Chương 68: Khẩu vị
“Còn là antifan của em nữa!”
Cố gắng di chuyển, cuối cùng Lê Chiêu cũng tới dưới tòa nhà làm việc Thương Hoàn trước giờ tan sở.
“Chiêu Chiêu à, anh đi trước đây.” Đại Khả nhỏ giọng dặn dò Lê Chiêu: “Tuyệt đối đừng để người ta phát hiện ra cậu, giờ cậu là thần tượng đang nổi đấy.”
“Thần tượng đang nổi trong showbiz, không một ngàn thì cũng năm trăm.” Lê Chiêu đeo khẩu trang lên: “Cũng không phải xưng hô gì đáng kiêu ngạo.”
“Mấy tên hàng lởm sao sánh bằng cậu được?” Đại Khả rất đắc ý, “Biểu hiện của cậu trong “Quy ẩn sơn lâm” thế nào, mọi người chế tác chương trình thực tế đều nhìn thấy, mấy hôm nay công ty nhận được rất nhiều lời mời tham gia chương trình thực tế, giá mời chào còn cao lắm nhé.”
“Cậu biết điều này tượng trưng cho gì không?” Đại Khả hết sức tự hào: “Tượng trưng rằng giá trị bản thân của cậu đang tăng lên.”
“Đại Khả à, anh lại nói lung tung rồi.” Lê Chiêu lấy mũ ra đội lên, mở cửa xe: “Về sớm đi, vất vả rồi.”
Nhìn Lê Chiêu chạy bước nhỏ xuống xe, Đại Khả lẩm bẩm: “Thời buổi này làm trợ lý khó thật đấy, nói thật mà không ai chịu tin.”
Lê Chiêu vừa tới cửa, nhân viên lễ tân thấy cậu liền nhiệt tình cúi người: “Thưa cậu, xin hỏi cậu tới đón bạn tan làm ạ?”
Cô gái lễ tân có gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, Lê Chiêu mỉm cười với cô ấy, cậu sực nhớ ra cậu đang đeo khẩu trang, đối phương không biết vẻ mặt cậu hiện tại thế nào: “Vâng ạ, em cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn đâu.” Cô gái quầy lễ tân liếc nhìn đồng hồ: “Còn mấy phút nữa mới tới giờ tan sở, hay là cậu gọi điện thoại cho bạn thông báo rằng cậu đã tới đi?”
“Không sao đâu, em gửi tin nhắn cho anh ấy rồi ạ.” Lê Chiêu nhìn cô gái ở quầy lễ tân: “Chị biết em ạ?”
“Lần trước cậu mang cơm tới cho bạn, cũng là ca làm của tôi.” Cô gái quầy lễ tân cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng: “Còn có trợ lý đặc biệt Tần đưa cậu lên tầng nữa, nên tôi nhớ khá rõ.”
Aaaaaa, cục cưng nhà mình lễ phép quá!!!
Tuy rằng cách lớp khẩu trang, nhưng mình có thể nhìn ra cậu ấy mỉm cười với mình!!
Cục cưng nhà mình quả nhiên là cục cưng tốt nhất trần đời!
Tốt nhất!!
“Trợ lý đặc biệt Tần?” Lê Chiêu suy tư: “Hóa ra anh Tần là trợ lý đặc biệt ạ?”
“Đúng vậy, trợ lý Tần ngầu lắm luôn, là trợ lý đặc biệt của sếp tổng đấy.” Chức vụ của đồng nghiệp không phải bí mật thương mại, nên cô gái ở quầy lễ tân nói chuyện không hề áp lực.
Hóa ra anh Tần là thân tín của sếp tổng Thương Hoàn, chẳng trách dù là ở đêm hội thường niên hay là ở công ty Thương Thời, cánh quản lý cấp cao đều rất kính nể anh ấy.
“Uiiii.” Một người phụ nữ trẻ tuổi mặc trang phục công sở không cẩn thận ngã xuống đất, mấy món đồ trang sức, gương, son trong túi đều đổ xuống.
Chỗ cô ấy ngã chỉ cách Lê Chiêu có hai, ba bước chân.
“Để tôi!” Cô lễ tân sải một bước vọt ra, ngăn phía trước Lê Chiêu, đỡ cô gái này lên, nhét tất cả đồ dùng vào trong túi: “Cô không bị đau chứ?”
Liếc nhìn bảng tên trước ngực, bộ phận trợ lý Ngụy Điềm.
Quả nhiên là cái cô ả antifan rất khả nghi kia.
“Tôi không sao, cảm ơn.” Ngụy Điềm không ngờ lại có cô lễ tân nhiều chuyện lao lên, cô che đầu gối bị đau, cơ thể lảo đảo lại sắp ngã xuống lần nữa.
Cái cô ả tâm cơ này, phía ả ta ngã xuống lại là phía cục cưng đứng.
Cô lễ tân đưa tay kéo Ngụy Điềm trở lại: “Không sao là tốt rồi.”
Làm antifan lại còn muốn lợi dụng cục cưng nhà cô, người đâu mà vô sỉ thế?!
Ngụy Điềm xoa cánh tay bị kéo đau, cái cô lễ tân này là trâu bò à?
Sao lại mạnh đến thế?
“Nhìn cậu chàng này quen mắt quá.” Ngụy Điềm vẫn không từ bỏ tiếp cận Lê Chiêu: “Hình như đã thấy cậu ở đâu rồi.”
“Chị gái à, em cũng giống chị, cứ thấy trai đẹp là lại thấy quen mắt.” Cô gái lễ tân chắn trước mặt Lê Chiêu, không cho Ngụy Điềm tới gần dù chỉ một chút: “Đây là khách mời của công ty mình, chị đừng pha trò cười như vậy, truyền lên cấp cao là bị khai trừ đấy.”
Ngụy Điềm cảm thấy dường như cái cô lễ tân này đang đối nghịch với mình.
Một cô ả lễ tân nhỏ bé mà cũng dám quơ tay múa chân với trợ lý tổng bộ à?
Cô vờ như không cẩn thận đẩy cô lễ tân kia một cái, muốn dạy cô ta một bài học.
“Cẩn thận.” Thấy cô lễ tân nhiệt tình sắp ngã, Lê Chiêu đưa tay ra đỡ lấy cô ấy, đợi cô đứng vững thì thu tay mình về.
“Cảm ơn.” Cô lễ tân lui về phía bên cạnh một bước, tránh để người khác cho rằng cục cưng sàm sỡ cô.
Cục cưng đỡ cô, đợi cô đứng vững rồi thu tay về.
Vừa thiện lương lại vừa lịch sự!
Cô tình nguyện xuống biển mò cá, vượt sa mạc mò kim vì cục cưng!
Sao trên đời này lại có chàng trai đáng yêu như vậy cơ chứ?!
Ngụy Điềm hít sâu một hơi, đột nhiên cất giọng không nặng không nhẹ hỏi: “Tôi nhớ ra rồi, cậu rất giống Lê Chiêu!”
Lê Chiêu?!
Mọi người trong sảnh dồn dập dừng bước chân, quay đầu nhìn chàng trai đội mũ đeo khẩu trang.
Toàn thể nhân viên trong tổng bộ Thương Hoàn đều biết hoặc từng nghe tới tên Lê Chiêu, dù sao cũng là diễn viên được quản lý cấp cao công ty họ khen ngợi trên tivi.
Người này, là Lê Chiêu thật à?
Cô gái ở quầy lễ tân chỉ ước gì có thể cào nát mặt Ngụy Điềm, cô ta cố ý, chắc chắn cô ta cố ý!
Ngay lúc những người khác đi tới, xem rốt cuộc có phải Lê Chiêu hay không, có người vội vã đi tới.
“Thưa cậu, cậu ở đây ạ?” Người đi tới cũng là một nhân viên trong bộ phận trợ lý, cô ta không thèm nhìn Ngụy Điềm, tiến lên mỉm cười với Lê Chiêu: “Trợ lý Tần bảo tôi xuống đón cậu, mời cậu đi theo tôi.”
“Thưa anh, đây là đồng nghiệp bộ phận trợ lý, anh đi theo cô ấy gặp anh Tần là được rồi.” Cô nhân viên quầy lễ tân nhỏ bé, muốn ngăn cản các đồng nghiệp tới hóng hớt lại, ra hiệu Lê Chiêu đi nhanh lên.
“Cảm ơn cô.” Lê Chiêu nói lời cảm ơn với cô, quay đầu nhìn Ngụy Điềm một chút, theo sau trợ lý vào thang máy dành cho nhân viên cao cấp.
“Tôi là đồng nghiệp của Đình tiên sinh, anh ấy đang tham gia cuộc họp, bởi vậy nên tạm thời không xuống được.” Trợ lý ấn nút thang máy: “Tôi đưa cậu vào phòng nghỉ ngồi đợi một lúc nhé?”
“Vâng ạ, em cảm ơn.”
Lê Chiêu cảm thấy hơi hối hận, nếu biết trước sẽ mang tới nhiều phiền toái như vậy, cậu đợi ở bên ngoài là được rồi.
“Chị Hà à.” Trong bộ phận trợ lý, một người đồng nghiệp nói với Chu Hà, “Ở phòng khách mời có một vị khách quan trọng, chị đi tiếp chuyện một chút.”
“Trong phòng mình nhiều cô gái xinh đẹp trẻ trung, sao lại gọi bà chị sắp ba mươi tuổi tới nơi này đi chứ?” Chu Hà đứng dậy, toan vào phòng giải khát lấy trà bánh tiếp khách.
“Trợ lý Tần bàn giao, không cho mấy cô gái trẻ trung đi tiếp.” Đồng nghiệp nhỏ giọng nói bên tai cô: “Có khi là người yêu của trợ lý Tần đấy, nên mới không cho phép người trẻ tuổi tới gần, người đã kết hôn như chị khiến anh ấy an tâm hơn nhiều.”
Chu Hà bưng trà bánh đi tới trước cửa phòng tiếp khách, cô gõ cửa vài cái, đẩy cửa ra vào xem người ngồi trong đó là ai: “…………”
Bảo sao không cho mấy cô gái trẻ trung tới đây, hóa ra là sợ sếp tổng ăn giấm.
“Chị Hà?” Lê Chiêu thấy Chu Hà thì hết sức ngạc nhiên.
“Ban nãy đồng nghiệp nói có khách quý, bảo chị ra đây tiếp, hóa ra là em.” Chu Hà đặt nước và bánh lên bàn: “Bảo sao đồng nghiệp còn dặn chị khách không uống trà, thích uống nước ngọt.”
“Cảm ơn chị Hà.” Lê Chiêu cầm cốc lên uống một ngụm: “Nước chị Hà tự tay bưng tới có khác, ngọt ghê á.”
Chu Hà muốn nói lại thôi, cái thằng ngốc này, không nghĩ xem vì sao bộ phận trợ lý lại gọi mình là khách quý à?
“Hình như ban nãy em bị đồng nghiệp của chị phát hiện ra rồi.” Lê Chiêu ăn miếng bánh gato, đúng vị bánh cậu thích nhất: “Chị Hà, sao chị biết em thích bánh gato vị này nhất?”
Chu Hà: “……..”
Cục cưng, em nghĩ nhiều rồi, chị đâu có biết em tới đâu.
Vị bánh gato này là đồng nghiệp làm cho cô mang tới, nói là trợ lý Tần dặn dò.
Bây giờ nhìn lại, không phải trợ lý Tần căn dặn, mà rõ ràng là ý của Án Đình.
“Công ty chị tiếp khách nhiệt tình quá, em chỉ là người đại diện của một nhãn hàng của công ty thôi mà cũng được tiếp đón như khách quý thế này.” Lê Chiêu bắt đầu ăn miếng bánh gato thứ hai: “Bảo sao lại là công ty nổi tiếng thế giới.”
Cục cưng à, em tỉnh táo lại coi!
Em được đãi ngộ như vậy, không phải vì là gương mặt thương hiệu, mà vì em là bạn trai của sếp tổng đấy!
“Đợi đã, em quên nói với Đình Đình em đợi anh ấy ở phòng tiếp khách.” Lê Chiêu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Án Đình.
Chu Hà nín lặng.
Gửi tin nhắn xong, Lê Chiêu cất điện thoại đi, đẩy miếng bánh gato vị dâu tây tới trước mặt Chu Hà: “Chị Hà, cho chị vị dâu tây này, em nhớ chị thích ăn vị này.”
Biểu cảm Chu Hà khẽ thay đổi, Chiêu Chiêu biết cô thích ăn bánh gato vị gì, vậy mà cô lại không biết chút gì về khẩu vị của Chiêu Chiêu.
Phải nói, Chiêu Chiêu chưa từng nói cậu thích gì trước mặt người chị này.
Cậu sợ vì một câu nói thích của cậu, mà chị phải bỏ ra nhiều tiền của và sức lực.
Trong trí nhớ của cô, cậu ấy vẫn luôn hiểu chuyện như vậy.
Cho tới hôm nay, cậu mới có thể dễ dàng nói ba chữ “thích ăn nhất” trước mặt cô.
Cuối cùng cậu ấy không còn e dè nói ra mình thích gì nữa, nhưng sự thoải mái này không phải những người bạn trong cô nhi viện bọn họ cho, mà là Án Đình mang tới.
Cuối cùng Chiêu Chiêu cũng có thể tự do kén ăn, thật tốt biết nhường nào.
“Chị Hà, chị sao vậy?” Lê Chiêu đặt miếng bánh gato trong tay mình xuống: “Có phải làm việc mệt mỏi quá không?”
“Không sao đâu.” Chu Hà cười, “Vừa mới xử lý xong một bảng biểu, vẫn còn choáng váng, may mà có thể tới chỗ em làm biếng.”
“Mới nãy ở tầng dưới em gặp một cô gái cùng bộ phận với chị, em cảm thấy cô ấy.. hơi là lạ.” Lê Chiêu nghe Chu Hà nhắc tới chuyện công việc, lại nhớ tới chuyện xảy ra ở tầng dưới: “Bởi hành động của cô ấy rất lạ, nên em cố tình ghi nhớ bảng tên của cô ấy.”
“Ai vậy?” Chu Hà loáng thoáng nghĩ tới một người, bởi vì chỉ có cô ấy tan làm sớm.
“Ngụy Điềm.”
“Quả nhiên là cô ta.” Chu Hà không hề ngạc nhiên: “Người này đúng là có vấn đề. Cô ta từng cố gắng lẻn vào tầng làm việc của tổng giám đốc, còn lén lút tìm tòi tài liệu liên quan tới em.”
“Em á?” Lê Chiêu ngạc nhiên, lén lút lên tầng làm việc của tổng giám đốc thì thôi, sao còn liên quan tới cậu?
“Mới đầu chị cho rằng cô ta là fans của em, nhưng chị phát hiện ra, cô ta hứng thú với mấy tin bôi đen của em hơn.” Chu Hà cười gằn: “Hóa ra cô ta không chỉ là gián điệp thương mại, còn là antifan của em!”
Lê Chiêu lại càng mê man, hai chuyện này thì liên quan gì tới nhau?
Đối mặt với ánh mắt hiếu kỳ của Lê Chiêu, Ch
u Hà không biết nên giải thích thế nào.
Chẳng lẽ nói với cậu, gián điệp thương mại không chỉ muốn lấy tư liệu của công ty, còn muốn thăm dò cuộc sống riêng của sếp tổng?
Trong thời buổi truyền thông đại chúng, công kích đối thủ từ phương diện cá nhân, chỉ cần kiểm soát ổn định thì có thể coi như một thủ đoạn tốt.
Nhưng vấn đề là, Chiêu Chiêu cũng không biết Án Đình là sếp tổng của Thương Hoàn.
Có trí thông minh nhìn ra Ngụy Điềm bất thường, nhưng sao chưa từng nghi ngờ Án Đình?
Khoảng tối dưới ánh đèn?
(Chỉ khu vực tối khi chiếu sáng bản thân đèn tự che đi, nghĩa bóng là mọi người thường không nhìn thấy và phát hiện sự vật, sự việc diễn ra ngay cạnh mình)
Cửa phòng khách mời bị đẩy mạnh ra, Án Đình xuất hiện trước cửa, lồng ngực phập phồng, dường như vội vã chạy tới đây.
“Chiêu Chiêu à.” Án Đình đi tới trước mặt Lê Chiêu: “Để em phải đợi lâu rồi.”
“Em cũng rảnh mà.” Lê Chiêu kéo Án Đình ngồi xuống: “Anh chạy tới à?”
“Ừm.” Án Đình nhìn Chu Hà một chút, tiếng thở dốc thêm phần nặng nề.
“Anh có muốn uống gì không?” Lê Chiêu đưa cốc của mình cho Án Đình, chỉ vào mép cốc: “Nhưng em uống mấy ngụm rồi, đừng đụng vào bên này.”
“Em nói giữa chúng ta không cần để ý mấy chuyện này mà?” Án Đình bưng cốc lên, không để ý mà uống một ngụm.
Lê Chiêu gật đầu.
Anh em không câu nệ tiểu tiết, đúng là không cần để ý mấy chuyện này.
Chu Hà nhìn hai người, cảm thấy mình trở nên dư thừa.
“Anh xong việc chưa?”
Án Đình gật đầu.
“Thế chúng mình về nhà đi.” Lê Chiêu quay đầu nhìn Chu Hà: “Chị Hà à, tối nay qua nhà em làm khách nhé, em bảo cô đầu bếp làm mấy món chị thích nhé.”
“Không được đâu, chị hẹn với anh Minh rồi, tối nay trải qua thế giới của hai người.” Chu Hà vội vã từ chối, “Không làm phiền em đâu.”
Cô có điên đâu mà chạy tới nhà sếp tổng tự ngược!
“Thứ sáu là hôn lễ của anh Hiểu Quân rồi, chủ nhật thì sao?” Lê Chiêu nói, “Ngoài nhà Đình Đình có mặt cỏ rộng rãi, chúng ta có thể làm BBQ.”
Án Đình mở lời theo: “Chiêu Chiêu vẫn mong đợi mọi người tới, mọi người tới cả đi.”
Chu Hà: “………”
Tới chứ tới chứ tới chứ, trời có mưa đao cũng phải bò tới!
Sếp tổng đã quyết vậy rồi!Lời tác giả:
Bé Đình Đình gọi một nhóm vệ sĩ tới, vây quanh các bạn nhỏ: Chiêu Chiêu gọi mọi người tới nhà tớ chơi, các cậu có tới không?
Các bạn nhỏ: Tới QAQ
Cố gắng di chuyển, cuối cùng Lê Chiêu cũng tới dưới tòa nhà làm việc Thương Hoàn trước giờ tan sở.
“Chiêu Chiêu à, anh đi trước đây.” Đại Khả nhỏ giọng dặn dò Lê Chiêu: “Tuyệt đối đừng để người ta phát hiện ra cậu, giờ cậu là thần tượng đang nổi đấy.”
“Thần tượng đang nổi trong showbiz, không một ngàn thì cũng năm trăm.” Lê Chiêu đeo khẩu trang lên: “Cũng không phải xưng hô gì đáng kiêu ngạo.”
“Mấy tên hàng lởm sao sánh bằng cậu được?” Đại Khả rất đắc ý, “Biểu hiện của cậu trong “Quy ẩn sơn lâm” thế nào, mọi người chế tác chương trình thực tế đều nhìn thấy, mấy hôm nay công ty nhận được rất nhiều lời mời tham gia chương trình thực tế, giá mời chào còn cao lắm nhé.”
“Cậu biết điều này tượng trưng cho gì không?” Đại Khả hết sức tự hào: “Tượng trưng rằng giá trị bản thân của cậu đang tăng lên.”
“Đại Khả à, anh lại nói lung tung rồi.” Lê Chiêu lấy mũ ra đội lên, mở cửa xe: “Về sớm đi, vất vả rồi.”
Nhìn Lê Chiêu chạy bước nhỏ xuống xe, Đại Khả lẩm bẩm: “Thời buổi này làm trợ lý khó thật đấy, nói thật mà không ai chịu tin.”
Lê Chiêu vừa tới cửa, nhân viên lễ tân thấy cậu liền nhiệt tình cúi người: “Thưa cậu, xin hỏi cậu tới đón bạn tan làm ạ?”
Cô gái lễ tân có gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, Lê Chiêu mỉm cười với cô ấy, cậu sực nhớ ra cậu đang đeo khẩu trang, đối phương không biết vẻ mặt cậu hiện tại thế nào: “Vâng ạ, em cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn đâu.” Cô gái quầy lễ tân liếc nhìn đồng hồ: “Còn mấy phút nữa mới tới giờ tan sở, hay là cậu gọi điện thoại cho bạn thông báo rằng cậu đã tới đi?”
“Không sao đâu, em gửi tin nhắn cho anh ấy rồi ạ.” Lê Chiêu nhìn cô gái ở quầy lễ tân: “Chị biết em ạ?”
“Lần trước cậu mang cơm tới cho bạn, cũng là ca làm của tôi.” Cô gái quầy lễ tân cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng: “Còn có trợ lý đặc biệt Tần đưa cậu lên tầng nữa, nên tôi nhớ khá rõ.”
Aaaaaa, cục cưng nhà mình lễ phép quá!!!
Tuy rằng cách lớp khẩu trang, nhưng mình có thể nhìn ra cậu ấy mỉm cười với mình!!
Cục cưng nhà mình quả nhiên là cục cưng tốt nhất trần đời!
Tốt nhất!!
“Trợ lý đặc biệt Tần?” Lê Chiêu suy tư: “Hóa ra anh Tần là trợ lý đặc biệt ạ?”
“Đúng vậy, trợ lý Tần ngầu lắm luôn, là trợ lý đặc biệt của sếp tổng đấy.” Chức vụ của đồng nghiệp không phải bí mật thương mại, nên cô gái ở quầy lễ tân nói chuyện không hề áp lực.
Hóa ra anh Tần là thân tín của sếp tổng Thương Hoàn, chẳng trách dù là ở đêm hội thường niên hay là ở công ty Thương Thời, cánh quản lý cấp cao đều rất kính nể anh ấy.
“Uiiii.” Một người phụ nữ trẻ tuổi mặc trang phục công sở không cẩn thận ngã xuống đất, mấy món đồ trang sức, gương, son trong túi đều đổ xuống.
Chỗ cô ấy ngã chỉ cách Lê Chiêu có hai, ba bước chân.
“Để tôi!” Cô lễ tân sải một bước vọt ra, ngăn phía trước Lê Chiêu, đỡ cô gái này lên, nhét tất cả đồ dùng vào trong túi: “Cô không bị đau chứ?”
Liếc nhìn bảng tên trước ngực, bộ phận trợ lý Ngụy Điềm.
Quả nhiên là cái cô ả antifan rất khả nghi kia.
“Tôi không sao, cảm ơn.” Ngụy Điềm không ngờ lại có cô lễ tân nhiều chuyện lao lên, cô che đầu gối bị đau, cơ thể lảo đảo lại sắp ngã xuống lần nữa.
Cái cô ả tâm cơ này, phía ả ta ngã xuống lại là phía cục cưng đứng.
Cô lễ tân đưa tay kéo Ngụy Điềm trở lại: “Không sao là tốt rồi.”
Làm antifan lại còn muốn lợi dụng cục cưng nhà cô, người đâu mà vô sỉ thế?!
Ngụy Điềm xoa cánh tay bị kéo đau, cái cô lễ tân này là trâu bò à?
Sao lại mạnh đến thế?
“Nhìn cậu chàng này quen mắt quá.” Ngụy Điềm vẫn không từ bỏ tiếp cận Lê Chiêu: “Hình như đã thấy cậu ở đâu rồi.”
“Chị gái à, em cũng giống chị, cứ thấy trai đẹp là lại thấy quen mắt.” Cô gái lễ tân chắn trước mặt Lê Chiêu, không cho Ngụy Điềm tới gần dù chỉ một chút: “Đây là khách mời của công ty mình, chị đừng pha trò cười như vậy, truyền lên cấp cao là bị khai trừ đấy.”
Ngụy Điềm cảm thấy dường như cái cô lễ tân này đang đối nghịch với mình.
Một cô ả lễ tân nhỏ bé mà cũng dám quơ tay múa chân với trợ lý tổng bộ à?
Cô vờ như không cẩn thận đẩy cô lễ tân kia một cái, muốn dạy cô ta một bài học.
“Cẩn thận.” Thấy cô lễ tân nhiệt tình sắp ngã, Lê Chiêu đưa tay ra đỡ lấy cô ấy, đợi cô đứng vững thì thu tay mình về.
“Cảm ơn.” Cô lễ tân lui về phía bên cạnh một bước, tránh để người khác cho rằng cục cưng sàm sỡ cô.
Cục cưng đỡ cô, đợi cô đứng vững rồi thu tay về.
Vừa thiện lương lại vừa lịch sự!
Cô tình nguyện xuống biển mò cá, vượt sa mạc mò kim vì cục cưng!
Sao trên đời này lại có chàng trai đáng yêu như vậy cơ chứ?!
Ngụy Điềm hít sâu một hơi, đột nhiên cất giọng không nặng không nhẹ hỏi: “Tôi nhớ ra rồi, cậu rất giống Lê Chiêu!”
Lê Chiêu?!
Mọi người trong sảnh dồn dập dừng bước chân, quay đầu nhìn chàng trai đội mũ đeo khẩu trang.
Toàn thể nhân viên trong tổng bộ Thương Hoàn đều biết hoặc từng nghe tới tên Lê Chiêu, dù sao cũng là diễn viên được quản lý cấp cao công ty họ khen ngợi trên tivi.
Người này, là Lê Chiêu thật à?
Cô gái ở quầy lễ tân chỉ ước gì có thể cào nát mặt Ngụy Điềm, cô ta cố ý, chắc chắn cô ta cố ý!
Ngay lúc những người khác đi tới, xem rốt cuộc có phải Lê Chiêu hay không, có người vội vã đi tới.
“Thưa cậu, cậu ở đây ạ?” Người đi tới cũng là một nhân viên trong bộ phận trợ lý, cô ta không thèm nhìn Ngụy Điềm, tiến lên mỉm cười với Lê Chiêu: “Trợ lý Tần bảo tôi xuống đón cậu, mời cậu đi theo tôi.”
“Thưa anh, đây là đồng nghiệp bộ phận trợ lý, anh đi theo cô ấy gặp anh Tần là được rồi.” Cô nhân viên quầy lễ tân nhỏ bé, muốn ngăn cản các đồng nghiệp tới hóng hớt lại, ra hiệu Lê Chiêu đi nhanh lên.
“Cảm ơn cô.” Lê Chiêu nói lời cảm ơn với cô, quay đầu nhìn Ngụy Điềm một chút, theo sau trợ lý vào thang máy dành cho nhân viên cao cấp.
“Tôi là đồng nghiệp của Đình tiên sinh, anh ấy đang tham gia cuộc họp, bởi vậy nên tạm thời không xuống được.” Trợ lý ấn nút thang máy: “Tôi đưa cậu vào phòng nghỉ ngồi đợi một lúc nhé?”
“Vâng ạ, em cảm ơn.”
Lê Chiêu cảm thấy hơi hối hận, nếu biết trước sẽ mang tới nhiều phiền toái như vậy, cậu đợi ở bên ngoài là được rồi.
“Chị Hà à.” Trong bộ phận trợ lý, một người đồng nghiệp nói với Chu Hà, “Ở phòng khách mời có một vị khách quan trọng, chị đi tiếp chuyện một chút.”
“Trong phòng mình nhiều cô gái xinh đẹp trẻ trung, sao lại gọi bà chị sắp ba mươi tuổi tới nơi này đi chứ?” Chu Hà đứng dậy, toan vào phòng giải khát lấy trà bánh tiếp khách.
“Trợ lý Tần bàn giao, không cho mấy cô gái trẻ trung đi tiếp.” Đồng nghiệp nhỏ giọng nói bên tai cô: “Có khi là người yêu của trợ lý Tần đấy, nên mới không cho phép người trẻ tuổi tới gần, người đã kết hôn như chị khiến anh ấy an tâm hơn nhiều.”
Chu Hà bưng trà bánh đi tới trước cửa phòng tiếp khách, cô gõ cửa vài cái, đẩy cửa ra vào xem người ngồi trong đó là ai: “…………”
Bảo sao không cho mấy cô gái trẻ trung tới đây, hóa ra là sợ sếp tổng ăn giấm.
“Chị Hà?” Lê Chiêu thấy Chu Hà thì hết sức ngạc nhiên.
“Ban nãy đồng nghiệp nói có khách quý, bảo chị ra đây tiếp, hóa ra là em.” Chu Hà đặt nước và bánh lên bàn: “Bảo sao đồng nghiệp còn dặn chị khách không uống trà, thích uống nước ngọt.”
“Cảm ơn chị Hà.” Lê Chiêu cầm cốc lên uống một ngụm: “Nước chị Hà tự tay bưng tới có khác, ngọt ghê á.”
Chu Hà muốn nói lại thôi, cái thằng ngốc này, không nghĩ xem vì sao bộ phận trợ lý lại gọi mình là khách quý à?
“Hình như ban nãy em bị đồng nghiệp của chị phát hiện ra rồi.” Lê Chiêu ăn miếng bánh gato, đúng vị bánh cậu thích nhất: “Chị Hà, sao chị biết em thích bánh gato vị này nhất?”
Chu Hà: “……..”
Cục cưng, em nghĩ nhiều rồi, chị đâu có biết em tới đâu.
Vị bánh gato này là đồng nghiệp làm cho cô mang tới, nói là trợ lý Tần dặn dò.
Bây giờ nhìn lại, không phải trợ lý Tần căn dặn, mà rõ ràng là ý của Án Đình.
“Công ty chị tiếp khách nhiệt tình quá, em chỉ là người đại diện của một nhãn hàng của công ty thôi mà cũng được tiếp đón như khách quý thế này.” Lê Chiêu bắt đầu ăn miếng bánh gato thứ hai: “Bảo sao lại là công ty nổi tiếng thế giới.”
Cục cưng à, em tỉnh táo lại coi!
Em được đãi ngộ như vậy, không phải vì là gương mặt thương hiệu, mà vì em là bạn trai của sếp tổng đấy!
“Đợi đã, em quên nói với Đình Đình em đợi anh ấy ở phòng tiếp khách.” Lê Chiêu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Án Đình.
Chu Hà nín lặng.
Gửi tin nhắn xong, Lê Chiêu cất điện thoại đi, đẩy miếng bánh gato vị dâu tây tới trước mặt Chu Hà: “Chị Hà, cho chị vị dâu tây này, em nhớ chị thích ăn vị này.”
Biểu cảm Chu Hà khẽ thay đổi, Chiêu Chiêu biết cô thích ăn bánh gato vị gì, vậy mà cô lại không biết chút gì về khẩu vị của Chiêu Chiêu.
Phải nói, Chiêu Chiêu chưa từng nói cậu thích gì trước mặt người chị này.
Cậu sợ vì một câu nói thích của cậu, mà chị phải bỏ ra nhiều tiền của và sức lực.
Trong trí nhớ của cô, cậu ấy vẫn luôn hiểu chuyện như vậy.
Cho tới hôm nay, cậu mới có thể dễ dàng nói ba chữ “thích ăn nhất” trước mặt cô.
Cuối cùng cậu ấy không còn e dè nói ra mình thích gì nữa, nhưng sự thoải mái này không phải những người bạn trong cô nhi viện bọn họ cho, mà là Án Đình mang tới.
Cuối cùng Chiêu Chiêu cũng có thể tự do kén ăn, thật tốt biết nhường nào.
“Chị Hà, chị sao vậy?” Lê Chiêu đặt miếng bánh gato trong tay mình xuống: “Có phải làm việc mệt mỏi quá không?”
“Không sao đâu.” Chu Hà cười, “Vừa mới xử lý xong một bảng biểu, vẫn còn choáng váng, may mà có thể tới chỗ em làm biếng.”
“Mới nãy ở tầng dưới em gặp một cô gái cùng bộ phận với chị, em cảm thấy cô ấy.. hơi là lạ.” Lê Chiêu nghe Chu Hà nhắc tới chuyện công việc, lại nhớ tới chuyện xảy ra ở tầng dưới: “Bởi hành động của cô ấy rất lạ, nên em cố tình ghi nhớ bảng tên của cô ấy.”
“Ai vậy?” Chu Hà loáng thoáng nghĩ tới một người, bởi vì chỉ có cô ấy tan làm sớm.
“Ngụy Điềm.”
“Quả nhiên là cô ta.” Chu Hà không hề ngạc nhiên: “Người này đúng là có vấn đề. Cô ta từng cố gắng lẻn vào tầng làm việc của tổng giám đốc, còn lén lút tìm tòi tài liệu liên quan tới em.”
“Em á?” Lê Chiêu ngạc nhiên, lén lút lên tầng làm việc của tổng giám đốc thì thôi, sao còn liên quan tới cậu?
“Mới đầu chị cho rằng cô ta là fans của em, nhưng chị phát hiện ra, cô ta hứng thú với mấy tin bôi đen của em hơn.” Chu Hà cười gằn: “Hóa ra cô ta không chỉ là gián điệp thương mại, còn là antifan của em!”
Lê Chiêu lại càng mê man, hai chuyện này thì liên quan gì tới nhau?
Đối mặt với ánh mắt hiếu kỳ của Lê Chiêu, Ch
u Hà không biết nên giải thích thế nào.
Chẳng lẽ nói với cậu, gián điệp thương mại không chỉ muốn lấy tư liệu của công ty, còn muốn thăm dò cuộc sống riêng của sếp tổng?
Trong thời buổi truyền thông đại chúng, công kích đối thủ từ phương diện cá nhân, chỉ cần kiểm soát ổn định thì có thể coi như một thủ đoạn tốt.
Nhưng vấn đề là, Chiêu Chiêu cũng không biết Án Đình là sếp tổng của Thương Hoàn.
Có trí thông minh nhìn ra Ngụy Điềm bất thường, nhưng sao chưa từng nghi ngờ Án Đình?
Khoảng tối dưới ánh đèn?
(Chỉ khu vực tối khi chiếu sáng bản thân đèn tự che đi, nghĩa bóng là mọi người thường không nhìn thấy và phát hiện sự vật, sự việc diễn ra ngay cạnh mình)
Cửa phòng khách mời bị đẩy mạnh ra, Án Đình xuất hiện trước cửa, lồng ngực phập phồng, dường như vội vã chạy tới đây.
“Chiêu Chiêu à.” Án Đình đi tới trước mặt Lê Chiêu: “Để em phải đợi lâu rồi.”
“Em cũng rảnh mà.” Lê Chiêu kéo Án Đình ngồi xuống: “Anh chạy tới à?”
“Ừm.” Án Đình nhìn Chu Hà một chút, tiếng thở dốc thêm phần nặng nề.
“Anh có muốn uống gì không?” Lê Chiêu đưa cốc của mình cho Án Đình, chỉ vào mép cốc: “Nhưng em uống mấy ngụm rồi, đừng đụng vào bên này.”
“Em nói giữa chúng ta không cần để ý mấy chuyện này mà?” Án Đình bưng cốc lên, không để ý mà uống một ngụm.
Lê Chiêu gật đầu.
Anh em không câu nệ tiểu tiết, đúng là không cần để ý mấy chuyện này.
Chu Hà nhìn hai người, cảm thấy mình trở nên dư thừa.
“Anh xong việc chưa?”
Án Đình gật đầu.
“Thế chúng mình về nhà đi.” Lê Chiêu quay đầu nhìn Chu Hà: “Chị Hà à, tối nay qua nhà em làm khách nhé, em bảo cô đầu bếp làm mấy món chị thích nhé.”
“Không được đâu, chị hẹn với anh Minh rồi, tối nay trải qua thế giới của hai người.” Chu Hà vội vã từ chối, “Không làm phiền em đâu.”
Cô có điên đâu mà chạy tới nhà sếp tổng tự ngược!
“Thứ sáu là hôn lễ của anh Hiểu Quân rồi, chủ nhật thì sao?” Lê Chiêu nói, “Ngoài nhà Đình Đình có mặt cỏ rộng rãi, chúng ta có thể làm BBQ.”
Án Đình mở lời theo: “Chiêu Chiêu vẫn mong đợi mọi người tới, mọi người tới cả đi.”
Chu Hà: “………”
Tới chứ tới chứ tới chứ, trời có mưa đao cũng phải bò tới!
Sếp tổng đã quyết vậy rồi!Lời tác giả:
Bé Đình Đình gọi một nhóm vệ sĩ tới, vây quanh các bạn nhỏ: Chiêu Chiêu gọi mọi người tới nhà tớ chơi, các cậu có tới không?
Các bạn nhỏ: Tới QAQ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất