Hân Hoan

Chương 110: Tin giật gân

Trước Sau
Không thể thương các ký giả và lập trình viên một chút à?” Lê Chiêu không am hiểu về hí khúc, nhưng khi được thưởng thức ở rạp hát, vẫn có thể cảm nhận được sức quyến rũ lạ thường từ nó.

Buổi biểu diễn của Đỗ Ngọc Thư trước giờ rất khó săn vé, đều không còn chỗ trống nào.

Mọi người ngồi kín chỗ, có người nghe như si như say, khi vai võ sinh thể hiện tuyệt chiêu, khán giả đều kích động vỗ tay vang trời.

Buổi biểu diễn kết thúc, các nghệ sĩ ra chào cảm ơn nhiều lần, khán giả nhiệt tình lên sân khấu tặng hoa, chụp ảnh chung, chẳng thua kém gì thanh niên theo đuổi thần tượng.

“Hôm nay cô Đỗ biểu diễn tỏa sáng quá.”

“Không hổ là cô Đỗ, giọng hát và tư thái kia, khiến vai quý phi như thực sự được sống.”

“Mẹ em giỏi quá.” Lê Chiêu nhìn Đỗ Ngọc Thư gần như bị hoa tươi che khuất, nhỏ giọng nói với Án Đình, “Xem ra em không được thừa kế thiên phú ca hát của mẹ.”

Án Đình nhìn Đỗ Ngọc Thư một chút, lại nhìn Lê Chiêu một chút: “Có lẽ chỉ là em chưa phát hiện ra mình có thiên phú về mặt này thôi?”

Chiêu Chiêu nhà anh cái gì cũng giỏi hết trơn á.

Đỗ Ngọc Thư thấy hai con đang thủ thỉ nói chuyện dưới khán đài, bảo trợ lý nhà mình dẫn về hậu trường, cửa ra vào đang mở, bà sợ gió lùa vào hai con sẽ lạnh.

“Đợi đã.” Lê Chiêu lấy bó hoa giấu phía sau ra, nói với trợ lý, “Tôi đi tặng hoa.”

Cho dù đeo khẩu trang, nhưng đứng giữa các fan hí khúc trông cậu cũng trẻ hơn hẳn. Nhưng cậu mặt dày, thấy mình không chen vào được liền cất cao giọng: “Cô Đỗ à, em yêu cô.”

Các fan hí khúc “ổn trọng” đã có tuổi đâu được chứng kiến cảnh tượng này, mọi người lập tức quay đầu nhìn cậu fan hí khúc nhiệt tình bày tỏ tình cảm này. Lê Chiêu nhân cơ hội chen vào, đi tới trước mặt Đỗ Ngọc Thư.

Fan hí khúc: Còn trẻ mà đã tâm cơ như vậy! Để có thể chen tới trước mặt cô Đỗ mà sử dụng thủ đoạn này.

Thấy Lê Chiêu đi tới, Đỗ Ngọc Thư giao tất cả hoa trong tay cho nhân viên công tác, đưa tay đón lấy bó hoa trong tay Lê Chiêu: “Thằng nhóc nghịch ngợm này.”

“Cô Đỗ à, em còn muốn một cái ôm yêu.” Lê Chiêu dang hai cánh tay, Đỗ Ngọc Thư tiến lên phía trước một bước, hai mẹ con ôm lấy nhau.

Fan hí khúc: Lại còn dám ôm cô Đỗ thánh thiện tao nhã nữa, cái cậu trai trẻ này to gan thật, hành động xốc nổi như vậy.

Các diễn viên hí khúc trông thấy cảnh này cũng lấy làm ngạc nhiên, rốt cuộc cậu fan trẻ tuổi này có lai lịch thế nào, sao cô Đỗ lại đối xử đặc biệt với cậu ta như vậy?

Vào hậu trường, đợi Lê Chiêu tháo khẩu trang xuống, một diễn viên hí khúc trẻ tuổi không khỏi reo lên: “Lê Chiêu?!”

Các nghệ thuật gia có tuổi không biết địa vị của Lê Chiêu, nhưng nhìn thái độ của Đỗ Ngọc Thư dành cho cậu, đoán chừng cậu chàng này có thể là cháu trai của Đỗ Ngọc Thư, thái độ hết sức ôn hòa với cậu.

Chỉ có diễn viên hí khúc trẻ tuổi kia không nhịn được tiến lên chụp chung với Lê Chiêu một bức ảnh.

“Đây là cậu nhóc nhà tôi, hiện đang làm diễn viên.” Đỗ Ngọc Thư mỉm cười giới thiệu với mọi người, “Thằng bé còn nhỏ, sau này mong được mọi người quan tâm nhiều hơn.”

Mọi người cười cười nhận lời, chỉ là lẩm bẩm trong lòng, đây là con cháu nào trong nhà cô Đỗ mà được coi trọng đến như vậy?

Cô bé diễn viên trẻ tuổi nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn Đỗ Ngọc Thư và Lê Chiêu, mọi người có thể không biết, nhưng cô là fan Lê đương nhiên rõ, Chiêu Chiêu.. vốn không có người nhà.

“Tôi định cuối năm mời mọi người dùng bữa mới nói với mọi người.” Đỗ Ngọc Thư hé môi cười, cảm tưởng bà trẻ hơn ngày thường đến mười tuổi, “Nhưng thằng bé này nghịch ngợm, trước mặt bao nhiêu người như vậy lại chạy lên tặng hoa cho tôi.”

Mọi người nhìn Đỗ Ngọc Thư ôm bó hoa trong lòng mãi mà không bỏ xuống, lại càng tò mò về thân phận của Lê Chiêu.

“Mọi người cũng biết rồi đấy, hai mươi mốt năm trước, tôi và lão Lâm có một đứa con.”

Mọi người trầm lặng, chuyện con cái là nỗi đau trong lòng cô Đỗ, bọn họ không dám chủ động nhắc tới trước mặt cô Đỗ.

“Thằng bé là đứa con ruột thất lạc nhiều năm của tôi.”

Diễn viên hí khúc trẻ tuổi:!!!!!

Tin tức này đối với mọi người mà nói, không nghi ngờ chính là một tiếng sét kinh thiên động địa, mãi đến khi Đỗ Ngọc Thư rời khỏi cánh gà, mọi người vẫn còn chưa lấy lại được phản ứng.

Lê Chiêu tặng hoa tỏ tình cho Đỗ Ngọc Thư, khiến bà cười tươi rạng rỡ, về đến dưới nhà rồi vẫn chưa dứt miệng cười.



“Chiêu Chiêu, Tiểu Án, muộn vậy rồi, tối nay qua nhà ba mẹ ngủ đi.” Bà quay đầu nhìn hai đứa con.”

“Mẹ à, người trẻ cần không gian riêng tư.” Lê Chiêu xua tay với Đỗ Ngọc Thư, “Con không làm phiền không gian hạnh phúc của ba mẹ đâu.”

“Mẹ thấy con sợ mẹ làm phiền hai đứa ân ái thì có.” Đỗ Ngọc Thư vén tóc mai, “Tối mai về nhà ăn cơm, Tiểu Án bận rộn công việc, suy nghĩ nhiều, mẹ bảo ba hầm canh bồ câu tẩm bổ cho hai đứa.”

“Vâng thưa mẹ, mai gặp lại.” Lê Chiêu vui vẻ chào tạm biệt Đỗ Ngọc Thư, cậu nhìn Đỗ Ngọc Thư lên tầng rồi, dựa vào người Án Đình.

“Đình Đình à, lúc thấy mẹ công khai khiển trách Triệu Quân Nam trên mạng, em mới có cảm giác chân thực khi tìm được ba mẹ.”

Án Đình vỗ nhè nhẹ tấm lưng cậu.

“Có những lúc hoàn mỹ giống như một giấc mộng.” Lê Chiêu lẩm bẩm nói, “Ông trời mang anh tới bên cạnh em, còn bù đắp ba mẹ cho em.”

Nếu chỉ là mơ, cậu nguyện cả đời không tỉnh giấc.

“Không phải mơ.” Án Đình vỗ về gáy Lê Chiêu, “Nếu là mơ, thì là giấc mơ của anh với em.”

“Xem ra yêu đương với em không dễ dàng gì.” Lê Chiêu ngồi dậy, cười híp mắt nhìn Án Đình, “Đã phải bỏ trốn lại còn phải mơ cùng với em.”

“Ừm.” Án Đình khẽ gật đầu.

Lê Chiêu:????

Án Đình hôn lên khóe môi cậu: “Nhưng mà anh sẵn lòng.”

Lê Chiêu: “………”

Đình Đình đã học xong hết mấy bài tán tỉnh rồi.

Bầu không khí trong xe dần ấm lên, ngay lúc hai người đang anh anh em em ngọt ngọt ngào ngào, La Vinh lại gọi điện thoại tới.

“Chiêu Chiêu, cậu quen với cô Đỗ, hí khúc gia nổi tiếng à?” Điện thoại vừa nối máy, La Vinh đã không kịp chờ mà hỏi, “Cậu còn tới xem cô ấy biểu diễn nữa?”

“À? Vâng ạ.” Lê Chiêu dựa vào người Án Đình, “Em đi với bạn trai.”

La Vinh suýt chút nữa điên lên, dẫn bạn trai đi xem hí khúc, còn ôm hoa lên tỏ tình với người ta, đúng là tra đến lạ, tra ra trình độ, tra ra phong cách.

Trầm mặc mấy giây, La Vinh bình tĩnh cất tiếng: “Có người bóc phốt rằng cậu có quan hệ không trong sáng với cô Đỗ Ngọc Thư, cho nên Đỗ Ngọc Thư mới có thể công khai khiển trách Triệu Quân Nam trên mạng để làm chỗ dựa cho cậu.”

Trên diễn đàn, có vài tài khoản nặc danh thậm chí còn bắt đầu bịa chuyện, nói Lê Chiêu tự mình lấy lòng Đỗ Ngọc Thư thế nào, không có tôn nghiêm ra làm sao, nhưng nói những lời này chỉ làm bẩn lỗ tai Lê Chiêu, nên anh không nói ra.

“Anh La à, có chuyện này em chưa nói với anh, đúng là em có quan hệ với cô Đỗ thật.” Lê Chiêu không ngờ đám blogger trên mạng vì câu like câu view mà chuyện gì cũng dám bịa ra.

Cậu vốn là nghệ sĩ bị xoay vần trong lưu lượng, bị bôi đen thì bôi đen, nhưng dùng thủ đoạn này với một nghệ thuật gia khiêm tốn yêu nghề thì quá ghê tởm.

Nếu bọn họ không phải quan hệ mẹ con, mấy lời đồn đại này sẽ chỉ trở thành trò cười những lúc rỗi rãi của người khác, chẳng mấy ai quan tâm sự thực.

Nghệ thuật gia nổi tiếng có quan hệ không trong sáng với một nghệ sĩ lưu lượng trẻ tuổi, kích thích thú vị thế cơ mà, còn mấy ai quan tâm tới thanh danh nghệ thuật gia kia?

Mấy lời đồn không có giới hạn, chính là những lưỡi dao vô hình.

“Đình Đình à.” Lê Chiêu quay đầu nhìn Án Đình, “Nghe nói Thương Hoàn có đoàn đội luật sư nổi tiếng thế giới à?”

“Em cần họ làm gì?” Án Đình thấy Lê Chiêu hết sức tức giận, còn không hỏi nguyên nhân đã nói: “Anh lập tức sắp xếp bọn họ phối hợp với ekip làm việc của em.”

“Xả giận giúp bạn trai thân yêu đi.” Lê Chiêu tức tối, “Em đang rất tức giận.”

“Được rồi.” Án Đình cầm lấy điện thoại của Lê Chiêu, “Xả giận giúp em.”

“Chào anh, tôi là Án Đình.” Án Đình nói với người ở đầu dây bên kia.

“Chào anh, anh Án Đình, tôi là quản lý kế hoạch của Lê Chiêu, La Vinh.” La Vinh không ngờ Lê Chiêu bị người ta bịa đặt tin đồn nhảm, Án Đình lại đứng ra giải quyết, nếu đây không phải tình yêu, thì trên đời này không còn tình yêu đích thực nữa.

“Tôi hiểu rồi, tôi lập tức sắp xếp đoàn đội luật sư bàn bạc với các anh.” Án Đình chọc chọc gương mặt vẫn còn tức giận của Lê Chiêu, “Mấy hôm nay Chiêu Chiêu vẫn ở bên bầu bạn với tôi, có chuyện này vẫn chưa nói cho anh biết, Đỗ Ngọc Thư không chỉ là một nhà hí khúc không tầm thường, còn là mẹ ruột của Chiêu Chiêu, những tin tức không chính xác trên mạng này, tôi sẽ sắp xếp đoàn đội thu thập những lời chửi bới kia, để bọn họ chịu trách nhiệm trước pháp luật.”



“Hở?!” La Vinh cảm thấy tai mình có vấn đề rồi.

Nhà hí khúc Đỗ Ngọc Thư, lại là mẹ của Chiêu Chiêu?

Chuyện gì mà ly kỳ tới vậy, đến phim cũng không dám diễn như vậy.

Để bôi đen hình ảnh của Lê Chiêu, seeder thu thập những lời đồn đại hoang đường trong các diễn đàn giải trí lớn, bọn họ đồn đại thể như được tận mắt chứng kiến vậy.

Nhưng trên mạng không bao giờ thiếu người tư tưởng hạ lưu, bọn họ rất ác ý với những ngôi sao nam nữ không thể với tới, chỉ cần có một chút xíu tin không hay, giống như mở cái chốt ác độc, không chút kiêng dè cười nhạo, nhục mạ, thể như chỉ có vậy mới có thể mang lại cảm giác khoái trá cho họ.

Triệu Quân Nam hả hê nhìn trên mạng càng ngày càng nhiều tin tức bôi đen Lê Chiêu và Đỗ Ngọc Thư, thỏa mãn uống một ngụm rượu.

Nghệ thuật gia cái quái gì, diễn viên trẻ cái quái gì, chẳng phải vẫn không thể trốn thoát mấy chuyện bỉ ổi kia hay sao?

Một bộ phận cư dân mạng không thể chờ mà chỉ trích Đỗ Ngọc Thư ngoại tình, Lê Chiêu làm con giáp thứ mười ba, nhưng vẫn có những cư dân mạng lý trí cảm thấy chuyện này không đúng.

Chỉ là tới nhà hát xem biểu diễn, tặng một bó hoa, sao lại thành quan hệ bao nuôi?

Bôi đen cũng phải có nguyên tắc chứ, không có chút manh mối thực nào đã nhảy ra chửi đổng như vậy, rõ ràng có seeder ra tay.

Nhưng fan Lê lấy làm lạ rằng, rõ ràng là tin đồn nhảm, sao phòng làm việc vẫn chưa phản ứng.

Có fan nóng tính, bắt đầu chửi phòng làm việc, trước đó ra tay vả mặt Tiền Kiều khí thế như vậy, sao hôm nay bắt đầu giả chết?

Nhà khác nhìn vào như vậy, chẳng khác nào ngầm thừa nhận cả!

Antifan thấy phòng làm việc không lên tiếng lại càng nhảy cao hơn, trên các diễn đàn lớn đầy rẫy những lời “Nếu không phải cậu ta chột dạ, thì sao lại giữ yên lặng chứ”.

Bốn giờ sáng, các lập trình viên của weibo hẵng còn say giấc nồng, server đột nhiên bị một tin tức nóng hổi làm sập trang web. Các phóng viên truyền thông khổ sở leo ra khỏi chăn ấm đệm êm, giành view tin hot nhất.

Chẳng trách server weibo lại sập lúc nửa đêm, bởi tin này quá sốt dẻo.

#Tiểu sinh đang hot đoàn tụ với cha mẹ ruột#

#Hóa ra gen con nhà người ta có di truyền#

#Đỗ Ngọc Thư Lê Chiêu#

#Đỗ Ngọc Thư Lê Chiêu là con ruột tôi#

Các phóng viên khóc không ra nước mắt, các anh à, tin shock như vậy sao nửa đêm mới tung ra, không thể thương các ký giả và lập trình viên một chút à?

Chưa hết, phía phòng làm việc của Lê Chiêu cương quyết đăng thông cáo, cho thấy sẽ kiện một vài blogger tin tung đồn phỉ báng.

Trong thông cáo này còn viết rõ, các vấn đề liên quan tới pháp luật, giao cho đoàn luật sư Thương Úy phụ trách.

Đây chẳng phải đoàn luật sư ngự dụng của tập đoàn Thương Hoàn hay sao?

Đoàn luật sư Thương Úy rất ghê gớm, cũng hết sức nổi tiếng, ngay cả các cư dân mạng bình thường cũng từng nghe nhắc tới tên tuổi của đoàn luật sư Thương Úy.

Trên mạng lưu truyền một câu nói, Thương Úy ra tay, không chừa mảnh giáp. Trước đó có người còn đùa rằng, đừng gọi đoàn luật sư Thương Úy là Thương Úy, mà phải gọi là thuốc trừ sâu DDVP, lực sát thương quá mạnh.

Thế nhưng lại có một câu hỏi.

Tại sao đoàn luật sư ngự dụng của Thương Hoàn lại ra tay giúp ekip của Lê Chiêu?

Chắc không phải người tốt làm từ thiện đâu nhỉ?Lời tác giả:

Bé Chiêu Chiêu bị bắt nạt, sáng hôm sau, bé Đình Đình dẫn theo tay chân ngự dụng của mình, lạnh lùng nhìn đám bạn đầu gấu ở nhà trẻ: Có biết vì sao hoa hồng đỏ lại đỏ không?

Đám đầu gấu khóc thút thít lắc đầu.

Bé Đình Đình: Không sao, bị đánh rồi ắt biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau