dâng một nỗi buồn khôn xiết.
Này. Đừng theo tôi nữa! Đến lúc bỏ cuộc rồi đấy.
Hôm nay tôi đã đặt vị trí 'lưu' ở chỗ ổn định rồi. Tôi có thể quay lại ngay lồng hamster...
Đột nhiên, Kyle đã đuổi đến ngay sau tôi. Với tốc độ này, tôi sẽ bị bắt trước khi một phút trôi qua.
Tôi đã chạy một mạch đến đây với suy nghĩ sẽ thoát khỏi hắn, nhưng bây giờ tôi không thể làm gì được. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi xuống cầu thang và rẽ vào góc để trở lại.
Chạy hết hành lang, tôi quay ngoắt người về phía cầu thang. Và sau đó tôi hướng xuống...
"Uh, hả......?"
Cơ thể nghiêng về phía trước. Một bàn tay to lớn kéo cánh tay tôi và cảm giác tầm nhìn của tôi đang rung chuyển.
Tôi quay lại và mở to mắt nhìn Kyle. Trái tim tôi đã rơi xuống cầu thang và lăn lộn, may mắn thay cơ thể tôi được giữ trong tay anh.
"Ngươi là ai?"
Tôi không thể trả lời câu hỏi đó bởi vì tôi không thể.
['Biến hóa' sẽ bị hủy sau 10 giây.]
'Dù sao cũng đến lúc rồi.'
Không có cái gọi là may mắn thực sự.
Tôi được giữ trong tay Kyle, nhưng tôi vẫn cười mà không hề duỗi thẳng cơ thể nghiêng ngả của mình. Tôi không định tạo ấn tượng tốt, nó giống như một giọng châm biếm hơn.
Tôi là ai à?
"Bạn đồng hành-."
Lúc đó, ánh sáng trắng tỏa ra từ cơ thể tôi như thể 10 giây đã trôi qua. Kyle cau mày trước ánh sáng làm chói mắt anh như bom sáng.
Và tôi, chìm trong ánh sáng ấy.
- Jijik. (-hamster của ngài.)
trở lại thành chuột.
Tôi ôm đầu nhìn lớp mùn cưa, lớp kính trong suốt và văn phòng yên tĩnh quen thuộc.
Này! Tôi còn chưa nói xong mà! Hắn sẽ nghĩ gì khi nghe tôi nói rằng tôi là bạn đồng hành của hắn?
Tôi gào lên trong tức giận và lăn xuống sàn. Sau khi làm một tên trộm quần áo và một người đàn ông ăn mặc hở hang, giờ đây tôi đã thăng hạng thành một kẻ biến thái, người đã thú nhận với Đại Công tước chưa kết hôn là bạn đồng hành của mình.
- Jjik! (Ah!)
Tôi thà là một con chuột hamster còn hơn. Huh. được rồi. Không phải cuộc sống này cũng tốt sao? Suy nghĩ đó biến mất sau khi tôi thấy lũ sâu gạo trong bát ăn.
Ánh sáng mờ dần, Kyle từ từ mở rồi nhắm mắt lại. Tầm nhìn của anh vẫn còn mờ, có lẽ vì anh bị ánh sáng chiếu thẳng vào, nhưng may mắn là anh không gặp quá nhiều khó khăn trong việc xác định vật thể.
Vấn đề là đống quần áo trong tay anh ta. Kyle nhớ lại người vừa mới ở đây.
Một khuôn mặt kỳ lạ mà anh chưa từng thấy với mái tóc rối màu nâu mượt mà. Và đối với một người đàn ông, người đó nhẹ đến mức có thể nâng lên bằng một tay.
Tất cả biến mất ngay lập tức, và những gì còn lại là bộ đồng phục hầu gái mà anh ta đang mặc.
"Ngươi có phải ma pháp sư không?"
Nhưng anh ta không nói về bất cứ mệnh lệnh nào. Thay vào đó, từ cuối cùng anh thốt ra ngay trước khi biến mất là từ kỳ lạ 'bạn đồng hành'.
Hơn bất cứ điều gì, đây chắc chắn là lần đầu tiên anh nhìn thấy người này, nhưng anh đã có cảm giác deja vu(3). Mặc dù anh nhớ đã từng gặp ai có sở thích mặc đồ của phụ nữ.
Kyle nhướng mày và gấp bộ váy một cách đàng hoàng. Anh không có tâm trạng ngồi yên, khi anh thậm chí còn nghe nói rằng đó là bạn đồng hành.
'Ta phải tìm ra.'
Ngay cả khi đó là điều vô lý, anh vẫn muốn tìm lại người đàn ông đó.
(Yêu từ cái nhìn đầu tiên là đây)
Note:
(1) Một loại rượu gạo phổ biến của Hàn Quốc, được sử dụng trong nhiều lễ hội
(2) Cảnh thiếu nữ cấp 3 vén váy chạy, miệng gặm bánh mì thường thấy trong anime và truyện học đường:3
Here, có ảnh luôn
(3) Cảm giác quen thuộc, như đã làm một việc gì đó trước đây
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất