Chương 78: Thành tích thi đại học
“Rốt cuộc ẻm là học tra hay học bá.”
Ừng ực.
Lê Chiêu uống một hơi hết sạch chai nước, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Khát lắm à?” Án Đình lấy một chai nước ướp lạnh trong tủ lạnh mini ra đưa tới trước mặt Lê Chiêu.
“Vâng, hơi khát thật.” Lê Chiêu dán chiếc chai lạnh lên mặt mình, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại.
Thế nhưng dẫu đã tỉnh táo lại, cậu cũng muốn hò hét trong lòng, Án Đình đẹp trai quá thể quá đáng!!!
Buổi tối ăn món tôm tẩm cheese xong, Lê Chiêu tắm rửa xong xuôi, trốn trong phòng đắp mặt nạ Đại Khả mua cho mình. Đại Khả nói với cậu, một người nghệ sĩ không biết chăm sóc làn da của mình không phải một nghệ sĩ hợp cách. Thế nên khi cậu nhớ tới, sẽ làm theo các bước Đại Khả hướng dẫn cậu mà “hành hạ” mặt mình một phen.
Vừa mới lấy mặt nạ xuống thì điện thoại đổ chuông.
Lê Chiêu vừa bắt máy, đầu bên kia đã vang lên tiếng gầm thét của Tống Dụ.
“Lê Chiêu!!!”
“Anh Tống, muộn vậy rồi mà vẫn còn chưa ngủ…”
“Ngủ cái quái gì, tôi hỏi cậu này, có phải cậu có quan hệ tốt với trợ lý đặc biệt Tần Tiêu ở Thương Hoàn lắm không?!”
“Sao vậy?” Lê Chiêu cúi người xuống bồn rửa mặt cho thật sạch.
Tống Dụ nghe thấy giọng Lê Chiêu bình tĩnh, tức mà không có chỗ xả: “Hôm nay có người gửi phốt của cậu với Tần Tiêu tới blogger công ty chúng tôi, tôi giúp cậu dìm xuống rồi.”
“Em với trợ lý Tần á?” Lê Chiêu bật cười, “Cảm ơn anh Tống, nhưng mà giữa em với anh Tần chỉ là quan hệ bạn bè bình thường mà thôi.”
“Thật à?” Tống Dụ xem bài bóc phốt.. thật lắm ấy, hắn xem mà suýt chút nữa tin luôn.
“Người bóc phốt nói cậu là em giai được Tần Tiêu bao nuôi, cho nên mới giành được suất làm đại diện cho Thương Thời. Trong cuộc họp hằng năm của Thương Hoàn, Tần Tiêu còn giới thiệu cậu với cánh quản lý cấp cao của Thương Hoàn, nên mới có chuyện sau đó nhân viên cao cấp trong Thương Hoàn khen ngợi cậu trên tivi.”
“Đúng là anh Tần có giới thiệu người cho em quen trong đêm hội thường niên thật, nhưng cái này thì liên quan gì tới em làm trai bao chứ?” Lê Chiêu ngáp một cái, “Anh Tống à, mấy bài bóc phốt này một phần thật chín phần giả, anh đừng coi là thật.”
“Ai bảo cậu lên như diều gặp gió chứ, bảo sao seeder nhà người ta cứ thích bôi đen cậu.” Tống Dụ ghen tị lẩm bẩm một câu, “Dù sao cậu cũng phải nắm rõ chuyện này, tốt nhất là bàn bạc với bên Tần Tiêu, lên sách lược đối phó trước.”
“Cảm ơn anh Tống, em sẽ cẩn thận.”
“Không cần cảm ơn đâu, dạo này bộ phim điện ảnh cậu đóng có vai khách mời nào không, để tôi góp vui cùng.”
Tống Dụ hiểu rõ, chỉ cần đi theo Lê Chiêu, dù có ngã thì cũng cọ được cảm giác tồn tại trong lòng khán giả.
Cứ bám lấy con cưng của trời, kiểu gì chẳng có thịt ăn.
“Anh Tống, anh đùa em à?” Lê Chiêu co vào ổ chăn, “Anh còn cần tới đoàn phim của bọn em làm khách mời á?”
“Sao hả, khinh tôi à?”
Lê Chiêu cảm thấy đường não của cái anh chàng rich kid này khác hẳn với người thường, có vai chính không đóng lại đi đóng vai phụ, bây giờ lại muốn tới đoàn phim bọn họ làm khách mời, có ý đồ gì vậy?
“Nếu anh Tống không chê, em đi hỏi đạo diễn Dương một chút.” Lê Chiêu hết sức chào mừng Tống Dụ gia nhập, ai lại đi ghét ba mẹ mang cơm áo đến chứ?
“Được rồi, bọn tôi chờ tin cậu.” Tống Dụ cúp máy, đắc ý hả hê nói với trợ lý: “Chỉ cần tôi yêu cầu với Lê Chiêu, còn khướt cậu ta mới dám từ chối tôi.”
Trợ lý: “………..”
Nếu cậu không phải trợ lý của Tống Dụ, nhất định sẽ mắng hắn mặt dày vô sỉ.
“A Bắc, mình gửi tin cho Tống Dụ, anh ta sẽ giúp chúng ta bóc phốt chứ?” Trong căn phòng ấm áp, Ngụy Điềm bưng cốc nước trái cây tới trước mặt Từ Bắc.
“Đương nhiên rồi.” Từ Bắc cười gằn, “Người ngoài đều cho rằng Tống Dụ là bạn tốt của Lê Chiêu, trên thực tế họ vốn không có chút giao tình nào, nhất là Tống Dụ, ghét Lê Chiêu vô cùng. Bây giờ trong tay cậu ta có bài bóc phốt Lê Chiêu, nhất định sẽ nghĩ cách tung ra.”
“Sao nhất định phải để Tống Dụ tung ra, tìm người khác không phải cũng vậy hay sao?”
“Đương nhiên khác rồi.” Trong mắt Từ Bắc hằn lên thù hận, “Đợi sau này tất cả mọi người phát hiện Tống Dụ là người bóc phốt, mới xé rách hình tượng anh em tốt nghĩa khí trước mặt fan.”
“Một mũi tên trúng hai con nhạn.” Ngụy Điềm phản ứng lại, “A Bắc, anh thông minh quá.”
Nghĩ tới việc sau này Lê Chiêu và Tống Dụ sẽ cấu xé nhau, sau đó cả hai ngập trong phốt, Từ Bắc lại thấy hả hê.
Nếu nói Lê Chiêu là cái gai trong lòng hắn, thì Tống Dụ chính là cái đinh trong mắt hắn.
Hai người này đều chẳng tốt đẹp gì.
Từ Bắc chờ hoài chờ mãi, chờ lâu thật lâu mà vẫn không thấy Tống Dụ đăng bài phốt hắn gửi cho.
Hắn đứng ngồi không yên, cho rằng Tống Dụ không nhận được bài bóc phốt của mình, lại lập mấy clone để gửi lại.
“Cái tên bóc phốt này cố chấp thật đấy, cái phốt giật gân như vậy mà không nói cho ai, kiên trì gửi tin nhắn cho chúng ta.” Quản lý tắt trang web đi, “Không biết có ý gì.”
“Dù sao thì cũng không phải là ý tốt.” Tống Dụ khẽ hừ một tiếng, bảo hắn đi đối phó với Lê Chiêu á?
Không thể nào.
Hắn vẫn còn muốn bon chen trong showbiz, không muốn về nhà thừa kế công ty.
Từ Bắc tiếp tục chờ đợi, nhưng không đợi được bất cứ hành động gì từ phía Tống Dụ.
Không những không đợi được Tống Dụ bóc phốt, thậm chí hắn còn nghe tin Tống Dụ tới làm diễn viên khách mời cho bộ phim “Dáng hình không trung”.
Tống Dụ thế mà làm tới mức này vì hình tượng anh em tốt?
Cái tính khí dở dở ương ương của Tống Dụ mà có thể chịu nhục như vậy á?
Từ Bắc đợi mãi mà không thấy bài bóc phốt nào, mà lại sắp tới lúc có kết quả thi đại học rồi.
Các nghệ sĩ tham gia kỳ thi đại học trở thành tâm điểm chú ý của cánh truyền thông và các blogger, mà fan của các nghệ sĩ này cũng đã chuẩn bị ba phương án khẩn cấp.
Thi tốt, thi kém và thi bình thường.
Nhất là thi kém, làm fan nên cứu vãn tôn nghiêm của nghệ sĩ nhà mình thế nào? Nếu fans nhà kẻ thù tới thì họ nên đối phó ra làm sao?
Mấy nghệ sĩ tham gia kỳ thi đại học đều im hơi lặng tiếng, bởi vì bọn họ biết rõ trong lòng, thành tích của mình còn khướt mới bằng học bá.
Nhất là mấy nghệ sĩ thi kém, chỉ ước gì cả thế giới lãng quên chuyện kết quả thi đại học này đi.
Có nghệ sĩ nọ đột nhiên nhớ lúc mới kết thúc kỳ thi đại học, từng có truyền thông đưa tin có một thí sinh ngoại hình rất giống Lê Chiêu.
Mặc kệ thi sinh đó có phải Lê Chiêu hay không, vào lúc quan trọng, sống chết mặc bay, cứ gắp lửa bỏ tay người rồi tính sau.
Còn chưa có kết quả thi đại học, đề tài Lê Chiêu tham gia thi đại học lại lên hot search.
Lúc bấy giờ, phần lớn các nghệ sĩ tham gia thi đại học đều âm thầm cảm ơn Lê Chiêu, cảm ơn cậu đã đứng ra đỡ đạn cho họ.
Người duy nhất không vui là một nghệ sĩ nọ thành tích không tệ lắm, tuy rằng còn kém xa mấy học sinh xuất sắc, nhưng cũng có thể nở mày nở mặt trong số các thí sinh nghệ thuật, nhất là các nghệ sĩ cùng thời, càng vượt trội hơn.
Thấy Lê Chiêu lên tin hot, nghệ sĩ thành tích cao này không vui lắm.
“Mấy người kia lấy Lê Chiêu ra đỡ đạn, cậu đừng giận, đợi có kết quả thi đại học rồi, chúng ta từ từ hành động.”
Bấy giờ ở nhà Án Đình, Án Đình ngồi chầu chực trước máy tính, mở trang web công bố điểm thi, đã chuẩn bị sẵn sàng.
Để có thể vào web bình thường không nghẽn mạng, anh cố ý dành mấy ngày ra để lo lót, để có thể tra thành tích đầu tiên.
“Thưa cậu, còn nửa tiếng nữa, cậu đừng căng thẳng.”
“Ừm, tôi không căng thẳng.”
Quản gia: “…………..”
Cậu không căng thẳng, chỉ trùng hợp cầm ngược quyển sách mà thôi.
Ở đoàn phim “Dáng hình không trung”, mấy diễn viên chính không phải đóng phim cũng cầm điện thoại, liên tục vào trang web, thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn Lê Chiêu.
Tống Dụ cảm thấy mình ở đoàn phim bị lạc loài, sao hôm nay ai cũng cầm tờ giấy trên tay, thi thoảng còn nhìn Lê Chiêu, trên môi nở nụ cười như dỗ dành trẻ nhỏ thế?
Hắn tò mò, đẩy Lê Chiêu ngồi bên cạnh: “Lê Chiêu, hôm nay mọi người sao thế?”
“Sao ạ?” Lê Chiêu ngẩng đầu lên nhìn, lấy điện thoại ra cười: “Chắc là mọi người đang tra kết quả thi đại học giúp em.”
“Kết quả thi đại học?” Tống Dụ sửng sốt đến mức giọng nói cũng vút lên, “Cậu tham gia kỳ thi đại học năm nay à?”
“Vâng.” Lê Chiêu gật đầu, “Thử cái xem sao.”
Tống Dụ: “…………”
Chuyện lớn như vậy mà cả đoàn phim không để lộ tin tức, cái đoàn phim thần kỳ gì đây?
“Đến giờ rồi đến giờ rồi, mau nhập số báo danh vào đi.”
“Ôi, bên tôi nghẽn mạng không vào được.”
“Tôi cũng vậy!”
Phóng mắt nhìn ra xa, ngay cả đạo diễn cũng đang cúi đầu lướt web, người duy nhất nhàn nhã lại là người trong cuộc Lê Chiêu.
Đoàn phim này có độc!!
Hắn lấy chiếc điện thoại cao cấp mình đặt làm riêng ra, lặng lẽ đi tới ngồi xuống bên cạnh Đại Khả, mở trang web tra điểm thi đại học ra.
Trong khi mọi người còn đang tranh nhau vào xem đến độ sứt đầu mẻ trán, điện thoại của Lê Chiêu đổ chuông.
Án Đình gọi điện tới.
“Chiêu Chiêu à, đã có kết quả thi đại học của em rồi.” Giọng Án Đình nghe rất nhẹ nhõm, “Em thi tốt lắm.”
“Mau đọc cho em đi.” Lê Chiêu thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh ổn định, trong nháy mắt ngồi thẳng người dậy.
Mấy cái hờ hững vô tình là giả hết, chỉ thành tích thi đại học mới là thật.
“Tổng cộng 701 điểm, thành tích rất cao, trạng nguyên đại học thành phố mình tổng điểm có 711, em chỉ thấp hơn cô ấy mười điểm mà thôi.”
“Thật ạ?” Lê Chiêu từ trên ghế đứng bật dậy, “Đều nhờ anh ngày ngày phụ đạo em làm đề thi, giúp em phân tích đề hình!”
“Anh chỉ giúp phụ, người giỏi thực sự là em.” Nghe giọng nói hưng phấn của Lê Chiêu ở đầu dây bên kia, Án Đình không nhịn được nghĩ, có phải hai năm trước Lê Chiêu thi cũng đạt thành tích xuất sắc như vậy không?
Lúc cậu từ bỏ việc điền vào đơn nguyện vọng, nhất định rất buồn bã.
Nếu không mấy tháng qua đã không liều mình học tập như vậy.
“Em cảm giác mình là một thiên tài!”
“Ừm.” Chân mày Án Đình cũng nhuộm vẻ ấm áp, “Em là thiên tài thông minh nhất thế giới này.”
“Không đâu không đâu, em chỉ xếp thứ hai thôi.”
“Thứ nhất là ai?”
“Là anh đó.”
Tống Dụ lo lắng đợi bên cạnh, đợi Lê Chiêu cúp máy rồi, không thể chờ nữa hỏi: “Lê Chiêu, cậu thi được bao nhiêu điểm?”
“Anh đoán xem?”
Tống Dụ: “Không đoán, ai thèm quan tâm.”
“701.”
“Củ lạc giòn tan??!” Tống Dụ nghi ngờ đôi tai mình, “Lê Chiêu à, trẻ tuổi tự tin là chuyện tốt, nhưng đừng có chém gió.”
Lúc này đạo diễn Dương ngồi trong góc hét lên.
“701! Chiêu Chiêu, cậu là học bá à?!”
Tống Dụ: “………”
Năm đó hắn thi đại học.. mới có hơn 300 điểm, chỉ bằng một nửa Lê Chiêu.
Kết quả thi đại học của các nghệ sĩ lần lượt được công bố, nghệ sĩ có thành tích tốt nhất được hơn 500 điểm, cả ekip vui vẻ, mua bài viết khắp mạng.
Hashtag #Học bá trong số các nghệ sĩ# cũng lặng lẽ leo lên hot search.
“Nghệ sĩ thi được hơn 500 điểm cũng siêu thật ấy, cơ mà mị vẫn thắc mắc soái ca giống Lê Chiêu nói làm hết sức mình nghe theo ý trời rốt cuộc được bao nhiêu điểm.”
“Ầy trùng hợp ghê, thực ra bạn tui cũng muốn biết rốt cuộc ẻm là học tra hay học bá!”Lời tác giả:
Có kết quả cuộc thi “Bé khỏe bé ngoan”, để có thể là người đầu tiên giành được phiếu điểm mà bé Đình Đình tới bệ thông báo đợi từ sớm.
Bé bá đạo sắp xếp các vệ sĩ, không cho người ta giành chỗ trước mình.
Ừng ực.
Lê Chiêu uống một hơi hết sạch chai nước, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Khát lắm à?” Án Đình lấy một chai nước ướp lạnh trong tủ lạnh mini ra đưa tới trước mặt Lê Chiêu.
“Vâng, hơi khát thật.” Lê Chiêu dán chiếc chai lạnh lên mặt mình, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại.
Thế nhưng dẫu đã tỉnh táo lại, cậu cũng muốn hò hét trong lòng, Án Đình đẹp trai quá thể quá đáng!!!
Buổi tối ăn món tôm tẩm cheese xong, Lê Chiêu tắm rửa xong xuôi, trốn trong phòng đắp mặt nạ Đại Khả mua cho mình. Đại Khả nói với cậu, một người nghệ sĩ không biết chăm sóc làn da của mình không phải một nghệ sĩ hợp cách. Thế nên khi cậu nhớ tới, sẽ làm theo các bước Đại Khả hướng dẫn cậu mà “hành hạ” mặt mình một phen.
Vừa mới lấy mặt nạ xuống thì điện thoại đổ chuông.
Lê Chiêu vừa bắt máy, đầu bên kia đã vang lên tiếng gầm thét của Tống Dụ.
“Lê Chiêu!!!”
“Anh Tống, muộn vậy rồi mà vẫn còn chưa ngủ…”
“Ngủ cái quái gì, tôi hỏi cậu này, có phải cậu có quan hệ tốt với trợ lý đặc biệt Tần Tiêu ở Thương Hoàn lắm không?!”
“Sao vậy?” Lê Chiêu cúi người xuống bồn rửa mặt cho thật sạch.
Tống Dụ nghe thấy giọng Lê Chiêu bình tĩnh, tức mà không có chỗ xả: “Hôm nay có người gửi phốt của cậu với Tần Tiêu tới blogger công ty chúng tôi, tôi giúp cậu dìm xuống rồi.”
“Em với trợ lý Tần á?” Lê Chiêu bật cười, “Cảm ơn anh Tống, nhưng mà giữa em với anh Tần chỉ là quan hệ bạn bè bình thường mà thôi.”
“Thật à?” Tống Dụ xem bài bóc phốt.. thật lắm ấy, hắn xem mà suýt chút nữa tin luôn.
“Người bóc phốt nói cậu là em giai được Tần Tiêu bao nuôi, cho nên mới giành được suất làm đại diện cho Thương Thời. Trong cuộc họp hằng năm của Thương Hoàn, Tần Tiêu còn giới thiệu cậu với cánh quản lý cấp cao của Thương Hoàn, nên mới có chuyện sau đó nhân viên cao cấp trong Thương Hoàn khen ngợi cậu trên tivi.”
“Đúng là anh Tần có giới thiệu người cho em quen trong đêm hội thường niên thật, nhưng cái này thì liên quan gì tới em làm trai bao chứ?” Lê Chiêu ngáp một cái, “Anh Tống à, mấy bài bóc phốt này một phần thật chín phần giả, anh đừng coi là thật.”
“Ai bảo cậu lên như diều gặp gió chứ, bảo sao seeder nhà người ta cứ thích bôi đen cậu.” Tống Dụ ghen tị lẩm bẩm một câu, “Dù sao cậu cũng phải nắm rõ chuyện này, tốt nhất là bàn bạc với bên Tần Tiêu, lên sách lược đối phó trước.”
“Cảm ơn anh Tống, em sẽ cẩn thận.”
“Không cần cảm ơn đâu, dạo này bộ phim điện ảnh cậu đóng có vai khách mời nào không, để tôi góp vui cùng.”
Tống Dụ hiểu rõ, chỉ cần đi theo Lê Chiêu, dù có ngã thì cũng cọ được cảm giác tồn tại trong lòng khán giả.
Cứ bám lấy con cưng của trời, kiểu gì chẳng có thịt ăn.
“Anh Tống, anh đùa em à?” Lê Chiêu co vào ổ chăn, “Anh còn cần tới đoàn phim của bọn em làm khách mời á?”
“Sao hả, khinh tôi à?”
Lê Chiêu cảm thấy đường não của cái anh chàng rich kid này khác hẳn với người thường, có vai chính không đóng lại đi đóng vai phụ, bây giờ lại muốn tới đoàn phim bọn họ làm khách mời, có ý đồ gì vậy?
“Nếu anh Tống không chê, em đi hỏi đạo diễn Dương một chút.” Lê Chiêu hết sức chào mừng Tống Dụ gia nhập, ai lại đi ghét ba mẹ mang cơm áo đến chứ?
“Được rồi, bọn tôi chờ tin cậu.” Tống Dụ cúp máy, đắc ý hả hê nói với trợ lý: “Chỉ cần tôi yêu cầu với Lê Chiêu, còn khướt cậu ta mới dám từ chối tôi.”
Trợ lý: “………..”
Nếu cậu không phải trợ lý của Tống Dụ, nhất định sẽ mắng hắn mặt dày vô sỉ.
“A Bắc, mình gửi tin cho Tống Dụ, anh ta sẽ giúp chúng ta bóc phốt chứ?” Trong căn phòng ấm áp, Ngụy Điềm bưng cốc nước trái cây tới trước mặt Từ Bắc.
“Đương nhiên rồi.” Từ Bắc cười gằn, “Người ngoài đều cho rằng Tống Dụ là bạn tốt của Lê Chiêu, trên thực tế họ vốn không có chút giao tình nào, nhất là Tống Dụ, ghét Lê Chiêu vô cùng. Bây giờ trong tay cậu ta có bài bóc phốt Lê Chiêu, nhất định sẽ nghĩ cách tung ra.”
“Sao nhất định phải để Tống Dụ tung ra, tìm người khác không phải cũng vậy hay sao?”
“Đương nhiên khác rồi.” Trong mắt Từ Bắc hằn lên thù hận, “Đợi sau này tất cả mọi người phát hiện Tống Dụ là người bóc phốt, mới xé rách hình tượng anh em tốt nghĩa khí trước mặt fan.”
“Một mũi tên trúng hai con nhạn.” Ngụy Điềm phản ứng lại, “A Bắc, anh thông minh quá.”
Nghĩ tới việc sau này Lê Chiêu và Tống Dụ sẽ cấu xé nhau, sau đó cả hai ngập trong phốt, Từ Bắc lại thấy hả hê.
Nếu nói Lê Chiêu là cái gai trong lòng hắn, thì Tống Dụ chính là cái đinh trong mắt hắn.
Hai người này đều chẳng tốt đẹp gì.
Từ Bắc chờ hoài chờ mãi, chờ lâu thật lâu mà vẫn không thấy Tống Dụ đăng bài phốt hắn gửi cho.
Hắn đứng ngồi không yên, cho rằng Tống Dụ không nhận được bài bóc phốt của mình, lại lập mấy clone để gửi lại.
“Cái tên bóc phốt này cố chấp thật đấy, cái phốt giật gân như vậy mà không nói cho ai, kiên trì gửi tin nhắn cho chúng ta.” Quản lý tắt trang web đi, “Không biết có ý gì.”
“Dù sao thì cũng không phải là ý tốt.” Tống Dụ khẽ hừ một tiếng, bảo hắn đi đối phó với Lê Chiêu á?
Không thể nào.
Hắn vẫn còn muốn bon chen trong showbiz, không muốn về nhà thừa kế công ty.
Từ Bắc tiếp tục chờ đợi, nhưng không đợi được bất cứ hành động gì từ phía Tống Dụ.
Không những không đợi được Tống Dụ bóc phốt, thậm chí hắn còn nghe tin Tống Dụ tới làm diễn viên khách mời cho bộ phim “Dáng hình không trung”.
Tống Dụ thế mà làm tới mức này vì hình tượng anh em tốt?
Cái tính khí dở dở ương ương của Tống Dụ mà có thể chịu nhục như vậy á?
Từ Bắc đợi mãi mà không thấy bài bóc phốt nào, mà lại sắp tới lúc có kết quả thi đại học rồi.
Các nghệ sĩ tham gia kỳ thi đại học trở thành tâm điểm chú ý của cánh truyền thông và các blogger, mà fan của các nghệ sĩ này cũng đã chuẩn bị ba phương án khẩn cấp.
Thi tốt, thi kém và thi bình thường.
Nhất là thi kém, làm fan nên cứu vãn tôn nghiêm của nghệ sĩ nhà mình thế nào? Nếu fans nhà kẻ thù tới thì họ nên đối phó ra làm sao?
Mấy nghệ sĩ tham gia kỳ thi đại học đều im hơi lặng tiếng, bởi vì bọn họ biết rõ trong lòng, thành tích của mình còn khướt mới bằng học bá.
Nhất là mấy nghệ sĩ thi kém, chỉ ước gì cả thế giới lãng quên chuyện kết quả thi đại học này đi.
Có nghệ sĩ nọ đột nhiên nhớ lúc mới kết thúc kỳ thi đại học, từng có truyền thông đưa tin có một thí sinh ngoại hình rất giống Lê Chiêu.
Mặc kệ thi sinh đó có phải Lê Chiêu hay không, vào lúc quan trọng, sống chết mặc bay, cứ gắp lửa bỏ tay người rồi tính sau.
Còn chưa có kết quả thi đại học, đề tài Lê Chiêu tham gia thi đại học lại lên hot search.
Lúc bấy giờ, phần lớn các nghệ sĩ tham gia thi đại học đều âm thầm cảm ơn Lê Chiêu, cảm ơn cậu đã đứng ra đỡ đạn cho họ.
Người duy nhất không vui là một nghệ sĩ nọ thành tích không tệ lắm, tuy rằng còn kém xa mấy học sinh xuất sắc, nhưng cũng có thể nở mày nở mặt trong số các thí sinh nghệ thuật, nhất là các nghệ sĩ cùng thời, càng vượt trội hơn.
Thấy Lê Chiêu lên tin hot, nghệ sĩ thành tích cao này không vui lắm.
“Mấy người kia lấy Lê Chiêu ra đỡ đạn, cậu đừng giận, đợi có kết quả thi đại học rồi, chúng ta từ từ hành động.”
Bấy giờ ở nhà Án Đình, Án Đình ngồi chầu chực trước máy tính, mở trang web công bố điểm thi, đã chuẩn bị sẵn sàng.
Để có thể vào web bình thường không nghẽn mạng, anh cố ý dành mấy ngày ra để lo lót, để có thể tra thành tích đầu tiên.
“Thưa cậu, còn nửa tiếng nữa, cậu đừng căng thẳng.”
“Ừm, tôi không căng thẳng.”
Quản gia: “…………..”
Cậu không căng thẳng, chỉ trùng hợp cầm ngược quyển sách mà thôi.
Ở đoàn phim “Dáng hình không trung”, mấy diễn viên chính không phải đóng phim cũng cầm điện thoại, liên tục vào trang web, thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn Lê Chiêu.
Tống Dụ cảm thấy mình ở đoàn phim bị lạc loài, sao hôm nay ai cũng cầm tờ giấy trên tay, thi thoảng còn nhìn Lê Chiêu, trên môi nở nụ cười như dỗ dành trẻ nhỏ thế?
Hắn tò mò, đẩy Lê Chiêu ngồi bên cạnh: “Lê Chiêu, hôm nay mọi người sao thế?”
“Sao ạ?” Lê Chiêu ngẩng đầu lên nhìn, lấy điện thoại ra cười: “Chắc là mọi người đang tra kết quả thi đại học giúp em.”
“Kết quả thi đại học?” Tống Dụ sửng sốt đến mức giọng nói cũng vút lên, “Cậu tham gia kỳ thi đại học năm nay à?”
“Vâng.” Lê Chiêu gật đầu, “Thử cái xem sao.”
Tống Dụ: “…………”
Chuyện lớn như vậy mà cả đoàn phim không để lộ tin tức, cái đoàn phim thần kỳ gì đây?
“Đến giờ rồi đến giờ rồi, mau nhập số báo danh vào đi.”
“Ôi, bên tôi nghẽn mạng không vào được.”
“Tôi cũng vậy!”
Phóng mắt nhìn ra xa, ngay cả đạo diễn cũng đang cúi đầu lướt web, người duy nhất nhàn nhã lại là người trong cuộc Lê Chiêu.
Đoàn phim này có độc!!
Hắn lấy chiếc điện thoại cao cấp mình đặt làm riêng ra, lặng lẽ đi tới ngồi xuống bên cạnh Đại Khả, mở trang web tra điểm thi đại học ra.
Trong khi mọi người còn đang tranh nhau vào xem đến độ sứt đầu mẻ trán, điện thoại của Lê Chiêu đổ chuông.
Án Đình gọi điện tới.
“Chiêu Chiêu à, đã có kết quả thi đại học của em rồi.” Giọng Án Đình nghe rất nhẹ nhõm, “Em thi tốt lắm.”
“Mau đọc cho em đi.” Lê Chiêu thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh ổn định, trong nháy mắt ngồi thẳng người dậy.
Mấy cái hờ hững vô tình là giả hết, chỉ thành tích thi đại học mới là thật.
“Tổng cộng 701 điểm, thành tích rất cao, trạng nguyên đại học thành phố mình tổng điểm có 711, em chỉ thấp hơn cô ấy mười điểm mà thôi.”
“Thật ạ?” Lê Chiêu từ trên ghế đứng bật dậy, “Đều nhờ anh ngày ngày phụ đạo em làm đề thi, giúp em phân tích đề hình!”
“Anh chỉ giúp phụ, người giỏi thực sự là em.” Nghe giọng nói hưng phấn của Lê Chiêu ở đầu dây bên kia, Án Đình không nhịn được nghĩ, có phải hai năm trước Lê Chiêu thi cũng đạt thành tích xuất sắc như vậy không?
Lúc cậu từ bỏ việc điền vào đơn nguyện vọng, nhất định rất buồn bã.
Nếu không mấy tháng qua đã không liều mình học tập như vậy.
“Em cảm giác mình là một thiên tài!”
“Ừm.” Chân mày Án Đình cũng nhuộm vẻ ấm áp, “Em là thiên tài thông minh nhất thế giới này.”
“Không đâu không đâu, em chỉ xếp thứ hai thôi.”
“Thứ nhất là ai?”
“Là anh đó.”
Tống Dụ lo lắng đợi bên cạnh, đợi Lê Chiêu cúp máy rồi, không thể chờ nữa hỏi: “Lê Chiêu, cậu thi được bao nhiêu điểm?”
“Anh đoán xem?”
Tống Dụ: “Không đoán, ai thèm quan tâm.”
“701.”
“Củ lạc giòn tan??!” Tống Dụ nghi ngờ đôi tai mình, “Lê Chiêu à, trẻ tuổi tự tin là chuyện tốt, nhưng đừng có chém gió.”
Lúc này đạo diễn Dương ngồi trong góc hét lên.
“701! Chiêu Chiêu, cậu là học bá à?!”
Tống Dụ: “………”
Năm đó hắn thi đại học.. mới có hơn 300 điểm, chỉ bằng một nửa Lê Chiêu.
Kết quả thi đại học của các nghệ sĩ lần lượt được công bố, nghệ sĩ có thành tích tốt nhất được hơn 500 điểm, cả ekip vui vẻ, mua bài viết khắp mạng.
Hashtag #Học bá trong số các nghệ sĩ# cũng lặng lẽ leo lên hot search.
“Nghệ sĩ thi được hơn 500 điểm cũng siêu thật ấy, cơ mà mị vẫn thắc mắc soái ca giống Lê Chiêu nói làm hết sức mình nghe theo ý trời rốt cuộc được bao nhiêu điểm.”
“Ầy trùng hợp ghê, thực ra bạn tui cũng muốn biết rốt cuộc ẻm là học tra hay học bá!”Lời tác giả:
Có kết quả cuộc thi “Bé khỏe bé ngoan”, để có thể là người đầu tiên giành được phiếu điểm mà bé Đình Đình tới bệ thông báo đợi từ sớm.
Bé bá đạo sắp xếp các vệ sĩ, không cho người ta giành chỗ trước mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất