Hân Hoan

Chương 55: Ghi hình chương trình

Trước Sau
“Đừng bắt chước cách nói chuyện của Lê Chiêu.”

Chợ heo cách thôn Thanh Khê phải đến bảy mươi, tám mươi kilomet, xe của ekip chương trình cứ như vậy theo sau xe chở heo, ngửi mùi hương khiến người ta nghẹt mũi.

Lúc xe lái vào đường làng, đọc đường đầy những ổ gà ổ vịt, chiếc xe chở heo xóc nảy dữ dội. Mọi người trong ekip đoán chừng Lê Chiêu sẽ bị đụng đầu cho coi.

“Ghê thật, ghê thật sự luôn.” Nhân viên thấy một tay Lê Chiêu giữ lan can xe, mái tóc rối bời trong làn gió, nhưng vẫn có thể cười tươi nói chuyện với chủ hộ nông, bản năng tự cảm thấy thán phục.

“Anh à, em sợ tập này lên sóng khán giả sẽ mắng chúng ta độc ác.”

Tuy rằng chuyện này thực sự không liên quan gì tới họ, nhưng khán giả sẽ tin sao?

Không, họ không tin đâu, họ chỉ biết mắng ekip là Chu Bái Bì, Dung Ma Ma.

“Anh không tin tới thôn rồi cậu ta vẫn có thể ứng phó như thường.” Nhân viên không nhụt chí, không buông tha, vì thể diện và địa vị của bộ phận chế tác, anh phải kiên cường lên mới được!

Thôn Thanh Khê là một thôn nghèo, mấy năm trở lại đây điều kiện kinh tế tốt dần lên, nhưng so với thị trấn và thành phố thì vẫn chênh lệch rất nhiều.

Người dân mua heo kia họ Trương, sắp sáu mươi tuổi rồi, con gái đi làm ở xa. Mấy năm qua ông ở thôn, hiếm khi nào thấy chàng trai vừa tuấn tú lại vừa nhã nhặn như Lê Chiêu. Trước khi đi, trưởng thôn đã thông báo với mọi người, mấy ngày tới sẽ có minh tinh tới thôn của họ ghi hình chương trình, không ngờ ông may mắn, đi mua hai con heo lại được cậu ấy tình cờ bắt gặp.

Dọc đường về hai người trò chuyện rất vui vẻ, lúc xe dừng trước cửa thôn, ông Trương vẫn chưa thấy đã.

Nói chuyện với cậu nhóc này vui quá.

“Chiêu Chiêu à, đây là thẻ nhiệm vụ của cậu.” Nhân viên đưa một chiếc thẻ.

Lê Chiêu mở thẻ ra coi: “Dẫn hai nhân viên tới nhà người ở thôn ăn cơm.”

“Đi tới nhà dân à, thế thì tới nhà bác đi.” Ông Trương thuần thục tròng dây rơm lên người hai con heo, vui vẻ nói: “Hôm nay nhà bác nấu thịt khô, thơm lắm đấy. Cậu nhóc, bác bao cháu ăn.”

Nói rồi ông nhìn về phía các nhân viên trong ekip: “Mấy cậu là đồng nghiệp của cậu ấy à? Đi nào, cùng đi nào.”

Trời ạ, giờ đã qua giờ cơm rồi, tình hình trong tưởng tượng của họ đáng lý là Lê Chiêu ngượng ngùng tới nhà các hộ dân trong thôn hỏi có cơm ăn không, vất vả kiếm ăn như vậy.

Nhân viên len lén nhìn Lê Chiêu, hy vọng cậu có thể từ chối.

Nhưng Lê Chiêu nghe thấy hai chữ “thịt khô” thì đôi mắt đã trợn tròn lên như Pikachu, cái đầu gật như gà mổ thóc: “Vâng vâng, ông ơi, để cháu khiêng heo giúp ông.”

Heo vừa mua về nhát cáy, không chịu ngoan ngoãn theo người, phải tốn sức kéo về.

Dây rơm chắc chắn không dễ gây tổn thương cho heo, Lê Chiêu nhận lấy sợi dây kéo, bốn vó heo vẽ ra những vệt dài trên đất.

Ekip chương trình: “……….”

Lê Chiêu đúng là liều mạng để ăn ké thịt khô nhà người ta.

Ôi cái cậu chàng này, không cần hình tượng thần tượng nữa à?

“Chiêu Chiêu à, sao cậu lại nghĩ đến chuyện ngồi xe chở heo trở về?” Nhân viên đi theo sau Lê Chiêu hỏi: “Trùng hợp à?”

“Thôn Thanh Khê ở khá xa, hầu như nhà nào cũng có thói quen nuôi heo trữ thịt, lại thêm đầu năm có nhiều hộ gia đình nuôi heo con, nên em tới chợ heo thử vận may.” Nói tới đây, Lê Chiêu còn có vẻ tiếc nuối: “Nếu không phải vì nhị sư huynh bên cạnh tăng giá, sợ ông không muốn chở em, em còn bớt được mấy đồng ấy chứ.”

Nhân viên: “……….”

Không đâu, cậu đã tiết kiệm lắm rồi.

Kéo heo đi qua bờ ruộng, trèo qua một sườn thoải, cuối cùng mọi người cũng tới nhà của ông Trương.

“Có khách tới chơi hả ông?” Một bác gái cắt tóc ngắn, eo đeo tạp dề đi ra, ánh mắt lập tức khóa chặt trên người Lê Chiêu: “Ôi cậu bé này đẹp trai đáo để, là bạn trai nha đầu nhà chúng ta à?”

Mọi người ai cũng yêu cái đẹp, không phân biệt tuổi tác. Cho dù là bác gái cũng có quyền thưởng thức cái đẹp.

“Nói lung tung gì đấy, đây là ngôi sao trên thành phố tới đấy.” Gương mặt già nua của ông Trương đỏ bừng lên, nói với bạn già của mình: “Bà xuống bếp làm mấy món mới, xào mấy đĩa, trưa nay cậu nhóc này với bạn cậu ấy ở lại nhà chúng ta ăn.”

“Được được được.” Gương mặt bác tươi như hoa nở, nhiệt tình mời Lê Chiêu vào nhà ngồi.

“Cảm ơn bác gái, cháu giúp bác trai nhốt heo vào chuồng rồi sẽ tới.” Lê Chiêu kéo con heo đang rên ư ử, hỏi ông Trương: “Bác ơi, chuồng heo nhà bác ở đâu ạ?”

“Chuồng heo bẩn lắm, sao có thể để cậu vào được.”

“Không sao đâu ạ, trước khi đi cháu mang theo quần áo, có gì lát nữa thay bộ khác.” Lê Chiêu thấy nhà bác Trương không có thanh niên trai tráng, bèn giúp ông làm cho xong việc.

Ông Trương thấy cậu kiên trì như vậy, đành phải dẫn Lê Chiêu đi về chuồng heo.

Chuồng heo ở quê được làm chắc chắn, heo không dễ chạy ra ngoài, cũng không dễ dàng mở ra. Lê Chiêu thấy ông Trương mở nửa buổi mà không xong cửa cho người, bèn khom lưng một tay giữ lấy tai lợn, cởi dây rơm trên cổ nó ra, hai tay bế con heo vào chuồng lợn.

Bế vào chuồng lợn!

Bế vào chuồng lợn!

Đôi chân quay phim run lên, đây là diễn viên phim thần tượng thật à?!

Thật sự luôn?!

Con heo vẫn còn đang kêu ư ử, nó đang dùng tiếng kêu thê thảm nhất, truy điệu sự tự do vốn không tồn tại của nó.

Nhốt hai con heo vào chuồng lợn rồi, bác gái nhiệt tình dẫn Lê Chiêu đi rửa tay rửa mặt, còn cố ý dọn phòng ngủ chính, để Lê Chiêu vào đó thay đồ.

Thay áo quần xong, Lê Chiêu thấy bác gái đứng sau cửa vẫy tay về phía cậu.

Cậu chạy bước nhỏ tới, bác gái kéo cậu xuống bếp, sau đó… đưa cho cậu miếng thịt nạc khô to bằng bàn tay, nhỏ giọng nói: “Cháu qua đây, thử xem có hợp khẩu vị không.”

Cửa phòng bếp kẽo kẹt mở ra, ống kính đen ngòm quay về miếng thịt trong tay Lê Chiêu.

Lê Chiêu chạm mắt với máy quay, lúc này dường như bầu không khí hết sức khó xử.

“Tôi gọi cậu nhóc tới nếm thử.” Bác gái tìm miếng thịt to nhất trong bát nhét vào miệng Lê Chiêu, sau đó chọn một miếng nhỏ, xé một nửa ra đưa cho quay phim: “Cậu cũng thử xem?”

Quay phim: “……………..”

Bác ơi, bác giống hệt mấy người mẹ phản diện trong phim gia đình, nuông chiều con trai, lén lút giành hết những thứ ngon nhất cho nó, người như vậy kiểu gì đến kết phim cũng bị vả mặt đấy bác không biết ạ?

Bác gái không biết, cũng không muốn biết, bác chỉ lo có nhiều khách tới, không đủ thịt khô cho cậu nhóc đẹp trai này ăn.

“Ngon lắm ạ, gia vị vừa rồi.” Dưới ống kính, Lê Chiêu mặt dày ăn xong miếng thịt khô, còn mò vào bát lấy hai miếng, một miếng cho bác gái, một miếng cho mình, sau đó giúp bác gái đốt củi bếp.

Bác trai bác gái xào một nồi rau lớn, củi lửa đốt to, một nồi rau lớn, cả phòng mù mịt khói.

“Bác ơi, có cần lửa to hơn không ạ?”

“Có chứ, lửa càng to rau xào lại càng ngon.”

Xào rau xong, Lê Chiêu vui vẻ giúp bác gái bưng thức ăn cầm chén bát, tỏ rõ vẻ mong đợi với tiết mục cơm trưa. Điều này khiến ekip không thể không nghi ngờ, có phải bình thường cậu nhóc này bị quản lý giám sát nghiêm ngặt không được ăn no, bây giờ không có quản lý bên cạnh, nên được “xổ lồng” rồi à.

Cơm nước lên bàn, ông Trương lấy rượu thuốc mình cất nhiều năm, muốn rót cho Lê Chiêu một cốc, Lê Chiêu vội vã từ chối: “Bác ơi, cháu không uống rượu.”

Ông Trương khuyên nhủ mấy lần, thấy Lê Chiêu nhất quyết không uống mới không rót cho cậu.

“Rượu của bác là rượu thuần lương thực, bên ngoài không có đâu.” Thấy Lê Chiêu không uống, bác trai còn lấy làm tiếc: “Cậu nhóc à, cháu ăn nhiều vào một chút. Còn trẻ phải ăn nhiều thịt mới cao lên được.”

Nói rồi lại cầm đôi đũa sạch gắp cho Lê Chiêu non nửa bát thịt khô.

Các nhân viên trong ekip: ………..

Có ảo giác bị bác trai bác gái xa lánh.



Dùng bữa xong, Lê Chiêu giúp bác Trương cho heo, cho chó ăn, ôm gói đậu phộng bác trai bác gái tặng, mới lưu luyến đi tới nhà trưởng thôn, tập hợp với tổ đạo diễn.

Dọc đường đi, Lê Chiêu còn giúp mấy nhà ở thôn quê, đắp lại bạt bị gió thổi cho ruộng ngô dinh dưỡng, còn giúp mọi người xem cây ăn quả mới chiết cành, lúc đi ngang qua hồ cá, giúp kéo lưới một con cá trắm cỏ lớn.

Nhân viên: Bọn họ không quay nhầm chương trình “Bạn của nhà nông” đấy chứ?

Lúc tới nhà thôn trưởng, các nhân viên đi cùng mới có thể thở phào nhẹ nhõm, ở với Lê Chiêu sẽ ảnh hưởng tới cảm giác thành công khi hành hạ nghệ sĩ.

Mọi người trong tổ đạo diễn đã xem được tất cả biểu hiện của Lê Chiêu qua máy quan sát, trong lòng biểu thị sự ngưỡng mộ sâu sắc với sức chiến đấu của vị khách mời này.

Đợi Lê Chiêu vào nhà, tổ đạo diễn đứng dậy chào cậu.

Cậu nhóc có thể một tay bế heo thì cũng có sức khênh được một người.

“Hoan nghênh Lê Chiêu gia nhập gia đình nhỏ của chúng tôi.” Đạo diễn bắt tay với Lê Chiêu: “Chắc hẳn trước khi tới quản lý đã nói với cậu, điều kiện chương trình của chúng tôi hơi vất vả, mong cậu cố gắng chịu đựng, đợi sau này quay về, tôi sẽ tự lấy tiền túi mời nhóm khách mời các cậu.”

“Cảm ơn đạo diễn, ở đây tốt lắm ạ, không khổ đâu.” Lê Chiêu tìm trong phòng một vòng, không thấy bóng khách mời đâu: “Mọi người còn lại đã tới chưa ạ?”

“Họ tới cả rồi.” Đạo diễn không nói ra, lúc cậu giúp bác trai quét chuồng lợn, ăn thịt khô, các khách mời khác còn đang gõ cửa từng nhà xin đồ ăn đấy.

“Đây là chỗ ở của cậu, hãy đi theo đánh dấu chỉ đường.” Đạo diễn đưa cho Lê Chiêu một chiếc thẻ nhiệm vụ: “Bây giờ cậu đã quen với làng rồi, ngoài máy quay ra, chúng tôi không sắp xếp nhân viên đi cùng nữa.”

Suy nghĩ một chút, ông bổ sung một câu: “Trước khi tới tôi đã nhờ trưởng thôn, để các nhà dân xích chó lại, cậu không phải sợ đâu.”

Đạo diễn không nhắc nhở còn đỡ, vừa nhắc là Lê Chiêu nhớ tới vị khách mời bị chó cắn.

Cậu lặng lẽ nhìn đạo diễn, cẳng chân lạnh run lên.

Đầu xuân trên núi rất lạnh, Lê Chiêu mặc áo khoác, cầm bản đồ đường nét đơn giản tìm chỗ ở của mình.

“Bà ơi, ở đây có ngôi sao này!”

Có cậu nhóc nhìn thấy Lê Chiêu, hô to: “Mau ra đây xem ngôi sao.”

“Chào cậu bé.” Lê Chiêu vẫy tay về phía mấy cậu bé: “Em ăn chưa?”

Đối mặt với ống kính máy quay, mấy cậu bé hơi ngượng ngùng, cười ngượng với Lê Chiêu.

Lê Chiêu tiến lên xoa đầu bé trai đi đầu, lấy một túi bánh quy còn chưa bóc ở trong túi ra: “Nào, quà ra mắt.”

Cậu bé muốn nhận lấy, lại không tiện nhận về.

Lê Chiêu đưa bánh quy vào tay cậu bé: “Mình gặp sau nhé.”

Quay phim nhỏ giọng nhắc nhở: “Chiêu Chiêu, cậu đã đi được hai mươi phút rồi.”

Lê Chiêu lại vẫy tay với các bạn nhỏ, kéo vali đi về phía trước: “Anh quay phim à, anh có biết muốn sống tốt trong thôn cần làm gì không?”

Quay phim:????

Không không không, tôi không muốn biết một chút nào, tôi chỉ biết chúng tôi tới đây ghi hình, chứ không phải tham gia bầu cử thôn.

“Đầu tiên phải làm người cầm đầu mấy đứa trẻ, có mấy đứa trẻ là có tin tức trong thôn nhanh nhẹn nhất.” Lê Chiêu dương dương tự đắc: “Trước khi tới em đã xem qua chương trình của các anh, có vẻ rất nhiều hoạt động cần người địa phương nhắc nhở.”

Quay phim: “…………..”

Tui thấy cậu muốn làm đầu đàn cho lũ trẻ thì có!

Lúc Lê Chiêu tìm tới căn nhà, bên trong còn một vị khách mời khác, vị khách mời này chính là người diễn viên thực lực bị ngỗng đuổi trèo lên cây cuối cùng meme lan truyền khắp mạng xã hội – Hướng Chấn.

Từ khi tham gia chương trình này, hình tượng lạnh lùng nghiêm túc của Hướng Chấn vỡ tan thành mảnh vụn, nhặt cũng không nhặt nổi.

“Chào thầy Hướng ạ.” Lê Chiêu cúi chào Hướng Chấn.

“Gọi anh Hướng là được rồi.” Hướng Chấn thấy mặt mũi Lê Chiêu trắng trẻo non choẹt à, ngay cả vali hành lý cũng thuộc hiệu xa xỉ, thầm kêu khổ trong lòng, ekip ghép cho anh người đồng đội như vậy là muốn họ xếp hạng nhất từ dưới lên à?

Mà thôi kệ, dù sao tình bạn số một, thi thố số hai.

Hai người bắt tay nhau, Hướng Chấn dẫn Lê Chiêu vào phòng, căn phòng chưa tới mười mét vuông đặt chiếc giường đôi, chăn bông và bộ ga gối đặt trên giường, còn chưa được thu dọn.

Không đợi Hướng Chấn mở miệng, Lê Chiêu đặt vali hành lý xuống, nhanh chóng lồng chăn, ga gối: “Anh Hướng à, anh ngủ ở giường nào?”

Hướng Chấn không ngờ Lê Chiêu lại nhanh nhẹn như vậy, kích động vỗ vai Lê Chiêu: “Cuối cùng ekip chương trình cũng phát đại tướng cho anh rồi, cảm ơn ekip nhiều.”

Lúc này đạo diễn nọ ngồi sau máy quan sát: “………..”

Không, chuyện này khác hoàn toàn kế hoạch ban đầu của họ!

Hướng Chấn cởi mở, cũng không có suy nghĩ phiến diện với cậu tân binh lưu lượng nổi tiếng nhờ bộ phim chiếu mạng này, nhất là khi nghe nói Lê Chiêu còn biết nấu ăn, anh nhìn Lê Chiêu như nhìn cậu em ruột vậy.

Thu dọn phòng nghỉ xong, các khách mời có một tiếng nghỉ ngơi, Lê Chiêu vội vã lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Án Đình.

Chiêu Chiêu có vận may: Buổi trưa có thôn dân mời em ăn thịt khô, ngon ơi là ngon ý, nếu không có máy quay thì em còn ăn được hai bát nữa.

Tuy rằng ekip đã khiếp đảm với lượng cơm cậu ăn rồi.

Chiêu Chiêu có vận may: Mọi người trong ekip tốt lắm, không cố tình gây khó dễ, bầu không khí cũng tốt. Chỉ là hơi lạnh mà thôi, may mà anh bảo bác quản gia đưa em thêm một chiếc áo khoác.

Một lúc sau Án Đình mới trả lời tin nhắn cậu.

Án Đình: Được, chú ý sức khỏe.

Bốn giờ chiều, toàn thể khách mời tập hợp ở sân phơi, cuối cùng Lê Chiêu cũng chính thức gặp mặt bốn vị khách mời khác. Trong số các khách mời này, có người là ca sĩ, có người là diễn viên hí kịch, còn có diễn viên tiểu phẩm, MC, Lê Chiêu là người duy nhất đảm đương lưu lượng.

Mọi người đều hết sức nhiệt tình chào mừng Lê Chiêu tới, đồng thời không chút giấu giếm hỏi Lê Chiêu có biết làm nông không.

“Thanh niên tốt, thanh niên thể lực tốt.”

“Đúng vậy, chân tay cũng nhanh nhẹn.” Diễn viên tiểu phẩm Tiền Đa Hỷ đi tới khoác vai: “Hướng Chấn à, hay là chúng ta đổi đội viên đi, tôi đổi Trương Khuê với cậu.”

Trương Khuê:???

“Mới đây còn gọi em là Tiểu Khuê Khuê, giờ lại lấy em ra đổi lấy trai trẻ à?” Trương Khuê gạt lệ: “Anh Tiền, anh thật vô tình.”

“Chào mừng các khách mời tham gia chương trình “Quy ẩn sơn lâm” của chúng tôi, chúng ta cùng vỗ tay chào mừng khách mời mới kỳ này, đảm đương ngoại hình cho chương trình, Lê Chiêu!”

“Cảm ơn mọi người.” Lê Chiêu chắp tay trước ngực.

MC cao giọng hỏi: “Đã một thời gian rồi không gặp, mọi người có nhớ tôi không?”

Hiện trường im như thóc.

“Không sao, tôi nhớ mọi người là được rồi.” MC vuốt mặt: “Khẩu hiệu của chương trình chúng ta là gì?”

“Sống sót là được!”

“Đừng có thả trâu!”

“Đừng bắt giết dê!”

Lê Chiêu lặng lẽ lui về phía sau một bước, ekip chương trình này.. đúng là liều mình chơi dữ.

Nhiệm vụ đầu tiên của họ là đi giúp người lớn tuổi trong thôn đào đất nhổ cỏ.

Mọi người nhận mệnh gánh chiếc cuốc đi ra ruộng, đã thấy Lê Chiêu xắn tay áo lên, lật mặt chiếc áo gile, giơ cuốc lên bắt đầu nhổ cỏ, đào đất, dùng cuốc xúc tơi đất ra.

Năm khách mời đồng loạt há hốc miệng.



“Tôi sai rồi, tôi không nên mắng ekip chương trình này là cẩu, thực ra bọn họ vẫn còn nhân tính, ít nhất là sắp xếp Chiêu Chiêu cho chúng ta.”

“Đại Lưu à, bọn tôi không ghét bỏ gì ông đâu, tại Chiêu Chiêu cừ quá à.”

Đại Lưu chính là vị khách mời xui xẻo bị chó cắn.

Hướng Chấn kéo sọt nhặt cỏ, tò mò hỏi Lê Chiêu: “Tiểu Lê à, sao cậu lại biết làm mấy cái này vậy?”

“Cái này dễ lắm, chỉ cần tìm đúng vị trí cầm cuốc, có thể ra công một nửa, thành quả gấp đôi.” Lê Chiêu chỉ vào vị trí tay cầm cuốc: “Ví dụ chỗ này ra sức một chút, chúng ta phải xem xét độ dày của đất, độ xốp, độ cao khi vung cuốc lên..”

Hướng Chấn: “………….”

Mỗi chữ anh đều hiểu, nhưng khi ghép lại với nhau thì dường như không hiểu cái gì.

Camera quay về phía Hướng Chấn đang mù tịt và bất lực, zoom cảnh đần mặt không góc chết.

Đào xong, mọi người đã sức cùng lực kiệt, thế nhưng tổ đạo diễn còn sắp xếp bọn họ giúp bà cụ trong thôn tìm con gà chưa về chuồng.

Giữa tiếng kêu la thảm thiết, mọi người lê bước nặng nề, bắt đầu đi khắp núi tìm gà.

Đối với các hộ nông nghèo mà nói, một con gà cũng là tài sản vô cùng quan trọng, thế nhưng mấy vị khách mời đều lớn lên trong thành phố từ nhỏ, thực sự không biết bắt đầu tìm ở đâu,

Còn chưa đi được bao xa, Lê Chiêu nghe thấy tiếng hét thảm thiết, cậu quay đầu nhìn lại, Trương Khuê lăn lông lốc ra khỏi bụi cỏ, theo sau anh ta là một con gà trống to bự có cái mào đỏ chót, dang cánh đuổi theo sau, có mưu đồ tấn công mông anh ta.

Trương Khuê thấy Lê Chiêu như thấy người thân, lao về phía Lê Chiêu: “Tiểu Lê, soái ca đẹp nhất trần đời, cứu mạng với.”

Nhưng Lê Chiêu không những không cứu anh ta, mà ngược lại còn xoay người bỏ chạy.

“Cậu chạy cái gì hả!” Trương Khuê hết sức tuyệt vọng.

“Gà trống biết bay đấy!” Lê Chiêu vừa chạy vừa la to: “Em không đánh lại nó đâu.”

“Có con gà thôi mà cũng không đánh lại, thân là nghệ sĩ đang hot, tôn nghiêm của cậu đâu?”

“Anh giỏi thì anh lên đi!!”

Trương Khuê anh không lên được!!!

Hai người liều mạng bỏ chạy, mãi đến khi chủ nhân con gà trống phát hiện bất thường, gọi gà về mới cứu mạng hai người.

“Tại sao ngỗng ở quê, chó ở quê, ngay cả gà ở quê cũng ghê gớm như vậy.” Trương Khuê chống chân, thở hổn hển: “Nhớ Trương Khuê anh khi còn bé cũng xưng bá một khu, hôm nay đây lại thua dưới tay một con gà trống.”

“Anh Trương à, sao anh lại chọc nó?” Lê Chiêu dựa vào cây nghỉ: “Loại gà lông bóng bảy, mào gà dày như này chiến ghê lắm.”

“Anh thấy nó ở với con gà mái, nghĩ không biết có phải con gà bà để xổng không..” Trương Khuê càng nói càng nhỏ: “Hình như anh sai ở đâu rồi..”

“Đi thôi, chúng ta đi tìm tiếp.” Thể lực Lê Chiêu tốt hơn Trương Khuê, cậu không thở dốc nhiều, hai người men theo con đường nhỏ đi một đoạn, thấy mấy đứa trẻ khoác bao bố lên người, tay cầm gậy đóng vai cao thủ võ lâm.

“Các vị đại hiệp!” Lê Chiêu chắp tay về phía đám trẻ con: “Tại hạ có chuyện quan trọng muốn nhờ vả, kính mong các vị đại hiệp hết sức giúp đỡ.”

“Tiêu rồi tiêu rồi!” Đạo diễn ngồi sau máy quan sát vỗ đùi nói: “Trong này có đứa thấy chúng ta đặt gà ở đâu.”

Ai ngờ Lê Chiêu lại vô sỉ như vậy, đến trẻ con mà cũng lợi dụng!

“Ta biết ta biết!” Một đứa trẻ trong đó giơ tay lên, dắt cây gậy lên thắt lưng: “Để ta dẫn các ngươi đi.”

“Đa tạ đại hiệp, mọi người đúng là chí sĩ!” Lê Chiêu nghiêm túc hành lễ giang hồ với họ, tụi trẻ con cười tươi phơ lớ đáp lễ.

“Các hài nhi, đi theo ta.”

Từ cảnh phim võ hiệp lại nhảy sang trường quay Tây Du Ký.

Cuối cùng họ tìm thấy con gà bị trói chân trong sân cỏ khô.

“Hừ, không biết kẻ ác nào lại bắt cóc con gà tới đây?” Lê Chiêu nhấc con gà mái lên, nói lời cảm ơn với các vị đại hiệp: “Đa tạ chư vị đại hiệp, sau này chúng ta còn gặp lại.”

“Tráng sĩ đi thong thả!” Tụi trẻ con nhập vai rất vui vẻ.

“Lần này từ biệt, kính xin chư vị bảo trọng, chăm chỉ đọc sách ở học đường.”

“Đại hiệp không cần đọc sách.”

“Ai nói đại hiệp không cần đọc sách?” Lê Chiêu nhướng mày: “Không cố gắng học hành, cao thủ võ lâm viết thơ mắng các đại hiệp, các đại hiệp không hiểu chữ nào. Nằm vùng viết mật thư, các đại hiệp cũng không hiểu. Không viết được chữ đẹp, cũng không có tài hoa, thì không thể làm đại hiệp hàng đầu, mọi người hiểu chứ?”

“Thật ạ?”

“Đương nhiên rồi.” Lê Chiêu dúi con gà cho Trương Khuê, chắp tay ra sau, bày ra tư thế cao nhân để dao động những cậu nhóc trẻ tuổi này: “Các ngươi xem phim có thấy đại hiệp nào không biết đọc sách viết chữ không?”

Tụi trẻ con lắc đầu.

“Thế đấy.” Lê Chiêu nở nụ cười thỏa mãn: “Muốn luyện thần công phải đọc được bí tịch võ lâm chứ.”

Lê Chiêu ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, sau đó xoa đầu các bạn nhỏ: “Các đại hiệp, trời đã tối, mọi người nên về nhà. Ta cũng phải dẫn theo con gà bị bắt cóc này đi gặp quan phủ.”

Phía tổ đạo diễn, đạo diễn uống coca, rung đùi nói: “Cậu khách mời lần này rất thú vị.”

Khách mời có thể chơi với tụi trẻ con lâu như vậy, còn chơi đến là vui vẻ, ngoài Lê Chiêu ra chắc không tìm được ai khác.

Tìm gà về rồi, cuối cùng các khách mời cũng được khen thưởng —— một bữa tối khoai lang.

“Thôn Thanh Khê sản xuất nhiều khoai lang.” Trong lúc mọi người đang vui vẻ, MC lại xuất hiện, anh ta vờ như không thấy ánh mắt ghét bỏ của mọi người: “Nhiều khoai thì quý, nhưng bởi vì người của thôn Thanh Khê trồng quá nhiều, khiến khó tiêu thụ khoai lang, bởi vậy nên ngày mai xin các vị khách mời của chúng ta giúp đỡ họ bán một ngàn cân khoai lang!”

“Một ngàn cân?”

(Cân của trung quốc, 1 cân bằng 1/2kg, tương đương 500kg)

Hướng Chấn hết hồn, ekip này không phải là người!!

Sáng hôm sau, Hướng Chấn từ giấc chiêm bao tỉnh lại, trông thấy Lê Chiêu đang nằm bò ra đất vẽ vời lên các tông.

Anh đứng dậy nhìn, chỉ thấy trên tờ các tông viết: “Ekip chương trình độc ác, ép nghệ sĩ bán khoai lang. Khoai lang ruột vàng thượng hạng, tám xu một cân, tất cả tám xu. Chỉ cần mọi người bỏ ra một chút tấm lòng là chúng em có tiền về nhà rồi.”

Hướng Chấn ngồi lặng trên giường.

Cậu trai, chất thật đấy!

Buổi sáng ở thủ đô, dưới sự giám sát của quản gia, Án Đình nghiêm mặt ăn hết một bát cháo nhỏ.

“Thưa cậu, hôm nay cậu giỏi lắm.”

“Đừng bắt chước cách nói chuyện của Lê Chiêu.” Án Đình đặt bát xuống, cầm điện thoại lên. Lê Chiêu vừa gửi tin nhắn cho anh.

Chiêu Chiêu có vận may: Đình Đình à, hôm nay em phải ra chợ bán hàng! Kích động quá, chắc vui lắm cho coi! 【Hình ảnh】

Trong ảnh, Lê Chiêu mặc bộ đồ rách rưới mượn từ người dân thôn, trong tay cầm một tấm biển, rất giống mấy tên lừa đảo trên đường.

Khác ở chỗ, tấm biển trong tay cậu không viết ai cần lên đại học, hoặc ai bị bệnh ung thư.

Án Đình im lặng hồi lâu, mặt không cảm xúc trả lời hai chữ.

【Cố lên!】Tác giả có lời muốn nói.

Nhà trẻ tổ chức hoạt động bán hàng tình nghĩa.

Bé Chiêu Chiêu kích động đến mức cả đêm không ngủ được, sáng sớm đã đeo balo nhỏ trên lưng, đứng trước cửa nhà trẻ. Còn không quên nhắn tin khoe nỗi kích động trong lòng cho bé Đình không tham gia hoạt động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau