Hamster Của Đại Công Tước Phương Bắc

Chương 7: Hamster không đồ Chạy ngàn dặm (1)

Trước Sau
['Biến hoá' có thể được sử dụng một lần mỗi ngày bắt đầu từ 00:00.]

[Hiện tại, thời lượng của 'Biến hoá' là 30 phút.]

[Vị trí của 'Biến Hoá' chưa được chỉ định, vì vậy sẽ tự động lưu vào vị trí gần nhất.]

[Chúc cậu may mắn nhe!(ෆ' ꒳ ´ෆ)]

Tầm nhìn của tôi tối đi trong giây lát, nhưng nhanh chóng quay trở lại.

Tôi hơi nhức đầu, nhưng thật nhẹ nhõm khi chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn. …Vấn đề là đó là điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến là nhẹ nhõm.

Đúng như dự đoán, 'Biến hóa' là một kỹ năng biến thành người. Theo thông tin được cung cấp bởi hệ thống, có giới hạn thời gian là 30 phút và nó chỉ có thể được sử dụng một lần mỗi ngày.

Dù sao cũng không thành vấn đề.

Vấn đề thực sự là chỗ khác.

“…”

Tôi nhìn xuống cơ thể mình trong sự hoài nghi.

"Điên thật…"

Không có gì.

Tôi không mặc quần áo.

Tôi hiện đang hoàn toàn khỏa thân.

Điều này điên thật. Thực sự điên rồ. Chúa ơi, sao ngài có thể…

[๑'͡o_'͡o๑;;]

Vào lúc đó, tôi cảm thấy một sự hiện diện mà thậm chí không có thời gian để suy nghĩ về bất cứ điều gì.

Cách-

Bạn đã bao giờ cảm thấy sợ hãi khi nghe thấy cửa phòng tắm mở ra chưa? Trong 30 giây, cứng người và chôn chân một chỗ, tôi nghĩ về mọi thứ mà một con người có thể làm.

Và chỉ có một kết luận tôi đi đến.

'Chạy.'

Nếu tôi bị bắt ở đây, mọi chuyện sẽ kết thúc. Tôi không muốn chết như một tên biến thái không rõ danh tính, kẻ không chút sợ hãi xông vào phòng làm việc của đại công tước mà thậm chí không mặc đồ lót.

Tôi không chỉ là một kẻ đáng ngờ, tôi là một kẻ biến thái đáng ngờ! Tôi bất hạnh hơn cả kiếp trước. Ngoài cảm giác đau khổ, tôi còn cảm thấy nhục nhã. Tôi thà là một con chuột còn hơn.

'…Quần áo! Quần áo đâu?!'

Tôi luồn tay qua chiếc áo sơ mi đen mà tôi tìm thấy được treo trên ghế và vội vụt ra khỏi phòng làm việc. Tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc mặc quần. Và ngay từ đầu, có vẻ như kích thước áo đã quá lớn rồi.

…Nhưng thực sự, làm sao ngài có thể không cho tôi nổi một bộ quần áo chứ!

“Lính gác!”

Một lúc sau, tiếng gầm của Kyle vang lên từ bên trong phòng làm việc. Tôi chạy hết sức mình, vạt áo bay phấp phới. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi chạy nhanh như vậy.

“Ha, hah…”

Tôi hít một hơi thật sâu và ép mình sát vào tường hành lang.

Với tốc độ của mọi thứ đang diễn ra, ngươi nên để ta chuyển sinh vào một con tắc kè hoa hoặc một con báo! Bắt tôi chạy trên bánh xe hamster chết tiệt đó nhiều lần, đó có phải tất cả là để luyện tập cho khoảnh khắc này không?!

Tôi gọi cho hệ thống và trút giận, nhưng ngay sau đó lính canh đến từ hành lang đối diện. Tôi nhìn lên vừa đúng lúc để thấy Kyle rời khỏi phòng.

"Nó biến mất rồi."

Giọng hắn lạnh đến mức rợn sống lưng. Nếu bạn vô tình hỏi về cái gì đã biến mất, sẽ không có gì lạ nếu hắn ta nói 'mạng sống của ngươi' và tách đầu bạn ra khỏi cơ thể một cách gọn gàng.

Khi những người lính hoảng sợ trước luồng sát khí của hắn ta, Kyle gầm lên.

“Cashew biến mất rồi!”

…Điều đó còn quan trọng hơn một kẻ đột nhập sao?

“Nếu ngài đang nói về Cashew… thì, con chuột đó… mmph—”

"Ngài có thấy con ma thú chui ra không?”

"Không. Tuy nhiên, cửa đã mở một nửa. Ta không biết tại sao lại vậy, nhưng…”

Tôi bất giác lắng nghe giọng nói của Kyle, mặc dù tôi biết mình phải chạy trốn.



Ngay cả khi tôi chạy ra ngoài bây giờ, tôi nghĩ rằng tôi sẽ bị bắt bởi đôi tai sắc bén của hắn ta. Tốt nhất là nép sát vào tường và nín thở.

“Nó không có ở đó. Nó mất tích rôi."

“Tôi sẽ đóng tất cả các cửa ra vào cùng cửa sổ của lâu đài và tìm kiếm nó. Nó còn nhỏ nên chưa thể đi xa được đâu, thưa Điện hạ.”

“Gọi các pháp sư ra đây. Họ sẽ ở trên tầng cao nhất của tòa tháp phía Tây.

"…Xin thứ lỗi? Những vị khách ạ?"

“Tuy còn nhỏ nhưng không phải ma thú sao? Ta không biết nó có đá mana hay chưa, nhưng ta phải tìm dấu vết.”

Kyle nghiến răng và nói.

“Họ có thể nêu giá. Không, hãy nói rằng ngươi sẽ trả gấp đôi những gì họ yêu cầu.”

“H-hiểu rồi! Nhân tiện, thưa Điện hạ…”

Một hiệp sĩ đến muộn đã cởi áo khoác ngoài và đưa ra.

“Sao ngài không mặc quần áo?”

…Tôi xin lỗi. Mang cho Điện hạ một chiếc áo mới đi. Tôi sẽ phải mặc cái này. Ngay cả khi hắn sắp chết vì lạnh, tôi không thể trần truồng đi khắp nơi được.

[↓Ꮚ ꈍꈊꈍ Ꮚ↓]

Ồ, sao nào? Ngươi muốn ta ăn cắp một chiếc quần để mặc và bị bắt ngay tại chỗ? Cái gì, hửm? Sao? Đây có phải là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ai đó không mặc quần cho đẹp không?

Tôi bỏ qua hệ thống khó chịu và thận trọng chạy sang phía ngược lại những người lính.

'Đã thật tuyệt cho đến khi tôi trở thành con người...'

Khi leo cầu thang bằng chân không, lòng bàn chân lạnh đến mức tôi không cảm thấy gì. Không chỉ chân mà tay và tai tôi cũng tê cứng.

'Làm thế quái nào mà người ta sống được trong tòa lâu đài lạnh lẽo này nhỉ?'

Đây có phải là một nơi dành cho người sống không? Tôi thở ra một hơi, chui vào giữa đống dụng cụ lau chùi và đợi một lúc.

"Cửa sổ! Đóng cửa sổ trước đi!”

“Ngay cả khi con thú không có trí thông minh, nó sẽ nhảy qua cửa sổ sao?”

“Này, cậu không biết sao? Nếu có chuyện gì xảy ra với nó, tất cả chúng ta đều sẽ tan thành cát bụi như bài hát của Trịnh Công Sơn đấy.”

Được rồi. Con chuột hamster được đề cập sẽ không ném mình ra ngoài cửa sổ, nhưng cẩn thận là tốt. Cuộc sống của con người là không bao giờ biết khi nào, ở đâu hoặc điều gì sẽ xảy ra. Lấy tình hình hiện tại của tôi làm ví dụ. (Psst..!!Lol )

“Tìm sau, chỉ cần đóng cửa sổ và cửa ra vào trước! Nếu nó không thoát ra, sẽ còn cơ hội!

“Tôi sẽ mong các vị khách thông cảm.”

“Sen, cô ấy đi đâu rồi? Chỉ có chuồn là nhanh.

"Cô nghĩ rằng cô nhóc lại nghỉ ngơi trong một căn phòng trống không?”

“Haa!”

Mọi người vội vã đi qua. Thật nhẹ nhõm khi họ không chú ý đến tôi khi tôi giấu mình giữa chổi và cây lau nhà vì trường hợp khẩn cấp.

'Dù sao thì... Mình nên làm gì bây giờ?'

Tôi đã chạy ra ngoài mặc áo sơ mi, nhưng tôi không có kế hoạch.

['Biến hoá' sẽ bị vô hiệu hóa sau 20 phút.]

'Điều đó có nghĩa là tôi sẽ trở lại là một con chuột sao?'

[Cậu có thể thay đổi vị trí của 'Biến hoá' trong bán kính 10m!]

Đó có phải là vấn đề cấp thiết không? Lâu đài hoàn toàn náo động, nhưng tada, tôi thực sự rất ổn trong lâu đài trong suốt thời gian qua! Tôi không thể nhảy ra và nói vậy được. Thật đáng nghi, quá đáng nghi!

Tôi ấn vào thái dương đang đau nhói và thở dài. Lẽ ra tôi nên vui mừng vì mình đã trở thành con người như tôi mong muốn, nhưng những lo lắng trong tôi chất chồng như núi.

“Có thể nào, kiếp trước tôi là bánh quy Pretzel (1) không…”

Ngay cả khi số phận của tôi bị xoắn như cái bánh, nó quá hỗn loạn rồi.

Nhân tiện, thời gian tồn tại ở trạng thái con người quá ngắn. 30 phút. 23 giờ 30 phút còn lại được dành để lãng phí thuế của dân dưới hình dạng một con chuột.

[Thời lượng của 'Biến hoá' sẽ dài hơn khi cậu tăng giá trị phép màu!]

Cái quái gì vậy.

Khi tôi trở lại là hamster, tôi sẽ phải đi đến một nơi nào đó mà mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy. Nếu may mắn sẽ có người đến đón, còn nếu không, tôi sẽ phải tự mò đường về.

Không phải tôi thật sự muốn trở lại làm một con thú nuôi hamster, nhưng cho dù tôi có chuyển đổi qua lại giữa hamster và người với giá trị thần kỳ thấp như (điểm hoá của đứa dịch) hiện tại, thì đó cũng là một chuỗi gian khổ để sinh tồn, nên đừng thay đổi làm gì cho mệt.



Cho dù tôi biết rõ nội dung của tác phẩm gốc đến mức nào hay hệ thống đã giúp tôi bao nhiêu, thì vấn đề là gì? Nếu tôi không may bị một chiếc ủng đá vào người, đó thực sự sẽ là một chuyến viếng thăm cửa tử.

['Biến hoá' sẽ kết thúc sớm!]

Cuối cùng thì tôi cũng đã trở thành một con người, nhưng 30 phút trôi qua mà tôi không thể tận hưởng nó một cách trọn vẹn. Tiếc chết mất thôi.

Nghĩ lại thì, có sự kiện gì đó vào lễ hội phía Bắc ngay cả trong ở tác phẩm gốc. Phải chăng lúc đó nữ chính mồ côi nghèo khổ Serena sẽ gặp được nhị hoàng tử Belial sau khi xuyên không?

Và vụ tai nạn khiến mối quan hệ giữa Belial và Kyle trở nên tồi tệ hơn cả kẻ thù vào thời điểm này, đó là gì nhỉ…

—- Jjiik. (Thời gian trôi quá nhanh.)

Ba mươi phút trôi qua trong khi tôi đang lo lắng.

Bao bọc trong ánh sáng xanh, tôi trở lại bình thường… Không, không. Đó là loại nhận xét thiếu suy nghĩ gì vậy? Bản chất tôi là một con người. Không phải là một con chuột.

E hèm, lần thử số 2, diễn!

Được bao bọc trong ánh sáng xanh và trở lại hình dạng một con chuột, tôi cắn vào chiếc áo sơ mi đen rơi trên sàn và dùng miệng kéo lê nó. Vì tôi có thể trở thành con người mỗi ngày một lần, tôi nghĩ rằng mình nên mặc nó khi điều đó xảy ra…

'Cái này có đắt không?'

Tôi xin lỗi. Chỉ cần dành cho tôi một bộ. Chẳng phải một chiếc áo sơ mi sẽ rẻ hơn nhiều so với bất kỳ đồ nội thất xa hoa nào được nhồi nhét trong ngôi nhà ba tầng của tôi sao?

“Con ma thú biến mất? Không phải nó bị nhốt trong lồng sao?”

"Ờm, có vẻ như nó đã thoát ra. Tôi cũng không biết chi tiết nữa. Vừa mới xảy ra thôi."

“Còn các pháp sư thì sao?”

“Họ không thể tìm thấy nó. Họ nói rằng họ không thể cảm nhận được dòng chảy của mana.”

“…Điều đó có hợp lý không?”

Chà, vì tôi đã biến thành một con Hamster bình thường thay vì một con ma thú khi chuyển sinh, nên không cảm thấy dòng chảy của mana cũng phải thôi.

Tôi cảm thấy hơi tiếc cho những pháp sư đang hào hứng đi chệch hướng, nhưng tôi không lo lắng quá nhiều vì tôi biết Công tước sẽ cho họ rất nhiều tiền.

“Anh nói nó có kích thước bằng một con chuột nhắt, phải không? Thế thì tôi đoán nó không thể đi xa đâu. Nó có lẽ đã tránh được mọi người và đi đến một nơi tối tăm yên tĩnh… Tôi sẽ theo hướng này. Anh sẽ sang phía bên kia được chứ? Kiểm tra cẩn thận xem có cửa sổ hay cửa ra vào nào chưa đóng không.”

Sau khi nhét quần áo vào một góc của phòng chứa, tôi cuộn mình giữa đống đồ thì cảm thấy có ai đó đang tiến lại gần mình.

Vâng, tôi không biết đó là ai, nhưng hãy làm như bị bắt lại như thế này. Sau đó, tôi có thể tự giúp mình và được đưa đến chỗ Kyle mà không cần phải đi vòng quanh lâu đài.

"Nhóc đây rồi."

Tôi ngẩng đầu lên và nhìn người giúp việc vừa mới tình cờ tìm thấy tôi.

Tuy nhiên.

'Huh?'

Cô ấy có mái tóc nâu điềm tĩnh và đôi mắt xanh lục trong veo. Những đốm tàn nhang giống như chòm sao rải rác trên mũi và má của cô ấy. Mặc dù cô ấy đeo kính che nửa khuôn mặt, nhưng tôi có thể nhận ra điều đó theo bản năng.

'Người này là…'

[Serena.]

Đó là Serena, nữ chính của tiểu thuyết gốc. Đó chính là khuôn mặt tôi đã thấy trong cửa sổ hệ thống.

'…Chúng ta gặp nhau ở đây như thế này à?'

Tôi nhìn cô ấy với tâm tư phức tạp. Tại sao người nên ở cùng Belial ở thủ đô lại ở phương Bắc…

'Ah.'

Chỉ sau khi nghĩ xa hơn, tôi nhận ra rằng cô ấy không thể chuyển sinh bởi vì tôi là người đã chuyển sinh trước.

Vậy, cô ấy là một người khác với Serena nguyên tác?

Có thể câu chuyện đã thay đổi, và bây giờ tên của cô ấy thậm chí có thể không phải là Serena nữa. Bởi vì 'Serena' là danh hiệu của người đã được làm thành viên của gia đình hoàng gia. Đây là điều mà tôi đã mơ hồ dự đoán từ trước.

“Sen! Cô đã tìm ra nó chưa?"

Đằng sau cô ấy, tôi nghe thấy giọng nói của một người giúp việc. Tôi đứng yên một lúc, rồi lặng lẽ leo lên lòng bàn tay đang dang ra cẩn thận của cô ấy.

'Được rồi, tôi đã quyết định.'

Vì số phận của cô ấy đã thay đổi vì tôi, ít nhất tôi cũng nên trả lại khoản bồi thường này.

Note:

(1) Bánh quy xoắn, có thể tìm thấy ví dụ trong hộp bánh danisa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau