Chương 58: Bảo vệ cục cưng
“Cục cưng nhà cô đáng yêu như vậy, cô phải bảo vệ cục cưng đáng yêu nhất trần đời!”
Đến khi khán giả thấy Lê Chiêu bế hẳn lợn con vào chuồng thì không kiềm chế được nữa mà bật cười ha hả, cười đến độ bò lăn bò toài ra đất.
“Em xem chương trình này với mẹ, mẹ em hỏi con cái nhà ai đây mà chịu khó thế, còn nói với em sau này phải tìm người yêu như vậy, nói cứ như em trèo cao được ý.”
“Nói thật là trước khi xem em là người qua đường anti Lê Chiêu, nhờ phim chiếu mạng có chút tiếng tăm mà đã đi ôm đùi đồng hồ đeo tay Thương Thời, chả hiểu sao lại không ưa cậu ta. Nhưng nhìn cậu ấy thản nhiên ngồi trên xe chở lợn nói chuyện kiến thức chăn nuôi heo, làm việc nhà, tự nhiên em cảm thấy đây là một người rất thành thật, rất được ưa thích.”
“Lầu trên +1, có thể thấy bác trai rất thích Lê Chiêu, ánh mắt nhìn cậu ấy như nhìn con mình vậy.”
Các cư dân mạng vừa xem chương trình vừa thảo luận, đến khi họ thấy bác gái lặng lẽ gọi Lê Chiêu vào bếp, đang định cho cậu ăn suất “tiêu chuẩn cao” thì bị quay phim bắt gặp, mọi người lại được một tràng cười thích thú.
“Móa ơi, bác gái đáng yêu quá, còn lén lút cho Lê Chiêu ăn thịt khô, em có thể xem đi xem lại cảnh Lê Chiêu cầm bát đần mặt ra nhìn về phía máy quay cả trăm lần.”
“Đừng ngăn cản Lê Chiêu, để ẻm ăn đi, để ẻm ăn đi. Thằng bé vì miếng thịt khô mà quên thân mình bế heo, sự hy sinh cao cả như vậy. Mọi người không ai được ngăn cản ẻm ăn, cứ để ẻm ăn đi aaaaa!”
Khán giả xem hết sức kích động, rất nhiều cư dân mạng tỏ ý nếu không cho Lê Chiêu ăn thịt thì họ muốn chui vào trong tivi tính sổ với ekip.
“Mịa, ông đây đường đường là phận cao tuổi, thế mà xem chương trình thực tế lại đi lo không biết nam khách mời mới có thể ăn thịt không, cái cậu khách mời đáng thương này tên gì vậy, là diễn viên hay là ca sĩ thế?”
Ở nhà Án Đình, Lê Chiêu ngồi trên sofa, lặng lẽ che mặt mình, không thể nào nhìn thẳng cảnh mình hớn ha hớn hở đợi ăn thịt khô.
“Thịt khô ở quê có ngon không?”
“Ngon lắm.” Lê Chiêu trả lời theo phản xạ có điều kiện, buông tay xuống nhìn Án Đình: “Đình Đình à, anh đang chế giễu em chứ gì?”
“Đừng nghĩ ngợi lung tung.” Án Đình nhét hoa quả trên bàn vào tay cậu: “Anh bảo nhà bếp làm thịt khô cho em.”
“Rõ ràng anh đang cười nhạo em còn gì.” Lê Chiêu hóa bi thương thành ham muốn ăn, cậu nhai hoa quả rôm rốp, tiếp tục khoanh chân xem chương trình.
Rất nhiều chuyện cậu cảm thấy bình thường, nhưng sau khi chế tác hậu kỳ lại trở nên vô cùng hài hước, giống như khi cậu cảm thấy lúc mình đang định ăn bị quay phim bắt gặp hết sức khó xử.
Thế nhưng sau khi lên sóng lại có vẻ buồn cười và đáng thương.
Thời lượng các phân cảnh của sáu khách mời trong chương trình không có nhiều chênh lệch, Lê Chiêu nghĩ mình đảm đương ngoại hình, không ngờ ekip lại biến cậu thành đảm đương pha trò cười.
Án Đình nhìn Lê Chiêu nhảy nhót vui vẻ trên bờ ruộng, lúc thì lại đi xem chiết cành cây ăn quả, khi lại đi đuổi gà ăn rau trong vườn, vui vẻ như một chú husky bị nhốt lâu ngày được thả ra.
“Về vùng quê chơi vui lắm à?” Án Đình chọn một quả trên đĩa để ăn.
“Chơi vui lắm ý.” Lê Chiêu chọn một trái nho vừa to vừa tròn, đưa tới miệng Án Đình: “Há miệng ra.”
Hơi ấm trên đầu ngón tay xuyên qua không khí, chạm lên gương mặt anh.
Còn có vẻ ấm áp.
Anh cúi đầu, ngậm trái nho trong miệng, không nỡ nhai nát nó ra.
“Ở nông thôn chơi vui lắm, chỉ là bây giờ trong thôn ít người, hầu như không thấy bóng người trẻ tuổi.” Lê Chiêu thở dài: “Đợi sau này rảnh em dẫn anh đi chơi.”
“Được.” Tivi lại bắt đầu chiếu cảnh có Lê Chiêu, ánh mắt Án Đình lại quay về tivi.
Các khách mời đang đào đất, giữa các khách mời kêu khổ thấu trời xanh, có Lê Chiêu là làm việc hết sức cần mẫn, thậm chí còn có vẻ phấn khởi, trông vô cùng đặc biệt.
Hậu kỳ phối chữ: “Bạn tưởng bọn tui đang tăng tốc độ sao, không hề nha!”
Các khán giả cũ của “Quy ẩn sơn lâm” mới đầu còn phản đối khách mời mới, thậm chí bật kênh 9 của đài quốc gia cũng chỉ vì thói quen.
Nhưng không xem thì thôi, vừa xem đã bị hành động ngốc nghếch của cậu khách mời mới này chọc cười ha hả, thậm chí còn cảm thấy tập này đặc sắc hơn mấy tập trước.
Hửm, mọi người nhắc tới khách mời Đại Lưu mấy tập trước ấy hả?
Chuyện gì qua rồi thì để nó qua đi, bọn tui thích xem mấy cái hài hước hơn cơ.
“Móa ơi, Tiểu Quỳ Hoa to gạt thật, dám đi chọc gà trống đang hú hí, tui thấy chắc ảnh không biết sức chiến đấu thực sự của gà trống rồi.”
“Tiểu Quỳ Hoa dùng sức mình chứng minh, trong lúc chạy trốn, con người có thể bộc phát sức chiến đấu vô hạn.”
“Hahahaha đoạn trước Lê Chiêu còn như hoàng tử, nhưng thấy gà trống cũng sợ khiếp vía. Bóng lưng bọn họ chật vật chạy trốn sao mà giống thanh xuân nhanh chóng vụt qua trong lúc ta làm biếng.”
“Ủa có mỗi em thấy phục quay phim thôi ạ? Lúc này rồi mà còn vừa có thể ôm máy quay chạy trốn, vừa quay khách mời được?”
“Em thề em là fan Lê, cơ mà xem cảnh Lê Chiêu bị gà trống rượt chạy tán loạn mà vẫn cười ẻ á, hài vãi cả nồi hahahaha.”
“Lầu trên chắc chắn là fan giả rồi, chứ fan thật tầm này đang bắt đầu chụp màn hình làm meme rồi.”
“Chế nào cần meme thì vào super topic của Lê Chiêu á, quản lý đã ghim mấy bài có meme lên rồi.”
“Ủa fan Lê là sinh vật gì dạ, sao cứ như anti thế?”
“Sao trước kia em lại cảm thấy Lê Chiêu là tiểu sinh lưu lượng yếu ớt chứ, đây rõ ràng là like idol like fan, like idol like fan á.”
“Nhìn anh ấy chơi trò đại hiệp với mấy đứa trẻ mà em chuyển từ anti qua fan á, không biết hình dung thế nào, chỉ là cảm thấy ánh mắt anh ấy nhìn mấy đứa trẻ rất dịu dàng, cứ như là.. trong mắt có ánh sáng.”
“Mẹ tui cũng nói như vậy á, mẹ tui bảo cậu nhóc Lê Chiêu nhất định có trái tim lương thiện. Đàn ông như vậy sau này cưới nhất định sẽ là một người chồng, người cha tốt. Thế nên là chồng Chiêu Chiêu à, bao giờ anh mới tới cưới em đây.”
“Lầu trên đừng uống rượu suông nữa, nhớ ăn kèm vào, say thế kia kìa!”
Kết thúc ngày đầu tiên, ekip phỏng vấn từng khách mời một, các khách mời khác đều chê bai ekip chương trình vô nhân tính, chỉ có mỗi Lê Chiêu cười tươi roi rói.
“Cháo khoai lang ngon lắm ạ.”
“Thịt khô cũng ngon nữa.”
“Thực ra bình thường em không ăn nhiều thế đâu, tại bữa nay vui quá nên mới ăn nhiều như vậy thôi ạ.”
Khán giả: “……….”
Một người vì miếng ăn mà sẵn sàng bế heo lên, còn không biết ngại nói mình không ăn nhiều?
“Mọi người chừa lại chút thể diện cho Chiêu Chiêu, giả vờ tin ẻm đi.”
“Trù tru trú, Chiêu Chiêu nhà chúng ta là tiểu tiên nam ăn ít, ăn nhiều vậy là vì hiệu quả chương trình thôi, chứ hổng phải do ẻm đâu.”
“Phải đó phải đó, Chiêu Chiêu là tiểu tiên nam uống nước sương cũng no rồi.”
“Fan Lê… có độc thật!!”
Mùa trước chương trình “Nếu như ta yêu nhau” thành công rực rỡ, nên mùa mới này thu hút được rất nhiều nhà tài trợ giàu có. Các khách mời mùa trước nhờ chương trình mà nổi tiếng, dành được không ít chỗ tốt, bởi vậy nên mùa này còn chưa lên sóng đã có rất nhiều khán giả mong đợi.
Ekip chương trình “Yêu nhau” rất tự tin, khoảng thời gian này không có chương trình thực tế nào có khả năng, mùa này họ lên sóng, dù không nổi như mùa trước thì ít nhất cũng có thể thỏa mãn bài toán các nhà đầu tư đưa ra.
Một hai tuần trước khi lên sóng, ekip chương trình đã bắt đầu hâm nóng, buổi tối ngày phát sóng chính thức, dường như ekip đã thấy hình ảnh ratting chương trình lên cao chót vót.
Sau khi phát sóng cũng không khác tưởng tượng của họ là bao, mở đầu rất tốt đẹp.
Tuy rằng trên bình luận của trang livestream có rất nhiều fan cãi cọ, nhưng không cãi không xôm, càng cãi nhau to thì chương trình mới càng có cảm giác tồn tại.
“Cái cậu Từ Bắc này rất biết cách qua lại với con gái, biểu hiện của cậu ta gần như phù hợp với hình tượng bạn trai hoàn hảo trong lòng các cô gái.” Vốn là đạo diễn còn không hài lòng với khách mời mà nhà đầu tư bên giải trí Cà Tím nhét vào, nhưng sau khi xem hiệu quả phát sóng của chương trình, ông không còn nhiều thành kiến với Từ Bắc nữa.
Đáng lý suất khách mời này Lục Hạo đã ngỏ lời trước, muốn giới thiệu bạn mình tham gia. Giải trí Cà Tím chen ngang giữa đường, không những làm hỏng kế hoạch của ông, còn khiến ông và Lục Hạo ầm ĩ không vui, dù sao trong lòng ông cũng không được thoải mái.
Từng giây từng phút trôi qua, ekip phát hiện tỉ lệ người xem bắt đầu giảm dần, ngay cả bình luận cũng ít đi.
Ekip chương trình “Yêu nhau” nhìn số liệu giảm dần, nhưng không tìm ra được nguyên nhân, phong cách chương trình giống với mùa trước, ngay cả nhân viên hậu kỳ cũng không hề thay đổi, thành tích bắt đầu rất tốt, sao đột nhiên lại giảm đi?
Khoảng thời gian này không có chương trình thực tế hay phim truyền hình nào thu hút, khán giả bỏ chương trình giữa chừng, chẳng lẽ vì có chương trình nào hay ho hơn xuất hiện?
“Tuần này có chương trình nào mới lên sóng không?”
“Đạo diễn, em đã điều tra rồi, các đài khác đều không có chương trình mới phát sóng.”
“Vậy mấy số liệu này là sao?”
Nhân viên khóc không ra nước mắt, bọn họ cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Đi thăm dò xem trong số các chương trình đang lên sóng, số liệu nhà nào tăng lên đi.”
Không bao lâu sau nhân viên trở về, vẻ mặt đần ra: “Đạo diễn à, em tra được rồi, có chương trình đang phát sóng tên là “Quy ẩn sơn lâm”, tỉ lệ theo dõi đang không ngừng tăng lên.”
Vừa nghe tên đã biết không nổi lên được rồi, đạo diễn chương trình chau mày lại: “Bọn họ câu trộm tỉ lệ người xem của chúng ta à?”
Nhân viên nhìn đạo diễn bằng vẻ mặt “anh nghĩ nhiều rồi”: “Đạo diễn à, nhà nào cũng có thể làm chuyện này, chỉ có đài nhà này tuyệt đối không thể làm.”
“Vì sao?”
“Vì đây là chương trình của đài quốc gia.”
“Sao cơ?” Đạo diễn cảm thấy tai mình có vấn đề rồi: “Kênh bao nhiêu?”
“Kênh 9.”
Đạo diễn bật máy tính lên, tìm chương trình này trên trang web của đài quốc gia, vừa bật lên đã thấy sáu ông con trai ngồi chồm hỗm dưới đất, quần áo lộn xộn, tóc tai rối bời, còn chẳng thèm trang điểm, không thèm bắt sáng, từ đầu tới chân không có chút cảm giác thời thượng nào.
Chương trình này mà cũng hot được hả trời?
Ông nhìn sáu vị khách mời một lượt, cuối cùng cũng thấy một cậu chàng ưu tú đẹp trai, cho dù có mặc bộ đồ rách rưới, không tạo hình gì thì cũng không thể làm lu mờ ngoại hình của cậu.
Tiếc thật đấy, nếu cậu soái ca này tới chương trình của họ, nhất định có thể thu hút không ít thiếu nữ tới xem chương trình. Đài quốc gia không thèm PR, cũng không biết đường tuyên truyền, ngay cả lộ phí cũng thấp, mấy diễn viên lưu lượng có lý tưởng đều không tham gia chương trình này.
Trong lòng vừa phỉ nhổ, vừa không nhịn được mà xem tiếp.
Ầy, khách mời chơi với nhau rất tự nhiên, không có mâu thuẫn nào. Không có chút drama nào thì sao thu hút khán giả được.
Cho khách mời gánh khoai lang thật à?
Không hổ là đài quốc gia, dám coi khách mời như cu li thật.
Ầy, cái cảnh cậu chàng khách mời bế đứa trẻ có thể thêm mấy pha quay chậm, zoom vào, cũng có thể lấy ra để tuyên truyền nữa.
Chương trình thực tế của đài quốc gia quá cứng nhắc, điểm PR sáng như thế mà lại bình thản quay cho xong, rốt cuộc có muốn làm chương trình thực tế không hả?
Quá lãng phí khách mời và tư liệu tốt như vậy, tại sao nhóm khách mời này không phải của họ chứ?
Tiếc quá, tiếc quá trời.
“Đạo.. đạo diễn à, anh xem mười phút rồi đấy.”
Làm đạo diễn của chương trình “Nếu như ta yêu nhau”, anh không thể tăng lượt xem cho quân địch như vậy được.
“Chương trình vớ vẩn, không đáng nhắc tới.” Đạo diễn tắt cửa sổ video: “Mọi người liên hệ với các khách mời trong chương trình, để họ đăng weibo tuyên truyền đi.”
Ông không tin, trong chương trình của họ có nhiều soái ca mỹ nữ như vậy lại không thể đánh lại cái chương trình nhà quê kia.
Tiếc là khán giả lại thích chương trình nhà quê buồn cười không cần cái mác thần tượng này, lúc họ thấy Lê Chiêu bị cả nhà của tài xế xe tải vây xung quanh, còn phải phối hợp với nhà họ giơ tay chữ V thì cười không nhặt được miệng.
“Lê Chiêu đúng là một bảo tàng, lúc cậu ấy bế hai cậu bé đi qua bờ ruộng trò chuyện làm em cảm động chết đi được, giờ lại khiến em cười không nhặt được miệng lên. Sao trên đời lại có người thú vị như vậy chứ?”
“Khổ cái thân em quá, bà nội bảo em đi tìm bạn trai giống Lê Chiêu ấy, em biết đi tìm ở đâu đây?”
“Hahahaa lầu trên à, bồ bảo với bà nội bồ, Lê Chiêu đang yên vị ở sofa nhà tui rùi nè, bồ không có cửa đâu.”
“Lầu trên bị hoang tưởng rồi, nhớ uống thuốc vào, thuốc nhập khẩu ý.”
Từ Bắc nghe quản lý của mình nói tỉ lệ người xem chương trình thực tế “Nếu như ta yêu nhau” mà hắn tham gia bị chương trình khác giành mất thì không thể tin nổi: “Sao lại có chương trình nổi hơn cả “Yêu nhau” chứ, có phải bọn họ mua người xem không?”
“Yêu nhau” có cơ sở khán giả hùng hậu, hơn nữa tuyên truyền cũng rất ổn, sao có thể bị chương trình khác vượt mặt được?
“Thật đấy, ekip bảo các khách mời đăng weibo một lần nữa.” Quản lý thương hại nhìn hắn: “Trước đấy tôi đã nói với cậu rồi, đài quốc gia có chương trình thiếu một vị khách mời, nhưng cậu lại khăng khăng muốn tham gia “Yêu nhau”, nên chương trình này bị Lê Chiêu ở bên Dâu Tây lấy mất rồi.”
“Anh nói ai cơ?” Nghe tin như sét đánh bên tai này, tim Từ Bắc đập như trống nổi: “Anh nói lại đi?”
“Tỉ lệ xem của “Quy ẩn sơn lâm” vượt “Yêu nhau”, phía nhà tài trợ không hài lòng với số liệu của “Yêu nhau”.”
Để được tuyên truyền trong “Yêu nhau”, có công ty phải bỏ ra con số chín hàng đơn vị, bây giờ lại bị một chương trình không có cảm giác tồn tại nào vượt mặt, không chỉ nhà đài không vui mà các nhà tài trợ lại càng thêm bất mãn.
“Không, em nói là.. Lê Chiêu cũng tham gia ghi hình “Quy ẩn sơn lâm” ạ?”
“Ừ.” Quản lý thương hại nhìn Từ Bắc, nếu lúc trước Từ Bắc nhận “Quy ẩn sơn lâm” chứ không phải “Yêu nhau”, nói không chừng hiệu quả còn tốt hơn.
Độ tuổi trung bình của khán giả đài quốc gia tương đối lớn, nếu được sự yêu thích của nhóm khán giả này, chẳng khác gì có duyên khán giả. Như vậy hữu dụng hơn so với PR hình tượng trên mạng nhiều.
Từ Bắc đã chẳng còn thấy ánh mắt thương hại của quản lý nữa, đầu hắn ong lên, trong lòng ngột ngạt không thở nổi.
Lê Chiêu, Lê Chiêu, sao lại là cậu ta?
Thấy sắc mặt hắn khó coi, quản lý an ủi hắn: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tuy rằng để mất con ngựa ô “Quy ẩn sơn lâm” này, nhưng chương trình “Yêu nhau” cũng có không ít khán giả, những nhận xét về cậu trên mạng cũng rất chính diện, có không ít khán giả khen cậu là vương tử từ lâu đài bước ra.”
Quản lý nói gì Từ Bắc đã không còn nghe thấy rõ nữa, trong đầu hắn chỉ nghĩ tới Lê Chiêu.
“Không thể để Lê Chiêu cứ tiếp tục nổi tiếng như vậy được.” Lê Chiêu càng nổi, càng chứng minh tất cả những gì hắn làm đều uổng công.
Quản lý nhìn gương mặt Từ Bắc, không nói gì.
Lê Chiêu có nổi hay không thì cũng không liên quan gì tới cậu, ngoại hình hai người vốn không cùng một thang bậc, cậu coi người ta như đối thủ cạnh tranh, nhưng ekip của Lê Chiêu không thèm đếm xỉa, cậu có thể có AC một chút không hả?
(AC chỉ dòng điện xoay chiều, có thể ở đây ám chỉ phải thay đổi)
Tiếc là từ sâu thẳm trong xương Từ Bắc đã không có thứ này.
Hắn mở điện thoại ra, thấy các blogger để dựa hơi mà tranh nhau biên tập video Lê Chiêu trong chương trình, trái tim như bị ngâm trong cốc nước chanh, chua đến mức hắn chỉ ước gì Lê Chiêu biến mất luôn đi.
Thế nhưng Lê Chiêu không biến mất, trong một đêm, hắn chỉ biết trơ mắt nhìn weibo của Lê Chiêu tăng lên mấy trăm ngàn fans, có rất nhiều cư dân mạng chạy tới fanpage “Quy ẩn sơn lâm” nhắn lại, muốn họ trích vài cảnh không được biên tập và cảnh bên lề ra, còn hối thúc quay tập tiếp theo.
Khiến hắn bực mình hơn cả, chương trình “Yêu nhau” mà hắn tham gia, có nam khách mời ngấm ngầm chế giễu hắn đi cổng sau mới tham gia vào chương trình, vậy mà Lê Chiêu và các khách mời khác lại thân thiết khăng khít, mọi người ai nấy đều đối xử rất tốt với Lê Chiêu.
Tại sao?!
Chuyện này là sao chứ?!
Lê Chiêu ăn ba bữa thịt khô liên tục, ngay cả bữa sáng trên bàn cũng đặt một đĩa thịt nạc khô.
Có lẽ bởi cảnh cậu lén lút ăn thịt khô trong màn ảnh quá đáng thương, khiến Đình Đình hiểu lầm cậu.
Không chỉ Đình Đình, ngay cả ba mẹ Trương Tiểu Nguyên và nhóm bạn trong cô nhi viện đều nói muốn đưa thịt khô cho cậu.
“Đình Đình à, tối mình đừng ăn thịt khô nữa.” Trong bữa trưa, Lê Chiêu nhìn đĩa thịt khô xào trước mặt: “Đồ ăn có ngon đến mấy cũng không thể ăn hết bữa này tới bữa khác, đúng không?”
Án Đình ngẩn người, anh như người phụ huynh không biết đối xử tốt với con thế nào, nghe con nói thích gì thì liên tục làm đồ giống nhau, vụng về không biết thay đổi.
“Thực ra em thích ăn món này lắm.” Thấy Án Đình sững người, Lê Chiêu vội gắp hai miếng thịt vào bát mình: “Chỉ là thịt khô dùng nhiều muối, sức khỏe anh không tốt, không thể liên tục ăn món này với em được.”
“Được rồi.” Bàn tay Án Đình đang khựng lại tiếp tục chuyển động, uống non nửa bát canh Lê Chiêu múc cho mình.
“Đình Đình này, mấy hôm nay anh không cần phải tới công ty à?” Lê Chiêu hỏi: “Giờ chức vụ của anh không tới công ty vẫn ổn chứ?”
“Nội dung công việc của anh không cần tới công ty, dùng máy tính làm việc từ xa là được rồi.” Án Đình đặt bát canh xuống, không ngẩng đầu lên nhìn Lê Chiêu: “Không cần phải lo cho anh.”
“Vâng.” Những gì Lê Chiêu biết về hoàn cảnh sinh hoạt của cán bộ cao cấp đều là tưởng tượng, nên cậu không hề nghi ngờ lời Án Đình nói.
Buổi chiều hai người ngồi trong phòng hứng nắng đọc sách, Án Đình thì xem công văn, mà Lê Chiêu thì xem tạp chí thời trang, để hun đúc cảm giác thời thượng cho Lê Chiêu, công ty đặt cho cậu rất nhiều tạp chí thời trang.
Có lẽ vì trên người cậu không có chút tế bào “trend” nào, nên cậu thấy mấy người mẫu này còn chẳng đẹp bằng lúc Án Đình mặc Âu phục.
Còn có mấy cái quần hoa hòe hoa sói, làm cậu nhìn mà nghi ngờ nhân sinh.
Lật qua lật lại, cậu phát hiện chỉ có một bức ảnh người mẫu tay cầm máy tính, mặc Âu phục là đẹp nhất.
“Xem gì vậy?” Thấy Lê Chiêu ngừng lật trang, Án Đình đặt quyển sách trong tay xuống, tới gần nhìn.
“Quả nhiên đàn ông làm việc là đẹp trai nhất.” Lê Chiêu đẩy tạp chí về phía Án Đình: “Đúng không anh?”
Án Đình nhìn bức ảnh không nói gì.
Sáng hôm sau, Lê Chiêu dẫn Án Đình chạy bộ xong, thay quần áo xuống tầng thì thấy Án Đình mặc Âu phục đi giày da ngồi bên bàn ăn.
“Đình Đình, hôm nay anh phải ra ngoài à?”
“Công ty có cuộc họp khẩn cần anh tham gia.” Án Đình đưa tay nới lỏng cà vạt ra, nói rằng: “Buổi trưa nhà bếp nấu canh bổ cho anh, nếu em rảnh thì mang tới công ty cho anh được không?”
“Oke, không thành vấn đề.” Lê Chiêu đồng ý lập tức: “Nghe nói công ty các anh quản lý nghiêm lắm, em vào công ty anh được không?”
“Không sao, anh làm việc cho tổng giám đốc, để người nhà mang cơm tới chỉ là chuyện nhỏ.” Án Đình dừng lại một chút: “Mà thôi, mấy hôm nữa em lại phải đi tham gia ghi hình, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, anh bảo tài xế đưa là được rồi.”
“Có gì đâu, dù sao em cũng rảnh mà.” Lê Chiêu vỗ ngực: “Anh yên tâm đi, nhất định em sẽ tới đưa cho anh đúng lúc.”
Không phải chỉ đưa cơm thôi sao?
Cậu đi đưa cơm cho người anh em tốt thì sao chứ?
Nhưng mà anh em mà cũng gọi là người nhà được à?
Cậu len lén nhìn Án Đình, quyết định ngừng xoắn xuýt chuyện này.
Còn chưa tới giữa trưa, Lê Chiêu nhấc hộp giữ ấm nhà bếp chuẩn bị kỹ càng xuất phát.
Cậu may mắn, dọc đường đi không bị kẹt xe, đến khi tới tổng bộ Thương Hoàn thì còn chưa tới mười hai giờ trưa.
Lúc đi qua cánh cổng lớn, anh bảo vệ đẹp trai chỉ nhìn cậu mấy cái chứ không hề ngăn cậu lại.
Bước vào sảnh nguy nga lộng lẫy, Lê Chiêu kiềm chế sự kích động muốn nhìn thêm.
Một hai ba bốn, ưỡn ngực ngẩng đầu.
Đẹp trai, tao nhã, bình tĩnh.
Hôm nay Lê Chiêu không phải Lê Chiêu bình thường, là Lê Chiêu đi đưa cơm cho Đình Đình, giữ thể diện cho Đình Đình.
Đi tới trước quầy, Lê Chiêu tháo khẩu trang trên mặt xuống: “Thật ngại quá, làm phiền một chút, tôi là..”
“Cậu Lê.” Phía sau vang lên tiếng gọi của Tần Tiêu.
“Anh Tần à?” Nhìn Tần Tiêu mặc Âu phục thẳng thớm, Lê Chiêu nở nụ cười tươi rói, có người quen dễ hành sự hơn.
“Cậu Lê tới đưa cơm cho anh Đình à?” Tần Tiêu nhìn hộp cơm giữ ấm loại cực lớn trong tay Lê Chiêu, hoài nghi Lê Chiêu có hiểu lầm với khẩu vị của sếp tổng: “Cậu đi theo tôi, để tôi dẫn cậu đi.”
“Như vậy có ảnh hưởng tới công việc của anh không?” Lê Chiêu do dự một chút: “Nếu ảnh hưởng thì em không lên đâu, anh giúp em mang hộp cơm lên là được rồi.”
“Đương nhiên không rồi.” Tần Tiêu khẽ cười thành tiếng: “Cậu yên tâm đi, công ty có phúc lợi rất tốt với nhân viên cấp cao.”
“Thế làm phiền anh rồi.”
Lê Chiêu nói lời cảm ơn, đi theo Tần Tiêu bước vào một thang máy.
Không hổ là doanh nghiệp gia tộc nổi tiếng quốc gia, ngay cả trong thang máy cũng chú ý trang trí như vậy.
Nhân viên lễ tân từ đầu tới cuối không có cơ hội mở miệng đực người ra nhìn trợ lý Tần dẫn người đi, qua hồi lâu mới nói: “Cô có thấy cậu trai ban nãy giống Chiêu Chiêu nhà cô không?”
“Không giống, không giống một chút nào.” Đồng nghiệp lắc đầu nguầy nguậy, nhưng trong lòng đang gào thét.
Aaaaaaa cục cưng nhà mình ngoan quá, lại còn lễ phép nữa, trông siêuuu đẹp trai luôn.
Lại còn tới đưa cơm cho nhân viên trong công ty, còn quen với trợ lý Tần nữa, sao cục cưng nhà cô lại ưu tú thế cơ chứ.
“Mọi người đang nhắc tới Lê Chiêu à?” Một nữ nhân viên mặc trang phục công sở, trên ngực đeo tấm thẻ trợ lý đi tới: “Mọi người vừa thấy Lê Chiêu à?”
“Không phải đâu, cô ấy nhìn nhầm thôi.” Người đồng nghiệp vội vã phủ nhận: “Không phải Lê Chiêu đâu.”
Cô nhân viên này vừa nhìn đã biết không phải fan cục cưng nhà họ, chẳng lẽ là antifan?
Không được không được, tuyệt đối không thể để cô ta biết chuyện cục cưng nhà mình tới đưa cơm được, nhỡ cô ta lên mạng bôi đen cục cưng thì làm sao bây giờ?
Cục cưng nhà cô đáng yêu như vậy, cô phải bảo vệ cục cưng đáng yêu nhất trần đời!Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bé Chiêu Chiêu: Mấy bạn chăm chỉ đọc sách đáng yêu nhất.
Bé Đình Đình ngồi thẳng người, lấy quyển sách ảnh trong balo ra, nghiêm túc đặt lên bàn: Nhìn tớ đi, nhìn tớ đi, tớ là người đọc sách nghiêm túc nhất lớp!
Đến khi khán giả thấy Lê Chiêu bế hẳn lợn con vào chuồng thì không kiềm chế được nữa mà bật cười ha hả, cười đến độ bò lăn bò toài ra đất.
“Em xem chương trình này với mẹ, mẹ em hỏi con cái nhà ai đây mà chịu khó thế, còn nói với em sau này phải tìm người yêu như vậy, nói cứ như em trèo cao được ý.”
“Nói thật là trước khi xem em là người qua đường anti Lê Chiêu, nhờ phim chiếu mạng có chút tiếng tăm mà đã đi ôm đùi đồng hồ đeo tay Thương Thời, chả hiểu sao lại không ưa cậu ta. Nhưng nhìn cậu ấy thản nhiên ngồi trên xe chở lợn nói chuyện kiến thức chăn nuôi heo, làm việc nhà, tự nhiên em cảm thấy đây là một người rất thành thật, rất được ưa thích.”
“Lầu trên +1, có thể thấy bác trai rất thích Lê Chiêu, ánh mắt nhìn cậu ấy như nhìn con mình vậy.”
Các cư dân mạng vừa xem chương trình vừa thảo luận, đến khi họ thấy bác gái lặng lẽ gọi Lê Chiêu vào bếp, đang định cho cậu ăn suất “tiêu chuẩn cao” thì bị quay phim bắt gặp, mọi người lại được một tràng cười thích thú.
“Móa ơi, bác gái đáng yêu quá, còn lén lút cho Lê Chiêu ăn thịt khô, em có thể xem đi xem lại cảnh Lê Chiêu cầm bát đần mặt ra nhìn về phía máy quay cả trăm lần.”
“Đừng ngăn cản Lê Chiêu, để ẻm ăn đi, để ẻm ăn đi. Thằng bé vì miếng thịt khô mà quên thân mình bế heo, sự hy sinh cao cả như vậy. Mọi người không ai được ngăn cản ẻm ăn, cứ để ẻm ăn đi aaaaa!”
Khán giả xem hết sức kích động, rất nhiều cư dân mạng tỏ ý nếu không cho Lê Chiêu ăn thịt thì họ muốn chui vào trong tivi tính sổ với ekip.
“Mịa, ông đây đường đường là phận cao tuổi, thế mà xem chương trình thực tế lại đi lo không biết nam khách mời mới có thể ăn thịt không, cái cậu khách mời đáng thương này tên gì vậy, là diễn viên hay là ca sĩ thế?”
Ở nhà Án Đình, Lê Chiêu ngồi trên sofa, lặng lẽ che mặt mình, không thể nào nhìn thẳng cảnh mình hớn ha hớn hở đợi ăn thịt khô.
“Thịt khô ở quê có ngon không?”
“Ngon lắm.” Lê Chiêu trả lời theo phản xạ có điều kiện, buông tay xuống nhìn Án Đình: “Đình Đình à, anh đang chế giễu em chứ gì?”
“Đừng nghĩ ngợi lung tung.” Án Đình nhét hoa quả trên bàn vào tay cậu: “Anh bảo nhà bếp làm thịt khô cho em.”
“Rõ ràng anh đang cười nhạo em còn gì.” Lê Chiêu hóa bi thương thành ham muốn ăn, cậu nhai hoa quả rôm rốp, tiếp tục khoanh chân xem chương trình.
Rất nhiều chuyện cậu cảm thấy bình thường, nhưng sau khi chế tác hậu kỳ lại trở nên vô cùng hài hước, giống như khi cậu cảm thấy lúc mình đang định ăn bị quay phim bắt gặp hết sức khó xử.
Thế nhưng sau khi lên sóng lại có vẻ buồn cười và đáng thương.
Thời lượng các phân cảnh của sáu khách mời trong chương trình không có nhiều chênh lệch, Lê Chiêu nghĩ mình đảm đương ngoại hình, không ngờ ekip lại biến cậu thành đảm đương pha trò cười.
Án Đình nhìn Lê Chiêu nhảy nhót vui vẻ trên bờ ruộng, lúc thì lại đi xem chiết cành cây ăn quả, khi lại đi đuổi gà ăn rau trong vườn, vui vẻ như một chú husky bị nhốt lâu ngày được thả ra.
“Về vùng quê chơi vui lắm à?” Án Đình chọn một quả trên đĩa để ăn.
“Chơi vui lắm ý.” Lê Chiêu chọn một trái nho vừa to vừa tròn, đưa tới miệng Án Đình: “Há miệng ra.”
Hơi ấm trên đầu ngón tay xuyên qua không khí, chạm lên gương mặt anh.
Còn có vẻ ấm áp.
Anh cúi đầu, ngậm trái nho trong miệng, không nỡ nhai nát nó ra.
“Ở nông thôn chơi vui lắm, chỉ là bây giờ trong thôn ít người, hầu như không thấy bóng người trẻ tuổi.” Lê Chiêu thở dài: “Đợi sau này rảnh em dẫn anh đi chơi.”
“Được.” Tivi lại bắt đầu chiếu cảnh có Lê Chiêu, ánh mắt Án Đình lại quay về tivi.
Các khách mời đang đào đất, giữa các khách mời kêu khổ thấu trời xanh, có Lê Chiêu là làm việc hết sức cần mẫn, thậm chí còn có vẻ phấn khởi, trông vô cùng đặc biệt.
Hậu kỳ phối chữ: “Bạn tưởng bọn tui đang tăng tốc độ sao, không hề nha!”
Các khán giả cũ của “Quy ẩn sơn lâm” mới đầu còn phản đối khách mời mới, thậm chí bật kênh 9 của đài quốc gia cũng chỉ vì thói quen.
Nhưng không xem thì thôi, vừa xem đã bị hành động ngốc nghếch của cậu khách mời mới này chọc cười ha hả, thậm chí còn cảm thấy tập này đặc sắc hơn mấy tập trước.
Hửm, mọi người nhắc tới khách mời Đại Lưu mấy tập trước ấy hả?
Chuyện gì qua rồi thì để nó qua đi, bọn tui thích xem mấy cái hài hước hơn cơ.
“Móa ơi, Tiểu Quỳ Hoa to gạt thật, dám đi chọc gà trống đang hú hí, tui thấy chắc ảnh không biết sức chiến đấu thực sự của gà trống rồi.”
“Tiểu Quỳ Hoa dùng sức mình chứng minh, trong lúc chạy trốn, con người có thể bộc phát sức chiến đấu vô hạn.”
“Hahahaha đoạn trước Lê Chiêu còn như hoàng tử, nhưng thấy gà trống cũng sợ khiếp vía. Bóng lưng bọn họ chật vật chạy trốn sao mà giống thanh xuân nhanh chóng vụt qua trong lúc ta làm biếng.”
“Ủa có mỗi em thấy phục quay phim thôi ạ? Lúc này rồi mà còn vừa có thể ôm máy quay chạy trốn, vừa quay khách mời được?”
“Em thề em là fan Lê, cơ mà xem cảnh Lê Chiêu bị gà trống rượt chạy tán loạn mà vẫn cười ẻ á, hài vãi cả nồi hahahaha.”
“Lầu trên chắc chắn là fan giả rồi, chứ fan thật tầm này đang bắt đầu chụp màn hình làm meme rồi.”
“Chế nào cần meme thì vào super topic của Lê Chiêu á, quản lý đã ghim mấy bài có meme lên rồi.”
“Ủa fan Lê là sinh vật gì dạ, sao cứ như anti thế?”
“Sao trước kia em lại cảm thấy Lê Chiêu là tiểu sinh lưu lượng yếu ớt chứ, đây rõ ràng là like idol like fan, like idol like fan á.”
“Nhìn anh ấy chơi trò đại hiệp với mấy đứa trẻ mà em chuyển từ anti qua fan á, không biết hình dung thế nào, chỉ là cảm thấy ánh mắt anh ấy nhìn mấy đứa trẻ rất dịu dàng, cứ như là.. trong mắt có ánh sáng.”
“Mẹ tui cũng nói như vậy á, mẹ tui bảo cậu nhóc Lê Chiêu nhất định có trái tim lương thiện. Đàn ông như vậy sau này cưới nhất định sẽ là một người chồng, người cha tốt. Thế nên là chồng Chiêu Chiêu à, bao giờ anh mới tới cưới em đây.”
“Lầu trên đừng uống rượu suông nữa, nhớ ăn kèm vào, say thế kia kìa!”
Kết thúc ngày đầu tiên, ekip phỏng vấn từng khách mời một, các khách mời khác đều chê bai ekip chương trình vô nhân tính, chỉ có mỗi Lê Chiêu cười tươi roi rói.
“Cháo khoai lang ngon lắm ạ.”
“Thịt khô cũng ngon nữa.”
“Thực ra bình thường em không ăn nhiều thế đâu, tại bữa nay vui quá nên mới ăn nhiều như vậy thôi ạ.”
Khán giả: “……….”
Một người vì miếng ăn mà sẵn sàng bế heo lên, còn không biết ngại nói mình không ăn nhiều?
“Mọi người chừa lại chút thể diện cho Chiêu Chiêu, giả vờ tin ẻm đi.”
“Trù tru trú, Chiêu Chiêu nhà chúng ta là tiểu tiên nam ăn ít, ăn nhiều vậy là vì hiệu quả chương trình thôi, chứ hổng phải do ẻm đâu.”
“Phải đó phải đó, Chiêu Chiêu là tiểu tiên nam uống nước sương cũng no rồi.”
“Fan Lê… có độc thật!!”
Mùa trước chương trình “Nếu như ta yêu nhau” thành công rực rỡ, nên mùa mới này thu hút được rất nhiều nhà tài trợ giàu có. Các khách mời mùa trước nhờ chương trình mà nổi tiếng, dành được không ít chỗ tốt, bởi vậy nên mùa này còn chưa lên sóng đã có rất nhiều khán giả mong đợi.
Ekip chương trình “Yêu nhau” rất tự tin, khoảng thời gian này không có chương trình thực tế nào có khả năng, mùa này họ lên sóng, dù không nổi như mùa trước thì ít nhất cũng có thể thỏa mãn bài toán các nhà đầu tư đưa ra.
Một hai tuần trước khi lên sóng, ekip chương trình đã bắt đầu hâm nóng, buổi tối ngày phát sóng chính thức, dường như ekip đã thấy hình ảnh ratting chương trình lên cao chót vót.
Sau khi phát sóng cũng không khác tưởng tượng của họ là bao, mở đầu rất tốt đẹp.
Tuy rằng trên bình luận của trang livestream có rất nhiều fan cãi cọ, nhưng không cãi không xôm, càng cãi nhau to thì chương trình mới càng có cảm giác tồn tại.
“Cái cậu Từ Bắc này rất biết cách qua lại với con gái, biểu hiện của cậu ta gần như phù hợp với hình tượng bạn trai hoàn hảo trong lòng các cô gái.” Vốn là đạo diễn còn không hài lòng với khách mời mà nhà đầu tư bên giải trí Cà Tím nhét vào, nhưng sau khi xem hiệu quả phát sóng của chương trình, ông không còn nhiều thành kiến với Từ Bắc nữa.
Đáng lý suất khách mời này Lục Hạo đã ngỏ lời trước, muốn giới thiệu bạn mình tham gia. Giải trí Cà Tím chen ngang giữa đường, không những làm hỏng kế hoạch của ông, còn khiến ông và Lục Hạo ầm ĩ không vui, dù sao trong lòng ông cũng không được thoải mái.
Từng giây từng phút trôi qua, ekip phát hiện tỉ lệ người xem bắt đầu giảm dần, ngay cả bình luận cũng ít đi.
Ekip chương trình “Yêu nhau” nhìn số liệu giảm dần, nhưng không tìm ra được nguyên nhân, phong cách chương trình giống với mùa trước, ngay cả nhân viên hậu kỳ cũng không hề thay đổi, thành tích bắt đầu rất tốt, sao đột nhiên lại giảm đi?
Khoảng thời gian này không có chương trình thực tế hay phim truyền hình nào thu hút, khán giả bỏ chương trình giữa chừng, chẳng lẽ vì có chương trình nào hay ho hơn xuất hiện?
“Tuần này có chương trình nào mới lên sóng không?”
“Đạo diễn, em đã điều tra rồi, các đài khác đều không có chương trình mới phát sóng.”
“Vậy mấy số liệu này là sao?”
Nhân viên khóc không ra nước mắt, bọn họ cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Đi thăm dò xem trong số các chương trình đang lên sóng, số liệu nhà nào tăng lên đi.”
Không bao lâu sau nhân viên trở về, vẻ mặt đần ra: “Đạo diễn à, em tra được rồi, có chương trình đang phát sóng tên là “Quy ẩn sơn lâm”, tỉ lệ theo dõi đang không ngừng tăng lên.”
Vừa nghe tên đã biết không nổi lên được rồi, đạo diễn chương trình chau mày lại: “Bọn họ câu trộm tỉ lệ người xem của chúng ta à?”
Nhân viên nhìn đạo diễn bằng vẻ mặt “anh nghĩ nhiều rồi”: “Đạo diễn à, nhà nào cũng có thể làm chuyện này, chỉ có đài nhà này tuyệt đối không thể làm.”
“Vì sao?”
“Vì đây là chương trình của đài quốc gia.”
“Sao cơ?” Đạo diễn cảm thấy tai mình có vấn đề rồi: “Kênh bao nhiêu?”
“Kênh 9.”
Đạo diễn bật máy tính lên, tìm chương trình này trên trang web của đài quốc gia, vừa bật lên đã thấy sáu ông con trai ngồi chồm hỗm dưới đất, quần áo lộn xộn, tóc tai rối bời, còn chẳng thèm trang điểm, không thèm bắt sáng, từ đầu tới chân không có chút cảm giác thời thượng nào.
Chương trình này mà cũng hot được hả trời?
Ông nhìn sáu vị khách mời một lượt, cuối cùng cũng thấy một cậu chàng ưu tú đẹp trai, cho dù có mặc bộ đồ rách rưới, không tạo hình gì thì cũng không thể làm lu mờ ngoại hình của cậu.
Tiếc thật đấy, nếu cậu soái ca này tới chương trình của họ, nhất định có thể thu hút không ít thiếu nữ tới xem chương trình. Đài quốc gia không thèm PR, cũng không biết đường tuyên truyền, ngay cả lộ phí cũng thấp, mấy diễn viên lưu lượng có lý tưởng đều không tham gia chương trình này.
Trong lòng vừa phỉ nhổ, vừa không nhịn được mà xem tiếp.
Ầy, khách mời chơi với nhau rất tự nhiên, không có mâu thuẫn nào. Không có chút drama nào thì sao thu hút khán giả được.
Cho khách mời gánh khoai lang thật à?
Không hổ là đài quốc gia, dám coi khách mời như cu li thật.
Ầy, cái cảnh cậu chàng khách mời bế đứa trẻ có thể thêm mấy pha quay chậm, zoom vào, cũng có thể lấy ra để tuyên truyền nữa.
Chương trình thực tế của đài quốc gia quá cứng nhắc, điểm PR sáng như thế mà lại bình thản quay cho xong, rốt cuộc có muốn làm chương trình thực tế không hả?
Quá lãng phí khách mời và tư liệu tốt như vậy, tại sao nhóm khách mời này không phải của họ chứ?
Tiếc quá, tiếc quá trời.
“Đạo.. đạo diễn à, anh xem mười phút rồi đấy.”
Làm đạo diễn của chương trình “Nếu như ta yêu nhau”, anh không thể tăng lượt xem cho quân địch như vậy được.
“Chương trình vớ vẩn, không đáng nhắc tới.” Đạo diễn tắt cửa sổ video: “Mọi người liên hệ với các khách mời trong chương trình, để họ đăng weibo tuyên truyền đi.”
Ông không tin, trong chương trình của họ có nhiều soái ca mỹ nữ như vậy lại không thể đánh lại cái chương trình nhà quê kia.
Tiếc là khán giả lại thích chương trình nhà quê buồn cười không cần cái mác thần tượng này, lúc họ thấy Lê Chiêu bị cả nhà của tài xế xe tải vây xung quanh, còn phải phối hợp với nhà họ giơ tay chữ V thì cười không nhặt được miệng.
“Lê Chiêu đúng là một bảo tàng, lúc cậu ấy bế hai cậu bé đi qua bờ ruộng trò chuyện làm em cảm động chết đi được, giờ lại khiến em cười không nhặt được miệng lên. Sao trên đời lại có người thú vị như vậy chứ?”
“Khổ cái thân em quá, bà nội bảo em đi tìm bạn trai giống Lê Chiêu ấy, em biết đi tìm ở đâu đây?”
“Hahahaa lầu trên à, bồ bảo với bà nội bồ, Lê Chiêu đang yên vị ở sofa nhà tui rùi nè, bồ không có cửa đâu.”
“Lầu trên bị hoang tưởng rồi, nhớ uống thuốc vào, thuốc nhập khẩu ý.”
Từ Bắc nghe quản lý của mình nói tỉ lệ người xem chương trình thực tế “Nếu như ta yêu nhau” mà hắn tham gia bị chương trình khác giành mất thì không thể tin nổi: “Sao lại có chương trình nổi hơn cả “Yêu nhau” chứ, có phải bọn họ mua người xem không?”
“Yêu nhau” có cơ sở khán giả hùng hậu, hơn nữa tuyên truyền cũng rất ổn, sao có thể bị chương trình khác vượt mặt được?
“Thật đấy, ekip bảo các khách mời đăng weibo một lần nữa.” Quản lý thương hại nhìn hắn: “Trước đấy tôi đã nói với cậu rồi, đài quốc gia có chương trình thiếu một vị khách mời, nhưng cậu lại khăng khăng muốn tham gia “Yêu nhau”, nên chương trình này bị Lê Chiêu ở bên Dâu Tây lấy mất rồi.”
“Anh nói ai cơ?” Nghe tin như sét đánh bên tai này, tim Từ Bắc đập như trống nổi: “Anh nói lại đi?”
“Tỉ lệ xem của “Quy ẩn sơn lâm” vượt “Yêu nhau”, phía nhà tài trợ không hài lòng với số liệu của “Yêu nhau”.”
Để được tuyên truyền trong “Yêu nhau”, có công ty phải bỏ ra con số chín hàng đơn vị, bây giờ lại bị một chương trình không có cảm giác tồn tại nào vượt mặt, không chỉ nhà đài không vui mà các nhà tài trợ lại càng thêm bất mãn.
“Không, em nói là.. Lê Chiêu cũng tham gia ghi hình “Quy ẩn sơn lâm” ạ?”
“Ừ.” Quản lý thương hại nhìn Từ Bắc, nếu lúc trước Từ Bắc nhận “Quy ẩn sơn lâm” chứ không phải “Yêu nhau”, nói không chừng hiệu quả còn tốt hơn.
Độ tuổi trung bình của khán giả đài quốc gia tương đối lớn, nếu được sự yêu thích của nhóm khán giả này, chẳng khác gì có duyên khán giả. Như vậy hữu dụng hơn so với PR hình tượng trên mạng nhiều.
Từ Bắc đã chẳng còn thấy ánh mắt thương hại của quản lý nữa, đầu hắn ong lên, trong lòng ngột ngạt không thở nổi.
Lê Chiêu, Lê Chiêu, sao lại là cậu ta?
Thấy sắc mặt hắn khó coi, quản lý an ủi hắn: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tuy rằng để mất con ngựa ô “Quy ẩn sơn lâm” này, nhưng chương trình “Yêu nhau” cũng có không ít khán giả, những nhận xét về cậu trên mạng cũng rất chính diện, có không ít khán giả khen cậu là vương tử từ lâu đài bước ra.”
Quản lý nói gì Từ Bắc đã không còn nghe thấy rõ nữa, trong đầu hắn chỉ nghĩ tới Lê Chiêu.
“Không thể để Lê Chiêu cứ tiếp tục nổi tiếng như vậy được.” Lê Chiêu càng nổi, càng chứng minh tất cả những gì hắn làm đều uổng công.
Quản lý nhìn gương mặt Từ Bắc, không nói gì.
Lê Chiêu có nổi hay không thì cũng không liên quan gì tới cậu, ngoại hình hai người vốn không cùng một thang bậc, cậu coi người ta như đối thủ cạnh tranh, nhưng ekip của Lê Chiêu không thèm đếm xỉa, cậu có thể có AC một chút không hả?
(AC chỉ dòng điện xoay chiều, có thể ở đây ám chỉ phải thay đổi)
Tiếc là từ sâu thẳm trong xương Từ Bắc đã không có thứ này.
Hắn mở điện thoại ra, thấy các blogger để dựa hơi mà tranh nhau biên tập video Lê Chiêu trong chương trình, trái tim như bị ngâm trong cốc nước chanh, chua đến mức hắn chỉ ước gì Lê Chiêu biến mất luôn đi.
Thế nhưng Lê Chiêu không biến mất, trong một đêm, hắn chỉ biết trơ mắt nhìn weibo của Lê Chiêu tăng lên mấy trăm ngàn fans, có rất nhiều cư dân mạng chạy tới fanpage “Quy ẩn sơn lâm” nhắn lại, muốn họ trích vài cảnh không được biên tập và cảnh bên lề ra, còn hối thúc quay tập tiếp theo.
Khiến hắn bực mình hơn cả, chương trình “Yêu nhau” mà hắn tham gia, có nam khách mời ngấm ngầm chế giễu hắn đi cổng sau mới tham gia vào chương trình, vậy mà Lê Chiêu và các khách mời khác lại thân thiết khăng khít, mọi người ai nấy đều đối xử rất tốt với Lê Chiêu.
Tại sao?!
Chuyện này là sao chứ?!
Lê Chiêu ăn ba bữa thịt khô liên tục, ngay cả bữa sáng trên bàn cũng đặt một đĩa thịt nạc khô.
Có lẽ bởi cảnh cậu lén lút ăn thịt khô trong màn ảnh quá đáng thương, khiến Đình Đình hiểu lầm cậu.
Không chỉ Đình Đình, ngay cả ba mẹ Trương Tiểu Nguyên và nhóm bạn trong cô nhi viện đều nói muốn đưa thịt khô cho cậu.
“Đình Đình à, tối mình đừng ăn thịt khô nữa.” Trong bữa trưa, Lê Chiêu nhìn đĩa thịt khô xào trước mặt: “Đồ ăn có ngon đến mấy cũng không thể ăn hết bữa này tới bữa khác, đúng không?”
Án Đình ngẩn người, anh như người phụ huynh không biết đối xử tốt với con thế nào, nghe con nói thích gì thì liên tục làm đồ giống nhau, vụng về không biết thay đổi.
“Thực ra em thích ăn món này lắm.” Thấy Án Đình sững người, Lê Chiêu vội gắp hai miếng thịt vào bát mình: “Chỉ là thịt khô dùng nhiều muối, sức khỏe anh không tốt, không thể liên tục ăn món này với em được.”
“Được rồi.” Bàn tay Án Đình đang khựng lại tiếp tục chuyển động, uống non nửa bát canh Lê Chiêu múc cho mình.
“Đình Đình này, mấy hôm nay anh không cần phải tới công ty à?” Lê Chiêu hỏi: “Giờ chức vụ của anh không tới công ty vẫn ổn chứ?”
“Nội dung công việc của anh không cần tới công ty, dùng máy tính làm việc từ xa là được rồi.” Án Đình đặt bát canh xuống, không ngẩng đầu lên nhìn Lê Chiêu: “Không cần phải lo cho anh.”
“Vâng.” Những gì Lê Chiêu biết về hoàn cảnh sinh hoạt của cán bộ cao cấp đều là tưởng tượng, nên cậu không hề nghi ngờ lời Án Đình nói.
Buổi chiều hai người ngồi trong phòng hứng nắng đọc sách, Án Đình thì xem công văn, mà Lê Chiêu thì xem tạp chí thời trang, để hun đúc cảm giác thời thượng cho Lê Chiêu, công ty đặt cho cậu rất nhiều tạp chí thời trang.
Có lẽ vì trên người cậu không có chút tế bào “trend” nào, nên cậu thấy mấy người mẫu này còn chẳng đẹp bằng lúc Án Đình mặc Âu phục.
Còn có mấy cái quần hoa hòe hoa sói, làm cậu nhìn mà nghi ngờ nhân sinh.
Lật qua lật lại, cậu phát hiện chỉ có một bức ảnh người mẫu tay cầm máy tính, mặc Âu phục là đẹp nhất.
“Xem gì vậy?” Thấy Lê Chiêu ngừng lật trang, Án Đình đặt quyển sách trong tay xuống, tới gần nhìn.
“Quả nhiên đàn ông làm việc là đẹp trai nhất.” Lê Chiêu đẩy tạp chí về phía Án Đình: “Đúng không anh?”
Án Đình nhìn bức ảnh không nói gì.
Sáng hôm sau, Lê Chiêu dẫn Án Đình chạy bộ xong, thay quần áo xuống tầng thì thấy Án Đình mặc Âu phục đi giày da ngồi bên bàn ăn.
“Đình Đình, hôm nay anh phải ra ngoài à?”
“Công ty có cuộc họp khẩn cần anh tham gia.” Án Đình đưa tay nới lỏng cà vạt ra, nói rằng: “Buổi trưa nhà bếp nấu canh bổ cho anh, nếu em rảnh thì mang tới công ty cho anh được không?”
“Oke, không thành vấn đề.” Lê Chiêu đồng ý lập tức: “Nghe nói công ty các anh quản lý nghiêm lắm, em vào công ty anh được không?”
“Không sao, anh làm việc cho tổng giám đốc, để người nhà mang cơm tới chỉ là chuyện nhỏ.” Án Đình dừng lại một chút: “Mà thôi, mấy hôm nữa em lại phải đi tham gia ghi hình, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, anh bảo tài xế đưa là được rồi.”
“Có gì đâu, dù sao em cũng rảnh mà.” Lê Chiêu vỗ ngực: “Anh yên tâm đi, nhất định em sẽ tới đưa cho anh đúng lúc.”
Không phải chỉ đưa cơm thôi sao?
Cậu đi đưa cơm cho người anh em tốt thì sao chứ?
Nhưng mà anh em mà cũng gọi là người nhà được à?
Cậu len lén nhìn Án Đình, quyết định ngừng xoắn xuýt chuyện này.
Còn chưa tới giữa trưa, Lê Chiêu nhấc hộp giữ ấm nhà bếp chuẩn bị kỹ càng xuất phát.
Cậu may mắn, dọc đường đi không bị kẹt xe, đến khi tới tổng bộ Thương Hoàn thì còn chưa tới mười hai giờ trưa.
Lúc đi qua cánh cổng lớn, anh bảo vệ đẹp trai chỉ nhìn cậu mấy cái chứ không hề ngăn cậu lại.
Bước vào sảnh nguy nga lộng lẫy, Lê Chiêu kiềm chế sự kích động muốn nhìn thêm.
Một hai ba bốn, ưỡn ngực ngẩng đầu.
Đẹp trai, tao nhã, bình tĩnh.
Hôm nay Lê Chiêu không phải Lê Chiêu bình thường, là Lê Chiêu đi đưa cơm cho Đình Đình, giữ thể diện cho Đình Đình.
Đi tới trước quầy, Lê Chiêu tháo khẩu trang trên mặt xuống: “Thật ngại quá, làm phiền một chút, tôi là..”
“Cậu Lê.” Phía sau vang lên tiếng gọi của Tần Tiêu.
“Anh Tần à?” Nhìn Tần Tiêu mặc Âu phục thẳng thớm, Lê Chiêu nở nụ cười tươi rói, có người quen dễ hành sự hơn.
“Cậu Lê tới đưa cơm cho anh Đình à?” Tần Tiêu nhìn hộp cơm giữ ấm loại cực lớn trong tay Lê Chiêu, hoài nghi Lê Chiêu có hiểu lầm với khẩu vị của sếp tổng: “Cậu đi theo tôi, để tôi dẫn cậu đi.”
“Như vậy có ảnh hưởng tới công việc của anh không?” Lê Chiêu do dự một chút: “Nếu ảnh hưởng thì em không lên đâu, anh giúp em mang hộp cơm lên là được rồi.”
“Đương nhiên không rồi.” Tần Tiêu khẽ cười thành tiếng: “Cậu yên tâm đi, công ty có phúc lợi rất tốt với nhân viên cấp cao.”
“Thế làm phiền anh rồi.”
Lê Chiêu nói lời cảm ơn, đi theo Tần Tiêu bước vào một thang máy.
Không hổ là doanh nghiệp gia tộc nổi tiếng quốc gia, ngay cả trong thang máy cũng chú ý trang trí như vậy.
Nhân viên lễ tân từ đầu tới cuối không có cơ hội mở miệng đực người ra nhìn trợ lý Tần dẫn người đi, qua hồi lâu mới nói: “Cô có thấy cậu trai ban nãy giống Chiêu Chiêu nhà cô không?”
“Không giống, không giống một chút nào.” Đồng nghiệp lắc đầu nguầy nguậy, nhưng trong lòng đang gào thét.
Aaaaaaa cục cưng nhà mình ngoan quá, lại còn lễ phép nữa, trông siêuuu đẹp trai luôn.
Lại còn tới đưa cơm cho nhân viên trong công ty, còn quen với trợ lý Tần nữa, sao cục cưng nhà cô lại ưu tú thế cơ chứ.
“Mọi người đang nhắc tới Lê Chiêu à?” Một nữ nhân viên mặc trang phục công sở, trên ngực đeo tấm thẻ trợ lý đi tới: “Mọi người vừa thấy Lê Chiêu à?”
“Không phải đâu, cô ấy nhìn nhầm thôi.” Người đồng nghiệp vội vã phủ nhận: “Không phải Lê Chiêu đâu.”
Cô nhân viên này vừa nhìn đã biết không phải fan cục cưng nhà họ, chẳng lẽ là antifan?
Không được không được, tuyệt đối không thể để cô ta biết chuyện cục cưng nhà mình tới đưa cơm được, nhỡ cô ta lên mạng bôi đen cục cưng thì làm sao bây giờ?
Cục cưng nhà cô đáng yêu như vậy, cô phải bảo vệ cục cưng đáng yêu nhất trần đời!Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bé Chiêu Chiêu: Mấy bạn chăm chỉ đọc sách đáng yêu nhất.
Bé Đình Đình ngồi thẳng người, lấy quyển sách ảnh trong balo ra, nghiêm túc đặt lên bàn: Nhìn tớ đi, nhìn tớ đi, tớ là người đọc sách nghiêm túc nhất lớp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất