Hân Hoan

Chương 91: Đừng suy nghĩ nhiều

Trước Sau
“Lê Chiêu cảm thấy trái tim mình không ổn một chút nào, ôi cậu chết mất thôi!!!!!”

Dưới ánh trăng, hai người trưởng thành ngồi xổm bên bãi cát nghịch cát, vệ sĩ đi theo lặng lẽ đứng xa một chút, không quấy rầy chủ mình ôn lại tuổi thơ.

Trước đó Án Đình còn cảm thấy lâu đài của Lê Chiêu xấu, sau khi tự mình ra tay mới thấy những hạt cát này như có suy nghĩ riêng, cứ gom vào lại chảy ra.

“Có cần thêm nước không?” Lê Chiêu chân thành đưa ra lời đề nghị, “Em cảm thấy cho thêm nước thì nó sẽ dính hơn đấy.”

Án Đình quay đầu nhìn vệ sĩ, mấy phút sau, các vệ sĩ mang tới cả bộ đồ chơi nghịch cát, còn xách theo một xô nước.

Cuối cùng hai người phát hiện ra, nếu thêm quá nhiều nước vào cát, ngoài việc khiến tay họ càng bẩn hơn thì không hề nâng cao giá trị ngoại hình cho lâu đài của họ.

Xây lâu đài khó ghê, Chiêu Chiêu thở dài.

“Chúng ta không đủ kinh nghiệm, cứ xây sương sương thế là được rồi.” Cuối cùng vẫn là Lê Chiêu phá vỡ cục diện bế tắc này, “Chủ yếu là quá trình, kết quả không quan trọng.”

Án Đình nghiêm túc xây lâu đài này, nhìn tay Lê Chiêu dính đầy cát, lại nhìn tay mình cũng không khá khẩm hơn là bao, bèn bắt chước Lê Chiêu, ngồi khoanh chân trên bãi cát bên bờ.

Lê Chiêu nhìn lâu đài xấu xí hai người xây, không kiềm chế được cười phá lên thành tiếng, kéo lấy tay Án Đình, cùng cho vào xô rửa sạch sẽ.

“Lau đi.” Án Đình nhận lấy khăn vệ sĩ đưa tới, cúi đầu nắm chặt tay Lê Chiêu, dịu dàng lau cho cậu.

“Em đã lớn vậy rồi…” Lê Chiêu lẩm bẩm một câu, thực ra ngay cả hồi nhỏ cũng không có người cẩn thận lau tay cho cậu như vậy. Lúc cậu vào cô nhi viện đã mười tuổi rồi, đã có thể tự mình đảm đương sinh hoạt, các cô chú trong cô nhi viện cũng sẽ cố gắng dạy họ cách tự lập.

Đó không phải không tốt với họ, mà ngược lại là suy nghĩ cho họ.

Đứa trẻ không có cha mẹ yêu thương, nếu còn không thể tự lập được, thì cả đời này chỉ biết ngơ ngơ ngác ngác, không có chút hy vọng nào.

Án Đình ngẩng đầu nhìn cậu: “Lớn cái gì, sinh viên năm nhất vẫn là trẻ con.”

“Lớn vậy rồi còn trẻ con cái gì, trẻ con khổng lồ à?” Lê Chiêu cười hì hì để Án Đình lau khô tay cho mình, cả người lười biếng nằm nhoài trên bờ cát, “Đình Đình à, cảm ơn anh.”

“Cảm ơn cái gì?” Án Đình lau qua tay mình mấy lần, giáo dục từ nhỏ khiến anh không thể giống như Lê Chiêu, vô tư nằm trên mặt cát, anh co chân lên, cúi đầu nhìn Lê Chiêu.

“Thực ra em muốn học thuộc một bài văn cảm ơn với anh, nhưng thấy anh rồi lại không muốn đọc thuộc nữa.” Lê Chiêu gối tay sau đầu, “Chắc anh cũng không muốn nghe.”

Án Đình dịu dàng nhìn cậu, đôi mắt như được nhuộm ánh trăng.

“Có một khoảng thời gian rất dài, em muốn tìm lại ba mẹ mình.” Nghe tiếng sóng vỗ rì rào, trong lòng Lê Chiêu cảm thấy rất đỗi bình yên, “Sau khi chị Hà và anh Châu kết hôn, anh Hiểu Quân thì đến với chị Lâm Lâm, suy nghĩ này lại càng thêm mãnh liệt.”

Nói đến đây, cậu khẽ cười một tiếng: “Có lẽ là em không có duyên cha mẹ, cho nên dù có trở thành nghệ sĩ có tiếng tăm rồi, bọn họ cũng không tìm em.”

“Thực ra từ khi ở bên anh, em đã nhận được sự ấm áp trước đây không thể nào có được.” Nói đến đây Lê Chiêu híp mắt cười, cậu ngồi dậy, cúi người tới gần Án Đình: “Đình Đình à, thực ra anh là thiên sứ chân dài ông trời phái tới cho em đúng không?”

Sắc mặt Án Đình thoáng đổi, trước mặt cậu chàng thanh xuân phơi phới này, lúc nào cậu cũng bừng bừng tinh thần, cậu nói anh là thiên sứ trần gian.

Chỉ anh mới biết, người được cứu vớt không phải Lê Chiêu.

Mà chính là anh.

Anh tham lam hưởng thụ sự gần gũi, tin tưởng, tất thảy mọi thứ cậu mang tới.

“Không phải.” Án Đình đưa tay vuốt hạt cát dính trên mái tóc Lê Chiêu, “Là ông trời thấy anh sống một cuộc sống vô vị, cho nên để em xuất hiện bên cạnh anh.”

“Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, không phải ở khách sạn.”

Lê Chiêu ngạc nhiên: “Không phải ở khách sạn?”

“Lần đầu tiên anh thấy em, lúc đó em chia phần ăn đêm của mình cho một cụ già vô gia cư, anh ngồi trên xe thấy em ăn ngon lành chỗ thức ăn còn lại, ăn đến là ngon miệng.” Án Đình do dự một chút, “Chỉ là ngồi một thân một mình dưới ánh đèn đường, trông hơi tội nghiệp.”

“Ôi đấy là chuyện từ đời thuở nào rồi?” Lê Chiêu không nhớ nổi, cậu bừng hiểu ra nhìn Án Đình, “Bảo sao lần đó ở khách sạn em tự cho mình là đúng giúp anh, anh lại dám đi theo em.”

“Nếu hôm đó anh không đi theo em, sao có thể… trở thành bạn với em được?”

Để anh được thấy những gam màu rực rỡ trong cuộc sống này?

“Có phải tướng ăn của em đáng sợ quá, dọa anh, cho nên anh có ấn tượng sâu sắc với em không?”

Lê Chiêu biết tật xấu của mình, lúc đói bụng ăn rất nhanh, đây là thói quen từ nhỏ rồi, muốn sửa rất khó khăn.

“Bởi vì em ăn cơm rất nghiêm túc, ăn rất ngon miệng.” Tối hôm đó ngay cả thuốc dinh dưỡng anh cũng không muốn nuốt xuống, để lái xe đậu ở ven đường, vậy mà tình cờ thấy Lê Chiêu cầm túi đồ ăn khuya, dáng vẻ vui phơi phới.

Sau khi chia đồ ăn cho ông lão vô gia cư, chỗ đồ ăn còn lại rõ ràng không đủ cho cậu ăn, cậu cắm đầu say sưa ăn, không nỡ lãng phí một chút nào.

Ánh đèn đường màu cam chiếu lên người cậu, khiến trên người cậu thêm sắc ấm áp.

Đó là sắc hương của sự hoạt bát, bừng bừng sức sống.

Không biết vì sao anh lại ghi nhớ dung mạo cậu.

“Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa đói đến phát sợ.” Lê Chiêu cười ha hả, “Lần đầu tiên em gặp anh, trong lòng còn nghĩ sao có thể để anh chàng đẹp trai như vậy bị ông chú trung niên gớm ghiếc kia bắt nạt chứ.”

“Ai dè anh giấu em hơn nửa năm liền.” Lê Chiêu thở dài, “Chỉ là nếu lúc đó anh nói rõ chân tướng với em, hoặc em phát hiện ra hai người vệ sĩ kia là người của anh, sau này chúng ta không thể làm bạn nữa.”

Giống như học sinh cá biệt không muốn làm bạn với học sinh xuất sắc, con người thường vô thức vạch ra vòng tròn ranh giới cho chính bản thân mình.

Có lẽ Án Đình sẽ tình cờ nhớ lại, vào một đêm nọ ở ven đường kia gặp được một cậu nhóc ham ăn. Còn cậu thi thoảng cũng nhắc với bạn bè, hóa ra có một số người không những có tiền còn có nhan sắc.

Nhưng họ sẽ không gặp lại nhau nữa.

“Đây là lời nói dối lớn nhất cuộc đời anh.”

“Có cần em cảm ơn lời nói dối này của anh không?” Lê Chiêu cố ý đưa mắt liếc nhìn về phía anh.

Án Đình trầm mặc không nói, nhưng nét mặt anh đã nói rõ, anh cũng không hề hối hận.

Có lẽ bị thân phận thật của Án Đình kích thích, Tống Dụ không sao ngủ được, hắn lật qua lật lại trên giường nửa ngày, cuối cùng mặc quần áo định bụng đi dạo trên đảo.

Hắn mới đi không được bao xa, trông thấy có hai người ngồi sóng vai nhau bên bờ cát, thoạt nhìn có vẻ quen mắt.

Tống Dụ đang định tới góp vui thì bị một người ở phía sau kéo lại.

Nhìn kỹ, là chị Lưu Phân của giải trí Dâu Tây: “Chị Lưu.”



Mái tóc dài của Lưu Phân xõa trên vai, trên người là chiếc váy rực như lửa: “Cậu qua đó làm gì?”

Quả nhiên thằng nhóc này không được lòng bằng Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu toàn gọi chị là chị Phân Phân thôi.

“Em thấy hình như phía trước là Lê Chiêu, muốn qua đó góp vui.” Tống Dụ vẫn nhìn về phía bên đấy.

“Góp vui cái gì, hai người họ đang nói chuyện vui vẻ, cậu chạy tới làm đèn chiếu sáng à?” Lưu Phân chau mày, “Hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn không hiểu chuyện như vậy??”

Tống Dụ: “??????”

Giải trí Dâu Tây mấy người đừng có quá đáng nhớ. Hắn chịu đựng Lê Chiêu vì nợ ân tình của Lê Chiêu, trong lòng thấy thẹn, chứ hắn không nợ nần gì người khác.

“Không có việc gì thì qua bên kia đi dạo đi.” Mặc dù sếp Tôn không nói rõ với cô người tổ chức tiệc mừng lên đại học cho Lê Chiêu là ai, nhưng cô đã đoán được đại khái rồi.

Trước đó trong đêm hội thường niên, Tần Tiêu chiếu cố Lê Chiêu như vậy bởi vì sếp tổng Thương Hoàn. Cũng chẳng trách Lư Nhân Dịch lại viết đoạn văn khen ngợi Lê Chiêu ngay trong đêm hôm ấy, tuy mất mấy suất làm đại diện nhưng khoảng thời gian trước còn liều mạng nói giúp cho Lê Chiêu trên mạng.

Tống Dụ kịp phản ứng, người ngồi với Lê Chiêu chính là vị tiên sinh kia?

Cậu thầm cảm thấy may mắn, may mà Lưu Phân cản cậu lại, chứ bây giờ cậu mà qua đó chẳng khác nào tìm đường chết.

Thấy Tống Dụ hiểu ra, Lưu Phân cười như không cười: “Không đi nữa à?”

Tống Dụ lắc đầu.

“Xem ra vẫn chưa ngu quá.” Lưu Phân châm một điếu thuốc cho phụ nữ, đặt lên môi mình, hít một hơi rồi từ từ nhả làn khói: “Có nhìn thấy gì cũng đừng có bép xép ra ngoài, không tốt với cậu đâu.”

“Em biết.” Tống Dụ theo sau lưng Lưu Phân, đi về một hướng khác.

“Xem ra cậu cũng biết cân nhắc quan hệ lợi hại.” Lưu Phân gom tóc lại, “Người này rất coi trọng Lê Chiêu, sau này cậu về cái gì nên rút xuống thì rút, đừng tự gây rắc rối cho bản thân.”

Bờ môi Tống Dụ run run, cậu im lặng lâu thật lâu: “Lê Chiêu cậu ấy.. có tự nguyện không?”

Lưu Phân khẽ cười một tiếng, cô dập tàn thuốc, vứt vào thùng rác bên cạnh: “Cậu thấy thế nào?”

“Với tính cách của Lê Chiêu.. chắc là tự nguyện.” Tống Dụ vẫn lo lắng như cũ: “Chỉ là….”

“Suỵt…” Lưu Phân đưa ngón trỏ lên môi, “Có đôi khi bạn bè đưa ra một vài lời đề nghị tự cho là đúng, nhưng chuyện tình cảm giống như đi giày, có vừa chân không chỉ bản thân mới biết được, trước khi người trong cuộc lên tiếng, người ngoài đừng kiến nghị nhiều.”

Tống Dụ nhìn chòng chọc Lưu Phân trong thoáng chốc: “Chị có vẻ.. rất thích Lê Chiêu.”

Lưu Phân khéo léo đẩy đưa, thoạt nhìn đối xử với ai cũng không tệ, nhưng chưa bao giờ thật lòng. Cô nhọc lòng nghĩ cho Lê Chiêu như vậy, đã không thể dùng từ khéo léo để giải thích.

“Ai mà chẳng thích mấy cậu bé đáng yêu lại còn đẹp trai nữa.” Lưu Phân nhìn Tống Dụ một chút, “Đương nhiên cậu không có trải nghiệm này rồi.”

Tống Dụ: “………….”

Không nói lời nào đã công kích ngoại hình người ta?

Giải trí Dâu Tây chẳng có ai tốt cả.

Sáng hôm sau, Lê Chiêu tới phòng ăn dùng bữa, từ xa thấy vẻ mặt Tống Dụ xoắn xuýt nhìn mình.

“Sao vậy?” Cậu tới gần hỏi Tống Dụ.

“Chuyện đó, tôi tôn trọng lựa chọn tình cảm của cậu.” Tống Dụ nhìn trời nhìn đất chỉ là không nhìn Lê Chiêu, “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai, sau này cần cái gì có thể nói với tôi. Tôi có thể giúp mấy chuyện lặt vặt, nhưng nếu đánh nhau với tập đoàn lớn Thương Hoàn này thì khỏi phải nói, tôi không giúp được gì đâu.”

Lê Chiêu: “………..”

Anh cũng biết chừng mực quá nhỉ?

“Lựa chọn tình cảm gì cơ?” Lê Chiêu bắt lấy trọng điểm này.

“Cậu không cần phải giấu tôi đâu, tối qua tôi thấy cả rồi.” Tống Dụ nín lặng mấy giây, khẽ nói: “Chúc hai người hạnh phúc.”

“Cảm ơn.”

Tống Dụ nghi ngờ nhìn Lê Chiêu, giọng nói này.. không giống giọng Lê Chiêu thì phải?

Hắn nhìn lại, bị dọa thiếu điều cơ mặt cứng căng, sao Án Đình lại ở đây, mấy lời hắn nói bị nghe thấy hết rồi à?

Nhìn vẻ mặt ôn hòa của Án Đình, Tống Dụ vội vàng xua tay: “Không khách sáo, không cần khách sáo, chuyện nên làm mà.” Nói rồi, chạy thoắt ra ngoài.

Ba ơi mẹ ơi con sợ vãi linh hồn!!

Con lợn gặm tỏi??

Lê Chiêu nhìn Tống Dụ chạy bay như trộm, quay đầu nhìn Án Đình.

“Đi, ăn sáng thôi.” Án Đình điềm nhiên nắm tay Lê Chiêu, “Ăn cơm xong anh dẫn em đi thay đồ.”

Nhìn bàn tay hai người nắm chặt một chỗ, Lê Chiêu nghi ngờ Án Đình đã hoàn toàn rơi vào trạng thái người ba mừng cho con đến độ phát ngốc.

Mặc dù, mặc dù hơi xấu hổ, nhưng mà… cũng vui vui.

Các khách mời thấy Án Đình và Lê Chiêu nắm tay nhau đi tới, đều cười tươi chào hỏi, không ai lộ vẻ mặt không thích hợp. Mọi người ngồi nói chuyện rất vui vẻ, chỉ có Lưu Phân chụp mấy bức ảnh với đồ ăn đẹp mắt, nhưng không động đũa.

Để lên hình thật đẹp mắt, trong lúc đóng phim Lưu Phân kiểm soát ăn uống nghiêm ngặt, không cho phép thân hình của mình thay đổi dù chỉ chút xíu.

Cô nhìn Lê Chiêu ăn say sưa ngon lành, khẽ thở dài, đây là cái số cả rồi.

Có người ăn bao nhiêu cũng không mập, ông trời thiên vị cậu quá rồi.

Bữa tiệc mừng lên đại học rất rộn rã, toàn bộ quá trình Án Đình lấy thân phận người nhà đứng bên cạnh Lê Chiêu, tất cả mọi người ở đây đều nhìn ra được Án Đình rất quan tâm và bảo vệ Lê Chiêu.

Các khách mời tặng quà đã chuẩn bị từ trước cho Lê Chiêu, Tống Dụ là đơn giản nhất, tặng cho Lê Chiêu một tờ chi phiếu hạn mức không nhỏ.

“Tôi không biết cậu thích gì, lấy tiền mà mua.” Tống Dụ dừng một chút, “Chúc mừng cậu thi đỗ đại học thành phố, chúc cậu tiền đồ như gấm.”

“Cảm ơn.” Lê Chiêu không từ chối tờ chi phiếu này.

Thấy Lê Chiêu nhận lấy tờ chi phiếu này rồi, cảm giác áy náy trong lòng Tống Dụ cuối cùng cũng biến mất sạch sẽ, hắn nhìn Án Đình đứng bên cạnh Lê Chiêu, nhỏ giọng nói: “Chúc cậu với Án tiên sinh bạch đầu giai lão.”

Dứt lời không đợi Lê Chiêu phản ứng, xoay người đi vào trong nhóm khách mời.



Lê Chiêu nhìn Án Đình một chút, lại nhìn nụ cười chúc phúc còn vương trên gương mặt Tống Dụ, cảm thấy cứ như mình đã hủy hoại thanh danh của Án Đình.

Thấy thái độ của Án Đình với Lê Chiêu, ông Trần của giải trí Cà Tím không khỏi cảm thấy may mắn vì lần này mình đã mặt dày tới chúc mừng Lê Chiêu, nếu không sao có thể biết trong lòng Án Đình, Lê Chiêu quan trọng như vậy được.

Người nhà họ Từ luôn dễ dàng si tình như vậy.

Trăm năm trước có Từ tiểu thư vì người yêu mất sớm mà cả đời không cưới chồng, câu chuyện tình yêu của cô đã khiến rất nhiều người cảm động, không ngờ trong số hậu bối lại xuất hiện một Từ Án Đình.

Qua biểu hiện của các nhân viên trên hòn đảo có thể thấy, địa vị của Lê Chiêu ngang hàng với vị chủ nhân khác của hòn đảo này, có quyền lực tuyệt đối trên hòn đảo.

Thực ra ông không rõ, đàn ông có gì tốt chứ, phụ nữ vừa đáng yêu lại vừa quyến rũ, sao Từ Án Đình lại say mê một người đàn ông?

Sau khi tiệc mừng lên đại học kết thúc, các khách mời rời đi trước, sắp xếp một chuyên cơ cho họ rời khỏi hòn đảo.

Vừa ra khỏi sân bay, nhóm Lưu Phân Lục Hạo đã bị vô số phóng viên ngồi đợi đã lâu bám lấy.

“Cô Lưu à, nghe nói lần này mọi người tham gia hôn lễ của đại gia, xin hỏi có phải thật không?”

“Anh Lục, anh Lục, có thể giới thiệu cho chúng tôi biết sơ lược thân phận chủ nhân hòn đảo này không?”

“Cô Lưu, anh Lục, bên ngoài đồn hai người tổ chức hôn lễ trên đảo, xin hỏi có phải thật không?”

“Ai lại có trí tưởng tượng phong phú như vậy?” Lưu Phân tháo kính râm xuống, mỉm cười với ống kính: “Mọi người đừng suy nghĩ nhiều, chúng tôi chỉ tới tham gia tiệc mừng lên đại học của đứa trẻ nhà bạn.”

Tổ chức tiệc mừng lên đại học trên hòn đảo tư nhân, rốt cuộc là gia đình nào vậy?

Nhà có mỏ hay là sao?

Có phóng viên không tin, nhưng các phóng viên nhanh chóng phát hiện ra, ngoài các nghệ sĩ nổi tiếng, còn có sếp tổng của giải trí Dâu Tây và Cà Tím.

Có phóng viên to gan, tiến tới trước mặt ông Tôn, muốn hỏi thăm một vài tin tức hữu ích: “Thưa giám đốc Tôn, mọi người trở về cùng nhau à?”

“À, chủ nhà hiếu khách, dùng chuyên cơ tư nhân đưa đón chúng tôi, đương nhiên là về cùng nhau rồi.” Sếp Tôn cười sang sảng, “Nhưng người bạn này khiêm tốn, cho nên mong cánh truyền thông giơ cao đánh khẽ, đừng hỏi thăm tin tức chủ nhà, tôi sợ lần sau bị cho vào danh sách đen.”

Các phóng viên nở nụ cười thân thiện, cũng không truy hỏi tin tức chủ nhà nữa. Người mà đến sếp tổng giải trí Dâu Tây cũng sợ bị cho vào danh sách đen, bọn họ cũng không muốn chuốc họa vào thân.

Mọi người quay về lên bài, chỉ nói là người có quan hệ tốt với các nhân vật nổi tiếng kia.

Có người còn cảm thán, Tống Dụ không hổ là rich kid, trường hợp này mà cũng góp mặt. Có antifan cố ý giả dạng fan Cá, nói Lê Chiêu nhà họ nổi tiếng thì làm được gì, chỗ như vậy cả đời cũng không tham gia được.

Còn không đợi fan Lê chửi, fan Cá đã dằn mặt đám anti giả dạng này.

Khiến mọi người lại được cảm nhận tình bạn chân chính trong showbiz.

Để trách người ngoài chỉ trích Lê Chiêu, tin tức Lê Chiêu là chủ nhân bữa tiệc mừng lên đại học này không bị lộ ra ngoài. Cánh chủ sang đoàn phim “Bảy người bạn trai” cũng lờ mờ đoán được phần nào, nhưng không ai dám nói lung tung.

Nhất thời, chủ đề bữa tiệc xa hoa trên hòn đảo tư nhân lại không hề ảnh hưởng tới Lê Chiêu ở bên đây.

Lê Chiêu, Án Đình và nhóm chị Hà không rời khỏi hòn đảo luôn, mà quyết định ở lại hòn đảo chơi thêm mấy ngày.

Mặc quần đùi bãi biển, cầm theo mũ che nắng, Lê Chiêu dẫn Án Đình đi mò cua bên cạnh tảng đá ngầm, tiếc là số cậu xui, mò nửa ngày mà chỉ bắt được hai con cua nhỏ xíu.

“Nhỏ vậy cũng không ăn được, thôi thả mấy đứa về với ba mẹ đi.” Lê Chiêu đổ con cua trong sọt xuống biển, đang định gọi Án Đình chụp cho cậu một bức ảnh, đột nhiên trượt chân, ngã ngửa ra sau.

Bên bờ biển chỉ toàn đá ngầm, ngã xuống đây thì bầm dập cả người mất!

Trong đầu vừa nghĩ như vậy, Lê Chiêu đã ngã xuống, nhưng lại không đau chút nào.

Có bàn tay ôm eo cậu, ôm chặt bao bọc lấy cậu, nước biển mơn man mu bàn chân, cậu cảm thấy ngưa ngứa.

“Đình Đình, anh không sao chứ?” Bấy giờ Lê Chiêu mới nhớ, Án Đình ở ngay sau cậu, cậu mà ngã không đụng vào tảng đá, mà là Án Đình.

“Không sao, “Án Đình đưa tay giữ chiếc mũ lệch trên đầu Lê Chiêu: “Đá ngầm hơi trơn, đừng để bị ngã.”

Lê Chiêu thấy mấy giọt nước biển lăn dài trên gương mặt Án Đình, lúc anh đưa tay chỉnh mũ cậu, như đang chiều chuộng một đứa nhóc chưa hiểu chuyện.

Cậu ngẩn người nhìn Án Đình, muốn đưa tay lau nước biển trên gương mặt anh.

“Bị dọa rồi à?” Thấy Lê Chiêu đứng bất động nhìn chòng chọc mình, Án Đình liền dùng sức, bế cậu từ tảng đá ngầm ra bờ cát, đoạn xoay người nhặt xô nước rơi xuống chồng đá ngầm.

Lê Chiêu nhìn bóng lưng khom xuống của Án Đình, nắm cát trên mặt đất vân vê, quay đầu trông về phía xa xa.

Chị Hà và anh Minh đang nắm tay nhau đi trên bãi cát, anh Hiểu Quân và chị Lâm Lâm ôm nhau chụp ảnh, khắp người toát ra vị yêu đương chua lòm.

“Nhìn cái gì vậy?” Án Đình ở bên cạnh cậu, vạt áo hai người chạm nhau.

Lê Chiêu quay đầu nhìn Án Đình, nếu cậu và Án Đình đan mười ngón tay, lướt sóng, tản bộ…

Cái não này, dừng tưởng tượng lại đi!

Lê Chiêu lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy tình cảm của họ rất tốt.”

“Không cần phải hâm mộ họ đâu.” Án Đình tiện tay gạt cát, nhặt lấy một vỏ sò, “Tình cảm của chúng ta cũng rất tốt.”

Lê Chiêu: “………..”

Lê Chiêu à, mày tỉnh táo lại đi, đừng suy nghĩ nhiều vì mấy lời nói hươu nói vượn của Tống Dụ.

“Mệt rồi à?” Án Đình nở nụ cười dịu dàng với Lê Chiêu, “Dựa vào vai anh nghỉ ngơi một lúc nhé?”

Nụ cười này….

Đây là lần thứ hai Đình Đình nở nụ cười này trước mặt cậu.

Ai có thể chịu nổi?

Ai mà chịu nổi chứ?

Lê Chiêu cảm thấy trái tim mình không ổn một chút nào, ôi cậu chết mất thôi!!Lời tác giả:

Bé Chiêu Chiêu ngồi xổm trong góc nhỏ ở nhà trẻ, hoài nghi nhân tính và lương tâm mình.

Bé Đình Đình đeo cặp sách trên lưng tìm thấy cậu, còn nắm lấy tay cậu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau