Hân Hoan

Chương 11: Thuốc tiêu hóa cho trẻ em

Trước Sau
“Đình Đình, anh đúng là quý nhân của em!!”

Trương Tiểu Nguyên đăng weibo, tạm thời vẫn chưa gây sự chú ý, nhưng mà đoạn video phóng viên phỏng vấn Lê Chiêu đã bắt đầu nổi trên mạng.

Nhất là cảnh Lê Chiêu đần mặt nhìn về phía ống kính cất tiếng thắc mắc, khiến các cư dân mạng xem mà dâng trào tình mẹ, chỉ muốn vân vê gương mặt ấy. Có mấy bạn trẻ nhanh tay làm một loạt meme và ảnh động dựa vào đoạn video này.

Ví dụ như loạt series “Chiêu Chiêu là cháu bé ngoan, bé Chiêu hổng biết gì hết trơn á”, “Chiêu Chiêu ngạc nhiên dữ thần”, “Quỷ sứ, dọa tui chết khiếp à”, “Em vẫn còn là trẻ con”, “Chiêu Chiêu cúi chào”,… nhanh chóng lan truyền trên mạng.

Có thể người sử dụng meme còn không biết tên cậu, nhưng cậu đã dùng một phương pháp khác, lặng lẽ cọ cảm giác tồn tại của mình.

Sau khi đoạn phỏng vấn được đăng tải, fan của Tống Dụ tới tấp khen Lê Chiêu, khen từ ngoại hình cho tới nhân phẩm, thậm chí còn ngầm thừa nhận hai người là anh em tốt.

Em yêu Cá cưng: Cá cưng không giống như một số người, thấy ai nổi thì nói là bạn tốt. Thật lòng khuyên người anh em tốt hạng F bỏ tiền mua blogger kia, đừng có ỷ vào Lê Chiêu không có tài khoản weibo mà cọ lấy cọ để rồi giẫm lên những người trong đoàn phim.

Bao sưởi tay của Cá: Cũng tại Cá nhà mình thẳng tính, không biết makerting, nên mới bị mấy kẻ không biết xấu hổ bôi đen.

(Chữ Dụ trong tên Tống Dụ hài âm “yu” với từ Ngư (Cá))

Fan nhà đối thủ của Tống Dụ thấy fan Tống Dụ nhân cơ hội bán thảm mà mắc ói, muốn phun hết chỗ cơm ăn tối qua ra. Tống Dụ ngày ngày mua seeder khen mình, thế mà còn không biết ngại mà nói không biết marketing? Thế nhưng dù có không ưa thì họ cũng không xuất đầu lộ diện trong cuộc chiến này, tránh cho nghệ sĩ nhà mình bị kéo xuống nước.

Đối với ekip của Tống Dụ mà nói, Lê Chiêu ra mặt nói đỡ cho Tống Dụ đúng là một chuyện bất ngờ. Quản lý của Tống Dụ cảm thán nói với Tống Dụ: “Không ngờ với cái tính dở dở ương ương của cậu mà cũng có người vô tư nói giúp.”

Ai cũng nhìn ra được, lúc này Lê Chiêu giữ yên lặng mới là điều tốt nhất. Bình tĩnh mà cân nhắc, nếu anh ta là quản lý của Lê Chiêu, nhất định sẽ ngăn Lê Chiêu đứng ra nói chuyện vào lúc này.

Cơ hội bán thảm tốt như vậy mà không quý trọng, khác gì kẻ ngu chứ?

Nhưng kẻ ngu này lại nói giúp nghệ sĩ nhà mình, anh ta cũng chỉ cảm thấy hài lòng biết ơn.

“Phía chúng ta còn chưa liên lạc với ekip quan hệ công chúng của Lê Chiêu, thế mà cậu ta đã chủ động đứng ra nói chuyện giúp cậu rồi. Nếu không nhờ có cậu ta, hợp đồng nhãn hàng socola kia cũng đã mất rồi, đây là một ân huệ lớn, cậu nhớ tự nói lời cảm ơn với Lê Chiêu, phía bên tôi sẽ quan sát xem có tài nguyên gì thích hợp giới thiệu cho Lê Chiêu không, coi như trả món nợ ân tình này.” Quản lý liếc nhìn gương mặt Tống Dụ: “Hai cậu không cùng một hình tượng, dù sau này cậu ta có phát triển, cũng không uy hiếp quá nhiều đến cậu.”

Tống Dụ: “………….”

Không cùng hình tượng thì thôi, sao ánh mắt còn tỏ vẻ ghét bỏ thế kia chứ?

“Tôi không buồn truy cứu vì sao trước đó cậu lại không vừa mắt Lê Chiêu, nhưng kể từ hôm nay, cậu đừng gây mâu thuẫn với Lê Chiêu nữa.” Quản lý mở các số liệu trên mạng ra, “Bây giờ trong giới ngoài giới đều đã biết Lê Chiêu lên tiếng giúp cậu, nếu sau này cậu làm chuyện gì quá đáng với cậu ta, sẽ trở thành tên vô ơn bạc nghĩa trong mắt mọi người, biết chưa hả?”

Tống Dụ nhịn cả buổi, thực sự không nhịn được nữa: “Lê Chiêu thì có ekip quái gì, cậu ta đến cả trợ lý cũng không có.”

“Đừng bắt nạt mấy thiếu niên nghèo, người ta không có gia thế gì cũng nổi được, có biết điều này nghĩa là gì không?”

“Là gì?”

“Là người ta có số nổi tiếng rồi.” Quản lý gõ phím tanh tách: “Thêm bạn thêm đường. Nếu cậu thực sự không vừa mắt cậu ta thì lúc đó nên đá khỏi đoàn phim, đừng cho cậu ta cơ hội lên hình. Bây giờ cậu ta đã có tiếng tăm rồi, dù không ưa thì cũng phải chịu cho tôi.”

Hiếm khi nào thấy Tống Dụ yên lặng nghe mình nói chuyện, quản lý lại nói thêm mấy câu: “Cậu đừng chê tôi nói nhiều, tốt nhất là đừng đắc tội mấy người có số nổi tiếng như vậy.”

Tống Dụ ngẩng đầu nhìn quản lý.

“Tin hay không tùy cậu.” Quản lý gập quyển sổ lại, đứng dậy nói: “Trước tiên cậu nghỉ ngơi đi, bốn giờ chiều còn một buổi gặp mặt nữa, đến khi đó tôi tới đón cậu. Với cả nhớ tự nói lời cảm ơn với Lê Chiêu.”

Tống Dụ không đáp lại quản lý, ngồi bần thần trên sofa một lúc lâu, lấy điện thoại ra tìm kiếm thông tin, mãi mới tìm thấy tài khoản của Lê Chiêu trong danh sách đen, kéo cậu ta ra khỏi đó.

Tống Dụ: Tôi không nhận lòng tốt của cậu một cách không công, đợi mấy hôm nữa sẽ giới thiệu mấy vai cho cậu.

Trong nhà hàng lẩu, Lê Chiêu lưu luyến đặt đũa xuống, đồ ăn ngon dữ thần, nhưng bụng cậu không thể chứa nổi nhiều đồ ăn, đành phải lau miệng nói: “Lẩu ở nhà hàng này ngon quá, lần tới chúng ta gọi cả anh Tiểu Nguyên tới ăn nhé.”



“Ừm.” Án Đình đặt đũa xuống, tư thái quá tao nhã, thể như đang ở trong một tiệc rượu xa hoa chứ không phải ở một quán lẩu.

Tiếng thông báo nhắc nhở ở Wechat vang lên, Lê Chiêu thấy một người có nick name là “Thiên hạ này” gửi tin nhắn tới cho mình.

“Tôi không nhận lòng tốt của cậu một cách không công, đợi mấy hôm nữa sẽ giới thiệu mấy vai cho cậu.”

Án Đình lướt mắt qua màn hình điện thoại, mặc dù chỉ vô ý, nhưng anh từ nhỏ nhìn qua là không quên được đã thấy nội dung trong đó.

Ánh mắt anh hờ hững, từ từ đặt khăn ăn xuống.

Lê Chiêu không đoán được cái tên wechat lạ lùng này là ai, có đôi khi để giữ tình đồng nghiệp giả tạo mà thêm bạn vào, nhưng sau đó không nói với nhau lấy một câu.

Chiêu Chiêu vận may tới: Thật ngại quá, có lẽ trước đây bận quá nên chú thích tên nhầm, xin hỏi anh là…

Tống Dụ nhận được tin nhắn trả lời của Lê Chiêu mà tức đến mức suýt chút nữa ném điện thoại ra thảm. Cái miệng Lê Chiêu đúng là quỷ lừa người, gì mà chú thích tên nhầm, rõ ràng quên chú thích tên rồi.

Bình thường ở đoàn phim một điều anh hai điều anh ngọt xớt, mới ban nãy còn khen hắn trước phía truyền thông, thế mà đến tên của hắn cũng không chú thích???

Tống Dụ tức đến đau ngực, lại kéo Lê Chiêu vào danh sách đen. Nếu sau này hắn còn chủ động nhắn tin cho Lê Chiêu nữa thì hắn chính là con rùa đen khốn kiếp.

Đợi một lúc mà đối phương không trả lời tin nhắn, Lê Chiêu lại gửi tin nhắn cho đối phương, hệ thống wechat nhắc nhở họ không phải bạn của nhau.

“Gửi tin nhắn nhầm à?” Lê Chiêu nhỏ giọng nói, cậu cũng không để chuyện này trong lòng, đứng dậy nói với Án Đình: “Em đi thanh toán cái đã, anh ở đây đợi em nhé.”

Án Đình gật đầu.

Nồi lẩu vẫn đang sôi sùng sục, Án Đình nhìn nồi lẩu đang sôi, gương mặt không có chút cảm xúc nào.

Người đàn ông mặc âu phục vừa vặn dè dặt đi tới, khom người tắt bếp đi: “Thưa anh, không biết anh có ý kiến gì với đồ ăn của nhà hàng không ạ?”

Án Đình hơi nhướng mày lên: “Ông là chủ nhà hàng à?”

“Vâng thưa anh.” Nụ cười trên mặt người đàn ông lại càng thân thiết hơn.

Án Đình đang muốn mở lời, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Anh giơ ngón trỏ lên, chủ nhà hàng thức thời lui về phía sau hai bước.

Lê Chiêu vào cửa thấy trong phòng còn những người khác, cậu mỉm cười với họ, chủ nhà hàng tái mét mặt mày cười đáp lại.

“Cho anh cái này này.” Lê Chiêu đặt một hộp thuốc tiêu hóa vào trong tay Án Đình.

Án Đình cầm hộp thuốc tiêu hóa, đôi con ngươi sâu thăm thẳm dõi về phía Lê Chiêu.

“Hai lần trước ăn cơm với nhau em phát hiện anh ăn rất ít.” Lê Chiêu tự nhiên giúp Án Đình mở hộp thuốc ra, đưa thuốc vào lòng bàn tay anh: “Hôm nay anh ăn nhiều hơn hai lần trước một ít, em sợ dạ dày anh không chịu được, mà bên cạnh vừa khéo có tiệm thuốc, nên mua một hộp, uống vài viên đề phòng trước.”

Án Đình ngửi thấy viên thuốc tiêu hóa có mùi trái cây thoang thoảng. Anh thấy trên vỏ hộp có ba chữ “cho trẻ em”, trên góc còn có ảnh hoạt hình.

“Cảm ơn nhé.” Động tác nhai nuốt đơn giản mà bị Án Đình nhai ra khí thế “lục thân bất nhân”.

(Lục thân bất nhận: không nhận người nhà, thường mang nghĩa xấu, không nể nang ai)

Chủ nhà hàng len lén đảo mắt nhìn hai người, không dám ho he tiếng nào.

“Không biết ông là?” Lê Chiêu thấy người lạ vẫn còn đứng bên cạnh, quay đầu nhìn ông ta.

“Chào anh, tôi chính là chủ nhà hàng này, xin hỏi anh có hài lòng với bữa cơm lần này không?” Chủ nhà hàng tươi cười hỏi.



“Thức ăn ngon lắm, tôi và bạn đều rất thích. Phải không?” Lê Chiêu khẽ huých cùi chỏ vào Án Đình.

“Ừm.” Án Đình đáp một tiếng.

“Hài lòng là tốt rồi, hài lòng là tốt rồi. Có thể làm quý khách hài lòng, là vinh hạnh của nhà hàng chúng tôi.” Chỉ là một lời khích lệ đơn giản, nhưng dường như chủ nhà hàng có được sự khẳng định lớn lao, ông cúi người trước họ, kích động biểu thị: “Nhất định chúng tôi sẽ cố gắng không ngừng, tiếp tục phát triển tinh thần phục vụ này, hy vọng lần sau quý khách lại quang lâm.”

Lê Chiêu không ngờ chủ nhà hàng lại kích động như vậy, bèn khen thêm mấy câu. Càng khen đối phương lại càng cao hứng, tiễn họ ra tận cửa, mãi đến khi họ lên xe rồi, vẫn còn cười tươi phơ lớ nhìn họ rời đi.

“Nhà hàng này được ghê, chưa nói đồ ngon giá rẻ, mà còn nhiệt tình với khách hàng như vậy.” Lê Chiêu cười tít mắt lại: “Hôm nay đúng là viên mãn.”

“Viên mãn?” Đôi môi nhợt nhạt của Án Đình hơi nhếch lên: “Thật ư?”

“Kiếm được phí lên hình, đi ăn lẩu với bạn tốt, còn được thẻ giảm giá cho hội viên.” Lê Chiêu cười thành tiếng: “Đương nhiên viên mãn rồi.”

Án Đình khẽ vuốt cằm: “Tôi biết rồi.”

“Biết cái gì?” Lê Chiêu đã dần quen với việc người bạn tốt này luôn giữ vẻ thần bí khó lường, cậu lý giải một cách hết sức đơn giản, những người không thích kết bạn không thích giao tiếp đều có nội tâm vô cùng thần bí.

Án Đình trả lời một nẻo: “Tôi đưa cậu về nhé.”

Lê Chiêu: “Đình Đình à, anh không có bạn gái đúng không?”

“Ừm.”

Được rồi, nể tình hai người họ đã trở thành anh em, cậu mặc kệ đối phương tỏ vẻ thần bí, mấy cô gái đều thích con trai thần bí như vậy, Lê Chiêu cảm thấy mình rất hiểu ý người ta.

“Không sao, anh mới hai tám tuổi, không vội.” Lê Chiêu an ủi Án Đình, “Rồi sẽ có bạn gái thôi.”

Án Đình im lặng không nói.

Thân là một người đàn ông trưởng thành, có đôi khi anh không hiểu được đầu óc bay bướm của giới trẻ ngày nay.

Đưa Lê Chiêu về nhà, Án Đình vòng về công ty, tài xế kiêm trợ lý mở cửa xe cho anh, khẽ nói: “Thưa anh, quản lý công ty Dâu Tây hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện với anh.”

“Không gặp.” Án Đình chụm tay lại, đưa lên môi khẽ ho một tiếng.

“Vâng ạ.” Trợ lý nghe lời, đợi Án Đình bước ra khỏi cửa xe, vội vàng khoác áo lên vai anh.

Án Đình đột nhiên dừng bước chân. Anh quay đầu nhìn lại hộp thuốc tiêu hóa nằm lẻ loi trên ghế ngồi, đứng lặng người mấy giây rồi nhoài người cầm lấy hộp thuốc, tiện tay nhét vào trong túi áo.

Bước vào công ty sáng loáng đến độ có thể soi gương, Án Đình day day thái dương, nhìn thế giới ngày qua ngày dường như không có chút thay đổi nào, đôi mắt như một hồ nước đọng chẳng hề gợn sóng.

Thang máy từ từ lên tầng, cánh cửa từ tốn mở ra dưới ánh đèn trắng lóa, phía sau thang máy là hành lang được bày trí rất thời thượng.

“Thưa anh, thuốc của anh.” Ngoài cánh cửa thang máy, một người đàn ông mặc đồ công sở đưa một hộp thuốc ra trước mặt anh.

“Không cần.” Anh buông rèm mi, cả người hòa vào hành lang lạnh lẽo, không có chút sức sống nào.

Thứ duy nhất không phù hợp với hoàn cảnh nơi này, có lẽ chỉ là hộp thuốc tiêu hóa dành cho trẻ em còn chưa tới một trăm đồng nằm trong túi áo anh.

Trong mắt người đàn ông mặc đồ công sở ánh lên vẻ lo lắng, nhưng anh ta không dám nói gì, chỉ lặng lẽ cúi thấp đầu.Tác giả có lời muốn nói:

Chiêu Chiêu: Hao hết tâm tư vì người anh em chưa có bạn gái.

Đình Đình: Không muốn nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau