Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Chương 98: Nửa đêm mật đàm

Trước Sau
Đúng 19h tối, cùng với tiếng chuông tan học du dương, Tây Tư Diên vứt bỏ nửa chiếc mũ bảo hiểm đã bị móng vuốt của zombie xé nát, vén ra mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi dính trên má, ngồi trên ghế sô pha thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Trạch Đồng đội một... cái mũ bảo hiểm khác còn hoành tráng hơn cả Tây Tư Diên, nửa đường đã bị xé nát thành năm mảnh, toàn bộ lớp vỏ trong suốt bị vỡ vụn như mạng nhện, cuối cùng còn bị dùng để gõ đầu zombie, cũng coi như chết có ý nghĩa.

Ba người mỗi người ngồi một góc ghế sô pha nghỉ ngơi chốc lát, thở đủ rồi mới đứng dậy đổ đầy hai bình xăng, hiện tại mọi người đang ở tầng mười hai - tầng cao nhất của tòa nhà, vì có thang máy nên bình thường không có ai muốn đi thang bộ, sau khi cả bọn liều chết xông vào tòa chung cư không bị lũ zombie bên trong tòa nhà tấn công.

Zombie hành động chậm, dễ giết nhưng số lượng quá nhiều thì không ai chịu nổi. Khu dân cư được quảng cáo cách xa thành phố ồn ào náo nhiệt, không khí trong lòng độ phủ xanh cao thích hợp dưỡng già, điều này chứng tỏ số lượng bác gái đi tập thể dục buổi sáng rất nhiều, ba người gắng gượng mở một đường máu vọt ra từ bên trong đám zombie già cả, trên đường còn thấy những con chó được nuôi béo tròn mập mạp, dây xích trên cổ đã cũ đối mắt với ba người mắt lộ ra hung quang.

Tiêu Tê không dám chọc đám vua đường phố này, hắn cụp đuôi giục Tây Tư Diên lái nhanh một chút, tiếng súng kéo dài đến tận phía bắc khu dân cư mới chậm rãi dừng lại, tất cả mọi người đều dính đầy máu và thịt nát của zombie, lúc họ vào cửa bảo vệ zombie còn chưa kịp phản ứng đã bị liễu diệp đao trong tay Thẩm Trạch Đồng bổ chết, kiểm tra phòng phát hiện hai lỗ hổng.

Tầng mười hai đủ cao để giấu đi mùi của năm nhân loại, dọc theo đường đi để lại cũng toàn là mùi máu dơ bẩn của zombie, đợi zombie phá tan cửa sắt dưới lầu thì chúng đã sớm quên mất mục đích của mình, Tiêu Tê khóa cửa cầu thang, sau một khoảng thời gian lũ zombie sẽ tự phân tán.

Lâm Hổ vẫn ngủ ngon giữa rối loạn, Tiêu Tê cởi ra cái áo khoác đã không thể nhìn thấy hình dạng ban đầu, lộn mặt trong ra lau sạch máu trên mặt rồi quay người ôm lấy Mèo Con đẩy cửa phòng ngủ. Đây rõ ràng là phòng của một bé gái, giấy dán tường và giường đều là màu hồng nhạt tươi sáng, đầu giường bày một loạt búp bê hình động vật, những miếng xếp hình bảy màu và những miếng ghép bằng cao su mềm chất đống trên sàn, cái giường có vẻ chật với Lâm Hổ, Tiêu Tê kinh ngạc với tốc độ phát triển cơ thể của con nít 15 tuổi, hắn cởi quần áo và giầy cho Lâm Hổ rồi nhét nó vào trong chăn.

Trong bếp toàn là dấu vết của chuột bọ rắn rết, Tây Tư Diên trực tiếp bỏ qua tủ lạnh lục lọi ngăn kéo bên cạnh, không thu hoạch được gì ngoài một túi gạo đã bị chuột gặm và một túi bột mì mốc xanh mốc đỏ, đồ gia vị trong hộp, muối và kẹo đều đông lại thành miếng lớn, Tây Tư Diên vào phòng chứa đồ và lấy ra hai chai rượu đế cùng vài chai to đồ uống có ga.

"Đồ chơi này càng uống càng khát..." Thẩm Trạch Đồng mở coca, chờ tan bớt ga thì đổ vào miệng một ngụm lớn, "Có uống là tốt rồi, còn chê." Tiêu Tê đi vào phòng ngủ chính lấy mấy cái áo khoác kiểu nam của chủ nhà, size áo hơi nhỏ mặc lên người trông rất buồn cười, Tây Tư Diên mặc khó chịu dứt khoát khoác lên đầu vai, Thẩm Trạch Đồng còn định cười họ nhưng nghĩ lại nếu là mình thì cũng mặc, khóe miệng vừa nhếch lên nhanh chóng xìu xuống tận cổ.

Tiếng zombie gào và tiếng chó sủa hòa lẫn dưới lầu vang lên không dứt, Tây Tư Diên đã uống hết nửa chai coca để trần cánh tay đi kiểm tra mấy phòng còn lại, căn nhà còn một phòng khách và phòng ngủ chính hai giường, "Để y ngủ ở sô pha à?" Anh chỉ vào Mai Tứ với cái trán sưng vù.

"Y sẽ không tỉnh lại rồi nhảy lầu đâu nhỉ?"

"Một lòng muốn chết anh cũng không cản được." Tiêu Tê vỗ vỗ vai Thẩm Trạch Đồng, "Anh đã nhảy máy bay vì y rồi."

"Chẳng qua tôi cảm thấy y đâu cần phải... chết, mấy tháng sau nhớ lại hiện tại có khi còn tự cười nhạo chính mình." Thẩm Trạch Đồng nghĩ nghĩ, xé rách vỏ gối thành sợi rồi trói hai tay hai chân của Mai Tứ lại, đoạn vải còn thừa thì buộc lên chân ghế sô pha, Tiêu Tê nhìn mà buồn cười, "Nhìn cái dáng vẻ muốn cứu người của anh đi, rõ ràng là muốn mưu tài hại mệnh."

Thẩm Trạch Đồng còn có thể làm gì, anh cũng tuyệt vọng lắm.

Vì tiết kiệm điện, sau khi ghi nhớ toàn bộ bố cục căn nhà Tây Tư Diên đóng tất cả nguồn điện, ánh trăng không đủ sáng không thể chiếu vào trong nhà, Tây Tư Diên và Thẩm Trạch Đồng rơi vào trạng thái nửa mù dở, chỉ có Tiêu Tê giả vờ mù hẳn.

Không có điều kiện tắm ba tên đàn ông chỉ có thể chịu đựng toàn thân mồ hôi hôi rình, Tiêu Tê cũng không ngại, hắn cọ đến bên cạnh Tây Tư Diên bóp bóp cằm anh, sau đó cắn lên vành tai ẩn sau làn tóc bạc.



Thẩm Trạch Đồng vẫn chưa uống hết coca, dứt khoát kể lại chuyện của mình và Mai Tứ bị gián đoạn lúc trước.

"Ban đầu khóc hỏi tại sao lại tàn nhẫn với y như vậy, lúc sống không bằng người ta, chờ người kia chết rồi thì y mãi mãi chỉ có thể làm một kẻ thế thân."

"Ừm..." Tây Tư Diên không nhịn được tràn ra một tiếng rên từ kẽ răng lại cứng rắn nuốt vào trong cổ họng, khoang miệng ấm nóng của Tiêu Tê rời rạc cắn lên cổ Tây Tư Diên, tranh thủ kẽ hở trả lời Thẩm Trạch Đồng, "Tình tay ba à?"

"Ai biết được... Hình như y và anh trai mình cùng yêu một người phụ nữ, người phụ nữ kia kết hôn với anh trai y rồi sinh con, sau tận thế anh trai của y bị người ta hại chết, chị dâu và y sống nương tựa lẫn nhau, tôi đoán sau này Mai Tứ lại động lòng, kết quả phát hiện chị dâu chỉ coi mình là thế thân."

"... Nhảy máy bay tự sát chỉ vì chuyện này?" Tiêu Tê rất không thể hiểu được suy nghĩ của mấy kẻ yêu đương này, hắn ngước mắt nhìn Tây Tư Diên ngồi bên dưới mình, vì nhìn thế nào cũng không ra duyên cớ Tây Tư Diên thẳng thắn nhắm hai mắt lại, tay phải khoát lên phía sau Tiêu Tê im lặng chịu đựng đối phương hết hôn lại cắn mình.

Thẩm Trạch Đồng nghe tiếng Tiêu Tê nói có điểm lạ, anh ta tùy tiện nghĩ cũng biết hai người đối diện đang làm cái gì, nuốt xuống một ngụm coca bất đắc dĩ nói: "Cái kiểu lưỡng tình tương duyệt của các anh làm sao hiểu nỗi khổ cầu mà không được của người ta?"

"Ha ha." Tiêu Tê mỉm cười, có vẻ được lời nói của Thẩm Trạch Đồng lấy lòng, "Anh còn chưa nói người bạn ở căn cứ Đông Biện gửi đến tin tức gì đâu."

Lúc này Thẩm Trạch Đồng mới nhớ tới lúc trước mình đang định kể thì bị cắt đứt, "Rất ngắn gọn, nói cho tôi biết thuốc có vấn đề."

"Vấn đề gì?"

"Không rõ lắm, tôi muốn biết nên mới liên lạc với căn cứ Đông Biện, kết quả họ nói người nghiên cứu chính đã đến Tây Dương, còn nói máy bay trực thăng tiện đường có thể cho tôi đi nhờ một đoạn."

"Miễn phí có bao giờ là đồ tốt đâu."

"Trọng điểm của anh lạ ghê...". Ngôn Tình Hay

Hai người tiếp tục anh nói tôi nói một hồi, đến tận khi Tây Tư Diên khẽ ngáp một cái, đè lại cái đầu đang hôn lên xương quai xanh mình của Tiêu Tê, "Mệt rồi, ngủ chưa?"

"Đi." Tiêu Tê vuốt nhẹ lên môi anh, để lại một cái hôn khô khan lại chứa đầy tình cảm dịu dàng, "Anh đi khóa cửa."

Trước đây kỹ thuật cạy khóa của Tiêu Tê thật tình đã giúp Thẩm Trạch Đồng một tay, anh ta nghe thấy hai chữ khóa cửa không khỏi nhớ lại những ngón tay khẽ cong linh hoạt của Tiêu Tê, tùy ý lắc một cái đã mở được cửa chống trộm, "Căn nhà này cách âm không tốt, các anh đừng làm hư Mèo Con."



"Đội trưởng Thẩm muốn ăn đòn đúng không!?"

Trong bóng tối truyền tới tiếng cười trầm thấp của đàn ông rồi lại nhanh chóng chìm vào yên lặng, cửa phòng khép lại chỉ còn tiếng gầm gừ khe khẽ của zombie ở bên ngoài, như tiếng mưa dầm liên miên không dứt vững vàng bị bức tường ngăn lại.



6h40 sáng Lâm Hổ chậm rãi mở mắt, nó cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, toàn thân tràn ngập sức mạnh, không hề buồn ngủ, bên ngoài phòng mơ hồ truyền đến tiếng người nói chuyện, giọng nói quen thuộc, nó đi chân trần giẫm lên thảm plastic điện mềm mại, khóe mắt thoáng nhìn qua quần áo mới đã được chuẩn bị đặt ở đầu giường, mở ra mới phát hiện không chỉ có màu xanh nhạt mà kiểu dáng cũng là kiểu con gái.

"Anh Tiêu Tê! Tại sao lại là quần áo con gái, hơn nữa còn nhỏ, em không mặc được đâu." Mèo Con hơi oán giận đẩy cửa phòng ra, lại thấy có bốn người đàn ông đứng trong phòng khách, nói đúng ra là hai người đứng, một người đang đạp chân lên ghế sa lông cơ thể hơi nghiêng về phía trước, còn một người bị trói tay chân nằm trên ghế sa lông.

Tiêu Tê thu lại cái chân giơ ra để uy hiếp Mai Tứ, một tay chỉ vào mặt Thẩm Trạch Đồng, "Là anh Thẩm của em chọn cho em đấy."

"Anh keo kiệt, y đang mắng anh à?" Thẩm Trạch Đồng nhíu mày, thế nhưng cảm thấy Lâm Hổ nói chuyện như vậy rất thú vị, còn Mai Tứ giãy dụa tứ chi hấp tấp nói: "Các anh thả tôi ra."

Mắt Mèo Con tự động bỏ quên hình ảnh mang nội dung bắt cóc cướp của này, nó kinh ngạc hô lên: "Thẩm... Anh Thẩm, sao anh lại ở đây?"

Trước đó Thẩm Trạch Đồng chưa nghe chuyện thần trí của Lâm Hổ đã khôi phục bình thường, đầu tiên anh ta cảm thấy cách nói chuyện của Lâm Hổ có chút lạ, sau đó trợn to hai mắt nhìn về phía đối phương, "Em, có phải em..."

"Đúng vậy." Tiêu Tê không đợi Thẩm Trạch Đồng tiêu hóa đã tiến lên sờ trán Lâm Hổ, sau khi tỉnh dậy đã hết sốt, "Cho tới tận giờ vẫn chưa hỏi dị năng của em là gì? Hiện tại cũng đã tiến hóa lần hai rồi, nên coi trọng năng lực của em."

"... Ặc, em cũng không rõ." Mèo Con túm tay mình, "Không có cảm giác đặc biệt gì hết." Sốt cao tới đột ngột lại rất mạnh, đến tận khi Lâm Hổ được Tiêu Tê nhắc nhở mới ý thức được tối hôm qua nó đã đã trải qua lần tiến hóa thứ hai, nó rất hưng phấn mà bắt đầu chạy ở trong phòng, lại đập bàn trà kiểm tra sức lực.

Thẩm Trạch Đồng sợ nó tự làm mình bị thương cứ như bảo mẫu theo sau cùng nó trông về phía xa nghe ngóng, cuối cùng kịp thời ngăn lại trước khi nó cố gắng vào ngửi nhà vệ sinh. Tiêu Tê phụng mệnh đội trưởng Thẩm khuyên nhủ Mai Tứ từ bỏ ý định tự sát, hắn ngồi vào ghế sa lon đối diện người đàn ông, thân thiện mở miệng: "Cậu tên là gì?"

Mai Tứ nhìn chằm chằm mặt Tiêu Tê, sau một lát yếu ớt rũ mắt không nói được một lời, Tiêu Tê nâng cằm lên tiếp tục lẩm bẩm: "Cậu không nói lời nào, tôi đây chỉ đành đặt cho cậu cái nickname nữa, Mốc Mốc, thế nào?"

Mai Tứ vẫn không nói, nhưng lông mày nhíu chặt đã biểu đạt nội tâm của y - rất không được!

"Chúng tôi thu gom hết vật tư chuẩn bị trở về khu an toàn Tây Dương, cậu đấy, có tính toán gì không?"

Một lúc lâu, khi Lâm Hổ thở hồng hộc trở về oán giận mình vốn không có dị năng, Mai Tứ rũ mi mắt khẽ nói: "Giết tôi đi, nể mặt tôi đã cứu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau