Hamster Của Đại Công Tước Phương Bắc
Chương 16: Nổi giận với con chuột đang cười (2)
Xung quanh thật ồn ào. Đi theo tiếng nhạc, tôi cảm thấy hàng chục cặp mắt đang nhìn mình.
Bị để ý thế này rất không thoải mái, cảm giác thật khó để diễn tả bằng lời. Nói sao nhỉ....Thôi. Nói ra còn không thoải mái hơn nữa, nên tôi quyết định mặc kệ họ.
Người lính canh liếc nhìn tôi như một kẻ lập dị, vì vậy tôi đưa tấm thiệp mời ra để họ có thể nhìn thấy mặt sau của nó.
Belial Serena Meinhardt.
Tôi là người đến theo lời mời của hoàng tử. Vì vậy, đừng làm to chuyện và nhanh chóng cho chúng tôi vào bên trong đi.
"Chờ ở đây một chút."
"Tôi có thiếp mời, nhưng anh vẫn muốn tôi chờ đợi?"
Sen đang xoa gáy, bực bội hỏi, hình như cô đang cảm thấy khó chịu với kiểu tóc đuôi gà của mình.
"Nghe nói cô trực tiếp nhận được từ Hoàng tử?"
Các lính canh đáp lại thẳng thừng, có vẻ họ và Sen biết nhau.
"Nếu một người hầu gái và một tên không rõ lai lịch đến mang theo thiệp mời, cô có tin không? Lỡ như nó bị đánh cắp, bữa tiệc sẽ bị phá hủy, vậy tôi phải xử lý như thế nào đây?"
"Có thể sao? Anh có thể kiểm tra, nhưng nếu đây là sự thật, anh định sẽ thế nào?"
"Vâng, vâng. Tôi sẽ chịu trách nhiệm...wah, Hoàng tử!
Người bảo vệ đang nói liền vội vàng cúi đầu.
Khi tôi quay lại, Belial, trong bộ quần áo sang trọng, đang khoanh tay nhìn tôi. Tôi nghe nói rằng ngay cả một con hổ cũng sẽ hoảng sợ đến bỏ chạy khi nghe thấy giọng nói đó. Nếu là tôi, còn lâu tôi mới làm được, nên đúng là tôi không thích hợp làm quý tộc mà.
Đôi mắt xanh lục của Belial nheo lại khi anh ấy nhìn đi nhìn lại giữa tôi và Sen.
"Vừa vặn. Hai người có thích quần áo ta chuẩn bị không?"
"Có, thưa Điện hạ."
Tôi thành thật trả lời.
"Vừa vặn đến mức khó xử." Sao anh có thể đánh giá được chính xác như vậy chỉ qua bề ngoài chứ? Thường mấy tên biến thái mới làm được.
"Ta có thị lực tốt. Đúng rồi, ngươi còn không mau vào đi?"
Thấy vậy, các lính canh không còn lý do gì để ngăn cản chúng tôi nữa. Tốt nhất là không nên làm bất cứ điều gì để bị cuốn vào.
Họ tránh ra với vẻ ngượng ngùng. Khi này tôi và Sen mới bước vào sảnh tiệc. Người phía sau có thể sẽ không có lời mời, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn nên ngăn cản họ. Đó là điều nên làm để tránh rắc rối
"...Oa."
Thành thật mà nói, phòng tiệc rất tuyệt. Đến mức tôi tự hỏi phải chăng toàn bộ số tiền của phương Bắc đã dồn hết vào nơi này.
Ngay cả trần và tường màu xám, bình thường mang cảm giác hoang vắng, đều được thắp sáng lộng lẫy. Bên dưới là đám đông qua lại, bàn nào bàn nấy đồ ăn thức uống cũng đầy ắp.
'Dù gì thì đây là một thứ xa xỉ chỉ đến mỗi năm một lần, phải không?'
Chà, tôi nghe nói rằng có những người đến từ thủ đô. Xem xét số tiền họ sẽ chi tiêu trong lễ hội, giống như một khoản đầu tư táo bạo hơn là sự hoang phí.
Tôi nhìn quanh, mân mê chiếc cổ áo cứng ngắc khó chịu.
'Một giờ. Tôi có thể làm được trong một giờ được không?'
So với trước đây thì thời gian đã thoải mái hơn, nhưng không có nghĩa là tôi được tận hưởng sự thoải mái ấy.
Nếu hông may mắn, chiếc đèn chùm có thể rơi ngay khi tôi rời khỏi sảnh tiệc. Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà tội nghiệp.
[Một sự kiện bất ngờ dành cho cậu! (٩( ᐛ)ᕗ)]
Wow, hết hồn.
Tôi choáng váng và lùi lại. Ai mà không ngạc nhiên khi nhìn thấy thứ gì đó màu xanh lơ lửng trong tầm nhìn của mình. Gõ cửa trước khi vào đi chứ
!
[˚‧º(; ´∩'̣̣̥ ;)º:]
Được rồi, hệ thống không thể gõ cửa.
'Sự kiện bất ngờ là gì?'
[Kỷ niệm cán mốc 10%! Từ bây giờ, 'Cửa hàng hạt' đã có thể truy cập! (※Tuy nhiên, tất cả các mặt hàng chỉ có giá trị sử dụng trong một lần.※)]
Cửa hàng hạt là cái quái gì? Bán hạt?
Sao phải vậy? Đống óc chó được cho tôi thậm chí còn không ăn, nên đã nhét chúng dưới lớp mùn cưa kia kìa.'
[Tôi hiển thị sản phẩm nhé?]
Xem giải thích có thay đổi được gì không?
Tôi nhìn quanh và khẽ gật đầu. Sen dường như đang nói chuyện với Belial về điều gì đó, còn Kyle có vẻ đang trong thời gian rảnh vì hắn đang ngồi ở ghế cao.
Tôi đi đến bàn đầy thức ăn và bắt đầu ăn những gì trông ngon miệng.
Ngay sau đó, các vật phẩm từ 'Cửa hàng hạt' xuất hiện trong cửa sổ hệ thống.
[Bánh hồ đào lơ lửng | Tiêu hao 4% giá trị thần kỳ | Cho phép bạn bay trong 10 phút.]
[Bánh hồ trăn tắc kè hoa | Tiêu hao 3% giá trị thần kỳ | Cho phép bạn ẩn sự hiện diện của mình trong 30 phút.]
[Manju(1) giải độc| Tiêu hao 2% giá trị thần kỳ | Trung hòa tất cả các loại chất độc. Nó cũng có thể chữa buồn nôn!]
'Không, đợi đã.'
Không dùng tiền, mà bằng giá trị kì diệu. Không phải quá đắt sao?
Giống như phải mua bằng sự sống của tôi vậy.
Có một dãy các đồ vật khác ở dưới, nhưng hầu hết chỉ có những thứ khá vô dụng vào lúc này.
Nếu sau này tôi thực sự cần đến, thì tôi sẽ xem xét sau.... Bây giờ chỉ có 11% thôi.
'Hm?'
Lúc đó, có một món đồ lọt vào mắt tôi.
[Bánh quả thông kéo dài| Tiêu hao 1% giá trị thần kỳ | Kéo dài thời gian 'Biến đổi' thêm 1 giờ]
Đó là một vật phẩm làm tăng thời gian 'Biến đổi'.
Nhân tiện, ăn mất 1% phép màu trong khi chỉ tăng được thêm một giờ? Thậm chí là một lần? Sao tôi phải lãng phí công sức và mạng sống của mình cho thứ đó chứ.
'A, tôi điên lên mất.'
Tôi chỉ có thể hy vọng rằng tôi sẽ không phải mua bất cứ thứ gì.
"Nên ăn trước đi."
Phải, tôi đã nhịn ăn cả ngày, và tôi sắp chết đói rồi. Tôi bắt đầu nhét cả núi thức ăn trên đĩa vào bụng của mình.
Dù sao đi nữa, chiếc đèn chùm được đề cập treo phía trên sàn nhảy, và bây giờ không có ai ở trong sảnh. Belial đang nói chuyện với các quý tộc khác, và Kyle... Lúc này ngài đang nhìn gì vậy?
Tôi dùng nĩa chọc vào đĩa cá và cho vào miệng. Hương vị thơm ngọt lan tỏa khắp đầu lưỡi.
'Ưm. Rất ngon.'
Vì sống trong xứ lạnh, thịt cá béo và thơm.
Tôi cũng đã thử món salad với rau củ nướng và mận khô. Kết cấu của cà chua hơi sũng nước làm tôi nghĩ nó sẽ không ngon, nhưng khi nướng lên thì cảm giác khác hẳn.
'Vì là miền Bắc nên tôi nghĩ chủ yếu là đồ mặn, nhưng ngạc nhiên thay, có rất nhiều món cay'.
Có vẻ như vậy bởi vì thịt. Thịt quái vật, trông không giống thịt bò hay thịt cừu, được chiên giòn bên ngoài và phủ nhiều nước sốt cay. Khi tôi lấy một miếng và cho vào miệng, nó tan chảy ngay cả khi tôi chưa kịp nhai.
Món này ngon hơn tôi tưởng, nên thành thật mà nói tôi có hơi tò mò không biết đó là loại thịt gì. Nhưng tôi cảm thấy như không nên biết thì hơn. Có những thứ không nên tọc mạch quá sẽ tốt hơn.
[(π(00)π)]
Đừng nói nữa, bây giờ không ăn, sau này muốn ăn cũng không được đâu.
Vì vậy, trong khi những người khác trò chuyện liên tục, tôi đã ăn một cách ngon lành. Vào khoảng thời gian cổ họng tôi nghẹn lại, tôi làm dịu bằng một ít rượu sâm panh nhẹ và lặp lại chuỗi hành động một lần nữa. Khi lượng đường thấp, tôi tráng miệng bằng một chiếc bánh phủ kem sữa. Sau đó, từ món súp, lại đi thêm một hiệp nữa.
'Tôi nên làm điều này nhiều hơn.'
Nếu khi đi ăn buffet, người khác thường mất khoảng hai tiếng để lấp đầy bụng. Ít nhất tôi đã làm vậy. Mất 30 phút, và theo tiêu chuẩn của tôi, như vậy vẫn là lâu rồi.
Khi tôi nhúng một miếng bánh mì mềm vào sốt sô cô la và đưa lên miệng, mắt Kyle chạm với tôi.
Nhìn vào đôi mắt trầm ngâm của hắn, có vẻ như hắn đang nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu chú chuột hamster của mình cũng ăn tốt như vậy. Hamster của ngài đang ăn rất tốt. Đừng lo
"Ở kia."
Gì? Sao hả? Biểu hiện của Kyle khá bất thường.
Hắn khẽ giơ tay về phía những người đang nói chuyện với mình và yêu cầu họ đợi một lúc, rồi sải bước về phía này.
Tôi nghĩ khoảng cách khá rộng, nhưng có lẽ vì cặp chân dài, hắn đã tiến lại gần ngay lập tức chỉ với một vài bước di chuyển.
"Tôi?"
Gáy tôi lạnh đi ngay lập tức, như thể cảm nhận được sát khí theo bản năng.... không đời nào.
"Chúng ta đã gặp nhau trước đây chưa?"
Tất nhiên là rồi. Có phải vì tôi không mặc đồng phục hầu gái không? Tôi đảo mắt đi và trả lời khô khan.
"Tôi chưa."
Đừng nhớ lại mà
"Nghĩ cho kĩ."
"Vâng."
Sau đó, đôi mắt đỏ của Kyle lóe lên một cách nguy hiểm.
'Ah, tôi không thể lừa hắn được mà.'
Có một vài người ở đây, vì vậy chúng ta hãy chuyển sang những nơi yên tĩnh khác, được không? Không có chuyện như bắt một kẻ biến thái ở đây và biến thế giới thành một nơi tốt đẹp hơn.
Không, và tôi thậm chí không phải là một kẻ biến thái ngay từ đầu. Tôi cũng là nạn nhân mà.
"Tên bán...
Không không! KHÔNG!
Tôi vội đưa tay bịt miệng hắn lại. Dừng! Ngài thích hoạt động chân tay hơn mà đúng không? Thà ngài đánh tôi đi còn hơn!
Kyle nhìn xuống tôi. Tôi có thể nhìn ra ánh mắt đó có ý gì. Nhìn này, chúng ta đã gặp nhau, được chưa.
Đứa trẻ thông minh. Tự đào một cái bẫy cho bản thân như thế này sao?
"Đồ ăn miền Bắc rất ngon."
Tôi rùng mình trịch thượng hết mức có thể và lùi lại.
"Vậy nên, tôi sẽ ăn một đĩa khác.."
Nhưng Kyle đã nắm lấy cánh tay tôi như thể hắn thậm chí còn không nghe thấy những điều đó. Bàn tay to lớn ấy chỉ cần siết chặt cánh tay tôi, và toi không thể cử động, wow, mạnh thật. Có vẻ như cái danh Đại công tước phương Bắc không dành cho tất cả mọi người.
Vẫn không được. Tôi không còn lời bào chữa, vì vậy tôi rất xấu hổ. Tôi nhất thời nghịch dại. Như đã nói trước đây, tôi là người bạn đồng hành hamster của ngài. Đáng lẽ tôi phải chạy đi ngay, nhưng không làm vậy. Tôi bị điên rồi.
"Tôi thật sự không nhớ...
Trong trường hợp này, giả ngu là tốt nhất. Được rồi. Không biết. Không biết gì hết.
Khi tôi đang cố gắng trốn khỏi hắn dù chỉ một chút.
"Khách của tôi đang gặp rắc rối."
Belial đang nhìn tôi trong khi nắm lấy cổ tay của Kyle. Một nụ cười đắc thắng xuất hiện trên gương mặt được trang điểm kỹ càng của anh.
Kyle nhìn anh một cách thiếu tôn trọng. Có vẻ như hắn ta có muốn đánh Belial ngay tại đây, nhưng thay vào đó, hắn từ từ thả tôi ra.
Thật may mắn. Nếu bây giờ tôi là một con hamster, Belial có thể đã gãy cổ tay.
"Cậu nói khách?"
"Vâng, Đại Công tước. Cậu ấy là một người quý giá đối với tôi."
Khi tôi lẻn ra sau Belial, Sen nhanh chóng tiến đến và đưa cho tôi một bông hoa trắng và một bông hoa đỏ. Có lẽ vì là loài hoa đã trưởng thành trong vùng đất phương Bắc lạnh giá nên cánh hoa cứng hơn các loài hoa khác. Nhìn giống như một bông sơn trà.
"Sắp đến lễ tặng hoa rồi."
Sen khẽ thì thầm.
"Sau nghi lễ, buổi khiêu vũ chính sẽ theo sau. Cậu đã bao giờ tham gia vào sự kiện này chưa?"
"Chưa."
"Ý nghĩa của hoa màu trắng là 'sự tôn trọng' và ý nghĩa của hoa màu đỏ là 'thân ái'. Thông thường, hoa màu trắng thường được tặng cho Kyle Điện hạ, còn hoa màu đỏ được dùng để tỏ tình hoặc mời khiêu vũ."
Tôi gật đầu khi nghe Sen giải thích. Một cái giỏ lớn đã được đặt ở nơi Kyle đang ngồi.
Người dân của lãnh địa Blake thường sẽ tặng Kyle hoa màu trắng. Không chỉ vậy, mà ngay cả đối với một quý tộc được mời, việc thể hiện sự tôn trọng với hắn ta với tư cách là người tổ chức bữa tiệc và chủ nhân của vùng đất này có thể được coi là lịch sự hoặc lẽ thường.
'Do đó... ý tôi là, tôi nên tặng bông hoa này cho Belial chứ không phải Kyle.'
Tôi có thể cảm thấy Kyle đang nhìn chằm chằm vào tôi qua vai Belial. Tại sao ngài tỏ vẻ như vậy?
"Vậy thì từ giờ, lễ tặng hoa sẽ bắt đầu!"
Với tuyên bố đó, tôi có thể cảm thấy hai cặp mắt đang nhìn tôi.
..Ah.
Tôi đoán tôi tiêu rồi.
Note:
(1) Màn thầu ngọt của Nhật
Bị để ý thế này rất không thoải mái, cảm giác thật khó để diễn tả bằng lời. Nói sao nhỉ....Thôi. Nói ra còn không thoải mái hơn nữa, nên tôi quyết định mặc kệ họ.
Người lính canh liếc nhìn tôi như một kẻ lập dị, vì vậy tôi đưa tấm thiệp mời ra để họ có thể nhìn thấy mặt sau của nó.
Belial Serena Meinhardt.
Tôi là người đến theo lời mời của hoàng tử. Vì vậy, đừng làm to chuyện và nhanh chóng cho chúng tôi vào bên trong đi.
"Chờ ở đây một chút."
"Tôi có thiếp mời, nhưng anh vẫn muốn tôi chờ đợi?"
Sen đang xoa gáy, bực bội hỏi, hình như cô đang cảm thấy khó chịu với kiểu tóc đuôi gà của mình.
"Nghe nói cô trực tiếp nhận được từ Hoàng tử?"
Các lính canh đáp lại thẳng thừng, có vẻ họ và Sen biết nhau.
"Nếu một người hầu gái và một tên không rõ lai lịch đến mang theo thiệp mời, cô có tin không? Lỡ như nó bị đánh cắp, bữa tiệc sẽ bị phá hủy, vậy tôi phải xử lý như thế nào đây?"
"Có thể sao? Anh có thể kiểm tra, nhưng nếu đây là sự thật, anh định sẽ thế nào?"
"Vâng, vâng. Tôi sẽ chịu trách nhiệm...wah, Hoàng tử!
Người bảo vệ đang nói liền vội vàng cúi đầu.
Khi tôi quay lại, Belial, trong bộ quần áo sang trọng, đang khoanh tay nhìn tôi. Tôi nghe nói rằng ngay cả một con hổ cũng sẽ hoảng sợ đến bỏ chạy khi nghe thấy giọng nói đó. Nếu là tôi, còn lâu tôi mới làm được, nên đúng là tôi không thích hợp làm quý tộc mà.
Đôi mắt xanh lục của Belial nheo lại khi anh ấy nhìn đi nhìn lại giữa tôi và Sen.
"Vừa vặn. Hai người có thích quần áo ta chuẩn bị không?"
"Có, thưa Điện hạ."
Tôi thành thật trả lời.
"Vừa vặn đến mức khó xử." Sao anh có thể đánh giá được chính xác như vậy chỉ qua bề ngoài chứ? Thường mấy tên biến thái mới làm được.
"Ta có thị lực tốt. Đúng rồi, ngươi còn không mau vào đi?"
Thấy vậy, các lính canh không còn lý do gì để ngăn cản chúng tôi nữa. Tốt nhất là không nên làm bất cứ điều gì để bị cuốn vào.
Họ tránh ra với vẻ ngượng ngùng. Khi này tôi và Sen mới bước vào sảnh tiệc. Người phía sau có thể sẽ không có lời mời, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn nên ngăn cản họ. Đó là điều nên làm để tránh rắc rối
"...Oa."
Thành thật mà nói, phòng tiệc rất tuyệt. Đến mức tôi tự hỏi phải chăng toàn bộ số tiền của phương Bắc đã dồn hết vào nơi này.
Ngay cả trần và tường màu xám, bình thường mang cảm giác hoang vắng, đều được thắp sáng lộng lẫy. Bên dưới là đám đông qua lại, bàn nào bàn nấy đồ ăn thức uống cũng đầy ắp.
'Dù gì thì đây là một thứ xa xỉ chỉ đến mỗi năm một lần, phải không?'
Chà, tôi nghe nói rằng có những người đến từ thủ đô. Xem xét số tiền họ sẽ chi tiêu trong lễ hội, giống như một khoản đầu tư táo bạo hơn là sự hoang phí.
Tôi nhìn quanh, mân mê chiếc cổ áo cứng ngắc khó chịu.
'Một giờ. Tôi có thể làm được trong một giờ được không?'
So với trước đây thì thời gian đã thoải mái hơn, nhưng không có nghĩa là tôi được tận hưởng sự thoải mái ấy.
Nếu hông may mắn, chiếc đèn chùm có thể rơi ngay khi tôi rời khỏi sảnh tiệc. Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà tội nghiệp.
[Một sự kiện bất ngờ dành cho cậu! (٩( ᐛ)ᕗ)]
Wow, hết hồn.
Tôi choáng váng và lùi lại. Ai mà không ngạc nhiên khi nhìn thấy thứ gì đó màu xanh lơ lửng trong tầm nhìn của mình. Gõ cửa trước khi vào đi chứ
!
[˚‧º(; ´∩'̣̣̥ ;)º:]
Được rồi, hệ thống không thể gõ cửa.
'Sự kiện bất ngờ là gì?'
[Kỷ niệm cán mốc 10%! Từ bây giờ, 'Cửa hàng hạt' đã có thể truy cập! (※Tuy nhiên, tất cả các mặt hàng chỉ có giá trị sử dụng trong một lần.※)]
Cửa hàng hạt là cái quái gì? Bán hạt?
Sao phải vậy? Đống óc chó được cho tôi thậm chí còn không ăn, nên đã nhét chúng dưới lớp mùn cưa kia kìa.'
[Tôi hiển thị sản phẩm nhé?]
Xem giải thích có thay đổi được gì không?
Tôi nhìn quanh và khẽ gật đầu. Sen dường như đang nói chuyện với Belial về điều gì đó, còn Kyle có vẻ đang trong thời gian rảnh vì hắn đang ngồi ở ghế cao.
Tôi đi đến bàn đầy thức ăn và bắt đầu ăn những gì trông ngon miệng.
Ngay sau đó, các vật phẩm từ 'Cửa hàng hạt' xuất hiện trong cửa sổ hệ thống.
[Bánh hồ đào lơ lửng | Tiêu hao 4% giá trị thần kỳ | Cho phép bạn bay trong 10 phút.]
[Bánh hồ trăn tắc kè hoa | Tiêu hao 3% giá trị thần kỳ | Cho phép bạn ẩn sự hiện diện của mình trong 30 phút.]
[Manju(1) giải độc| Tiêu hao 2% giá trị thần kỳ | Trung hòa tất cả các loại chất độc. Nó cũng có thể chữa buồn nôn!]
'Không, đợi đã.'
Không dùng tiền, mà bằng giá trị kì diệu. Không phải quá đắt sao?
Giống như phải mua bằng sự sống của tôi vậy.
Có một dãy các đồ vật khác ở dưới, nhưng hầu hết chỉ có những thứ khá vô dụng vào lúc này.
Nếu sau này tôi thực sự cần đến, thì tôi sẽ xem xét sau.... Bây giờ chỉ có 11% thôi.
'Hm?'
Lúc đó, có một món đồ lọt vào mắt tôi.
[Bánh quả thông kéo dài| Tiêu hao 1% giá trị thần kỳ | Kéo dài thời gian 'Biến đổi' thêm 1 giờ]
Đó là một vật phẩm làm tăng thời gian 'Biến đổi'.
Nhân tiện, ăn mất 1% phép màu trong khi chỉ tăng được thêm một giờ? Thậm chí là một lần? Sao tôi phải lãng phí công sức và mạng sống của mình cho thứ đó chứ.
'A, tôi điên lên mất.'
Tôi chỉ có thể hy vọng rằng tôi sẽ không phải mua bất cứ thứ gì.
"Nên ăn trước đi."
Phải, tôi đã nhịn ăn cả ngày, và tôi sắp chết đói rồi. Tôi bắt đầu nhét cả núi thức ăn trên đĩa vào bụng của mình.
Dù sao đi nữa, chiếc đèn chùm được đề cập treo phía trên sàn nhảy, và bây giờ không có ai ở trong sảnh. Belial đang nói chuyện với các quý tộc khác, và Kyle... Lúc này ngài đang nhìn gì vậy?
Tôi dùng nĩa chọc vào đĩa cá và cho vào miệng. Hương vị thơm ngọt lan tỏa khắp đầu lưỡi.
'Ưm. Rất ngon.'
Vì sống trong xứ lạnh, thịt cá béo và thơm.
Tôi cũng đã thử món salad với rau củ nướng và mận khô. Kết cấu của cà chua hơi sũng nước làm tôi nghĩ nó sẽ không ngon, nhưng khi nướng lên thì cảm giác khác hẳn.
'Vì là miền Bắc nên tôi nghĩ chủ yếu là đồ mặn, nhưng ngạc nhiên thay, có rất nhiều món cay'.
Có vẻ như vậy bởi vì thịt. Thịt quái vật, trông không giống thịt bò hay thịt cừu, được chiên giòn bên ngoài và phủ nhiều nước sốt cay. Khi tôi lấy một miếng và cho vào miệng, nó tan chảy ngay cả khi tôi chưa kịp nhai.
Món này ngon hơn tôi tưởng, nên thành thật mà nói tôi có hơi tò mò không biết đó là loại thịt gì. Nhưng tôi cảm thấy như không nên biết thì hơn. Có những thứ không nên tọc mạch quá sẽ tốt hơn.
[(π(00)π)]
Đừng nói nữa, bây giờ không ăn, sau này muốn ăn cũng không được đâu.
Vì vậy, trong khi những người khác trò chuyện liên tục, tôi đã ăn một cách ngon lành. Vào khoảng thời gian cổ họng tôi nghẹn lại, tôi làm dịu bằng một ít rượu sâm panh nhẹ và lặp lại chuỗi hành động một lần nữa. Khi lượng đường thấp, tôi tráng miệng bằng một chiếc bánh phủ kem sữa. Sau đó, từ món súp, lại đi thêm một hiệp nữa.
'Tôi nên làm điều này nhiều hơn.'
Nếu khi đi ăn buffet, người khác thường mất khoảng hai tiếng để lấp đầy bụng. Ít nhất tôi đã làm vậy. Mất 30 phút, và theo tiêu chuẩn của tôi, như vậy vẫn là lâu rồi.
Khi tôi nhúng một miếng bánh mì mềm vào sốt sô cô la và đưa lên miệng, mắt Kyle chạm với tôi.
Nhìn vào đôi mắt trầm ngâm của hắn, có vẻ như hắn đang nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu chú chuột hamster của mình cũng ăn tốt như vậy. Hamster của ngài đang ăn rất tốt. Đừng lo
"Ở kia."
Gì? Sao hả? Biểu hiện của Kyle khá bất thường.
Hắn khẽ giơ tay về phía những người đang nói chuyện với mình và yêu cầu họ đợi một lúc, rồi sải bước về phía này.
Tôi nghĩ khoảng cách khá rộng, nhưng có lẽ vì cặp chân dài, hắn đã tiến lại gần ngay lập tức chỉ với một vài bước di chuyển.
"Tôi?"
Gáy tôi lạnh đi ngay lập tức, như thể cảm nhận được sát khí theo bản năng.... không đời nào.
"Chúng ta đã gặp nhau trước đây chưa?"
Tất nhiên là rồi. Có phải vì tôi không mặc đồng phục hầu gái không? Tôi đảo mắt đi và trả lời khô khan.
"Tôi chưa."
Đừng nhớ lại mà
"Nghĩ cho kĩ."
"Vâng."
Sau đó, đôi mắt đỏ của Kyle lóe lên một cách nguy hiểm.
'Ah, tôi không thể lừa hắn được mà.'
Có một vài người ở đây, vì vậy chúng ta hãy chuyển sang những nơi yên tĩnh khác, được không? Không có chuyện như bắt một kẻ biến thái ở đây và biến thế giới thành một nơi tốt đẹp hơn.
Không, và tôi thậm chí không phải là một kẻ biến thái ngay từ đầu. Tôi cũng là nạn nhân mà.
"Tên bán...
Không không! KHÔNG!
Tôi vội đưa tay bịt miệng hắn lại. Dừng! Ngài thích hoạt động chân tay hơn mà đúng không? Thà ngài đánh tôi đi còn hơn!
Kyle nhìn xuống tôi. Tôi có thể nhìn ra ánh mắt đó có ý gì. Nhìn này, chúng ta đã gặp nhau, được chưa.
Đứa trẻ thông minh. Tự đào một cái bẫy cho bản thân như thế này sao?
"Đồ ăn miền Bắc rất ngon."
Tôi rùng mình trịch thượng hết mức có thể và lùi lại.
"Vậy nên, tôi sẽ ăn một đĩa khác.."
Nhưng Kyle đã nắm lấy cánh tay tôi như thể hắn thậm chí còn không nghe thấy những điều đó. Bàn tay to lớn ấy chỉ cần siết chặt cánh tay tôi, và toi không thể cử động, wow, mạnh thật. Có vẻ như cái danh Đại công tước phương Bắc không dành cho tất cả mọi người.
Vẫn không được. Tôi không còn lời bào chữa, vì vậy tôi rất xấu hổ. Tôi nhất thời nghịch dại. Như đã nói trước đây, tôi là người bạn đồng hành hamster của ngài. Đáng lẽ tôi phải chạy đi ngay, nhưng không làm vậy. Tôi bị điên rồi.
"Tôi thật sự không nhớ...
Trong trường hợp này, giả ngu là tốt nhất. Được rồi. Không biết. Không biết gì hết.
Khi tôi đang cố gắng trốn khỏi hắn dù chỉ một chút.
"Khách của tôi đang gặp rắc rối."
Belial đang nhìn tôi trong khi nắm lấy cổ tay của Kyle. Một nụ cười đắc thắng xuất hiện trên gương mặt được trang điểm kỹ càng của anh.
Kyle nhìn anh một cách thiếu tôn trọng. Có vẻ như hắn ta có muốn đánh Belial ngay tại đây, nhưng thay vào đó, hắn từ từ thả tôi ra.
Thật may mắn. Nếu bây giờ tôi là một con hamster, Belial có thể đã gãy cổ tay.
"Cậu nói khách?"
"Vâng, Đại Công tước. Cậu ấy là một người quý giá đối với tôi."
Khi tôi lẻn ra sau Belial, Sen nhanh chóng tiến đến và đưa cho tôi một bông hoa trắng và một bông hoa đỏ. Có lẽ vì là loài hoa đã trưởng thành trong vùng đất phương Bắc lạnh giá nên cánh hoa cứng hơn các loài hoa khác. Nhìn giống như một bông sơn trà.
"Sắp đến lễ tặng hoa rồi."
Sen khẽ thì thầm.
"Sau nghi lễ, buổi khiêu vũ chính sẽ theo sau. Cậu đã bao giờ tham gia vào sự kiện này chưa?"
"Chưa."
"Ý nghĩa của hoa màu trắng là 'sự tôn trọng' và ý nghĩa của hoa màu đỏ là 'thân ái'. Thông thường, hoa màu trắng thường được tặng cho Kyle Điện hạ, còn hoa màu đỏ được dùng để tỏ tình hoặc mời khiêu vũ."
Tôi gật đầu khi nghe Sen giải thích. Một cái giỏ lớn đã được đặt ở nơi Kyle đang ngồi.
Người dân của lãnh địa Blake thường sẽ tặng Kyle hoa màu trắng. Không chỉ vậy, mà ngay cả đối với một quý tộc được mời, việc thể hiện sự tôn trọng với hắn ta với tư cách là người tổ chức bữa tiệc và chủ nhân của vùng đất này có thể được coi là lịch sự hoặc lẽ thường.
'Do đó... ý tôi là, tôi nên tặng bông hoa này cho Belial chứ không phải Kyle.'
Tôi có thể cảm thấy Kyle đang nhìn chằm chằm vào tôi qua vai Belial. Tại sao ngài tỏ vẻ như vậy?
"Vậy thì từ giờ, lễ tặng hoa sẽ bắt đầu!"
Với tuyên bố đó, tôi có thể cảm thấy hai cặp mắt đang nhìn tôi.
..Ah.
Tôi đoán tôi tiêu rồi.
Note:
(1) Màn thầu ngọt của Nhật
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất