Chương 92: Thăm dò??
“Thăm dò không ổn!!!”
Hai hôm sau, Lê Chiêu vẫn cảm thấy mình không ổn, lại không muốn Án Đình nhìn ra, đành phải phát huy khả năng diễn xuất của mình, cố gắng tỏ ra như bình thường.
Lúc lên máy bay trở về, Lê Chiêu cảm thấy thật may mắn, đợi trở lại đoàn làm phim, cách Án Đình xa một chút, có lẽ cậu có thể khôi phục như bình thường.
Máy bay cất cánh, cách hòn đảo xinh đẹp mỗi lúc một xa, Lê Chiêu bám vào cửa sổ nhìn xuống, không nỡ rời xa nơi này.
“Thích nơi này à?” Một cánh tay khoác lên vai Lê Chiêu.
“Ừ.. ừm.” Lê Chiêu nhìn cánh tay trên vai mình, khẽ mím môi.
“Đợi trường em đến kỳ nghỉ, anh đưa em qua đây chơi.” Án Đình dời tay ra khỏi bờ vai Lê Chiêu, “Năm nào cũng phải tốn tiền giữ hòn đảo này, không tới chơi đúng là hơi lãng phí.
Hòn đảo nhỏ mỗi lúc một xa, trở thành một chấm nhỏ xíu: “Chắc tốn không ít tiền để giữ hòn đảo này nhỉ?”
“Vẫn được.” Án Đình đứng dậy, “Anh đi vệ sinh một chút, nếu em mệt thì ra phòng nghỉ phía sau ngủ một giấc.”
Án Đình đứng dậy rời đi, Lê Chiêu ngẩn người nhìn bóng lưng anh, qua hồi lâu không nói được lời nào.
“Chiêu Chiêu à.” Chị Hà đi tới ngồi xuống bên cạnh Lê Chiêu, lo lắng nhìn cậu, “Em với Án Đình giận nhau à?”
Lê Chiêu lắc đầu: “Không ạ.”
“Thế sao mấy hôm nay em cứ là lạ vậy.” Chị Hà thở dài, “Tuy nói chị là người bênh người thân không cần đạo lý, nhưng chị vẫn muốn nói với em một chút, Án Đình làm gì cũng tùy theo em, em đừng ỷ vào người ta làm gì cũng thuận theo mình mà nhiều chuyện.”
“Chị Hà, em là người như vậy à?” Lê Chiêu dở khóc dở cười, “Em với anh ấy vẫn tốt mà.”
“Người khác không nhìn ra được, chứ chẳng lẽ chị không nhìn ra sao, rõ ràng hai hôm nay em cứ là lạ.” Chu Hà thở dài, thấy Lê Chiêu không nói lời nào, đưa tay gõ trán cậu, “Ỷ vào người khác tốt mà giận dỗi không đâu là đồ đểu, Án Đình không nỡ dạy bảo em thì để chị dạy.”
“Chị Hà à.” Án Đình từ phòng vệ sinh đi ra, thấy chị Hà lại gõ đầu Lê Chiêu, đưa tay che chỗ Lê Chiêu bị gõ, cất giọng điềm tĩnh: “Cứ bình tĩnh, có gì thì từ từ nói, Chiêu Chiêu vẫn còn nhỏ.”
“Cũng chẳng nhỏ bé gì, thằng nhóc hai mươi tuổi đầu rồi.” Chu Hà thấy Án Đình bảo vệ Lê Chiêu, ném cho Lê Chiêu một ánh mắt “Đấy em nhìn người ta đi”.
“Chuyện vợ chồng trẻ của người ta, em chạy tới xen vào làm gì?” Đợi Chu Hà trở về chỗ ngồi, Châu Minh nhỏ giọng thầm thì, “Đừng cứ càng khuyên lại càng mạnh miệng.”
“Anh thì biết cái gì?” Chu Hà lườm Châu Minh, “Nhớ năm đó chúng ta yêu nhau đi đường vòng thế nào không?”
Châu Minh sờ trán nở nụ cười ngốc nghếch.
“Những đứa trẻ giống như chúng ta không biết thế nào là tình yêu, cũng không hiểu thế nào là được yêu.” Chu Hà cười khổ, “Thực tế em không nỡ để Chiêu Chiêu chịu tủi nhục trên con đường tình cảm này.”
Châu Minh thở dài: “Anh biết em không nỡ để Chiêu Chiêu chịu khổ, thế nhưng đứa trẻ lớn lên, cũng nên học cách tự mình lĩnh hội cuộc sống, em chạy tới nói thằng bé dừng lại thì thằng bé hiểu được chắc?”
Không hiểu được cách yêu người ta, không hiểu thế nào là được yêu thương, chẳng lẽ là lỗi của họ?
Vừa ra đời đã bị bỏ rơi, không biết gia đình hạnh phúc bình thường là gì, những thứ người khác vừa sinh ra đã có được lại là hy vọng xa vời của họ. Tất cả học sinh trong trường đều biết họ là trẻ mồ côi, ánh mắt tất cả mọi người nhìn họ đều khác với những đứa trẻ khác.
“Em cũng đừng dạy Chiêu Chiêu lung tung, Chiêu Chiêu đã là người thông suốt nhất, am hiểu nhất trong số chúng ta rồi.”
Năm đó Lê Chiêu tới cô nhi viện, anh và Chu Hà đã chuẩn bị thi đại học, cũng không để ý nhiều đến mấy đứa trẻ trong cô nhi viện, chỉ là thấy cậu nhóc này quá gầy yếu, nên thường chia phần thịt trong bát mình cho cậu.
Mãi đến buổi sáng ngày thi đại học, họ thấy Lê Chiêu ngồi xổm trước cổng cô nhi viện, trong tay cầm chiếc cờ đỏ làm từ tờ giấy đỏ hai mặt.
“Anh, chị à, chúc anh chị kỳ khai đắc thắng, giành được thật nhiều điểm.” Cậu bé có cái đầu to to, cơ thể gầy gò nơm nớp lo sợ đưa chiếc cờ đỏ vào trong tay họ, “Cố lên.”
(Kỳ khai đắc thắng: mở cở là thắng, vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã.)
“Ai dạy em làm cái này vậy?”
“Bạn cùng bàn em nói, chị của bạn ấy năm nay thi đại học, ba mẹ cậu ấy cắm cờ đỏ trong nhà, như vậy kiểm tra có thể đạt thành tích tốt.” Một đứa trẻ còn nhỏ, nghe tin bạn cùng bàn nói vậy thì cho là thật, cố ý làm hai chiếc cờ hai mặt to bằng bàn tay.
Phía sau mặt cờ còn vẽ một chiếc thuyền buồm xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng dòng chữ viết trên đó lại rất đẹp.
Giương buồm.
Buổi sáng hôm đó, Chu Hà đã đi xa rồi, vẫn còn thấy cậu bé nhảy nhót vẫy tay với họ, trông hết sức hoạt bát.
Sau đó họ thi đậu đại học thành phố, quốc gia và bộ giáo dục cấp cho họ một khoản trợ cấp tài chính, còn có chứng minh học sinh nghèo vượt khó.
Nghỉ hè năm đó Lê Chiêu chạy ra ngoài suốt, mấy cô ở cô nhi viện mắng cậu hoài, cậu cười hì hì làm nũng.
Đến khi họ đeo hành lý lên lưng chuẩn bị lên thành phố, Lê Chiêu chạy lạch bạch tới trước mặt họ, nhét một bình nhựa miệng rộng màu trắng vào trong tay họ.
“Đây là bí mật, lên tàu rồi anh Minh với chị Hà hãy mở ra nhé.” Cậu bé cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng.
Đến khi họ lên tàu hỏa, mở chiếc bình nhựa ra, mới phát hiện bên trong là một xấp tiền dày cộp.
Tờ tiền mệnh giá lớn nhất chỉ có năm mươi đồng, nhiều nhất là những tờ năm đồng và một đồng, không biết thằng bé đã tích góp bao lâu.
Chu Hà ôm chiếc bình nhựa khóc suốt cả dọc đường. Sau này cô nhân viên trong cô nhi viện mới nói cho họ, Lê Chiêu nghe nói lên thành phố học tốn nhiều tiền lắm, nên ngày nào cũng ra ngoài nhặt giấy vụn, ve chai đổi tiền, số tiền này Lê Chiêu không tiêu một đồng nào, cho họ hết.
Đến trường học, anh và Chu Hà cắn chặt răng học hành, rảnh rỗi thì làm thêm kiếm tiền, không chịu nổi thì nhìn lọ tiền kia, cuối cùng cố gắng vượt qua khoảng thời gian đó.
Đợi Chiêu Chiêu lớn lên, họ mới hiểu vì sao cậu lại tích góp tiền cho họ đi học.
“Trước giờ chưa có ai nhường thịt cho em ăn, nhưng anh Minh và chị Hà lại nhường cho.”
Họ chỉ chia cho đứa trẻ này một chút thịt, vậy mà cậu bé này lại cho họ cả tấm lòng.
Có người nói họ thật ngốc, vất vả lắm mới thoát khỏi cô nhi viện, còn mang tiền về lấp cái động không đáy này, thế nhưng những người kia không biết, ở cô nhi viện vẫn còn một đứa bé, vẫn luôn nhìn họ bằng ánh mắt sùng bái và hết sức nhiệt tình.
Năm nay Chiêu Chiêu mới hai mươi tuổi, nhưng anh và Chu Hà đều kém Chiêu Chiêu rất nhiều. May mà có Án Đình bù đắp nỗi tiếc nuối lên đại học này cho Chiêu Chiêu, nếu không cả đời này họ không vượt qua chuyện này được.
Đứa trẻ ngoan như vậy, bọn họ chỉ có một nguyện vọng, hy vọng kiếp này cậu có thể bình an hạnh phúc, bất kể lúc nào vẫn luôn có người đợi cậu trở về.
“Có lẽ anh nói đúng.” Chu Hà nhìn Lê Chiêu và Án Đình dựa vào một chỗ, nhỏ giọng thầm thì, từng cử chỉ hành động có vẻ rất thân thiết, khẽ thở dài một tiếng: “Có lẽ em lo nghĩ không đâu rồi.”
“Cũng không phải lo nghĩ không đâu mà.” Châu Minh cười ha hả, “Em đừng làm ác bà nhiều chuyện, ảnh hưởng tới tình cảm của vợ chồng trẻ người ta.”
“Anh thì rộng lượng rồi.” Chu Hà huých Châu Minh một chút, bị Châu Minh chọc cười.
Ngày hôm sau trở về, Lê Chiêu đã tới đoàn phim “Bảy người bạn trai”. Đến đoàn phim, cậu phát hiện ra những nhân viên trong đoàn phim đối xử rất khách sáo với cậu, ngay cả đạo diễn bình thường hay gọi cậu là “Tiểu Lê” cũng bắt đầu đổi giọng gọi cậu là “Thầy Lê”.
Lê Chiêu không để ý cách gọi, sau hai ngày đùa giỡn với đạo diễn, đạo diễn mới thay đổi cách xưng hô với cậu.
Nhân vật của Lê Chiêu với Lưu Phân không có phân cảnh thân thiết quá mức, cảnh thân mật cuối cùng là lúc hai người chia tay, Lê Chiêu muốn khóc ôm lấy Lưu Phân.
Kịch bản gốc là hai người ôm nhau trong mưa rồi chia tay. Nhưng đạo diễn cảm thấy, trong tác phẩm truyền hình và kịch bản, mười cặp đôi chia tay thì có chín cặp gặp nhau trong mưa, một cặp xui xẻo hơn thì gặp nhau trong màn tuyết rơi, như vậy tầm thường quá.
Đạo diễn là một người đàn ông quật cường, quyết định dùng phương pháp ngược lại.
Ông muốn để hai người chia tay ở một nơi có phong cảnh đẹp như tranh vẽ bên hồ, lúc mặt trời ngả về đằng Tây.
Cũng may mà tháng bảy tháng tám không bao giờ thiếu ngày nắng chói chang, cuối cùng đoàn phim cũng chọn được một địa điểm ghi hình thích hợp.
“Chiêu Chiêu à, thời gian lấy cảnh hoàng hôn có hạn, không có nhiều cơ hội quay lại cho cậu và Phân Phân. Hai người đi dạo trước tìm cảm giác.” Đạo diễn nhìn mặt trời dần ngả về đằng Tây, “Cố gắng xong trong ba lần.”
“Em sẽ cố gắng.” Lê Chiêu hơi căng thẳng, cậu không hiểu rõ về tình yêu, trước kia đóng phim không có nhiều phân cảnh yêu cầu cao về mặt tình cảm như vậy.
Cảnh khóc mà trong nước mắt còn vương ý cười, không quên mang theo lời chúc phúc và yêu thương, rốt cuộc phải biểu hiện thế nào mới tương đối phù hợp?
Để hai người nhanh chóng nhập vai, đạo diễn bảo hai người từ từ đi dạo trong hồ, tìm cảm giác.
“Chiêu Chiêu có vẻ không có lòng tin với cảnh này à?” Lưu Phân nhìn thấy Lê Chiêu có chút căng thẳng, “Sợ lát nữa biểu hiện không được tốt à?”
“Đoàn phim đã chuẩn bị lâu như vậy cho cảnh quay ngày hôm nay, em sợ biểu hiện không tốt sẽ kéo dài tiến độ.” Cảnh cần sắc trời chiều như vậy, nếu hôm nay không diễn ổn, có thể sẽ kéo dài sang ngày mai, thậm chí cả ngày kia.
“Đừng căng thẳng, diễn xuất của em đã nổi trội nhất so với những diễn viên bằng tuổi rồi.” Lưu Phân cười, “Nếu chị không thể giúp em nhập vai, em có thể nghĩ đến người yêu của mình.”
Người yêu của cậu?
Lê Chiêu định nói mình không có người yêu, nhưng bộ não lại phản bội cậu, tự động hiện lên gương mặt Án Đình.
“Nếu người yêu của em cuối cùng lại quyết định không đi cùng em nữa, mà chính em cũng rõ ràng, rời xa người đó mới là lựa chọn tốt với người đó nhất. Em yêu người ấy, nhưng bởi vì quá yêu nên cuối cùng mới quyết định để người ấy ra đi, bởi vì em nghĩ như vậy người ấy sẽ sống tốt hơn.” Lưu Phân lắc đầu cười, “Có lẽ chị nói nghe hơi phức tạp, đối với người đang trong cuộc tình ngọt ngào thì..”
“Em hiểu rồi.” Lê Chiêu dừng bước lại, nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng lấp lánh, “Em hiểu được đại khái cảnh này nên diễn thế nào rồi.”
Lưu Phân hơi ngạc nhiên, nhanh như vậy đã hiểu được rồi à?
Nhìn vẻ mặt này của Lê Chiêu, dường như đang giác ngộ được điều gì đó, chẳng lẽ tình cảm của cậu với người kia xảy ra vấn đề gì?
Cả đoàn làm phim không chỉ có Lê Chiêu căng thẳng, cả đạo diễn và các nhà sản xuất đều rất lo lắng. Cảnh này rất quan trọng, họ lo Lê Chiêu vẫn còn trẻ, không cảm ngộ được sự bất đắc dĩ và thành toàn trong cuộc tình này.
Lúc bấm máy chính thức, các nhân viên trong đoàn phim đều đổ mồ hôi như mưa, lặng lẽ cầu nguyện hôm nay có thể quay thuận lợi.
Vị trí không có vấn đề.
Lời thoại không có vấn đề, cảm xúc đúng chỗ.
Sắp tới đoạn ôm.
Mọi người đều thót tim.
“Sắp chia tay rồi, chị có thể hào phóng một chút, cho em một cái ôm không?” Công tử trẻ tuổi khoác trên mình toàn những đồ hàng hiệu đắt giá, cười như không cười nhìn cô gái trước mặt, “Coi như cái ôm cuối trước khi chia tay.”
Cô gái ngạc nhiên nhìn cậu, sau đó bật cười thành tiếng: “Tới đi.”
Sự bao dung của cô dành cho cậu, giống như chị gái dành cho em trai, chứ không phải người yêu.
Cậu từ từ bước về phía trước, ôm cô vào lòng.
Cho dù cậu nhỏ tuổi hơn cô ấy, nhưng lúc này cậu là một chàng trai trưởng thành.
Lồng ngực cậu rất dịu dàng, cũng vô cùng ấm áp.
Khoảnh khắc cậu ôm cô vào lòng, đôi mắt hoen đỏ, nước mắt thuận theo khóe mắt mà chảy dài xuống.
Đàn ông trưởng thành không nên khóc, nhưng cũng bởi vì chưa trưởng thành thực sự, nên mới để lộ ra tình yêu chân thành cháy bỏng của cậu.
“Sau này chị phải sống thật tốt thật tốt đấy.” Cậu muốn cười nhưng không sao cười nổi, cuối cùng đành phải từ bỏ, “Đối tốt với bản thân một chút, trên đời này không có ai đáng để bản thân chị phải chịu uất ức.”
“Vậy.. gặp lại nhé.” Cậu buông chị ra, đưa lưng về phía chị rồi sải bước đi, bóng lưng vẫn là của chàng công tử kiêu ngạo.
“Tốt, quá tốt, quá tốt luôn.” Đạo diễn kích động đến mức đập đùi bồm bộp, không ngừng khen hay với máy giám sát, “Ánh mắt này, biểu cảm này xử lý rất đúng chỗ, nếu tôi là con gái trông thấy gương mặt này trên màn ảnh rộng, chắc đau lòng không thở nổi mất.”
Trợ lý đạo diễn nhìn ông, lui về phía sau một bước.
Cậu nghi ngờ xu hướng tính dục của đạo diễn có vấn đề.
“Tiểu Lê à, cảnh này của cậu có thể xưng là hoàn mỹ!” Đạo diễn đi tới bên cạnh Lê Chiêu, đôi mắt Lê Chiêu ướt nhẹp, nước mắt còn chưa kịp khô, trông hết sức đáng thương.
“Không sao, tra nữ này không vừa mắt là do cổ không có mắt nhìn, đạo diễn sẽ giới thiệu cho cậu người tốt hơn.” Đạo diễn an ủi vỗ vai cậu.
“Đạo diễn à, anh nhập vai quá rồi.” Lưu Phân đi tới, đưa tờ giấy cho Lê Chiêu, “Ôi, tiếc là hiện thực không có cậu trai như này thích em, nếu có thì chia tay chia chân cái gì chứ, cứ đưa về nhà, nuôi dưỡng nâng niu như cục vàng cục bạc.”
Lê Chiêu lau khô khóe mắt, để thợ trang điểm dặm lại lớp phấn trên mặt, phía sau vẫn còn một cảnh quay, là lúc nữ chính tạm biệt cậu, cậu đưa lưng về phía nữ chính, đối phó nhẹ nhàng nhưng không muốn quay đầu lại.
Có lẽ đạo diễn nghĩ cậu đẹp từ đầu tới chân, cho nên mỗi cảnh quay đều quay cho cậu rất đẹp.
Hôm nay ghi hình thuận lợi hơn nhiều so với dự đoán, đạo diễn vui lắm, phất tay mời mọi người đi ăn.
Trên bàn ăn không ai ép Lê Chiêu uống rượu, Lê Chiêu bưng cốc trái cây lên từ từ uống, nghe mọi người nói mấy chủ đề thú vị. Cậu đặt cốc xuống, muốn đi vệ sinh, phát hiện phòng vệ sinh của phòng riêng đang được sử dụng, đành phải đi phòng vệ sinh bên ngoài.
Khách của nhà hàng này phần lớn đều là nghệ sĩ trong showbiz nên bảo mật rất tốt.
Nhưng Lê Chiêu ngoài ý muốn bắt gặp một người ở hành lang.
Từ Bắc.
Từ Bắc thấy cậu thì vẻ mặt có phần tránh né, thậm chí vô thức lui về phía sau một bước.
Hành lang hết sức yên tĩnh, ngoài Lê Chiêu và Từ Bắc ra thì không còn người nào khác. Từ Bắc nhìn chòng chọc Lê Chiêu trong thoáng chốc: “Lê Chiêu, tôi chọc vào cậu là do tôi sai, tôi có thể xin lỗi cậu, cậu có thể bảo Án Đình đừng nhằm vào việc làm ăn nhà tôi nữa được không?”
“Tôi không hiểu gì về mặt làm ăn cả.” Sắc mặt Lê Chiêu hờ hững, “Tôi không giúp gì được cho anh.”
“Chỉ cần cậu bằng lòng giúp tôi, tôi có thể nói cho cậu một bí mật.” Từ Bắc thở hổn hển, vẻ mặt tiều tụy, có thể nhìn ra được khoảng thời gian này hắn sống không tốt chút nào.
Lê Chiêu cười nhạo: “Thật ngại quá, tôi không hứng thú.”
“Có liên quan tới Án Đình, cậu cũng không hứng thú à?”
Lê Chiêu chau mày: “Sao mà tôi biết được anh có lừa tôi hay không?”
“Loại chuyện này không cần phải lừa cậu.” Vẻ mặt Từ Bắc trở nên lo lắng, “Nếu cậu không muốn biết cũng không sao, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì đừng có trách tôi không nhắc nhở cậu.”
Lê Chiêu dẫn Từ Bắc tới một căn phòng trống: “Anh nói đi.”
“Cơ thể Án Đình xảy ra vấn đề.” Nói xong câu đó, Từ Bắc thấy Lê Chiêu chưa siết nắm đấm lại, tranh thủ nói tiếp: “Tôi không nguyền rủa anh ta, đây là sự thật.”
Lê Chiêu im lặng không nói, đợi Từ Bắc nói tiếp.
“Trên thực tế, từ một năm trước Án Đình đã không quản chuyện của Thương Hoàn rồi.”
Đuôi mày Lê Chiêu giần giật, tin này không chính xác, có đôi khi Đình Đình còn phải tăng ca vì chuyện công ty.
“Có người nhà họ Từ phát hiện, có đôi khi Án Đình phải tới gặp bác sĩ tâm lý, anh ta có vấn đề về mặt tâm lý.” Nói đến đây, trong giọng nói mang theo một chút ác ý, thế nhưng trước mặt Lê Chiêu hắn không dám biểu hiện quá rõ ràng, “Thân thể dễ chữa, tâm bệnh khó trị, cậu theo bên cạnh Án Đình mà không phát hiện anh ta có gì đó bất thường à?”
“Đừng nói bậy nói bạ, mấy người làm ăn các người ghen tị với anh tài trẻ tuổi nên tung tin đồn nhảm nhí bôi đen.” Lê Chiêu xoay người toan đi, “Thôi, ở đây nghe anh nói không bằng về nhà xem tivi.”
“Đương nhiên cậu cảm thấy anh ta bình thường, Án Đình coi trọng cậu như vậy, tổ chức tiệc mừng lớn như vậy để mừng cậu lên đại học.” Từ Bắc vẫn không kiềm chế được sự ác ý trong lòng, “Nói không chừng chuẩn bị trước khi chết, để trải đường cho cậu, cho cậu sau này sống dễ dàng hơn một chút.”
Vừa dứt lời, Từ Bắc đã bị đánh.
Lần này không có ai ngăn cản Lê Chiêu, Từ Bắc bị đánh thảm lắm, cuối cùng bò tới gầm bàn, khóc lóc cầu xin Lê Chiêu tha thứ.
“Nói đi, Đình Đình nhà tôi sống lâu trăm tuổi.”
“Tôi nói hươu nói vượn, Án Đình sẽ sống lâu trăm tuổi, tôi nói hươu nói vượn thôi.” Từ Bắc ôm cánh tay bị gãy, cất giọng mơ hồ không rõ, “Án Đình sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Mãi đến khi giọng Từ Bắc trở nên khàn đặc, cơn giận của Lê Chiêu mới từ từ nguôi ngoai, cậu lạnh lùng nhìn Từ Bắc: “Đừng để tôi nghe thấy anh nói bất cứ lời nào không hay về Án Đình, không là anh sẽ phải hối hận đấy. Dù sao một mình tôi no, cả nhà không đói, loại công tử nhà giàu như anh..”
Từ Bắc bị dọa đến mức run lên, Lê Chiêu muốn làm gì vậy, muốn giết người diệt khẩu à?
“Tôi sai rồi, cậu với Án Đình sẽ sống lâu trăm tuổi, ân ái cả đời, không ai chết sớm cả.” Từ Bắc đau đớn rơi lệ.
Rốt cuộc ông trời cho hắn sống lại làm gì, để hắn bị Lê Chiêu đánh đập, để hắn trơ mắt nhìn hai con ma đoản mệnh này gặp nhau, yêu đương mặn nồng à?
Kiếp này sống còn không bằng kiếp trước, hắn sống lại làm cái gì cơ chứ?
“Huhuhuhu.” Càng nghĩ càng khó chịu, Từ Bắc dựa vào gầm bàn khóc nức nở.
n ái cả đời…
Lê Chiêu như có điều suy tư, nếu cậu có thể ân ái cả đời với Đình Đình, nghe chừng.. cũng rất tốt đẹp!
Cậu mặc kệ Từ Bắc đang gào khóc huhu, xoay người mở cửa phòng bao, trông thấy Lưu Phân đứng ngoài cửa.
Lê Chiêu nhìn Lưu Phân một chút, lại nhìn Từ Bắc một chút, không nói gì.
Lưu Phân làm như không thấy Từ Bắc bị đánh hết sức thê thảm, mỉm cười với Lê Chiêu: “Suýt chút nữa cho rằng em đi nhầm phòng, đi thôi.”
Lê Chiêu im lặng theo sau lưng Lưu Phân, khẽ chau mày.
Hình như cậu… có ý nghĩ bất chính với Đình Đình, Đình Đình sẽ nghĩ cậu như thế nào đây?
Sẽ ghét bỏ cậu, không làm bạn với cậu nữa à?
“Đang nghĩ gì vậy?” Lưu Phân hỏi.
“Đang nghĩ.. có nên tỏ tình với bạn không.” Lê Chiêu buột miệng nói ra.
Lưu Phân hơi ngạc nhiên, Lê Chiêu với vị tiên sinh kia.. không phải một đôi sao?
Ánh mắt người kia nhìn Lê Chiêu, chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn ra được, anh cưng chiều Lê Chiêu tới tận xương tủy. Thế mà bấy giờ Lê Chiêu vẫn còn nghĩ, có nên tỏ tình với bạn mình hay không hả?
Thế giới tình yêu của mấy người trẻ tuổi bây giờ phức tạp đến thế à?
“Kể cho chị nghe xem, chị vẫn có chút hiểu biết về mặt tình cảm.”
“Chuyện là em có một người bạn, cậu ấy ở cùng bạn tốt của mình.” Lê Chiêu nhỏ giọng nói, “Cậu ấy cứ tưởng mình coi người ấy là anh em, ai dè cậu ấy lại có tâm tư khác với bạn mình, có phải người bạn này của em… ghê tởm lắm không?”
“Sao bạn của em lại nghĩ vậy?” Lưu Phân lắc đầu, “Yêu một người là cảm xúc bản năng từ trong lòng, đẹp đẽ mà lại sạch sẽ như vậy, sao lại ghê tởm được?”
“Người bạn đối xử với cậu ấy rất tốt.” Lê Chiêu lẩm bẩm, “Còn không biết cậu ấy có suy nghĩ như vậy.”
“Biết đâu người bạn kia cũng có ý với cậu ấy thì sao.” Lưu Phân cười, “Người bạn này của em nên dũng cảm một chút, như vậy mới tôn trọng tình cảm. Nếu trong lòng cậu ấy còn chưa chắc chắn, có thể đi thăm dò một chút, nói không chừng lại có bất ngờ. Ví dụ như giả vờ nói chuyện với người con gái khác trước mặt người ấy, hoặc nhắc đến chuyện thích ai đó, phản ứng của người ấy có thể là đáp án cho bạn em.”
Em trai ơi là em trai, hệ liệt em có một người bạn này quả nhiên là chủ đề chưa bao giờ cũ.
Cả thế giới đều cho rằng họ đang yêu nhau, ai dè người trong cuộc vẫn còn đang do dự không biết có nên tỏ tình hay không, thế giới này không điên, chỉ là cậu em này hơi ngốc mà thôi.
Cậu nhóc mặt mũi có vẻ sáng sủa thông minh, sao về mặt tình cảm lại chậm hiểu như vậy chứ?
“Thăm dò như vậy liệu có ổn không?” Lê Chiêu lắc đầu, “Nhỡ người bạn ấy không vui, hay khổ sở trong lòng thì làm sao bây giờ?”
Ngộ nhỡ.. cậu nói là ngộ nhỡ, Đình Đình cũng có ý với cậu, cậu lại cố ý dùng cách này để thăm dò anh ấy, Đình Đình sẽ đau lòng tới nhường nào chứ.
“Không được không được đâu, cách này không được.” Lê Chiêu lắc đầu nguầy nguậy, “Có cách nào tốt hơn không?”
Lưu Phân sửng sốt, cô nhìn chòng chọc Lê Chiêu một lúc lâu, đột nhiên bật cười thành tiếng.
Cô cho rằng Lê Chiêu không biết yêu đương, chậm hiểu về mặt tình cảm, nhưng có lẽ người thực sự không hiểu là cô.
Thích một người từ tận đáy lòng, sao nỡ để người ấy chịu đau lòng khổ sở dù chỉ một chút chứ?Lời tác giả:
Bé Chiêu Chiêu: Tớ cảm thấy tớ muốn yêu sớm với Đình Đình.
Bạn học khác: Ủa giờ các cậu vẫn yêu sớm mà?
Bé Chiêu Chiêu: Tớ khổ tâm quá…
Hai hôm sau, Lê Chiêu vẫn cảm thấy mình không ổn, lại không muốn Án Đình nhìn ra, đành phải phát huy khả năng diễn xuất của mình, cố gắng tỏ ra như bình thường.
Lúc lên máy bay trở về, Lê Chiêu cảm thấy thật may mắn, đợi trở lại đoàn làm phim, cách Án Đình xa một chút, có lẽ cậu có thể khôi phục như bình thường.
Máy bay cất cánh, cách hòn đảo xinh đẹp mỗi lúc một xa, Lê Chiêu bám vào cửa sổ nhìn xuống, không nỡ rời xa nơi này.
“Thích nơi này à?” Một cánh tay khoác lên vai Lê Chiêu.
“Ừ.. ừm.” Lê Chiêu nhìn cánh tay trên vai mình, khẽ mím môi.
“Đợi trường em đến kỳ nghỉ, anh đưa em qua đây chơi.” Án Đình dời tay ra khỏi bờ vai Lê Chiêu, “Năm nào cũng phải tốn tiền giữ hòn đảo này, không tới chơi đúng là hơi lãng phí.
Hòn đảo nhỏ mỗi lúc một xa, trở thành một chấm nhỏ xíu: “Chắc tốn không ít tiền để giữ hòn đảo này nhỉ?”
“Vẫn được.” Án Đình đứng dậy, “Anh đi vệ sinh một chút, nếu em mệt thì ra phòng nghỉ phía sau ngủ một giấc.”
Án Đình đứng dậy rời đi, Lê Chiêu ngẩn người nhìn bóng lưng anh, qua hồi lâu không nói được lời nào.
“Chiêu Chiêu à.” Chị Hà đi tới ngồi xuống bên cạnh Lê Chiêu, lo lắng nhìn cậu, “Em với Án Đình giận nhau à?”
Lê Chiêu lắc đầu: “Không ạ.”
“Thế sao mấy hôm nay em cứ là lạ vậy.” Chị Hà thở dài, “Tuy nói chị là người bênh người thân không cần đạo lý, nhưng chị vẫn muốn nói với em một chút, Án Đình làm gì cũng tùy theo em, em đừng ỷ vào người ta làm gì cũng thuận theo mình mà nhiều chuyện.”
“Chị Hà, em là người như vậy à?” Lê Chiêu dở khóc dở cười, “Em với anh ấy vẫn tốt mà.”
“Người khác không nhìn ra được, chứ chẳng lẽ chị không nhìn ra sao, rõ ràng hai hôm nay em cứ là lạ.” Chu Hà thở dài, thấy Lê Chiêu không nói lời nào, đưa tay gõ trán cậu, “Ỷ vào người khác tốt mà giận dỗi không đâu là đồ đểu, Án Đình không nỡ dạy bảo em thì để chị dạy.”
“Chị Hà à.” Án Đình từ phòng vệ sinh đi ra, thấy chị Hà lại gõ đầu Lê Chiêu, đưa tay che chỗ Lê Chiêu bị gõ, cất giọng điềm tĩnh: “Cứ bình tĩnh, có gì thì từ từ nói, Chiêu Chiêu vẫn còn nhỏ.”
“Cũng chẳng nhỏ bé gì, thằng nhóc hai mươi tuổi đầu rồi.” Chu Hà thấy Án Đình bảo vệ Lê Chiêu, ném cho Lê Chiêu một ánh mắt “Đấy em nhìn người ta đi”.
“Chuyện vợ chồng trẻ của người ta, em chạy tới xen vào làm gì?” Đợi Chu Hà trở về chỗ ngồi, Châu Minh nhỏ giọng thầm thì, “Đừng cứ càng khuyên lại càng mạnh miệng.”
“Anh thì biết cái gì?” Chu Hà lườm Châu Minh, “Nhớ năm đó chúng ta yêu nhau đi đường vòng thế nào không?”
Châu Minh sờ trán nở nụ cười ngốc nghếch.
“Những đứa trẻ giống như chúng ta không biết thế nào là tình yêu, cũng không hiểu thế nào là được yêu.” Chu Hà cười khổ, “Thực tế em không nỡ để Chiêu Chiêu chịu tủi nhục trên con đường tình cảm này.”
Châu Minh thở dài: “Anh biết em không nỡ để Chiêu Chiêu chịu khổ, thế nhưng đứa trẻ lớn lên, cũng nên học cách tự mình lĩnh hội cuộc sống, em chạy tới nói thằng bé dừng lại thì thằng bé hiểu được chắc?”
Không hiểu được cách yêu người ta, không hiểu thế nào là được yêu thương, chẳng lẽ là lỗi của họ?
Vừa ra đời đã bị bỏ rơi, không biết gia đình hạnh phúc bình thường là gì, những thứ người khác vừa sinh ra đã có được lại là hy vọng xa vời của họ. Tất cả học sinh trong trường đều biết họ là trẻ mồ côi, ánh mắt tất cả mọi người nhìn họ đều khác với những đứa trẻ khác.
“Em cũng đừng dạy Chiêu Chiêu lung tung, Chiêu Chiêu đã là người thông suốt nhất, am hiểu nhất trong số chúng ta rồi.”
Năm đó Lê Chiêu tới cô nhi viện, anh và Chu Hà đã chuẩn bị thi đại học, cũng không để ý nhiều đến mấy đứa trẻ trong cô nhi viện, chỉ là thấy cậu nhóc này quá gầy yếu, nên thường chia phần thịt trong bát mình cho cậu.
Mãi đến buổi sáng ngày thi đại học, họ thấy Lê Chiêu ngồi xổm trước cổng cô nhi viện, trong tay cầm chiếc cờ đỏ làm từ tờ giấy đỏ hai mặt.
“Anh, chị à, chúc anh chị kỳ khai đắc thắng, giành được thật nhiều điểm.” Cậu bé có cái đầu to to, cơ thể gầy gò nơm nớp lo sợ đưa chiếc cờ đỏ vào trong tay họ, “Cố lên.”
(Kỳ khai đắc thắng: mở cở là thắng, vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã.)
“Ai dạy em làm cái này vậy?”
“Bạn cùng bàn em nói, chị của bạn ấy năm nay thi đại học, ba mẹ cậu ấy cắm cờ đỏ trong nhà, như vậy kiểm tra có thể đạt thành tích tốt.” Một đứa trẻ còn nhỏ, nghe tin bạn cùng bàn nói vậy thì cho là thật, cố ý làm hai chiếc cờ hai mặt to bằng bàn tay.
Phía sau mặt cờ còn vẽ một chiếc thuyền buồm xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng dòng chữ viết trên đó lại rất đẹp.
Giương buồm.
Buổi sáng hôm đó, Chu Hà đã đi xa rồi, vẫn còn thấy cậu bé nhảy nhót vẫy tay với họ, trông hết sức hoạt bát.
Sau đó họ thi đậu đại học thành phố, quốc gia và bộ giáo dục cấp cho họ một khoản trợ cấp tài chính, còn có chứng minh học sinh nghèo vượt khó.
Nghỉ hè năm đó Lê Chiêu chạy ra ngoài suốt, mấy cô ở cô nhi viện mắng cậu hoài, cậu cười hì hì làm nũng.
Đến khi họ đeo hành lý lên lưng chuẩn bị lên thành phố, Lê Chiêu chạy lạch bạch tới trước mặt họ, nhét một bình nhựa miệng rộng màu trắng vào trong tay họ.
“Đây là bí mật, lên tàu rồi anh Minh với chị Hà hãy mở ra nhé.” Cậu bé cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng.
Đến khi họ lên tàu hỏa, mở chiếc bình nhựa ra, mới phát hiện bên trong là một xấp tiền dày cộp.
Tờ tiền mệnh giá lớn nhất chỉ có năm mươi đồng, nhiều nhất là những tờ năm đồng và một đồng, không biết thằng bé đã tích góp bao lâu.
Chu Hà ôm chiếc bình nhựa khóc suốt cả dọc đường. Sau này cô nhân viên trong cô nhi viện mới nói cho họ, Lê Chiêu nghe nói lên thành phố học tốn nhiều tiền lắm, nên ngày nào cũng ra ngoài nhặt giấy vụn, ve chai đổi tiền, số tiền này Lê Chiêu không tiêu một đồng nào, cho họ hết.
Đến trường học, anh và Chu Hà cắn chặt răng học hành, rảnh rỗi thì làm thêm kiếm tiền, không chịu nổi thì nhìn lọ tiền kia, cuối cùng cố gắng vượt qua khoảng thời gian đó.
Đợi Chiêu Chiêu lớn lên, họ mới hiểu vì sao cậu lại tích góp tiền cho họ đi học.
“Trước giờ chưa có ai nhường thịt cho em ăn, nhưng anh Minh và chị Hà lại nhường cho.”
Họ chỉ chia cho đứa trẻ này một chút thịt, vậy mà cậu bé này lại cho họ cả tấm lòng.
Có người nói họ thật ngốc, vất vả lắm mới thoát khỏi cô nhi viện, còn mang tiền về lấp cái động không đáy này, thế nhưng những người kia không biết, ở cô nhi viện vẫn còn một đứa bé, vẫn luôn nhìn họ bằng ánh mắt sùng bái và hết sức nhiệt tình.
Năm nay Chiêu Chiêu mới hai mươi tuổi, nhưng anh và Chu Hà đều kém Chiêu Chiêu rất nhiều. May mà có Án Đình bù đắp nỗi tiếc nuối lên đại học này cho Chiêu Chiêu, nếu không cả đời này họ không vượt qua chuyện này được.
Đứa trẻ ngoan như vậy, bọn họ chỉ có một nguyện vọng, hy vọng kiếp này cậu có thể bình an hạnh phúc, bất kể lúc nào vẫn luôn có người đợi cậu trở về.
“Có lẽ anh nói đúng.” Chu Hà nhìn Lê Chiêu và Án Đình dựa vào một chỗ, nhỏ giọng thầm thì, từng cử chỉ hành động có vẻ rất thân thiết, khẽ thở dài một tiếng: “Có lẽ em lo nghĩ không đâu rồi.”
“Cũng không phải lo nghĩ không đâu mà.” Châu Minh cười ha hả, “Em đừng làm ác bà nhiều chuyện, ảnh hưởng tới tình cảm của vợ chồng trẻ người ta.”
“Anh thì rộng lượng rồi.” Chu Hà huých Châu Minh một chút, bị Châu Minh chọc cười.
Ngày hôm sau trở về, Lê Chiêu đã tới đoàn phim “Bảy người bạn trai”. Đến đoàn phim, cậu phát hiện ra những nhân viên trong đoàn phim đối xử rất khách sáo với cậu, ngay cả đạo diễn bình thường hay gọi cậu là “Tiểu Lê” cũng bắt đầu đổi giọng gọi cậu là “Thầy Lê”.
Lê Chiêu không để ý cách gọi, sau hai ngày đùa giỡn với đạo diễn, đạo diễn mới thay đổi cách xưng hô với cậu.
Nhân vật của Lê Chiêu với Lưu Phân không có phân cảnh thân thiết quá mức, cảnh thân mật cuối cùng là lúc hai người chia tay, Lê Chiêu muốn khóc ôm lấy Lưu Phân.
Kịch bản gốc là hai người ôm nhau trong mưa rồi chia tay. Nhưng đạo diễn cảm thấy, trong tác phẩm truyền hình và kịch bản, mười cặp đôi chia tay thì có chín cặp gặp nhau trong mưa, một cặp xui xẻo hơn thì gặp nhau trong màn tuyết rơi, như vậy tầm thường quá.
Đạo diễn là một người đàn ông quật cường, quyết định dùng phương pháp ngược lại.
Ông muốn để hai người chia tay ở một nơi có phong cảnh đẹp như tranh vẽ bên hồ, lúc mặt trời ngả về đằng Tây.
Cũng may mà tháng bảy tháng tám không bao giờ thiếu ngày nắng chói chang, cuối cùng đoàn phim cũng chọn được một địa điểm ghi hình thích hợp.
“Chiêu Chiêu à, thời gian lấy cảnh hoàng hôn có hạn, không có nhiều cơ hội quay lại cho cậu và Phân Phân. Hai người đi dạo trước tìm cảm giác.” Đạo diễn nhìn mặt trời dần ngả về đằng Tây, “Cố gắng xong trong ba lần.”
“Em sẽ cố gắng.” Lê Chiêu hơi căng thẳng, cậu không hiểu rõ về tình yêu, trước kia đóng phim không có nhiều phân cảnh yêu cầu cao về mặt tình cảm như vậy.
Cảnh khóc mà trong nước mắt còn vương ý cười, không quên mang theo lời chúc phúc và yêu thương, rốt cuộc phải biểu hiện thế nào mới tương đối phù hợp?
Để hai người nhanh chóng nhập vai, đạo diễn bảo hai người từ từ đi dạo trong hồ, tìm cảm giác.
“Chiêu Chiêu có vẻ không có lòng tin với cảnh này à?” Lưu Phân nhìn thấy Lê Chiêu có chút căng thẳng, “Sợ lát nữa biểu hiện không được tốt à?”
“Đoàn phim đã chuẩn bị lâu như vậy cho cảnh quay ngày hôm nay, em sợ biểu hiện không tốt sẽ kéo dài tiến độ.” Cảnh cần sắc trời chiều như vậy, nếu hôm nay không diễn ổn, có thể sẽ kéo dài sang ngày mai, thậm chí cả ngày kia.
“Đừng căng thẳng, diễn xuất của em đã nổi trội nhất so với những diễn viên bằng tuổi rồi.” Lưu Phân cười, “Nếu chị không thể giúp em nhập vai, em có thể nghĩ đến người yêu của mình.”
Người yêu của cậu?
Lê Chiêu định nói mình không có người yêu, nhưng bộ não lại phản bội cậu, tự động hiện lên gương mặt Án Đình.
“Nếu người yêu của em cuối cùng lại quyết định không đi cùng em nữa, mà chính em cũng rõ ràng, rời xa người đó mới là lựa chọn tốt với người đó nhất. Em yêu người ấy, nhưng bởi vì quá yêu nên cuối cùng mới quyết định để người ấy ra đi, bởi vì em nghĩ như vậy người ấy sẽ sống tốt hơn.” Lưu Phân lắc đầu cười, “Có lẽ chị nói nghe hơi phức tạp, đối với người đang trong cuộc tình ngọt ngào thì..”
“Em hiểu rồi.” Lê Chiêu dừng bước lại, nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng lấp lánh, “Em hiểu được đại khái cảnh này nên diễn thế nào rồi.”
Lưu Phân hơi ngạc nhiên, nhanh như vậy đã hiểu được rồi à?
Nhìn vẻ mặt này của Lê Chiêu, dường như đang giác ngộ được điều gì đó, chẳng lẽ tình cảm của cậu với người kia xảy ra vấn đề gì?
Cả đoàn làm phim không chỉ có Lê Chiêu căng thẳng, cả đạo diễn và các nhà sản xuất đều rất lo lắng. Cảnh này rất quan trọng, họ lo Lê Chiêu vẫn còn trẻ, không cảm ngộ được sự bất đắc dĩ và thành toàn trong cuộc tình này.
Lúc bấm máy chính thức, các nhân viên trong đoàn phim đều đổ mồ hôi như mưa, lặng lẽ cầu nguyện hôm nay có thể quay thuận lợi.
Vị trí không có vấn đề.
Lời thoại không có vấn đề, cảm xúc đúng chỗ.
Sắp tới đoạn ôm.
Mọi người đều thót tim.
“Sắp chia tay rồi, chị có thể hào phóng một chút, cho em một cái ôm không?” Công tử trẻ tuổi khoác trên mình toàn những đồ hàng hiệu đắt giá, cười như không cười nhìn cô gái trước mặt, “Coi như cái ôm cuối trước khi chia tay.”
Cô gái ngạc nhiên nhìn cậu, sau đó bật cười thành tiếng: “Tới đi.”
Sự bao dung của cô dành cho cậu, giống như chị gái dành cho em trai, chứ không phải người yêu.
Cậu từ từ bước về phía trước, ôm cô vào lòng.
Cho dù cậu nhỏ tuổi hơn cô ấy, nhưng lúc này cậu là một chàng trai trưởng thành.
Lồng ngực cậu rất dịu dàng, cũng vô cùng ấm áp.
Khoảnh khắc cậu ôm cô vào lòng, đôi mắt hoen đỏ, nước mắt thuận theo khóe mắt mà chảy dài xuống.
Đàn ông trưởng thành không nên khóc, nhưng cũng bởi vì chưa trưởng thành thực sự, nên mới để lộ ra tình yêu chân thành cháy bỏng của cậu.
“Sau này chị phải sống thật tốt thật tốt đấy.” Cậu muốn cười nhưng không sao cười nổi, cuối cùng đành phải từ bỏ, “Đối tốt với bản thân một chút, trên đời này không có ai đáng để bản thân chị phải chịu uất ức.”
“Vậy.. gặp lại nhé.” Cậu buông chị ra, đưa lưng về phía chị rồi sải bước đi, bóng lưng vẫn là của chàng công tử kiêu ngạo.
“Tốt, quá tốt, quá tốt luôn.” Đạo diễn kích động đến mức đập đùi bồm bộp, không ngừng khen hay với máy giám sát, “Ánh mắt này, biểu cảm này xử lý rất đúng chỗ, nếu tôi là con gái trông thấy gương mặt này trên màn ảnh rộng, chắc đau lòng không thở nổi mất.”
Trợ lý đạo diễn nhìn ông, lui về phía sau một bước.
Cậu nghi ngờ xu hướng tính dục của đạo diễn có vấn đề.
“Tiểu Lê à, cảnh này của cậu có thể xưng là hoàn mỹ!” Đạo diễn đi tới bên cạnh Lê Chiêu, đôi mắt Lê Chiêu ướt nhẹp, nước mắt còn chưa kịp khô, trông hết sức đáng thương.
“Không sao, tra nữ này không vừa mắt là do cổ không có mắt nhìn, đạo diễn sẽ giới thiệu cho cậu người tốt hơn.” Đạo diễn an ủi vỗ vai cậu.
“Đạo diễn à, anh nhập vai quá rồi.” Lưu Phân đi tới, đưa tờ giấy cho Lê Chiêu, “Ôi, tiếc là hiện thực không có cậu trai như này thích em, nếu có thì chia tay chia chân cái gì chứ, cứ đưa về nhà, nuôi dưỡng nâng niu như cục vàng cục bạc.”
Lê Chiêu lau khô khóe mắt, để thợ trang điểm dặm lại lớp phấn trên mặt, phía sau vẫn còn một cảnh quay, là lúc nữ chính tạm biệt cậu, cậu đưa lưng về phía nữ chính, đối phó nhẹ nhàng nhưng không muốn quay đầu lại.
Có lẽ đạo diễn nghĩ cậu đẹp từ đầu tới chân, cho nên mỗi cảnh quay đều quay cho cậu rất đẹp.
Hôm nay ghi hình thuận lợi hơn nhiều so với dự đoán, đạo diễn vui lắm, phất tay mời mọi người đi ăn.
Trên bàn ăn không ai ép Lê Chiêu uống rượu, Lê Chiêu bưng cốc trái cây lên từ từ uống, nghe mọi người nói mấy chủ đề thú vị. Cậu đặt cốc xuống, muốn đi vệ sinh, phát hiện phòng vệ sinh của phòng riêng đang được sử dụng, đành phải đi phòng vệ sinh bên ngoài.
Khách của nhà hàng này phần lớn đều là nghệ sĩ trong showbiz nên bảo mật rất tốt.
Nhưng Lê Chiêu ngoài ý muốn bắt gặp một người ở hành lang.
Từ Bắc.
Từ Bắc thấy cậu thì vẻ mặt có phần tránh né, thậm chí vô thức lui về phía sau một bước.
Hành lang hết sức yên tĩnh, ngoài Lê Chiêu và Từ Bắc ra thì không còn người nào khác. Từ Bắc nhìn chòng chọc Lê Chiêu trong thoáng chốc: “Lê Chiêu, tôi chọc vào cậu là do tôi sai, tôi có thể xin lỗi cậu, cậu có thể bảo Án Đình đừng nhằm vào việc làm ăn nhà tôi nữa được không?”
“Tôi không hiểu gì về mặt làm ăn cả.” Sắc mặt Lê Chiêu hờ hững, “Tôi không giúp gì được cho anh.”
“Chỉ cần cậu bằng lòng giúp tôi, tôi có thể nói cho cậu một bí mật.” Từ Bắc thở hổn hển, vẻ mặt tiều tụy, có thể nhìn ra được khoảng thời gian này hắn sống không tốt chút nào.
Lê Chiêu cười nhạo: “Thật ngại quá, tôi không hứng thú.”
“Có liên quan tới Án Đình, cậu cũng không hứng thú à?”
Lê Chiêu chau mày: “Sao mà tôi biết được anh có lừa tôi hay không?”
“Loại chuyện này không cần phải lừa cậu.” Vẻ mặt Từ Bắc trở nên lo lắng, “Nếu cậu không muốn biết cũng không sao, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì đừng có trách tôi không nhắc nhở cậu.”
Lê Chiêu dẫn Từ Bắc tới một căn phòng trống: “Anh nói đi.”
“Cơ thể Án Đình xảy ra vấn đề.” Nói xong câu đó, Từ Bắc thấy Lê Chiêu chưa siết nắm đấm lại, tranh thủ nói tiếp: “Tôi không nguyền rủa anh ta, đây là sự thật.”
Lê Chiêu im lặng không nói, đợi Từ Bắc nói tiếp.
“Trên thực tế, từ một năm trước Án Đình đã không quản chuyện của Thương Hoàn rồi.”
Đuôi mày Lê Chiêu giần giật, tin này không chính xác, có đôi khi Đình Đình còn phải tăng ca vì chuyện công ty.
“Có người nhà họ Từ phát hiện, có đôi khi Án Đình phải tới gặp bác sĩ tâm lý, anh ta có vấn đề về mặt tâm lý.” Nói đến đây, trong giọng nói mang theo một chút ác ý, thế nhưng trước mặt Lê Chiêu hắn không dám biểu hiện quá rõ ràng, “Thân thể dễ chữa, tâm bệnh khó trị, cậu theo bên cạnh Án Đình mà không phát hiện anh ta có gì đó bất thường à?”
“Đừng nói bậy nói bạ, mấy người làm ăn các người ghen tị với anh tài trẻ tuổi nên tung tin đồn nhảm nhí bôi đen.” Lê Chiêu xoay người toan đi, “Thôi, ở đây nghe anh nói không bằng về nhà xem tivi.”
“Đương nhiên cậu cảm thấy anh ta bình thường, Án Đình coi trọng cậu như vậy, tổ chức tiệc mừng lớn như vậy để mừng cậu lên đại học.” Từ Bắc vẫn không kiềm chế được sự ác ý trong lòng, “Nói không chừng chuẩn bị trước khi chết, để trải đường cho cậu, cho cậu sau này sống dễ dàng hơn một chút.”
Vừa dứt lời, Từ Bắc đã bị đánh.
Lần này không có ai ngăn cản Lê Chiêu, Từ Bắc bị đánh thảm lắm, cuối cùng bò tới gầm bàn, khóc lóc cầu xin Lê Chiêu tha thứ.
“Nói đi, Đình Đình nhà tôi sống lâu trăm tuổi.”
“Tôi nói hươu nói vượn, Án Đình sẽ sống lâu trăm tuổi, tôi nói hươu nói vượn thôi.” Từ Bắc ôm cánh tay bị gãy, cất giọng mơ hồ không rõ, “Án Đình sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Mãi đến khi giọng Từ Bắc trở nên khàn đặc, cơn giận của Lê Chiêu mới từ từ nguôi ngoai, cậu lạnh lùng nhìn Từ Bắc: “Đừng để tôi nghe thấy anh nói bất cứ lời nào không hay về Án Đình, không là anh sẽ phải hối hận đấy. Dù sao một mình tôi no, cả nhà không đói, loại công tử nhà giàu như anh..”
Từ Bắc bị dọa đến mức run lên, Lê Chiêu muốn làm gì vậy, muốn giết người diệt khẩu à?
“Tôi sai rồi, cậu với Án Đình sẽ sống lâu trăm tuổi, ân ái cả đời, không ai chết sớm cả.” Từ Bắc đau đớn rơi lệ.
Rốt cuộc ông trời cho hắn sống lại làm gì, để hắn bị Lê Chiêu đánh đập, để hắn trơ mắt nhìn hai con ma đoản mệnh này gặp nhau, yêu đương mặn nồng à?
Kiếp này sống còn không bằng kiếp trước, hắn sống lại làm cái gì cơ chứ?
“Huhuhuhu.” Càng nghĩ càng khó chịu, Từ Bắc dựa vào gầm bàn khóc nức nở.
n ái cả đời…
Lê Chiêu như có điều suy tư, nếu cậu có thể ân ái cả đời với Đình Đình, nghe chừng.. cũng rất tốt đẹp!
Cậu mặc kệ Từ Bắc đang gào khóc huhu, xoay người mở cửa phòng bao, trông thấy Lưu Phân đứng ngoài cửa.
Lê Chiêu nhìn Lưu Phân một chút, lại nhìn Từ Bắc một chút, không nói gì.
Lưu Phân làm như không thấy Từ Bắc bị đánh hết sức thê thảm, mỉm cười với Lê Chiêu: “Suýt chút nữa cho rằng em đi nhầm phòng, đi thôi.”
Lê Chiêu im lặng theo sau lưng Lưu Phân, khẽ chau mày.
Hình như cậu… có ý nghĩ bất chính với Đình Đình, Đình Đình sẽ nghĩ cậu như thế nào đây?
Sẽ ghét bỏ cậu, không làm bạn với cậu nữa à?
“Đang nghĩ gì vậy?” Lưu Phân hỏi.
“Đang nghĩ.. có nên tỏ tình với bạn không.” Lê Chiêu buột miệng nói ra.
Lưu Phân hơi ngạc nhiên, Lê Chiêu với vị tiên sinh kia.. không phải một đôi sao?
Ánh mắt người kia nhìn Lê Chiêu, chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn ra được, anh cưng chiều Lê Chiêu tới tận xương tủy. Thế mà bấy giờ Lê Chiêu vẫn còn nghĩ, có nên tỏ tình với bạn mình hay không hả?
Thế giới tình yêu của mấy người trẻ tuổi bây giờ phức tạp đến thế à?
“Kể cho chị nghe xem, chị vẫn có chút hiểu biết về mặt tình cảm.”
“Chuyện là em có một người bạn, cậu ấy ở cùng bạn tốt của mình.” Lê Chiêu nhỏ giọng nói, “Cậu ấy cứ tưởng mình coi người ấy là anh em, ai dè cậu ấy lại có tâm tư khác với bạn mình, có phải người bạn này của em… ghê tởm lắm không?”
“Sao bạn của em lại nghĩ vậy?” Lưu Phân lắc đầu, “Yêu một người là cảm xúc bản năng từ trong lòng, đẹp đẽ mà lại sạch sẽ như vậy, sao lại ghê tởm được?”
“Người bạn đối xử với cậu ấy rất tốt.” Lê Chiêu lẩm bẩm, “Còn không biết cậu ấy có suy nghĩ như vậy.”
“Biết đâu người bạn kia cũng có ý với cậu ấy thì sao.” Lưu Phân cười, “Người bạn này của em nên dũng cảm một chút, như vậy mới tôn trọng tình cảm. Nếu trong lòng cậu ấy còn chưa chắc chắn, có thể đi thăm dò một chút, nói không chừng lại có bất ngờ. Ví dụ như giả vờ nói chuyện với người con gái khác trước mặt người ấy, hoặc nhắc đến chuyện thích ai đó, phản ứng của người ấy có thể là đáp án cho bạn em.”
Em trai ơi là em trai, hệ liệt em có một người bạn này quả nhiên là chủ đề chưa bao giờ cũ.
Cả thế giới đều cho rằng họ đang yêu nhau, ai dè người trong cuộc vẫn còn đang do dự không biết có nên tỏ tình hay không, thế giới này không điên, chỉ là cậu em này hơi ngốc mà thôi.
Cậu nhóc mặt mũi có vẻ sáng sủa thông minh, sao về mặt tình cảm lại chậm hiểu như vậy chứ?
“Thăm dò như vậy liệu có ổn không?” Lê Chiêu lắc đầu, “Nhỡ người bạn ấy không vui, hay khổ sở trong lòng thì làm sao bây giờ?”
Ngộ nhỡ.. cậu nói là ngộ nhỡ, Đình Đình cũng có ý với cậu, cậu lại cố ý dùng cách này để thăm dò anh ấy, Đình Đình sẽ đau lòng tới nhường nào chứ.
“Không được không được đâu, cách này không được.” Lê Chiêu lắc đầu nguầy nguậy, “Có cách nào tốt hơn không?”
Lưu Phân sửng sốt, cô nhìn chòng chọc Lê Chiêu một lúc lâu, đột nhiên bật cười thành tiếng.
Cô cho rằng Lê Chiêu không biết yêu đương, chậm hiểu về mặt tình cảm, nhưng có lẽ người thực sự không hiểu là cô.
Thích một người từ tận đáy lòng, sao nỡ để người ấy chịu đau lòng khổ sở dù chỉ một chút chứ?Lời tác giả:
Bé Chiêu Chiêu: Tớ cảm thấy tớ muốn yêu sớm với Đình Đình.
Bạn học khác: Ủa giờ các cậu vẫn yêu sớm mà?
Bé Chiêu Chiêu: Tớ khổ tâm quá…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất